Hôm nay, Lộ Thiệu Quân tới đón Phù Gia đi làm thủ tục ly hôn. Phù Gia thay vào chiếc váy, đội mũ, tự trang điểm cho bản thân. Vừa nhìn thì không ai nghĩ là người bệnh.
Lộ Thiệu Quân nhìn Phù Gia tươi tắn động lòng người, kinh ngạc một chút. Hình ảnh này giống như trước khi kết hôn, lúc ấy Lý Y Y là như vậy. Sau khi kết hôn hai ba năm, bệnh tình Lý Y Y ngày càng nghiêm trọng. Chủ yếu toàn ở bệnh viện.
Trông thấy Lý Y Y như vậy, khiến biểu cảm Lộ Thiệu Quân thoáng hoảng hốt một chút, trái tim rung động một chút. Nhưng Lộ Thiệu Quân nhanh chóng phản ứng lại. Ước chừng hắn bị vẻ ngoài này của Lý Y Y lừa gạt, con người cô ta cũng không trong sáng như bề ngoài.
Trước khi kết hôn còn cùng mấy tên đàn ông cấu kết làm bậy, xong rồi lựa một người tốt nhất. Dựa theo những khía cạnh trên cũng chứng minh, hắn tương đối ưu tú. Có phải hắn nên cảm ơn Lý Y Y vì đã chọn mình không.
Phù Gia lên xe, Lộ Thiệu Quân đưa Phù Gia một tờ giấy thỏa thuận ly hôn: “Ký tên đi.”
Cái này liên quan đến quyền lợi bản thân, Phù Gia nghiêm túc xem. Phù Gia xem kỹ phần tiền mình được chia, ai nha, không nhiều lắm.
Kết hôn hai năm rưỡi, thu thập kiếm được trong thời kỳ hôn nhân mới tính là tài sản chung của vợ chồng, phần này mới được chia. Còn mấy thứ như tài sản công ty Lộ Thiệu Quân không dính líu gì tới Lý Y Y cả, ba cái cổ phần công ty đều là tài sản trước hôn nhân, Lộ Thiệu Quân cũng không có chia cổ phần cho Lý Y Y.
Lộ Thiệu Quân vẫn luôn để ý đến biểu cảm của Phù Gia, cười ra tiếng: “Có phải thấy ít? Hối hận vì đã gả cho tôi rồi à.”
Hệ thống cực kỳ phẫn nộ: “Chỉ có chút xíu, sau này phải làm sao đây. Cơ thể của cô là cái máy hút tiền, cho dù làm gì cũng cần tiền. Quả là không thể chơi với người có tiền, không nên a.”
Cứ nghĩ rằng gả cho kẻ có tiền là có thể giàu lên nhanh chóng.
Phù Gia vén tóc, quay đầu, nói: “Đúng a, tôi chê ít, vậy anh sẽ cho nhiều hơn à?”
Lộ Thiệu Quân ác nghiệt cười một tiếng: “Vậy cô cầu tôi đi, van xin tôi đi, biết đâu tôi cho nhiều hơn.”
Ngược lại hắn muốn nhìn xem, khi không có hắn nuôi dưỡng, Lý Y Y sẽ sinh hoạt kiểu gì. Cô mỏng manh như vậy, sao có thể ăn khổ được.
Nghĩ đến cảnh đó, trái tim Lộ Thiệu Quân ẩn ẩn đau, nhưng khi nghĩ đến những gì Lý Y Y đã làm, lòng Lộ Thiệu Quân lại cứng như sắt đá. Hắn sẽ không bao giờ bị người phụ nữ này mê hoặc lần nào nữa.
Phù Gia sao cứ cảm thấy Lộ Thiệu Quân hắc hóa đi không ít. Không còn là con người dịu dàng như trước. Ít nhất lúc trước hắn sẽ dịu dàng với Lý Y Y.
Phù Gia khó hiểu, trước giờ cô với Lộ Thiệu Quân luôn hảo tụ hảo tán, không có ầm ĩ. Vì nguyên cớ gì mà Lộ Thiệu Quân lại thành ra như vậy.
Có hơi quá đáng.
Tàn nhẫn.
Phù Gia lắc đầu: “Cho dù tôi van nài anh, anh cũng không chia thêm, tôi mới không cầu xin đâu.”
Lộ Thiệu Quân cười lạnh: “Hóa ra trong lòng cô còn biết cân nhắc. Tôi thà quăng cho tên ăn mày còn hơn là cho cô.”
Phù Gia: “Tôi thay người ăn mày đó cảm ơn anh.”
Khi nói chuyện, Phù Gia đã ký tên lên tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Tâm Lộ Thiệu Quân không khỏi lạnh lẽo. Tại sao cô ta không giả vờ một chút chứ.
Cho dù là giả vờ do dự hay đóng kịch, cũng đều lười không thèm lừa gạt.
Hắn thật sự không cam lòng, không chấp nhận được sau nhiều năm trả giá, cuối cùng lại nhận được đáp án như vậy.
Hắn đã phạm phải sai lầm, thế nhưng khi đặt tay lên ngực tự hỏi. Câu trả lời chính là, hắn đối với Lý Y Y là thật tình, là thật lòng. Trong lòng hắn trổi lên một cổ lệ khí. Vì yêu mà sinh hận, không hơn không kém, hắn muốn Lý Y Y phải quay lại van xin hắn.
Hắn muốn nhìn xem, những người đàn ông ngang tàng của Lý Y Y, ai có thể tiếp nhận một tên ma ốm.
Lộ Thiệu Quân như một khối băng, giữa hai lông mày hiện lên một tầng mây mù.
Lộ Thiệu Quân nhìn Phù Gia tươi tắn động lòng người, kinh ngạc một chút. Hình ảnh này giống như trước khi kết hôn, lúc ấy Lý Y Y là như vậy. Sau khi kết hôn hai ba năm, bệnh tình Lý Y Y ngày càng nghiêm trọng. Chủ yếu toàn ở bệnh viện.
Trông thấy Lý Y Y như vậy, khiến biểu cảm Lộ Thiệu Quân thoáng hoảng hốt một chút, trái tim rung động một chút. Nhưng Lộ Thiệu Quân nhanh chóng phản ứng lại. Ước chừng hắn bị vẻ ngoài này của Lý Y Y lừa gạt, con người cô ta cũng không trong sáng như bề ngoài.
Trước khi kết hôn còn cùng mấy tên đàn ông cấu kết làm bậy, xong rồi lựa một người tốt nhất. Dựa theo những khía cạnh trên cũng chứng minh, hắn tương đối ưu tú. Có phải hắn nên cảm ơn Lý Y Y vì đã chọn mình không.
Phù Gia lên xe, Lộ Thiệu Quân đưa Phù Gia một tờ giấy thỏa thuận ly hôn: “Ký tên đi.”
Cái này liên quan đến quyền lợi bản thân, Phù Gia nghiêm túc xem. Phù Gia xem kỹ phần tiền mình được chia, ai nha, không nhiều lắm.
Kết hôn hai năm rưỡi, thu thập kiếm được trong thời kỳ hôn nhân mới tính là tài sản chung của vợ chồng, phần này mới được chia. Còn mấy thứ như tài sản công ty Lộ Thiệu Quân không dính líu gì tới Lý Y Y cả, ba cái cổ phần công ty đều là tài sản trước hôn nhân, Lộ Thiệu Quân cũng không có chia cổ phần cho Lý Y Y.
Lộ Thiệu Quân vẫn luôn để ý đến biểu cảm của Phù Gia, cười ra tiếng: “Có phải thấy ít? Hối hận vì đã gả cho tôi rồi à.”
Hệ thống cực kỳ phẫn nộ: “Chỉ có chút xíu, sau này phải làm sao đây. Cơ thể của cô là cái máy hút tiền, cho dù làm gì cũng cần tiền. Quả là không thể chơi với người có tiền, không nên a.”
Cứ nghĩ rằng gả cho kẻ có tiền là có thể giàu lên nhanh chóng.
Phù Gia vén tóc, quay đầu, nói: “Đúng a, tôi chê ít, vậy anh sẽ cho nhiều hơn à?”
Lộ Thiệu Quân ác nghiệt cười một tiếng: “Vậy cô cầu tôi đi, van xin tôi đi, biết đâu tôi cho nhiều hơn.”
Ngược lại hắn muốn nhìn xem, khi không có hắn nuôi dưỡng, Lý Y Y sẽ sinh hoạt kiểu gì. Cô mỏng manh như vậy, sao có thể ăn khổ được.
Nghĩ đến cảnh đó, trái tim Lộ Thiệu Quân ẩn ẩn đau, nhưng khi nghĩ đến những gì Lý Y Y đã làm, lòng Lộ Thiệu Quân lại cứng như sắt đá. Hắn sẽ không bao giờ bị người phụ nữ này mê hoặc lần nào nữa.
Phù Gia sao cứ cảm thấy Lộ Thiệu Quân hắc hóa đi không ít. Không còn là con người dịu dàng như trước. Ít nhất lúc trước hắn sẽ dịu dàng với Lý Y Y.
Phù Gia khó hiểu, trước giờ cô với Lộ Thiệu Quân luôn hảo tụ hảo tán, không có ầm ĩ. Vì nguyên cớ gì mà Lộ Thiệu Quân lại thành ra như vậy.
Có hơi quá đáng.
Tàn nhẫn.
Phù Gia lắc đầu: “Cho dù tôi van nài anh, anh cũng không chia thêm, tôi mới không cầu xin đâu.”
Lộ Thiệu Quân cười lạnh: “Hóa ra trong lòng cô còn biết cân nhắc. Tôi thà quăng cho tên ăn mày còn hơn là cho cô.”
Phù Gia: “Tôi thay người ăn mày đó cảm ơn anh.”
Khi nói chuyện, Phù Gia đã ký tên lên tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Tâm Lộ Thiệu Quân không khỏi lạnh lẽo. Tại sao cô ta không giả vờ một chút chứ.
Cho dù là giả vờ do dự hay đóng kịch, cũng đều lười không thèm lừa gạt.
Hắn thật sự không cam lòng, không chấp nhận được sau nhiều năm trả giá, cuối cùng lại nhận được đáp án như vậy.
Hắn đã phạm phải sai lầm, thế nhưng khi đặt tay lên ngực tự hỏi. Câu trả lời chính là, hắn đối với Lý Y Y là thật tình, là thật lòng. Trong lòng hắn trổi lên một cổ lệ khí. Vì yêu mà sinh hận, không hơn không kém, hắn muốn Lý Y Y phải quay lại van xin hắn.
Hắn muốn nhìn xem, những người đàn ông ngang tàng của Lý Y Y, ai có thể tiếp nhận một tên ma ốm.
Lộ Thiệu Quân như một khối băng, giữa hai lông mày hiện lên một tầng mây mù.
Danh sách chương