"Xuỵt. . . Nó lại muốn chào hỏi."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu
Aaaa nước hầm thịt 🥲
————————
Một khi người dẫn đường đến thời kỳ động dục, trên người sẽ tỏa ra một cổ mùi hương không thể nói rõ. Mùi hương kia giống như ma tuý vậy, thực biết nhập tủy, một khi đụng vào liền không dừng được.
Tô Đường không dám kéo dài thời gian, đẩy người đang ngăn cô ra, mặc dù cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, giống như hai thế giới trước. Nhưng cho dù là vậy, cô cũng không có ý định bồi nam chủ hồ nháo!
Cái thứ đồ chơi kia, hiện tại căn bản không phải là trạng thái bình thường!
Tô Đường xem như hiểu rõ vì sao đều hóa thú, bên ngoài lại không khác gì nhân loại, nhưng tất cả những cái khác nhau đều tập trung ở trên một điểm kia!
Đẩy là không đẩy được, sức lực nhỏ này của cô sao có thể lay động được một tên hung thú đang phát cuồng.
"Tần Kiêu, anh tránh ra trước, tôi muốn đi lấy chất ức chế."
"Lấy chất ức chế cái gì?" Hắn không nói hai lời, khiêng người lên đi vào phòng tắm, nước trong bồn sớm đã lạnh, hắn lại mở thêm một bồn tắm, nói: "Tắm rửa cũng không chịu ngoan ngoãn tự mình tắm, xem ra chỉ có thể để tôi tự động thủ."
Lười biếng đùa giỡn trước đó hoàn toàn biến mất, lúc này Tần Kiêu thập phần nguy hiểm, nếu là ngày thường Tô Đường khẳng định có thể phát hiện ra, nhưng hiện tại đầu óc cô căn bản không thể vận chuyển bình thường.
Kỳ động dục đáng chết chỉ muốn để cô làm theo bản năng.
Lính gác cấp SS, kia thật đúng là làm cô quá mê muội.
Mắt thấy phải nhào tới, Tô Đường đột nhiên nhéo bắp đùi mình một cái.
Đau nhức phía dưới khiến đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh một chút, Tô Đường muốn thử cùng người nào đó giảng đạo lý. Nói thật, cô cũng không rõ tại sao hắn lại đột nhiên hắc hóa? Rõ ràng cái gì cô cũng không có làm!
Tô Đường rất ủy khuất, một bên muốn khắc chế bản năng thân thể, một bên còn phải lừa cẩu nam nhân không thể hiểu được này.
"Tần Kiêu, tôi muốn đi lấy chất ức chế, có chuyện gì chờ tôi uống xong chất ức chế lại nói được không?"
"Không được."
Lạnh nhạt trả lời một câu, Tô Đường bỗng dưng trừng lớn hai tròng mắt, cũng không biết là hơi nước trong phòng tắm chưng người, hay là vì nguyên nhân khác, trên da thịt trắng nõn hiện ra một mảng đỏ ửng, mắt hạnh thấm hơi nước, vừa nhìn liền thấy giống như tiểu yêu tinh câu nhân.
"Tần Kiêu, anh không cần quá phận! anh tránh ra!" Tô Đường hung ác nói, nhưng cô càng như vậy, Tần Kiêu càng kiên định ý nghĩ cô muốn rời khỏi mình.
Giận trong lòng, lại luyến tiếc đánh, cuối cùng chỉ có thể khiêng người lên.
Rầm một tiếng, nước trong bồn tắm tràn ra hơn phân nửa, bọt nước văng khắp nơi.
Tô Đường ngốc một giây, sau đó liền sợ hãi.
"Ngọa tào, hệ thống ma ma cứu tôi!"
Tô Đường nhìn cái nào đó đang lộ ra hình dáng, cũng sắp khóc, kích thước người thường cũng coi như xong, này con mẹ nó có khác gì loại có gai ngược đâu?!
Hệ thống: [ Cô kêu ba ba cũng vô dụng, đợi lát nữa tôi phải tiến vào phòng tối, cô......] Nghĩ nghĩ, nó mười phần tang thương nói: [ Có thể làm nhanh rồi thả tôi ra được không? Phòng tối rất lạnh.]
Một người một hệ thống, trong lòng đều là tang thương.
Càng chống cự càng bị trấn áp, lần này Tô Đường đã có kinh nghiệm, cô suy sụp ngồi trong bồn tắm, cũng không dám ngẩng đầu, đang nghĩ thử một lần cuối cùng xem có thể trấn an được người hay không, lại nghe Tần Kiêu đột nhiên mở miệng.
Giọng nói hắn hơi khàn, khóe môi gợi lên, tươi cười nhìn như xuân phong, nhưng dưới bề ngoài ấm áp, lại là vô tận du͙ƈ vọиɠ tham lam không hề che dấu.
"Quên nói với em, tôi là loại hỗn huyết. Tiểu Diệp nhi có phải cũng cảm thấy rất ghê tởm không? Loại hỗn huyết giống như tôi, nên bị loại bỏ, để tránh ô nhiễm huyết thống."
"Không có!" Tô Đường lớn tiếng phản bác, cô thật sự không có cảm thấy loại hỗn huyết nên như vậy, mọi người đều là người Tinh tế, còn so cái gì mà ai cao quý hơn ai!
Nhưng mà, cô càng lớn tiếng phản bác, Tần Kiêu lại càng cảm thấy cô đang chột dạ. Bởi vì nói dối, cho nên chột dạ; bởi vì chột dạ, cho nên cần đề cao âm lượng.
"Không sao, em cảm thấy ghê tởm cũng không có gì." Dù sao hắn cũng đã quen, dù có cảm thấy ghê tởm, cô cũng không thể rời khỏi hắn.
Hắn u ám nghĩ, ánh mắt đảo qua đoạn cổ tay trắng nõn kia, thậm chí còn đang suy nghĩ có nên mang thứ gì lên đó hay không, ví dụ như còng tay màu bạc, một bên còng cô, một bên còng chính mình. Hoặc là dứt khoát đánh gãy chân cô, để cô nơi nào cũng không thể đi.
"Tôi thật sự không cảm thấy ghê tởm!" Tô Đường nóng lòng muốn biểu hiện, cũng bắt đầu hiểu tại sao gia hỏa này lại đột nhiên nổi điên.
Không chừng là hắn cho rằng cô đi lấy chất ức chế, là bởi vì bỗng nhiên phát hiện ra thân phận của hắn, bởi vì cô sợ hãi, cho nên nghĩ cách muốn chạy trốn.
Nhưng trời mới biết cô thật sự không có, oan, thật sự quá oan.
"Nếu không cảm thấy ghê tởm, vậy làm ra hành động thực tế đi."
Tô Đường rất muốn rít gào, hành động thực tế cái rắm!
Nhưng mà cô không dám, nhiệm vụ còn chưa có hoàn thành, kế hoạch dưỡng lão của cô còn chưa thực thi đâu.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tô Đường hít sâu một hơi, nói cho chính mình, một hồi sinh hai lần thục, rất nhanh liền đi qua.
Tô Đường liền đần độn hỏi: "Anh muốn tôi làm cái gì?"
"Nắm chặt nó."
Trong lòng có chuẩn bị, nhưng đứng trước loại tình huống này, Tô Đường vẫn là bị dọa sợ đến mức từ trong bồn tắm đứng lên.
Một cái đứng lên này, Tần Kiêu lập tức nheo lại hai con mắt: "Không phải nói không ghê tởm sao? Sao hả, nhanh như vậy đã lộ ra bản tính rồi? A, kẻ lừa gạt."
Tô Đường lần này là thật sự bị tức khóc, gầm thét lên: "Cái này không giống nhau!"
"Chỗ nào không giống nhau, chúng ta đây là đang đánh dấu lẫn nhau." Tần Kiêu ánh mắt ảm đảm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cái ánh mắt kia giống như hận không thể đem người ăn tươi sống nuốt.
Còn chưa động thủ đã đáng sợ như vậy, Tô Đường quả thực không dám tưởng tượng đợi lát nữa sẽ phát sinh ra cái gì!
"Đánh dấu cũng là hành động bất đắc dĩ. Tần Kiêu, anh tỉnh tỉnh, hiện tại tình huống của tôi không thích hợp, anh cũng không thích hợp, anh đừng làm việc gì khiến bản thân hối hận!"
"Không làm mới khiến tôi hối hận."
Nói xong, hắn cũng đi vào bồn tắm, bồn tắm vốn cũng không lớn bởi vì hắn tiến vào càng trở nên chen chúc, thậm chí không cần đụng vào, hơi thở hai người đã giao hoà lẫn nhau.
Sau đó, Tần Kiêu liền nắm tay cô, bao trùm lên một chỗ nào đó của mình.
"Nó nói nó muốn em."
Cái lời nói lẳng lơ này, làm Tô Đường kinh hãi.
"Anh... Tôi..."
Lời nói cũng nói không nên lời, hiện tại tất cả lực chú ý của cô đều bị ép tập trung ở thứ cực nóng trong tay mình.
Cự vật... nóng hổi.
Tô Đường muốn buông tay, thế nhưng đối phương lại nắm lấy tay cô. Tô Đường cũng sắp khóc, mặc dù cách khăn tắm, cô vẫn cảm giác được rõ ràng cảm xúc nóng hổi kia.
"Tần Kiêu ..." Giọng Tô Đường mang theo thanh âm nghẹn ngào, kết quả mới gọi cái tên, liền bị người cắt đứt.
"Xuỵt. . . Nó lại muốn chào hỏi."
Chào hỏi con mẹ anh.
Thời gian kéo dài càng lâu, lý trí Tôi Đường cũng dần dần sụp đổ, chỉ còn bản năng sợ hãi. Cô sợ hãi đồ vật trong tay, càng sợ nam nhân đứng trước mắt. Tô Đường hung hăng muốn rúc về phía sau, nhưng bồn tắm chỉ có như vậy, cô có thể trốn tới đâu đây? Hơi nước bao phủ toàn bộ phòng tắm, giữa mông lung chỉ thấy có hai thân ảnh trùng điệp lên nhau, lại tách ra, lại hợp lại. Ngoại trừ thân ảnh mơ hồ, thanh âm cũng từng đợt từng đợt, thút tha thút thít, cô gái nhỏ bị hung ác khi dễ, ngay cả khóc cũng không dám thoải mái, chỉ có thể đè nén thanh âm, đặc biệt ủy khuất.
Hung thú mặc dù bị gọi là hung thú, nếu không thấy chút máu, làm sao có thể gọi là hung thú?
Cho nên, tại thời khắc cái nào đó đặc biệt tận hứng, Tần Kiêu không khống chế được bản thân, há mồm liền cắn lên xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp kia, đầu tiên là gặm nuốt khẽ liếm liếm, đến cuối cùng không khắc chế được mình hung hiểm, hàm răng sắc bén cắt vỡ da thịt non nớt.
Nhưng cuối cùng giống như biết được người dưới thân là ai, hung thủ không có dùng quá sức, máu tươi cũng chỉ chảy xuống hai giọt, rơi vào trên da thịt, như hoa mai điểm xuyến, mị hoặc lại yêu dã . . .
Chỉ là Tô Đường đã quên, làm loại hỗn huyết, thể năng khác hẳn với người thường, thiếu chút nữa cô liền thấy Diêm Vương gia.
"Đủ rồi."
Tiếng nói cô khàn khàn, giống như là hết sức vì nước, nghe vào khiến cho nhân tâm đau nhói. Sau đó, mỗ lính gác rốt cuộc cũng ý thức được bản thân làm quá mức, khí thế ban đầu tất cả đều biến mất, thậm chí vì khiến người tha thứ, còn dùng nhân cách tiểu họa sĩ, có thể nói là không biết xấu hổ.
"Thật xin lỗi, Tiểu Diệp nhi, lúc trước tôi không có kinh nghiệm, em yên tâm, về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện lại tình huống như vậy."
Tô Đường cười lạnh: "Cút đi, ai còn cho anh cơ hội lần thứ hai."
Tần Kiêu phiếm cặp mắt ngọc lục bảo kia, trong mắt vừa là đau lòng vừa là ảo não, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân.
"Thân thể em không tốt, trước tiên nghỉ ngơi đã, đúng rồi, bụng khẳng định cũng đói rồi, tôi đi nấu gì đó cho em ăn."
Tần Kiêu biết nấu cơm, lúc trước phần lớn thời gian đều là uống bình dinh dưỡng. Nhưng tiểu dẫn đường không phải, các cô kiều nộn, mặc dù là Tô Đường, nhìn như cường hãn, nhưng bản chất của cô vẫn là tiểu dẫn đường. Huống chi quen biết cô lâu như vậy, hắn vẫn biết rõ cô đối với phương diện ăn uống có bao nhiêu bắt bẻ.
Tô Đường nằm trong phòng ngủ, nghe ngoài phòng lách cách lang cang, tư thế kia, nơi nào là nấu ăn cho mình, rõ ràng là đang phá nhà!
Tô Đường nhịn nửa ngày, nhịn không được nữa, đỡ tường, suy yếu đi ra ngoài.
Đại nguyên soái lúc trước kiêu dũng thiện chiến, giờ phút này mang theo tạp dề, đối mặt với phòng bếp lại có chút bó tay không có biện pháp.
Bộ dáng hắn mặt xám mày tro bất lực, thật ra lại chọc cười Tô Đường.
Tô Đường dựa nghiêng trên tường, lười nhác nhìn hắn: "Thì ra còn có thứ đại nguyên soái của chúng ta trị không được nha."
Tần Kiêu bị dỗi cũng không giận, ngược lại cười nói: "Không sao, vợ anh trị được được."
Lời vừa nói ra, Tô Đường lập tức phản bác: "Ai là vợ anh!"
——————
Thập Bát Sơn Yêu.