Diệp Nhược Nhược bước ra khỏi đồn cảnh sát, cảm giác bầu không khí toàn trường đã khác hẳn.
Mấy ngày nay cô ta bận giải quyết việc của Lý Thần, không có thời gian lo chuyện ở trường học.
Vì thế...
Khi mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt quái dị, thì thầm to nhỏ, trong lòng cô ta có chút hoảng loạn.
Đặc biệt là đã hai ngày Nhạc Lương Thần không gọi điện cho cô ta, việc thế này trước đây chưa từng xảy ra.
"Lương Thần, anh ở đâu vậy?"
Điện thoại chỉ lặng im.
Diệp Nhược Nhược hạ giọng mềm mỏng: "Anh sao vậy, khó chịu ở đâu sao?"
"Diệp Nhược Nhược, sao cô nhơ nhuốc tới vậy?"
Tiếng nói như đâm mạnh vào tim Diệp Nhược Nhược, mặt cô ta lập tức đỏ gay.
Cô biết Nhạc Lương Thần EQ không cao, có điều đó là đối với người khác.
Đối với cô, Nhạc Lương Thần luôn nghe lời răm rắp.
Người EQ không cao, cô dùng mới vừa ý.
Vì thế khi lưỡi dao này đâm về phía cô, cô mới có chút mơ hồ.
"Em đã làm gì sai sao?" Diệp Nhược Nhược nhỏ nhẹ hỏi.
"Cô khiến tôi ghê tởm."
Nhạc Lương Thần cúp điện thoại.
Diệp Nhược Nhược mặt đỏ bừng.
Đôi mắt ánh lên ánh sáng tàn nhẫn.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi mở điện thoại lên.
"Điều tra xem thời gian tôi không ở trường đã xảy ra chuyện gì?"
Chả mấy chốc điện thoại đổ chuông mấy tiếng, truyền tới một vài tấm hình và nội dung đính kèm.
Khoảnh khắc nhìn thấy hình, Diệp Nhược Nhược liền cảm thấy choáng váng.
Những thông tin này sao lại xuất hiện ở đây? Thông tin ở bờ bên kia đại dương sao lại xuất hiện ở đây?
Có người đã điều tra cô, muốn cô cuốn xéo ra khỏi trường học.
Giang Mỹ Cảnh?
Không, không phải Giang Mỹ Cảnh.
Nếu như Giang Mỹ Cảng có khả năng lợi hại như vậy đã không bị cô chia rẽ thanh mai trúc mã.
Vậy thì người đứng đằng sau Giang Mỹ Cảnh là ai?
Có người giúp cô ta?
Diệp Nhược Nhược lập tức phân tích tình hình, đưa ra quyết đoán.
Cô nhìn qua ngôi trường mà mình còn chưa kịp quen thuộc.
Mau chóng ra khỏi cổng trường, lái xe đi thẳng.
...
Lệnh Hồ Lan đọc được tin tức scandal của Diệp Nhược Nhược cũng phải giật mình.
Scandal năm nào cũng có nhưng mà scandal nhiều thế này thì chỉ có duy nhất một mình nhà này.
Diệp Nhược Nhược nhìn có vẻ lạnh lùng cao ngạo, tuyệt đối không phải kẻ tâm địa xảo quyệt.
Nào ngờ...
Cô ta lại là chuyên gia tay không chia rẽ CP.
Chia rẽ tới tám cặp thanh mai trúc mã, từ bờ bên kia đại dương cho tới đại lục Thần Châu.
Hơn nữa càng chia rẽ càng lên tầm, càng khó càng thích khiêu chiến.
Diệp Nhược Nhược chia rẽ thanh mai trúc mã chỉ có một mục đích: Kiểm chứng trên đời này rốt cuộc có tình yêu đích thực hay không.
Kết quả là càng chia rẽ càng nghiện, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Còn tại sao lại chia rẽ thanh mai, Lệnh Hồ Lan đoán rằng chắc là có liên quan với Lý Quần.
Nếu không tại sao Lý Quần lại tỏ ra sẵn sàng xông vào nước sôi lửa bỏng, cho dù chết cũng không nề hà như vậy.
Tâm lý không mờ ám, chị đây không tin.
Chỉ có điều không ngờ Duy Đường lại lợi hại như vậy. Có thể hạ gục được Diệp Nhược Nhược, hơn nữa hoàn toàn không cho Diệp Nhược Nhược cơ hội để trở mình.
Đúng là điên rồ (tuyệt vời)!
ĐIện thoại đổ chuông một tiếng.
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Vui không?
Cũng Đành Bó Tay:... Có việc gì sao?
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Không định thanh toán tiền sao?
Cũng Đành Bó Tay: (Đần mặt) Hai chúng ta có giao dịch tiền bạc lúc nào vậy?
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Mười nghìn tệ.
Lệnh Hồ Lan nhìn chằm chặp màn hình hồi lâu, trong đầu nổ bùm một tiếng.
Mặt Duy Đường và cái tên này trùng điệp lên nhau.
Tuyệt Thế Đê Tiện?
Khốn nạn!
Ai lại đi đặt cái tên bỉ ổi vậy chứ?
Chỉ có tên trẻ trâu ngớ ngẩn Duy Đường mới có khí phách đó.
Có điều...
Cậu nói đúng là đúng sao!
Cũng Đành Bó Tay: Lộ mặt kiểm chứng coi...
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Lại nhòm ngó thịnh thế dung nhan của tôi sao.
Lệnh Hồ lan chắc chắn một trăm phần trăm đây đích thực là Duy Đường.
Kẻ kiêu căng như vậy, cả đời này cô chỉ gặp có một.
Mấy ngày nay cô ta bận giải quyết việc của Lý Thần, không có thời gian lo chuyện ở trường học.
Vì thế...
Khi mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt quái dị, thì thầm to nhỏ, trong lòng cô ta có chút hoảng loạn.
Đặc biệt là đã hai ngày Nhạc Lương Thần không gọi điện cho cô ta, việc thế này trước đây chưa từng xảy ra.
"Lương Thần, anh ở đâu vậy?"
Điện thoại chỉ lặng im.
Diệp Nhược Nhược hạ giọng mềm mỏng: "Anh sao vậy, khó chịu ở đâu sao?"
"Diệp Nhược Nhược, sao cô nhơ nhuốc tới vậy?"
Tiếng nói như đâm mạnh vào tim Diệp Nhược Nhược, mặt cô ta lập tức đỏ gay.
Cô biết Nhạc Lương Thần EQ không cao, có điều đó là đối với người khác.
Đối với cô, Nhạc Lương Thần luôn nghe lời răm rắp.
Người EQ không cao, cô dùng mới vừa ý.
Vì thế khi lưỡi dao này đâm về phía cô, cô mới có chút mơ hồ.
"Em đã làm gì sai sao?" Diệp Nhược Nhược nhỏ nhẹ hỏi.
"Cô khiến tôi ghê tởm."
Nhạc Lương Thần cúp điện thoại.
Diệp Nhược Nhược mặt đỏ bừng.
Đôi mắt ánh lên ánh sáng tàn nhẫn.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi mở điện thoại lên.
"Điều tra xem thời gian tôi không ở trường đã xảy ra chuyện gì?"
Chả mấy chốc điện thoại đổ chuông mấy tiếng, truyền tới một vài tấm hình và nội dung đính kèm.
Khoảnh khắc nhìn thấy hình, Diệp Nhược Nhược liền cảm thấy choáng váng.
Những thông tin này sao lại xuất hiện ở đây? Thông tin ở bờ bên kia đại dương sao lại xuất hiện ở đây?
Có người đã điều tra cô, muốn cô cuốn xéo ra khỏi trường học.
Giang Mỹ Cảnh?
Không, không phải Giang Mỹ Cảnh.
Nếu như Giang Mỹ Cảng có khả năng lợi hại như vậy đã không bị cô chia rẽ thanh mai trúc mã.
Vậy thì người đứng đằng sau Giang Mỹ Cảnh là ai?
Có người giúp cô ta?
Diệp Nhược Nhược lập tức phân tích tình hình, đưa ra quyết đoán.
Cô nhìn qua ngôi trường mà mình còn chưa kịp quen thuộc.
Mau chóng ra khỏi cổng trường, lái xe đi thẳng.
...
Lệnh Hồ Lan đọc được tin tức scandal của Diệp Nhược Nhược cũng phải giật mình.
Scandal năm nào cũng có nhưng mà scandal nhiều thế này thì chỉ có duy nhất một mình nhà này.
Diệp Nhược Nhược nhìn có vẻ lạnh lùng cao ngạo, tuyệt đối không phải kẻ tâm địa xảo quyệt.
Nào ngờ...
Cô ta lại là chuyên gia tay không chia rẽ CP.
Chia rẽ tới tám cặp thanh mai trúc mã, từ bờ bên kia đại dương cho tới đại lục Thần Châu.
Hơn nữa càng chia rẽ càng lên tầm, càng khó càng thích khiêu chiến.
Diệp Nhược Nhược chia rẽ thanh mai trúc mã chỉ có một mục đích: Kiểm chứng trên đời này rốt cuộc có tình yêu đích thực hay không.
Kết quả là càng chia rẽ càng nghiện, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Còn tại sao lại chia rẽ thanh mai, Lệnh Hồ Lan đoán rằng chắc là có liên quan với Lý Quần.
Nếu không tại sao Lý Quần lại tỏ ra sẵn sàng xông vào nước sôi lửa bỏng, cho dù chết cũng không nề hà như vậy.
Tâm lý không mờ ám, chị đây không tin.
Chỉ có điều không ngờ Duy Đường lại lợi hại như vậy. Có thể hạ gục được Diệp Nhược Nhược, hơn nữa hoàn toàn không cho Diệp Nhược Nhược cơ hội để trở mình.
Đúng là điên rồ (tuyệt vời)!
ĐIện thoại đổ chuông một tiếng.
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Vui không?
Cũng Đành Bó Tay:... Có việc gì sao?
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Không định thanh toán tiền sao?
Cũng Đành Bó Tay: (Đần mặt) Hai chúng ta có giao dịch tiền bạc lúc nào vậy?
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Mười nghìn tệ.
Lệnh Hồ Lan nhìn chằm chặp màn hình hồi lâu, trong đầu nổ bùm một tiếng.
Mặt Duy Đường và cái tên này trùng điệp lên nhau.
Tuyệt Thế Đê Tiện?
Khốn nạn!
Ai lại đi đặt cái tên bỉ ổi vậy chứ?
Chỉ có tên trẻ trâu ngớ ngẩn Duy Đường mới có khí phách đó.
Có điều...
Cậu nói đúng là đúng sao!
Cũng Đành Bó Tay: Lộ mặt kiểm chứng coi...
Tuyệt Thế Hảo Kiếm: Lại nhòm ngó thịnh thế dung nhan của tôi sao.
Lệnh Hồ lan chắc chắn một trăm phần trăm đây đích thực là Duy Đường.
Kẻ kiêu căng như vậy, cả đời này cô chỉ gặp có một.
Danh sách chương