Hàn Thiền đi tới gần, sắc băng tuyết trên mặt càng dày đặc, Diệp Vân Đình nhìn kỹ, liền phát hiện dưới vẻ lạnh băng của hắn, giấu mấy phần mệt mỏi khó phát giác.
Y bất động thanh sắc rũ mắt xuống, liền nghe thấy Hàn Thiền dùng thanh âm chỉ có ba người nghe thấy nói: "Vương gia thật sự khăng khăng đối nghịch với ta? Chúng ta có chung kẻ địch, vốn nên như thể chân tay chăm sóc lẫn nhau."
Vẻ mặt Lý Phượng Kỳ đầy trào phúng, vỗ vỗ hai chân đắp thảm: "Đây cũng là chăm sóc lẫn nhau của ngươi? Vậy thứ cho ta không chịu nổi." Hắn xì khẽ một tiếng, âm thanh lạnh xuống, ý tứ nhắc nhở hàm xúc càng đậm: "Ta không quan tâm ngươi rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ta vĩnh viễn xem thường làm bạn với ngươi."
"Về phần nợ nần lúc trước..." Hắn chậm rãi nói: "Ta sẽ từng cái thanh toán với ngươi."
"Ta nói mấy lần rồi, ta vốn không có ý lấy mạng ngươi." Trong giọng nói của Hàn Thiền mơ hồ mang theo tức giận: "Nếu như ta không làm như vậy, ngươi làm sao có thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn?! Chỉ cần ngươi liên thủ với ta, ta sẽ lập tức đem thuốc giải cho ngươi!"
"Không cần." Sắc mặt Lý Phượng Kỳ trầm xuống, từng chữ từng câu nói: "Ta với Thái phó đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau."
Có qua có lại, sắc mặt hai người đều chìm xuống. Mặc dù tận lực đè nén âm thanh nói chuyện, người khác không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng xem sắc mặt cũng đoán được hai người đàm luận không vui vẻ gì.
Chỉ là giữa Thái phó với Vĩnh An vương có thể có xung đột gì? Tình cảnh này rơi vào trong mắt khách mời ở đây, liền sinh ra các loại suy đoán.
Đang lúc hai người dùi nhọn đấu với đao sắc, một thanh âm cười tủm tỉm bất ngờ chen vào: "Lão sư và Vĩnh An vương đang nói chuyện gì vậu? Làm sao ta thấy đều không quá cao hứng?"
Sau đó Lý Tung không nhanh không chậm cất bước tiến vào, ánh mắt đảo qua giữa hai người.
Sắc mặt Hàn Thiền mắt thường có thể thấy khó coi hơn một chút, hắn căng chặt hàm dưới, không lên tiếng.
Ngược lại là Lý Phượng Kỳ nghiêng mặt nhìn sang, sương tuyết trên mặt hóa thành kim giấu trong bông, từng chiếc đâm vào trong lòng Lý Tung.
"Cũng không nói gì, chỉ là Thái phó vừa mới nhìn trúng khăn quàng da hổ trên cổ Vân Đình, hỏi ta đòi da hổ. Ta nói da hổ này thô ráp, tìm khắp toàn thân từ trên xuống dưới, lấy ra phần mềm mại nhất mới làm được một chiếc khăn quàng như thế, còn lại đều làm đệm chân cho Vân Đình rồi."
"Có lẽ Thái phó mong mà không được, tâm tình không tốt lắm." Hắn nhướn mày, cười bừa bãi: "Nói đến đây, da hổ trắng này vẫn là bệ hạ ban thưởng." Hắn lại nhìn về phía Hàn Thiền: "Nếu Thái phó thật sự muốn, có thể hỏi bệ hạ xem có còn con hổ trắng thứ hai hay không."
Da mặt Hàn Thiền giật giật, miễn cưỡng mới duy trì nổi biểu tình, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Ngược lại là ánh mắt Lý Tung lượn một vòng trên cổ Diệp Vân Đình, nhớ tới con hổ trắng chiến bại kia, sắc mặt âm âm, ngoài cười trong không cười nói: "Hổ trắng này là Vĩnh An vương dâng lên, có còn con thứ hai hay không, phải xem Vĩnh An vương còn bản lĩnh bắt được con khác dâng lên cho trẫm hay không."
"Chỉ sợ phải khiến bệ hạ thất vọng rồi." Lý Phượng Kỳ giả vờ giả vịt thở dài: "Bạch hổ này vốn hiếm thấy, chết một con liền khó gặp được con thứ hai. Huống hồ..." Hắn tận lực chậm lại ngữ điệu: "Bây giờ ta chỉ nuôi sói, không nuôi hổ."
Dứt lời liền cố ý hỏi: "Mà con sói lúc trước bệ hạ ban cho, bây giờ thần nuôi vô cùng khỏe mạnh. Bệ hạ có muốn đến xem không?"
"..."
Hắn năm lần bảy lượt lấy chuyện xưa làm cớ moi móc, Lý Tung rốt cục không kiềm chế nổi, phất tay áo trầm giọng nói: "Không cần. Hôm nay trẫm tới để ăn tiệc uống rượu, không phải đến xem Vĩnh An vương thuần thú."
Dứt lời phất tay áo nhanh chân đi vào, lúc bước qua Hàn Thiền, bước chân liền dừng lại: "Lão sư xin nghỉ mấy ngày, nói là nằm trên giường dưỡng bệnh. Nếu như thế, yến tiệc này vẫn là ít đến cho thỏa đáng."
"Tạ ơn bệ hạ quan tâm." Hàn Thiền thần sắc bất động, vẫn chưa vì hắn nhắc nhở mà xúc động gì: "Rượu có thể không uống, tiệc của Vĩnh An vương lại không thể không đi."
"Ngươi!" Lý Tung biến sắc, nhìn hắn chốc lát: "Được. Được lắm!"
Hàn Thiền lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn bóng lưng gã nhuộm mấy phần tiêu điều.
*
Khách mời đều đã đến, buổi yến tiệc bắt đầu.
Mọi người theo tỳ nữ chỉ dẫn dồn dập ngồi xuống.
Lý Tung ngồi trên chủ vị, Hàn Thiền ngồi bên phải, Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình ngồi bên trái, xuống chút nữa lại là Thường Dụ An và Việt Trường Câu...
Khách mời chia hai hàng mà ngồi, tiếng sáo trúc nổi lên, một nhóm vũ nữ phiêu nhiên mà vào, quần áo thướt tha, vũ điệu lả lướt.
Lý Phượng Kỳ rót một chén rượu nhỏ cho Diệp Vân Đình, ra hiệu y nhìn bầu rượu, nhỏ giọng dặn dò: "Hôm nay nhiều người việc tạp, tửu lượng của ngươi kém, liền uống chút rượu gạo ứng phó đi. Đây là bình bát bảo âm dương, rượu gạo trong bình âm, ngươi nhớ cho kĩ."
Nói xong liền ấn xuống một cơ quan trên thân bình, làm mẫu cho y một lần.
Diệp Vân Đình không ngờ hắn tỉ mỉ như vậy, đến chuyện này cũng cân nhắc chu toàn. Y bưng rượu gạo lên hơi mím một hớp, chất rượu trong veo vào cổ họng, mới nhẹ giọng nói cám ơn.
"Giữa ngươi và ta, nói chữ cảm ơn quá xa cách. Nếu đại công tử thật sự muốn tạ ơn, không bằng nhanh chóng cho ta có được đền bù mong muốn." Lý Phượng Kỳ câu môi khẽ cười, mặt mày sáng quắc bức người.
Hai người đều rõ ràng trong lòng "Được đền bù mong muốn" là chỉ cái gì.
Diệp Vân Đình tránh né ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn, chỉ làm như không nghe thấy, vành tai lại ít nhiều nhuộm mấy phần sắc hồng.
Việt Trường Câu bên cạnh vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, đem rượu cốc lạch cạch đặt lên trên bàn, cùng Thường Dụ An oán nói: "Vĩnh An vương này rót thuốc mê gì cho sư đệ vậy? Nhìn hắn cười xem! Ưỡn à ưỡn ẹo!"
Thường Dụ An hơi nhíu mày: "Bình tĩnh đừng nóng. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mọi việc nhìn nhiều, nói ít."
"Ta đây không phải vì lo lắng cho sư đệ sao?" Việt Trường Câu bất đắc dĩ, đến cùng lại cũng không nói thầm nữa, chỉ vừa uống rượu, vừa nhìn chằm chằm động tĩnh bên bàn Diệp Vân Đình.
Cùng lúc đó, Lý Tung ngồi trên thượng vị cũng chú ý tới động tĩnh ở bàn Lý Phượng Kỳ. Gã lắc lắc chén rượu, nheo mắt hỏi Thôi Hi: "Ngươi nói bọn họ sẽ không đùa mà thành thật chứ?"
Mấy ngày nay gã lại nghe nói không ít tin đồn về hai người, lúc hai người tiến cung cũng không keo kiệt thể hiện thân mật trước mặt hắn.
Nhưng gã với Lý Phượng Kỳ quen biết nhiều năm như vậy, biết hắn không gần nữ sắc, một lòng nhào đến biên quan. Vì vậy lúc trước vẫn làm chủ mà cho rằng điều này là hai người đang diễn trò cho gã xem.
Nhưng hôm nay gã nhìn cảnh này, lại cảm thấy không chỉ là diễn trò.
Bầu không khí như vậy... Không phải đơn thuần diễn trò là có thể có.
"Thần không biết." Thôi Hi khom người trả lời: "Thần năm tuổi đã tịnh thân vào cung, làm sao hiểu mấy việc tình ái này."
Lý Tung liếc nhìn hắn một cái: "Cũng phải, trẫm không nên hỏi ngươi."
Nói xong liền chú ý tới bàn của thầy trò Thường Dụ An, nghi ngờ hỏi: "Hai người kia là ai? Chưa từng gặp. Làm sao lại ngồi trước như thế?"
"Hẳn là lão sư và sư huynh của Vĩnh An vương phi." Ánh mắt Thôi Hi lóe lóe, vẫn trả lời như thực chất.
"Ồ?" Lý Tung một hớp uống cạn chén rượu, ánh mắt lộ ra mấy phần cân nhắc, hướng Thôi Hi vẫy vẫy tay, nhỏ giọng dặn dò hắn vài câu.
*
Rượu qua ba tuần, tất cả mọi người đều đã có chút say.
Diệp Vân Đình thân là Vương phi, người đến chúc rượu không ít. Tuy rằng uống là rượu gạo, nhưng dần dần vẫn không chống đỡ nổi.
Sắc mặt y ửng đỏ, trong mắt nhiều hơn mấy phần mơ hồ, lúc nhìn về phía Lý Phượng Kỳ cũng như sương mù mông lung.
"Ta có chút say rồi, đi ra ngoài hóng gió một chút, tỉnh rượu lại vào."
Lý Phượng Kỳ thấy sắc mặt y ửng hồng, liền nhét vào tay y một gói ô mai nhỏ: "Ăn ô mai này đi, có thể thoải mái hơn một chút."
Ô mai gói giấy dầu, còn mang theo nhiệt độ nhàn nhạt, hiển nhiên là vẫn luôn được hắn để trong người.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Diệp Vân Đình xúc động vì sự tỉ mỉ chu đáo của hắn, theo bản năng thầm muốn tạ ơn, lại nghĩ hắn đã nói tạ ơn quá xa lạ, liền mím môi nuốt trở vào, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, mới cất ô mai rời đi.
Tửu lượng của y quả thật kém cực kì, mới như thế cảm giác say đã lập tức dâng lên, bước đi đều có chút phập phù. Quý Liêm đỡ y tìm cái chòi không có người vào nghỉ mát, bảo y ngồi nghỉ cho tỉnh rượu, mình thì về nhà bếp phía sau bưng canh giải rượu cho y.
Bây giờ đã là giữa tháng chín, mấy ngày nữa đã sắp lập đông, ban đêm gió lạnh thổi vào người, có chút lạnh lẽo thấu xương, nhưng cũng ít nhiều thổi tan chút cảm giác say khô nóng.
Diệp Vân Đình run lập cập, không nhịn được rụt cổ một cái, kéo lại khăn quàng trên cổ. Khăn quàng lông xù ấm vù vù ngăn cản gió lạnh, đây là Lý Phượng Kỳ sai người làm cho y.
Y híp mắt một cái, liền móc ra gói giấy dầu nho nhỏ trong tay áo, mở ra trong lòng bàn tay, nhón một viên đưa vào trong miệng.
Vị ô mai khiến y run run một chút, nhưng sau khi chua xót, lại là mùi thơm ngọt ngào, xác thực có chút tác dụng với cái đầu say rượu choáng váng.
Diệp Vân Đình không nhịn được nhặt thêm một viên thả vào trong miệng, tư vị chua chua sáp sáp trong veo tràn ngập khoang miệng, so với tâm tình phức tạp lúc này của y không khác nhau chút nào.
Cái này cũng là Lý Phượng Kỳ chuẩn bị cho y.
Trong hai mươi năm cuộc đời trước kia, chưa có lúc nào tâm tình y phức tạp khó có thể lựa chọn như lúc này.
Nhìn ô mai trong tay xuất thần, chợt phát hiện một bàn tay phía sau đang chộp tới phía y......
Diệp Vân Đình nghiêng người trốn một cái, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện là một người có chút quen mặt.
...... Trong lúc tiếp khách hình như đối phương có đến chào hỏi, hình như là thống lĩnh nào đó, họ Phan, chức quan trong một đám khách mời không cao lắm, nhưng bởi vì vóc người cường tráng, mặt đầy dữ tợn, khiến y có chút ấn tượng.
"Phan thống lĩnh có việc gì?" Diệp Vân Đình không thích tác phong thô lỗ vừa xong của gã, liền kéo giãn khoảng cách với gã.
Phan thống lĩnh kia thấy y né tránh, sắc mặt liền có chút không dễ nhìn. Gã tựa như đã uống nhiều rượu, hai gò má ửng hồng, ánh mắt nhìn Diệp Vân Đình có chút dính ngấy không nói ra được: "Ta thấy Vương phi một mình ở đây hao tổn tinh thần, liền, liền muốn đến an ủi một chút."
Hắn lớn đầu lưỡi nói chuyện, ánh mắt lại lưu luyến ở eo mông Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình phát hiện ánh mắt hắn, sắc mặt càng lúc càng trầm ngưng. Y không có dấu vết nhìn quét bốn phía, tìm kiếm đường lui.
Nhưng cái đình y đang ở được xây trên một hòn giả sơn, ba mặt đều là huyền không, chỉ có một mặt là đường ra, lại vừa vặn bị Phan thống lĩnh chặn lại.
"Nếu Phan thống lĩnh uống say, ta đi gọi người đến dìu ngươi nghỉ ngơi."
Diệp Vân Đình thấy không có đường thối lui, chỉ có thể tạm thời ổn định hắn trước.
Cũng không phải y sợ Phan thống lĩnh, chỉ là lo lắng hắn uống nhiều rượu rồi liều mạng, vạn nhất chuyện náo động, với mặt mũi phủ Vĩnh An vương chắc chắn là không dễ nhìn.
Nhưng y nguyện ý nhân nhượng cho yên chuyện, đưa ra bậc thang, Phan thống lĩnh cũng không nhận.
Gã nhếch miệng cười, liền áp sát một chút, siết chén rượu cầm trong tay tiến đến trước mặt Diệp Vân Đình: "Rượu có thể quên ưu, nếu Vương phi có gì ủy khuất, không bằng cùng ta uống một chén, quên đi ưu sầu."
"Phan thống lĩnh uống say, có lẽ phải tỉnh lại chút đi."
Diệp Vân Đình sầm mặt lại, đoạt lấy chén rượu, trở tay giội lên mặt Phan thống lĩnh.
Mặc dù tính khí y tốt, nhưng cũng phải nhìn xem là đối với ai.
Phan thống lĩnh không nghĩ y không nể mặt mũi như vậy, ánh mắt nhất thời biến đổi, trên mặt nhiều hơn mấy phần dữ tợn.
"Ta cho ngươi mấy phần mặt mũi, ngươi còn lên mũi lên mặt? Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"
Hắn lau mặt một cái, áp sát về Diệp Vân Đình......
Lại nói lúc này trong yến tiệc, sáo trúc ca vũ, mỹ tửu mỹ thực, vẫn cứ phi thường náo nhiệt.
Nhưng Diệp Vọng lại không có nửa điểm tâm tư đi hưởng thụ.
Lần này hắn theo tới là muốn nói cho Diệp Vân Đình, hắn đã thuyết phục phụ thân mẫu thân, chuẩn bị vào trong quân rèn luyện. Hắn suy tư một lúc lâu, cảm thấy mình vừa nhìn sách não liền đau, thi khoa cử nhất định là qkhông được, vậy liền chỉ còn thử tòng quân.
Mấy ngày nay hắn với mẫu thân tranh luận hồi lâu, có nói đạo lý to lớn, cũng có cố tình gây sự khóc lóc om sòm lăn lộn, phí sức lực chín trâu hai hổ, mẫu thân mới đồng ý hắn vào quân nhà ngoại tổ rèn luyện.
Trong quân khổ cực, nếu chuyến này không làm ra chút công lao hắn sẽ không trở về, ngắn thì một năm nửa năm, dài thì ba năm năm năm cũng không phải không thể.
Lần này đến, cũng là để nói lời từ biệt với Diệp Vân Đình.
Chỉ là từ lúc vào Vương phủ đến giờ, hắn vẫn chưa tìm được nửa cơ hội nói chuyện với y.
Mắt thấy Diệp Vân Đình đứng dậy rời đi, hắn đang trù trừ có muốn đi theo hay không, thì có một thị nữ đã đến gần, cúi người thấp giọng nói bên tai hắn: "Nhị công tử, Vương phi sai ta chuyển lời cho ngài, nói muốn nói chuyện riêng với ngài, muốn ngài đến Trầm Tĩnh Đình tìm y."
Diệp Vọng vừa nghe, lập tức đứng dậy. Kết quả động tác quá lớn, làm Ân Hồng Diệp nghiêng mặt nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Diệp Vọng chỉ lo Ân Hồng Diệp ngăn hắn, thuận miệng mượn cớ: "Con đi ra ngoài."
Nói xong không chờ Ân Hồng Diệp đáp lời, liền ôm bụng sốt ruột chuồn mất.
Y bất động thanh sắc rũ mắt xuống, liền nghe thấy Hàn Thiền dùng thanh âm chỉ có ba người nghe thấy nói: "Vương gia thật sự khăng khăng đối nghịch với ta? Chúng ta có chung kẻ địch, vốn nên như thể chân tay chăm sóc lẫn nhau."
Vẻ mặt Lý Phượng Kỳ đầy trào phúng, vỗ vỗ hai chân đắp thảm: "Đây cũng là chăm sóc lẫn nhau của ngươi? Vậy thứ cho ta không chịu nổi." Hắn xì khẽ một tiếng, âm thanh lạnh xuống, ý tứ nhắc nhở hàm xúc càng đậm: "Ta không quan tâm ngươi rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ngươi nhớ kỹ, ta vĩnh viễn xem thường làm bạn với ngươi."
"Về phần nợ nần lúc trước..." Hắn chậm rãi nói: "Ta sẽ từng cái thanh toán với ngươi."
"Ta nói mấy lần rồi, ta vốn không có ý lấy mạng ngươi." Trong giọng nói của Hàn Thiền mơ hồ mang theo tức giận: "Nếu như ta không làm như vậy, ngươi làm sao có thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn?! Chỉ cần ngươi liên thủ với ta, ta sẽ lập tức đem thuốc giải cho ngươi!"
"Không cần." Sắc mặt Lý Phượng Kỳ trầm xuống, từng chữ từng câu nói: "Ta với Thái phó đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau."
Có qua có lại, sắc mặt hai người đều chìm xuống. Mặc dù tận lực đè nén âm thanh nói chuyện, người khác không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng xem sắc mặt cũng đoán được hai người đàm luận không vui vẻ gì.
Chỉ là giữa Thái phó với Vĩnh An vương có thể có xung đột gì? Tình cảnh này rơi vào trong mắt khách mời ở đây, liền sinh ra các loại suy đoán.
Đang lúc hai người dùi nhọn đấu với đao sắc, một thanh âm cười tủm tỉm bất ngờ chen vào: "Lão sư và Vĩnh An vương đang nói chuyện gì vậu? Làm sao ta thấy đều không quá cao hứng?"
Sau đó Lý Tung không nhanh không chậm cất bước tiến vào, ánh mắt đảo qua giữa hai người.
Sắc mặt Hàn Thiền mắt thường có thể thấy khó coi hơn một chút, hắn căng chặt hàm dưới, không lên tiếng.
Ngược lại là Lý Phượng Kỳ nghiêng mặt nhìn sang, sương tuyết trên mặt hóa thành kim giấu trong bông, từng chiếc đâm vào trong lòng Lý Tung.
"Cũng không nói gì, chỉ là Thái phó vừa mới nhìn trúng khăn quàng da hổ trên cổ Vân Đình, hỏi ta đòi da hổ. Ta nói da hổ này thô ráp, tìm khắp toàn thân từ trên xuống dưới, lấy ra phần mềm mại nhất mới làm được một chiếc khăn quàng như thế, còn lại đều làm đệm chân cho Vân Đình rồi."
"Có lẽ Thái phó mong mà không được, tâm tình không tốt lắm." Hắn nhướn mày, cười bừa bãi: "Nói đến đây, da hổ trắng này vẫn là bệ hạ ban thưởng." Hắn lại nhìn về phía Hàn Thiền: "Nếu Thái phó thật sự muốn, có thể hỏi bệ hạ xem có còn con hổ trắng thứ hai hay không."
Da mặt Hàn Thiền giật giật, miễn cưỡng mới duy trì nổi biểu tình, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Ngược lại là ánh mắt Lý Tung lượn một vòng trên cổ Diệp Vân Đình, nhớ tới con hổ trắng chiến bại kia, sắc mặt âm âm, ngoài cười trong không cười nói: "Hổ trắng này là Vĩnh An vương dâng lên, có còn con thứ hai hay không, phải xem Vĩnh An vương còn bản lĩnh bắt được con khác dâng lên cho trẫm hay không."
"Chỉ sợ phải khiến bệ hạ thất vọng rồi." Lý Phượng Kỳ giả vờ giả vịt thở dài: "Bạch hổ này vốn hiếm thấy, chết một con liền khó gặp được con thứ hai. Huống hồ..." Hắn tận lực chậm lại ngữ điệu: "Bây giờ ta chỉ nuôi sói, không nuôi hổ."
Dứt lời liền cố ý hỏi: "Mà con sói lúc trước bệ hạ ban cho, bây giờ thần nuôi vô cùng khỏe mạnh. Bệ hạ có muốn đến xem không?"
"..."
Hắn năm lần bảy lượt lấy chuyện xưa làm cớ moi móc, Lý Tung rốt cục không kiềm chế nổi, phất tay áo trầm giọng nói: "Không cần. Hôm nay trẫm tới để ăn tiệc uống rượu, không phải đến xem Vĩnh An vương thuần thú."
Dứt lời phất tay áo nhanh chân đi vào, lúc bước qua Hàn Thiền, bước chân liền dừng lại: "Lão sư xin nghỉ mấy ngày, nói là nằm trên giường dưỡng bệnh. Nếu như thế, yến tiệc này vẫn là ít đến cho thỏa đáng."
"Tạ ơn bệ hạ quan tâm." Hàn Thiền thần sắc bất động, vẫn chưa vì hắn nhắc nhở mà xúc động gì: "Rượu có thể không uống, tiệc của Vĩnh An vương lại không thể không đi."
"Ngươi!" Lý Tung biến sắc, nhìn hắn chốc lát: "Được. Được lắm!"
Hàn Thiền lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn bóng lưng gã nhuộm mấy phần tiêu điều.
*
Khách mời đều đã đến, buổi yến tiệc bắt đầu.
Mọi người theo tỳ nữ chỉ dẫn dồn dập ngồi xuống.
Lý Tung ngồi trên chủ vị, Hàn Thiền ngồi bên phải, Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình ngồi bên trái, xuống chút nữa lại là Thường Dụ An và Việt Trường Câu...
Khách mời chia hai hàng mà ngồi, tiếng sáo trúc nổi lên, một nhóm vũ nữ phiêu nhiên mà vào, quần áo thướt tha, vũ điệu lả lướt.
Lý Phượng Kỳ rót một chén rượu nhỏ cho Diệp Vân Đình, ra hiệu y nhìn bầu rượu, nhỏ giọng dặn dò: "Hôm nay nhiều người việc tạp, tửu lượng của ngươi kém, liền uống chút rượu gạo ứng phó đi. Đây là bình bát bảo âm dương, rượu gạo trong bình âm, ngươi nhớ cho kĩ."
Nói xong liền ấn xuống một cơ quan trên thân bình, làm mẫu cho y một lần.
Diệp Vân Đình không ngờ hắn tỉ mỉ như vậy, đến chuyện này cũng cân nhắc chu toàn. Y bưng rượu gạo lên hơi mím một hớp, chất rượu trong veo vào cổ họng, mới nhẹ giọng nói cám ơn.
"Giữa ngươi và ta, nói chữ cảm ơn quá xa cách. Nếu đại công tử thật sự muốn tạ ơn, không bằng nhanh chóng cho ta có được đền bù mong muốn." Lý Phượng Kỳ câu môi khẽ cười, mặt mày sáng quắc bức người.
Hai người đều rõ ràng trong lòng "Được đền bù mong muốn" là chỉ cái gì.
Diệp Vân Đình tránh né ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn, chỉ làm như không nghe thấy, vành tai lại ít nhiều nhuộm mấy phần sắc hồng.
Việt Trường Câu bên cạnh vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, đem rượu cốc lạch cạch đặt lên trên bàn, cùng Thường Dụ An oán nói: "Vĩnh An vương này rót thuốc mê gì cho sư đệ vậy? Nhìn hắn cười xem! Ưỡn à ưỡn ẹo!"
Thường Dụ An hơi nhíu mày: "Bình tĩnh đừng nóng. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mọi việc nhìn nhiều, nói ít."
"Ta đây không phải vì lo lắng cho sư đệ sao?" Việt Trường Câu bất đắc dĩ, đến cùng lại cũng không nói thầm nữa, chỉ vừa uống rượu, vừa nhìn chằm chằm động tĩnh bên bàn Diệp Vân Đình.
Cùng lúc đó, Lý Tung ngồi trên thượng vị cũng chú ý tới động tĩnh ở bàn Lý Phượng Kỳ. Gã lắc lắc chén rượu, nheo mắt hỏi Thôi Hi: "Ngươi nói bọn họ sẽ không đùa mà thành thật chứ?"
Mấy ngày nay gã lại nghe nói không ít tin đồn về hai người, lúc hai người tiến cung cũng không keo kiệt thể hiện thân mật trước mặt hắn.
Nhưng gã với Lý Phượng Kỳ quen biết nhiều năm như vậy, biết hắn không gần nữ sắc, một lòng nhào đến biên quan. Vì vậy lúc trước vẫn làm chủ mà cho rằng điều này là hai người đang diễn trò cho gã xem.
Nhưng hôm nay gã nhìn cảnh này, lại cảm thấy không chỉ là diễn trò.
Bầu không khí như vậy... Không phải đơn thuần diễn trò là có thể có.
"Thần không biết." Thôi Hi khom người trả lời: "Thần năm tuổi đã tịnh thân vào cung, làm sao hiểu mấy việc tình ái này."
Lý Tung liếc nhìn hắn một cái: "Cũng phải, trẫm không nên hỏi ngươi."
Nói xong liền chú ý tới bàn của thầy trò Thường Dụ An, nghi ngờ hỏi: "Hai người kia là ai? Chưa từng gặp. Làm sao lại ngồi trước như thế?"
"Hẳn là lão sư và sư huynh của Vĩnh An vương phi." Ánh mắt Thôi Hi lóe lóe, vẫn trả lời như thực chất.
"Ồ?" Lý Tung một hớp uống cạn chén rượu, ánh mắt lộ ra mấy phần cân nhắc, hướng Thôi Hi vẫy vẫy tay, nhỏ giọng dặn dò hắn vài câu.
*
Rượu qua ba tuần, tất cả mọi người đều đã có chút say.
Diệp Vân Đình thân là Vương phi, người đến chúc rượu không ít. Tuy rằng uống là rượu gạo, nhưng dần dần vẫn không chống đỡ nổi.
Sắc mặt y ửng đỏ, trong mắt nhiều hơn mấy phần mơ hồ, lúc nhìn về phía Lý Phượng Kỳ cũng như sương mù mông lung.
"Ta có chút say rồi, đi ra ngoài hóng gió một chút, tỉnh rượu lại vào."
Lý Phượng Kỳ thấy sắc mặt y ửng hồng, liền nhét vào tay y một gói ô mai nhỏ: "Ăn ô mai này đi, có thể thoải mái hơn một chút."
Ô mai gói giấy dầu, còn mang theo nhiệt độ nhàn nhạt, hiển nhiên là vẫn luôn được hắn để trong người.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Diệp Vân Đình xúc động vì sự tỉ mỉ chu đáo của hắn, theo bản năng thầm muốn tạ ơn, lại nghĩ hắn đã nói tạ ơn quá xa lạ, liền mím môi nuốt trở vào, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, mới cất ô mai rời đi.
Tửu lượng của y quả thật kém cực kì, mới như thế cảm giác say đã lập tức dâng lên, bước đi đều có chút phập phù. Quý Liêm đỡ y tìm cái chòi không có người vào nghỉ mát, bảo y ngồi nghỉ cho tỉnh rượu, mình thì về nhà bếp phía sau bưng canh giải rượu cho y.
Bây giờ đã là giữa tháng chín, mấy ngày nữa đã sắp lập đông, ban đêm gió lạnh thổi vào người, có chút lạnh lẽo thấu xương, nhưng cũng ít nhiều thổi tan chút cảm giác say khô nóng.
Diệp Vân Đình run lập cập, không nhịn được rụt cổ một cái, kéo lại khăn quàng trên cổ. Khăn quàng lông xù ấm vù vù ngăn cản gió lạnh, đây là Lý Phượng Kỳ sai người làm cho y.
Y híp mắt một cái, liền móc ra gói giấy dầu nho nhỏ trong tay áo, mở ra trong lòng bàn tay, nhón một viên đưa vào trong miệng.
Vị ô mai khiến y run run một chút, nhưng sau khi chua xót, lại là mùi thơm ngọt ngào, xác thực có chút tác dụng với cái đầu say rượu choáng váng.
Diệp Vân Đình không nhịn được nhặt thêm một viên thả vào trong miệng, tư vị chua chua sáp sáp trong veo tràn ngập khoang miệng, so với tâm tình phức tạp lúc này của y không khác nhau chút nào.
Cái này cũng là Lý Phượng Kỳ chuẩn bị cho y.
Trong hai mươi năm cuộc đời trước kia, chưa có lúc nào tâm tình y phức tạp khó có thể lựa chọn như lúc này.
Nhìn ô mai trong tay xuất thần, chợt phát hiện một bàn tay phía sau đang chộp tới phía y......
Diệp Vân Đình nghiêng người trốn một cái, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện là một người có chút quen mặt.
...... Trong lúc tiếp khách hình như đối phương có đến chào hỏi, hình như là thống lĩnh nào đó, họ Phan, chức quan trong một đám khách mời không cao lắm, nhưng bởi vì vóc người cường tráng, mặt đầy dữ tợn, khiến y có chút ấn tượng.
"Phan thống lĩnh có việc gì?" Diệp Vân Đình không thích tác phong thô lỗ vừa xong của gã, liền kéo giãn khoảng cách với gã.
Phan thống lĩnh kia thấy y né tránh, sắc mặt liền có chút không dễ nhìn. Gã tựa như đã uống nhiều rượu, hai gò má ửng hồng, ánh mắt nhìn Diệp Vân Đình có chút dính ngấy không nói ra được: "Ta thấy Vương phi một mình ở đây hao tổn tinh thần, liền, liền muốn đến an ủi một chút."
Hắn lớn đầu lưỡi nói chuyện, ánh mắt lại lưu luyến ở eo mông Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình phát hiện ánh mắt hắn, sắc mặt càng lúc càng trầm ngưng. Y không có dấu vết nhìn quét bốn phía, tìm kiếm đường lui.
Nhưng cái đình y đang ở được xây trên một hòn giả sơn, ba mặt đều là huyền không, chỉ có một mặt là đường ra, lại vừa vặn bị Phan thống lĩnh chặn lại.
"Nếu Phan thống lĩnh uống say, ta đi gọi người đến dìu ngươi nghỉ ngơi."
Diệp Vân Đình thấy không có đường thối lui, chỉ có thể tạm thời ổn định hắn trước.
Cũng không phải y sợ Phan thống lĩnh, chỉ là lo lắng hắn uống nhiều rượu rồi liều mạng, vạn nhất chuyện náo động, với mặt mũi phủ Vĩnh An vương chắc chắn là không dễ nhìn.
Nhưng y nguyện ý nhân nhượng cho yên chuyện, đưa ra bậc thang, Phan thống lĩnh cũng không nhận.
Gã nhếch miệng cười, liền áp sát một chút, siết chén rượu cầm trong tay tiến đến trước mặt Diệp Vân Đình: "Rượu có thể quên ưu, nếu Vương phi có gì ủy khuất, không bằng cùng ta uống một chén, quên đi ưu sầu."
"Phan thống lĩnh uống say, có lẽ phải tỉnh lại chút đi."
Diệp Vân Đình sầm mặt lại, đoạt lấy chén rượu, trở tay giội lên mặt Phan thống lĩnh.
Mặc dù tính khí y tốt, nhưng cũng phải nhìn xem là đối với ai.
Phan thống lĩnh không nghĩ y không nể mặt mũi như vậy, ánh mắt nhất thời biến đổi, trên mặt nhiều hơn mấy phần dữ tợn.
"Ta cho ngươi mấy phần mặt mũi, ngươi còn lên mũi lên mặt? Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"
Hắn lau mặt một cái, áp sát về Diệp Vân Đình......
Lại nói lúc này trong yến tiệc, sáo trúc ca vũ, mỹ tửu mỹ thực, vẫn cứ phi thường náo nhiệt.
Nhưng Diệp Vọng lại không có nửa điểm tâm tư đi hưởng thụ.
Lần này hắn theo tới là muốn nói cho Diệp Vân Đình, hắn đã thuyết phục phụ thân mẫu thân, chuẩn bị vào trong quân rèn luyện. Hắn suy tư một lúc lâu, cảm thấy mình vừa nhìn sách não liền đau, thi khoa cử nhất định là qkhông được, vậy liền chỉ còn thử tòng quân.
Mấy ngày nay hắn với mẫu thân tranh luận hồi lâu, có nói đạo lý to lớn, cũng có cố tình gây sự khóc lóc om sòm lăn lộn, phí sức lực chín trâu hai hổ, mẫu thân mới đồng ý hắn vào quân nhà ngoại tổ rèn luyện.
Trong quân khổ cực, nếu chuyến này không làm ra chút công lao hắn sẽ không trở về, ngắn thì một năm nửa năm, dài thì ba năm năm năm cũng không phải không thể.
Lần này đến, cũng là để nói lời từ biệt với Diệp Vân Đình.
Chỉ là từ lúc vào Vương phủ đến giờ, hắn vẫn chưa tìm được nửa cơ hội nói chuyện với y.
Mắt thấy Diệp Vân Đình đứng dậy rời đi, hắn đang trù trừ có muốn đi theo hay không, thì có một thị nữ đã đến gần, cúi người thấp giọng nói bên tai hắn: "Nhị công tử, Vương phi sai ta chuyển lời cho ngài, nói muốn nói chuyện riêng với ngài, muốn ngài đến Trầm Tĩnh Đình tìm y."
Diệp Vọng vừa nghe, lập tức đứng dậy. Kết quả động tác quá lớn, làm Ân Hồng Diệp nghiêng mặt nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Diệp Vọng chỉ lo Ân Hồng Diệp ngăn hắn, thuận miệng mượn cớ: "Con đi ra ngoài."
Nói xong không chờ Ân Hồng Diệp đáp lời, liền ôm bụng sốt ruột chuồn mất.
Danh sách chương