Thật ra vẫn đau, đúng không
Nhờ phúc của sư phụ vớ bở Túc Du Phong, trước kia lúc Văn Hành so chiêu mài giũa với ông, luôn luôn giữ vững ý thức “Tấn công điểm yếu”, chuyên ra tay chỗ tay cụt bên phải của ông. Nhưng luôn bị Túc Du Phong dùng cùng một chiêu trở tay đánh lại. Dần dà, Văn Hành chịu đủ dạy dỗ, nên đã sửa đổi và hoàn thiện nền tảng chưởng pháp trước kia của hắn hơn, sáng tạo ra một chiêu kiếm pháp tay trái, chuyên dùng để đánh trả đối thủ khi tay phải không tiện, đây chính là “Tuyết Nặng Gãy Trúc”.
Năm đó Túc Du Phong ngàn dặm truy sát Phùng Bão Nhất, khi hai người quyết dấu, Túc Du Phong bị Phùng Bão Nhất phế một cánh tay, Phùng Bão Nhất bị Túc Du Phong làm tổn thương mắt trái, cuối cùng rơi vào kết cục cả hai cùng thiệt hại. Túc Du Phong có ấn tượng rất sâu với trận chiến này, thường lấy ra nhắc với Văn Hành, hai thầy trò mô phỏng phá chiêu như thế nào, nhưng mà luyện tới luyện lui, lại phát hiện chiêu này gần như khó giải — trừ khi liều mạng bỏ một tay, dùng “Tuyết Nặng Gãy Trúc” đánh trả.
Phùng Bão Nhất ngàn tính vạn tính, không ngờ được cuối cùng lại thua bởi một oắt con không có danh tiếng gì. Văn Hành tựa như được ông trời đặc biệt phái tới khắc ông ta, giống như lần trước thất bại ngoài ý muốn, lần này thất thủ cũng không hiểu ra sao. Rõ ràng ông ra hoàn toàn đã trấn áp Văn Hành, nhưng vẫn bị tên kia bắt được sơ hở rất nhỏ, một lần hành động trở mình.
“Túc Du Phong…” Trong giọng nói của ông ta có mấy phần cực kỳ giận giữ, khàn giọng nói, “Ngươi lại biết ông ta…”
Văn Hành cúi người về phía Phùng Bão Nhất, thản nhiên nhìn thẳng vào ông ta, bình tĩnh nói, “Gia sư nhờ ta hỏi thăm các hạ, đã lâu không gặp, rất là nhớ nhung.”
Phùng Bão Nhất đứng đầu nội vệ, quyền cao chức trọng đương nhiên không cần phải nói, thậm chí đủ để chi phối thánh mệnh của đế vương. Nếu nói trên đời còn có người khiến ông ta e ngại, chuyện khiến ông ta kiêng kỵ, Văn Hành cũng chỉ có thể nghĩ đến ông ta xuất thân Bộ Hư cung, còn có Túc Du Phong từng lùng bắt ông ta đến nỗi hai bên cùng thiệt hại.
Máu tươi không ngừng trào ra từ kẽ ngón tay, không biết là đau hay thật sự bị Văn Hành đoán trúng, ngón tay Phùng Bão Nhất đang không tự giác run nhẹ, một con mắt còn sót lại ẩn trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng, hận không thể bóp gãy cổ Văn Hành ngay tại chỗ. Nhưng vừa rồi ông ta bị mấy câu nói của hắn khiến tâm thần khiếp sợ, trong lúc nhất thời không có động tác, lại giằng co với Văn Hành.
Ngay vào lúc này tiếng gió phía sau lạnh thấu xương, một thanh trường đao từ bóng tối trên đỉnh đầu ông ta đột nhiên chém xuống, nghiêng sát vạt áo Phùng Bão Nhất nhanh chóng lướt qua, sắc bén như được luyện, như thể một đao chém bóng đêm nhưng là Tiết Thanh Lan đến.
Một đao kia mặc dù đến từ phía sau, lại không tính là ẩn nấp, Phùng Bão Nhất dễ dàng có thể phát hiện và né tránh, người ra tay cũng không có ý định một kích phải trúng, nhưng cảnh cáo và đe dọa dày đặc trong đó khiến người ta không có cách nào xem nhẹ.
Ông ta đứng trên nóc nhà nhìn xuống dưới, người nằm ngổn ngang trên mặt đất trong sân, tất cả đều là nội vệ ông ta dẫn đến ám sát. Mà vừa rồi tiếng đánh nhau đã kinh động đến tiêu cục Lộc Minh bên cạnh, nhà cửa sát vách mở cửa hông ra, đã có mấy tiêu sư đang xách đèn nghe tiếng chạy đến.
Lưỡi đao bị ánh trăng móc thành một đường thẳng dài nhỏ, Tiết Thanh Lan vung đao chỉ về phía Phùng Bão Nhất, mũi đao vững vàng nhắm ngay chóp mũi của ông ta. Y không giữ được giống như Văn Hành, đánh nhau lâu như thế, trong mắt từ lâu đã hiện lên sát ý, lạnh lùng nói: “Dẫn theo người của ông cút ra ngoài.”
Phùng Bão Nhất chỉ có một con mắt chuyển sang y, lại dời về phía Văn Hành, trong lòng tính toán cực nhanh. Võ công Văn Hành tốt nhất, nhưng thiếu kinh nghiệm lâm trận, muốn áp chế hắn dễ dàng, mạnh mẽ giết hắn lại rất khó. Hơn nữa có Tiết Thanh Lan và Phạm Dương giúp đỡ, nếu ông ta tiêu hao quá nhiều, giết được Văn Hành chỉ sợ cũng rất khó lành lặn trở ra, chứ nói gì là còn có Túc Du Phong núp trong bóng tối như hổ rình mồi. Một nhóm người này đều rất không bình thường, nhìn như yếu kém, thật ra mỗi người đều là khúc xương khó gặm, thay vì cứng đối cứng, không bằng tạm thời rút lui, lại nghĩ cách chu toàn hơn từ từ mưu toan.
Suy nghĩ trong đầu ông tay xoay chuyển nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã có quyết định, phất tay áo một cái, Phùng Bão Nhất nói với Văn Hành: “Thay ta gửi lời thăm sư tôn ngươi, ngày sau nhất định có lúc gặp lại.” Dứt lời hai chân nhún nhẹ bay người xuống, lại không quan tâm sống chết của đám thuộc hạ, tự ý nhẹ lướt đi.
Văn Hành hướng mặt về bầu trời đêm cất cao giọng nói: “Tạm biệt không tiễn, tệ sư đồ đương nhiên xin đợi các hạ đại giá.”
(*) tệ sư đồ: khiêm ngữ, tự hạ thấp mình.
“Keng” một tiếng, Tiết Thanh Lan ném đao đi hai bước bổ nhào trước mặt hắn, như thể trong nháy mắt thoát khỏi một lớp xác đúc từ băng, vui sướng giận buồn tất cả đều tươi sống lên, ôm lấy cánh tay Văn Hành cả giận nói: “Huynh nói nhảm với ông ta làm gì! Bị thương thế nào? Đau không?”
Nhìn biểu cảm của y mới giống là người bị thương, Văn Hành không nhịn được giơ tay nhéo nhéo sau gáy Tiết Thanh Lan, an ủi nói: “Không sao, không đau lắm.”
“Tay đã gãy rồi còn nói không sao, huynh lừa quỷ à?” Tiết Thanh Lan nhíu mày nói, “Chịu đựng tí đi, ta nắn lại xương cho huynh.”
Văn Hành thậm chí chưa kịp trả lời, Tiết Thanh Lan đã đè vai phải của hắn bằng một tay, đột nhiên phát lực, “rắc” một tiếng tay không bẻ lại khớp bị trật về vị trí cũ.
“A!”
Lần này trở lại vị trí cũ đau vô cùng, dù sức nhẫn nại của Văn Hành rất mạnh, trên trán cũng thoáng chốc toát ra một lớp mồ hôi lạnh dày đặc, bờ môi bật ra tiếng rên khó tự kiềm chế, Tiết Thanh Lan lập tức đỡ lấy hắn, nói: “Ta dẫn huynh xuống.”
Sức nặng nửa người Văn Hành đều gác lên vai y, giọng nói vì đau mà hơi có vẻ suy yếu, tay trái lại vẫn vững vàng có lực, giữ lại bước chân hấp ta hấp tấp của Tiết Thanh Lan: “Thong thả, tạm thời đợi một lát.”
Hắn cất giọng dặn dò Phạm Dương trong sân, “Muốn đi thì thả bọn họ đi, bảo bọn họ dẫn đồng bạn cùng rời đi, đừng vứt ở trong sân gây thêm phiền phức cho ta.”
Cảm giác say của Phạm Dương đã tỉnh hơn phân nửa, trong lòng hiểu một trận chiến tối nay vô cùng quan trọng, có lẽ cũng có ảnh hưởng rất lớn đến Văn Hành, bởi vậy hắn ta hết sức cẩn thận. Nội vệ được huấn luyện nghiêm khắc thấy Phạm Dương không có ý muốn chém tận giết tuyệt, lập tức cõng đồng bạn thương vong leo tường rời đi. Chân trước bọn họ vừa biến mất trong ngõ sâu, chân sau các tiêu sư lập tức chạy tới, thấy gạch xanh ở sân vẩy máu, bàn ghế đổ nghiêng, thảm cảnh sau khi một cơn gió lốc đi qua, nhao nhao giật cả mình, hỏi Phạm Dương: “Tổng tiêu đầu, xảy ra chuyện gì đây?”
Văn Hành lùi lại lửa bước, ngồi xuống nóc nhà, thấp giọng nói: “Thay vì tiếp tục nghe họ ầm ĩ, không bằng ngồi đây yên tĩnh một lúc.”
Tiết Thanh Lan vẫn đang lo lắng vết thương trên cánh tay hắn, nhưng cũng rõ ràng cảm nhận được lúc này đây tâm trạng của Văn Hành không tốt, cần tạm thời tránh xa đám người, yên tĩnh buông thả cảm xúc, thậm chí sa sút tinh thần một lát.
Y không nghe được cuộc trò chuyện của Văn Hành và Phùng Bão Nhất, nhưng sự xuất hiện của người này, bất kể là vô tình hay cố ý, nhất định sẽ khiến Văn Hành rơi vào ác mộng quá khứ lần nữa. Mà những gì y có thể làm chỉ có duỗi một cái tay vào vực sâu, chờ đợi Văn Hành thoát ra bóng tối, hoặc là bản thân nhảy xuống cùng hắn.
“Được.” Tiết Thanh Lan ngồi xuống sát bên cạnh Văn Hành, kéo phẳng vạt áo bị nhăn của hắn, khẽ nói, “Vậy đợi bọn họ đi hết, chúng ta lại trở về.”
Văn Hành nở nụ cười trên mặt vẫn lạnh, nhưng ánh mắt hoàn tan trong ánh trăng như nước, dịu dàng lướt qua gương mặt y, “Đừng lo lắng.”
Tiết Thanh Lan cầm cánh tay hắn, cẩn thận kéo ống tay áo lên, xem xét vết thương cho hắn, vừa nói, “Hành ca, huynh luôn nói không sao, không để người khác lo lắng cho huynh. Nhưng rốt cuộc huynh có sao không, vết thương có nặng không, người có mắt đều có thể thấy được, sao lại vì một câu của huynh mà thật sự không lo lắng?”
Văn Hành rất ít khi bị y nghiêm túc bác bỏ, chợt nghe thấy lời ấy không khỏi sững sờ, lập tức bị Tiết Thanh Lan nhấn lên chỗ đau, shh một tiếng hít vào một hơi lạnh.
“Huynh xem,” Tiết Thanh Lan cúi đầu thổi thổi vết thương sưng đỏ của hắn, “Thật ra vẫn đau, đúng không?”
Văn Hành vốn đã đau đến mức giật mình, nhưng được y thổi như thế, cánh tay ngược lại hơi ngứa ngứa, giống như một lớp lông tơ mềm mại cọ qua đầu quả tim hắn, thoáng chốc từ xương cột sống tê dại đến ót, năm ngón tay vô thức nắm chặt lại, nắm lấy cổ tay Tiết Thanh Lan.
Tiết Thanh Lan khó hiểu ngước mắt lên hỏi: “Sao vậy?”
Văn Hành khó khăn nói: “Thổi hơi… hình như để lừa gạt trẻ con, không có tác dụng gì.”
Không biết có phải vì tối nay uống chút rượu không, Tiết Thanh Lan tinh vi nhạy cảm hơn bình thường, y nhìn Văn Hành một lát, bỗng nhiên cười lên: “Hành ca, huynh sợ nhột phải không?”
Văn Hành thầm nói tổ tông ơi, huynh đây đâu sợ nhột, ta sợ rõ ràng là đệ, ngoài miệng lại nói: “Ừ, đệ ngoan một lúc đi, không cho thổi nữa.”
Tiết Thanh Lan ý tứ sâu xa “À” một tiếng, cười hết sức chế nhạo, cũng không biết đang đắc ý cái gì, nói: “Tốt thôi, nể tình huynh bị thương, tạm thời bỏ qua cho huynh lần này.”
Văn Hành dùng bàn tay trái lành lặn nhéo một cái trả thù trên mặt y, “Ta thấy đệ muốn nhảy lên đầu lật ngói, ta còn phải cảm ơn Tiết hộ pháp giơ cao đánh khẽ đúng không?”
Tiết Thanh Lan cười trốn tránh xin tha nói: “Một lời không hợp đã động tay, đây là hành vi vô lại gì đây, không cần phải cảm ơn ta, ngược lại ta phải xin huynh giơ cao đánh khẽ mới phải.”
Văn Hành vốn buồn bực trong lòng vì Phùng Bão Nhất, phẫn nộ buồn phiền nhét đầy lồng ngực, hận không thể đứng dậy đuổi theo đánh cho ông ta một trận, hỏi rõ ràng những vấn đề quấy nhiễu hắn rất nhiều năm về trước. Nhưng từ nhỏ đến lớn hắn luôn đi một bước nhìn ba bước, trước khi bốc đồng ra tay, lý trí đã hiểu tối nay hai phe đều lùi mới là kết cục tốt nhất — hắn không có khả năng thắng được Phùng Bão Nhất trong tình huống không có chuẩn bị chút nào.
Rõ ràng chân tướng gần ngay trước mắt, hắn lại muốn lựa chọn một con đường ngược lại, sự bất lực khắc sâu năm đó như là khói mù không chịu tiêu tan, lại một lần nữa úp chặt trong lòng. Nháy mắt nào đó Văn Hành thậm chí sinh ra ảo giác bảy năm qua hắn vẫn dậm chân tại chỗ, may mà lần này là Tiết Thanh Lan cầm đao ngăn trước mặt hắn, giống như A Tước năm đó đi theo bên cạnh hắn, nhân duyên luân hồi giống như số phận, chỉ cần bóng dáng kia vẫn còn, với hắn mà nói chính là một sự an ủi kỳ diệu.
Âm cuối hơi cười lọt vào trong gió, im lặng đột nhiên xuất hiện từ nơi bọn họ ngồi trải rộng ra khôn cùng vô tận.
Thật lâu, Văn Hành mới mở miệng nói, “Đợi thêm chút nữa.”
Tiết Thanh Lan hỏi: “Đợi cái gì?”
Văng Hành ngẩng đầu nhìn về phía Ngân Hà óng ánh trên bầu trời đêm, trăng lên giữa trời, lại dần dần bị mây đen bay tới từ phương Bắc che đậy. Dường như có gì đó đang chìm sâu trong mắt hắn.
Hắn chậm rãi thở dài một hơi, vuốt một cái lên tóc Tiết Thanh Lan, nói: “Đợi nhìn xem, Phùng Bão Nhất còn có chuẩn bị gì ở sau.”
Nhờ phúc của sư phụ vớ bở Túc Du Phong, trước kia lúc Văn Hành so chiêu mài giũa với ông, luôn luôn giữ vững ý thức “Tấn công điểm yếu”, chuyên ra tay chỗ tay cụt bên phải của ông. Nhưng luôn bị Túc Du Phong dùng cùng một chiêu trở tay đánh lại. Dần dà, Văn Hành chịu đủ dạy dỗ, nên đã sửa đổi và hoàn thiện nền tảng chưởng pháp trước kia của hắn hơn, sáng tạo ra một chiêu kiếm pháp tay trái, chuyên dùng để đánh trả đối thủ khi tay phải không tiện, đây chính là “Tuyết Nặng Gãy Trúc”.
Năm đó Túc Du Phong ngàn dặm truy sát Phùng Bão Nhất, khi hai người quyết dấu, Túc Du Phong bị Phùng Bão Nhất phế một cánh tay, Phùng Bão Nhất bị Túc Du Phong làm tổn thương mắt trái, cuối cùng rơi vào kết cục cả hai cùng thiệt hại. Túc Du Phong có ấn tượng rất sâu với trận chiến này, thường lấy ra nhắc với Văn Hành, hai thầy trò mô phỏng phá chiêu như thế nào, nhưng mà luyện tới luyện lui, lại phát hiện chiêu này gần như khó giải — trừ khi liều mạng bỏ một tay, dùng “Tuyết Nặng Gãy Trúc” đánh trả.
Phùng Bão Nhất ngàn tính vạn tính, không ngờ được cuối cùng lại thua bởi một oắt con không có danh tiếng gì. Văn Hành tựa như được ông trời đặc biệt phái tới khắc ông ta, giống như lần trước thất bại ngoài ý muốn, lần này thất thủ cũng không hiểu ra sao. Rõ ràng ông ra hoàn toàn đã trấn áp Văn Hành, nhưng vẫn bị tên kia bắt được sơ hở rất nhỏ, một lần hành động trở mình.
“Túc Du Phong…” Trong giọng nói của ông ta có mấy phần cực kỳ giận giữ, khàn giọng nói, “Ngươi lại biết ông ta…”
Văn Hành cúi người về phía Phùng Bão Nhất, thản nhiên nhìn thẳng vào ông ta, bình tĩnh nói, “Gia sư nhờ ta hỏi thăm các hạ, đã lâu không gặp, rất là nhớ nhung.”
Phùng Bão Nhất đứng đầu nội vệ, quyền cao chức trọng đương nhiên không cần phải nói, thậm chí đủ để chi phối thánh mệnh của đế vương. Nếu nói trên đời còn có người khiến ông ta e ngại, chuyện khiến ông ta kiêng kỵ, Văn Hành cũng chỉ có thể nghĩ đến ông ta xuất thân Bộ Hư cung, còn có Túc Du Phong từng lùng bắt ông ta đến nỗi hai bên cùng thiệt hại.
Máu tươi không ngừng trào ra từ kẽ ngón tay, không biết là đau hay thật sự bị Văn Hành đoán trúng, ngón tay Phùng Bão Nhất đang không tự giác run nhẹ, một con mắt còn sót lại ẩn trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng, hận không thể bóp gãy cổ Văn Hành ngay tại chỗ. Nhưng vừa rồi ông ta bị mấy câu nói của hắn khiến tâm thần khiếp sợ, trong lúc nhất thời không có động tác, lại giằng co với Văn Hành.
Ngay vào lúc này tiếng gió phía sau lạnh thấu xương, một thanh trường đao từ bóng tối trên đỉnh đầu ông ta đột nhiên chém xuống, nghiêng sát vạt áo Phùng Bão Nhất nhanh chóng lướt qua, sắc bén như được luyện, như thể một đao chém bóng đêm nhưng là Tiết Thanh Lan đến.
Một đao kia mặc dù đến từ phía sau, lại không tính là ẩn nấp, Phùng Bão Nhất dễ dàng có thể phát hiện và né tránh, người ra tay cũng không có ý định một kích phải trúng, nhưng cảnh cáo và đe dọa dày đặc trong đó khiến người ta không có cách nào xem nhẹ.
Ông ta đứng trên nóc nhà nhìn xuống dưới, người nằm ngổn ngang trên mặt đất trong sân, tất cả đều là nội vệ ông ta dẫn đến ám sát. Mà vừa rồi tiếng đánh nhau đã kinh động đến tiêu cục Lộc Minh bên cạnh, nhà cửa sát vách mở cửa hông ra, đã có mấy tiêu sư đang xách đèn nghe tiếng chạy đến.
Lưỡi đao bị ánh trăng móc thành một đường thẳng dài nhỏ, Tiết Thanh Lan vung đao chỉ về phía Phùng Bão Nhất, mũi đao vững vàng nhắm ngay chóp mũi của ông ta. Y không giữ được giống như Văn Hành, đánh nhau lâu như thế, trong mắt từ lâu đã hiện lên sát ý, lạnh lùng nói: “Dẫn theo người của ông cút ra ngoài.”
Phùng Bão Nhất chỉ có một con mắt chuyển sang y, lại dời về phía Văn Hành, trong lòng tính toán cực nhanh. Võ công Văn Hành tốt nhất, nhưng thiếu kinh nghiệm lâm trận, muốn áp chế hắn dễ dàng, mạnh mẽ giết hắn lại rất khó. Hơn nữa có Tiết Thanh Lan và Phạm Dương giúp đỡ, nếu ông ta tiêu hao quá nhiều, giết được Văn Hành chỉ sợ cũng rất khó lành lặn trở ra, chứ nói gì là còn có Túc Du Phong núp trong bóng tối như hổ rình mồi. Một nhóm người này đều rất không bình thường, nhìn như yếu kém, thật ra mỗi người đều là khúc xương khó gặm, thay vì cứng đối cứng, không bằng tạm thời rút lui, lại nghĩ cách chu toàn hơn từ từ mưu toan.
Suy nghĩ trong đầu ông tay xoay chuyển nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã có quyết định, phất tay áo một cái, Phùng Bão Nhất nói với Văn Hành: “Thay ta gửi lời thăm sư tôn ngươi, ngày sau nhất định có lúc gặp lại.” Dứt lời hai chân nhún nhẹ bay người xuống, lại không quan tâm sống chết của đám thuộc hạ, tự ý nhẹ lướt đi.
Văn Hành hướng mặt về bầu trời đêm cất cao giọng nói: “Tạm biệt không tiễn, tệ sư đồ đương nhiên xin đợi các hạ đại giá.”
(*) tệ sư đồ: khiêm ngữ, tự hạ thấp mình.
“Keng” một tiếng, Tiết Thanh Lan ném đao đi hai bước bổ nhào trước mặt hắn, như thể trong nháy mắt thoát khỏi một lớp xác đúc từ băng, vui sướng giận buồn tất cả đều tươi sống lên, ôm lấy cánh tay Văn Hành cả giận nói: “Huynh nói nhảm với ông ta làm gì! Bị thương thế nào? Đau không?”
Nhìn biểu cảm của y mới giống là người bị thương, Văn Hành không nhịn được giơ tay nhéo nhéo sau gáy Tiết Thanh Lan, an ủi nói: “Không sao, không đau lắm.”
“Tay đã gãy rồi còn nói không sao, huynh lừa quỷ à?” Tiết Thanh Lan nhíu mày nói, “Chịu đựng tí đi, ta nắn lại xương cho huynh.”
Văn Hành thậm chí chưa kịp trả lời, Tiết Thanh Lan đã đè vai phải của hắn bằng một tay, đột nhiên phát lực, “rắc” một tiếng tay không bẻ lại khớp bị trật về vị trí cũ.
“A!”
Lần này trở lại vị trí cũ đau vô cùng, dù sức nhẫn nại của Văn Hành rất mạnh, trên trán cũng thoáng chốc toát ra một lớp mồ hôi lạnh dày đặc, bờ môi bật ra tiếng rên khó tự kiềm chế, Tiết Thanh Lan lập tức đỡ lấy hắn, nói: “Ta dẫn huynh xuống.”
Sức nặng nửa người Văn Hành đều gác lên vai y, giọng nói vì đau mà hơi có vẻ suy yếu, tay trái lại vẫn vững vàng có lực, giữ lại bước chân hấp ta hấp tấp của Tiết Thanh Lan: “Thong thả, tạm thời đợi một lát.”
Hắn cất giọng dặn dò Phạm Dương trong sân, “Muốn đi thì thả bọn họ đi, bảo bọn họ dẫn đồng bạn cùng rời đi, đừng vứt ở trong sân gây thêm phiền phức cho ta.”
Cảm giác say của Phạm Dương đã tỉnh hơn phân nửa, trong lòng hiểu một trận chiến tối nay vô cùng quan trọng, có lẽ cũng có ảnh hưởng rất lớn đến Văn Hành, bởi vậy hắn ta hết sức cẩn thận. Nội vệ được huấn luyện nghiêm khắc thấy Phạm Dương không có ý muốn chém tận giết tuyệt, lập tức cõng đồng bạn thương vong leo tường rời đi. Chân trước bọn họ vừa biến mất trong ngõ sâu, chân sau các tiêu sư lập tức chạy tới, thấy gạch xanh ở sân vẩy máu, bàn ghế đổ nghiêng, thảm cảnh sau khi một cơn gió lốc đi qua, nhao nhao giật cả mình, hỏi Phạm Dương: “Tổng tiêu đầu, xảy ra chuyện gì đây?”
Văn Hành lùi lại lửa bước, ngồi xuống nóc nhà, thấp giọng nói: “Thay vì tiếp tục nghe họ ầm ĩ, không bằng ngồi đây yên tĩnh một lúc.”
Tiết Thanh Lan vẫn đang lo lắng vết thương trên cánh tay hắn, nhưng cũng rõ ràng cảm nhận được lúc này đây tâm trạng của Văn Hành không tốt, cần tạm thời tránh xa đám người, yên tĩnh buông thả cảm xúc, thậm chí sa sút tinh thần một lát.
Y không nghe được cuộc trò chuyện của Văn Hành và Phùng Bão Nhất, nhưng sự xuất hiện của người này, bất kể là vô tình hay cố ý, nhất định sẽ khiến Văn Hành rơi vào ác mộng quá khứ lần nữa. Mà những gì y có thể làm chỉ có duỗi một cái tay vào vực sâu, chờ đợi Văn Hành thoát ra bóng tối, hoặc là bản thân nhảy xuống cùng hắn.
“Được.” Tiết Thanh Lan ngồi xuống sát bên cạnh Văn Hành, kéo phẳng vạt áo bị nhăn của hắn, khẽ nói, “Vậy đợi bọn họ đi hết, chúng ta lại trở về.”
Văn Hành nở nụ cười trên mặt vẫn lạnh, nhưng ánh mắt hoàn tan trong ánh trăng như nước, dịu dàng lướt qua gương mặt y, “Đừng lo lắng.”
Tiết Thanh Lan cầm cánh tay hắn, cẩn thận kéo ống tay áo lên, xem xét vết thương cho hắn, vừa nói, “Hành ca, huynh luôn nói không sao, không để người khác lo lắng cho huynh. Nhưng rốt cuộc huynh có sao không, vết thương có nặng không, người có mắt đều có thể thấy được, sao lại vì một câu của huynh mà thật sự không lo lắng?”
Văn Hành rất ít khi bị y nghiêm túc bác bỏ, chợt nghe thấy lời ấy không khỏi sững sờ, lập tức bị Tiết Thanh Lan nhấn lên chỗ đau, shh một tiếng hít vào một hơi lạnh.
“Huynh xem,” Tiết Thanh Lan cúi đầu thổi thổi vết thương sưng đỏ của hắn, “Thật ra vẫn đau, đúng không?”
Văn Hành vốn đã đau đến mức giật mình, nhưng được y thổi như thế, cánh tay ngược lại hơi ngứa ngứa, giống như một lớp lông tơ mềm mại cọ qua đầu quả tim hắn, thoáng chốc từ xương cột sống tê dại đến ót, năm ngón tay vô thức nắm chặt lại, nắm lấy cổ tay Tiết Thanh Lan.
Tiết Thanh Lan khó hiểu ngước mắt lên hỏi: “Sao vậy?”
Văn Hành khó khăn nói: “Thổi hơi… hình như để lừa gạt trẻ con, không có tác dụng gì.”
Không biết có phải vì tối nay uống chút rượu không, Tiết Thanh Lan tinh vi nhạy cảm hơn bình thường, y nhìn Văn Hành một lát, bỗng nhiên cười lên: “Hành ca, huynh sợ nhột phải không?”
Văn Hành thầm nói tổ tông ơi, huynh đây đâu sợ nhột, ta sợ rõ ràng là đệ, ngoài miệng lại nói: “Ừ, đệ ngoan một lúc đi, không cho thổi nữa.”
Tiết Thanh Lan ý tứ sâu xa “À” một tiếng, cười hết sức chế nhạo, cũng không biết đang đắc ý cái gì, nói: “Tốt thôi, nể tình huynh bị thương, tạm thời bỏ qua cho huynh lần này.”
Văn Hành dùng bàn tay trái lành lặn nhéo một cái trả thù trên mặt y, “Ta thấy đệ muốn nhảy lên đầu lật ngói, ta còn phải cảm ơn Tiết hộ pháp giơ cao đánh khẽ đúng không?”
Tiết Thanh Lan cười trốn tránh xin tha nói: “Một lời không hợp đã động tay, đây là hành vi vô lại gì đây, không cần phải cảm ơn ta, ngược lại ta phải xin huynh giơ cao đánh khẽ mới phải.”
Văn Hành vốn buồn bực trong lòng vì Phùng Bão Nhất, phẫn nộ buồn phiền nhét đầy lồng ngực, hận không thể đứng dậy đuổi theo đánh cho ông ta một trận, hỏi rõ ràng những vấn đề quấy nhiễu hắn rất nhiều năm về trước. Nhưng từ nhỏ đến lớn hắn luôn đi một bước nhìn ba bước, trước khi bốc đồng ra tay, lý trí đã hiểu tối nay hai phe đều lùi mới là kết cục tốt nhất — hắn không có khả năng thắng được Phùng Bão Nhất trong tình huống không có chuẩn bị chút nào.
Rõ ràng chân tướng gần ngay trước mắt, hắn lại muốn lựa chọn một con đường ngược lại, sự bất lực khắc sâu năm đó như là khói mù không chịu tiêu tan, lại một lần nữa úp chặt trong lòng. Nháy mắt nào đó Văn Hành thậm chí sinh ra ảo giác bảy năm qua hắn vẫn dậm chân tại chỗ, may mà lần này là Tiết Thanh Lan cầm đao ngăn trước mặt hắn, giống như A Tước năm đó đi theo bên cạnh hắn, nhân duyên luân hồi giống như số phận, chỉ cần bóng dáng kia vẫn còn, với hắn mà nói chính là một sự an ủi kỳ diệu.
Âm cuối hơi cười lọt vào trong gió, im lặng đột nhiên xuất hiện từ nơi bọn họ ngồi trải rộng ra khôn cùng vô tận.
Thật lâu, Văn Hành mới mở miệng nói, “Đợi thêm chút nữa.”
Tiết Thanh Lan hỏi: “Đợi cái gì?”
Văng Hành ngẩng đầu nhìn về phía Ngân Hà óng ánh trên bầu trời đêm, trăng lên giữa trời, lại dần dần bị mây đen bay tới từ phương Bắc che đậy. Dường như có gì đó đang chìm sâu trong mắt hắn.
Hắn chậm rãi thở dài một hơi, vuốt một cái lên tóc Tiết Thanh Lan, nói: “Đợi nhìn xem, Phùng Bão Nhất còn có chuẩn bị gì ở sau.”
Danh sách chương