Editor: Uyên Uyên

5 năm sau.

"Xin chào mọi người, đây là đài truyền hình Cam Quả, đang phát sóng thế vận hội mùa xuân CBA cho mọi người, đội đối đầu lần này là..."

"Xin chào mọi người, trận đấu sẽ bắt đầu sau năm phút nữa. Lần này có một tuyển thủ ngôi sao nổi tiếng, đó chính là tuyển thủ Hàn Diệc Triết 23 tuổi."

"Trận đấu rất được mong đợi, tôi tin rằng có rất nhiều người đang mong chờ màn thể hiện của vị tuyển thủ mới này..."

Trong tai nghe truyền đến âm thanh phát sóng trực tiếp lộn xộn, trêи màn hình cũng xuất hiện giới thiệu về tuyển thủ này. Khoảng thời gian năm năm, trải qua nhiều năm lắng đọng, khí chất trêи người Hàn Diệc Triết càng thêm trầm ổn, từ chân mày của hắn có thể thấy được khí phách và trách nhiệm của một người đàn ông, nhưng chân tình nóng bỏng đó vẫn không thay đổi, khóe miệng nở nụ cười tự tin, thể hiện sức sống thuộc về thanh niên 23 tuổi.

So với năm năm trước, không chỉ khí chất của hắn thay đổi, dáng người của hắn cũng phát triển càng thêm cường tráng, ngay cả chiều cao cũng đột phá cực hạn cao thêm 3cm, khiến cho Lê Tử Ngôn rất ghen tị, âm thầm nói với 007 không biết bao nhiêu lần.

Cơ bắp trêи người hắn cũng càng thêm cân đối và săn chắc, mỗi lần ôm Lê Tử Ngôn, đều đặc biệt đáng tin cậy.

"Ai nha, hoàng tử của chúng ta lại nhìn kỵ sĩ của mình à?"

Mặt Lê Tử Ngôn "vèo" một phát đỏ bừng, nghiêng đầu, ánh mắt vô tội:

"Chị Bình, chị đừng cười em nữa."

"Em đừng lúc nào cũng lộ ra biểu tình này mà! Làm chị cứ muốn bắt nạt em nha!"

Lý Bình đưa tay nựng một cái lên mặt Lê Tử Ngôn, vẻ mặt nhu hoà:

"Được rồi, hiện tại không phải lúc em trồng hoa si đâu, lúc nào em lên sân khấu, chị sẽ xem phát sóng trực tiếp giúp em."

"Dạ biết, chị Bình, cám ơn chị."

Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, đối phương lại có chút tiếc nuối lắc đầu.

Cô biết bộ dáng ngọt ngào mềm mại này chỉ khi Hàn Diệc Triết xuất hiện mới có thể nhìn thấy được.

Trong năm năm, không chỉ có Hàn Diệc Triết thay đổi và tiến bộ, mà Lê Tử Ngôn cũng vậy. Ngay cả bản thân cậu cũng không nghĩ tới, cậu có thể tiếp tục kiên trì khiêu vũ, gắn bó với các thành tựu đến bây giờ.

Cuộc thi khiêu vũ quốc gia năm đó, trường của Lê Tử Ngôn đã giành được huy chương vàng ở giải thưởng tập thể, tiết mục của Lê Tử Ngôn đã giành được quán quân, trở thành màn trình diễn xuất sắc nhất.

Từ đó về sau, danh tiếng của Lê Tử Ngôn cũng nổi lên, giành được sự ưu ái của các giảng viên nổi tiếng, Lê Tử Ngôn thật ra cũng do dự, nhưng nghĩ đến tài năng và bản năng yêu thích khiêu vũ của thân thể này, cậu kiên quyết kiên trì. Bây giờ cậu đã trở thành một trong những vũ công trẻ hàng đầu trong nước, tuy còn kém xa so với một số nghệ sĩ lão làng, nhưng nhiều người cho rằng Lê Tử Ngôn sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một huyền thoại.

Hôm nay là trận đấu đầu tiên sau khi Hàn Diệc Triết ký hợp đồng với CBA, theo thói quen và thoả thuận của hai người trước kia, Lê Tử Ngôn nhất định phải đến sân vận động cổ vũ cho Hàn Diệc Triết, nhưng hôm nay là buổi biểu diễn văn nghệ của đoàn bọn họ, Lê Tử Ngôn thật sự là không thể thoát được.

Hàn Diệc Triết thật ra cũng có hơi tiếc nuối, nhiều năm như vậy, hắn hầu như không bỏ qua một cuộc thi nào của Lê Tử Ngôn, nhưng lần này, hai người bọn họ lại phải chiến đấu ở hai nơi khác nhau.

"Suýt——"

Tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu, phía bên kia, sân khấu của Lê Tử Ngôn cũng mở màn...

"Bây giờ là 3:15 chiều, thế vận hội mùa xuân mà nhiều người hâm mộ bóng rổ vừa quan tâm đã kết thúc, đội của Hàn Diệc Triết đã giành chiến thắng trong trận đấu này với thành tích 79:82! Và bản thân Hàn Diệc Triết cũng đã làm rất tốt trong trận đấu này! Kế tiếp chúng ta sẽ..."

"Wow! Thật tuyệt vời! Tử Ngôn, chúc mừng nha, kỵ sĩ nhà cậu thật lợi hại!"

"Đúng vậy! Còn đẹp trai nữa, các cậu quá là xứng đôi!"

Xung quanh có rất nhiều người chúc mừng, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, cả xe đều náo nhiệt, Lê Tử Ngôn cũng không cảm thấy ồn ào, rõ ràng đều là khen Hàn Diệc Triết, nhưng cậu lại đặc biệt vui vẻ, khóe miệng đều là ý cười, nhìn hình ảnh trong máy tính bảng.

"Xin hỏi tuyển thủ Hàn Diệc Triết, năm nay anh 23 tuổi, xin hỏi anh đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa?"

Hàn Diệc Triết ngồi ở giữa bàn dài, cầm micro:

"Năm nay là năm đầu tiên tôi gia nhập CBA, đây cũng là trận đấu đầu tiên của tôi, vì vậy tôi hy vọng có thể tiếp tục nỗ lực, chơi cho đội bóng của chúng tôi. Tất nhiên, ngoài khía cạnh này, tôi cũng có một nguyện vọng cá nhân nhỏ."

"Xin phép được hỏi là nguyện vọng gì vậy?"

"Tôi hy vọng năm nay..."

Hàn Diệc Triết sờ sờ mũi, khóe miệng hiện lên một nụ cười, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu, ngay cả phóng viên bên dưới cũng sửng sốt:

"Tôi hy vọng năm nay có thể kết hôn, nhưng mà chuyện này còn cần bạn trai tôi đồng ý mới được."

"Cái gì! Kết hôn! Anh có muốn tiết lộ gì không?!"

Câu trả lời của Hàn Diệc Triết khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất cả các phóng viên đều trợn tròn mắt, cầm bút giấy, chuẩn bị ghi âm, đồng đội và huấn luyện viên bên cạnh Hàn Diệc Triết cũng bất ngờ, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ và chúc phúc.

Hàn Diệc Triết nhìn thoáng qua huấn luyện viên, thấy đối phương gật đầu, mới cười tiếp tục nói.

"Nếu đã có cơ hội này, tôi cũng hy vọng mọi người có thể cho phép tôi xin một chút thời gian."

Hàn Diệc Triết đứng dậy, ánh mắt và vẻ mặt đều nghiêm túc:

"Tử Ngôn, anh biết em đang xem, anh tính sau khi kết thúc trận đấu, cầm cúp vô địch cầu hôn em trêи sân vận động, nhưng không ngờ chúng ta phải tách ra vì buổi diễn của em. Nhưng bây giờ có cơ hội, anh cũng không muốn lãng phí."

"Từ khi anh và em gặp nhau, yêu nhau, cho đến bây giờ, chúng ta đã trở thành một phần của nhau. Năm năm đã trôi qua, anh rất vui khi có thể gặp được em, cũng rất may mắn khi có thể ở bên em."

"Nhưng bây giờ, anh không muốn mối quan hệ của chúng ta dừng lại ở đây nữa."

"Anh mong rằng trong tương lai, anh có thể cùng em chia sẻ mọi vinh dự và niềm vui, anh hy vọng sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ là người đầu tiên có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh chia sẻ mọi điều với em."

"Tử Ngôn, anh yêu em, em có đồng ý cho anh một cơ hội để anh đeo chiếc nhẫn này vào tay em không?"

Toàn bộ phòng phỏng vấn đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe lời bày tỏ của Hàn Diệc Triết, ngay cả tiếng chụp ảnh cũng không nghe thấy.

"Em đồng ý."

Giọng nói nhẹ nhàng của Lê Tử Ngôn vang lên từ phía sau mọi người, Hàn Diệc Triết đứng tại chỗ, nhìn người không thể xuất hiện ở đây, mặc quần áo in số thứ tự của hắn, cầm một bó hoa tươi, từng bước từng bước đi về phía hắn.

Hàn Diệc Triết giống như bị người ta điểm huyệt, không thể nhúc nhích được, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện hai tay hắn đều run rẩy, vừa kϊƈɦ động vừa khẩn trương.

Người khϊế͙p͙ sợ không chỉ có hắn, mà còn có cả giới truyền thông ở đây, tuy rằng bọn họ giới thiệu tin tức về thể thao, nhưng không có nghĩa bọn họ không biết nhân vật trong giới nghệ thuật, ai cũng không ngờ, Lê Tử Ngôn và Hàn Diệc Triết lại là người yêu.

"Anh..."

Huấn luyện viên và đội trưởng nhìn người bên cạnh đã căng thẳng thành khúc gỗ, hận sắt không thành thép nhìn nhau lắc đầu, kéo hắn đến trước đám người, mọi người đều nhường đường, huấn luyện viên dùng khuỷu tay huýt eo Hàn Diệc Triết:

"Thằng nhóc ngốc! Tỉnh lại đi!"

Hàn Diệc Triết nuốt nước bọt, từng bước từng bước chậm rãi đi tới, quỳ một chân trêи mặt đất.

"Em, em nguyện ý gả cho anh sao?"

Vẻ mặt ngốc nghếch này của đối phương hiếm khi xuất hiện, trái tim của Lê Tử Ngôn cũng căng thẳng bối rối đập thình thịch, nhưng trêи mặt lại không lộ ra, cậu cũng ngồi xổm xuống, hôn lên môi Hàn Diệc Triết.

"Em đồng ý."

Chiếc nhẫn được đeo ở ngón giữa, hoa được Hàn Diệc Triết cầm trong tay, Hàn Diệc Triết ôm Lê Tử Ngôn vào lòng xoay tròn, vẻ mặt cười như một thằng ngốc.

Mà trong mắt Lê Tử Ngôn, khóe môi, đều là nụ cười ngọt ngào.

Tiếng reo hò và chúc phúc vang lên xung quanh hai người, bức tranh hạnh phúc và đẹp đẽ này sẽ được đóng băng lưu giữ trong ký ức của họ.

[Thế giới thứ hai, nam chính Hàn Diệc Triết công lược thành công.]

[Nhận được 52 tích phân.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện