Lãnh Tử Nguyệt an tĩnh ngồi trong phòng tối, những tiếng la hét anh đều nghe rõ mồn một, anh cũng không có một chút thương hại gì đối với bọn họ, nói thật, đối với Lãnh Tử Nguyệt, người ở những thế giới như này chẳng khác gì những nhân vật trong tiểu thuyết cả, chết thì chết thôi, anh cũng chẳng quan tâm
Màn đêm yên tĩnh, chỉ cần một tiếng động rất nhỏ cũng dễ dàng có thể nghe thấy, nên khi Lãnh Nhược Hy nhẹ nhàng ngồi dậy, anh cũng quay lại nhìn cô
" Sao không nghỉ ngơi tiếp đi? "
" Anh nghỉ đi, để em trông cho "
Lãnh Tử Nguyệt cười nhẹ lắc đầu
" Anh không mệt "
" Em cũng vậy "
Lãnh Tử Nguyệt lười biếng dựa vào lưng ghế, hai tay tùy ý đặt trên thành ghế
" Em thay đổi rồi,! trở nên trầm tĩnh hơn, còn! " Anh suy nghĩ một chút, tìm từ thích hợp để nói " Ai, nói chung là thay đổi rồi "
Lãnh Nhược Hy trầm mặc
" Có lẽ, từ trước đến giờ anh vốn chưa từng hiểu em thì sao?! Giống như em cũng chưa từng hiểu hết về anh "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt an tĩnh trước mặt, nhẹ nhàng nói " Xin lỗi "
Lãnh Nhược Hy cười lạnh " Có gì mà phải xin lỗi cơ chứ? "
Môi Lãnh Tử Nguyệt khẽ cong thành nụ cười nhợt nhạt
" Xin lỗi vì từ trước tới nay đã để em một mình "
Không đợi người trước mặt trả lời, anh nói tiếp " Sau này sẽ không như vậy nữa, em đã có anh! còn gia đình "
" Gia đình? Anh nghĩ cái từ này thích hợp với em sao? " Lãnh Nhược Hy khuôn mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói đã hơi khàn
" Còn nữa, sau bao chuyện đã xảy ra, chỉ cần một câu xin lỗi của anh đối với em là đủ rồi sao? "
Lãnh Tử Nguyệt rủ mi xuống, một lát sau ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn cô
" Vậy sau này, anh sẽ dùng cả đời để xin lỗi em được không? "
Lãnh Nhược Hy nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, nói thật, sau khi nghe anh nói vậy, nội tâm vốn đã hết hi vọng của cô đã khẽ động, nhưng sau đó, lại cảm thấy bất lực, vốn đang tức giận, lại nghe thấy Lãnh Tử Nguyệt nói câu cuối cùng, một hơi nghẹn ở cổ họng, lên không được xuống không xong, rất khó chịu
Cuối cùng có hơi giận dỗi, quyết định quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến anh
Lãnh Tử Nguyệt chỉ cười cười
Tầm ba mươi phút sau, từ xa xa có tiếng trực thăng vọng lại, chắc là cứu viện mà Lãnh Hằng nhắc đến, nhưng giờ ông vẫn chưa về
Hiện giờ Lãnh Hằng bên đó tình hình cũng không khả thi cho lắm, ông đang bị một đàn tang thi rượt theo, bên cạnh chính là vợ ông cùng người thân của bà, tổng cộng tính cả ông là có sáu người
Liếc nhìn đàn tang thi phía sau, có hơn chục con, cho dù bọn chúng có chậm nhưng một mình ông cũng không thể an toàn một mình giải quyết, mà tiếp tục chạy cũng không ổn cho lắm, dù sao bên ông cũng có người già và trẻ nhỏ
Rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lão phu nhân Tưởng gia tuổi cao sức yếu không chạy nổi nữa, mà đàn tang thi phía sau đã gần trong gang tấc, Lãnh Hằng không thể làm gì khác là quay lại chiến đấu
" Mau chạy đi!! Đến Lãnh gia tìm đám Tử Nguyệt!! "
Tưởng Nhu lắc đầu, ánh mắt quật cường chạy lại, cầm súng bắn vào đầu một tang thi
" Không, tôi ở lại giúp ông "
Lãnh Hằng thấy bà như vậy, ánh mắt ông càng dịu dàng, nhân lúc đẩy tang thi ra, quay lại ôm bà một cái
" Tiểu Nhu, bà đưa ba mẹ đến Lãnh gia trước, họ lớn tuổi rồi, không chịu nổi hoàn cảnh này đâu, yên tâm, tôi sẽ trở về! hứa đó.
"
Lần đầu tiên Lãnh Hằng và Tưởng Nhu gặp nhau chính là trong quân đội, lúc đó bà còn trẻ, lại ham chơi, nằng nặc đòi đi theo huấn luyện cùng anh trai, nhưng quả thật, thiên phú của bà rất tốt, không thua gì anh trai của mình là bao, dần dần Lãnh Hằng bị bà thu hút, hai người bắt đầu quen nhau, rồi yêu nhau
Từng hình ảnh trước kia một lần nữa hiện lại trong đầu Tưởng Nhu, rốt cuộc bà không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra
" Không! "
" Tưởng Nhu!! "
Tưởng Nhu mở to mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người mình yêu đang nhìn mình
" Tôi lấy danh nghĩa cấp trên giao cho bà nhiệm vụ,!.
.
đưa họ đến Lãnh gia bình an "
Cả người hơi run run, đây là lần đầu tiên Lãnh Hằng dùng danh nghĩa thượng tướng của mình áp đặt lên bà, Tưởng Nhu cắn chặt môi, nén nước mắt hô to
" Rõ!! "
Nhất thời cả hai người đồng thời tách ra, Lãnh Hằng tiếp tục liều mạng giết tang thi, Tưởng Nhu nhanh chóng giúp ba mẹ chạy thoát, thỉnh thoảng có tang thi xuất hiện sẽ một súng bắn chết
Sau khi đám người Tưởng Nhu đi, dường như tang thi xung quanh cảm nhận được gì đó, ào ạt xông về đây, tình hình Lãnh Hằng cực kì không ổn
Sức của ông dù mạnh thế nào, nhưng chung quy vẫn là con người, đương nhiên sẽ mệt mỏi, mà kẻ địch lại có dấu hiệu tăng lên
Mạnh mẽ cản một con tang thi đang lao về phía mình, nhưng phía sau lại có một hàm răng đang cắn tới, cùng vô số cánh tay thối rữa đang vươn về phía ông, không một lối thoát
Bỗng chốc, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy ông, hình ảnh người vợ mà ông yêu dịu dàng mỉm cười gọi ông " A Hằng ", hình ảnh người con ngọt ngào gọi ông một tiếng " ba ", ông tham luyến những cảnh tượng này
Nhớ tới lời hứa của mình vừa rồi, ông giật mình
Đúng rồi, ông phải sống!
Ông phải giữ lời hứa
Phải trở về!!!
Phút chốc, niềm khao khát được sống của Lãnh Hằng bùng lên, từ người ông tỏa ra một luồng sức mạnh, theo đó là từng ngọn lửa bập bùng, ngăn cách ông với những tang thi ở bên ngoài