Hành ca, huynh là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này.

Tiết Thanh Lan mạnh mẽ đội mưa gió sấm chớp trong đêm xông vào Trạm Xuyên thành, lại bởi vì một câu lúng túng của Văn Hành đỏ từ cổ đến mang tai. Có lẽ y cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người, lừa mình dối người giấu mặt vào trong cổ hắn.

Nếu không phải Tiết Thanh Lan chỉ ra, bình thường Văn Hành sẽ không chú ý những động tác nhỏ này. Chuyện này vốn không tính là chuyện lớn, nhưng Tiết Thanh Lan nghiêm túc như vậy, ngược lại khiến trong lòng Văn Hành không hiểu sao dâng lên cảm giác chua xót. Giống như kẻ giàu sụ có được ngàn thành sẽ không vì mất đi một đồng tiền mà nhớ mãi không quên, được người ta cẩn thận quý trọng cũng sẽ xem một chút thương tiếc nhỏ nhặt không đáng kể kia như cây cỏ cứu mạng.

Tại sao ở bên cạnh hắn, vẫn phải lo được lo mất như vậy chứ? Văn Hành ôm Tiết Thanh Lan vào gian trong ngồi xuống mép giường lại không chịu thả y xuống đất, Tiết Thanh Lan bị ép dạng chân ngồi trên đùi hắn, mặt đối mặt với Văn Hành. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy sống mũi thẳng thanh tú và lông mi như cánh bướm của hắn, khoảng cách gần hơn, dịu dàng trong mắt ngày càng rõ ràng.

Tiết Thanh Lan không dám đối mặt với hắn, quay mặt đi nhỏ giọng nói: “Đã ôm rồi, có thể thả xuống… Để người khác nhìn thấy sẽ kỳ lạ.”

“Phòng sách này của ta người khác không vào được, đừng nói ôm một lát, đệ lăn hai vòng trên đất cũng không ai nhìn thấy.” Văn Hành chẳng những không buông tha mà còn kéo y vào lòng, phòng ngừa Tiết Thanh Lan ngồi không vững rơi xuống đất, “Vả lại lời nói này, sao giống như người gặp mặt rồi ôm lấy không buông tay là ta vậy.”

Dù hắn ôm Tiết Thanh Lan, dáng vẻ lại gần gũi dịu dàng mà không hiện vẻ suồng sã, Tiết Thanh Lan đẩy nhẹ hắn một cái không đẩy được, không nhịn được cười xin tha nói: “Thôi đừng nghịch nữa, coi chừng lát nữa đè hỏng huynh.”

Văn Hành quen thuộc thành tự nhiên, tiện tay vén mái tóc rối rũ xuống trước trán và bên tóc mai ra sau tai giúp y, lộ ra một gương mặt sạch sẽ, nhấn chóp mũi Tiết Thanh Lan không nhanh không nhận nói: “Đợi đệ nặng thêm hai mươi cân lại nói lời này… Có phải gần đây lại gầy rồi, sao ta cảm thấy nhẹ hơn trước kia rất nhiều?”

(1 cân TQ = 0.5kg)

Tiết Thanh Lan không thoát thân được, dứt khoát không tránh nữa. Y vô cùng nhẹ nhõm thả lỏng vai, đặt trọng lượng toàn thân lên tay Văn Hành, đỡ vai hắn miễn cưỡng nói: “Không quan trọng, mấy ngày sau sẽ nuôi lại.” Lại chợt nhớ ra gì đó, mím môi nhìn Văn Hành, hỏi: “Hành ca, huynh làm trưởng lão Thuần Quân phái, chẳng lẽ lại phải sống trên núi Việt Ảnh?”

Văn Hành từ chối cho ý kiến, mỉm cười hỏi ngược lại: “Sao vậy, lo lắng ta đuổi đệ đi?”

Tiết Thanh Lan vừa nghe giọng điệu này của hắn đã biết mình lo lắng thừa, hài lòng nói: “Ta biết với thái độ làm người của huynh, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện đó.”

Văn Hành lườm y một cái, lạnh nhạt nói: “Đồ không có lương tâm, nói ngon nói ngọt dỗ ai đấy?”

Tiết Thanh Lan cười lên duỗi tay vòng qua cổ hắn, cong lưng xuống thoải mái nằm sấp trên ngực Văn Hành, định dùng cách này để lừa dối cho qua cửa: “Một tháng không gặp, thật không hổ là người làm trưởng lão, ngày càng có uy nghi rồi.”

Y tâng bốc như thế, đương nhiên Văn Hành sẽ uy nghiêm một lần cho Tiết Thanh Lan xem thế là nghiêm mặt nói: “Thanh Lan, ta hỏi đệ một chuyện, đệ trả lời thành thật, đừng giấu ta.”

Tiết Thanh Lan không nghi ngờ gì, “Hửm” một tiếng nói: “Chuyện gì?”

Văn Hành nói: “Chuyện Tiết Từ luyện thuốc cho Tần Lăng, nâng cao võ công cho ông ta, đệ biết bao nhiêu?”

Âm cuối vừa dứt giống như một cây búa nặng, chốc lát đập người trong ngực thành một tấm sắt cứng ngắc. Tiết Thanh Lan thậm chí nín thở một lát, mới khó khăn tìm lại giọng nói của mình, thấp giọng hỏi: “Huynh… tại sao đột nhiên hỏi cái này?”

Văn Hành nhìn hết phản ứng của y vào trong mắt, một tay đặt lên lưng Tiết Thanh Lan xoa từ từ, vừa nhẹ lời thì thầm an ủi nói: “Đồ ngốc, trước mặt ta đệ sợ gì chứ? Cũng không phải mắng đệ, sức lực hung hăng đánh cả đỉnh Ngọc Tuyền một lần của đệ đâu?”

Có lẽ Tiết Thanh Lan cũng giật mình bởi hắn bỗng nhiên nhắc đến chuyện cũ, được vỗ về dần dần bình tĩnh lại, y thẳng lưng nhìn Văn Hành, nhíu mày hỏi: “Việc này cực kỳ bí ẩn, từ sau khi Tiết Từ chết phải không có ai biết, Tần Lăng tất nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, sao huynh biết được?”

Văn Hành hạ quyết tâm muốn biết chân tướng, kiên nhẫn kể lại cuộc trò chuyện với Liêu Trường Tinh trên đỉnh Ngọc Tuyền cho y, Tiết Thanh Lan tập trung nghe xong, thật lòng thở dài nói: “Nhận đồ đệ mà nhận được hai kẻ tinh ranh, đây là tạo nghiệt lớn nhường nào. Xem ra dù Tiết Từ không chết, cái vẻ đạo mạo của Tần Lăng không sớm thì muộn sẽ bị đồ đệ ruột của ông ta nhổ tận gốc.”

Văn Hành đánh nhẹ một cái bên hông y, bật cười nói: “Nịnh nọt cũng sẽ không tha cho đệ, đang nói chuyện chính mà, đừng nói nhăng nói cuội.”

Tiết Thanh Lan lừa dối qua cửa không thành, bây giờ thật sự không thích nói những chuyện phiền lòng này, mệt mỏi nói: “Không có gì để nói, đơn giản là Tiết Từ dùng vài con đường tà môn, luyện chút đan dược quái lạ, dùng để lừa gạt kẻ xui xẻo nhìn như khôn khéo thật ra rất ngu xuẩn như Tần Lăng. Trước kia võ công của ta bình thường, đánh không lại ông ta, thấy ông ta làm việc trái với lương tâm cũng chỉ giận mà không dám nói gì. Sau đó gặp được huynh, nội công dần dần khá hơn… Nên đã giết ông ta, gia nhập Thùy Tinh tông.”

Y nói quá đơn giản, nhưng Văn Hành vẫn nghe được một chút manh mối ở trong đó, truy hỏi: “Những việc Tiết Từ đã làm, chí ít có thể ngược dòng tìm hiểu đến mười mấy năm trước, bị độc của ông ta hại chẳng lẽ chỉ có một mình Tần Lăng?”

Tiết Thanh Lan lắc đầu, chắc chắn nói: “Hành ca yên tâm, thuốc kia của ông ta dù lợi hại, nhưng cũng có rất nhiều thứ không đủ, chỉ riêng dược liệu đã tiêu tốn rất nhiều, có thể cung ứng cho một Tần Lăng đã là cực hạn, chưa từng hại đến người khác.”

“Ta không hỏi cái này, Thanh Lan.” Văn Hành bỗng nhiên nghiêm mặt, nhíu mày trầm giọng nói, “Ta đang hỏi đệ, có từng bị ông ta hại không?”

Tiết Thanh Lan bỗng nhiên giật mình.

Y chợt hiểu tại sao Văn Hành không chịu buông y ra, hóa ra không chỉ là pha trò vui đùa, vẫn sợ y tránh mà không đáp, sinh lòng e ngại lại chạy mất giống như lần gặp lại ở núi Ti U. Văn Hành luôn lần mò mạch suy nghĩ của y rất chính xác, biết rõ y sợ nhất điều gì bởi vậy mới không hề kiêng kị mở rộng ôm ấp với Tiết Thanh Lan. Chỉ có cho y biết cho dù thế nào cũng sẽ không bị bỏ lại, con trai kín kẽ mới có thể cực kỳ thận trọng mở ra một miệng nhỏ, nói ra chân tướng dùi mài hồi lâu ở trong lồng ngực.

Trước mắt Văn Hành tối sầm lại, bả vại nặng xuống, bị Tiết Thanh Lan nghiêng người đè xuống ôm lấy, mấy sợi tóc dài bị cơn gió nhẹ này thổi lên, mềm mại cọ qua gò má hắn giống như vẻ yếu thế người kia không chịu nói ra miệng, và sự tin cậy không tiếng động lại sâu nặng.

Văn Hành vòng một tay qua eo y, một tay vuốt mái tóc dài mượt như lông tơ chưa buộc xoã trên lưng Tiết Thanh Lan. Động tác bình tĩnh mà nhẹ nhàng, trái tim lại không tự giác đập nhanh hơn, giống như dựa cảm được đáp án y sắp nói ra miệng, nhưng lại mơ hồ sợ hãi y sẽ nói ra đáp án kia.

Tiết Thanh Lan nằm ở đầu vai hắn, ỷ vào việc Văn Hành không nhìn thấy, cách lớp vải áo hôn nhẹ một cái bên gáy hắn, thấp giọng nói: “Dù sao cũng là ta tự tay giải quyết Tiết Từ, nếu ta nói không có, có lẽ huynh sẽ không tin ta.”

Cùng lúc đó, Văn Hành cũng ỷ vào Tiết Thanh Lan không nhìn thấy, cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu y, trầm giọng nói: “Nói thật.”

“Nói thật đó là trong chuyện Tần Lăng, dù Tiết Từ từng hại ta, nhưng chỉ lấy một ít máu, để làm thang cho thuốc tà cho bệnh mà Tần Lăng mắc phải, thực sự không phải thâm cừu đại hận gì.” Tiết Thanh Lan nói, “Huynh nhớ không, cái đêm chúng ta chuyển đến việc khác, trên cổ ta có hai vết thương nhỏ, lừa huynh nói là côn trùng cắn, huynh còn còn cho ta một lọ thuốc trị thương quý đến mức dọa chết người.”

(thang: vị thuốc cho thêm để tăng hiệu lực của thuốc trong Đông y)

Y nói đến chuyện xưa ở núi Việt Ảnh, giọng nói không tự giác mang theo ý cười, có vẻ như rất hoài niệm nói: “Khi đó ta đang căm hận Tiết Từ, lại không phản kháng được ông ta, suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, nhìn ai cũng chướng mắt, không ngờ lại gặp được huynh.”

“Gặp được ta lại thế nào?” Văn Hành nhíu mày, “Ta chưa từng nghe đệ nói một chữ, càng không thể cứu đệ khỏi tay Tiết Từ, thậm chí không biết khi đó đệ… “

“Xuỵt.” Tiết Thanh Lan ngồi dậy, đầu ngón tay lạnh lẽo dán lên môi Văn Hành, dừng lại lời chưa nói của hắn, nghiêm túc nói, “Hành ca, huynh là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này.”

Tiết Thanh Lan cười khẽ một tiếng, đột nhiên giở trò xấu, duỗi tay sờ sau gáy Văn Hành tháo vòng bạc buộc tóc của hắn, mái tóc dài đen như gỗ mun lập tức tản ra xung quanh như nước chảy, rũ xuống từ hai bên tóc mai, dễ như trở bàn tay làm dịu đi đường nét hơi có vẻ lạnh lùng của hắn. Tiết Thanh Lan mỉm cười cẩn thận nhìn hắn, chỉ cảm lúc này khuôn mặt Văn Hành tuấn tú lại nghiêm túc, phong thái tài hoa hơn trước kia, nét dịu dàng khiến người say mê lại như lần đầu gặp gỡ.

Bất kể là giết thầy phản bội chạy trốn bôn ba ngàn dặm, hay là chịu đựng cơn đau đục xương mà người thường khó có thể chịu được. Chỉ cần để trong đôi mắt này có thể mãi phản chiếu ra bóng dáng của mình, mọi thứ y đã trải qua đều không xem là gian khổ…

“Từ khi còn nhỏ ta đã bị Tiết Từ bắt mang đi rời khỏi cha mẹ, hận ông ta giết ông ta là vì điều đó, không có nhiều liên quan sự việc của ông ta và Tần Lăng.”

Văn Hành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiết Thanh Lan, khẽ nói: “Bốn năm trước, là ta không tuân thủ ước hẹn đi đón đệ, cho nên đệ bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình ra tay mới có thể thoát khỏi bể khổ ở núi Nghi Tô.”

Tiết Thanh Lan ngẩn ra, lập tức nói: “Hành ca, đây không phải lỗi của huynh, ta thật sự không sao, huynh cũng đừng lo lắng quá.”

“Thanh Lan, đệ nói thật với ta,” Văn Hành nói, “Bệnh lạnh trên người đệ tại sao lại có? Việc này rốt cuộc có liên quan đến Tiết Từ không?”

Tiết Thanh Lan cười khổ nói: “Bẩm sinh đấy, trước khi gặp phải ông ta đã thế rồi, nếu không phải loại thể chất này, sao Tiết Từ chỉ chọn trúng ta là đồ đệ trong ngàn vạn người? Nhưng huynh yên tâm, ta biết lợi hại, vẫn đang nghĩ cách tìm thầy xin thuốc, nói không chừng ngày nào đó sẽ có bước ngoặt. Lại nói bây giờ đã có huynh, đã tốt hơn trước rất nhiều.”

Văn Hành dường như vẫn bán tín bán nghi, nhưng không hỏi tới cùng mà đổi sang chuyện khác: “Trước khi lâm chung Cố thái sư thúc dặn dò ta, nói có thể dẫn đệ tới hồ Khoáng Tuyết cầu thầy…”

“Cố Thùy Phương?” Tiết Thanh Lan ngạc nhiên nói, “Sao ông ấy còn nhớ ta? Đã mấy năm trôi qua rồi.”

Văn Hành phỏng đoán có lẽ năm đó bọn họ xưng hô với nhau là sư huynh đệ, khiến Cố Thùy Phương nhớ đến tình nghĩa của ông và Trịnh Liêm, cho nên mới tốt bụng chỉ điểm một câu. Nhưng vừa rồi đã nói Cố Thùy Phương là đoạn tụ, giờ lại nhắc đến chuyện này hình như không thích hợp cho lắm, thế là hắn tóm lược, chỉ nói: “Những năm nay đệ từng đến hồ Khoáng Tuyết chưa?”

Tiết Thanh Lan bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, giống như muốn cố gắng tươi cười, nhưng cuối cùng vẫn không được, than khẽ một tiếng, nói: “Hành ca, có lẽ huynh không biết, Tiết Từ chính là truyền nhân duy nhất của Thần châm Tiết gia ở Vô Sắc cốc hồ Khoáng Tuyết. Vào ba mươi năm trước, cả nhà họ Tiết đã bị tiêu diệt rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện