Vào một ngày, trong quán trà tấp nập khách, không còn một chỗ trống, không khí tràn ngập mùi hương trà, tiểu nhị cầm ấm trà chạy tới chạy lui bận rộn đến luống cuống cả tay chân. Náo nhiệt nhất là mấy cái bàn bên cửa sổ, mọi người đang nghị luận xôn xao vụ hỏa hoạn gần đây ở kinh thành.

Một thư sinh cất giọng: “Lúc nãy mọi người thấy trên hoàng bảng không, bệ hạ đích thân hạ chỉ, phải đem chủ mưu phóng hỏa đày đến Nghĩa Châu. Nơi kia hoang vu, ôn dịch hoành hành, đi đến đó làm sao sống nổi.”

Vị khách áo xám tro nói: “Đúng là nằm mơ cũng không ngờ, đường đường là thiên kim Ngự Sử, thê tử thám hoa lại làm ra chuyện như vậy, ta tưởng là bệ hạ sẽ phán nhẹ, ai ngờ lại nặng như vậy.”

Thư sinh lại chép miệng một cái: “Cũng khó nói lắm, thiêu cả cửa hàng của An Vương điện hạ, người này thì không dễ đắc tội rồi, nghe nói ông ta chạy đến trước mặt bệ hạ mắng mỏ Tần gia một trận, bệ hạ giận đến mức quăng vỡ chén trà.”

Một vị khách khác nâng ấm trà tử sa lên, cười hì hì: “Ngẫm lại hai năm qua Tần gia cũng bò lên quá cao, khó khăn lắm mới có một Thám hoa thì đã đắc ý như gì rồi, không để ý đến thân phận đi bịnh bợ Thái tử điện hạ, giờ thì hay rồi, Thái tử cũng không ngó đến họ.”

Thư sinh bĩu môi: “Ngươi biết cái gì? Thái tử điện hạ đích thân dẫn Tần Tư tiến cung thỉnh tội, Tần gia còn tự yêu cầu được bồi thường tổn thất.”

Mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Tần phủ này coi như cũng dám làm dám chịu.

Vị khách áo lam thần bí nói: “Từng xe bạc được vận chuyển ra khỏi Tần gia, đúng là hù chết người. Đầu tiên là bồi thường mười rương vàng thỏi, ba trăm khúc gấm vóc, không còn bạc nữa thì dùng nhân sâm, nhung hươu, đồ da, đồ cổ để bồi thường, tổng cộng xếp hơn mười mấy xe, đa số đều chuyển đến An Vương phủ, An Vương mới miễn cưỡng hết giận.”

Một cô gái đeo khăn che mặt trong trà lâu khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ra. Tiểu Điệp vội đuổi theo cười khanh khách: “Tiểu thư, lần này Lưu Yên bị lưu đày xa như vậy, không về được nữa.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Cũng không chắc.”

Tiểu Điệp kinh ngạc, trong nháy mắt hiểu được: “Tiểu thư nói là Lưu gia sẽ tìm cách cứu cô ta sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn ánh tà dương phía xa, nụ cười ôn hòa: “Phải xem Lưu phu nhân có lá gan bao lớn mới được.”

Không ai ngờ một trận hỏa hoạn, lại gây ra chấn động như vậy ở kinh thành. Thái tử, Dương Các lão, An Vương lần lượt tham dự, một đám hỗn loạn, ngay cả hoàng đế cũng đau đầu, không thể không đày Lưu Yên đến Nghĩa Châu. Lưu phu nhân bỏ ra một lượng lớn tiền bạc, khó khăn lắm mới gặp được con gái, ngoại trừ đưa cho Lưu Yên một số quần áo chống lạnh, còn dặn dò nàng mấy lời. Đến khi bà nói xong đã là nửa canh giờ sau. Lưu phu nhân ra khỏi ngục giam, Kinh triệu doãn đang đợi, khẽ mỉm cười: “Lưu phu nhân, đã nói xong rồi chứ? Ba ngày sau, phụng lệnh bệ hạ, ta sẽ phái người giải tiểu thư lên đường.”

Mặt Lưu phu nhân xám trắng, ánh mắt trở nên lo lắng, bà phất tay một cái, tì nữ lập tức đưa một cái hộp nhỏ đến. Kinh triệu doãn mở nắp ra, ánh sáng chói mắt từ trong hộp chiếu rọi, vàng, phỉ thúy, trân châu, mã não…chứa đầy trong rương. Kinh triệu doãn nhìm chằm chằm Lưu phu nhân nói: “Đây là ý gì?”

Lưu phu nhân thở dài: “Yên Nhi từ nhỏ được nuông chiều, ta sợ nó chưa đến Nghĩa Châu đã không chịu đựng nổi, cái này coi như ta bồi dưỡng cho đại nhân, hy vọng trên đường đi ngài chiếu cố cho nó một chút.”

Kinh triệu doãn cười nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, phu nhân không cần lo lắng.”

Ánh mắt Lưu phu nhân lấp lóe: “Nếu đại nhân đưa được Yên Nhi bình an đến Nghĩa Châu, ta sẽ còn hậu tạ.”

Kinh triệu doãn hiểu ra, hắn hơi trầm tư mới gật đầu nói: “Phu nhân không cần lo lắng, ta đảm bảo tiểu thư nhất định bình an đến nơi.”

Lưu phu nhân lộ ra vẻ tươi cười: “Chờ đại nhân hồi phủ, ta sẽ dâng lên thêm năm ngàn lượng.”

Ngày Lưu Yên bị áp giải, trên đường cái người qua lại tấp nập, tất cả đều đang dòm ngó nghị luận. Một tiểu thư cao môn, thê tử thám hoa, lại làm ra chuyện phóng hỏa khiến người ta khiếp sợ. Cùng bị lưu đày với Lưu Yên còn có người phóng hỏa Vương. Theo ý bệ hạ, hắn phải bị chém đầu thị chúng, nhưng Dương Các lão kiên trì cho rằng hắn khai báo có công, phải giảm nhẹ hình phạt, thế là hoàng đế ra lệnh cùng áp giải hắn đi với Lưu Yên. Những người tham dự vụ án này cũng nằm trong đoàn người, bị áp giải đi.

Trong nhã thất của trà lâu, Lưu Ngự Sử đã tới, nhìn thấy thê tử quả nhiên đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống chung quanh, thở dài nói: “Bà nên nghĩ thông suốt đi, Yên Nhi đã đi rồi, đến Nghĩa Châu ta sẽ cho người đến chăm sóc cho nó.”

Lưu phu nhân vẫy lui mọi người, lạnh lùng nói: “Ông đừng lo, tôi đã có cách cứu nó.”

Lưu Ngự Sử sững sờ: “Bà muốn làm gì?”

Biểu hiện Lưu phu nhân bình tĩnh: “Tôi đã đánh tiếng với Kinh triệu doãn, đồng thời thu mua nha sai, trong ngục vừa chết một nữ tù, đã nghiệm thi, nhưng chưa chôn. Kinh triệu doãn giấu tin tức này chưa thông báo, đợi khi Yên Nhi lên đường thì sẽ báo là nó bị bệnh chết, dùng nữ tù này thay thế, lại phá hủy gương mặt, ai mà nhận ra được Yên Nhi? Đến khi đó, tôi sẽ tìm cách đưa Yên Nhi đến nơi khác sống những ngày tháng tự do.”

Lưu Ngự Sử tỏ vẻ khiếp sợ không dám tin: “Bà đúng là to gan, chuyện lớn như vậy sao không bàn với ta trước?”

Lưu phu nhân cười lạnh, ánh mắt dữ tợn: “Có gì mà bàn, ông cứ chờ coi, Yên Nhi sẽ không sao, dù tôi phải liều mạng cũng không để bọn xấu đắc thắng.”

Dân chúng không ngừng ném những thứ dơ bẩn vào người Lưu Yên, nàng chưa từng chịu qua nhục nhã cỡ này, nhưng cũng phải cố nhịn, trong lúc vô tình quét mắt về phía đám người, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo tím, đang nhìn mình cười dịu dàng. Ánh mắt Lưu Yên lóe lên, căm thù nhìn cô gái đó, gương mặt đáng ghét, nụ cười đáng hận đó, nàng mãi mãi không quên.

Giang Tiểu Lâu chỉ lặng lẽ nhìn Lưu Yên, vẻ mặt ôn hòa.

Quan sai phía sau đẩy Lưu Yên một cái, lạnh lùng nói: “Chần chừ cái gì, còn không đi.”

Lưu Yên nhìn chòng chọc Giang Tiểu Lâu, nếu có thể, nàng sẽ xông lên cắn đứt yếu hầu Giang Tiểu Lâu, nhưng mà không thể, vì trên cổ và tay chân nàng đều bị cùm lại. Nàng là thiên kim Ngự Sử thân phận cao quý, Giang Tiểu Lâu chỉ là tiện nhân xuất thân thấp hèn, chỉ xứng nằm dưới gót chân nàng, tại sao tất cả lại đảo ngược.

Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu đều tươi cười nhìn Lưu Yên, trên mặt vô cùng bình tĩnh, không có phẫn nộ cũng không có thù hận, chỉ như nhìn một người xa lạ.

Lưu Yên bị áp giải rời khỏi kinh thành, quan sai lấy lý do nàng là trọng phạm, cố ý cho nàng và Vương lên xe tù, thế là những phạm nhân khác đều phải chạy bộ phía sau, bị cách ra một đoạn. Theo quy tắc, phải đi khoảng bốn mươi ngày mới đến Nghĩa Châu, chạng vạng mỗi ngày đều phải tìm dịch trạm nghỉ lại. Ba ngày sau, thủ lĩnh quan sai Vương Bình dặn dò đem phạm nhân giải vào phòng, sau đó hắn gọi mọi người cùng đi nghỉ ngơi uống trà. Lưu Yên bị giam trong phòng, không lâu lắm liền nghe phía sau cửa phát ra âm thanh, tiếp theo cửa mở ra, một quan sai tên Hà Lâm đi vào. Hắn nhìn ngó trong phòng một lúc, không thấy gì khác thường liền nói: “Đem người vào.” Tiếng nói của hắn rất nhẹ, như đang ẩn giấu bí mật gì đó.

Lưu Yên đứng lên, hai mắt sốt sắng nhìn chằm chằm đối phương. Hai người giơ một cái cáng đi vào, trên đó là một nữ thi trẻ tuổi, thân hình tương đương Lưu Yên. Hà Lâm nói: “Tối nay dịch trạm sẽ có đạo tặc, trong lúc vô ý ngươi bị đạo tặc giết, nghe rõ chưa?”

Lưu Yên sững sờ, rồi vui mừng như điên, nàng nhịn đã lâu, cuối cùng chờđược rồi. Mẫu thân đã nói bà thu mua được Kinh triệu doãn, đến khi đó sẽ tìm mọi cách cứu nàng ra ngoài. Lưu Yên vui mừng nói: “Được, ta hiểu rồi, các ngươi phải chuẩn bị cẩn thận, không được thất bại.”

Hà Lâm không thích thái độ vênh váo của nữ nhân này, nhưng nể mặt tiền bạc vẫn gật đầu, dặn dò hai người kia giấu thi thể vào dưới giường, rồi mới lui ra khóa cửa lại. Lưu Yên nhìn thi thể dưới giường, không kềm nén được vui sướng trong lòng, thầm tính toán, sau khi chạy đi, nhất định phải tìm cơ hội đẩy tiện nhân Giang Tiểu Lâu vào đường chết.

Đêm khuya, tất cả tiến hành theo kế hoạch, ngay khi Hà Lâm che mặt giả làm đạo tặc nhảy vào từ cửa sổ, Lưu Yên vểnh tai lên nghe ngóng, ý đồ làm theo kế hoạch, bò ra theo hướng cửa sổ để thoát sang căn phòng trống bên cạnh, nhưng cửa lại phịch một tiếng bị người đá văng ra, một đám nha sai xông vào.

Cầm đầu chính là người phụ trách trông chừng Lưu Yên, nha sai Vương Bình, hắn sầm mặt quát lớn: “Kẻ này dám dung túng tù phạm, còn không mau bắt lại.”

Hà Lâm lấy làm kinh hãi: “Đại ca, không phải huynh dặn đệ…” Hắn còn chưa nói hết, những người khác đã tiến lên, trói hắn lại như gói bánh.

Lưu Yên vốn đã bước ra ngoài cửa sổ, thấy thế, mặt mũi xám nghoét như tro. Vương Bình chỉ vào nàng lạnh lùng nói: “Còn không bắt lấy ả?”

Hắn nháy mắt, mọi người lập tức xông lên.

Lưu Yên thất kinh, tay run run, trong. chớp mắt ngã từ cửa sổ lầu hai xuống đất. Vương Bình nhìn ra ngoài, thấy dưới đất chảy đầy máu tươi, người không còn nhúc nhích, hắn không khỏi nhíu mày.

Hà Lâm mặt đầy khiếp sợ, thất thanh nói: “Đại ca, rõ ràng đại nhân dặn chúng ta thả Lưu Yên, sao huynh lại thay đổi?”

Vương Bình cười lạnh: “Đại nhân ra lệnh cho ta bảo vệ ở đây, trông chừng phạm nhân, không ngờ ngươi là tên phản đồ, dám lén thả tù phạm, cũng may ta kịp thời phát hiện. Được rồi, các ngươi giải hắn xuống đi.”

Chờ quan sai giải hắn xuống, Vương Bình mới đi đến một gian phòng khác, tháo gông xiềng cho Vương, nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Vương không dám tin: “Ngài nói cái gì?”

Vương Bình tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đừng nói nhiều, ngươi đi đi, ở đây cứ để ta lo.”

Vương không thể tin được mình lại may mắn như vậy, hắn thoát gông xiềng, chạy như bay ra khỏi dịch trạm, vừa đến cửa sau đã thấy một cô gái xinh đẹp mặt áo trắng mang theo tì nữ. Hắn nhất thời kinh hãi, lát sau mới nhận ra đó là ai, không khỏi rầm một tiếng ngã quỵ trên đất, luôn miệng nói: “Đa tạ Giang tiểu thư, đa tạ Giang tiểu thư, cảm tạ tiểu thư cứu tiểu nhân một mạng.”

Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Ngươi đã làm việc cho ta, dĩ nhiên ta phải giữ lời hứa, thê tử của ngươi đang ở một nông trang gần đây, ngươi có thể mang theo họ cao chạy xa bay, càng xa càng tốt, mãi mãi không được quay lại. Nếu để ta phát hiện ngươi xuất hiện ở gần kinh thành, thì ngươi sẽ không được may mắn nữa đâu.”

Vương cả kinh, dập đầu không ngừng, biến mất trong màn đêm không chút do dự.

Giang Tiểu Lâu lững thững đi vào sân, bước chân của nàng rất nhẹ, đi thẳng đến vũng máu. Lưu Yên nằm đó, vẫn chưa tắt thở, nàng mở to mắt trừng trừng nhìn Giang Tiểu Lâu.

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, vết thương trên đầu chảy máu không ngừng, trong miệng cũng phun ra máu, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn Giang Tiểu Lâu, thân thể run rẩy không thể khống chế.

Một đám mây xám tản đi, ánh trăng trong sáng xuất hiện, Giang Tiểu Lâu nhìn Lưu Yên sắp chết, vẻ mặt ôn nhu: “Kinh triệu doãn đều là kẻ thích thu tiền hai mặt, nhận tiền của Ngự Sử phu nhân, dĩ nhiên cũng sẽ nhận tiền của ta.”

Lưu Yên thấy rất rõ ràng, thời khắc đó gương mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười lạnh lẽo, nàng tức giận muốn mắng chửi, nhưng lại cảm giác toàn thân lạnh lẽo, cả người co giật đến cực điểm.

Một cơn gió thổi qua, mùi máu tanh gay nồng mũi, Giang Tiểu Lâu thở dài: “Có phải rất đau, rất khó chịu?”

Lưu Yên giống như một con cá sắp chết, miệng đóng mở từng ngụm, đau đến tan nát cõi lòng, không nói được chữ nào.

“Khi nhũ nương của ta chết, gân cốt cả người bị cắt đứt, ta nghĩ, nhất định cũng rất đau, rất đau. Ta thường mơ thấy bà ấy, bà ấy nói với ta, bà rất cô quạnh, rất khó chịu, cả người đều đau…” Ngữ khí Giang Tiểu Lâu ôn nhu tận xương, nụ cười cũng rất mềm mại.

“Có biết tại sao ta lại ra tay ở đây không, vì đây là chỗ tốt, cách dịch trạm này khoảng mười dặm có một nơi là Quách gia thôn, đó là cố hương của nhũ nương ta. Sau khi ta trở lại kinh thành đã dời mộ phần bà ấy đến đó. Thật ra trong mộ không có gì cả, nhũ nương đã bị ngươi ném vào bãi tha ma, thi thể không tìm được. Nhưng lập mộ cũng là để tưởng niệm, ngươi nói đúng không…”

Lưu Yên không nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói gì, nàng oán độc trợn mắt lên, cuối cùng ngừng thở.

Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ nhìn nàng một lúc, mới mỉm cười nói: “Đem đốt thi thể thành tro.”

Hộ vệ phía sau lập tức nói: “Vâng, tiểu thư.” Nói xong bọn họ liền tiến lên, nhấc thi thể Lưu Yên lên, chuyển đến trong sân, dùng củi đốt.

Đến khi thi thể bị đốt hết, Giang Tiểu Lâu mới phun ra một hơi: “Thu thập hết tro lại, ta có việc phải dùng.”

Tiểu Điệp kỳ quái hỏi: “Tiểu thư, người dùng tro này làm gì?”

Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười, cũng không trả lời. Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu cho một am ni cô cũ nát ở gần Quách gia thôn hai trăm lượng, lập một bài vị thờ nhũ nương trong miếu. Khi Tiểu Điệp nhìn thấy phía trước bài vị có một bức tượng hình em bé, không khỏi giật mình nói: “Đây là cái gì?”

Giang Tiểu Lâu cười cười, Tiểu Điệp quan sát tỉ mỉ một lúc, nhất thời ngây người.

"Chuyện này... Chuyện này... Đây là…”

Giang Tiểu Lâu sai người đốt thi thể Lưu Yên thành tro, trộn vào bùn đất, chế tạo thành một con rối hình người, tư thế quỳ xuống, đối diện với bài vị kia. Nhìn thấy biểu hiện kinh hãi của Tiểu Điệp, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như thường: “Làm sai thì phải trả giá, nợ của ả thiếu nhũ nương ta còn chưa trả hết, sống không trả hết thì chết phải trả tiếp, kiếp này không trả hết thì kiếp sau trả tiếp. Ta muốn ả phải quỳ trước bài vị nhũ nương, đời này kiếp này, muôn đời muôn kiếp.”

Lưu Yên phóng hỏa, bị phán lưu đày, tất cả đều là có tội phải chịu. Nếu nàng ngoan ngoãn chịu khổ, Giang Tiểu Lâu sẽ lưu lại mạng chó của nàng, nhưng nàng lại không cam lòng. Kết cục ngã chết đều là gieo gió gặt bão. Nhưng, nợ còn thiếu thì có chết cũng phải trả.

Tiểu Điệp thở dài, thấp giọng nói: “Tiểu thư, bên phía Kinh triệu doãn đã chuẩn bị sẵn, bọn họ sẽ nói là Lưu Yên chạy lung tung bị ngã chết, không dính gì đến chúng ta. Nhưng nô tì không rõ, Kinh triệu doãn dám nuốt lời, không sợ Lưu phu nhân gây sự với ông ta sao?”

Giang Tiểu Lâu cười: “Nha đầu ngốc, Lưu phu nhân hối lộ Kinh triệu doãn là tội lớn, tội danh lén thả tù phạm bà ta gánh không nổi, ngươi nghĩ bà ta dám để lộ ra sao?”

Nói xong Giang Tiểu Lâu chậm rãi xuống bậc thang, tà dương soi bóng nàng in dài trên mặt đất. Tiểu Điệp quay đầu nhìn lại con rối đó, có đủ mặt mũi, dung mạo mỹ lệ như người, bất giác rét run, giậm chân một cái rồi đuổi theo.

Phủ Ngự Sử.

Lưu phu nhân đang chờ tin tức, bà biết rất nhanh sẽ có tin truyền đến, nếu tất cả thuận lợi thì con gái bà sẽ bình an rời đi. Quản gia bước đến, sợ hãi nói: “Phu nhân, khi tiểu thư đến Thập Phá thì sơ ý ngã từ trên lầu xuống đất, những người kia nói tiểu thư mua chuộc nha sai, ý đồ bỏ trốn…”

Nghe xong lời này, mắt Lưu phu nhân tối sầm lại, ngã xuống ngất đi.

Lưu Ngự Sử chạy tới nhìn thấy cảnh này, vội vã tự mình nâng phu nhân dậy, chỉ nghe thấy Lưu phu nhân phẫn nộ mắng chửi: “Triệu Tiến tên khốn kiếp, tôi đưa cho hắn số tiền lớn chỉ mong cứu được mạng Yên Nhi, nhưng kết quả thì sao, tôi phải tố cáo hắn.”

Lưu Ngự Sử nghe thấy sắc mặt đại biến: “Bà còn dám nói, ta đã sớm không đồng ý chuyện ngu ngốc này, nữ nhân đúng là tóc dài kiến thức ngắn, sao bà không suy nghĩ một chút, chuyện hối lộ sao có thể để người khác biết. Đến khi đó đừng nói là không giữ được mũ ô sa, lớn nhỏ Lưu gia cũng bị liên lụy theo.”

Lưu phu nhân lập tức đứng lên, đôi mắt đỏ như máu: “Ông đúng là lão già vô dụng, Yên Nhi của ta chết rồi, nó chết rồi ông biết không. Bây giờ ta phải tiến cung, lập tức gặp Lệ tần, ta muốn nó trả thù cho Yên Nhi, ta muốn xé con tiện nhân Giang Tiểu Lâu ra thành trăm mảnh.” Bà nói xong lập tức chạy đi, Lưu Ngự Sử mạnh mẽ kéo bà lại, không chút nghĩ ngợi đánh một bạt tai vào mặt bà.

Lưu phu nhân bị đánh đến lệch một bên mặt, đôi mắt hung hăng: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Lưu Ngự Sử mặt mũi lạnh như sương, lạnh lùng nói: “Từ hôm nay, phu nhân sẽ ở trong phòng, không được ta cho phép thì không được rời khỏi một bước.”

Nói xong, hắn quay đầu đi, Lưu phu nhân nhìn bóng lưng của hắn hét to: “Ta sẽ không bỏ qua, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Nhưng mặc kệ bà kêu la thế nào, Lưu Ngự Sử cũng không hề quay đầu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện