"Trong mộng hắn có bao nhiêu thoả mãn, trong hiện thực liền có bấy nhiêu chật vật."
Editor: Nê
Beta: Phong Lãnh
———
Ăn xong bữa khuya, liền có người đưa nước tẩy trang tới, bây giờ thật sự quá muộn, cửa hàng không mở nên không có quần áo, người tới liên tiếp xin lỗi Tô Đường.
Tô Đường còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là mỉm cười nói không sao.
Hệ thống: [ Tôi vừa mới nhìn thấy nam chủ gửi tin nhắn cho hắn ta, kêu hắn ta không cần mua quần áo tới, cô nói đây là làm sao?]
Tô Đường lại nhìn thấu: "Còn có thể thế nào, đoán chừng là muốn nhìn tôi mặc quần áo của hắn đi. Không phải nói có không ít đàn ông đều có cái tình tiết để bạn gái mặc áo sơmi của bọn họ hay sao, nghe nói sẽ làm bọn họ phá lệ hưng phấn."
Hệ thống: [...... Nhân loại mấy người cũng thật biết chơi.]
Tô Đường đoán đúng rồi, chờ người đưa nước tẩy trang vừa đi, Yến Sâm liền lôi kéo tay cô đi đến phòng để quần áo của hắn: "Không có quần áo, em tạm thời mặc đồ của tôi đi."
Nhìn bộ dáng thần thái tự nhiên của hắn, Tô Đường lại đột nhiên chơi xấu: "Mặc dù có quần áo, nhưng nội y thì làm sao bây giờ?"
Tô Đường giả vờ vẻ mặt khó xử, nhìn bộ dáng hắn ngạc nhiên, mỉm cười hỏi: "Bạn ngồi cùng bàn, anh có qυầи ɭóŧ mới không?"
Yến Sâm không nghĩ tới kinh hỉ đến nhanh như vậy, vừa định nói có, đã bị cô ngắt lời nói: "A, tôi quên mất, bạn trai tôi cao lớn như vậy, cho dù có cũng không phải kích cỡ của tôi, thật đáng tiếc."
Tô Đường vẻ mặt tiếc hận, nhưng đôi mắt sáng ngời lại lộ ra vài phần ý cười xấu xa của hồ ly.
Yến Sâm biết cô cố ý, tức cười, tiểu hồ ly này đúng là rất hư. Hắn hố cô một lần, cô liền hố lại hắn một lần, có điều hắn rất thích bộ dáng cô nghịch ngợm như vậy.
Tô Đường hố người xong liền cầm lấy một cái áo sơ mi, Yến Sâm cũng không ở lại lâu, chẳng qua một giờ sau, hắn lại gõ cửa phòng lần nữa.
Tô Đường mặc áo sơmi, đường cong lả lướt như ẩn như hiện, biết rõ câu nhân như vậy nhưng cô vẫn mở cửa.
"Làm sao vậy bạn trai?"
Cửa vừa mở liền thấy một màn nóng bỏng như vậy, Yến Sâm chỉ cảm thấy cái mũi nóng lên, hắn sờ sờ mũi, nguy hiểm thật, may mà không có mất mặt.
"Đi tắm." Nói xong lại giải thích: "Phòng khác không có ai dùng, tôi mới phát hiện đường ống nước nóng hỏng rồi."
Lấy cớ vụng về như thế, Tô Đường cũng không vạch trần, chỉ cười như không cười nhìn hắn. Về phần Yến Sâm, biết rõ cô đã phát hiện, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng cô, không chột dạ chút nào.
Cuối cùng, Tô Đường nhượng bộ: "Được, anh dùng đi."
Yến Sâm cảm thấy bản thân có bệnh, là loại bệnh không nhẹ, hắn nhìn Tô Đường thay lễ phục, thế nhưng không tự giác muốn cầm lấy làm một ít chuyện biếи ŧɦái, cũng may cuối cùng lý trí chiến thắng du͙ƈ vọиɠ, miễn cưỡng ngăn cản hắn điên cuồng.
Lý trí chiến thắng thì chiến thắng, nhưng tinh thần hắn vẫn phấn khởi như cũ. Đặc biệt là sau khi tắm xong, thấy nhóc ngồi cùng bàn mặc áo sơmi màu trắng của hắn, ngoan ngoãn làm ổ trên giường lớn sẫm màu, thiếu chút nữa lại khiến lý trí của hắn sụp đổ.
Hắn nói với bản thân, cô còn nhỏ, không thể cầm thú! Ít nhất cũng phải chờ đến khi cô lớn lên.
Yến Sâm hít sâu một hơi, trăm phương ngàn kế đem người ngậm về ổ, vốn tưởng rằng đã viên mãn, lại không biết đây mới thực sự là tra tấn. Thấy được, sờ được, lại không có cách nào tiến thêm một bước, chỉ có thể mặc cho du͙ƈ vọиɠ tra tấn mình.
Cuối cùng, Yến Sâm chạy trối chết.
Tô Đường nhìn người mở cửa chạy đi, thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Ha ha ha, nam chủ vẫn rất đáng yêu nha."
Ngày hôm sau, dù sao cũng không phải nơi mình hay ngủ, Tô Đường dậy thật sớm, cô mặc áo sơ mi và áo khoác của Yến Sâm, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn, vừa vặn thấy người nào đó đang ngủ trên sô pha.
Nhiệt độ trong biệt thự ổn định, Yến Sâm ngủ trên sô pha cũng chỉ đắp một tấm thảm mỏng, nhưng bây giờ hắn giống như bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cả người đều có vẻ không thích hợp.
Hiếm khi Tô Đường thấy bộ dáng hắn như vậy, đang định tiến lên gọi hắn, lại thấy Yến Sâm đột nhiên xốc thảm lên.
"Này......"
Một tiếng này mắc kẹt ở cổ họng, cả người Tô Đường đều ngây ra.
Đờ mờ, cô nhìn thấy cái gì! Nam chính vậy mà mộng......!
Yến Sâm cũng không nghĩ tới cô sẽ xuống lầu vào lúc hắn đang cương tiểu Yến Sâm này.
Không biết có phải là do hôm qua nghẹn quá mức hay không, hắn thế mà lại có một giấc mộng xuân cực kỳ hương diễm. Trong mộng, nhóc ngồi cùng bàn giống như tối hôm qua, mặc áo sơ mi màu trắng của hắn, ngủ trên giường lớn sẫm màu kia. So sánh với khăn trải giường sẫm màu, cả người cô trắng nõn gần như sáng lên. Mà hắn, giống như nhấm nháp một món ăn trân quý mỹ vị, tinh tế lột cô ra, nhấm nháp từng chút một.....
Trong mộng hắn có bao nhiêu thoả mãn, trong hiện thực liền có bấy nhiêu chật vật.
Yến Sâm nhịn không được khàn giọng mắng một tiếng: "Đờ mờ."
Bầu không khí xấu hổ đáng sợ, Tô Đường quả thực không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với tình huống hiện tại.
Nhưng Yến Sâm sau khi thất thố lại rất tự nhiên đứng lên: "Tôi đi tắm đã."
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm 10%, giá trị hắc hóa hiện tại: 50%.]
Vừa nghe số liệu này, Tô Đường liền đoán được tên kia rốt cuộc nằm mơ thấy cái gì.
Bây giờ thời gian còn sớm, dì nấu cơm còn chưa tới, Tô Đường hốt hoảng đi đến phòng bếp, cảm thấy bản thân nhất định phải làm chút chuyện dời đi lực chú ý, liền dứt khoát mở tủ lạnh ra, lấy một ít nguyên liệu làm một bữa sáng đơn giản.
Lúc Yến Sâm xuống lầu, liền thấy nhóc ngồi cùng bàn đang bận rộn trong phòng bếp.
Tô Đường: "Tôi tùy tiện làm chút đồ ăn, anh ăn không?"
Đây chính là lần đầu tiên nhóc ngồi cùng bàn xuống bếp, làm sao hắn có thể bỏ lỡ, lập tức gật đầu nói: "Ăn."
Lúc dì nấu cơm đến, thấy có người đã làm xong bữa sáng, tay chân lập tức luống cuống. Cuối cùng vẫn là Yến Sâm mở miệng để dì ấy ngày mai lại đến, lúc này dì nấu cơm mới yên tâm.
Hắn biết nhóc ngồi cùng bàn thích ngủ nướng bao nhiêu, dậy sớm như vậy, sợ là ngày hôm qua ngủ không ngon.
"Không quen?"
Tô Đường đang cúi đầu ăn sáng, vừa nghe thấy lời này, còn sửng sốt một chút: "Còn tốt, chỉ là đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, có chút không quen thôi."
Yến Sâm lại nói: "Phòng ngủ có chỗ nào không thích, có thể nói với tôi."
Phòng ngủ của hắn quá áp lực, hắn biết, có điều hắn ở lại không có cảm giác gì, nhưng cô gái nhỏ có lẽ sẽ không thích.
"Nếu không, tôi đem rèm cửa đổi thành màu hồng nhạt?"
Phấn phấn nộn nộn, hình như các cô gái đều thích.
Tô Đường thiếu chút nữa nghẹn họng, tưởng tượng đến rèm cửa Babi phấn bức trong phòng ngủ, nhìn thế nào cũng quá đáng sợ.
"Không cần, tôi chỉ là không quen giường, qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi."
Yến Sâm trầm mặc, trước đó hắn muốn để phòng ngủ mình nhiễm mùi hương của cô, nhưng bây giờ lại cảm thấy cách làm này cũng không tốt.
Bất tri bất giác, hắn đã bắt đầu thay cô suy xét, mà không phải ích kỷ như lúc đầu.
"Cũng được, dù sao phòng ngủ này em cũng chỉ ở tạm, chờ ngày mai tôi lại cho người đến, em nhìn xem phòng cho khách sửa như thế nào."
Nam chủ trở nên bắt đầu giảng đạo lý, đây là bắt đầu tốt đẹp cỡ nào? Tô Đường thậm chí còn nhìn thấy nhiệm vụ đang vẫy tay với mình.
Hai người ở chung, thật ra trong trường học lại nhấc lên gợn sóng không nhỏ, mà người trong cuộc lại cực kỳ bình tĩnh.
Từ khi có Tô Đường, Yến Sâm liền không bỏ một buổi học nào, kiểm tra cũng nghiêm túc, lão sư cảm thấy rất vui mừng, người liên quan như Tô Đường ở trên lớp học thêu thùa cũng có thể tha thứ dễ dàng.
Đúng vậy, cô thêu hai mặt đến bây giờ còn chưa có thêu xong đâu.
Mắt thấy đã đến giữa tháng 11, trường học lại ở thời điểm này mở đại hội thể thao.
Mặc dù chân của Tô Đường không đáng ngại, nhưng tạm thời không thể vận động kịch liệt, cho nên không thể tham gia, nhưng Yến Sâm lại báo danh chạy 5000 mét.
————
Thập Bát Sơn Yêu.