"Tôi là người đứng đắn, yêu đương cũng là yêu đương đứng đắn."
Editor: Nê
Beta: Lãnh Phong
———————
Nhân sinh thay đổi rất nhanh chẳng qua cũng chỉ như vậy, Tô Đường cũng không nổi giận.
"Không có, tôi nhận tấm thẻ đó là bởi vì muốn tham gia yến hội lễ thành niên của cậu ta, tôi không có tiền mua lễ phục."
Yến Sâm: "Tôi có tiền."
Tô Đường: "Nhưng tôi không muốn lấy tiền của anh."
Yến Sâm có chút phiền: "Vậy đừng đi."
Tô Đường: "Nhưng cậu ta là anh trai trên danh nghĩa của tôi."
Yến Sâm: "Còn tôi là bạn trai em."
Cho tới bây giờ, hoàn toàn trò chuyện không nổi nữa, Tô Đường muốn chia tay, nhưng đối phương lại kiên trì kết giao.
Cô có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể tiếp tục thôi.
Dưới sự giằng co, cuối cùng vẫn là Tô Đường cúi đầu, thở dài nói: "Như vậy đi, thẻ đen thì không cần, anh bồi tôi đi mua quần áo."
Yến Sâm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới còn có loại thao tác này.
Hắn chưa từng bồi cô gái nào, nhưng nếu là cô, hắn lại vô cùng vui vẻ.
"Được, khi nào đi?"
Tô Đường: "Vậy cuối tuần này đi."
Tô Đường vốn tưởng rằng Yến Sâm có thể an phận mấy ngày, ít nhất là một tuần này hắn cũng không nháo ra cái chuyện xấu gì, kết quả vẫn là cô đã xem nhẹ hắn.
Ngày hôm sau, lúc chủ nhiệm lớp dạy học xong đột nhiên thành lập một ban.
Cô ấy nói: "Chúng ta còn có thời gian một năm để nghênh đón kỳ thi đại học, vì hỗ trợ lẫn nhau, cho nên từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ xếp lại vị trí. Để cho thành tích tốt kéo thành tích kém một phen. Đương nhiên......"
Cô ấy nói đến một nửa, đỡ mắt kính: "Nếu thật sự đỡ không nổi nữa thì coi như xong. Dù sao chúng ta cũng phải phụ trách vì cuộc sống của bản thân."
Lời này nghe không có ý xấu gì, nhưng chờ đến khi Tô Đường phát hiện bạn mới ngồi cùng bàn vậy mà lại là Yến Sâm, cô liền không còn lời nào để nói.
Tô Đường hỏi: "Tới, bạn mới ngồi cùng bàn, hỏi một chút, anh mất bao nhiêu tiền để thu phục lão sư?"
Yến Sâm cười, hắn vốn dĩ lớn lên đẹp trai, nụ cười này thế nhưng lại đem lệ khí trên người hóa giải không ít.
"Không bao nhiêu, tôi quyên góp một tòa nhà thực nghiệm."
Tô Đường ôm quyền: "Bội phục."
Chủ nhiệm lớp ban nhất vẫn có chút cốt khí, ngay từ đầu hắn đưa ra yêu cầu này cô ấy liền bác bỏ. Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng tạo áp lực, nhưng cho dù như thế, cô ấy vẫn là làm chút động tác nhỏ, ví dụ như lời nói vừa rồi, kỳ thật chính là nói cho Tô Đường nghe.
Những người khác trong ban thấy hai đại danh nhân tai tiếng ngồi cùng nhau, lập tức lộ ra ánh mắt ngầm hiểu.
Hà Giai Kỳ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: "Trâu, vẫn là Sâm ca của chúng ta trâu."
Nhưng thật ra Quan Nguyệt vạn phần không vui, xém chút nữa liền khóc ra tiếng: "Ương Ương, mình không muốn cùng cậu tách ra!"
Tô Đường cười: "Cậu cứ ngồi ở phía trước mình đi, theo bản chất mà nói thì không có gì khác biệt đâu."
Quan Nguyệt: "Không, vẫn có khác biệt, lúc trước ngồi ở bên cạnh mình chính là tiểu tiên nữ, bây giờ lại là một tên ngốc, tương phản quá lớn."
Nói xong, che ngực lại, vẻ mặt tuyệt vọng: "Bảo bảo không chịu nổi."
Hà Giai Kỳ tức điên rồi: "Quan Nguyệt, cậu mắng ai đấy!"
Quan Nguyệt: "Ai trả lời thì tôi mắng người đấy!"
Hà Giai Kỳ muốn vén tay áo lên, Quan Nguyệt cũng không cam lòng yếu thế, hai người cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau, sau đó Hàn Đông cách vách liền vui sướng khi có người gặp họa mở miệng: "Đều là chị em, nháo cái gì mà nháo."
Hà Giai Kỳ không dám tin, anh em vậy mà lại không giúp hắn ta! Quan Nguyệt ở một bên lại cười đến vui sướng: "Đúng đúng, đều là chị em, ha ha ha. Tới, chị em tốt, son môi cùng nhau bôi nha."
Nghe vậy, Hà Giai Kỳ vẻ mặt kinh dị lui về phía sau.
Quan Nguyệt: "Mình giống như tìm được việc vui."
Tô Đường cảm thấy bản thân cũng tìm được việc vui. Cô vốn dĩ còn muốn cự tuyệt yêu sớm, nỗ lực đem nam chủ cùng nhau học tập thật tốt, nhưng thoạt nhìn bây giờ chính là hy vọng xa vời.
Nhưng không sao, cô mua vui trong khổ, quay đầu liền hỏi Yến Sâm: "Bạn mới ngồi cùng bàn, anh muốn bôi son không?"
Yến Sâm mỉm cười nhìn Tô Đường, nhưng trong ánh mắt rõ ràng nói, cô dám làm như vậy, hắn liền gϊếŧ chết cô.
Tô Đường thở dài: "Tam quan bất đồng là không thể lâu dài, anh xem, tôi thích học tập, anh lại là học tra. Tôi thích trang điểm, anh ngay cả màu son cũng không phân biệt được, chúng ta như vậy làm sao yêu nhau được."
Yến Sâm không dao động: "Không sao, tôi có tiền."
Tô Đường: "...... Tiền không phải vạn năng."
Yến Sâm: "Ở chỗ tôi nó chính là vạn năng, bằng không, em cho rằng chúng ta ngồi cùng nhau như thế nào?"
Một ván này, Tô Đường thua.
Mà một lần thua này, cô gần như không còn thắng nữa.
Yến Sâm là giáo bá, cùng giáo bá trong ấn tượng giống nhau như đúc. Hắn thích ngủ nướng, đến trễ về sớm, trốn học, này đó đều là chuyện thường ngày. Nhưng gần đây mọi người lại phát hiện hắn thay đổi, ngoại trừ đến trễ thường xuyên phát sinh như cũ, hắn vậy mà lại không hề về sớm trốn học!
Việc này quả thực chính không thể tưởng tượng được.
Nhưng Tô Đường vẫn kiên trì nói: "Tôi nói, tôi thích học tập, học tập khiến tôi vui sướng. Huống chi, tôi làm người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, làm sao có thể sa đọa được!"
Yến Sâm biết cô đây là đang lấy cớ: "Người nối nghiệp chính là buổi chiều mỗi ngày ngủ trong giờ học?"
5 giờ sáng mỗi ngày rời giường này thật là muốn mạng già của Tô Đường, cho nên tới buổi chiều, cô luôn nhịn không được ghé vào trên bàn ngủ, vì thế còn bị lão sư nói vài lần.
Tô Đường mặt già đỏ lên, trên mặt lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Kia gọi là minh tưởng, cũng không phải thật sự ngủ, tôi có tự hỏi làm bài như thế nào."
Yến Sâm nhìn cô như vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
Bạn mới ngồi cùng bàn thật sự quá đáng yêu, đáng yêu đến mức làm hắn hận không thể đem cô giấu đi.
Vì thế hắn lựa chọn cái biện pháp quanh co, hỏi cô: "Nếu như tôi kiểm tra đứng nhất, có phải em sẽ suy xét làm bạn gái tôi không?"
Tô Đường căn bản không tin hắn có thể thi đứng nhật, không hề nghĩ ngợi liền gật đầu: "Có thể, chỉ cần anh thi đứng nhất, tôi chính là bạn gái anh."
Yến Sâm: "Thuận tiện nhận thẻ của tôi."
Nếu đã là người của hắn thì nên để hắn nuôi, Hứa gia chính là cái rắm.
Yến Sâm vừa nói, Tô Đường mới bất tri bất giác nhớ tới bản thân bây giờ là người nghèo, dựa vào học bổng để sống qua ngày. Nhưng cô nhớ rõ cô còn có thu nhập bên ngoài, cô sẽ thêu thùa, thêu hai mặt, là loại văn hóa di sản phi vật thể, trình độ chuyên nghiệp vượt qua thử thách.
"Không, bây giờ tôi nhận thẻ của anh, lần sau anh lại bắt tôi nhận lấy người của anh."
Tô Đường nói, vẻ mặt đứng đắn chỉnh chỉnh quần áo: "Tôi là người đứng đắn, yêu đương cũng là yêu đương đứng đắn."
Gần đây số lần Yến Sâm cười càng ngày càng nhiều, hắn nén cười, ra vẻ tiếc hận hỏi: "Nhưng tôi lại không phải loại người đứng đắn, làm sao bây giờ?"
Tô Đường dừng một chút, sau đó chuyển hướng về phía hắn, tươi cười trên mặt cô đặc biệt ngọt, khi cười rộ lên, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng bừng sức sống: "Tuổi còn trẻ, chúng ta vẫn nên cắt nó đi."
Thanh âm cô gái nhỏ mềm nhẹ êm tai, một cái chớp mắt như vậy lại làm Yến Sâm cảm thấy có chết ở trong tay cô cũng đáng giá.
Yến Sâm hơi hơi mỉm cười, sau đó ở lúc không ai chú ý tới hắn, đột nhiên ghé sát vào.
"Nếu em tự mình động thủ, tôi có thể suy xét."
Thanh âm lười nhác vang lên bên tai, Tô Đường bỗng dưng giật mình, sau đó liền thấy hắn cười đến tùy ý.
Tô Đường hơi hơi nheo mắt lại, gia hỏa này là đang khiêu khích cô.
Rất tốt.
Cái gì gọi là đối thoại của đại lão, Hà Giai Kỳ phía trước run bần bật, lôi kéo Quan Nguyệt liền hỏi: "Bạn cùng bàn mới, bạn ngồi cùng bàn cũ vẫn cứng như hạch vậy sao?"
Quan Nguyệt sờ sờ đầu chó của hắn ta, mỉm cười nói: "Không phải sợ, tôi còn rất ôn nhu."
————————
Thập Bát Sơn Yêu.