Nghe nói như vậy, Lưu Yên lập tức từ trong lồng ngực bà ngẩn lên, mặt mũi lem luốc nước mắt, giống như có trăm ngàn oan ức đè nặng trong lòng. Nàng không kềm được cắn răng nói: “Bây giờ hắn xem thường phủ Ngự Sử cũng vì chuyện của đệ đệ, nói cái gì mà đã trả hết nợ cho Lưu gia, hắn căn bản không hề muốn cưới con.”

Mấy câu này mà cũng nói ra được, sắc mặt Lưu phu nhân càng thêm khó coi, lập tức ôm lấy Lưu Yên an ủi: “Đúng là tên súc sinh, ông trời đang nhìn đó, hắn không sợ bị trời đánh sao.”

Lưu Ngự Sử thấy hai mẹ con chửi mắng Tần Tư liên tục, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, nữ nhân chính là tóc dài kiến thức ngắn. Hắn cũng thấy Tần Tư không sai, quan to quý nhân trong thành ai mà không có tiểu thiếp, chỉ là trong phòng Tần Tư có thêm một tì nữ, đứa con gái này liền đòi sống đòi chết, đúng là không có quy củ. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nói: “Yên Nhi, đừng trách phụ nhân nói nhiều, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, đừng nói gì cha con là một Ngự Sử, cho dù con là công chúa cũng không cấm được phò mã lập thiếp. Cho nên cha khuyên con nên rộng lượng một chút, tương lai Tần Tư không chừng sẽ là trụ cột trong triều, đến khi đó con sẽ hưởng được phú quý vô tận.”

Lưu Yên cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà vô tận, con phải chờ đến khi nào, chỉ sợ chưa chờ đến lúc đó con đã bị hắn chọc tức chết rồi.”

Lưu Ngự Sử tỉnh táo phân tích: “Yên Nhi, rộng lượng một chút, bất kể là Tần Tư cưới bao nhiêu tiểu thiếp, đều là thiếp, không ai sánh được với con. Con là chính thê, đường đường chính chính dùng kiệu đón vào Tần gia, lại là thiên kim phủ Ngự Sử, con dâu có thân phận cao quý chỉ có một mình con.”

Lưu phu nhân thấy Lưu Yên lộ ra biểu hiện suy tư, lập tức tận dụng thời cơ: “Có phụ thân làm chỗ dựa, con không phải sợ, cứ ngẩn cao đầu mà sống, sau này Tần Tư dám bắt nạt con, mẹ sẽ đích thân đến đó làm cho Tần gia trời long đất lở.”

Lưu Ngự Sử càng nghe càng thấy không ra gì, lạnh rên một tiếng nói: “Ngu không gì bằng, ngu không gì bằng.” Nói xong câu này, hắm dậm chân xoay người đi. Lưu phu nhân nhìn bóng lưng hắn, gắt một cái: “Lão già vô dụng, thù của con trai cũng không dám báo còn nói cái gì.” Sau đó bà cúi đầu, thương tiếc lau nước mắt cho con gái: “Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc nữa, mẹ đau lòng lắm.”

Lưu Yên bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn Lưu phu nhân: “Mẹ, con luôn có dự cảm không tốt, lần này có gì đó khác thường, con phải tra cho ra tiểu tiện nhân đó là ai.”

Lưu phu nhân nhướng mày, thoải mái nói: “Con đừng vội, chuyện này mẹ sẽ tra giúp con, đến khi chứng cứ xác thực, để coi mẹ có xé nát tiện nhân đó ra hay không.”

Lưu Yên lúc này mới gật gù, vẻ mặt khôi phục trấn định, nàng đứng lên, chậm rãi vuốt lại váy, trên mặt khôi phục nét ôn hòa đoan trang: “Vậy giờ con về trước, nếu có tin gì con sẽ báo cho mẹ biết.”

Lưu phu nhân thở dài nói: “Mẹ đã lớn tuổi, chỉ có ba đứa con, bây giờ tỷ tỷ con ở trong cung, còn đệ đệ con không còn. Còn lại đều là đám con thứ của lão già kia, bên cạnh mẹ chỉ còn có con là cốt nhục, dù sao con cũng phải biết cẩn thận giữ mình, những chuyện khác đều không cần để trong lòng. Nếu có người dám khiêu chiến địa vị của con, thì không cần nể tình. Nhưng mà, con đừng làm ẩu, con là đồ sứ quý giá, không được để cho kẻ thấp hèn chạm vào làm hỏng.”

Ngày hôm đó, Tạ phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Tạ gia nhị thiếu gia từ thư viện về nhà, vóc dáng hắn cao to trong sáng, chân mày như vẽ, ánh mắt lấp lánh. Tuy hắn là huynh đệ của Tạ Liên Thành nhưng không cùng một mẹ, mẫu thân của Tạ Ỷ Chu là Vương Bảo Trân. Tạ Liên Thành thân là trưởng tử, cùng phụ thân gánh vác kinh tế gia đình, không tham gia khoa cử mà trực tiếp đi vào con đường kinh thương. Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu và tam thiếu gia Tạ Tiếu Gia dựa vào tiền tài của Tạ gia mà chuyên tâm khổ học. Hai người đều học tập ở thư viện Sâm Châu Lư Sơn, bình thường không trở về nhà, cho nên việc nhị thiếu gia về nhà là việc cực kỳ hiếm có.

Tạ Ỷ Chu vào cửa, đầu tiên là bái kiến phụ mẫu, Tạ Khang Hà nhìn thấy con trai thứ hai của mình về thì hết sức vui vẻ, hỏi hắn tình hình ở thư viện, Vương Bảo Trân ở bên cạnh thì nhìn nhi tử đầy ôn nhu, còn vẻ mặt các tiểu thư Tạ gia thì rất vui mừng. Ánh mắt Tạ Ỷ Chu quay một vòng, mở miệng hỏi: “Sao không thấy tam muội muội, muội ấy đâu?”

Tam muội mà hắn nói chính là Tạ Hương, người bị Tạ Khang Hà nổi trận lôi đình phạt cấm túc ba tháng, sắc mặt Vương Bảo Trân ngưng lại, vội cười nói: “Tam muội nhiễm chút phong hàn, mấy ngày nay ở trong viện dưỡng bệnh, không thể ra ngoài, con đừng nên đi quấy nhiễu nó, đợi đến khi con quay lại thư viện thì chào hỏi một tiếng là được.”

Tạ Ỷ Chu nhạy bén phát giác biểu hiện của Vương di nương không bình thường, nhưng ngại đông người nên không hỏi.

Ngũ tiểu thưTạ Xuân nhìn thấy nhị ca trở về vô cùng vui mừng, nàng vốn hoạt bát, nơi nào có nàng là có tiếng cười, khiến người ta cũng thấy vui theo, Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu vừa nghe ngũ muội nói chuyện vừa quan sát biểu hiện mọi người. Hắn cảm thấy Tạ Du có chút thay đổi, ngày thường Tạ Du thanh cao tự tin, có mấy phần cô quạnh lạnh lẽo, lại mang theo ba phần ưu sầu, nhưng hôm nay còn trầm mặc hơn ngày thường, lại gầy gò tiều tụy. Hắn không khỏi nói: “Đã lâu không gặp, tứ muội muội ngày càng gầy đi thì phải?”

Tạ Du làm như không nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ cúi thấp đầu, Tạ Khang Hà nhẹ ho một tiếng, vẻ mặt trấn định như thường, ngắt lời hắn: “Con về thật đúng lúc, có một người cha muốn giới thiệu cho con biết.” Nói xong hắn nhìn Vương Bảo Trân mang theo ý dò hỏi.

Vương Bảo Trân nhanh nhảu nói: “Hôm nay Giang tiểu thư đi ra ngoài rồi.”

Tạ Khang Hà kinh ngạc, chỉ là gật đầu nói: “Vậy thì chờ đến lúc ăn cơm, cha sẽ chính thức giới thiệu với con.”

Vương Bảo Trân nghe thế, sắc mặt không kềm được mà hơi trầm xuống, vốn Tạ Khang Hà muốn đem Giang Tiểu Lâu cho trưởng tử, không được thì lại muốn đẩy cho Tạ Ỷ Chu sao. Thật ra Tạ Ỷ Chu với Giang Tiểu Lâu tuổi tác xấp xỉ, có vẻ xứng đôi hơn, Tạ Khang Hà nghĩ như vậy, trên mặt không kềm được nụ cười, khiến Vương Bảo Trân run sợ trong lòng. Nàng không muốn con trai văn thao võ lược, tiền đồ vô hạn của mình phải cưới một nữ tử không rõ lai lịch, huống chi Giang Tiểu Lâu không có gì có thể giúp được cho tương lai Tạ Ỷ Chu, càng không có tài lực hùng hậu, người như vậy làm sao làm vợ Tạ Ỷ Chu được. Nghĩ tới đây nàng mỉm cười nói: “Lão gia, nhìn ông đi, nhị thiếu gia vừa về đến nhà, chi bằng để cho thiếu gia đi nghỉ ngơi, có gì để tối hãy nói.”

Tạ Ỷ Chu cáo từ mọi người, hắn định về sắp soạn lại hành trang, ai ngờ vừa ra đến hoa viên đại sảnh, lại nghe thấy âm thanh trò truyện tinh tế truyền đến, một nữ tử trẻ tuổi xuất hiện trước mắt.

Giống như có gió xuân thổi qua, Tạ Ỷ Chu trợn tròn hai mắt, cô gái trước mắt đang đi đến, áo quần phất phơ như thần nữ hạ phàm, tiên nữ chuyển thế, quả thật quá quyến rũ, quá xinh đẹp. đây gọi là gì, quốc sắc thiên hương, hay tuyệt đại giai nhân? Đều không đủ, hắn cảm thấy văn tài của hắn đều không đủ dùng. Cảm giác này của Tạ Ỷ Chu vô cùng hiếm thấy, phải biết nữ tử Tạ gia ai cũng như hoa như ngọc, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, hắn sống giữa phấn son thơm ngát, sớm đã quen thuộc, cho dù gặp những cô nương xinh đẹp hắn cũng không có hứng thú, cũng không thấy kích động. Giờ khắc này, hắn không kềm được mà ngẩn người trước nữ tử này, nữ tử cũng chú ý tới hắn, nhưng chỉ khẽ mỉm cười rồi đi lướt qua hắn. Hai mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm đối phương, mở miệng nói: “Vị tiểu thư này, xin dừng bước.”

Bước chân Giang Tiểu Lâu hơi chậm, xoay người lại. Tạ Ỷ Chu chỉ lo nàng rời đi, vội bước nhanh lên nói: “Tiểu thư, nàng họ Giang đúng không?”

Giang Tiểu Lâu ôn hòa gật đầu: “Đúng, ta họ Giang, không biết vị công tử này là ai?”

Trên mặt Tạ Ỷ Chu có thêm mấy phần mừng rỡ, hắn tự giới thiệu: “Ta là Tạ Ỷ Chu, hôm nay phụ thân vừa nói muốn giới thiệu một vị khách quý với ta, thiết nghĩ người đó chính là nàng.” Thật ra Tạ Khang Hà không hề nói rõ muốn giới thiệu ai với hắn, chỉ có điều ngay lúc vào cửa, Vương Bảo Trân đã cho người đến dặn dò hắn phải cách xa Giang Tiểu Lâu ra, nếu phụ thân có nhắc gì đến Giang Tiểu Lâu cũng phải tránh nặng tìm nhẹ, không thể dễ dàng đồng ý. Khi đó hắn cho rằng Giang Tiểu Lâu là một nữ tử khiến người ta chán ghét, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, trong nhất thời hắn không biết nên làm thế nào.

Giang Tiểu Lâu nghe vậy chỉ cười nhạt: “Nhị công tử, hân hạnh.” Nói xong, nàng vô cùng lễ phép gật đầu với hắn rồi xoay người đi.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, Tạ Ỷ Chu đứng đó không hề nhúc nhích. Lúc này Hồng ma ma mới chạy đến: “Nhị thiếu gia, sao người lại đứng ở đây? Vương di nương đang chờ người, đừng để di nương chờ lâu.”

Tạ Ỷ Chu sâu sắc nhíu mày: “Được rồi Hồng ma ma, tai ta bị bà làm ồn muốn điếc rồi. Ta biết rồi, ta lập tức đi gặp mẹ đây.”

Đôi mẹ con này, ở trước mặt người khác biểu hiện rất lạnh nhạt, Vương Bảo Trân không cho phép Tạ Ỷ Chu gọi mình là mẹ, Hồng ma ma là thân tín của Vương di nương, dĩ nhiên là không phải người ngoài.

Tạ Ỷ Chu vàHồng ma ma tiến vào viện của Vương di nương, Vương di nương nhìn thấy hắn đến liền bỏ qua hết mọi thứ, nắm lấy tay hắn ngắm nghía từ trên xuống dưới, trên mặt đầy ý cười: “Trở về là tốt rồi, mẹ còn lo mấy hôm nữa trời lạnh phải gửi thêm áo ấm cho con. Bây giờ con về, mẹ cũng bớt được một chuyện.”

Tạ Ỷ Chu ừ một tiếng, có chút thấn thần, nghe mà như không nghe, Vương di nương là người khôn khéo, liếc mắt là nhận ra được, nàng dò hỏi: “Sao vậy, vừa gặp được ai sao?”

Tạ Ỷ Chu nói: “Con vừa gặp vị Giang Tiểu Lâu cô nương đó, quả thật tướng mạo rất được.”

Vương Bảo Trân kinh ngạc: “Thật sao?”

Tạ Ỷ Chu không nhịn được cong khóe miệng: “Vâng, còn xinh đẹp hơn các tỷ muội trong nhà nhiều, chẳng trách phụ thân lại trịnh trọng muốn giới thiệu cho con.”

Vương Bảo Trân trầm mặt xuống, Hồng ma ma lập tức hiểu ý, đuổi các tì nữ ra ngoài. Vương Bảo Trân thăm dò hắn: “Ỷ Chu, lời này của con là thật hay đùa?”

Tạ Ỷ Chu sửng sốt: “Mẹ, con chỉ khen nàng mỹ lệ thôi, đây là sự thật mà.”

Sắc mặt Vương Bảo Trân cau có: “Con trai ngoan của mẹ, thân phận Giang Tiểu Lâu không rõ, cho dù lão gia yêu thích nàng, ta cũng sẽ không đồng ý để con cưới một cô gái như vậy, con nên từ bỏ đi.”

Quả nhiên là mẹ con, nàng liếc mắt đã nhìn ra tâm tư Tạ Ỷ Chu. Trong lòng Tạ Ỷ Chu hơi động, khẽ cười nói: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, chẳng qua là con thấy đẹp thì khen thôi, chưa từng nghĩ sẽ cưới về, mẹ đừng nên hiểu lầm.”

Vương Bảo Trân lạnh rên một tiếng: “Dù cho con có lòng chỉ sợ cũng không được.” Tạ Ỷ Chu nghi ngờ hỏi: “Tại sao?” Vương Bảo Trân vì muốn đoạn tuyệt tâm tư của hắn, không chút do dự nói: “Nàng đã có chủ rồi.” Tạ Ỷ Chu hết sức kỳ quái, không có nghe thấy phụ thân nói đã hứa gả Giang Tiểu Lâu cho ai, không khỏi nhìn chằm chằm Vương Bảo Trân.

“Con không nhận ra? Phụ thân con muốn Giang Tiểu Lâu làm con dâu Tạ gia, nhưng mà người ông ấy muốn chọn là đại ca con.”

Tạ Ỷ Chu nhất thời không nói gì, bàn tay không kềm được mà nắm thật chặt là lưng ghế bằng gỗ tử đàn, một lúc lâu không lên tiếng. Vương Bảo Trân nhắc nhở hắn: “Ở trong nhà này con muốn làm gì cũng được, chỉ là không thể có xung đột với đại thiếu gia, con cũng biết, phụ thân con yêu thích hắn cỡ nào.”

Nghe xong câu này, sắc mặt Tạ Ỷ Chu như mây đen giăng kín. Vương Bảo Trân nhìn thấy vậy lại an ủi hắn: “Cô nương xinh đẹp có rất nhiều, chỉ cần con học giỏi, tương lai lấy được công danh, đến khi đó con nhìn trúng ai thì mẹ đều tìm cách cưới về cho con.”

Tạ Ỷ Chu bỗng đứng lên, sắc mặt không vui nói: “Mẹ, mẹ đừng quên con là thứ xuất, không thể bì được với đại ca, phụ thân muốn gả Giang Tiểu Lâu cho đại ca, cũng chỉ vì huynh ấy là trưởng tử, còn con thì đáng là gì?”

Nhất thời sắc mặt Vương Bảo Trân trắng xanh, vô cùng khó chịu. Nàng nhìn con trai mình, rưng rưng muốn khóc: “Con trách mẹ sao? Không lẽ sinh con ra là lỗi của mẹ?”

Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Vương Bảo Trân, Tạ Ỷ Chu vội vã mềm giọng nói: “Mẹ, con không có ý đó, mẹ đừng nghĩ nhiều.” Nói xong hắn ôn nhu an ủi Vương Bảo Trân, nhưng trong lòng có muôn vàn ý nghĩ đang chuyển động, cái mà đại ca muốn có, thì hắn càng phải cướp được.

Bảy ngày sau, Tạ Liên Thành tự mình tìm đến viện của Giang Tiểu Lâu, đem một tráp ngân phiếu đưa cho nàng, nói: “Mọi chuyện rất thuận lợi, vốn tưởng là cần một tháng, không ngờ chỉ cần bảy ngày đã bán hết. Tất cả cá đã bán đi, hơn nữa giá cũng rất tốt, ta nghĩ số tiền này đã đủ cho nàng làm chuyện muốn làm.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn cái tráp, cười khẽ nói: “Vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của huynh, nếu không có Tạ gia, mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.”

Tạ Liên Thành cười nhẹ như có như không: “Nếu lúc trước không có Giang bá phụ, bây giờ có thể ta cũng chỉ là con của một ngư dân mà thôi. Nếu nàng đã chọn để ta giúp nàng, ta sẽ tận lực.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, nghĩ đến bộ dạng Tạ Liên Thành quăng lưới bắt cá, không khỏi phì cười, lần này nàng cười rất thật lòng, hoàn toàn khác ngày thường. Tạ Liên Thành nhất thời ngây người, hồi lâu mới nói: “Ta hiếm khi thấy nàng cười như vậy, ngày thường nàng cười đếu khiến người ta thấy sợ.”

Giang Tiểu Lâu sững sờ,tùy ý hỏi: “Sợ, tại sao lại sợ?”

Trên khóe miệng Tạ Liên Thành hiện ra một tia cười, nhẹ nhàng tằng hắng: “Là sợ, vì có cảm giác sẽ bị nàng mang đi bán.”

Vốn là chuyện cười, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không cười, lời nói mang theo ý kiên định: “Ta sẽ bán người khác, nhưng sẽ không bán huynh, cũng không bán bá phụ, về điểm này ta sẽ không thay đổi, huynh hãy tin ta.” Lời hứa của Giang Tiểu Lâu không dễ nói ra, Tạ Liên Thành nghe hiểu được ý của nàng, biểu hiện trở nên trịnh trọng: “Ta sẽ nhớ kỹ lời của nàng, cũng xin cam đoan, Tạ gia sẽ không phụ sự tin tưởng của nàng.”

Từng lời nói của hai người rơi vào tai Tiểu Điệp, nàng lúc thì nhìn tiểu thư, lúc thì nhìn Tạ đại thiếu gia, trong khoảng khắc chợt thấy hai người họ rất xứng đôi, trong lòng không khỏi vui mừng, thậm chí còn thầm nghĩ, nếu tiểu thư có thể gả cho Tạ đại thiếu gia, các nàng có thể yên tâm ở lại Tạ gia, không cần lang bạt khắp nơi bôn ba khắp nơi, cả đời này tiểu thư sẽ có cuộc sống yên ổn, thật tốt biết bao.

Giờ khắc này Tiểu Điệp tuyệt đối không nghĩ tới, nguy cơ từ bốn phương tám hướng đang vây lấy các nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện