Editor: Mia
Happy Birthday Jin Oppa ~
Chúc anh tuổi mới ngày càng Worldwide Handsome hơn nhé ❤
*****
Mẹ nuôi đầu tiên của Chu Tuấn Lâm họ Lâm, tên là Lâm Tú Hồng, nhà mẹ đẻ của bà ở thôn bên cạnh nhà cha nuôi Chu Tuấn Lâm.
Vùng núi này, nam nhiều nữ thiếu, cưới vợ phải tốn rất nhiều tiền, lúc trước cha Chu Tuấn Lâm phải ra với hắn(1) có thể nói là lễ hỏi kếch xù, mới cưới được Lâm Tú Hồng về nhà.
(1)Hắn ở đây là cha nuôi Chu Tuấn Lâm nhé:v
Kết quả là Lâm Tú Hồng không thể sinh con.
Nếu ly hôn, cha nuôi Chu Tuấn Lâm tuyệt đối không có tiền để cưới một người vợ khác...... Hai vợ chồng liền muốn nhận nuôi một bé trai để bọn hắn dưỡng lão.
Nhưng mà một vốn một lời mà nói, bé trai đều là vận mệnh của bọn họ, nếu Lâm Tú Hồng muốn thu dưỡng bé gái rất nhiều người đều nguyện ý đem con gái nhà mình cho nàng, nhưng nàng muốn bé trai liền không ai nguyện ý cho.
Ở xung quanh tìm không thấy đứa trẻ thích hợp, Lâm Tú Hồng cũng chỉ có thể vay tiền mua Chu Tuấn Lâm về.
Nàng mua Chu Tuấn Lâm về để dưỡng lão cho nàng, đối xử với Chu Tuấn Lâm còn rất tốt, nhưng mà không chiếu cố Chu Tuấn Lâm mấy năm, nàng liền chết.
Sau khi nàng chết, người gây họa bồi thường mười vạn khối.
Số tiền này đối với người nhà quê mà nói, đã là một số tiền rất lớn, khi đó người nhà mẹ đẻ Lâm Tú Hồng đối với số tiền này cũng không phải là không động tâm tư. Nhưng dựa theo tập tục của họ, nhận lễ hỏi đem con gái gả ra ngoài, con gái chính là người nhà khác, số tiền kia với bọn họ không có quan hệ.
Cuối cùng bọn họ, cũng chỉ có thể mắt thèm mà nhìn cha nuôi Chu Tuấn Lâm cầm tiền bồi thường xây nhà cưới cô dâu mới, đem cuộc sống hàng ngày trở nên rực rỡ.
Sau khi Chu Tuấn Lâm vào cửa, đầu tiên là nói sáng tỏ thân phận của mình, tiếp theo lại nói cuộc sống hàng ngày của cha nuôi rất tốt, nói tiền làm công của mình, tất cả đều bị một nhà cha nuôi cướp đoạt đi.
Hết thảy chuyện này, người Lâm gia nghe được đố kỵ không thôi.
"Đứa nhỏ này con mới bao lớn, làm công có thể có bao nhiêu tiền?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm không quá tin tưởng lời Chu Tuấn Lâm nói —— nghe nói bên ngoài, không thể dùng lao động trẻ em.
"Bởi vì con còn nhỏ, ông chủ nhìn con đáng thương cho con rất nhiều tiền, một tháng có tám trăm!" Trên mặt Chu Tuấn Lâm lộ ra chút đắc ý.
"Nhiều như vậy?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm có chút giật mình: "Con làm được việc gì?"
"Con ở trong một cửa hàng giúp đỡ bán đồ vật, nếu trong cửa hàng không việc, liền giúp ông chủ giặt quần áo nấu cơm." Chu Tuấn Lâm thành thật mà trả lời.
Hóa ra là như thế này...... Giúp đỡ bán đồ vật, lại hầu hạ nhà người ta, một tháng được trả tám trăm cũng bình thường.
Lại nói tiếp, người nhà bọn họ, có phải hay không cũng có thể đi ra ngoài làm công?
Đầu năm nay, người ra ngoài làm công tuy rằng đã có, nhưng cũng không nhiều, mà lúc này, người nhà này đã bị Chu Tuấn Lâm khơi mào tâm tư, đối với tiền trên tay cha nuôi Chu Tuấn Lâm càng đỏ mắt.
Chu Tuấn Lâm đương nhiên là nhìn ra điểm này, ngay sau đó, hắn liền bắt đầu tố khổ.
Nói mình tốt nghiệptiểu học, liền bắt đầu giúp cha mẹ nuôi nghỉ học trông em trai, mẹ kế còn không cho hắn cơm ăn, không mua quần áo cho hắn, thật vất vả kiếm được tiền, còn muốn hắn giao toàn bộ ra......
Còn chưa nói, hắn sẽ bị đánh!
Chu Tuấn Lâm để một nhà ông ngoại mình nhìn vết sẹo lưu lại trên người sau khi bị đánh, cúi đầu tội nghiệp nói: "Ông ngoại, nếu không phải hiện tại con có thể kiếm tiền, khẳng định mỗi ngày đều sẽ bị đánh."
"Tên tiểu súc sinh Chu gia thật quá đáng!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm cả giận nói, mấy người cậu của hắn cũng sôi nổi đáp ứng, trong lòng đã ghen ghét cha Chu đến chết.
"Mẹ con vẫn luôn nói với con ta ông ngoại đối với bà rất tốt, còn bảo con hiếu kính ông ngoại, nhưng trên người con vẫn luôn không có tiền, muốn mua cho ông ngoại mua bao thuốc(?) đều mua không nổi." Chu Tuấn Lâm mặt đầy hổ thẹn nói.
Người Lâm gia càng tức giận.
Chu Tuấn Lâm nhìn không sai biệt lắm, rốt cuộc nói chuyện chính: "Ông ngoại, con thật sự chịu không nổi, mọi người có thể không giúp con hay không?"
"Gấp cái gì?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm cảnh giác nhìn về phía Chu Tuấn Lâm, sợ hắn cùng mình hỏi vay tiền.
Chu Tuấn Lâm vẻ mặt mong đợi nhụ mộ(2): "Ông ngoại, con muốn tự mình lập hộ, tách khỏi bọn họ, như vậy con liền không cần bị bọn họ quản thúc...... Về sau con nhất định sẽ hiếu kính mọi người thật tốt."
(2)Nhụ mộ (孺慕): Quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ.
"Tại sao cháu không tự mình đi nói?" Người Lâm gia khó hiểu.
"Con sợ bọn họ đánh con, hơn nữa con còn chưa có thành niên......" Chu Tuấn Lâm nói.
Người Lâm gia thế mới biết Chu Tuấn Lâm còn chưa có thành niên: "Chúng ta cũng không có biện pháp a! Không phải đều là kết hôn, mới có thể tách ra lập hộ sao?" Mấy năm trước, ở nông thôn đều không yêu cầu phân nhà, cả gia đình sống cùng nhau. Bất quá hiện tại nơi này của bọn họ có quy định, một cái hộ khẩu chỉ có thể xin một mảnh đất, vì thế trong thôn nhà nào có vài đứa con trai, sau khi con trai kết hôn liền cùng con tách hộ khẩu ra xây nhà riêng.
Đương nhiên, cũng có nhà nghèo đến một gian nhà trệt đều không dựng nổi, cứ như vậy cả nhà sống cùng nhau không chú ý tới cái gọi là phân nhà.
"Đem tuổi tác của con sửa lại là được rồi...... Ông ngoại, cái hộ khẩu kia nếu còn để ở nơi đó của ba con, con liền không có đường sống!" Chu Tuấn Lâm nói, lấy ra một xấp nhỏ trăm nguyên tiền giá trị lớn đưa cho ông ngoại của mình: "Ông ngoại, đây là tiền công con cùng ông chủ ứng trước, hiếu kính người, nếu việc này thành, con còn sẽ tiếp tục hiếu kính người."
Xấp tiền này tổng cộng hai ngàn khối.
Chút tiền ấy đối với người huyện H mà nói không coi là cái gì cả, rốt cuộc Chu Tuấn Lâm hợp tác với xưởng giày da kia, tiền lương trả cho công nhân một tháng đã hơn một ngàn, nhưng đối với người Lâm gia mà nói, số tiền này đã là thu nhập cả năm của cả nhà bọn họ.
"Tên họ Chu kia thật quá đáng! Chu...... Cháu ngoại a! Ông nhất định sẽ giúp cháu đòi một cái công đạo!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm kêu không ra tên Chu Tuấn Lâm, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới sinh khí của hắn, càng không ảnh hưởng tới việc hắn ra mặt giúp Chu Tuấn Lâm.
Người Lâm gia mang theo Chu Tuấn Lâm, mênh mông cuồn cuộn(4) mà đi về phía Chu gia, muốn Chu gia trả cho một cái công đạo.
(4)Mênh mông cuồn cuộn: Từ gợi tả dáng chuyển động như cuộn lớp này đến lớp khác, dồn dập và mạnh mẽ.
Ban ngày cha nuôi Chu Tuấn Lâm đi làm công, cũng không có ở nhà, nhưng cha mẹ của cha nuôi Chu Tuấn Lâm đều có ở nhà, cũng đã liên hệ được với hắn.
Chu Tuấn Lâm đợi hai ngày, hắn đã bị kêu trở lại, mà lúc này, việc một nhà bọn họ vẫn luôn đánh Chu Tuấn Lâm, cũng đã bị người Lâm gia tuyên dương cho mọi người đều biết.
Bất quá, bởi vì Chu Tuấn Lâm nói người Chu gia bên kia biết đến tiền lương của hắn có khả năng sẽ không chịu thả cho hắn đi, người Lâm gia thật ra không đề cập tới cái này.
Kỳ thật lúc này, người Lâm gia cũng đoán được, việc Chu Tuấn Lâm nói mỗi tháng tiền lương của mình đều muốn nộp lên sợ là giả.
Nhưng giả thì thế nào, Chu Tuấn Lâm cho bọn họ tiền, còn nói sau khi việc thành lại cho hai ngàn, bọn họ tự nhiên liền sẽ đem việc làm thật tốt.
Sau khi cha nuôi Chu Tuấn Lâm tới, người Lâm gia lập tức liền vây quanh, muốn cha nuôi Chu Tuấn Lâm cùng Chu Tuấn Lâm phân nhà ra.
"Dựa vào cái gì?" Cha nuôi Chu Tuấn Lâm không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, sau khi hắn nhìn thấy Chu Tuấn Lâmquần áo ngăn nắp, càng giận sôi máu.
Thằng hỗn trướng(5) này quả nhiên là bạch nhãn lang(6)!
(5)Hỗn trướng: Vô liêm sỉ, hèn mạt, khốn nạn....
(6)Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng ( Chỉ người vong ơn phụ nghĩa).
Lại nói, hắn vứt bỏ Chu Tuấn Lâm, cũng là có nguyên nhân.
Một năm trước, mỗi ngày Chu Tuấn Lâm ra ngoài nhặt rác nhưng tiền hắn(8) nhặt rác bán được một phân đều không có cho bọn hắn(9)!
Hắn(8) chỉ Chu Tuấn Lâm còn hắn(9) chỉ cha Chu nhé.
Đứa nhỏ này mới hơn mười tuổi, mặc kệ đánh như thế nào, đều không muốn đem tiền mang ra, về sau còn có thể trông cậy vào nơi nào?
Tuy nói buổi tối Chu Tuấn Lâm trở về sẽ giúp làm việc trong nhà, nhưng việc làm của nhà nghèo không cần tinh tế, về điểm này vợ hắn thuận tay là có thể làm, căn bản không cần Chu Tuấn Lâm làm.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đứa con trai tiện nghi này không cần dùng tới, vợ hắn đối với đứa nhỏ này càng oán hận rất nhiều.
Bởi vì điều này, thời điểm cuối năm trước về quê hắn dứt khoát không có mang Chu Tuấn Lâm theo.
Sau đó, hắn liền phát hiện không có chướng mắt, một nhà ba người bọn họ sống rất thoải mái.
Vừa lúc trong thôn có người giới thiệu bọn họ đi một thành thị khác làm công, hắn liền không chút do dự bỏ rơi Chu Tuấn Lâm.
Hắn không thích Chu Tuấn Lâm, nhưng cũng không muốn hộ khẩu của Chu Tuấn Lâm bị dời đi.
Hắn mua Chu Tuấn Lâm, nuôi Chu Tuấn Lâm lớn tốn ít tiền, Chu Tuấn Lâm không đem tiền cho hắn, đừng nghĩ đi được, về sau muốn kết hôn hắn sẽ không cho sổ hộ khẩu!
"Dựa vào cái gì, bằng mày không nuôi đứa nhỏ này!" Người Lâm gia nói.
"Nó đã có năng lực kiếm tiền, tại sao còn muốn con nuôi?" Cha Chu hỏi lại.
"Hắn mới nhỏ như vậy liền bắt hắn nuôi mình, mày có còn là người không?"
"Người trong thôn không phải cũng như vậy a! Con của lão Thái không phải đến sơ trung cũng không tốt nghiệp liền đi làm công sao?"
"Lão Thái kia còn xây nhà cho con trai mình! Mày xây nhà cưới vợ cho Tuấn Lâm không?" Người Lâm gia lại hỏi.
"Đây lại không phải con trai ruột của con, bằng gì phải làm a!" Châ Chu phụ chút nghĩ ngợi liền nói.
"Thật tốt a, liền biết mày chiếm hết tiện nghi, không làm được chuyện tốt!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm cả giận nói: "Con gái của tao không còn, mày liền mặc kệ con trai nó có phải hay không?"
"Đây không phải con trai Tú Hồng." Cha Chu đối mặt với cha vợ của mình, liền có điểm không tự tin.
"Đây là đứa nhỏ Tú Hồng mua về dưỡng lão, chính là con trai Tú Hồng, Tú Hồng đã chết, mày cầm khoản tiền bồi thường của Tú Hồng cưới vợ sinh con không tính, còn mặc kệ con trai nó, mày có phải người hay không?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm gân cổ lên kêu, khuôn mặt khô gầy đều đỏ lên.
Những người khác của Lâm gia sôi nổi xen mồm nói: "Mày không cho con trai cưới vợ, có phải hay không là muốn đem đứa nhỏ này tới cửa nhà người ta làm con rể kiếm một chút tiền lễ hỏi?"
"Mày cầm khoản tiền bồi thường của em gái tao, dựa vào cái gì mặc kệ con trai nó?"
"Khoản tiền bồi thường kia, đứa nhỏ này cũng có phần đi?"
......
Người Lâm gia một bộ dáng lòng đầy căm phẫn, người trong thôn cha Chu nghe thấy mấy cái này, không khỏi có điểm chột dạ.
Theo truyền thống của bọn họ bên này, sau khi nhận nuôi hài tử, phải xem như con ruột, nhưng cha Chu hiển nhiên không làm như vậy.
Nếu người Lâm gia muốn lấy khoản tiền bồi thường của Lâm Tú Hồng, bọn họ còn có thể giúp đỡ Chu gia, nhưng hiện tại người Lâm gia là giúp Chu Tuấn Lâm hết giận, bọn họ liền không thể làm gì.
"Hiện tại cứ như vậy! Mày viết giấy cam đoan bảo đảm tương lai xây nhà cưới vợ cho cháu trai tao hoặc là cùng hắn phân gia tương lai không quản chuyện của hắn nữa!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm hạ thông điệp cuối cùng.
Hắn biết khoản tiền bồi thường khẳng định là không lấy được, nếu cha Chu nguyện ý cho, người trong thôn bọn họ cũng sẽ không đồng ý, cho nên hiện tại hắn muốn cha Chu cùng Chu Tuấn Lâm phân nhà.
Chu Tuấn Lâm đồng ý, một khi phân gia liền hiếu kính hắn một số tiền.
Cha Chu đương nhiên không chịu cho Chu Tuấn Lâm xây nhà cưới vợ: "Phân nhà thì phân nhà, nhưng hắn nhất định phải dưỡng lão cho tôi!"
"Muốn dưỡng lão? Vậy mày trước đem khoản tiền bồi thường của em gái tao cho cháu trai tao một nửa!" Cậu lớn Lâm gia nói.
Cha Chu tức khắc không lời gì để nói.
Việc này cuối cùng giải quyết xong rất nhanh.
Lúc sau cha Chu chịu thua, việc phân gia liền được định xong.
Người Lâm gia lấy cớ qua mấy năm nữa lại phân gia dễ dàng xảy ra biến cố, Chu Tuấn Lâm chưa đến mười tám tuổi ở bên ngoài làm công không tiện, lại thuyết phục người trong thôn giúp Chu Tuấn Lâm sửa tuổi sau đó lập tức phân gia.
Hộ khẩu ở nông thôn vốn đã rất loạn, người sống ở thôn nhỏ này lâu năm đối với người ở cục cảnh sát đều có quen biết......
Sau khi người trong thôn viết giấy chứng minh nói tuổi tác Chu Tuấn Lâm tính sai, thực dễ dàng liền đi tới đồn công an ở trấn trên sửa lại tuổi, qua một ngày, bọn họ lại đi làm thân phận chứng cho Chu Tuấn Lâm, thuận tiện đem hộ khẩu của Chu Tuấn Lâm trong Chu gia tách ra.
Trước sau tốn không đến mười ngày, sự tình liền toàn bộ xong xuôi, chỉ là thân phận chứng một tháng sau mới có thể lấy.
Bất quá chuyện này không có vấn đề gì, cùng lắm thì một thời gian nữa lại đi về một chuyến.
Sự việc xong xuôi, Chu Tuấn Lâm liền tâm tình vui sướng mà thu thập đồ vật trở về huyện H.
Ở trên xe buýt xóc nảy một ngày hắn lại không biết, đã có người...... Không, có trứng trước hắn một bước về đến nhà.
Chu Tuấn Lâm về đến nhà mở cửa ra liền nhìn thấy trên bàn có đồ ăn nóng hầm hập, Trịnh Li ở nơi đồ ăn bốc hơi nóng mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt cong cong: "Chu Tuấn Lâm, cậu đã trở lại!"
Trịnh Li như thế nào giống như đã biết mình sẽ trở về đâu? Chu Tuấn Lâm có chút nghi hoặc, nhưng điểm này nghi hoặc thực mau đã bị hắn quên ở sau đầu.
Lúc này trong lòng hắn ấm áp dào dạt, trong mắt hắn trừ bỏ Trịnh Li, lại nhìn không thấy thứ khác.
"Chu Tuấn Lâm, việc làm như thế nào rồi?" Trịnh Li tò mò hỏi.
"Đã làm tốt toàn bộ." Chu Tuấn Lâm đem quá trình nói một lần, nhưng lại bỏ đi việc mình dùng tiền dụ hoặc người Lâm gia mà chỉ nói là người Lâm gia chủ động hỗ trợ.
Hắn không muốn để Trịnh Li biết những việc xấu xa đó.
Trịnh Li nghe thực nghiêm túc, sau khi nghe xong, như là lơ đãng hỏi một câu: "Cha mẹ nuôi của cậu đối với cậu kém như vậy, liền bỏ qua như vậy ư?"
Chu Tuấn Lâm trên mặt treo ôn hòa tươi cười: "Bọn họ rốt cuộc vẫn là người nuôi lớn tôi, cũng không có gì để so đo."
Chu Tuấn Lâm một bộ ta là người tốt, ta tha thứ cho bọn họ, nhưng Trịnh Li nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lại là cố nén mới không cười ra tiếng.
Chu Tuấn Lâm cũng quá có tố chất làm diễn viên đi!
Đản Đản còn nói với nàng, Chu Tuấn Lâm trở về trước, còn tìm một người bạn học trước kia của hắn cho tiền để người kia chọn nơi không có người chùm bao tải chỉnh đốn cha nuôi hắn.
Thời điểm Chu Tuấn Lâm ngồi xe buýt về nhà, cha nuôi hắn mới vừa bị đưa vào bệnh viện.
*****
3159 từ
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này đến bây giờ, rốt cuộc xuất hiện một người có tên là vai phụ —— Lâm Tú Hồng!
Editor cũng có lời muốn nói:
Thân thích của KBB và CTL đúng là cực phẩm ~
Chương trước thì ngắn chương này tác giả viết dài ơi là dài (╥﹏╥)
12h10 4/12/2018
Happy Birthday Jin Oppa ~
Chúc anh tuổi mới ngày càng Worldwide Handsome hơn nhé ❤
*****
Mẹ nuôi đầu tiên của Chu Tuấn Lâm họ Lâm, tên là Lâm Tú Hồng, nhà mẹ đẻ của bà ở thôn bên cạnh nhà cha nuôi Chu Tuấn Lâm.
Vùng núi này, nam nhiều nữ thiếu, cưới vợ phải tốn rất nhiều tiền, lúc trước cha Chu Tuấn Lâm phải ra với hắn(1) có thể nói là lễ hỏi kếch xù, mới cưới được Lâm Tú Hồng về nhà.
(1)Hắn ở đây là cha nuôi Chu Tuấn Lâm nhé:v
Kết quả là Lâm Tú Hồng không thể sinh con.
Nếu ly hôn, cha nuôi Chu Tuấn Lâm tuyệt đối không có tiền để cưới một người vợ khác...... Hai vợ chồng liền muốn nhận nuôi một bé trai để bọn hắn dưỡng lão.
Nhưng mà một vốn một lời mà nói, bé trai đều là vận mệnh của bọn họ, nếu Lâm Tú Hồng muốn thu dưỡng bé gái rất nhiều người đều nguyện ý đem con gái nhà mình cho nàng, nhưng nàng muốn bé trai liền không ai nguyện ý cho.
Ở xung quanh tìm không thấy đứa trẻ thích hợp, Lâm Tú Hồng cũng chỉ có thể vay tiền mua Chu Tuấn Lâm về.
Nàng mua Chu Tuấn Lâm về để dưỡng lão cho nàng, đối xử với Chu Tuấn Lâm còn rất tốt, nhưng mà không chiếu cố Chu Tuấn Lâm mấy năm, nàng liền chết.
Sau khi nàng chết, người gây họa bồi thường mười vạn khối.
Số tiền này đối với người nhà quê mà nói, đã là một số tiền rất lớn, khi đó người nhà mẹ đẻ Lâm Tú Hồng đối với số tiền này cũng không phải là không động tâm tư. Nhưng dựa theo tập tục của họ, nhận lễ hỏi đem con gái gả ra ngoài, con gái chính là người nhà khác, số tiền kia với bọn họ không có quan hệ.
Cuối cùng bọn họ, cũng chỉ có thể mắt thèm mà nhìn cha nuôi Chu Tuấn Lâm cầm tiền bồi thường xây nhà cưới cô dâu mới, đem cuộc sống hàng ngày trở nên rực rỡ.
Sau khi Chu Tuấn Lâm vào cửa, đầu tiên là nói sáng tỏ thân phận của mình, tiếp theo lại nói cuộc sống hàng ngày của cha nuôi rất tốt, nói tiền làm công của mình, tất cả đều bị một nhà cha nuôi cướp đoạt đi.
Hết thảy chuyện này, người Lâm gia nghe được đố kỵ không thôi.
"Đứa nhỏ này con mới bao lớn, làm công có thể có bao nhiêu tiền?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm không quá tin tưởng lời Chu Tuấn Lâm nói —— nghe nói bên ngoài, không thể dùng lao động trẻ em.
"Bởi vì con còn nhỏ, ông chủ nhìn con đáng thương cho con rất nhiều tiền, một tháng có tám trăm!" Trên mặt Chu Tuấn Lâm lộ ra chút đắc ý.
"Nhiều như vậy?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm có chút giật mình: "Con làm được việc gì?"
"Con ở trong một cửa hàng giúp đỡ bán đồ vật, nếu trong cửa hàng không việc, liền giúp ông chủ giặt quần áo nấu cơm." Chu Tuấn Lâm thành thật mà trả lời.
Hóa ra là như thế này...... Giúp đỡ bán đồ vật, lại hầu hạ nhà người ta, một tháng được trả tám trăm cũng bình thường.
Lại nói tiếp, người nhà bọn họ, có phải hay không cũng có thể đi ra ngoài làm công?
Đầu năm nay, người ra ngoài làm công tuy rằng đã có, nhưng cũng không nhiều, mà lúc này, người nhà này đã bị Chu Tuấn Lâm khơi mào tâm tư, đối với tiền trên tay cha nuôi Chu Tuấn Lâm càng đỏ mắt.
Chu Tuấn Lâm đương nhiên là nhìn ra điểm này, ngay sau đó, hắn liền bắt đầu tố khổ.
Nói mình tốt nghiệptiểu học, liền bắt đầu giúp cha mẹ nuôi nghỉ học trông em trai, mẹ kế còn không cho hắn cơm ăn, không mua quần áo cho hắn, thật vất vả kiếm được tiền, còn muốn hắn giao toàn bộ ra......
Còn chưa nói, hắn sẽ bị đánh!
Chu Tuấn Lâm để một nhà ông ngoại mình nhìn vết sẹo lưu lại trên người sau khi bị đánh, cúi đầu tội nghiệp nói: "Ông ngoại, nếu không phải hiện tại con có thể kiếm tiền, khẳng định mỗi ngày đều sẽ bị đánh."
"Tên tiểu súc sinh Chu gia thật quá đáng!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm cả giận nói, mấy người cậu của hắn cũng sôi nổi đáp ứng, trong lòng đã ghen ghét cha Chu đến chết.
"Mẹ con vẫn luôn nói với con ta ông ngoại đối với bà rất tốt, còn bảo con hiếu kính ông ngoại, nhưng trên người con vẫn luôn không có tiền, muốn mua cho ông ngoại mua bao thuốc(?) đều mua không nổi." Chu Tuấn Lâm mặt đầy hổ thẹn nói.
Người Lâm gia càng tức giận.
Chu Tuấn Lâm nhìn không sai biệt lắm, rốt cuộc nói chuyện chính: "Ông ngoại, con thật sự chịu không nổi, mọi người có thể không giúp con hay không?"
"Gấp cái gì?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm cảnh giác nhìn về phía Chu Tuấn Lâm, sợ hắn cùng mình hỏi vay tiền.
Chu Tuấn Lâm vẻ mặt mong đợi nhụ mộ(2): "Ông ngoại, con muốn tự mình lập hộ, tách khỏi bọn họ, như vậy con liền không cần bị bọn họ quản thúc...... Về sau con nhất định sẽ hiếu kính mọi người thật tốt."
(2)Nhụ mộ (孺慕): Quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ.
"Tại sao cháu không tự mình đi nói?" Người Lâm gia khó hiểu.
"Con sợ bọn họ đánh con, hơn nữa con còn chưa có thành niên......" Chu Tuấn Lâm nói.
Người Lâm gia thế mới biết Chu Tuấn Lâm còn chưa có thành niên: "Chúng ta cũng không có biện pháp a! Không phải đều là kết hôn, mới có thể tách ra lập hộ sao?" Mấy năm trước, ở nông thôn đều không yêu cầu phân nhà, cả gia đình sống cùng nhau. Bất quá hiện tại nơi này của bọn họ có quy định, một cái hộ khẩu chỉ có thể xin một mảnh đất, vì thế trong thôn nhà nào có vài đứa con trai, sau khi con trai kết hôn liền cùng con tách hộ khẩu ra xây nhà riêng.
Đương nhiên, cũng có nhà nghèo đến một gian nhà trệt đều không dựng nổi, cứ như vậy cả nhà sống cùng nhau không chú ý tới cái gọi là phân nhà.
"Đem tuổi tác của con sửa lại là được rồi...... Ông ngoại, cái hộ khẩu kia nếu còn để ở nơi đó của ba con, con liền không có đường sống!" Chu Tuấn Lâm nói, lấy ra một xấp nhỏ trăm nguyên tiền giá trị lớn đưa cho ông ngoại của mình: "Ông ngoại, đây là tiền công con cùng ông chủ ứng trước, hiếu kính người, nếu việc này thành, con còn sẽ tiếp tục hiếu kính người."
Xấp tiền này tổng cộng hai ngàn khối.
Chút tiền ấy đối với người huyện H mà nói không coi là cái gì cả, rốt cuộc Chu Tuấn Lâm hợp tác với xưởng giày da kia, tiền lương trả cho công nhân một tháng đã hơn một ngàn, nhưng đối với người Lâm gia mà nói, số tiền này đã là thu nhập cả năm của cả nhà bọn họ.
"Tên họ Chu kia thật quá đáng! Chu...... Cháu ngoại a! Ông nhất định sẽ giúp cháu đòi một cái công đạo!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm kêu không ra tên Chu Tuấn Lâm, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới sinh khí của hắn, càng không ảnh hưởng tới việc hắn ra mặt giúp Chu Tuấn Lâm.
Người Lâm gia mang theo Chu Tuấn Lâm, mênh mông cuồn cuộn(4) mà đi về phía Chu gia, muốn Chu gia trả cho một cái công đạo.
(4)Mênh mông cuồn cuộn: Từ gợi tả dáng chuyển động như cuộn lớp này đến lớp khác, dồn dập và mạnh mẽ.
Ban ngày cha nuôi Chu Tuấn Lâm đi làm công, cũng không có ở nhà, nhưng cha mẹ của cha nuôi Chu Tuấn Lâm đều có ở nhà, cũng đã liên hệ được với hắn.
Chu Tuấn Lâm đợi hai ngày, hắn đã bị kêu trở lại, mà lúc này, việc một nhà bọn họ vẫn luôn đánh Chu Tuấn Lâm, cũng đã bị người Lâm gia tuyên dương cho mọi người đều biết.
Bất quá, bởi vì Chu Tuấn Lâm nói người Chu gia bên kia biết đến tiền lương của hắn có khả năng sẽ không chịu thả cho hắn đi, người Lâm gia thật ra không đề cập tới cái này.
Kỳ thật lúc này, người Lâm gia cũng đoán được, việc Chu Tuấn Lâm nói mỗi tháng tiền lương của mình đều muốn nộp lên sợ là giả.
Nhưng giả thì thế nào, Chu Tuấn Lâm cho bọn họ tiền, còn nói sau khi việc thành lại cho hai ngàn, bọn họ tự nhiên liền sẽ đem việc làm thật tốt.
Sau khi cha nuôi Chu Tuấn Lâm tới, người Lâm gia lập tức liền vây quanh, muốn cha nuôi Chu Tuấn Lâm cùng Chu Tuấn Lâm phân nhà ra.
"Dựa vào cái gì?" Cha nuôi Chu Tuấn Lâm không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, sau khi hắn nhìn thấy Chu Tuấn Lâmquần áo ngăn nắp, càng giận sôi máu.
Thằng hỗn trướng(5) này quả nhiên là bạch nhãn lang(6)!
(5)Hỗn trướng: Vô liêm sỉ, hèn mạt, khốn nạn....
(6)Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng ( Chỉ người vong ơn phụ nghĩa).
Lại nói, hắn vứt bỏ Chu Tuấn Lâm, cũng là có nguyên nhân.
Một năm trước, mỗi ngày Chu Tuấn Lâm ra ngoài nhặt rác nhưng tiền hắn(8) nhặt rác bán được một phân đều không có cho bọn hắn(9)!
Hắn(8) chỉ Chu Tuấn Lâm còn hắn(9) chỉ cha Chu nhé.
Đứa nhỏ này mới hơn mười tuổi, mặc kệ đánh như thế nào, đều không muốn đem tiền mang ra, về sau còn có thể trông cậy vào nơi nào?
Tuy nói buổi tối Chu Tuấn Lâm trở về sẽ giúp làm việc trong nhà, nhưng việc làm của nhà nghèo không cần tinh tế, về điểm này vợ hắn thuận tay là có thể làm, căn bản không cần Chu Tuấn Lâm làm.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đứa con trai tiện nghi này không cần dùng tới, vợ hắn đối với đứa nhỏ này càng oán hận rất nhiều.
Bởi vì điều này, thời điểm cuối năm trước về quê hắn dứt khoát không có mang Chu Tuấn Lâm theo.
Sau đó, hắn liền phát hiện không có chướng mắt, một nhà ba người bọn họ sống rất thoải mái.
Vừa lúc trong thôn có người giới thiệu bọn họ đi một thành thị khác làm công, hắn liền không chút do dự bỏ rơi Chu Tuấn Lâm.
Hắn không thích Chu Tuấn Lâm, nhưng cũng không muốn hộ khẩu của Chu Tuấn Lâm bị dời đi.
Hắn mua Chu Tuấn Lâm, nuôi Chu Tuấn Lâm lớn tốn ít tiền, Chu Tuấn Lâm không đem tiền cho hắn, đừng nghĩ đi được, về sau muốn kết hôn hắn sẽ không cho sổ hộ khẩu!
"Dựa vào cái gì, bằng mày không nuôi đứa nhỏ này!" Người Lâm gia nói.
"Nó đã có năng lực kiếm tiền, tại sao còn muốn con nuôi?" Cha Chu hỏi lại.
"Hắn mới nhỏ như vậy liền bắt hắn nuôi mình, mày có còn là người không?"
"Người trong thôn không phải cũng như vậy a! Con của lão Thái không phải đến sơ trung cũng không tốt nghiệp liền đi làm công sao?"
"Lão Thái kia còn xây nhà cho con trai mình! Mày xây nhà cưới vợ cho Tuấn Lâm không?" Người Lâm gia lại hỏi.
"Đây lại không phải con trai ruột của con, bằng gì phải làm a!" Châ Chu phụ chút nghĩ ngợi liền nói.
"Thật tốt a, liền biết mày chiếm hết tiện nghi, không làm được chuyện tốt!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm cả giận nói: "Con gái của tao không còn, mày liền mặc kệ con trai nó có phải hay không?"
"Đây không phải con trai Tú Hồng." Cha Chu đối mặt với cha vợ của mình, liền có điểm không tự tin.
"Đây là đứa nhỏ Tú Hồng mua về dưỡng lão, chính là con trai Tú Hồng, Tú Hồng đã chết, mày cầm khoản tiền bồi thường của Tú Hồng cưới vợ sinh con không tính, còn mặc kệ con trai nó, mày có phải người hay không?" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm gân cổ lên kêu, khuôn mặt khô gầy đều đỏ lên.
Những người khác của Lâm gia sôi nổi xen mồm nói: "Mày không cho con trai cưới vợ, có phải hay không là muốn đem đứa nhỏ này tới cửa nhà người ta làm con rể kiếm một chút tiền lễ hỏi?"
"Mày cầm khoản tiền bồi thường của em gái tao, dựa vào cái gì mặc kệ con trai nó?"
"Khoản tiền bồi thường kia, đứa nhỏ này cũng có phần đi?"
......
Người Lâm gia một bộ dáng lòng đầy căm phẫn, người trong thôn cha Chu nghe thấy mấy cái này, không khỏi có điểm chột dạ.
Theo truyền thống của bọn họ bên này, sau khi nhận nuôi hài tử, phải xem như con ruột, nhưng cha Chu hiển nhiên không làm như vậy.
Nếu người Lâm gia muốn lấy khoản tiền bồi thường của Lâm Tú Hồng, bọn họ còn có thể giúp đỡ Chu gia, nhưng hiện tại người Lâm gia là giúp Chu Tuấn Lâm hết giận, bọn họ liền không thể làm gì.
"Hiện tại cứ như vậy! Mày viết giấy cam đoan bảo đảm tương lai xây nhà cưới vợ cho cháu trai tao hoặc là cùng hắn phân gia tương lai không quản chuyện của hắn nữa!" Ông ngoại Chu Tuấn Lâm hạ thông điệp cuối cùng.
Hắn biết khoản tiền bồi thường khẳng định là không lấy được, nếu cha Chu nguyện ý cho, người trong thôn bọn họ cũng sẽ không đồng ý, cho nên hiện tại hắn muốn cha Chu cùng Chu Tuấn Lâm phân nhà.
Chu Tuấn Lâm đồng ý, một khi phân gia liền hiếu kính hắn một số tiền.
Cha Chu đương nhiên không chịu cho Chu Tuấn Lâm xây nhà cưới vợ: "Phân nhà thì phân nhà, nhưng hắn nhất định phải dưỡng lão cho tôi!"
"Muốn dưỡng lão? Vậy mày trước đem khoản tiền bồi thường của em gái tao cho cháu trai tao một nửa!" Cậu lớn Lâm gia nói.
Cha Chu tức khắc không lời gì để nói.
Việc này cuối cùng giải quyết xong rất nhanh.
Lúc sau cha Chu chịu thua, việc phân gia liền được định xong.
Người Lâm gia lấy cớ qua mấy năm nữa lại phân gia dễ dàng xảy ra biến cố, Chu Tuấn Lâm chưa đến mười tám tuổi ở bên ngoài làm công không tiện, lại thuyết phục người trong thôn giúp Chu Tuấn Lâm sửa tuổi sau đó lập tức phân gia.
Hộ khẩu ở nông thôn vốn đã rất loạn, người sống ở thôn nhỏ này lâu năm đối với người ở cục cảnh sát đều có quen biết......
Sau khi người trong thôn viết giấy chứng minh nói tuổi tác Chu Tuấn Lâm tính sai, thực dễ dàng liền đi tới đồn công an ở trấn trên sửa lại tuổi, qua một ngày, bọn họ lại đi làm thân phận chứng cho Chu Tuấn Lâm, thuận tiện đem hộ khẩu của Chu Tuấn Lâm trong Chu gia tách ra.
Trước sau tốn không đến mười ngày, sự tình liền toàn bộ xong xuôi, chỉ là thân phận chứng một tháng sau mới có thể lấy.
Bất quá chuyện này không có vấn đề gì, cùng lắm thì một thời gian nữa lại đi về một chuyến.
Sự việc xong xuôi, Chu Tuấn Lâm liền tâm tình vui sướng mà thu thập đồ vật trở về huyện H.
Ở trên xe buýt xóc nảy một ngày hắn lại không biết, đã có người...... Không, có trứng trước hắn một bước về đến nhà.
Chu Tuấn Lâm về đến nhà mở cửa ra liền nhìn thấy trên bàn có đồ ăn nóng hầm hập, Trịnh Li ở nơi đồ ăn bốc hơi nóng mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt cong cong: "Chu Tuấn Lâm, cậu đã trở lại!"
Trịnh Li như thế nào giống như đã biết mình sẽ trở về đâu? Chu Tuấn Lâm có chút nghi hoặc, nhưng điểm này nghi hoặc thực mau đã bị hắn quên ở sau đầu.
Lúc này trong lòng hắn ấm áp dào dạt, trong mắt hắn trừ bỏ Trịnh Li, lại nhìn không thấy thứ khác.
"Chu Tuấn Lâm, việc làm như thế nào rồi?" Trịnh Li tò mò hỏi.
"Đã làm tốt toàn bộ." Chu Tuấn Lâm đem quá trình nói một lần, nhưng lại bỏ đi việc mình dùng tiền dụ hoặc người Lâm gia mà chỉ nói là người Lâm gia chủ động hỗ trợ.
Hắn không muốn để Trịnh Li biết những việc xấu xa đó.
Trịnh Li nghe thực nghiêm túc, sau khi nghe xong, như là lơ đãng hỏi một câu: "Cha mẹ nuôi của cậu đối với cậu kém như vậy, liền bỏ qua như vậy ư?"
Chu Tuấn Lâm trên mặt treo ôn hòa tươi cười: "Bọn họ rốt cuộc vẫn là người nuôi lớn tôi, cũng không có gì để so đo."
Chu Tuấn Lâm một bộ ta là người tốt, ta tha thứ cho bọn họ, nhưng Trịnh Li nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lại là cố nén mới không cười ra tiếng.
Chu Tuấn Lâm cũng quá có tố chất làm diễn viên đi!
Đản Đản còn nói với nàng, Chu Tuấn Lâm trở về trước, còn tìm một người bạn học trước kia của hắn cho tiền để người kia chọn nơi không có người chùm bao tải chỉnh đốn cha nuôi hắn.
Thời điểm Chu Tuấn Lâm ngồi xe buýt về nhà, cha nuôi hắn mới vừa bị đưa vào bệnh viện.
*****
3159 từ
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này đến bây giờ, rốt cuộc xuất hiện một người có tên là vai phụ —— Lâm Tú Hồng!
Editor cũng có lời muốn nói:
Thân thích của KBB và CTL đúng là cực phẩm ~
Chương trước thì ngắn chương này tác giả viết dài ơi là dài (╥﹏╥)
12h10 4/12/2018
Danh sách chương