Thật sự không biết nên làm gì nữa.

Tiêu An đau đầu, cơ thể mệt mỏi cực độ, không biết phải sống sao đây.

Tiêu An đến căn tin lấy cơm, tay bác gái bới cơm dường như hơi run, bới nhiều cơm hơn cho Tiêu An, ngay cả bánh bao cũng cho thêm một cái, giọng nói bác gái đầy ẩn ý: “Cần bồi bổ nhiều chút.”

Tẩm bổ cái gì chứ, chẳng có gì cần tẩm bổ ở đây hết.

Cấp dưới bưng mâm cơm ngồi đối diện Tiêu An, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tiêu An, đen thui một mảng, không khỏi quan tâm: “Đội trưởng, anh ổn chứ, trông anh có vẻ không được tốt lắm. Sức khỏe cô ấy yếu, chắc là không quá mạnh mẽ đâu.”

Sao nhìn kiểu nào cũng thấy đội trưởng không có tinh thần nhỉ?!

Quả là vưu vật giết người không cần dao, câu hồn đoạt mệnh ở thắt lưng.

Nhìn đi, giày vò đội trưởng dũng mãnh của họ đến nỗi uể oải không thể tả.

Cậu thử đánh nhau với mãng xà cả đêm đi, coi cậu có mệt không.

Tiêu An lạnh lùng nhìn cấp dưới: “Cậu chê cuộc sống nhàn hạ quá đúng không, có cần tôi phát nhiệm vụ cho cậu đi làm không?”

Cấp dưới lập tức lắc đầu: “Không phải không phải, tôi chỉ đang quan tâm đội trưởng thôi mà. Tối nay anh có ghé nữa không, dù gì cũng nên nghỉ ngơi một chút, ngày ngày đều đi, ai mà chịu cho được chứ.”

Đây rõ ràng là động Bàn Tơ a!

Tiêu An: “Cút…”

Phó viện trưởng cũng cực kỳ để ý tới chuyện này, hỏi Phù Gia: “Cô cảm thấy Tiêu An như thế nào?”

Phù Gia gật đầu: “Tôi rất hài lòng về cậu ấy, cậu ấy khá tốt.”

Phó viện trưởng: “Cô hài lòng thì tốt rồi.”

Phó viện trưởng:…

Đoạn đối thoại này bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy thật có lỗi với Tiêu An a.

Giống như hắn dâng Tiêu An lên làm tiểu thiếp của Lý Y Y vậy đó.

Thôi xong, không thể nghĩ, không thể nghĩ nữa, cái suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt a.

Phó viện trưởng lái sang chuyện khác: “Thuốc đã tìm được nhà máy chịu hợp tác. Đợi một năm rưỡi theo dõi tình trạng của những người bệnh như nào, đảm bảo không có vấn đề gì, thì sẽ bắt đầu đưa vào thị trường.”

Phù Gia không có ý kiến: “Mấy người nhìn mà làm là được.”

Phó viện trưởng: “À đúng rồi, cha mẹ cô đang tìm cô khắp nơi. Trong khoảng thời gian cô ở viện nghiên cứu, cha mẹ cô có đi báo cảnh sát nói là cô đã mất tích, cô muốn đi gặp họ không?”

Cha mẹ? Phù Gia ngẩn người một lúc, không phản ứng kịp.

Cô còn cha mẹ nha!

Chắc là sau khi ly hôn với Lộ Thiệu Quân, họ không tìm được người nên đi báo cảnh sát.

Chẳng phải Lý Y Y đã tách khỏi cha mẹ rồi sao?

Bây giờ họ đi báo cảnh sát, dù thế nào cũng phải đi giải quyết một chút.

Phó viện trưởng nhắc nhở: “Nếu như cô định đi gặp họ, vậy thì nhất định phải dẫn Tiêu bộ trưởng theo, để hắn bảo vệ an toàn cho cô.”

Cha mẹ gì gì đó, biết đâu là thành viên của tổ chức.

Chẳng qua là mang danh nghĩa cha mẹ để gặp mặt thôi.

Phải đào ra được dáng vẻ thật sự của Lý Y Y.

Tư liệu về Lý Y Y rất sạch sẽ, là cô gái bị suy thận từ nhỏ, lớn lên kết hôn với phú nhị đại, bây giờ thì đã ly hôn.

Sau khi ly hôn, bỗng nhiên chạy đi tham gia đội ngũ nghiên cứu khoa học.

Phù Gia không từ chối lời đề nghị dẫn theo Tiêu An. Tới đó nếu có nẩy lên xích mích, cô chỉ là người phụ nữ chân yếu tay mềm, vẫn cần tới Tiêu An ra tay.

Lúc Phù Gia đi ra, Tiêu An đã đậu xe trước cửa, hắn đứng bên cạnh xe, dưới ánh mặt trời nhìn cô gái nhỏ chậm rãi chạy tới.

Có lẽ là do ánh nắng mặt trời quá rực rỡ, khiến cô thoạt nhìn không quá đáng sợ. Tiêu An thoáng ngơ ngẩn một chút mới lấy lại tinh thần, mở cửa xe cho Phù Gia lên xe.

Phục vụ chu đáo. Ít nhất hiện tại, Lý Y Y còn là một đại công thần. Một đại công thần mang tới lợi ích cho quốc gia và nhân dân.

Tiêu An hỏi: “Đến thẳng đồn công an hả, để tôi thông báo cho bên đó.”

Phù Gia gật đầu: “Ừm.”

Không gian chật chội, khiến Tiêu An lại cảm giác được trong không gian chật hẹp này mang theo mối nguy hiểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện