"Bạn nhỏ hút thuốc, sẽ bị đánh mông."
👾Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾
—————————
Lúc ấy Tô Đường mạt sát nhân cách này là khi cùng đối phương sớm chiều ở chung, làm đối phương hoàn toàn tín nhiệm mình. Khi sức chống cự của hắn ở lúc yếu kém nhất, nhân cơ hội dùng tinh thần lực mạt sát hầu như không còn một mảnh.
Nói thật ra, nếu không phải đối phương phân liệt ra nhân cách này mà là một người đơn độc, thì cô đúng là cặn bã phá chân trời.
Sở dĩ Tô Đường dám làm như vậy là bởi vì cô biết được nhân cách phụ sẽ không cùng nhân cách chính cùng chung ký ức.
Chỉ là không nghĩ tới cô vậy mà sẽ lật xe!
Xe đã lật, trốn lại trốn không thoát, Tô Đường vò mẻ đã không sợ nứt đi theo Tần Kiêu lên trên quân hạm. Làm lơ mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm trong phòng, tìm cái sô pha cứ như vậy nằm lên làm ổ.
Mấy ngày nay vì chạy trốn, Tô Đường thật sự không có nghỉ ngơi tốt, đó là trước mặt người này, cô cũng không tập trung được tinh thần.
Người dẫn đường thân thể thật sự quá yếu, một khi thư giãn cả người liền mềm yếu xuống, khiến cho cô cũng lực bất tòng tâm.
"Có đồ ăn không?"
Tần Kiêu nghe giọng điệu không chút khách khí kia, trong trí nhớ của hắn, cô từ trước đến nay đều luôn cẩn thận.
Hiện tại tính tình sao lại thế này, cam chịu? Từ bỏ chống cự? Tô Đường cũng không để ý, tiếp tục nói: "Tôi cự tuyệt bình dinh dưỡng."
Tần Kiêu xùy một tiếng, giọng điệu ác liệt: "Chỉ có bình dinh dưỡng, thích ăn thì ăn."
Nói xong, đợi một lát thấy người không lên tiếng, hắn cúi đầu nhìn, lại thấy oắt con vậy mà ngủ rồi.
Phát hiện này làm hắn có chút ngạc nhiên, lúc trước oắt con tính toán không bỏ sót, đó là chờ đến khi nhân cách hắn hoàn toàn tín nhiệm cô, cô vẫn như cũ chưa từng thả lỏng, càng đừng nói ở trước mặt hắn ngủ say.
Không biết vì sao bộ dáng tín nhiệm này của cô, lại mài mòn đi một tia phẫn nộ cùng không cam lòng trong lòng hắn.
Bên ngoài truyền đi quan hệ của hai người đến ồn ào huyên náo, các loại tiêu đề hương diễm. Rốt cuộc kể từ khi hắn chấp chưởng chức vụ nguyên soái này đến bây giờ đã gần hai mươi năm, nhưng bên cạnh hắn lại chưa bao giờ có người phụ nữ nào khác.
Nhưng hiện tại là lệnh truy nã riêng, lại là tự mình bắt, nhìn như thế nào cũng thấy ái muội.
Lúc Tô Đường nhàn nhã tới không có việc gì làm cũng sẽ xem tin tức. Đương nhiên, cô là thấy việc vui mới xem, đến cuối cùng mỗi lần nhìn thấy đều là ôm bụng cười cười to.
Dân mạng động não không dừng được, liền cưỡng ép, các loại ngôn tình sáo lộ thời xưa đều ra tới.
"Nguyên soái đại nhân, ngài không có ý định làm sáng tỏ sao?"
Không có ngụy trang, Tô Đường tuy rằng rất nhanh sẽ 30 tuổi nhưng bộ dáng lại vô cùng loli.
Cô am hiểu nhất là ngụy trang, hơn nữa ngũ quan của thân thể này vốn là thiên về phong cách đáng yêu, lúc giả thành bộ dáng ngây thơ vô tri quả thực là không có nửa dấu vết.
Càng đừng nói lúc này Tô Đường còn vô cùng không biết xấu hổ cột hai bím tóc đuôi ngựa, nhìn thế nào cũng giống tiểu thiên sứ vị thành niên.
Ký ức của Tần Kiêu đã hoàn toàn dung hợp, dựa vào bản chất mà nói, mặc dù cô làm người giám hộ của hắn 5 năm, nhưng cùng chủ nhân cách tiếp xúc cũng không nhiều.
Về phần tồn tại cảm giác bị lừa gạt và không cam lòng của nhân cách phụ, muốn mưu toan làm chút gì đó để phá hư. Nhưng làm một lính gác trưởng thành, điểm tự chủ này vẫn phải có, huống chi hắn còn cần mượn cô để điều tra rõ ít thứ.
"Không có ý định." Hắn du côn mở miệng, sau đó từ trên người lấy ra một hộp thuốc lá, vẫn như cũ không hút.
Thói quen này của hắn đã có từ rất lâu, Tô Đường đã điều tra qua lai lịch của hộp thuốc lá kia, sớm nhất là xuất từ tinh cầu Carl. Nhưng tinh cầu Carl đã sớm bị hủy diệt, ngay cả tin tức hệ thống bên kia biết được cũng không toàn diện.
"Có chuyện tôi khá tò mò, nguyên soái đại nhân lấy thuốc lá mà không hút, là vì kỷ niệm cái gì sao?" Tô Đường nhìn hộp thuốc lá kia, có chút ngo ngoe rục rịch.
Hành động của oắt con này so với trước kia lớn mật hơn nhiều, lúc trước đi một bước xem mười bước, bây giờ thản nhiên như vậy, nhưng thật ra lại thuận mắt hơn.
Tần Kiêu: "Bạn nhỏ hút thuốc, sẽ bị đánh mông."
Tô Đường không có giải thích gì, chỉ nhún vai.
Quân hạm phi hành ước chừng khoảng một tuần liền về tới chủ tinh, một tuần này, Tô Đường liền giống như heo con, ăn ngủ ngủ ăn, hơn nữa là cái loại tùy lúc tùy chỗ đều có thể đi vào giấc ngủ, loại an nhàn này, mỗi khi nhìn đều khiến Tần Kiêu vô cùng mắt đau.
Vì thế chờ đến khi trở lại chủ tinh, liền trực tiếp kéo người tới căn cứ.
Tô Đường sợ hãi nhìn người nào đó nửa người trên trần trụi lộ ra cơ bắp rắn chắc, cả người đều muốn điên rồi.
"Tôi là người dẫn đường được không?! Không phải lính gác! Anh điên rồi mới đem tôi mang đến sân huấn luyện!"
————Thập Bát Sơn Yêu————
Sân huấn luyện của quân đội.
May mà hiện tại binh sĩ đều đang huấn luyện, xung quanh không có ai, nếu không sợ là cũng sẽ điên giống cô
Đây chính là người dẫn đường, nâng trong lòng bàn tay đều sợ làm té a.
Đáng tiếc mỗ nguyên soái nào đó trong mắt lại không biết thương hương tiếc ngọc.
"Bên cạnh tôi không lưu phế vật."
Tô Đường cả giận nói: "Tôi là trị liệu sư vật lý trị cao cấp, ngoài ra cũng là nhà bào chế thuốc trân quý. Mẹ nó, hai cái danh hiệu này còn chưa đủ?"
Tần Kiêu hừm một tiếng: "Bạn nhỏ không được nói lời thô tục, còn có, tôi nói phế vật là chỉ phương diện thể năng."
Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Tô Đường, cứ như vậy bắt đầu công kích cô.
Tô Đường hỏng mất, tuy rằng cô không phải những người dẫn đường yếu đuối, cho dù cô có vật lộn, phương diện thể năng vẫn không phải đối thủ của lính gác.
Huống chi, vị trước mắt này căn bản không phải là lính gác bình thường lính!
"Đờ mờ, Tần Kiêu anh điên rồi!"
Tần Kiêu nhíu nhíu mày, lúc trước hắn đã nói không cho nói lời thô tục, kết quả oắt con chẳng những không nghe, còn kiêu ngạo mắng hắn.
Vô cùng tốt.
Năm phút sau.
Tô Đường nơi nào là đối thủ của Tần Kiêu, cô trốn đến cạn kiệt sức lực, cuối cùng không có hình tượng ngã trên mặt đất.
"Tới, có gan anh liền đánh đi."
Tần Kiêu: "Lên."
Tô Đường cảm thấy bản thân lúc này mà lên chính là tìm ngược. Vì thế, cô mắt trợn trắng.
Tần Kiêu huyệt thái dương nhảy thình thịch, "Đừng giả bộ, tôi đã thấy thân thủ của cô."
Coi như không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu cô cùng lính gác bình thường đơn đả độc đấu, người thua tuyệt đối không phải là cô.
Tô Đường, "Tôi không giả bộ, tôi là người dẫn đường yếu đuối. Anh còn như vậy, tôi muốn đi hiệp hội dẫn đường khiếu nại anh!" Nói xong lời cuối cùng, bộ dáng liền giương nanh múa vuốt đặc biệt sinh động.
Tần Kiêu thờ ơ, thậm chí nói: "Còn có thể khiếu nại, xem ra rất có tinh thần, chúng ta tiếp tục."
Tô Đường mắt thấy nắm tay kia thật sự muốn rơi xuống, một cái lừa đánh chật vật tránh né, tức đến mức dậm chân: "Con mẹ nó, Tần Kiêu anh có bệnh!"
Lúc này bọn lính vừa lúc kết thúc huấn luyện, cũng không biết là ai tiết lộ tin tức, một đám tất cả đều hướng sân huấn luyện chạy tới.
Sau đó bọn họ điên rồi.
Nguyên soái hung tàn đuổi theo tiểu dẫn đường yếu đuối đáng thương tiến hành đơn phương bạo kích. Tiểu dẫn đường muốn tránh cũng không được, cả người chật vật.
Bọn lính:............
Là bọn họ điên rồi hay là nguyên soái điên rồi??!!
Tần Kiêu vẫn rất đúng mực, trước khi Tô Đường thể lực sắp tiêu hao quá mức mới đình chỉ tiến công. Đương nhiên, tuy dừng tấn công, miệng lại không để yên.
"Quá yếu, về sau mỗi ngày bốn giờ huấn luyện thể năng, hai giờ huấn luyện vật lộn." Nói xong, lại thêm câu: "Tôi sẽ giám sát cô."
Tô Đường nằm ngã xuống đất, cuối cùng run run rẩy rẩy đối với hắn thua ngón giữa.
"Lăn."
Giọng nói mềm như bông nghe vào tai chính là không có một chút uy hiếp nào.
Tần Kiêu ngoài ý muốn lại rất thoải mái, oắt con gϊếŧ cũng gϊếŧ không xong, biện pháp này thu thập cô thật ra cũng không tồi.
Tô Đường lúc này toàn thân vô lực, lúc trước dựng ngón giữa cũng là dùng hết tất cả sức lực của cô.
Động là không động được, nhưng công kích muốn mạng người kia rốt cuộc cũng dừng lại, đang lúc bản thân muốn khôi phục lại, cô đột nhiên bị người cho khiêng đứng lên.
Tần Kiêu: "Thể năng yếu như gà vậy, dựa vào bản thân cô cũng không biết khi nào có thể khôi phục." Nói xong, đem người ném vào khoang chữa trị.
————————
Thập Bát Sơn Yêu.