Lộ Thiệu Quân đã tắm rửa thay quần áo, trên cơ bản sẽ không nghe thấy mùi nước hoa. Nhưng thân hình Lộ Thiệu Quân lại cứng đờ ra, như cũ không buông Phù Gia: "Đây là mùi nước hoa trong phòng thư ký, những người đó không có việc gì làm thì xịt nước hoa, anh đi vào bị ám mùi lên đó."

Phù Gia ồ một tiếng: “Vậy còn anh bị sao vậy?" 

Cô vùi mặt vào cổ Lộ Thiệu Quân, mạch máu nhảy lên tỏa ra hơi nóng. Từng nhịp từng nhịp, tản ra nhiệt độ, nhiệt độ khiến người ta thật vui vẻ.

Âm thanh Lộ Thiệu Quân nặng nề ngột ngạt, là cực kỳ ngột ngạt: “Không có gì, chỉ là muốn nhìn em một chốc."

Bờ môi Phù Gia gần sát mạch máu đang rung động, đập từng nhịp thật nhịp nhàng. Dường như chỉ một khắc* nữa, sẽ mọc ra răng nanh, cắn một cái lên mạch máu.

*Một khắc =15 phút.

Lộ Thiệu Quân cảm giác phần cổ ướt át, liền kéo Phù Gia ra. Vừa nhìn thì biết hoá ra là Phù Gia liếm liếm cái cổ của mình.

Lộ Thiệu Quân vừa chết lặng vừa khiếp sợ, mờ mịt nhìn Phù Gia. Phù Gia cười, bên trong ánh mắt thuần khiết xen lẫn thoả mãn, kém chút khiến Lộ Thiệu Quân run chân quỳ xuống.

Hắn lắp bắp hỏi: "Y Y, em đang làm gì?"

Phù Gia nghiêng đầu một chút: “Mạch máu của anh trông rất đẹp."

Lộ Thiệu Quân:...

Bất quá bây giờ tâm trạng Lộ Thiệu Quân nặng nề. Nhìn thấy trên bàn còn bày biện điểm tâm, hắn kéo ghế ngồi bên giường: "Mau ăn điểm tâm đi, anh nhìn em ăn."

Phù Gia nhai chậm nuốt kỹ, nghiêm túc ăn. Trong ánh mắt chỉ chứa mấy chén cơm trước mặt.

Lộ Thiệu Quân nở nụ cười, nhưng tựa hồ nghĩ đến gì đó, sắc mặt trầm xuống, hắn ngập ngừng mở miệng nói: "Y Y, nếu như anh làm sai vài chuyện, thật sự bất đắc dĩ lắm mới làm sai, em sẽ tha thứ cho anh không?"

Phù Gia hỏi: "Sai chuyện gì cơ?"

Lộ Thiệu Quân lắc đầu: “Anh chỉ nói là nếu, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ rời khỏi anh chứ?"

Phù Gia: "Vậy phải xem là chuyện gì, anh đã làm chuyện có lỗi với em sao?"

Lộ Thiệu Quân vội vàng lắc đầu: “Không có, anh chỉ ví dụ thôi." 

Vừa nói chuyện, hắn lấy một cái hộp xinh đẹp từ trong túi ra.

“Đây là lễ vật anh tặng cho em." 

Lộ Thiệu Quân mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền tinh xảo. Đặc biệt là mặt dây chuyền, được thiết kế rất kì lạ, vừa nhìn liền biết rất quý giá. Lộ Thiệu Quân đeo sợi dây chuyền cho Phù Gia. Làn da trong suốt như tuyết trắng phối hợp với dây chuyền, mang đến loại mỹ cảm mộng ảo.

Lộ Thiệu Quân cười tán thưởng: "Nhìn rất đẹp, Y Y nhìn rất đẹp."

Phù Gia sờ sờ dây chuyền: “Cám ơn, chỉ là sao tự dưng anh lại tặng đồ cho em?"

Mang loại dây chuyền như này, có ảnh hưởng tới việc mình đến nhà hàng rửa chén không. Vả lại, đồ vật làm bằng kim loại thực lạnh buốt, Phù Gia chán ghét đồ vật lạnh buốt a.

Lộ Thiệu Quân: "Anh vừa nhìn thấy sợi dây chuyền này liền biết rất thích hợp với em."

Hệ thống khinh thường: “Không phải đâu, tự dưng ân cần đó là do chột dạ."

Phù Gia thấy Lộ Thiệu Quân giống như không có ý định kể mình nghe chuyện đã xảy ra. Dự định tự mình gánh lấy, giấu diếm cô. Tốt lắm, hắn không muốn nói vậy thì coi như xong đi.

Hai người nhìn nhau không nói gì, điện thoại Lộ Thiệu Quân tích tích kêu lên hai tiếng. Lộ Thiệu Quân vừa nhấn nút mở, lại là cái video kia. Mới mở ra một chút, những âm thanh khó hiểu liền truyền ra.

Trong lòng Lộ Thiệu Quân hốt hoảng, vội vàng tắt đi. Phù Gia trợn to mắt nhìn Lộ Thiệu Quân. Lộ Thiệu Quân thế mà xem phim trên màn ảnh nhỏ nha, còn là xem phim hắn đóng diễn viên chính? Cho cô xem với!

Lộ Thiệu Quân có hơi không thể đối mặt với ánh mắt trong suốt của Y Y. Ngồi trong phòng bệnh như đang ngồi bàn chông, vô cùng khó chịu. Bàn chân như có những chiếc lông vũ phá phách, ngay cả đầu ngón chân đều cuộn lên.

Lộ Thiệu Quân cơ hồ là chạy trối chết, nói với Phù Gia: "Anh có việc đi trước, có gì cứ gọi điện thoại cho anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện