Tại bệnh viện XXL, một cô gái đang cầm gậy được một cậu bé chừng 9-10 tuổi đang dắt đi dạo ở bệnh viện rồi ngồi nghỉ ở ghế đá. Tiểu Phi hỏi:
- Chị ơi, sao chị lại lấy dải lụa che mắt lại thế? Tiểu Nhã nghe được khẽ đờ người. Im lặng một lúc sau mới trả lời:
- Vì....mắt chị tạm thời chưa nhìn thấy, không tiếp xúc được với ánh sáng mạnh
Nhớ lại hoàn cảnh hai tháng trước, lúc nàng diệt thú thần đã bị lời nguyền:
- Tại sao... Ta nguyền rủa ngươi vạn kiếp bất phục, sống trong bóng tối, im lặng cô đơn, sống không bằng chết!
Khi trở về hiện đại, nàng mờ mờ nhìn thấy ba, mẹ đang gào khóc cầu xin bác sĩ:
- Bác sĩ, xin hãy cứu con gái tôi, nó mới 17 tuổi thôi, làm ơn...
Và rồi nàng ngất đi, khi tỉnh lại mắt không nhìn thấy, không nói được, cũng không nghe thấy gì. Lúc đó nàng rất sợ.
"Tiểu Phàm, huynh ở đâu. Muội rất sợ"
Cũng may, hai tháng trôi qua, nàng đã nghe được, nói được, thật là kì tích. Chỉ là... tới giờ vẫn chưa nhìn thấy. Tiểu Phi là đứa bé bệnh tim ở bệnh viện này, một lần cậu bé sợ khám nên đã lén chạy qua phòng nàng trốn, từ đó nàng và quen Tiểu phi. Đột nhiên Tiểu Phi reo lên vui mừng:
- A, anh đó lại đến thăm chị kìa!
Nghe nói người đó là người nhìn thấy nàng bị tai nạn kịp thời đưa nàng đến bệnh viện, tuy chưa gặp bao giờ nhưng nàng lại cảm thấy hắn rất quen thuộc.
- Ở đây có anh rồi, em đi chơi đi
Triết Minh (Tăng Thư Thư) ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào.
Tiểu Nhã thấy hắn không nói gì bèn nói:
- Cảm ơn anh hôm đó đã đưa tôi đến bệnh viện, cũng cảm ơn anh đã đến đều đều thăm tôi.
Lời nói của nàng đã đưa hắn về hiện tại, mắt hắn hơi đỏ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
- Muốn cảm ơn thì lấy thân báo đáp đi.
Tiểu Nhã khẽ cười, hơi cúi mặt xuống đáp:
- Tôi chỉ là người mù, làm sao xứng để lấy thân báo đáp anh được!
- Không, mắt của cô sẽ khỏe lại thôi.
Tiểu Nhã hỏi:
- Chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?
Nàng hỏi câu này khiến hắn nhớ lại lần đầu khi gặp nàng. Lúc đó hắn bị ba mắng vì suốt ngày ham chơi, không lo chuyện công ty. Trời mưa tầm tã, hắn một mình đi dưới mưa, vì tức giận chuyện người anh trai cùng cha khác mẹ tham nhũng, hắn đưa chứng cứ nhưng ba hắn không tin rồi quở trách hắn. Hắn tức quá đấm mạnh tay vào tường, máu chảy ra hòa lẫn nước mưa rơi xuống đường. Tiểu Nhã lúc đó vừa tan học, đang đi bình thường thì trời đổ mưa nên nàng chạy vội về nhà thì va phải tay bị thương của hắn. Lúc đó hắn mới cảm nhận được đau liền quát:
- Đi đứng kiểu gì thế
Nàng cúi đầu liên tục xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!
Nàng nhìn tay hắn thì ngạc nhiên:
- Tay anh, anh... anh...
Hắn nhìn tay mình, chợt nhớ lại chuyện khi nãy do tức giận, giờ cơn giận nguôi đi nên mới thấy đau.
- Chị ơi, sao chị lại lấy dải lụa che mắt lại thế? Tiểu Nhã nghe được khẽ đờ người. Im lặng một lúc sau mới trả lời:
- Vì....mắt chị tạm thời chưa nhìn thấy, không tiếp xúc được với ánh sáng mạnh
Nhớ lại hoàn cảnh hai tháng trước, lúc nàng diệt thú thần đã bị lời nguyền:
- Tại sao... Ta nguyền rủa ngươi vạn kiếp bất phục, sống trong bóng tối, im lặng cô đơn, sống không bằng chết!
Khi trở về hiện đại, nàng mờ mờ nhìn thấy ba, mẹ đang gào khóc cầu xin bác sĩ:
- Bác sĩ, xin hãy cứu con gái tôi, nó mới 17 tuổi thôi, làm ơn...
Và rồi nàng ngất đi, khi tỉnh lại mắt không nhìn thấy, không nói được, cũng không nghe thấy gì. Lúc đó nàng rất sợ.
"Tiểu Phàm, huynh ở đâu. Muội rất sợ"
Cũng may, hai tháng trôi qua, nàng đã nghe được, nói được, thật là kì tích. Chỉ là... tới giờ vẫn chưa nhìn thấy. Tiểu Phi là đứa bé bệnh tim ở bệnh viện này, một lần cậu bé sợ khám nên đã lén chạy qua phòng nàng trốn, từ đó nàng và quen Tiểu phi. Đột nhiên Tiểu Phi reo lên vui mừng:
- A, anh đó lại đến thăm chị kìa!
Nghe nói người đó là người nhìn thấy nàng bị tai nạn kịp thời đưa nàng đến bệnh viện, tuy chưa gặp bao giờ nhưng nàng lại cảm thấy hắn rất quen thuộc.
- Ở đây có anh rồi, em đi chơi đi
Triết Minh (Tăng Thư Thư) ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào.
Tiểu Nhã thấy hắn không nói gì bèn nói:
- Cảm ơn anh hôm đó đã đưa tôi đến bệnh viện, cũng cảm ơn anh đã đến đều đều thăm tôi.
Lời nói của nàng đã đưa hắn về hiện tại, mắt hắn hơi đỏ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
- Muốn cảm ơn thì lấy thân báo đáp đi.
Tiểu Nhã khẽ cười, hơi cúi mặt xuống đáp:
- Tôi chỉ là người mù, làm sao xứng để lấy thân báo đáp anh được!
- Không, mắt của cô sẽ khỏe lại thôi.
Tiểu Nhã hỏi:
- Chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?
Nàng hỏi câu này khiến hắn nhớ lại lần đầu khi gặp nàng. Lúc đó hắn bị ba mắng vì suốt ngày ham chơi, không lo chuyện công ty. Trời mưa tầm tã, hắn một mình đi dưới mưa, vì tức giận chuyện người anh trai cùng cha khác mẹ tham nhũng, hắn đưa chứng cứ nhưng ba hắn không tin rồi quở trách hắn. Hắn tức quá đấm mạnh tay vào tường, máu chảy ra hòa lẫn nước mưa rơi xuống đường. Tiểu Nhã lúc đó vừa tan học, đang đi bình thường thì trời đổ mưa nên nàng chạy vội về nhà thì va phải tay bị thương của hắn. Lúc đó hắn mới cảm nhận được đau liền quát:
- Đi đứng kiểu gì thế
Nàng cúi đầu liên tục xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!
Nàng nhìn tay hắn thì ngạc nhiên:
- Tay anh, anh... anh...
Hắn nhìn tay mình, chợt nhớ lại chuyện khi nãy do tức giận, giờ cơn giận nguôi đi nên mới thấy đau.
Danh sách chương