"Nhóc đáng thương."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu ( Wordpress: https://thapbatsonyeu.wordpress.com )
——————
Con chuột này đúng là thật sự ngu xuẩn, cho rằng tra cha chết rồi, gϊếŧ Tần Kiêu, hắn ta có thể có được tất cả di sản. Kết quả, vừa mới làm đã bị người bắt tại trận.
Người này cuối cùng bị Tần Kiêu mang đi, Tô Đường cũng không biết kết cục của hắn ta ra sao, có điều chờ lúc Tần Kiêu trở về, trên người lại dính đầy mùi máu tươi, trình độ thậm chí không thua gì ngày đó dùng tay xé tra cha.
Khí vị huân người đánh úp lại, Tô Đường cau mày, thoáng lui về phía sau hai bước.
Sau đó, Tần Kiêu liền ủy khuất.
"Vợ, em ghét bỏ anh."
Tô Đường: "Không phải ghét bỏ anh, nhưng lần sau lúc anh xử lý những thứ rác rưởi này, có thể đừng hơi chút là máu tanh như vậy được không?"
Tần Kiêu nhướng mày: "Nhưng anh nhớ rõ lần trước ở bệnh viện tâm thần, em cũng là cái dạng này nha."
Hắn còn nhớ rõ khi đó oắt con dẫm lên máu tươi đi tới chỗ hắn, kiêu ngạo lại mang theo dã tâm, cố tình gương mặt kia lại đáng yêu đến chết. Từ lúc đó, cảm giác của hắn đối với cô liền khác đi, cái loại này giống như thấy kinh hỉ, thậm chí còn nổi lên xúc động muốn đem người tha về ổ.
Tô Đường không nghĩ tới sẽ có một ngày vác đá nện chân mình, cô chỉ thuần túy là vì chơi vui.
Tần Kiêu là ai, hung thú loại hỗn huyết, ôn ôn nhu nhu không chừng còn chưa nói được hai câu đã bị hắn đâm chết. Cho nên cô nhất định phải biểu hiện hung tàn, như vậy mới có thể hấp dẫn được hắn.
Hiện tại tốt rồi, người đã hấp dẫn được, kế tiếp lại đau đầu.
"Có thể giống nhau sao? Lúc ấy ở bệnh viện tâm thần rơi vào hoàn cảnh xấu, không hung ác một chút không chừng người ngã xuống chính là em, huống chi còn có nhiều người bạn cùng em tác chiến như vậy, em cảm thấy không thể kéo chân sau được."
Tô Đường gãi gãi đầu, tận lực uyển chuyển nói: "Bây giờ thì không giống, hắn ta vốn không có năng lực phản kháng, bóp chết hắn quá đơn giản."
Tần Kiêu: "Sẽ không ngã xuống."
Tô Đường sửng sốt, mặt đầy nghi hoặc.
Tần Kiêu tiếp tục nói: "Ngày đó dù em thua, anh cũng sẽ không để em xảy ra chuyện. Đến nỗi con chuột kia, cho dù không có năng lực phản kháng, nhưng hắn quấy rầy đến chúng ta, cho nên hắn đáng chết."
Tô Đường:......
Được, người anh em, anh vui vẻ là được.
Tra cha cho dù chết cũng làm người chán ghét, ông ta vốn dĩ thích sinh con thực nghiệm, hiện tại có một con chuột nhảy ra, qua mấy ngày nữa không chừng còn có người lòng dạ bất chính khác nhảy ra. Nhưng dù sao là cùng cha khác mẹ, dù Tần Kiêu không muốn thừa nhận, nhưng huyết thống lại không làm giả được.
Tần Kiêu hơi có chút bực bội, có thể để người gϊếŧ người, nhưng loại việc này hắn thật sự không am hiểu.
Cuối cùng vẫn là Tô Đường ra mặt, tra cha lưu lại một số di sản lớn, Tần Kiêu đối với đồ của ông ta không có hứng thú, cảm thấy lai lịch không rõ, dính đầy máu tươi làm người ghê tởm. Vì thế Tô Đường liền dùng số tiền này thành lập quỹ hội, một khi tự mình xác định quan hệ, liền có thể nhận lấy một số tiền nuôi nấng phong phú.
Tô Đường làm xong những việc này, để cho người tuyên bố cái tin tức này trên Tinh tế võng. Cho dù là Tần Kiêu với cô thì cũng không có biện pháp tìm được mọi người, cho nên chỉ cần bản thân hoài nghi, liền có thể đến nghiệm chứng, một khi xác nhận thì có thể lĩnh tiền nuôi nấng.
Tin tức này vừa ra, mạng Tinh tế lại lần nữa sôi trào.
Mặc dù là thời đại Tinh tế, vẫn có không ít quý tộc tự xưng là huyết thống cao quý, Tần gia vừa làm ra việc này, huyết thống liền trở thành chê cười. Đương nhiên, còn có một bộ phận dân mạng tôm tích xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, sôi nổi bình luận.
Ví dụ như, "Hôm nay ngươi nhận thân sao?"
"Nói ra mấy người có khả năng không tin, Tần nguyên soái chính là đại ca tôi!"
"Nói như vậy, nữ thần của tôi có khả năng chính là chị dâu tôi?! Tôi đơn phương tuyên bố, về sau tôi chính là em trai Tần nguyên soái!"
......
Tô Đường ôm thiết bị cá nhân, thiếu chút nữa cười ra tiếng ngỗng kêu.
Quả nhiên, mặc kệ dân mạng ngốc bức cỡ nào, cũng đều là suối nguồn vui sướng của cô. Vì thế, Tô Đường còn phản hồi lại tiểu hào, cùng nhau ngốc bức.
Ví dụ như, "Nói ra mấy người có khả năng không tin, tôi chính là thiếu chút nữa phải làm mẹ nhỏ của nguyên soái."
Tô Đường vừa nói ra lời này, lập tức làm chúng dân mạng phun tào, đầu năm nay nhận anh, nhận em một đống lớn, nhưng lại không có ai tới nhận là mẹ nhỏ, sôi nổi ôm quyền.
—— Chị em, tôi cáo từ!
—— Chị em, cô là kẻ tàn nhẫn!
—— Tỉnh tỉnh, nên đi dọn gạch! Quản đốc lại thúc giục!
Tô Đường chơi vô cùng vui vẻ, Tần Kiêu lại không cao hứng. Là hắn không đủ đẹp trai, hay là không có lực hấp dẫn?
Vợ hắn vậy mà lại tình nguyện cùng dân mạng nói chuyện phiếm cũng không muốn liếc hắn nhiều thêm một cái.
Tần Kiêu cau mày, thấy ngón tay cô đánh nhanh như bay, cuối cùng trầm mặc mở ra thiết bị cá nhân của mình, sau đó tìm ra bình luận tiểu hào, chuyển phát.
—— Mẹ nhỏ? Chỉ có hai chữ, một cái ký hiệu, lại làm mạng Tinh tế thiếu chút nữa tê liệt.
Từ một tháng trước sau khi Tần Kiêu nói muốn từ chức liền không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, Liên Bang bên kia mặc dù nói giữ lại chức vị nguyên soái cho hắn, nhưng bởi vì hắn chậm chạp không đưa ra câu trả lời, không ít người đều cảm thấy hắn sẽ không tiếp nhận chức vụ.
Kết quả hiện tại, một cái tiểu hào đã đem người kéo ra rồi?
Võng hữu:............
—— Thì ra bây giờ còn có thể tú ân ái như vây.
—— Tôi phảng phất nhìn thấy nguyên soái ghen, nhìn nữ thần tình nguyện cùng chúng ta nói chuyện phiếm cũng không để ý tới hắn.
—— Lầu trên không được nói nữa, tôi bổ não cái hình ảnh kia, cả người đều kinh dị được không?!
—— Trời ơi! Nữ thần vừa mới phản hồi lại tôi, bốn bỏ năm lên có phải có thể nói tôi cùng nữ thần ở bên nhau không?
Tô Đường chơi đến một nửa, ý cười nơi khóe miệng dần dần đọng lại, lại ngẩng đầu, liền thấy Tần Kiêu mặt không biểu tình nhìn cô.
Sau đó môi mỏng khẽ mở: "Mẹ nhỏ?"
Tô Đường kinh dị: "Không không không, em chỉ đùa một chút."
Mẹ nhỏ gì đó, nói chơi chơi với dân mạng còn được, còn nói với Tần Kiêu đó chính là muốn mạng!
Tần Kiêu: "Nhưng anh tưởng thật."
Hình ảnh lúc đó, hiện tại hắn nhớ lại đều cảm thấy dùng tay xé Tần Chí quá tiện nghi cho ông ta. Hắn thì luyến tiếc chạm vào người, khi nào đã đến phiên thứ rác rưởi như ông ta mơ ước? Vậy mà còn nói muốn cùng cô sinh con nuôi con?
Càng nghĩ lệ khí trên người lại càng nặng, hơn nữa câu nói mẹ nhỏ giống như đùa kia của Tô Đường......
Tô Đường nhìn Tần Kiêu, đau đầu, mà lúc này, hệ thống lại nói: [ Chúc mừng cô, một nhân cách cuối cùng thức tỉnh thành công, bây giờ đang dung hợp ký ức.]
Tô Đường:......
Cái gì gọi là họa vô đơn chí!
Một nhân cách cuối cùng chính là sát thủ thiết diện lãnh khốc vô tình, nhớ trước đây khi hai người đối đầu, Tô Đường chính là ở trên người hắn ăn không ít thiệt thòi!
Hiện tại, người này lại ở lúc mấu chốt thức tỉnh? Đây không phải là muốn mạng cô sao?
"Nhóc đáng thương."
Giọng nói không cảm tình không có chút nào phập phồng, Tô Đường nghe được, không hiểu sao lại run rẩy một trận.
"Lại đây."
Tần Kiêu vẫy vẫy tay với cô, ánh mắt đạm mạc quét tới, Tô Đường trực tiếp lùi về phía sau.
Xong rồi xong rồi.
Tô Đường nhớ rõ vì đánh thức một mặt nhân tính khác, liền đem bản thân đắp nặn thành một con nhóc đáng thương, thậm chí cuối cùng vì làm hắn hoàn toàn tín nhiệm mình, cô còn cùng hắn cầu cái hôn.
Sau đó, cô gϊếŧ hắn, cặn bã đến không nhìn được.
Cái cổ phát lạnh, Tô Đường cười gượng, muốn tiếp tục đánh thức một mặt tràn ngập nhân tính của hắn. Đáng tiếc, còn không đợi cô mở miệng, đối phương liên trực tiếp trói cô lại, thậm chí vì tránh cho cô mở miệng hoa ngôn xảo ngữ, miệng cũng bị lấp kín.
"Nhóc đáng thương, em nói, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?" Hắn nói, lại nở một nụ cười tươi.
Nụ cười này rất sâu, nhưng Tô Đường lại nhìn đến da đầu tê dại.
——————
Thập Bát Sơn Yêu.