Editor: Thập Bát Sơn Yêu
———————————
Hoắc Phi nắm tay dùng rất nhiều sức, Tô Đường có chút đau, cô cau mày, muốn nói cái gì, lại thấy hắn đem ly sữa trong tay mình cầm lấy.
Tô Đường sợ có người uống nhầm nên vẫn luôn cầm trong tay. Kết quả còn không đợi cô xử lý sạch, đã bị người nhanh chân đến trước.
Tô Đường cảm thấy mình đúng là vì nam chủ rầu thúi ruột, sợ hắn uống hết, lập tức nói: "Còn mong Hoắc tiên sinh đem ly sữa trả cho tôi."
Tô Đường còn chưa nói xong nhưng lại hoàn toàn chọc giận Hoắc Phi.
Một ly sữa mà thôi, đáng giá để cô khẩn trương như vậy sao? Còn không phải bởi vì người lấy là Hoắc Phi hắn!
"Khương Ngư, có phải nếu đổi thành Bạc Tranh thì có thể cầm."
Hoắc Phi hung ác nham hiểm nhìn cô, con ngươi đen nhánh hiện lên một mạt tàn bạo.
"Cũng đúng, người ta là ảnh đế, có danh khí địa vị tiền tài. Cô đúng là nhiều thủ đoạn, nhanh như vậy đã câu được."
Ghen ghét làm cho người ta hoàn toàn thay đổi, từ lúc bắt đầu gặp được cô, Hoắc Phi đã không còn lý trí nữa.
Tô Đường nhìn người gần như vô cớ gây rối, còn coi là bình tĩnh: "Hoắc tiên sinh chán ghét tôi như vậy, cứ cầm ly tôi đã uống qua, nhưng đừng làm bẩn tay ngài."
Về phần ảnh đế, cô từ đầu tới cuối đều không có nói đến.
Tô Đường rất rõ ràng, lúc này mà nói đến Bạc Tranh, gia hỏa này khẳng định sẽ nổi điên.
Nói xong lời nói kia, Tô Đường hướng hệ thống phát ra một tiếng cảm thán: "Ai, chỉ trách tôi quá mức xinh đẹp, nhìn tiểu Hoắc Phi của chúng ta xem, đã bị bức thành cái dạng gì."
Hệ thống: [ ...... Không biết xấu hổ.]
Tô Đường thật đúng là không biết xấu hổ. Đầu năm nay cần thể diện nhưng lại không hoàn thành được nhiệm vụ.
Tô Đường đã tính toán rất tốt, đầu tiên Hoắc Phi đem cô đắc tội hoàn toàn, cô lại từ từ tẩy trắng một chút. Đến lúc đó, giá trị hắc hóa khẳng định một đường giảm mạnh.
Chỉ là Tô Đường không nghĩ tới, Hoắc Phi luôn đối với cô cực kỳ căm ghét, nghe cô nói xong, vậy mà lại đem sữa bò uống hết.
Tô Đường: ....
Tô Đường: ???
Tô Đường: !!!!
Mẹ nó, xuân dược!
Hoắc Phi cũng không biết tại sao lại như vậy, cô càng lạnh nhạt, càng đem hắn cự tuyệt xa cách, hắn lại càng điên cuồng động tâm muốn làm cái gì đó.
Cuối cùng, hắn cũng chưa kịp phản ứng, đã đem sữa bò uống hết.
Gương mặt bình tĩnh của Tô Đường rốt cuộc giữ không nổi nữa.
Cô lôi kéo Hoắc Phi một đường ra ngoài, giọng nói cũng mang theo vài phần gấp gáp: "Trợ lý, vệ sĩ của anh đâu?!"
Thế giới này hai người quen biết mười năm, lúc trước Khương Ngư rất sủng hắn. Tuy cô lớn hơn hắn nửa tuổi, nhưng vẫn coi hắn như em trai ruột mà sủng ái.
Hoắc Phi lúc trước rất chán ghét điểm này, hắn không muốn loại quan hệ em trai này. Nhưng chờ đến khi hai người tách ra, cô lại lần nữa lấy thái độ lúc trước đối xử với hắn. Hoắc Phi mới phát hiện, hắn vẫn còn lưu luyến.
Không nên như vậy, hắn hẳn là phải hận cô.
Đầu bắt đầu choáng váng, đầu nặng chân nhẹ, ngay cả du͙ƈ vọиɠ nào đó trong cơ thể cũng bị đánh thức.
Hoắc Phi một năm này ở Hoắc gia cũng không phải là người mặt ngoài ngăn nắp mỹ lệ như vậy. Những thứ rác rưởi, thủ đoạn ghê tởm không dứt của Hoắc gia hắn đã thấy nhiều, tự nhiên cũng đã hiểu.
"Cô hạ dược tôi"
Hắn thanh âm lạnh xuống, ánh mắt sắc bén mang theo hận thấu xương.
Tô Đường tức đến cười: "Tôi hạ dược anh? Hoắc tiên sinh sợ là đã quên, ly sữa kia là anh tự lấy của tôi."
Hoắc Phi từ trong đầu nhớ lại đoạn ngắn nào đó, lập tức nheo lại hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên mục đích ngay từ đầu của cô là Bạc Tranh!"
Tô Đường không muốn để ý đến hắn, nếu cô muốn cho giá trị hắc hóa giảm xuống thì đã sớm ra tay. Cô chậm chạp không động thủ là đang đợi thời cơ. Cô đợi hắn đem cô đẩy vào vực sâu, sau đó tự trách, hối hận.
Tô Đường chưa bao giờ là loại người tốt, vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, cô thậm chí còn có thể bồi hắn diễn cả đời.
Giống như đời trước chẳng hạn.
————Thập Bát Sơn Yêu————
"Hoắc Phi, nếu tôi là anh thì hiện tại tôi sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này."
Lễ chiếu lần này có rất nhiều truyền thông, tùy tiện lộ mấy cái bê bối ra ánh sáng. Mặc dù Hoắc Phi không phải là nghệ sĩ, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng.
Đáng tiếc, hiện tại Hoắc Phi đã không còn lý trí.
Hắn dừng lại, đột nhiên đem Tô Đường đẩy đến góc tường, sau đó cúi đầu, hung hăng cắn lên môi cô.
Chỗ môi răng giao nhau đã tràn ngập mùi máu tươi tanh ngọt, hắn phát ra tiếng cười trầm thấp.
"Khương Ngư, cô cảm thấy cô trốn được sao?"
Hắn đem ngụy trang xé rách, đem tất cả ác ý tàn bạo lộ ra ngoài.
Làm cho người trong lòng run sợ mỉm cười, Tô Đường lại cực kỳ hưng phấn.
Cô đợi lâu như vậy, vị này rốt cuộc cũng nhịn không được.
"Hoắc tiên sinh, nếu anh không có việc gì, vậy tôi liền đi trước."
Lời nói là như vậy, nhưng cô căn bản đi không được.
Hoắc Phi lôi kéo cổ tay cô, dọc đường đi làm lơ không ít người muốn tiến lên chào hỏi.
Cứ như vậy quang minh chính đại đem cô mang đi.
Trợ lý đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy hắn đến lập tức kéo cửa xe ra.
"Đi Phỉ Lâm."
Phỉ Lâm là khách sạn 5 sao, Hoắc Phi ở đó có phòng vip tổng thống, ngày thường hắn không muốn về Hoắc gia, đều là đến nơi này ở.
Đến nỗi hắn vì sao lại không mua một căn hộ. Với hắn mà nói, loại địa phương này cần người nhà, nếu người nhà cũng không có, còn không bằng ở bên ngoài.
Vừa lên xe, cơ thể khô nóng càng thêm rõ ràng. Hoắc Phi duỗi tay, đang định đem cà vạt trên cổ gỡ ra, liền nghe cô gái bên cạnh lạnh lùng mở miệng.
"Hoắc tiên sinh, Hoa Quốc là xã hội pháp trị. Anh như vậy, tôi có thể báo nguy."
Hoắc Phi nới lỏng cà vạt, trào phúng nhìn Tô Đường, lười nhác nói: "Được, cô báo nguy đi."
Tô Đường bị hắn cưỡng chế mang đi, túi xách bên người cũng không cầm theo, căn bản không có điện thoại để báo nguy.
Tô Đường lạnh mặt, căm tức nhìn đối phương.
Không khí lâm vào im lặng vi diệu, trợ lý phía trước cũng không dám thở mạnh.
Cũng may rất nhanh đã đến khách sạn.
"Hoắc tiên sinh, đến rồi."
Xe mới vừa dừng lại, Hoắc Phi liền trực tiếp đem người ôm dựng lên, căn bản không cho cô cơ hội kêu cứu.
Hắn nện bước trầm ổn lại nhanh, không hề có bộ dáng bị hạ dược. Nhưng hắn hành động khác người lại khiến cho không ít người chú ý.
Hắn ở Phỉ Lâm nửa năm, nhân viên công tác đã sớm quen biết hắn. Đột nhiên nhìn thấy một màn này, một đám đều trừng mắt cứng lưỡi.
"Hoắc Phi, anh bỏ tôi xuống!"
Tô Đường hận không thể đá chết hắn, nhưng với sức lực yếu đuối mong manh kia của cô, căn bản giãy giụa không ra.
Hoắc Phi không phải lợn rừng, đối phó với lợn rừng cô còn có thể sử dụng mánh khoé, thắng vì đánh bất ngờ. Nhưng đối mặt với Hoắc Phi cô còn chưa kịp làm gì, hắn đều có thể trấn áp cô trước.
Hoắc Phi một chân đá văng cửa phòng tổng thống, cười lạnh: "Trừ phi tôi chết."
Nếu cô muốn đẩy hắn vào địa ngục. Như vậy, hắn có chết cũng muốn lôi cô theo.
Dược hiệu trong người, Hoắc Phi cũng không muốn áp chế.
Hắn đem Tô Đường ném vào phòng tắm, mở ra vòi phun, nước lạnh như băng nháy mắt đánh vào trên người.
Tô Đường rùng mình một cái, cô mặc lễ phục màu xanh ngọc, vốn giống như mỹ nhân ngư biển sâu, lúc này toàn thân ướt đẫm lại càng giống.
Nhu nhược đáng thương, khiến người khác càng thêm điên cuồng.
"Hoắc Phi, anh sẽ hối hận!"
Tô Đường đáng thương duy trì bộ dáng cao ngạo. Chỉ tiếc cô càng như vậy, càng chọc giận Hoắc Phi.
Một đêm hoang đường.
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 95%.]
————————————
Thập Bát Sơn Yêu