Vì biểu hiện cảm kích, Diêu San Hô đặc biệt mời Giang Tiểu Lâu, chuẩn bị một bàn tiệc rượu, tiếng nói mềm mại: “Lần này cũng nhờ có tỷ tỷ.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên mặt nàng, tươi sáng nở nụ cười: “Muội muội không cần khách sáo.”

Diêu San Hô mặc một váy áo đỏ tươi thêu hoa, lại đeo trâm ngọc, gương mặt như hoa mai óng ánh, vừa tươi trẻ vừa trong sáng, khiến người ta không rời mắt nổi.

“Tỷ tỷ trợ giúp muội như vậy, khiến muội không biết lấy gì báo đáp.” Nàng tỏ rõ vẻ cảm kích, nhấc lên một ly rượu định mời, Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng lắc đầu, ngừng lại tay của nàng, nói: “Thân thể ta không khỏe, không thể uống rượu.”

Diêu San Hô ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, vội vã buông tay xuống, ấp úng nói: “À, hôm qua Bách Hợp có nói nguyệt tín của tỷ tỷ đến rồi không thể ăn đồ lạnh đồ sống… tỷ xem muội hồ đồ quá, vậy không uống nữa.” Lập tức quay đầu dặn dò Bách Hợp đem cất toàn bộ rượu đi.

Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười chứ không tức giận, Diêu San Hô lại lần nữa tự trách mình không chu đáo, từ đầu tới cuối đều mang dáng vẻ không vui. Chờ quay lại phòng, Giang Tiểu Lâu định nghỉ ngơi, Bách Hợp lại đến gõ cửa.

Bách Hợp mang chút áy náy nói: “Tiểu thư nói sợ cô nương dùng không quen những thứ nô tì hay dùng, đặc biệt đưa cái mới đến cho cô nương.” Nói xong nàng đưa tới một cái khay.

Giang Tiểu Lâu thấy rõ trên khay đặt một sợi dây đai tinh xảo, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Từ thời tiền triều, khi nữ tử đến kỳ nguyệt tín, các nàng thường đem phân tro khâu thành một sợi dây đai, hai đầu dây cột vào hai bên hông, thành một cái gọi là “đai hồng mai”. Khi dơ thì phải thay cái mới, chỉ cần đem đổ phân tro bên trong đi, dùng nước sạch và bồ kết giặt cho sạch rồi phơi khô dùng lại. Nữ tử gia cảnh giàu có thì sẽ dùng bông gòn sạch sẽ thay thế cho phân tro, nhưng vì lý do bông gòn không được chạm nước, cho nên phân tro vẫn là sự lựa chọn hàng đầu. Đến triều Đại Chu, các cô nương lại thích dùng giấy kẹp vào giữa Đai hồng mai để dùng, mà Kim Ngọc đã cho người chế tác ra loại Đai hồng mai cao cấp nhất, dùng loại giấy trắng mềm mại nhất mà những nhà giàu có hay dùng, vải may đai cũng là thứ tốt nhất, mỗi tháng cung ứng định kỳ. Nhưng bởi vì loại này giá cả rất cao, chỉ có cô nương nổi tiếng nhất của Quốc Sắc Thiên Hương lầu mới có quyền được sử dụng. 

Vật nào hiếm thì quý, Kim Ngọc đều phân chia đẳng cấp từ cái ăn, mặc, ở, đi lại, quả thật rất có hiệu quả.

Bây giờ, Đai hồng mai được Diêu San Hô tặng cho Giang Tiểu Lâu, thật là không phải ân huệ bình thường. Con mắt Giang Tiểu Lâu tỏa sáng, nhanh nhẹn cười nói: “Đa tạ tiểu thư nhà ngươi.” Nói xong liền đóng của lại.

Những lời Bách Hợp muốn nói tiếp theo nhất thời nhẹn lại, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng kêu một tiếng rồi phất tay áo rời đi.

Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu sẽ không sử dụng Đai hồng mai mà Diêu San Hô đưa tới, nhưng nàng vẫn giặt sạch rồi đem phơi trong sân mỗi ngày, đồng thời treo ở nơi rất dễ thấy, như cố ý cho tất cả mọi người biết. Vào buổi tối một ngày, tấm đai đó đột nhiên không cánh mà bay. Đồ tốt như vậy bị người ta trộm mất, Giang Tiểu Lâu tỏ vẻ áy náy với Diêu San Hô, đối phương tuy rằng luôn miệng nói không sao, nhưng không che giấu được vẻ khó chịu, sau đó trăm phương ngàn kế phái Bách Hợp ra ngoài điều tra xem là ai đã trộm tấm đai đó, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Một buổi sáng ba ngày sau, Giang Tiểu Lâu bị một trận âm thanh huyên náo làm thức tỉnh, vừa mới đứng dậy liền nghe có người lớn tiếng thét: “Không xong rồi, người đâu, chết người, chết người rồi, mau tới đây.”

Nàng chú ý lắng nghe, âm thanh tựa hồ truyền tới từ phía đông.

Mở cửa, Diêu San Hô hốt hoảng đứng ở cửa: “Tỷ tỷ, tỷ có nghe nói không, bên ngoài có chuyện rồi.”

Các nàng vội vàng chạy tới Bích Nguyệt các, cho nên tất cả mọi người đều nhìn thấy. Lý Hương Lan đang nằm ngửa trên giường, phấn son trên mặt chỉ mới thoa một nửa, đôi mắt mở to, nửa người trên chỉ mặc áo lót, nút áo đang mở ra hai ba nút, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, trên một chân còn lơ lửng một chiếc giày thêu màu đỏ, trên hài thêu hình uyên ương nghịch nước rất sống động, một chiếc giày còn lại thì nằm lẻ loi bên giường.

Phỉ Thúy quỳ ngồi ở bên cạnh, sợ đến không nói nên lời, gương mặt trắng như giấy.

Lý Hương Lan lại bất ngờ chết thảm trong đêm, sương mù trong mắt Diêu San Hô mông lung, nước mắt đầy mặt: “Thật là đáng sợ, sao lại xảy ra chuyện thế này?”

Kim Ngọc mặt mày lạnh lẽo, những người khác bộ dạng cũng thể hiện như rất cảm động.

Vào lúc hơn nửa đêm lúc Lý Hương Lan chuẩn bị đi ngủ thì chết thảm, ngay cả giầy mới chỉ cởi được một chiếc, sáng nay khi Phỉ Thúy phát hiện, nàng đã là một thi thể lạnh băng.

Giang Tiểu Lâu không nhúc nhích, ẩn mình trong bóng tối, phảng phất như một bức tượng.

Diêu San Hô đánh bạo ló đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy ngay bên gối đặt một sợi đai hồng mai vừa được giặt sạch, sắc mặt không khỏi đại biến. Hàm răng trắng cắn vào môi, lập tức kéo khăn lên, âm thanh khóc lóc rên rỉ: “Hương Lan tỷ tỷ chết thật thê thảm.” Dáng vẻ lảo đảo, Bách Hợp vội vã đỡ Diêu San Hô đi ra ngoài.

Giang Tiểu Lâu xem rất cả những thứ này trong mắt, khóe môi toát lên nụ cười lạnh lẽo.

Kim Ngọc mặt mày chán ghét dặn dò Lữ ma ma: “Nha đầu này chết thật đúng là xui xẻo, nhanh kéo ra ngoài đem chôn, âm thầm làm, không được kinh động các khánh nhân qua đêm ở đây.”

Lữ ma ma đáp một tiếng, Kim Ngọc không thể chịu đựng được không khí trong phòng này, nhanh chóng dẫn người rời đi.

Lữ ma ma quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Hương Lan đang nằm trên giường, muốn tháo sợi dây chuyền vàng trên cổ đối phương ra, lại ngại đôi mắt thê thảm đang mở gắt gao nhìn trừng trừng mình, khiến bà trong lòng bất an, chỉ đành phất tay dặn dò Phỉ Thúy: “Đủ rồi, mau tháo hết đồ trang sức đáng tiền trên người chủ tử ngươi xuống, đưa nàng ta lên đường.”

“Vâng.” Phỉ Thúy khóc thút thít nghẹn ngào.

“Chờ một chút.” Giang Tiểu Lâu đột nhiên đi lên phía trước.

Lữ ma ma liếc mắt nhìn nàng: “Làm gì?”

Giang Tiểu Lâu nhỏ nhẹ mềm mỏng nói: “Lữ ma ma, sợi đai hồng mai đó là Diêu San Hô tặng cho ta, có thể trả lại cho ta không?”

Phỉ Thúy thấp thỏm: “Đào Yêu cô nương, sợi đai này tiểu thư nhà nô tỳ đã dùng hai lần rồi…”

Lữ ma ma chán ghét nhíu mày: “Đem đi đi, thứ bẩn thỉu này mà cũng muốn lấy, đúng là không ra gì.”

Giang Tiểu Lâu dùng vải bố bao bọc sợi đai lại, chỉ cười nhẹ nói: “Đa tạ Lữ ma ma.” Nói xong, nàng liền quay người rời đi.

Diêu San Hô bị dọa đến mặt hoa thất sắc, lúc này mới mời Vương đại phụ đến xem mạch, đại phu xem xong, kê đơn, sau đó liền đi vòng sang nơi ở của Giang Tiểu Lâu kiểm tra bệnh cũ của nàng. Giang Tiểu Lâu thừa dịp người khác không chú ý, âm thầm đem sợi đai hồng mai đó đưa cho Vương đại phu xem.

Nam nhân đụng đến thứ này thì sẽ bị xui xẻo, hắn cau mày nửa ngày, nhưng vẫn tỉ mỉ kiểm tra, rất nhanh gương mặt trắng bệch: “Trên sợi đai này có thoa thêm chất dịch của trúc Nam Thiên, ai mang nó trên người, thuốc sẽ nhanh chóng thông qua da thâm nhập vào cơ thể, máu chảy càng nhanh thì trúng độc càng nhanh, lúc nghiêm trọng sẽ xảy ra co giật, hô hấp suy kiện mà chết, cô nương tuyệt đối đừng chạm đến vật này”

Luận về qua cầu rút ván, Diêu San Hô nhận thứ hai, sợ là không ai dám nhận thứ nhất. Vừa họa xong bức họa kia, chớp mắt đã muốn lấy mạng nàng, còn hạ độc ở nơi người thường không bao giờ ngờ tới, thủ đoạn có thể nó là rất độc ác.

Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lóe qua một tia sắc bén, lạnh lẽo như đầm băng: “Lý Hương Lan chẳng qua chỉ là người chết thay…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện