Giang Tiểu Lâu tiếp quản cửa hàng Giang gia, lập tức sửa chữa toàn bộ mặt tiền. Rất nhanh, cửa hàng đi vào hoạt động, người bên ngoài cũng không biết cửa hiệu đã thay đổi chủ nhân, chỉ đến lúc nhìn thấy bảng hiệu mới thì ngạc nhiên hỏi vài câu. Nhưng mà trong kinh có rất nhiều nhà họ Giang, bọn họ không thể ngờ cửa hàng đã về tay chủ cũ.
Giang Tiểu Lâu tính toán giá trị mười lăm cửa hàng lại lần nữa, chiếu theo giá cả thị trường để tính lại với Tạ Khang Hà.
Tạ Khang Hà cứ từ chối, nhưng Giang Tiểu Lâu rất kiên trì, cuối cùng miễn cưỡng nhận lấy, nhưng trong lòng thầm quyết định, chờ Giang Tiểu Lâu xuất giá hắn sẽ lấy đó làm của hồi môn cho nàng. Giang Tiểu Lâu muốn mua một tòa nhà để dọn ra ngoài, nhưng Tạ Khang Hà kiên quyết không cho, cố ý gọi nàng đến khuyên nhủ.
“Nếu để con dọn ra ngoài, sau này xuống suối vàng, ta có mặt mũi nào gặp lại bằng hữu, lẽ nào phải nói một nơi lớn như Tạ gia, ngay cả một nữ tử cơ khổ cũng không dung chứa được?” Tạ Khang Hà nghiêm túc nói.
Giang Tiểu Lâu biết tâm ý của đối phương, chỉ mỉm cười nói: “Tạ bá phụ, con không có ý đó. Con muốn dời ra ngoài, quan trọng nhất là vì trạch viện Giang gia. Tòa nhà đó do chính tay phụ thân bố trí, con phải mua lại được nó, sau đó đón bài vị của phụ thân và đại ca về.”
Tạ Khang Hà sững sờ, trầm tư hồi lâu mới nói: “Là ta sơ ý, con nói đúng, trạch viện Giang gia phải được mua về, mới thật sự là vật về chủ cũ, chỉ có điều…”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Khang Hà, hiểu chỗ khó xử của đối phương: “Chỉ có điều tòa nhà đã rơi vào tay Tần gia, trong thời gian ngắn muốn lấy lại từ tay họ cũng không dễ dàng, đúng không?”
Một lời trúng đích, Tạ Khang Hà biến sắc, thời gian này hắn từng qua lại mấy lần với Tần gia, hy vọng có thể dùng số tiền lớn mua lại tòa nhà Giang gia, nhưng không ngờ ra giá bao nhiêu Tần gia cũng cắn chết không buông. Chiếm lấy nhà người ta, tàn phá con gái người ta, chết không hối cải thậm chí còn lấy đó làm vinh hạnh, trên đời có loại người này khiến người ta nhìn mà thở dài. Tạ Khang Hà không khỏi có chút hổ thẹn: “Là bá phụ vô năng, không thể giúp con.”
Giang Tiểu Lâu vội vàng nói: “Bá phụ đừng tự trách, trạch viện Giang gia phải do con tự lấy về, làm phiền bá phụ đã lâu, trong lòng Tiểu Lâu rất băn khoăn, sao còn phải bắt người vất vả nữa. Người yên tâm, con sẽ tìm cách lấy lại tòa nhà, chắc chắn sẽ không làm phụ thân và đại ca thất vọng.”
Trong lòng Tạ Khang Hà sầu lo, không nhịn được nói: “Tần gia không dễ đối phó, trạch viện đó rất lớn, hoàn cảnh rất tốt, phong thủy cũng tốt, chỉ sợ họ sẽ không dễ dàng chịu…”
Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt nói: “Bây giờ dĩ nhiên là không, nhưng sẽ có lúc khác.”
Lúc nàng nói chuyện, gương mặt toát ra vẻ quyết đoán, Tạ Khang Hà cảm thấy không ổn, Tần gia có gia nghiệp to lớn, lại có một đứa con trai được Thái tử trọng dụng, muốn đòi lại tòa nhà từ tay họ sợ là khó hơn lên trời, cộng thêm những ân oán giữa hai nhà…Làm lớn chuyện, sợ sẽ xảy ra nhiều chuyện, làm hỏng danh dự Tiểu Lâu. Hắn thấp giọng khuyên: “Tiểu Lâu, bá phụ sẽ mua cho con một trạch viện khác, tòa nhà này về sau sẽ mua.”
Giang Tiểu Lâu quyết đoán nói: “Không, từng gốc cây ngọn cỏ trong tòa nhà đó đều do phụ thân tự tay sắp xếp, dù thế nào cũng cũng phải tìm cách mua về, bá phụ không cần lo lắng cho con, con tự có chủ trương.”
Tạ Khang Hà thấy nàng kiên trì tới cùng, chỉ có thể bất đắc dĩthở dài, bây giờ hắn mới rõ Giang Tiểu Lâu kế thừa cá tính của Giang Thừa Thiên, bề ngoài xem ra hiền hòa ôn nhu, nhưng gặp phải chuyện muốn kiên trì, thì chín con trâu cũng không kéo được. Nghĩ đến chuyện năm đó Giang Thừa Thiên tránh né mình, nhìn lại Giang Tiểu Lâu bây giờ, Tạ Khang Hà chậm rãi nói: “Dù thế nào, bá phụ cũng sẽ ủng hộ con. Đúng rồi, tiếp nhận những cửa hàng đó thuận lợi không?”
Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười: “Tuy rằng Tiểu Lâu không được đi khắp nơi như đại ca, nhưng cũng từng giúp phụ thân xem qua sổ sách, ít nhiều cũng hiểu được ít chuyện mua bán. Còn về chưởng quầy của những cửa hàng đó, dùng được thì dùng, không dùng được thì cho tiền để họ rời đi. Không phải chuyện gì lớn, Tiểu Lâu ứng phó được.”
Thay đổi chủ nhân, có người sẽ vui mừng, có người như nhà có tang. Bởi vì trong số đó có vài người là nô bộc cũ của Giang gia, có vài người thì là người mới. Nhưng Giang Tiểu Lâu không hề hỏi tới, chỉ mời đến chuyên gia kiểm tra sổ sách, rốt cuộc có ai động tay động chân, tham ô bao nhiêu, ngày thường ai chăm chỉ ai lười biến, tra xét rõ ràng.Có được chứng cứ, cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, cần đuổi thì không nương tay, nên khen thưởng cũng không keo kiệt.
Dĩ nhiên, làm được vậy cũng nhờ nàng ở bên người phụ thân nhiều năm, nếu không thì không thể tiếp quản mười lăm cửa hàng trong thời gian ngắn. Con gái thương nhân, dĩ nhiên phải biết tính toán. Tạ Khang Hà gật đầu vui mừng nói: “Con đuổi nhiều người như vậy, sợ là sẽ khá bận, nếu cần thì cứ nói với ta, ta sẽ điều một ít từ cửa hàng của Tạ gia qua.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy lộ vẻ mừng rỡ: “Vậy trước tiên xin cảm ơn bá phụ.”
Tạ Khang Hà gật gù, lập tức tính toán có ai đáng tin tưởng để cử đi, cửa hàng Giang gia còn chưa vững phải chọn cho được người tin cậy.
Từ thư phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu gặp được tam tiểu thư Tạ Hương. Tạ Hương thân thiết kéo Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tiểu Lâu, nghe nói ngươi tiếp quản rất nhiều cửa hàng, không biết khi nào có thể mời ta đi tham quan thử.”
Tin tức trong phủ truyền ra là Giang Tiểu Lâu không phải cô nhi thật sự, năm xưa cha nàng để lại một lượng lớn của cải, cho nên mới sống sung túc như vậy. Tạ Hương nghĩ nếu Giang Tiểu Lâu có tiền thì sẽ không ham tài sản Tạ gia, giao hảo với nàng chỉ có lợi, nên mới thay đổi thái độ, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
Mười lăm cửa hàng có bốn cửa hàng châu báu, bốn tiệm gạo, ba tiệm đồ cổ, hai tiền trang, một tiệm son phấn, một tiệm cầm đồ. Dĩ nhiên là Tạ Hương thích cửa hàng châu báu, muốn đến xem. Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như thường: “Nếu tam tiểu thư chịu nể mặt, dĩ nhiên là ta rất hoan nghênh.”
Tạ Hương nghe vậy, vui mừng nói: “Nếu vậy thì vài ngày nữa ta sẽ đi, đến khi đó ngươi không được từ chối đâu.”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Tam tiểu thư cứ chọn thời gian, ta đích thân đón tiếp.”
Nụ cười trên mặt Tạ Hương càng tươi sáng, giờ đây Giang Tiểu Lâu trong mắt nàng không còn là kẻ tranh giành gia tài nữa, mà giống như một vị Bồ tát vàng, cả người sáng chói.
Tiễn Tạ Hương đi, Giang Tiểu Lâu trở lại Họa Lâu, Tiểu Điệp tiến lên đón, Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tuyết Ngưng đâu?”
Tiểu Điệp nhẹ giọng đáp: “Tuyết Ngưng tiểu thư đêm qua bị phong hàn, không được khỏe, đang nằm trong phòng, bây giờ tiểu thư có cần gặp người không?”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Có mời đại phu đến chưa?”
Tiểu Điệp đáp: “Mời rồi, đại phu đang kê thuốc.” Bộ dạng muốn nói lại thôi.
Giang Tiểu Lâu không nghi ngờ, chỉ nói: “Vậy ta đi xem sao.”
Hai người đang nói chuyện, đã thấy một nam tử cao ráo từ phòng khách đi tới, đúng lúc đối mặt với Giang Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu sững sờ, chợt mỉm cười: “Thì ra là Phó đại phu.”
Phó Triêu Tuyên đã lâu không gặp Giang Tiểu Lâu, giờ khắc này nhìn thấy nàng mặc bộ váy màu xanh ngọc đứng trước mặt mình, tao nhã yên tĩnh như hoa sen, làm cho hắn rung động. Gần đây, hắn đột nhiên bị mất ngủ, cứ thao thức từ tối đến sáng, ban ngày thì không làm được gì, cả người lơ đãng tinh thần hoảng hốt, hắn liền đi tìm Thái Vô tiên sinh khám bệnh, kết quả bị sư phụ nói hắn bị bệnh tương tư, bảo hắn tự mình nghĩ cách. Phó Triêu Tuyên rất rõ ràng, nguyên nhân chứng bệnh này chính là Giang Tiểu Lâu.
Mẫu thân thấy hắn khác thường, cố ý giới thiệu nhiều nữ tử xinh đẹp bắt hắn làm quen, nhưng hắn trời sinh không biết đóng kịch, càng không biết giả vờ cười nói, không chút nhiệt tình với những nữ tử đó, không có cách nào trò chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui hắn chạy đến Tạ gia, chờ khi hắn thật sự nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, lại có cảm giác không nói được một chữ.
Tiểu Điệp vội giải thích: “Tiểu thư, nô tì ra ngoài mời đại phụ, đúng lúc gặp phải Phó đại phu đi qua…”
Đúng lúc, trên đời này làm gì có đúng lúc như vậy, rõ ràng hắn đã do dự đứng ở cửa hồi lâu, không biết có nên gõ cửa không, Phó Triêu Tuyên cười khổ.
Giang Tiểu Lâu thấy thần sắc hắn kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Phó đại phu, bệnh của Tuyết Ngưng thế nào?”
Phó Triêu Tuyên sực tỉnh, sửng sốt nói: “Nàng nói sao?”
Giang Tiểu Lâu kinh ngạc, Phó Triêu Tuyên lúc này mới ý thức được là mình luống cuống, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ chót. Nếu Giang Tiểu Lâu có cảm giác được nhưng giả vờ không hiểu, chỉ ôn nhu hỏi: “Phó đại phu, ta hỏi bệnh tình của Tuyết Ngưng.”
Phó Triêu Tuyên như tỉnh giấc mộng mà nói: “Lúc nãy ta đã khám cho Tuyết Ngưng cô nương, chỉ là nhiễm chút phong hàn, ta cho uống hai thang thuốc, nghỉ ngơi vài ngày, sẽ không có gì đáng ngại, nàng yên tâm.”
Gương mặt Giang Tiểu Lâu như phủ một tầng bóng tối: “Thời gian này sức khỏe của Tuyết Ngưng không tốt, nhưng tỷ ấy lại rất quật cường, bị bệnh cũng không cho ai biết.”
Tiểu Điệp vội chen vào: “Nô tì nhiều lần đi ngang phòng nàng, nghe thấy có tiếng ho khan, Tuyết Ngưng tiểu thư lo lắng tiểu thư biết được sẽ lo lắng, nên cố ý giấu.”
Nghe được các nàng nói vậy, biểu hiện Phó Triêu Tuyên trở nên nghiêm túc, hắn liếc nhìn về cửa phòng của Ly Tuyết Ngưng: “Chẳng trách ta thấy mạch tượng của nàng phù phiếm, thân thể yếu nhược. Theo lời các nàng nói, bệnh tình của nàng đang chuyển biến xấu, cho nên mới cố ý gạt mọi người. Tuy sư phụ của ta y thuật vô song, người mà ông nói không cứu được thì ta cũng hết cách. Hiện giờ, chỉ có thể từ từ điều dưỡng thôi…”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc hồi lâu, Ly Tuyết Ngưng là bằng hữu tốt nhất của nàng, cũng là một trong số ít người mà nàng quan tâm, nếu Tuyết Ngưng có gì bất trắc, nàng sẽ vô cùng đau lòng. Nàng là người ích kỷ, biết rõ Tuyết Ngưng bị đau bệnh hành hạ, cũng hy vọng đối phương sống lâu một chút với mình.
Phó Triêu Tuyên thấy nàng như vậy, liền hỏi: “Thuốc ta kê cho nàng có uống đúng giờ không?”
Giang Tiểu Lâu đích thân đưa Phó Triêu Tuyên ra ngoài, giọng điệu ôn hòa: “Thái Vô tiên sinh kê thuốc cho ta, ta vẫn kiên trì uống, bây giờ tinh thần đã tốt hơn nhiều, cũng không thấy đau đớn khi trở trời nữa.”
Phó Triêu Tuyên hơi an tâm, nhắc nhở: “Tuy rằng có khá hơn nhưng cũng không thể xem thường, sư phụ nói nếu nàng duy trì tâm trạng cân bằng, sống đến tám mươi cũng không thành vấn đề.”
Giang Tiểu Lâu bật cười: “Ta làm việc không chừa đường lui, quá mức cố chấp, sát nghiệt không ít, chỉ sợ khó mà sống lâu.”
Lúc nàng nói chuyện rất ôn hòa, nụ cười mỹ lệ, cũng không thèm để ý mình có thể sống lâu hay không.
Nghe thấy lời này trong lòng Phó Triêu Tuyên khó chịu, hắn hiểu Giang Tiểu Lâu, cũng không thể thuyết phục nàng. Gương mặt tuấn tú lộ ra ba phần nhu tình, nói: “Dù thế nào ta cũng mong nàng giữ gìn sức khỏe, đừng phụ lòng…” Lời còn chưa nói hết đã thấy Giang Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn mình, lập tức đổi lời: “Đừng phụ lòng sư phụ ta.”
Tiểu Điệp nghe thấy rõ ràng, muốn cười lại không dám cười. Trong mắt nàng, vị đại phu tuấn tú này làm một người theo đuổi Giang Tiểu Lâu rất ưu tú, chỉ là cá tính hắn quá tao nhã, sợ là tiểu thư không thích, trong mắt nàng toát ra không ít tiếc nuối.
Phó Triêu Tuyên vừa dứt lời đột nhiên nghe thấy một thanh âm cười nói: “Ta tìm ngươi khắp nơi, thì ra ngươi ở đây.”
Hai người đồng thời sững sờ, hướng về phía âm thanh. Chỉ thấy phía trước có một mỹ nhân, nói cười xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thướt tha yểu điệu, khiến người ta không rời mắt được.
Tạ Nguyệt tươi cười: “Tiểu Lâu thì ra là ngươi trốn ở đây.”
Lúc nãy nàng đang ở chòi nghỉ mát ngắm hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng nói cười truyền đến. Xa xa nhìn tới, thấy Giang Tiểu Lâu đang trò chuyện với một nam tử dáng người kiên cường, đến khi nhìn thấy bóng người màu xanh lam đó, không kềm được mà bước qua đây.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười giới thiệu: “Đại tiểu thư, vị này là Phó đại phu.”
Ánh mắt Tạ Nguyệt rơi vào trên người Phó Triêu Tuyên, nụ cười nhàn nhạt: “Phó đại phu.”
Âm thanh Phó Triêu Tuyên xa lạ khách khí: “Xin chào Tạ tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu phát hiện trong mắt Tạ Nguyệt có tia sáng lóe qua, hơi dừng lại mới nói: “Đây là đại phu nổi tiếng trong kinh, ta mời đến chữa bệnh cho Tuyết Ngưng.”
Ánh mắt Tạ Nguyệt chỉ dừng trên người Phó Triêu Tuyên một chút liền dời đi, mỉm cười: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Trong kinh có rất nhiều danh y, Phó Triêu Tuyên làm người vô cùng kín tiếng, tuổi lại còn trẻ, hoàn toàn chìm lỉm trong số những đại phu cao tuổi. Nhưng xưa nay những đại phu Tạ gia mời đến xem cho Ly Tuyết Ngưng đều bó tay, Giang Tiểu Lâu lại đặc biệt đối xử như thế, đích thân tiễn ra cửa, nhất định Phó Triêu Tuyên không đơn giản, nụ cười của nàng càng thêm sâu.
Phó Triêu Tuyên cũng không lưu ý Tạ Nguyệt, hắn chỉ nói: “Đã như vậy, ta xin cáo từ trước.” Nói xong hắn cười với Giang Tiểu Lâu, xoay người mang theo dược đồng rời đi.
Tạ Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, nhất thời tâm sự nặng nề. Đến khi nàng quay đầu lại thì phát hiện Giang Tiểu Lâu đã đi qua chòi nghỉ mát, không khỏi lo lắng, lập tức nói: “Tiểu Lâu khoan đi đã, có còn có lời muốn hỏi.”
Giang Tiểu Lâu đứng lại, xoay người, nhìn Tạ Nguyệt bước nhanh đến, làn váy bay nhè nhẹ, nàng hờ hững cười nói: “Đại tiểu thư, có gì muốn hỏi sao?” Nàng đã sớm nhìn ra Tạ Nguyệt nói đi tìm nàng chỉ là nói khách sáo chứ không phải thật sự.
Mặc kệ Tạ Nguyệt, Tạ Hương đối với Giang Tiểu Lâu nhiệt tình cỡ nào, nàng trước sau đều thờ ơ, đúng mực, chưa bao giờ gọi khuê danh các nàng, chỉ xưng hô theo thứ tự. Điều này nói rõ trong lòng nàng cũng không thừa nhận người nhà họ Tạ, Tạ Nguyệt rất rất rõ ràng, nhưng nụ cười kiều mị không giảm chút nào, mềm mại nói: “Thật ra, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Giang Tiểu Lâu nghe, trong mắt gợn sóng: “Đại tiểu thư có gì cần Tiểu Lâu hỗ trợ sao?”
Tạ Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, không giấu được ngượng ngùng nói: “Cũng không có gì to lớn, chỉ là vừa nãy nghĩ tới một chuyện, Vương di nương hay nói cứ đến ngày mưa gió là bà bị đau nhức khắp người, gần đây bệnh khá nghiêm trọng, chỉ nằm trên giường không ngồi dậy nổi, ta đã mời vô số đại phu, nhưng đều không chữa khỏi. Không biết có thể mời Phó đại phu…”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn nàng chứ chưa lên tiếng, mãi đến khi mặt đối phương đỏ lên, mới khẽ mỉm cười nói: “Phó đại phu trẻ tuổi như vậy, đại tiểu thư tin tưởng hắn sao?”
Tạ Nguyệt thấy lời nói của nàng nhẹ nhàng mới thở phào một cái: “Đại phu được Tiểu Lâu mời đến sẽ không tầm thường, ta cũng chỉ là muốn thử một lần, nếu không được thì thôi, ta lại nghĩ cách tìm người khác.”
Giang Tiểu Lâu chân thành gật đầu: “Hắn quả thật là một đại phu y thuật cao minh, lại là đệ tử của Thái Vô tiên sinh, bệnh đau nhức không làm khó được hắn đâu.”
Hai mắt Tạ Nguyệt tỏa sáng, cười dịu dàng: “Nếu là vậy thì cảm ơn trước.”
Nụ cười Giang Tiểu Lâu thâm thúy, ánh mắt tươi sáng: “Không cần cảm ơn, còn phải chờ Phó đại phu gật đầu mới được.”
Tạ Nguyệt nói t heo bản năng: “Chỉ cần Tiểu Lâu chịu thì sao Phó đại phu lại không chịu, hai người không phải bằng hữu sao?” Lúc ở chòi nghỉ mát Tạ Nguyệt đã thấy Giang Tiểu Lâu và Phó Triêu Tuyên vừa nói vừa cười, Tạ Nguyệt sợ nếu mình đi mời thì Phó Triêu Tuyên không chịu, nhưng đổi lại là Giang Tiểu Lâu thì khác.
Lúc này thấy Giang Tiểu Lâu đột nhiên im lặng, biểu hiện kỳ quái nhìn mình, không kềm được run lên trong lòng, vội chữa lại: “Ta…ta chỉ là lo lắng cho di nương.”
Gò má Tạ Nguyệt đỏ rực.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấu hết, nhưng chỉ cười: “Được, đại tiểu thư yên tâm.”
Nhìn theo Tạ Nguyệt rời đi, Tiểu Điệp bĩu môi nói: “Vị tiểu thư này đang bày trò gì đây, tiểu thư người thấy có phải nàng ấy rất lạ không?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên liếc mắt nhìn sắc trời: “Hình như đại tiểu thư thích Phó đại phu.”
Tiểu Điệp khiếp sợ: “Sao lại như vậy?” Sau đó cẩn thận nghĩ lại, nửa tin nửa ngờ nói: “Phó đại phu tuổi trẻ anh tuấn, được nữ tử yêu thích cũng không có gì lạ, nghe nói trước kia còn có chuyện cướp hôn.”
Giang Tiểu Lâu hờ hững ừ một tiếng.
Tiểu Điệp cảm thấy không hiểu: “Nhưng đại tiểu thư kiêu căng tự mãn, Phó đại phu lại chỉ là một đại phu, không thể sánh với phú quý của Tạ gia…”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tạ Nguyệt từng có một mối hôn sự rất tốt, đáng tiếc, chưa thành thân thì hôn phu bệnh chết, nàng trở thành Vọng môn phương, bị người ta xa lánh. Người môn đăng hộ đối với Tạ gia sẽ không chấp nhận được Tạ Nguyệt, người bình thường thì lại không lọt vào mắt nàng. Xuất của của Phó Triêu Tuyên là thế gia y học, người lại tuấn mỹ, tiền đồ vô lượng, đương nhiên đáng giá gửi gắm cả đời.”
Nghe Giang Tiểu Lâu giải thích, Tiểu Điệp trợn mắt lên: “Đã như vậy sao tiểu thư còn đồng ý, chẳng phải là đưa Phó đại phu vào miệng cọp?”
Giang Tiểu Lâu chỉ chỉ vào đầu nàng: “Nha đầu ngốc, không thể nói vậy, nhân vô thập toàn, tuy rằng Tạ Nguyệt hơi nhỏ mọn, nhưng không phải kẻ đại gian ác, nếu Phó đại phu có lòng, thì đó là một mối nhân duyên rất tốt. Được rồi, ta phải ra cửa hàng, ngươi quay lại nói với Tuyết Ngưng phải nghỉ ngơi cho tốt, tối ta quay lại thăm tỷ ấy.”
Tiểu Điệp nghe vậy lập tức nói: “Để nô tì đi với tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không cần, bên cạnh ta có không ít hộ vệ, ngươi ở nhà với Tuyết Ngưng đi.”
Giang Tiểu Lâu tính toán giá trị mười lăm cửa hàng lại lần nữa, chiếu theo giá cả thị trường để tính lại với Tạ Khang Hà.
Tạ Khang Hà cứ từ chối, nhưng Giang Tiểu Lâu rất kiên trì, cuối cùng miễn cưỡng nhận lấy, nhưng trong lòng thầm quyết định, chờ Giang Tiểu Lâu xuất giá hắn sẽ lấy đó làm của hồi môn cho nàng. Giang Tiểu Lâu muốn mua một tòa nhà để dọn ra ngoài, nhưng Tạ Khang Hà kiên quyết không cho, cố ý gọi nàng đến khuyên nhủ.
“Nếu để con dọn ra ngoài, sau này xuống suối vàng, ta có mặt mũi nào gặp lại bằng hữu, lẽ nào phải nói một nơi lớn như Tạ gia, ngay cả một nữ tử cơ khổ cũng không dung chứa được?” Tạ Khang Hà nghiêm túc nói.
Giang Tiểu Lâu biết tâm ý của đối phương, chỉ mỉm cười nói: “Tạ bá phụ, con không có ý đó. Con muốn dời ra ngoài, quan trọng nhất là vì trạch viện Giang gia. Tòa nhà đó do chính tay phụ thân bố trí, con phải mua lại được nó, sau đó đón bài vị của phụ thân và đại ca về.”
Tạ Khang Hà sững sờ, trầm tư hồi lâu mới nói: “Là ta sơ ý, con nói đúng, trạch viện Giang gia phải được mua về, mới thật sự là vật về chủ cũ, chỉ có điều…”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Khang Hà, hiểu chỗ khó xử của đối phương: “Chỉ có điều tòa nhà đã rơi vào tay Tần gia, trong thời gian ngắn muốn lấy lại từ tay họ cũng không dễ dàng, đúng không?”
Một lời trúng đích, Tạ Khang Hà biến sắc, thời gian này hắn từng qua lại mấy lần với Tần gia, hy vọng có thể dùng số tiền lớn mua lại tòa nhà Giang gia, nhưng không ngờ ra giá bao nhiêu Tần gia cũng cắn chết không buông. Chiếm lấy nhà người ta, tàn phá con gái người ta, chết không hối cải thậm chí còn lấy đó làm vinh hạnh, trên đời có loại người này khiến người ta nhìn mà thở dài. Tạ Khang Hà không khỏi có chút hổ thẹn: “Là bá phụ vô năng, không thể giúp con.”
Giang Tiểu Lâu vội vàng nói: “Bá phụ đừng tự trách, trạch viện Giang gia phải do con tự lấy về, làm phiền bá phụ đã lâu, trong lòng Tiểu Lâu rất băn khoăn, sao còn phải bắt người vất vả nữa. Người yên tâm, con sẽ tìm cách lấy lại tòa nhà, chắc chắn sẽ không làm phụ thân và đại ca thất vọng.”
Trong lòng Tạ Khang Hà sầu lo, không nhịn được nói: “Tần gia không dễ đối phó, trạch viện đó rất lớn, hoàn cảnh rất tốt, phong thủy cũng tốt, chỉ sợ họ sẽ không dễ dàng chịu…”
Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt nói: “Bây giờ dĩ nhiên là không, nhưng sẽ có lúc khác.”
Lúc nàng nói chuyện, gương mặt toát ra vẻ quyết đoán, Tạ Khang Hà cảm thấy không ổn, Tần gia có gia nghiệp to lớn, lại có một đứa con trai được Thái tử trọng dụng, muốn đòi lại tòa nhà từ tay họ sợ là khó hơn lên trời, cộng thêm những ân oán giữa hai nhà…Làm lớn chuyện, sợ sẽ xảy ra nhiều chuyện, làm hỏng danh dự Tiểu Lâu. Hắn thấp giọng khuyên: “Tiểu Lâu, bá phụ sẽ mua cho con một trạch viện khác, tòa nhà này về sau sẽ mua.”
Giang Tiểu Lâu quyết đoán nói: “Không, từng gốc cây ngọn cỏ trong tòa nhà đó đều do phụ thân tự tay sắp xếp, dù thế nào cũng cũng phải tìm cách mua về, bá phụ không cần lo lắng cho con, con tự có chủ trương.”
Tạ Khang Hà thấy nàng kiên trì tới cùng, chỉ có thể bất đắc dĩthở dài, bây giờ hắn mới rõ Giang Tiểu Lâu kế thừa cá tính của Giang Thừa Thiên, bề ngoài xem ra hiền hòa ôn nhu, nhưng gặp phải chuyện muốn kiên trì, thì chín con trâu cũng không kéo được. Nghĩ đến chuyện năm đó Giang Thừa Thiên tránh né mình, nhìn lại Giang Tiểu Lâu bây giờ, Tạ Khang Hà chậm rãi nói: “Dù thế nào, bá phụ cũng sẽ ủng hộ con. Đúng rồi, tiếp nhận những cửa hàng đó thuận lợi không?”
Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười: “Tuy rằng Tiểu Lâu không được đi khắp nơi như đại ca, nhưng cũng từng giúp phụ thân xem qua sổ sách, ít nhiều cũng hiểu được ít chuyện mua bán. Còn về chưởng quầy của những cửa hàng đó, dùng được thì dùng, không dùng được thì cho tiền để họ rời đi. Không phải chuyện gì lớn, Tiểu Lâu ứng phó được.”
Thay đổi chủ nhân, có người sẽ vui mừng, có người như nhà có tang. Bởi vì trong số đó có vài người là nô bộc cũ của Giang gia, có vài người thì là người mới. Nhưng Giang Tiểu Lâu không hề hỏi tới, chỉ mời đến chuyên gia kiểm tra sổ sách, rốt cuộc có ai động tay động chân, tham ô bao nhiêu, ngày thường ai chăm chỉ ai lười biến, tra xét rõ ràng.Có được chứng cứ, cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, cần đuổi thì không nương tay, nên khen thưởng cũng không keo kiệt.
Dĩ nhiên, làm được vậy cũng nhờ nàng ở bên người phụ thân nhiều năm, nếu không thì không thể tiếp quản mười lăm cửa hàng trong thời gian ngắn. Con gái thương nhân, dĩ nhiên phải biết tính toán. Tạ Khang Hà gật đầu vui mừng nói: “Con đuổi nhiều người như vậy, sợ là sẽ khá bận, nếu cần thì cứ nói với ta, ta sẽ điều một ít từ cửa hàng của Tạ gia qua.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy lộ vẻ mừng rỡ: “Vậy trước tiên xin cảm ơn bá phụ.”
Tạ Khang Hà gật gù, lập tức tính toán có ai đáng tin tưởng để cử đi, cửa hàng Giang gia còn chưa vững phải chọn cho được người tin cậy.
Từ thư phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu gặp được tam tiểu thư Tạ Hương. Tạ Hương thân thiết kéo Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tiểu Lâu, nghe nói ngươi tiếp quản rất nhiều cửa hàng, không biết khi nào có thể mời ta đi tham quan thử.”
Tin tức trong phủ truyền ra là Giang Tiểu Lâu không phải cô nhi thật sự, năm xưa cha nàng để lại một lượng lớn của cải, cho nên mới sống sung túc như vậy. Tạ Hương nghĩ nếu Giang Tiểu Lâu có tiền thì sẽ không ham tài sản Tạ gia, giao hảo với nàng chỉ có lợi, nên mới thay đổi thái độ, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
Mười lăm cửa hàng có bốn cửa hàng châu báu, bốn tiệm gạo, ba tiệm đồ cổ, hai tiền trang, một tiệm son phấn, một tiệm cầm đồ. Dĩ nhiên là Tạ Hương thích cửa hàng châu báu, muốn đến xem. Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như thường: “Nếu tam tiểu thư chịu nể mặt, dĩ nhiên là ta rất hoan nghênh.”
Tạ Hương nghe vậy, vui mừng nói: “Nếu vậy thì vài ngày nữa ta sẽ đi, đến khi đó ngươi không được từ chối đâu.”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Tam tiểu thư cứ chọn thời gian, ta đích thân đón tiếp.”
Nụ cười trên mặt Tạ Hương càng tươi sáng, giờ đây Giang Tiểu Lâu trong mắt nàng không còn là kẻ tranh giành gia tài nữa, mà giống như một vị Bồ tát vàng, cả người sáng chói.
Tiễn Tạ Hương đi, Giang Tiểu Lâu trở lại Họa Lâu, Tiểu Điệp tiến lên đón, Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tuyết Ngưng đâu?”
Tiểu Điệp nhẹ giọng đáp: “Tuyết Ngưng tiểu thư đêm qua bị phong hàn, không được khỏe, đang nằm trong phòng, bây giờ tiểu thư có cần gặp người không?”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Có mời đại phu đến chưa?”
Tiểu Điệp đáp: “Mời rồi, đại phu đang kê thuốc.” Bộ dạng muốn nói lại thôi.
Giang Tiểu Lâu không nghi ngờ, chỉ nói: “Vậy ta đi xem sao.”
Hai người đang nói chuyện, đã thấy một nam tử cao ráo từ phòng khách đi tới, đúng lúc đối mặt với Giang Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu sững sờ, chợt mỉm cười: “Thì ra là Phó đại phu.”
Phó Triêu Tuyên đã lâu không gặp Giang Tiểu Lâu, giờ khắc này nhìn thấy nàng mặc bộ váy màu xanh ngọc đứng trước mặt mình, tao nhã yên tĩnh như hoa sen, làm cho hắn rung động. Gần đây, hắn đột nhiên bị mất ngủ, cứ thao thức từ tối đến sáng, ban ngày thì không làm được gì, cả người lơ đãng tinh thần hoảng hốt, hắn liền đi tìm Thái Vô tiên sinh khám bệnh, kết quả bị sư phụ nói hắn bị bệnh tương tư, bảo hắn tự mình nghĩ cách. Phó Triêu Tuyên rất rõ ràng, nguyên nhân chứng bệnh này chính là Giang Tiểu Lâu.
Mẫu thân thấy hắn khác thường, cố ý giới thiệu nhiều nữ tử xinh đẹp bắt hắn làm quen, nhưng hắn trời sinh không biết đóng kịch, càng không biết giả vờ cười nói, không chút nhiệt tình với những nữ tử đó, không có cách nào trò chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui hắn chạy đến Tạ gia, chờ khi hắn thật sự nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, lại có cảm giác không nói được một chữ.
Tiểu Điệp vội giải thích: “Tiểu thư, nô tì ra ngoài mời đại phụ, đúng lúc gặp phải Phó đại phu đi qua…”
Đúng lúc, trên đời này làm gì có đúng lúc như vậy, rõ ràng hắn đã do dự đứng ở cửa hồi lâu, không biết có nên gõ cửa không, Phó Triêu Tuyên cười khổ.
Giang Tiểu Lâu thấy thần sắc hắn kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Phó đại phu, bệnh của Tuyết Ngưng thế nào?”
Phó Triêu Tuyên sực tỉnh, sửng sốt nói: “Nàng nói sao?”
Giang Tiểu Lâu kinh ngạc, Phó Triêu Tuyên lúc này mới ý thức được là mình luống cuống, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ chót. Nếu Giang Tiểu Lâu có cảm giác được nhưng giả vờ không hiểu, chỉ ôn nhu hỏi: “Phó đại phu, ta hỏi bệnh tình của Tuyết Ngưng.”
Phó Triêu Tuyên như tỉnh giấc mộng mà nói: “Lúc nãy ta đã khám cho Tuyết Ngưng cô nương, chỉ là nhiễm chút phong hàn, ta cho uống hai thang thuốc, nghỉ ngơi vài ngày, sẽ không có gì đáng ngại, nàng yên tâm.”
Gương mặt Giang Tiểu Lâu như phủ một tầng bóng tối: “Thời gian này sức khỏe của Tuyết Ngưng không tốt, nhưng tỷ ấy lại rất quật cường, bị bệnh cũng không cho ai biết.”
Tiểu Điệp vội chen vào: “Nô tì nhiều lần đi ngang phòng nàng, nghe thấy có tiếng ho khan, Tuyết Ngưng tiểu thư lo lắng tiểu thư biết được sẽ lo lắng, nên cố ý giấu.”
Nghe được các nàng nói vậy, biểu hiện Phó Triêu Tuyên trở nên nghiêm túc, hắn liếc nhìn về cửa phòng của Ly Tuyết Ngưng: “Chẳng trách ta thấy mạch tượng của nàng phù phiếm, thân thể yếu nhược. Theo lời các nàng nói, bệnh tình của nàng đang chuyển biến xấu, cho nên mới cố ý gạt mọi người. Tuy sư phụ của ta y thuật vô song, người mà ông nói không cứu được thì ta cũng hết cách. Hiện giờ, chỉ có thể từ từ điều dưỡng thôi…”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc hồi lâu, Ly Tuyết Ngưng là bằng hữu tốt nhất của nàng, cũng là một trong số ít người mà nàng quan tâm, nếu Tuyết Ngưng có gì bất trắc, nàng sẽ vô cùng đau lòng. Nàng là người ích kỷ, biết rõ Tuyết Ngưng bị đau bệnh hành hạ, cũng hy vọng đối phương sống lâu một chút với mình.
Phó Triêu Tuyên thấy nàng như vậy, liền hỏi: “Thuốc ta kê cho nàng có uống đúng giờ không?”
Giang Tiểu Lâu đích thân đưa Phó Triêu Tuyên ra ngoài, giọng điệu ôn hòa: “Thái Vô tiên sinh kê thuốc cho ta, ta vẫn kiên trì uống, bây giờ tinh thần đã tốt hơn nhiều, cũng không thấy đau đớn khi trở trời nữa.”
Phó Triêu Tuyên hơi an tâm, nhắc nhở: “Tuy rằng có khá hơn nhưng cũng không thể xem thường, sư phụ nói nếu nàng duy trì tâm trạng cân bằng, sống đến tám mươi cũng không thành vấn đề.”
Giang Tiểu Lâu bật cười: “Ta làm việc không chừa đường lui, quá mức cố chấp, sát nghiệt không ít, chỉ sợ khó mà sống lâu.”
Lúc nàng nói chuyện rất ôn hòa, nụ cười mỹ lệ, cũng không thèm để ý mình có thể sống lâu hay không.
Nghe thấy lời này trong lòng Phó Triêu Tuyên khó chịu, hắn hiểu Giang Tiểu Lâu, cũng không thể thuyết phục nàng. Gương mặt tuấn tú lộ ra ba phần nhu tình, nói: “Dù thế nào ta cũng mong nàng giữ gìn sức khỏe, đừng phụ lòng…” Lời còn chưa nói hết đã thấy Giang Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn mình, lập tức đổi lời: “Đừng phụ lòng sư phụ ta.”
Tiểu Điệp nghe thấy rõ ràng, muốn cười lại không dám cười. Trong mắt nàng, vị đại phu tuấn tú này làm một người theo đuổi Giang Tiểu Lâu rất ưu tú, chỉ là cá tính hắn quá tao nhã, sợ là tiểu thư không thích, trong mắt nàng toát ra không ít tiếc nuối.
Phó Triêu Tuyên vừa dứt lời đột nhiên nghe thấy một thanh âm cười nói: “Ta tìm ngươi khắp nơi, thì ra ngươi ở đây.”
Hai người đồng thời sững sờ, hướng về phía âm thanh. Chỉ thấy phía trước có một mỹ nhân, nói cười xinh đẹp, đôi mắt long lanh, thướt tha yểu điệu, khiến người ta không rời mắt được.
Tạ Nguyệt tươi cười: “Tiểu Lâu thì ra là ngươi trốn ở đây.”
Lúc nãy nàng đang ở chòi nghỉ mát ngắm hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng nói cười truyền đến. Xa xa nhìn tới, thấy Giang Tiểu Lâu đang trò chuyện với một nam tử dáng người kiên cường, đến khi nhìn thấy bóng người màu xanh lam đó, không kềm được mà bước qua đây.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười giới thiệu: “Đại tiểu thư, vị này là Phó đại phu.”
Ánh mắt Tạ Nguyệt rơi vào trên người Phó Triêu Tuyên, nụ cười nhàn nhạt: “Phó đại phu.”
Âm thanh Phó Triêu Tuyên xa lạ khách khí: “Xin chào Tạ tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu phát hiện trong mắt Tạ Nguyệt có tia sáng lóe qua, hơi dừng lại mới nói: “Đây là đại phu nổi tiếng trong kinh, ta mời đến chữa bệnh cho Tuyết Ngưng.”
Ánh mắt Tạ Nguyệt chỉ dừng trên người Phó Triêu Tuyên một chút liền dời đi, mỉm cười: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Trong kinh có rất nhiều danh y, Phó Triêu Tuyên làm người vô cùng kín tiếng, tuổi lại còn trẻ, hoàn toàn chìm lỉm trong số những đại phu cao tuổi. Nhưng xưa nay những đại phu Tạ gia mời đến xem cho Ly Tuyết Ngưng đều bó tay, Giang Tiểu Lâu lại đặc biệt đối xử như thế, đích thân tiễn ra cửa, nhất định Phó Triêu Tuyên không đơn giản, nụ cười của nàng càng thêm sâu.
Phó Triêu Tuyên cũng không lưu ý Tạ Nguyệt, hắn chỉ nói: “Đã như vậy, ta xin cáo từ trước.” Nói xong hắn cười với Giang Tiểu Lâu, xoay người mang theo dược đồng rời đi.
Tạ Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, nhất thời tâm sự nặng nề. Đến khi nàng quay đầu lại thì phát hiện Giang Tiểu Lâu đã đi qua chòi nghỉ mát, không khỏi lo lắng, lập tức nói: “Tiểu Lâu khoan đi đã, có còn có lời muốn hỏi.”
Giang Tiểu Lâu đứng lại, xoay người, nhìn Tạ Nguyệt bước nhanh đến, làn váy bay nhè nhẹ, nàng hờ hững cười nói: “Đại tiểu thư, có gì muốn hỏi sao?” Nàng đã sớm nhìn ra Tạ Nguyệt nói đi tìm nàng chỉ là nói khách sáo chứ không phải thật sự.
Mặc kệ Tạ Nguyệt, Tạ Hương đối với Giang Tiểu Lâu nhiệt tình cỡ nào, nàng trước sau đều thờ ơ, đúng mực, chưa bao giờ gọi khuê danh các nàng, chỉ xưng hô theo thứ tự. Điều này nói rõ trong lòng nàng cũng không thừa nhận người nhà họ Tạ, Tạ Nguyệt rất rất rõ ràng, nhưng nụ cười kiều mị không giảm chút nào, mềm mại nói: “Thật ra, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Giang Tiểu Lâu nghe, trong mắt gợn sóng: “Đại tiểu thư có gì cần Tiểu Lâu hỗ trợ sao?”
Tạ Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, không giấu được ngượng ngùng nói: “Cũng không có gì to lớn, chỉ là vừa nãy nghĩ tới một chuyện, Vương di nương hay nói cứ đến ngày mưa gió là bà bị đau nhức khắp người, gần đây bệnh khá nghiêm trọng, chỉ nằm trên giường không ngồi dậy nổi, ta đã mời vô số đại phu, nhưng đều không chữa khỏi. Không biết có thể mời Phó đại phu…”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn nàng chứ chưa lên tiếng, mãi đến khi mặt đối phương đỏ lên, mới khẽ mỉm cười nói: “Phó đại phu trẻ tuổi như vậy, đại tiểu thư tin tưởng hắn sao?”
Tạ Nguyệt thấy lời nói của nàng nhẹ nhàng mới thở phào một cái: “Đại phu được Tiểu Lâu mời đến sẽ không tầm thường, ta cũng chỉ là muốn thử một lần, nếu không được thì thôi, ta lại nghĩ cách tìm người khác.”
Giang Tiểu Lâu chân thành gật đầu: “Hắn quả thật là một đại phu y thuật cao minh, lại là đệ tử của Thái Vô tiên sinh, bệnh đau nhức không làm khó được hắn đâu.”
Hai mắt Tạ Nguyệt tỏa sáng, cười dịu dàng: “Nếu là vậy thì cảm ơn trước.”
Nụ cười Giang Tiểu Lâu thâm thúy, ánh mắt tươi sáng: “Không cần cảm ơn, còn phải chờ Phó đại phu gật đầu mới được.”
Tạ Nguyệt nói t heo bản năng: “Chỉ cần Tiểu Lâu chịu thì sao Phó đại phu lại không chịu, hai người không phải bằng hữu sao?” Lúc ở chòi nghỉ mát Tạ Nguyệt đã thấy Giang Tiểu Lâu và Phó Triêu Tuyên vừa nói vừa cười, Tạ Nguyệt sợ nếu mình đi mời thì Phó Triêu Tuyên không chịu, nhưng đổi lại là Giang Tiểu Lâu thì khác.
Lúc này thấy Giang Tiểu Lâu đột nhiên im lặng, biểu hiện kỳ quái nhìn mình, không kềm được run lên trong lòng, vội chữa lại: “Ta…ta chỉ là lo lắng cho di nương.”
Gò má Tạ Nguyệt đỏ rực.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấu hết, nhưng chỉ cười: “Được, đại tiểu thư yên tâm.”
Nhìn theo Tạ Nguyệt rời đi, Tiểu Điệp bĩu môi nói: “Vị tiểu thư này đang bày trò gì đây, tiểu thư người thấy có phải nàng ấy rất lạ không?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên liếc mắt nhìn sắc trời: “Hình như đại tiểu thư thích Phó đại phu.”
Tiểu Điệp khiếp sợ: “Sao lại như vậy?” Sau đó cẩn thận nghĩ lại, nửa tin nửa ngờ nói: “Phó đại phu tuổi trẻ anh tuấn, được nữ tử yêu thích cũng không có gì lạ, nghe nói trước kia còn có chuyện cướp hôn.”
Giang Tiểu Lâu hờ hững ừ một tiếng.
Tiểu Điệp cảm thấy không hiểu: “Nhưng đại tiểu thư kiêu căng tự mãn, Phó đại phu lại chỉ là một đại phu, không thể sánh với phú quý của Tạ gia…”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tạ Nguyệt từng có một mối hôn sự rất tốt, đáng tiếc, chưa thành thân thì hôn phu bệnh chết, nàng trở thành Vọng môn phương, bị người ta xa lánh. Người môn đăng hộ đối với Tạ gia sẽ không chấp nhận được Tạ Nguyệt, người bình thường thì lại không lọt vào mắt nàng. Xuất của của Phó Triêu Tuyên là thế gia y học, người lại tuấn mỹ, tiền đồ vô lượng, đương nhiên đáng giá gửi gắm cả đời.”
Nghe Giang Tiểu Lâu giải thích, Tiểu Điệp trợn mắt lên: “Đã như vậy sao tiểu thư còn đồng ý, chẳng phải là đưa Phó đại phu vào miệng cọp?”
Giang Tiểu Lâu chỉ chỉ vào đầu nàng: “Nha đầu ngốc, không thể nói vậy, nhân vô thập toàn, tuy rằng Tạ Nguyệt hơi nhỏ mọn, nhưng không phải kẻ đại gian ác, nếu Phó đại phu có lòng, thì đó là một mối nhân duyên rất tốt. Được rồi, ta phải ra cửa hàng, ngươi quay lại nói với Tuyết Ngưng phải nghỉ ngơi cho tốt, tối ta quay lại thăm tỷ ấy.”
Tiểu Điệp nghe vậy lập tức nói: “Để nô tì đi với tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không cần, bên cạnh ta có không ít hộ vệ, ngươi ở nhà với Tuyết Ngưng đi.”
Danh sách chương