Lệnh Hồ Lan cảm thấy không ổn.
Tốt nhất hãy mau chóng rời khỏi đây, dù sao thì hôm nay sẽ là một ngày vô cùng xui xẻo.
Có điều...
Khi cô vừa bước được mấy bước liền biết chỗ nào không ổn.
Đuôi váy của cô bị kẹt trong thang máy.
Và thang máy thì đang đi lên.
Ôi vãi!
Thế này là muốn lấy mạng tôi sao? Cô cố gắng kéo đuôi váy.
Không biết có phải là vì chất lượng thang máy quá tốt, hay là chất lượng váy quá tốt mà cô kéo thế nào cũng không được.
Cô như thể đã mười tượng ra được tin tức xã hội của ngày mai.
#Cô gái hai mươi hai tuổi kẹt váy trong thang máy, bị kẹp chết!#
Đồ mặc trên người mỗi lúc một thít chặt, sắp bị thang máy kéo lên.
Lệnh Hồ Lan tuyệt vọng.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xông tới, bổ nhào đè Lệnh Hồ Lan xuống.
"Xoạt" một tiếng, váy rách ra, cứu mạng Lệnh Hồ Lan.
Lệnh Hồ Lan nhìn rõ người tới, cảm động khóc ròng.
"Hiểu Hạc!"
"Cậu khùng sao? Váy bị thang máy kẹp rồi, đầu cũng bị cửa kẹp sao?"
Lệnh Hồ Lan:... Chị, miệng chị có độc, mị không muốn nói chuyện.
Phương Hiểu Hạc dẫn Lệnh Hồ Lan về phòng thay đồ.
Dọc đường đi, Phương Hiểu Hạc không ngừng trách mắng Lệnh Hồ Lan.
Lệnh Hồ Lan cười nhăn nhở, gật đầu cúi lưng.
Ơn cứu mạng, cậu nói gì cũng đúng.
"Sao cậu lại tới khách sạn này?" Lệnh Hồ Lan rầu rĩ hỏi.
Phương Hiểu Hạc mặt mày hớn hở: "Mình và sếp tổng tới tham gia lễ ra mắt sản phẩm mới của Diệp Thị, cũng may mình tới, nếu không..."
Lệnh Hồ Lan lập tức ngắt lời: "Công ty cậu là đối tác của Diệp Thị?"
"Không... phải! Có nghiệp vụ qua lại, sếp tổng được mời tới trợ uy. Mỹ Cảnh, mình cũng biết cậu và Diệp Nhược Nhược bất hòa, cậu phải tin mình, khi mình tìm việc không biết rằng công ty tụi mình và nhà Diệp Nhược Nhược có nghiệp vụ hợp tác, nếu không cho dù lương có cao thế nào đi nữa mình cũng sẽ không làm!" Phương Hiểu Hạc chớp mắt.
"Tư tưởng của mình hẹp hòi vậy sao, cậu lo lắng thế này..." Lệnh Hồ Lan không biết phải nói sao.
"Nói không chừng, dù sao cũng từng bị cửa kẹp..." Phương Hiểu Hạc bình tĩnh đâm thêm một đao.
A a a a a.....
Cậu hãy mau đi phòng vụ sếp tổng của cậu đi!
Phương Hiểu Hạc dẫn Lệnh Hồ Lan ngang nhiên trà trộn vào hội trường của Diệp Thị.
Lệnh Hồ Lan tìm một lí do, nhanh chóng tách khỏi Phương Hiểu Hạc.
Hôm nay cô đang rất xui xẻo, sợ ở bên cạnh Phương Hiểu Hạc lâu, Phương Hiểu Hạc sẽ bị nhiễm vận rủi của cô.
Vậy thì thật có lỗi với cô ấy.
Lệnh Hồ Lan dè dặt tìm một góc ngồi xuống.
Vẫn là ở chỗ có nữ chính sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Không ngờ cô cũng có ngày phải sống dựa vào hào quang của nữ chính.
Diệp Nhược Nhược!
Cô ta nhìn thấy đuôi váy của cô kẹt vào thang máy nhưng lại cố tình không nói.
Tính mạng của người khác đối với cô ta mà nói không đáng giá một xu sao?
Khi Diệp Nhược Nhược xuất hiện vẫn rạng ngời như thường lệ.
Cô ta và Tuần Duy kề vai xuất hiện dưới ánh đèn, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Đám đông phóng viên xông tới như ong vỡ tổ, mức độ thu hút của hai người còn cao hơn cả sản phẩm mới.
Buổi lễ giới thiệu sản phẩm mới tuần tự diễn ra.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên khiến đám đông hoảng sợ.
Có người kêu thét lên, có người ôm đầu quỳ xuống.
Diệp Nhược Nhược giật thót tim, nhìn về nơi phát ra âm thanh, đồng tử mắt thu hẹp lại.
Giang Mỹ Cảnh!
Lệnh Hồ Lan mặt ngây thuỗn.
Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết là thứ gì, dù sao thì cũng nổ rồi.
Tôi cũng là người bị hại mà, bây giờ tim gan phèo phổi vẫn còn đang run rẩy đây này.
Người đàn ông lặng lẽ ngồi bên cạnh: Tôi chỉ muốn móc bật lửa, sao mà biết được nó sẽ nổ chứ, chiếc bật lửa nhãn hiệu nổi tiếng trăm năm này sao lại nổ chứ?
Ôi vãi!
Đúng là không khoa học.
Ánh mắt của Lệnh Hồ Lan và Diệp Nhược Nhược nảy lửa từ xa, ẩn chưa sát khí.
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh này, tinh thần như sắp suy sụp: Lại lại lại là hai cô....
Buổi ra mắt sản phẩm mới của Diệp Thị nhanh chóng kết thúc.
Lệnh Hồ Lan cuối cùng vẫn bị mời vào phòng bảo vệ.
Khi chất vấn thì mất điện.
Khi có điện thì đứt mạng.
Khi có mạng thì cúp nước.
Mọi người bị hành hạ tới tán loạn.
Ánh mắt trưởng phòng bảo vệ nhìn Lệnh Hồ Lan cũng đã thay đổi.
Bây giờ anh ta thực sự tin rằng Diệp Nhược Nhược có một câu nói nói rất đúng.
Sao quả tạ.
Tốt nhất hãy mau chóng rời khỏi đây, dù sao thì hôm nay sẽ là một ngày vô cùng xui xẻo.
Có điều...
Khi cô vừa bước được mấy bước liền biết chỗ nào không ổn.
Đuôi váy của cô bị kẹt trong thang máy.
Và thang máy thì đang đi lên.
Ôi vãi!
Thế này là muốn lấy mạng tôi sao? Cô cố gắng kéo đuôi váy.
Không biết có phải là vì chất lượng thang máy quá tốt, hay là chất lượng váy quá tốt mà cô kéo thế nào cũng không được.
Cô như thể đã mười tượng ra được tin tức xã hội của ngày mai.
#Cô gái hai mươi hai tuổi kẹt váy trong thang máy, bị kẹp chết!#
Đồ mặc trên người mỗi lúc một thít chặt, sắp bị thang máy kéo lên.
Lệnh Hồ Lan tuyệt vọng.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xông tới, bổ nhào đè Lệnh Hồ Lan xuống.
"Xoạt" một tiếng, váy rách ra, cứu mạng Lệnh Hồ Lan.
Lệnh Hồ Lan nhìn rõ người tới, cảm động khóc ròng.
"Hiểu Hạc!"
"Cậu khùng sao? Váy bị thang máy kẹp rồi, đầu cũng bị cửa kẹp sao?"
Lệnh Hồ Lan:... Chị, miệng chị có độc, mị không muốn nói chuyện.
Phương Hiểu Hạc dẫn Lệnh Hồ Lan về phòng thay đồ.
Dọc đường đi, Phương Hiểu Hạc không ngừng trách mắng Lệnh Hồ Lan.
Lệnh Hồ Lan cười nhăn nhở, gật đầu cúi lưng.
Ơn cứu mạng, cậu nói gì cũng đúng.
"Sao cậu lại tới khách sạn này?" Lệnh Hồ Lan rầu rĩ hỏi.
Phương Hiểu Hạc mặt mày hớn hở: "Mình và sếp tổng tới tham gia lễ ra mắt sản phẩm mới của Diệp Thị, cũng may mình tới, nếu không..."
Lệnh Hồ Lan lập tức ngắt lời: "Công ty cậu là đối tác của Diệp Thị?"
"Không... phải! Có nghiệp vụ qua lại, sếp tổng được mời tới trợ uy. Mỹ Cảnh, mình cũng biết cậu và Diệp Nhược Nhược bất hòa, cậu phải tin mình, khi mình tìm việc không biết rằng công ty tụi mình và nhà Diệp Nhược Nhược có nghiệp vụ hợp tác, nếu không cho dù lương có cao thế nào đi nữa mình cũng sẽ không làm!" Phương Hiểu Hạc chớp mắt.
"Tư tưởng của mình hẹp hòi vậy sao, cậu lo lắng thế này..." Lệnh Hồ Lan không biết phải nói sao.
"Nói không chừng, dù sao cũng từng bị cửa kẹp..." Phương Hiểu Hạc bình tĩnh đâm thêm một đao.
A a a a a.....
Cậu hãy mau đi phòng vụ sếp tổng của cậu đi!
Phương Hiểu Hạc dẫn Lệnh Hồ Lan ngang nhiên trà trộn vào hội trường của Diệp Thị.
Lệnh Hồ Lan tìm một lí do, nhanh chóng tách khỏi Phương Hiểu Hạc.
Hôm nay cô đang rất xui xẻo, sợ ở bên cạnh Phương Hiểu Hạc lâu, Phương Hiểu Hạc sẽ bị nhiễm vận rủi của cô.
Vậy thì thật có lỗi với cô ấy.
Lệnh Hồ Lan dè dặt tìm một góc ngồi xuống.
Vẫn là ở chỗ có nữ chính sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Không ngờ cô cũng có ngày phải sống dựa vào hào quang của nữ chính.
Diệp Nhược Nhược!
Cô ta nhìn thấy đuôi váy của cô kẹt vào thang máy nhưng lại cố tình không nói.
Tính mạng của người khác đối với cô ta mà nói không đáng giá một xu sao?
Khi Diệp Nhược Nhược xuất hiện vẫn rạng ngời như thường lệ.
Cô ta và Tuần Duy kề vai xuất hiện dưới ánh đèn, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Đám đông phóng viên xông tới như ong vỡ tổ, mức độ thu hút của hai người còn cao hơn cả sản phẩm mới.
Buổi lễ giới thiệu sản phẩm mới tuần tự diễn ra.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên khiến đám đông hoảng sợ.
Có người kêu thét lên, có người ôm đầu quỳ xuống.
Diệp Nhược Nhược giật thót tim, nhìn về nơi phát ra âm thanh, đồng tử mắt thu hẹp lại.
Giang Mỹ Cảnh!
Lệnh Hồ Lan mặt ngây thuỗn.
Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết là thứ gì, dù sao thì cũng nổ rồi.
Tôi cũng là người bị hại mà, bây giờ tim gan phèo phổi vẫn còn đang run rẩy đây này.
Người đàn ông lặng lẽ ngồi bên cạnh: Tôi chỉ muốn móc bật lửa, sao mà biết được nó sẽ nổ chứ, chiếc bật lửa nhãn hiệu nổi tiếng trăm năm này sao lại nổ chứ?
Ôi vãi!
Đúng là không khoa học.
Ánh mắt của Lệnh Hồ Lan và Diệp Nhược Nhược nảy lửa từ xa, ẩn chưa sát khí.
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh này, tinh thần như sắp suy sụp: Lại lại lại là hai cô....
Buổi ra mắt sản phẩm mới của Diệp Thị nhanh chóng kết thúc.
Lệnh Hồ Lan cuối cùng vẫn bị mời vào phòng bảo vệ.
Khi chất vấn thì mất điện.
Khi có điện thì đứt mạng.
Khi có mạng thì cúp nước.
Mọi người bị hành hạ tới tán loạn.
Ánh mắt trưởng phòng bảo vệ nhìn Lệnh Hồ Lan cũng đã thay đổi.
Bây giờ anh ta thực sự tin rằng Diệp Nhược Nhược có một câu nói nói rất đúng.
Sao quả tạ.
Danh sách chương