Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Sao lại là huynh ấy? Là ai cũng được, tại sao cố tình là huynh ấy?
Tiết Thanh Lan hoảng hốt nghĩ. Tình cảnh lúc này, dù là Tiết Từ sống dậy trước mặt y, chỉ sợ cũng sẽ không khiến y hoảng hốt lo sợ như vậy, giống như ngực bị người dùng một kiếm xé ra, tâm can đáy lòng mục nát từ đây mất đi che chắn, hoàn toàn bại lộ dưới ban ngày ban mặt.
“… Là ngươi.”
Văn Hành nhìn khẩu hình của y, vốn muốn gọi “Sư huynh”, lại miễn cưỡng nuốt xuống một chữ, biến thành một câu chất vấn ngậm lấy máu và oán hận.
“Là ta.”
Văn Hành bước một bước về phía trước, Tiết Thanh Lan gần như đồng thời không hề nghĩ ngợi lùi lại một bước, hắn bèn đứng lại, giống như sợ làm kinh động ai đó, bình tĩnh nói: “Xa cách nhiều năm, mọi chuyện với ngươi vẫn ổn chứ?”
Năm nay Tiết Thanh Lan vừa tròn mười tám tuổi. Y khác Văn Hành, lúc trên núi Việt Ảnh, tướng mạo Văn Hành cơ bản đã định hình, những năm gần đây chỉ có thay đổi rất nhỏ, Tiết Thanh Lan lại từ tiểu thiếu niên trở thành thanh niên chỉ thấp hơn Văn Hành nửa cái đầu, mặt mày trổ mã ngày càng tuấn tú, đứng bất động ở đó, hiển nhiên là một tượng người đẹp được điêu khắc từ ngọc, cũng xứng với bốn chữ nhận xét “thần thanh cốt tú” năm đó Văn Hành nhận xét y.
Nhưng mà thế sự nung nấu, vẻ trong veo đặc thù của người thiếu niên trên người y từ lâu đã bị hao mòn gần như không còn, hai đầu lông mày thường mang màu sương, cả người tái nhợt không sức sống. Hình như thứ được che phủ trong áo bào đen không phải một người sống, mà là một đoạn băng, một thanh sắt lạnh, đối mặt là người hay quỷ, là y đâm người khác bị thương hay sẽ bị người khác đánh vỡ, cũng không đủ khiến y thoáng thay đổi một chút sắc mặt.
Lúc này cho dù đối diện với Văn Hành, lòng y tự khuấy động chỉ muốn cắn lại bản thân, trên mặt vẫn không có huyết sắc, không có biểu cảm kịch liệt nào.
“Làm phiền Nhạc công tử lo lắng.”
Y không trả lời có ổn không, rời ánh mắt khỏi người Văn Hành, không để lại dấu vết cử động năm ngón tay cứng ngắc, một lần nữa cầm chuôi kiếm.
Tình cảnh này hình như quay về mấy năm trước, lần đầu tiên Văn Hành gặp được Tiết Thanh Lan tránh xa người ngàn dặm.
Người đã từng mở rộng ôm ấp với hắn dựng gai lên khắp người, lạnh lùng nói: “Đây là trận so tài của Thùy Tinh tông và Thuần Quân phái, Nhạc công tử từ lâu đã không phải đệ tử Thuần Quân, mời đi xuống, đổi người khác đi lên.”
Đã rất lâu Văn Hành không trải nghiệm cảm giác mất mát đạp hụt một bước này, trái lại hắn không tức giận, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Mùa hè trời xanh sáng trong, cây xanh xanh biếc khắp núi khắp đồng, mọi phong cảnh tươi sáng trong mắt, đều vì tâm trạng lúc này mà phủ lên một lớp màu ảm đạm.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Bốn năm trước ta không được chọn làm đệ tử thân truyền, được gửi đến Trạm Xuyên thành làm đệ tử nhập môn, nếu Thuần Quân phái chưa xóa tên ta, bây giờ ta hẳn vẫn là đệ tử Thuần Quân.”
Tiết Thanh Lan lập tức bị hắn chọc tức: “Hôm nay tranh thắng, Thuần Quân phái và Thùy Tinh tông nhất định phải đi một người. Người cản trước mặt ta cho dù là ngươi, ta cũng tuyệt, không, nương, tay.”
Tình cảm của Văn Hành đối với Thuần Quân phái, chưa thấy rõ sâu dày bao nhiêu, nhưng Thuần Quân phái đặc biệt là trên dưới đỉnh Ngọc Tuyền, dù sao từng có ơn với hắn, gặp phải phiền phức hắn bằng lòng ra tay giúp một phen. Hôm nay Thùy Tinh tông muốn dùng Thuần Quân phái làm bè, trước đó đã mất một nửa mặt mũi, nếu hắn lại nhượng bộ, chỉ sợ kiếm tông trăm năm sẽ phải mất thể hiện hoàn toàn.
“Tiết hộ pháp, ta không tin với năng lực phân biệt của ngươi, không nhìn ra trạng thái khác thường của Thuần Quân phái.” Văn Hành thản nhiên nói, “Thùy Tinh tông muốn một chỗ cắm dùi trong võ lâm, nên đường đường chính chính đến chiến. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải hành vi của quân tử, vừa rồi Lục hộ pháp này luôn miệng nói thiên hạ đệ nhất không thể phục chúng, chẳng lẽ quý tông làm như thế, thì có thể phục chúng sao?”
Lúc hắn nói lời này nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hồng Y, giọng nói truyền khắp sân rộng, nhìn qua giống như đang chất vấn đệ tử Thùy Tinh tông, mà không phải trực tiếp khiển trách Tiết Thanh Lan.
Hắn không muốn giương cung bạt kiếm với Tiết Thanh Lan, động tác nho nhỏ này, xem như chút tâm tư của Văn Hành.
Nhưng Tiết Thanh Lan không hiểu, y chỉ thấy Văn Hành nghiêng đầu đi, mặt mũi lạnh lùng, giống như không muốn nhìn y thêm một cái, mỗi một chữ đều quanh minh lẫm liệt, làm nổi bật y như tôm tép nhãi nhép, buồn cười lại thật đáng buồn.
Năm đó trên núi Việt Ảnh, Văn Hành đối xử với y như huynh như cha, mặc dù ngày thường đều nuông chiều, trên đại nghĩa lại chưa bao giờ mập mờ. Tiết Thanh Lan được hắn dạy bảo nhiều ngày, đương nhiên biết rõ yêu ghét của Văn Hành, nhưng mà giờ phút này y nhìn lại bản thân, những lời nói hành động sau khi đến núi Ti U, lại hoàn hoàn đi ngược với dạy bảo ngày xưa của Văn Hành.
Cho dù cha mẹ ruột của y, sư phụ ban đầu còn sống, chỉ sợ cũng cho rằng y đã thay đổi tính tình, là tiểu nhân hèn hạ lòng hướng Ma tông, không phân biệt chính tà.
“Nhạc công tử ỷ thế kiếm pháp cao minh, nên xem thường người khác.” Cổ tay Tiết Thanh Lan xoay nhẹ một cái, mũi kiếm nghiêng chiếu ánh sáng lạnh, gò má y căng ra, dường như cắn chặt răng hàm, lạnh lùng nói, “Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
Ánh mắt Văn Hành từ trên mặt y rời xuống mũi kiếm, không biết làm sao, thế mà thở dài, gật đầu nói: “Vậy ta đến lĩnh giáo cao chiêu của Tiết hộ pháp.”
Tuy là nói vậy, hắn lại không rút kiếm, cứ đứng tại chỗ không hề phòng bị, rất giống một bia sống đời người đâm tới, không nói một lời, lại càng có thể đổ thêm dầu vào lửa hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Tiết Thanh Lan đột nhiên cử động, thân hình nhanh đến mức vút qua thành một cái bóng mờ.
Trước khi chớp mắt y còn cách Văn Hành khá xa, chỉ trong một cái chớp mắt, mũi kiếm sắc bén đã phá gió mà đến, không sai lệch chĩa lên ngực trái Văn Hành, đâm vào vị trí trái tim ——
Nhưng không tiến thêm.
Văn Hành lại thở dài một hơi.
Mùa hè mặc áo vải thô rất mỏng, cũng không bền, trong tay Tiết Thanh Lan là thanh kiếm sắc, một mũi kiếm như vậy chĩa vào tim hắn, nhưng ngay cả áo cũng không cắt ra, hắn thậm chí không cảm nhận được chút đau nào.
“Đệ ấy mà.”
Hắn bất bắt dĩ duỗi tay cầm mũi kiếm. Tiết Thanh Lan vốn một đòn toàn lực, gần đến bước ngoặt lại thu lực, đúng lúc có muốn phát ra hay không, bị động tác này của Văn Hành làm giật mình, sức mạnh lập tức mở chốt rút nhanh chóng, toàn bộ rót lên thân kiếm, thanh kiếm thép tinh trong tay y lại không chịu được, “Rắc” một tiếng gãy đôi.
Một miếng sắt nhỏ rơi bên chân Văn Hành, Tiết Thanh Lan rút kiếm vung tay, một nửa kiếm kia bay ra ngoài, “keng” một tiếng cắm xuống mặt đất ba tấc, chuôi kiếm đang không ngừng lắc lư.
Sắc mặt y cực kỳ khó coi, tái nhợt đến độ có phần đáng thương, hiển nhiên là cưỡng ép thu lực, bị nội lực phản lại không nhẹ, không chịu nói thêm với Văn Hành một câu, nhún người nhảy xuống Thừa Lộ đài.
Hai người họ nói chuyện trên đài, ngoại trừ mấy câu cố gắng cao giọng kia, những cái khác chỉ có hai người nghe được. Người bên dưới không hiểu ra sao nhìn hai người trên lôi đài trò chuyện một lúc, còn tưởng là sẽ đánh cát bay đá chạy gió tanh mưa máu, ai biết Tiết Thanh Lan vừa ra tay đã thua trận.
Mặc dù không nhìn thấy rõ kiếm của y gãy như thế nào, nhưng nếu y đi xuống Thừa Lộ đài, có nghĩa là dẫn đầu nhận thua trong cuộc tỉ thí này.
Đây chính là Tiết Thanh Lan có rất nhiều khúc mắc với đỉnh Ngọc Tuyền Thuần Quân phái, đả thương “Hạo Nhiên kiếm” Tần Lăng!
Nhạc Trì của Thuần Quân phái kia rốt cuộc có lai lịch gì?!
Không chỉ làm quần hào giang hồ ở đây lơ ngơ, ngay cả rất nhiều đệ tử Thuần Quân phái cũng có câu hỏi này.
Ôn Trường Khanh đã được người đỡ đi từ trước, đỉnh Ngọc Tuyền chỉ một mình Văn Hành đi lên, những đệ tử khác hoặc là của đỉnh núi khác, hoặc là mới đến, đều chưa từng nhìn thấy Văn Hành. Đổi lại là hai vị trưởng lão và Dư Quân Trần còn có chút ấn tượng với hắn, chẳng qua cũng lạnh nhạt từ lâu, thấy Văn Hành ra mặt cứu trận, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa hơi lo sợ.
Trưởng lão Mạnh Phi Tuyết đỉnh Minh Hà nhỏ giọng hỏi Ôn Trường Khanh: “Không phải Nhạc Trì mất tích lâu rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Ta nhớ trên người nó hình như hơi không tốt, nó đối đầu Thùy Tinh tông có bao nhiêu phần thắng?”
“Sư thúc, tình hình khi đó người cũng nhìn thấy rồi, lấy đâu ra mà hỏi nhiều vậy.” Ôn Trường Khanh bất lực nói, “Lúc trước kinh mạch của Nhạc Trì sư đệ có chút vấn đề, không thể tu luyện nội công, bốn năm trước lúc lựa chọn đệ tử thân truyền không được chọn, sau đó được đưa đến Trạm Xuyên thành, không lâu sau thì mất tích…”
Tin tức của Trạm Xuyên thành tầng tầng báo lên núi Việt Ảnh, lại rơi vào tai mọi người ở đỉnh Ngọc Tuyền, đã là chuyện của nửa tháng sau. Một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, đương nhiên không đáng Thuần Quân phái vì hắn làm to chuyện, chỉ có Liêu Trường Tinh vẫn nhớ việc này, sai người điều tra nghe ngóng, nhưng cũng không có hồi âm.
Dần dần, cái tên Nhạc Trì này không còn được nhắc tới, một người sống sờ sờ cứ vậy lặng yên bốc hơi khỏi nhân gian, không ai nhìn thấy, không ai nghi ngờ, cũng không ai nhớ hắn.
Về sau nếu không phải Tiết Thanh Lan tìm tới cửa, lại nhiều lần xảy ra xung đột với đỉnh Ngọc Tuyền, giận lây chuyện Văn Hành mất tích sang Thuần Quân phái, Ôn Trường Khanh cũng suýt nữa quên mất đỉnh Ngọc Tuyền bọn họ từng có một sư đệ như thế.
Mặc dù bởi vậy mà họ bị giày vò rất nhiều, nhưng có đôi khi Ôn Trường Khanh sẽ nghĩ thầm, thật ra như vậy cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, nếu có một ngày hắn ta mấy tung tích, sống không thấy người chết không thấy xác, hắn cũng thà rằng có người dùng thù hận kịch liệt như vậy ghi nhớ mình, cũng tốt hơn như một u hồn vô danh, trên thế gian không ràng buộc, bị tất cả mọi người lãng quên.
Phía Nam Thừa Lộ đài, lúc Tiết Thanh Lan rơi xuống đất lại hơi bất ổn, thuộc hạ muốn tới đỡ, bị y giơ tay xua đi, tự mình đứng vững. Lục Hồng Y ở bên cạnh khoanh tay nhìn, không hề có tình bạn bè đồng liêu, còn mỉm cười nói: “Hôm nay thật sự kinh ngạc, hiếm khi Tiết hộ pháp cũng sẽ mã thất tiền đề[1].”
[1] mã thất tiền đề: chỉ ngẫu nhiên xảy ra sai lầm mà bị nhục
Tiết Thanh Lan nhắm mắt vận công trị thương, không thèm để ý đến ả ta.
Lục Hồng Y không thay đổi sắc mặt, ý cười sâu hơn, dặn dò thuộc hạ sau lưng: “Ngươi đi lên, đổi một người xuống, ta cũng rất tò mò, có thể khiến Tiết hộ pháp của bản môn thất bại, rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Khóe môi ả hơi vểnh, trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ lại không hề có ý cười, ánh mắt như lưỡi rắn độc, đảo qua người Tiết Thanh Lan, tự dưng hiện ra mấy phần hung ác nham hiểm.
Ả nhẹ giọng thì thầm bổ sung nửa câu nói sau: “Nếu không thể đạp người kia xuống Thừa Lộ đài, ngươi cũng không cần về nữa.”
Lông mi Tiết Thanh Lan khẽ run lên, mở mắt ra.
Sao lại là huynh ấy? Là ai cũng được, tại sao cố tình là huynh ấy?
Tiết Thanh Lan hoảng hốt nghĩ. Tình cảnh lúc này, dù là Tiết Từ sống dậy trước mặt y, chỉ sợ cũng sẽ không khiến y hoảng hốt lo sợ như vậy, giống như ngực bị người dùng một kiếm xé ra, tâm can đáy lòng mục nát từ đây mất đi che chắn, hoàn toàn bại lộ dưới ban ngày ban mặt.
“… Là ngươi.”
Văn Hành nhìn khẩu hình của y, vốn muốn gọi “Sư huynh”, lại miễn cưỡng nuốt xuống một chữ, biến thành một câu chất vấn ngậm lấy máu và oán hận.
“Là ta.”
Văn Hành bước một bước về phía trước, Tiết Thanh Lan gần như đồng thời không hề nghĩ ngợi lùi lại một bước, hắn bèn đứng lại, giống như sợ làm kinh động ai đó, bình tĩnh nói: “Xa cách nhiều năm, mọi chuyện với ngươi vẫn ổn chứ?”
Năm nay Tiết Thanh Lan vừa tròn mười tám tuổi. Y khác Văn Hành, lúc trên núi Việt Ảnh, tướng mạo Văn Hành cơ bản đã định hình, những năm gần đây chỉ có thay đổi rất nhỏ, Tiết Thanh Lan lại từ tiểu thiếu niên trở thành thanh niên chỉ thấp hơn Văn Hành nửa cái đầu, mặt mày trổ mã ngày càng tuấn tú, đứng bất động ở đó, hiển nhiên là một tượng người đẹp được điêu khắc từ ngọc, cũng xứng với bốn chữ nhận xét “thần thanh cốt tú” năm đó Văn Hành nhận xét y.
Nhưng mà thế sự nung nấu, vẻ trong veo đặc thù của người thiếu niên trên người y từ lâu đã bị hao mòn gần như không còn, hai đầu lông mày thường mang màu sương, cả người tái nhợt không sức sống. Hình như thứ được che phủ trong áo bào đen không phải một người sống, mà là một đoạn băng, một thanh sắt lạnh, đối mặt là người hay quỷ, là y đâm người khác bị thương hay sẽ bị người khác đánh vỡ, cũng không đủ khiến y thoáng thay đổi một chút sắc mặt.
Lúc này cho dù đối diện với Văn Hành, lòng y tự khuấy động chỉ muốn cắn lại bản thân, trên mặt vẫn không có huyết sắc, không có biểu cảm kịch liệt nào.
“Làm phiền Nhạc công tử lo lắng.”
Y không trả lời có ổn không, rời ánh mắt khỏi người Văn Hành, không để lại dấu vết cử động năm ngón tay cứng ngắc, một lần nữa cầm chuôi kiếm.
Tình cảnh này hình như quay về mấy năm trước, lần đầu tiên Văn Hành gặp được Tiết Thanh Lan tránh xa người ngàn dặm.
Người đã từng mở rộng ôm ấp với hắn dựng gai lên khắp người, lạnh lùng nói: “Đây là trận so tài của Thùy Tinh tông và Thuần Quân phái, Nhạc công tử từ lâu đã không phải đệ tử Thuần Quân, mời đi xuống, đổi người khác đi lên.”
Đã rất lâu Văn Hành không trải nghiệm cảm giác mất mát đạp hụt một bước này, trái lại hắn không tức giận, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Mùa hè trời xanh sáng trong, cây xanh xanh biếc khắp núi khắp đồng, mọi phong cảnh tươi sáng trong mắt, đều vì tâm trạng lúc này mà phủ lên một lớp màu ảm đạm.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Bốn năm trước ta không được chọn làm đệ tử thân truyền, được gửi đến Trạm Xuyên thành làm đệ tử nhập môn, nếu Thuần Quân phái chưa xóa tên ta, bây giờ ta hẳn vẫn là đệ tử Thuần Quân.”
Tiết Thanh Lan lập tức bị hắn chọc tức: “Hôm nay tranh thắng, Thuần Quân phái và Thùy Tinh tông nhất định phải đi một người. Người cản trước mặt ta cho dù là ngươi, ta cũng tuyệt, không, nương, tay.”
Tình cảm của Văn Hành đối với Thuần Quân phái, chưa thấy rõ sâu dày bao nhiêu, nhưng Thuần Quân phái đặc biệt là trên dưới đỉnh Ngọc Tuyền, dù sao từng có ơn với hắn, gặp phải phiền phức hắn bằng lòng ra tay giúp một phen. Hôm nay Thùy Tinh tông muốn dùng Thuần Quân phái làm bè, trước đó đã mất một nửa mặt mũi, nếu hắn lại nhượng bộ, chỉ sợ kiếm tông trăm năm sẽ phải mất thể hiện hoàn toàn.
“Tiết hộ pháp, ta không tin với năng lực phân biệt của ngươi, không nhìn ra trạng thái khác thường của Thuần Quân phái.” Văn Hành thản nhiên nói, “Thùy Tinh tông muốn một chỗ cắm dùi trong võ lâm, nên đường đường chính chính đến chiến. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải hành vi của quân tử, vừa rồi Lục hộ pháp này luôn miệng nói thiên hạ đệ nhất không thể phục chúng, chẳng lẽ quý tông làm như thế, thì có thể phục chúng sao?”
Lúc hắn nói lời này nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hồng Y, giọng nói truyền khắp sân rộng, nhìn qua giống như đang chất vấn đệ tử Thùy Tinh tông, mà không phải trực tiếp khiển trách Tiết Thanh Lan.
Hắn không muốn giương cung bạt kiếm với Tiết Thanh Lan, động tác nho nhỏ này, xem như chút tâm tư của Văn Hành.
Nhưng Tiết Thanh Lan không hiểu, y chỉ thấy Văn Hành nghiêng đầu đi, mặt mũi lạnh lùng, giống như không muốn nhìn y thêm một cái, mỗi một chữ đều quanh minh lẫm liệt, làm nổi bật y như tôm tép nhãi nhép, buồn cười lại thật đáng buồn.
Năm đó trên núi Việt Ảnh, Văn Hành đối xử với y như huynh như cha, mặc dù ngày thường đều nuông chiều, trên đại nghĩa lại chưa bao giờ mập mờ. Tiết Thanh Lan được hắn dạy bảo nhiều ngày, đương nhiên biết rõ yêu ghét của Văn Hành, nhưng mà giờ phút này y nhìn lại bản thân, những lời nói hành động sau khi đến núi Ti U, lại hoàn hoàn đi ngược với dạy bảo ngày xưa của Văn Hành.
Cho dù cha mẹ ruột của y, sư phụ ban đầu còn sống, chỉ sợ cũng cho rằng y đã thay đổi tính tình, là tiểu nhân hèn hạ lòng hướng Ma tông, không phân biệt chính tà.
“Nhạc công tử ỷ thế kiếm pháp cao minh, nên xem thường người khác.” Cổ tay Tiết Thanh Lan xoay nhẹ một cái, mũi kiếm nghiêng chiếu ánh sáng lạnh, gò má y căng ra, dường như cắn chặt răng hàm, lạnh lùng nói, “Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
Ánh mắt Văn Hành từ trên mặt y rời xuống mũi kiếm, không biết làm sao, thế mà thở dài, gật đầu nói: “Vậy ta đến lĩnh giáo cao chiêu của Tiết hộ pháp.”
Tuy là nói vậy, hắn lại không rút kiếm, cứ đứng tại chỗ không hề phòng bị, rất giống một bia sống đời người đâm tới, không nói một lời, lại càng có thể đổ thêm dầu vào lửa hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Tiết Thanh Lan đột nhiên cử động, thân hình nhanh đến mức vút qua thành một cái bóng mờ.
Trước khi chớp mắt y còn cách Văn Hành khá xa, chỉ trong một cái chớp mắt, mũi kiếm sắc bén đã phá gió mà đến, không sai lệch chĩa lên ngực trái Văn Hành, đâm vào vị trí trái tim ——
Nhưng không tiến thêm.
Văn Hành lại thở dài một hơi.
Mùa hè mặc áo vải thô rất mỏng, cũng không bền, trong tay Tiết Thanh Lan là thanh kiếm sắc, một mũi kiếm như vậy chĩa vào tim hắn, nhưng ngay cả áo cũng không cắt ra, hắn thậm chí không cảm nhận được chút đau nào.
“Đệ ấy mà.”
Hắn bất bắt dĩ duỗi tay cầm mũi kiếm. Tiết Thanh Lan vốn một đòn toàn lực, gần đến bước ngoặt lại thu lực, đúng lúc có muốn phát ra hay không, bị động tác này của Văn Hành làm giật mình, sức mạnh lập tức mở chốt rút nhanh chóng, toàn bộ rót lên thân kiếm, thanh kiếm thép tinh trong tay y lại không chịu được, “Rắc” một tiếng gãy đôi.
Một miếng sắt nhỏ rơi bên chân Văn Hành, Tiết Thanh Lan rút kiếm vung tay, một nửa kiếm kia bay ra ngoài, “keng” một tiếng cắm xuống mặt đất ba tấc, chuôi kiếm đang không ngừng lắc lư.
Sắc mặt y cực kỳ khó coi, tái nhợt đến độ có phần đáng thương, hiển nhiên là cưỡng ép thu lực, bị nội lực phản lại không nhẹ, không chịu nói thêm với Văn Hành một câu, nhún người nhảy xuống Thừa Lộ đài.
Hai người họ nói chuyện trên đài, ngoại trừ mấy câu cố gắng cao giọng kia, những cái khác chỉ có hai người nghe được. Người bên dưới không hiểu ra sao nhìn hai người trên lôi đài trò chuyện một lúc, còn tưởng là sẽ đánh cát bay đá chạy gió tanh mưa máu, ai biết Tiết Thanh Lan vừa ra tay đã thua trận.
Mặc dù không nhìn thấy rõ kiếm của y gãy như thế nào, nhưng nếu y đi xuống Thừa Lộ đài, có nghĩa là dẫn đầu nhận thua trong cuộc tỉ thí này.
Đây chính là Tiết Thanh Lan có rất nhiều khúc mắc với đỉnh Ngọc Tuyền Thuần Quân phái, đả thương “Hạo Nhiên kiếm” Tần Lăng!
Nhạc Trì của Thuần Quân phái kia rốt cuộc có lai lịch gì?!
Không chỉ làm quần hào giang hồ ở đây lơ ngơ, ngay cả rất nhiều đệ tử Thuần Quân phái cũng có câu hỏi này.
Ôn Trường Khanh đã được người đỡ đi từ trước, đỉnh Ngọc Tuyền chỉ một mình Văn Hành đi lên, những đệ tử khác hoặc là của đỉnh núi khác, hoặc là mới đến, đều chưa từng nhìn thấy Văn Hành. Đổi lại là hai vị trưởng lão và Dư Quân Trần còn có chút ấn tượng với hắn, chẳng qua cũng lạnh nhạt từ lâu, thấy Văn Hành ra mặt cứu trận, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa hơi lo sợ.
Trưởng lão Mạnh Phi Tuyết đỉnh Minh Hà nhỏ giọng hỏi Ôn Trường Khanh: “Không phải Nhạc Trì mất tích lâu rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Ta nhớ trên người nó hình như hơi không tốt, nó đối đầu Thùy Tinh tông có bao nhiêu phần thắng?”
“Sư thúc, tình hình khi đó người cũng nhìn thấy rồi, lấy đâu ra mà hỏi nhiều vậy.” Ôn Trường Khanh bất lực nói, “Lúc trước kinh mạch của Nhạc Trì sư đệ có chút vấn đề, không thể tu luyện nội công, bốn năm trước lúc lựa chọn đệ tử thân truyền không được chọn, sau đó được đưa đến Trạm Xuyên thành, không lâu sau thì mất tích…”
Tin tức của Trạm Xuyên thành tầng tầng báo lên núi Việt Ảnh, lại rơi vào tai mọi người ở đỉnh Ngọc Tuyền, đã là chuyện của nửa tháng sau. Một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, đương nhiên không đáng Thuần Quân phái vì hắn làm to chuyện, chỉ có Liêu Trường Tinh vẫn nhớ việc này, sai người điều tra nghe ngóng, nhưng cũng không có hồi âm.
Dần dần, cái tên Nhạc Trì này không còn được nhắc tới, một người sống sờ sờ cứ vậy lặng yên bốc hơi khỏi nhân gian, không ai nhìn thấy, không ai nghi ngờ, cũng không ai nhớ hắn.
Về sau nếu không phải Tiết Thanh Lan tìm tới cửa, lại nhiều lần xảy ra xung đột với đỉnh Ngọc Tuyền, giận lây chuyện Văn Hành mất tích sang Thuần Quân phái, Ôn Trường Khanh cũng suýt nữa quên mất đỉnh Ngọc Tuyền bọn họ từng có một sư đệ như thế.
Mặc dù bởi vậy mà họ bị giày vò rất nhiều, nhưng có đôi khi Ôn Trường Khanh sẽ nghĩ thầm, thật ra như vậy cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, nếu có một ngày hắn ta mấy tung tích, sống không thấy người chết không thấy xác, hắn cũng thà rằng có người dùng thù hận kịch liệt như vậy ghi nhớ mình, cũng tốt hơn như một u hồn vô danh, trên thế gian không ràng buộc, bị tất cả mọi người lãng quên.
Phía Nam Thừa Lộ đài, lúc Tiết Thanh Lan rơi xuống đất lại hơi bất ổn, thuộc hạ muốn tới đỡ, bị y giơ tay xua đi, tự mình đứng vững. Lục Hồng Y ở bên cạnh khoanh tay nhìn, không hề có tình bạn bè đồng liêu, còn mỉm cười nói: “Hôm nay thật sự kinh ngạc, hiếm khi Tiết hộ pháp cũng sẽ mã thất tiền đề[1].”
[1] mã thất tiền đề: chỉ ngẫu nhiên xảy ra sai lầm mà bị nhục
Tiết Thanh Lan nhắm mắt vận công trị thương, không thèm để ý đến ả ta.
Lục Hồng Y không thay đổi sắc mặt, ý cười sâu hơn, dặn dò thuộc hạ sau lưng: “Ngươi đi lên, đổi một người xuống, ta cũng rất tò mò, có thể khiến Tiết hộ pháp của bản môn thất bại, rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Khóe môi ả hơi vểnh, trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ lại không hề có ý cười, ánh mắt như lưỡi rắn độc, đảo qua người Tiết Thanh Lan, tự dưng hiện ra mấy phần hung ác nham hiểm.
Ả nhẹ giọng thì thầm bổ sung nửa câu nói sau: “Nếu không thể đạp người kia xuống Thừa Lộ đài, ngươi cũng không cần về nữa.”
Lông mi Tiết Thanh Lan khẽ run lên, mở mắt ra.
Danh sách chương