Gương mặt Giang Tiểu Lâu ngày thường mỹ lệ ôn hòa, giờ khắc này trong mắt hiện lên vẻ tức giận, Diêu San Hô nhìn mà không khỏi căng thẳng, cho rằng mình đã nói sai chuyện gì.

Đầu óc Giang Tiểu Lâu nhanh chóng xoay chuyển, thì ra mình không phải phơi thây nơi hoang dã là nhờ lòng tốt của người khác, không tự chủ được, âm thanh của nàng ôn hòa hơn: “Đừng gấp, mau dẫn ta đi xem thế nào.”

Diêu San Hô lúc này mới hoang mang gật đầu: “Được.”

Trong viện là một mảng hỗn loạn, hai ma ma thân hình cao to cường tráng đang kéo một nữ tử đầu tóc bù xù, nữ tử gắt gao che chở một vật trong lồng ngực, dường như càng làm hai ma ma nổi giận, đánh chửi không ngừng bên tai.

“Các ngươi còn không buông tay?” hiếm khi Diêu San Hô giận dữ như vậy.

“San Hô tiểu thư, bà chủ đã chính miệng dặn dò phải đuổi ả sao chổi này đi, nô tì khuyên tiểu thư đừng nên chen vào!”. Thôi ma ma là một phụ nhân cường tráng mặt mày dữ tợn, giọng điệu tuy có chút khách sáo nhưng ngầm có ý uy hiếp.

“Bà…bà…” Diêu San Hô giống như tức giận đến không nói ra lời.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên người nữ tử trẻ tuổi sắc mặt trắng nhợt, tóc dài che mặt, nàng cúi thấp đầu, tựa như không còn sức mà nâng đỡ cổ, nhưng vẫn chăm chú ôm chặt món đồ trong lồng ngực.

Thôi ma ma vừa nói xong, Thường ma ma lại đổi sắc mặt, chọc vào Thôi ma ma một cái: “Còn không im miệng, trước mặt Đào Yêu tiểu thư mà nói linh tinh cái gì!”

Đào Yêu đang là người nổi nhất ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, quan to quý nhân đều trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng, các bà chỉ là tôi tớ hạ đẳng, làm sao dám thất lễ trước mặt đối phương, lỡ như Đào Yêu không vui, kiện cáo đến chỗ Kim Ngọc, thân phận như các bà làm sao mà chống lại được. Thường ma ma là người thông minh, lập tức vẻ mặt tươi cười niềm nở, khúm núm: “Đào Yêu tiểu thư, nơi này rất dơ bẩn, cẩn thận làm bẩn váy của tiểu thư.” Bà vừa nói, vừa ra vẻ nịnh nọt muốn bước qua nâng váy Tiểu Lâu lên. Tiểu Điệp che ở trước mặt, trừng mắt lạnh lẽo: “Bà là cái thứ gì, dám chạm vào tiểu thư nhà ta?”

Thường ma ma vội vàng nói: “Không dám, không dám! Không biết tiểu thư đến đây là có gì dặn dò?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu vẫn như cũ dừng lại trên người nữ tử trẻ tuổi, nói: “Ta đến thăm bằng hữu.”

Thường ma ma trong đầu run run: “Tiểu thư, nói đùa rồi, trong viện này chỉ có một mình Ly Tuyết Ngưng…”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh kiên định: “Tuyết Ngưng cô nương chính là bằng hữu của ta.”

Thường ma ma biến sắc, Thôi ma ma không khỏi nổi giận: “Bằng hữu cái gì, tiện nhân kia sắp bị đuổi ra khỏi nơi này rồi.”

Trong mắt Giang Tiểu Lâu ẩn hiện tia sáng lạnh lẽo: “Ta kết bạn với ai, cần báo cáo với các ngươi sao?”

Thôi ma ma còn muốn nói thêm, Thường ma ma đã đẩy bà lảo đảo một cái, vừa lùi về phía cửa vừa liên tục khom lưng: “Vâng, tiểu thư nói phải là phải! Nô tì sẽ đi ngay, sẽ đi ngay.”

Đi đến nơi Giang Tiểu Lâu không nhìn thấy, Thôi ma ma đẩy Thường ma ma ra: “Ngươi sợ cái gì, làm không xong việc chúng ta làm sao bàn giao?”

Thường ma ma quái gở nói: “Không có mắt sao? Đào Yêu bây giờ đang rất nổi, muốn ngang ngược kiểu gì cũng được, chúng ta thì là cái gì, nếu như bà không sợ chết thì chống đối trực diện đi, còn ta sẽ quay về gặp bà chủ báo cáo.” Nói xong, bà phủi phủi trên người rồi nhanh chóng rời đi.

“Ây, chờ ta, chờ ta với.” Thôi ma ma tỏ rõ vẻ không cam lòng nhìn lại căn phòng dơ bẩn đó một cái, cuối cùng dậm dậm chân, vội vàng đuổi theo.

Trong viện, Tiểu Điệp lập tức dìu người vào phòng. Viện này cũ nát âm u, vách tường ô uế hắc ám, cửa cũng đã bạc màu. Bên trong phòng còn tệ hơn, chỉ có một cái giường ố đen và hai cái ghế. Nữ tử vừa được nâng dậy thân người dơ bẩn, mặt tỏa ra một màu xám tro, một trận ho khan khiến cả người co rúm lại như một con tôm, có thể thấy là bệnh đang rất nặng.

Diêu San Hô toát ra bộ dạng đồng tình, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đang yên lặng nhìn mình, vội nói: “Nhờ có tỷ mới đuổi được hai bà ma ma đó, đa tạ tỷ.”

Giang Tiểu Lâu vẫn chưa trả lời, chỉ là nhẹ giọng dặn dò Tiểu Điệp đi mời đại phu. Chờ Tiểu Điệp đi rồi, Giang Tiểu Lâu mới phát hiện trong lồng ngực nữ tử này đang ôm một đứa bé, trong ánh mắt của nàng nhất thời nổi lên tia kinh ngạc.

Nàng không phải đang ôm bảo vật gì, mà là một đứa bé.

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Giang Tiểu Lâu, Diêu San Hô có chút do dự, cuối cùng vẫn là thổ lộ thật tình: “Trước đó Tuyết Ngưng mang thai, Kim Ngọc nổi trận lôi đình, cho người làm cho tỷ ấy hư thai, ai ngờ tính nàng cứng rắn, bất chấp tất cả cũng muốn sinh đứa con này, giả vờ uống thuốc nhưng sự thật là đem đổ đi, ngày thường thì cố hết sức che giấu, trước đây không lâu đến lúc sắp sinh, cái bụng không giấu được nữa, vẫn bị Kim Ngọc phát hiện, nàng ta liền cho người dùng hình phạt…”

Thanh lâu nữ tử một khi mang thai, sẽ bị coi là chuyện xui xẻo, nhất định phải dựa theo quy củ cưỡng chế phá thai. Tú bà sẽ trăm phương ngàn kế bắt các nàng uống thuốc, bất kể thân thể các nàng có chịu được hay không, nhưng cũng có lúc thuốc không có tác dụng, tú bà sẽ cho người dùng bàn, ghế đè lên bụng của nữ tử đó, để người khỏe mạnh dùng sức đạp lên cho đến khi sinh non mới thôi. Dù cho vì vậy mà làm chết người, cũng tuyệt đối không để cho trong thanh lâu có tiếng trẻ con khóc, đây chính là quy củ. Giang Tiểu Lâu đã từng tận mắt thấy thảm trạng như vậy, cho nên nàng biết rất rõ Tuyết Ngưng này lúc trước đã chịu hành hạ như thế nào. Vì vậy, nàng trầm mặc.

Nửa canh giờ sau đại phu đi vào. Vương đại phu đã hơn bảy mươi, đeo theo hòm thuốc bước đi vội vàng nhưng không đỏ mặt không thở gấp, mà Tiểu Điệp lại thở không ra hơi, hổn hển vô cùng, Giang Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn nàng một cái, Tiểu Điệp cũng thấy ngại mà đỏ mặt. Nàng quả thật là quá mập, đi hai bước đã thở hồng hộc, lúc nãy trên đường đi lão đại phu vẫn luôn nghi ngờ nhìn nàng chăm chăm, làm nàng hận không thể giấu mặt mình đi, làm gì có nha đầu nhà nào mập đến mức này chứ. Sau chuyện lần trước Lữ ma ma soi mói lỗi lầm của nàng khắp nơi, lần này chắc sẽ nói là nàng rất lười biếng.

Vương đại phu đi tới trước mặt Ly Tuyết Ngưng, nàng chỉ cúi đầu ôm đứa bé, mái tóc dài buông xuống che phủ gương mặt, căn bản không thấy rõ dáng dấp của nàng. Vương đại phu bắt mạch cho nàng, chậm rãi cau mày: “Thân thể bị tổn thương rất nặng, ta sẽ làm hết sức, phải xem tạo hóa của nàng ta.”

Vương đại phu định đi kê toa, Ly Tuyết Ngưng từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên kéo tay áo Vương đại phu lại, hy vọng nhìn ông: “Cứu con của ta với.”

Vương đại phu lúc này mới chú ý đến đứa bé nàng vẫn ôm trong lòng, nhất thời sắc mặt kinh hãi rút lui hai bước. Đứa bé trong lòng nàng, mặt xanh xao hơi thở lạnh lẽo, rõ ràng đã chết rồi, nhưng nàng vẫn ôm chặt không buông.

“Con của ta có thể chữa trị được không?” Tuyết Ngưng hỏi như vậy.

Lúc này Giang Tiểu Lâu mới nhìn rõ dung mạo Ly Tuyết Ngưng, nàng hơi ngẩn đầu lên, khẩn cầu nhìn đại phu. Cho dù gương mặt gày gò, vẫn không che lấp được nét đẹp như hoa đào, đôi mắt như thu thủy, còn có một nốt ruồi tuyệt sắc dưới mắt, giờ khắc này sự thê thảm tuyệt vọng trong mắt nàng đủ để làm lòng người chấn động.

Đại phu bị hành động như phát điên của nàng dọa lui lại mấy bước, nhìn sang Giang Tiểu Lâu cầu cứu.

Ly Tuyết Ngưng đã lâu không chạm vào nước sạch, cũng không được tắm, cả người có một loại mùi vị khó hình dung được, nhưng mà Giang Tiểu Lâu không hề ghét bỏ đi tới, ngồi xổm bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: “Tuyết Ngưng, hài tử đã chết rồi.”

Con mắt Ly Tuyết Ngưng giật giật, cuối cùng chịu nhìn vào Giang Tiểu Lâu lần đầu tiên.

Giờ khắc này, Lữ ma ma lặng yên không một tiếng động đứng sau song cửa, thu hết tất cả sự việc vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh. Chẳng qua chỉ là một nha đầu mười bảy mười tám tuổi, làm sao thắng được Kim Ngọc, rất dễ dàng rơi vào bẫy, đúng là tự làm tự chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện