Tương Trạch Vũ liều mạng muốn kêu cứu, muốn để hộ vệ bên ngoài phát hiện ra mình. Nhưng mà Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không cần hao phí công sức, những hộ vệ kia…bây giờ đã bị các mỹ nhân khác chuốc say rồi.”

Lúc nàng nói chuyện mang theo nụ cười, nhưng mà roi lại không chút lưu tình, đánh cho đến khi Tương Trạch Vũ bong da tróc thịt, lộ ra cả xương. Cảm giác đau đến không muốn sống còn mang theo ngứa ngáy khó chịu, mỗi một khối da thịt trên người hắn đều đang kêu rên không ngớt, thật sự biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.

Tư thái đánh người của Giang Tiểu Lâu rất tao nhã, nhưng khi rơi  xuống người hắn lại không chút lưu tình.

Tương Trạch Vũ thoi thóp, từ đầu đến cuối vẫn dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng. Hắn đang đánh cược, cược đối phương không dám giết hắn, chờ hắn được cứu ra ngoài, không đâm thủng xương nha đầu này là không được.

Giang Tiểu Lâu giống như nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, cười cười ném roi qua một bên, đánh giá thân thể đầy máu của Tương Trạch Vũ: “Hình như vẫn không phục, đúng không?"

Đương nhiên không phục! Cả đời này Tương Trạch Vũ chưa từng chịu loại nhục nhã này.

Hắn nhất định không phục.

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu chậm rãi trầm xuống: “Chẳng qua ta chỉ đánh ngươi mấy cái, ngươi đã căm hận ta như thế, vậy lúc ngươi nhục nhã ta, ta sẽ không khổ sở sao? Ngươi biết đau, ta không biết đau sao? Ngươi là người, ta không phải sao? Ngươi có thể tùy ý chà đạp lên tôn nghiêm của người khác, ta thì không thể đạp ngươi ở dưới chân sao? Tất cả những thứ này, chẳng qua là báo đáp ân đức ngày đó của ngươi thôi.”

Tương Trạch Vũ trợn to hai mắt.

Gương mặt Giang Tiểu Lâu vẫn mộc mạc như cũ, nhẹ giọng thở dài nói: “Công tử đoán không sai, quả thật ra sẽ không giết ngươi, nhưng không phải vì ta sợ gánh chịu hậu quả, mà là ta cảm thấy, để một người sống trong đau khổ, còn hơn để cho hắn chết được thoải mái.”

Nghe xong câu nói này, Tương Trạch Vũ chỉ cảm thấy ngay cả xương cốt cũng bắt đầu run rẩy.

“Đời này của ngươi ăn hiếp chà đạp qua bao nhiêu thiếu nữ vô tội, một người, hai người, ba người…ta không nhớ nổi, không có một trăm cũng phải đến năm mươi, chà chà, thật là một con số khổng lồ.” Âm thanh của nàng nhu hòa yên tĩnh, nhưng mơ hồ mang theo nguy hiểm.

Vậy thì đã sao, những nữ nhân kia xuất thân đê tiện thôi! Ánh mắt của hắn nói như vậy.

Giang Tiểu Lâu gật gù: “Phải, dĩ nhiên ta rất rõ ý của ngươi, các nàng có xuất thân thấp hèn, cho nên chỉ có thể để mặc cho người chà đạp.” Nàng vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Tương Trạch Vũ, một tay nâng gương mặt trẻ trung tuấn tú của hắn lên: “Tương công tử, ta nhất định phải cho ngươi biết, xuất thân thì không thể chọn lựa, nhưng chuyện này cũng không thể hiện rằng ngươi có quyền chà đạp lên cuộc sống của người khác. Đương nhiên, ta muốn tặng cho ngươi một món quà, để ngươi nhớ mãi không quên ta.”

Tương Trạch Vũ hoảng sợ trợn to hai mắt, bởi vì hắn thấy một cánh tay ngọc của nàng duỗi dài tới.

Rầm, quần áo cùng da thịt bị xé ra, vốn hắn phải kêu lên thảm thiết, nhưng chỉ có thể rên lên một tiếng, trong nháy mắt, hắn đau đến muốn ngất đi.

Chờ hắn tỉnh lại lần thứ hai, là bị đau nhức làm cho tỉnh lại, lần này, nửa người trên của hắn đã bị cởi sạch, cả người vẫn bị trói như cái bánh chưng, có vẻ chật vật vô cùng.

“Lúc nãy ta rất cẩn thận, vừa vặn chừa lại một chỗ có thể vẽ tranh.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói, nghiêm túc vẽ một cái gì đó trước ngực hắn, lại cúi đầu hơi suy nghĩ một chút mới nói: “Bức họa này rất xứng với công tử, tin là ngươi nhất định sẽ yêu thích.”

Cái cổ Tương Trạch Vũ bị trói ngước lên cao, căn bản không có cách nào cúi đầu, chỉ cảm nhận được cái bút lông ướt nhẹp đi khắp trước ngực hắn, hai người dựa vào rất gần, cảnh tượng này vốn sẽ khiến cho hắn cảm thấy rất lâng lâng, nhưng mà những nơi bị roi đánh lại vừa đau vừa ngứa, sống không bằng chết, thực không có cách nào chú ý tới những chuyện khác. Hắn cật lực muốn nhúc nhích, lại phát hiện thân thể càng yếu ớt hơn lúc nãy, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

“Không nên uổng phí khí lực, những thứ rượu và thức ăn vừa nãy không có độc, độc ở trên ngón tay ta, trong lúc lơ đãng đụng trúng cây tăm, nhiễm lên mứt anh đào, vì lẽ đó ngươi bất tri bất giác không còn sức lực nữa.” Giang Tiểu Lâu nghiêm túc tiếp tục vẽ tranh. 

Tương Trạch Vũ hận đến phát điên, sắc mặc càng thêm dữ tợn.

Sau khi thỏa mãn vẽ xong bức tranh, Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, lấy ra một cái châm, quơ quơ trước mặt Tương Trạch Vũ: “Ta nói trước, không được cử động lung tung.”

Thân thể Tương Trạch Vũ trong nháy mắt cứng đờ.

Giang Tiểu Lâu giống như thêu hoa, từng châm hạ xuống, từng nhịp châm trên da phát ra âm thanh lít kít, loại đau này vẫn thấu vào xương tủy, cả người Tương Trạch Vũ đổ mồ hôi ròng ròng, da gà nổi khắp người. Mỗi một châm, tinh tế châm vào da dẻ, Giang Tiểu Lâu lập tức dùng thuốc màu đổ lên, màu vừa rót vào,  đường nét trở nên thô hơn, thấm vào vết mực. Tương Trạch Vũ đau đến ngất đi, rồi nhanh chóng vì đau quá mà tỉnh lại, chết đi sống lại như thế mấy chục lần, nếu không phải còn có cái khăn trong miệng, quả thật chỉ hận không thể cắn lưỡi tự tử.

Cuối cùng cũng coi như biết mùi vị đau khổ là gì, những phẫn nộ, oán hận, khuất nhục lúc ban đầu đều quên hết, chỉ còn lại tư tưởng phải trả thù cố gắng chống đỡ. Chờ một canh giờ sau, ngay cả ý định trả thù hắn cũng quên mất, chỉ hận tại sao mình còn sống, tại sao lại chọc vào nữ tử điên cuồng này.

Rốt cuộc, nàng ngừng châm, cẩn thận tỉ mỉ một lúc, mới hài lòng gật gù.

“Ngươi phải cảm tạ ta trời sinh thông minh, nhìn thấy sư phụ xăm một chút đã học được. À, ta quên mất chuyện khử trùng, thật xin lỗi. Nhưng mà, ta nghĩ Tương công tử cũng sẽ không để ý đúng không?”

Giang Tiểu Lâu nói cười dịu dàng, tiện tay ném bỏ châm và thuốc màu, một đao cắt đứt dây thừng trên cổ hắn.

Tương Trạch Vũ cúi đầu xuống, một con rùa đen lông xanh đang ở trước ngực hắn, giương anh múa vuốt cười với hắn.

Trong nháy mắt lửa bốc lên đầu, tiện nhân Giang Tiểu Lâu này, lại dám vẽ con rùa đen trước ngực hắn, hơn nữa còn bao trùm toàn bộ phần ngực hắn, đuôi của rùa đen kéo dài đến nửa tấc trên rốn mới thôi.

Một khắc sau, lưỡi dao sắc bén kề ngay cổ hắn, nàng đến gần, khóe môi cong lên mang theo nét trào phúng ngây thơ: “Tương công tử, phải nhớ cho kỹ, lần sau đừng tùy tiện đắc tội nữ nhân.”

Tương Trạch Vũ tức đến trợn mắt lên như sắp rách ra, cả người đau nhức, rốt cuộc không chịu được loại phẫn nộ này mà ngất đi.

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, Giang Tiểu Lâu lại không lập tức chạy trốn, mà là ngồi trước gương đồng chỉnh trang lại y phục, tỉ mỉ chọn một cây trâm vàng khảm đá mắt mèo cài lên, trên cổ tay cũng đeo vòng tay bằng vàng trạm trổ giá trị không nhỏ, cổ chân leng keng leng keng đeo chuông vàng, lại chọn một chiếc váy màu sắc đỏ tươi mặc vào, loại váy này nhẹ nhàng mềm mại, là dùng loại chỉ riêng gần như trong suốt mà thêu thành, mặt trên dùng các loại tơ màu sắc thêu hình hoa và chim, nhìn sặc sỡ lóa mắt.

Nàng mặc vào, sau đó nhìn mình qua tấm gương đồng.

Tóc đen dầy dặn, da trắng như tuyết, khuyên tai sáng loáng, y phục lóa mắt, có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đẹp không gì tả nổi.

Thời gian từng chút trôi qua, rốt cuộc trời đã sáng. Nàng nhìn người đang hôn mê, lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện