Tiết Thanh Lan vận sức trên tay, suýt nữa theo bản năng đẩy hắn ra, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng rồi thu tay lại, đổi thành nâng hai cánh tay hắn, lo sợ không yên hỏi: “Ngươi… không sao chứ?”

Vừa nói ra, y đã cảm thấy bất thường, có vẻ như đang lo lắng cho người nọ, thế là dứt khoát im lặng, gắng sức dìu Văn Hành vào trong phòng. Nhưng phòng này thực sự quá đỗi đơn sơ, bên cạnh bàn chỉ có một băng ghế trơ trọi, ngay cả thành ghế để dựa cũng không có, Tiết Thanh Lan sợ buông tay ra Văn Hành lại gục xuống dưới đáy bàn, không có lựa chọn nào khác, đành phải vừa lôi vừa kéo đẩy hắn lên giường.

Y lấy một cái gối duy nhất đệm sau lưng hắn, vô thức muốn sờ nhiệt độ trên trán Văn Hành, ngón tay hơi cử động, nhưng lại rụt về.

Cầm lòng không đặng nhiều lần khiến trong lòng y dâng lên một cơn giận khó mà nói nên lời, nhưng y lại không thể bỏ người bệnh ở đây đi thẳng một mạch. Văn Hành ho xong, choáng đầu nghiêm trọng hơn, trước mắt mờ đi, trong mông lung nhìn thấy y có vẻ rất không vui đứng ở bên giường, không biết là ai trêu y, bản thân đã thở không được, vẫn rất rảnh rỗi ân cần nói: “Khụ… Ngươi sao vậy?”

Thôi. Tiết Thanh Lan thầm nghĩ, không cần thử, người này chắc chắn sốt hồ đồ rồi.

Y không chấp nhặt với con mèo ốm, trong lòng khẽ thở dài một cái, nói lạnh như băng: “Vươn tay ra, ta bắt mạch cho ngươi.”

Văn Hành có một tật xấu, chỉ cần không đến mức mất đi tri giác mặc người lắc lư, tuyệt đối không chủ động yếu thế, lúc bị ốm chỉ có hơn. Hắn không muốn bởi vì một chút phong hàn mà huy động đám đông, nghe lời Tiết Thanh Lan nói chẳng những không vươn tay ra, mà còn kéo chăn bông qua che mình lại, giả vờ ho khan nói: “Không cần, cảm lạnh thôi, qua một ngày tự nhiên sẽ khỏi.”

“Sẽ không khỏi.” Tiết Thanh Lan cau mày nói, “Sẽ sốt ngốc.”

Văn Hành nói: “Trong lòng ta hiểu rõ… khụ khụ, không cần làm phiền ngươi.”

Bàn tay Tiết Thanh Lan đặt sau lưng gần như không kìm nén được, muốn đập một cái bên gáy hắn, để người nói khoác không biết ngượng này ngậm miệng yên tĩnh lại.

“Nếu ngươi không tin ta, vậy mời gia sư đến xem bệnh đi.” Y giả vờ muốn đi, “Cam đoan ngươi thuốc đến bệnh trừ.”

Còn chưa dứt lời, Văn Hành lại ho khan dữ dội một hồi, đành phải giơ tay khép hờ trên môi. Tiết Thanh Lan tay mắt lanh lẹ, thuận thế kéo cổ tay hắn xuống, da thịt hai người bỗng nhiên tiếp xúc, lạnh nóng kích thích nhau, mạch đập nháy mắt hợp cùng nhịp tim, rung động cực nhỏ kia như thể nổ tung pháo hoa dưới đầu ngón tay y.

Tiết Thanh Lan giống như bị bỏng mà ném tay đi, vẻ mặt bối rối gần như không che giấu được, quay người rời đi: “Đợi một lát, ta đi lấy thuốc…”

Văn Hành ốm đến mức đầu óc mê man, nghe không đầy đủ tiếng nói, hai chữ “lấy thuốc” lại giống như một cây châm độc, chuẩn xác đâm trúng dây thần kinh yếu ớt nhất của hắn. Hắn gần như bật dậy khỏi giường, túm Tiết Thanh Lan lại, nghiêm nghị nói: “Đừng đi!”

Vừa rồi bắt mạch chỉ vừa chạm liền tách ra, hắn vừa túm là một mực siết cổ tay Tiết Thanh Lan trong lòng bàn tay, kéo y lảo đảo mấy bước, suýt nữa trượt chân, cũng may chống được trên mép giường, mới không ngã lên người Văn Hành.

“Ngươi —— “

“Đừng đi…”

Tiết Thanh Lan có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng hổi của hắn dám trên xương cổ tay mình, năm ngón tay như kìm sắt tóm rất chặt, trong động tác kia thậm chí lộ ra sự tuyệt vọng không nói rõ được không tả rõ được, rất giống như y không đi lấy thuốc, mà là đi chịu chết.

Tiết Thanh Lan như bị người làm pháp định thân, ngay cả tránh thoát cũng không biết, để mặc Văn Hành cầm cổ tay y, đôi con ngươi giống như sao lạnh nhìn vào trong đôi mắt mờ mịt của hắn, im lặng rất lâu mới mở miệng nói: “Sẽ quay lại.”

Câu nói này giống như nặn ra từ trong tim y, giọng nói thấp đến mức gần như không thể nghe thấy, Văn Hành cảm nhận được sự vỗ về hiếm có trong mắt y, nhưng chẳng kịp đợi hắn nghiền ngẫm câu nói này, Tiết Thanh Lan vung tay lên trước mặt hắn, một mùi hương lạ lùng trong tay áo xông vào mũi, mắt Văn Hành tối sầm lại, lập tức cúi đầu hôn mê.

Tiết Thanh Lan gỡ từng ngón tay nắm chắc của hắn ra, rời khỏi người Văn Hành, dìu hắn nằm xuống, dùng chăn dày đắp đến cằm. Nhân lúc hắn ngủ thiếp đi, mới dám duỗi tay sờ trán người ta, thử nhiệt độ, lại rón rén gạt vài sợi tóc rối trước mắt giúp hắn.

“Ngươi đó…”

Một tiếng thở dài rơi bên gối hắn, rồi lặng lẽ biến mất.

Khi Văn Hành tỉnh lại lần nữa, cảm giác nặng nề như rót chì toàn thân đã tan đi, đau đầu hơi giảm, cơ thể cũng ấm lại, một mùi thuốc nồng nặc bay tới, kèm theo âm thanh nói nhỏ xung quanh: “… Cảm ơn Tiết thần y, làm phiền.”

“Tiện tay thôi, sư điệt không cần khách sáo. Đồ nhi này của ta cũng xem như có thể dùng, cũng hiểu chút y thuật, để nó ở lại giúp đỡ chăm nom Nhạc sư điệt.”

Một giọng buồn buồn nói: “Tuân mệnh.”

“Làm phiền hai vị, mời Tiết thần y.”

Văng Hành nghiêng tai lắng nghe, đợi cửa phòng đóng lại, hai người trò chuyện ở gian ngoài hoàn toàn rời đi, mới mở mắt ra. Tiết Thanh Lan bưng bát thuốc đi đến bên giường, cúi đầu xuống, đúng lúc đối diện với ánh mắt hắn nhìn lại, sợ đến mức tay run lên, suýt làm đổ thuốc.

Giờ phút này Văn Hành đối diện với y, thần trí khôi phục, bỗng nhiên nhớ ra đủ loại hành động của mình trước khi mê man, chỉ nghĩ là sự khác thường của mình dọa Tiết Thanh Lan sợ, áy náy nói: “Lúc trước ta sốt choáng váng, vô ý xúc phạm, xin lỗi.”

Tiết Thanh Lan không ngờ hắn còn nhắc đến vụ này, không muốn nói nhiều sai nhiều, chỉ gật đầu, duỗi tay đưa bát thuốc tới trước mặt Văn Hành, ra hiệu hắn uống thuốc.

Văn Hành nói tiếng cảm ơn, nhận thuốc uống một hơi cạn sạch, thấy Tiết Thanh Lan dường như không muốn phản ứng hắn cho lắm, còn tưởng rằng cơn giận còn sót lại của y chưa tiêu tan, thế là xin lỗi lần nữa: “Chuyện ngày hôm qua là sự hiểu lầm, mấy vị sư huynh sư tỷ của ta cũng không có ác ý, vẫn mong ngươi đừng để bụng. Tay thay bọn họ xin lỗi ngươi được không.”

Vẻ mặt Tiết Thanh Lan không trong sáng ngược lại âm u, cảm thấy hắn không nhấc lên thế này giống như không biết nói chuyện, “tình ý giả dối” đã thành gương mặt quen dùng khi đối diện với người xa lạ, càng khách sáo lễ phép, càng không che giấu được vẻ lạnh nhạt xa cách bên dưới, ngoài miệng nói rất thân thiết, thật ra là đang không ngừng đẩy người khác ra.

“Ốm thì bớt nhọc lòng đi.” Tiết Thanh Lan lạnh nhạt nói, “Ta không tức giận, không cần ngươi giả vờ lịch sự.”

“…” Văn Hành bị y làm nghẹn họng, cười khổ nói: “Sư đệ dạy phải, ta nhất định xin nghe lời dặn của thầy thuốc.”

“Lúc trước tới gọi ngươi, là gia sư nhận sự nhờ vả của Tần trưởng lão, muốn xem bệnh cho ngươi.” Tiết Thanh Lan hỏi, “Ta thấy mạch tượng của ngươi, hình như lúc trước lưu lại gốc bệnh của phong hàn, rốt cuộc là bệnh gì?”

“Không phải cái này.” Văn Hành thản nhiên nói, “Là thể chất của ta trời sinh khác hẳn với người bình thường, không thể tập võ.”

Tiết Thanh Lan khẽ giật mình, liếc nhìn trường kiếm bên giường, “Nhưng không phải ngươi…”

Văn Hành nhìn sang theo tầm mắt y, giải thích: “Không có nội lực cũng có thể luyện kiếm, nhưng chỉ có thể được mặt ngoài của nó, không có được bên trong nó, khó mà tranh đấu với cao thủ.”

Tiết Thanh Lan lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế.”

“Hả?” Văn Hành hỏi, “”Thì ra là thế’ gì?”

Tiết Thanh Lan vốn là vô tâm nói một câu, ánh mắt lập tức tránh đi, giống như không có việc gì đáp: “Thảo nào sư phụ chịu hứa với Tần trưởng lão, loại bệnh này, có lẽ trước kia thầy cũng chưa từng nhìn thấy.” Nói xong không tiếp tục nói việc này nữa, y dặn dò: “Ngươi ốm do bên ngoài cảm gió tà, kéo theo gốc bệnh lúc trước, cần uống hai bát thuốc mỗi ngày, tĩnh tâm tu dưỡng, ba ngày sau mới có thể xuống giường đi lại. Mỗi ngày sáng tối ta cũng sẽ tới đây sắc thuốc, ngươi không cần đụng tay vào.”

Tuổi y tuy nhỏ, nhưng khi nghiêm mặt dặn đi dặn lại bệnh nhân thì nghiêm túc mà lưu loát, Văn Hành được sắp xếp rõ ràng, sau khi bó tay bó chân sinh ra một cảm giác mới mẻ không giải thích được.

Có thể là Tiết Thanh Lan thực sự không giống thầy thuốc, y ở trong mắt Văn Hành vẫn là thiếu niên choai choai, trên mặt rất dữ dằn, trong lòng lại mềm mại. Trong mắt rõ ràng là lo lắng, cứ phải giả vờ chẳng thèm để ý.

Tiết Thanh Lan dặn dò hắn xong, quay người muốn đi gấp, chợt nhớ ra hỏi thêm một câu: “Ngươi không thể xuống giường, một ngày ba bữa sắp xếp thế nào?”

Văn Hành chớp mắt, trả lời bằng ánh mắt mờ mịt vô tội.

“… Được rồi.” Tiết Thanh Lan bất đắc dĩ nói, “Ta biết rồi.”

Y khép cửa rời đi, mang đi chút hơi ấm và nhân khí cuối cùng, trong phòng trở nên yên tĩnh lần nữa. Văn Hành nhìn chằm chằm bát thuốc không bên cạnh ngẩn người. Suy nghĩ lại là sư phụ của Tiết Than Lan là “Lưu Tiên thánh thủ” Tiết Từ tiếng tăm lừng lẫy, trong giang hồ có hiệp danh riêng, không có khả năng là người năm đó dẫn A Tước đi.

Lý trí hiểu rõ, nhưng trong lòng hắn luôn có một tầng nghi ngờ tràn ra, như lụa mỏng bao phủ trong suy nghĩ.

Tiết Thanh Lan dù là lai lịch hay tính cách cũng không ăn khớp với A Tước, nhưng hai người này có đặc điểm tương tự không nói ra được, nhất là đột nhiên gặp nhau hoặc là khi mịt mù phân biệt, luôn khiến hắn không tự giác nhận lầm.

Sao hắn có thể nhận lầm? Ngoài cửa sổ phạch một tiếng, hình như là chim sẻ từ ngọn cây vỗ cánh bay đi, Văn Hành đột nhiên bừng tỉnh từ trong trầm tư, bỗng tự giễu cười một tiếng.

Cho dù Tiết Thanh Lan và A Tước có ba phần giống nhau, không phải thì cuối cùng vẫn không phải, hắn không cần phải miễn cưỡng kéo hai người dính líu với nhau, để đường hoàng kiếm cớ cho nỗi nhớ mãi không quên của mình.

Mùa đông những năm qua, mỗi khi đến mấy ngày này, dù cho nhìn thấy gió núi tuyết trắng, Văn Hành cũng sẽ nhớ đến khoảng thời gian chạy trốn kia, chỗ khắc cốt ghi tâm, không chỉ là sinh ly tử biệt, còn là bản thân bất lực. Mà năm nay hồi ức này đặc biệt rung động lòng người, có lẽ đúng lúc bị ốm, bên cạnh lại vừa khéo có thiếu niên tuổi tác như nhau.

Ba ngày sau, mỗi ngày Tiết Thanh Lan bền lòng vững dạ tới sắc thuốc, thuận tiện đưa cơm. Ở chung càng nhiều, Văn Hành quan sát được càng nhiều: Tiết Thanh Lan không thích nói chuyện cho lắm, tính tình rất lạnh lùng, nhìn như không dễ trêu, nhưng thật ra cũng không phải quả pháo vừa chọc đã nổ. Một lần duy nhất y biểu hiện không kiên nhẫn trước mặt Văn Hành, chỉ có lúc mới gặp một câu không hợp đã đóng sập cửa rời đi, sau đó trong lúc hai người ở chung, tuy thường xuyên có lời nói không hợp, tình hình hai bên nghẹt thở chết, lại hiếm có không trở mặt.

Trong thời gian này Tiết Từ lại xem bệnh riêng cho hắn một lần, cũng không có ý kiến gì ngoài dự đoán, vẫn không thể làm gì. Nhưng khi Văn Hành khách sáo với ông theo lệ, ngẫu nhiên nhắc đến Tiết Thanh Lan, Tiết Từ cũng không ngại đồ đệ của mình suốt ngày lăn lộn với hắn, thậm chí còn hiền lành kể: “Đứa trẻ này từ nhỏ sống ở trên núi, không có bạn chơi cùng tuổi, suốt ngày tiếp xúc với dược liệu, tính cách khó tránh khỏi hơi quái gở. Hiếm khi nó quen được người bạn như con, nếu Nhạc sư điệt không chê, hãy chỉ dẫn nó nhiều hơn.”

Sau khi ông đi Tiết Thanh Lan bước vào, nhấc ấm trà lên rót chén nước cho Văn Hành, vẻ mặt như thường, tay lại đang run rẩy, vậy mà làm đổ non nửa chén.

“Sao vậy?” Văn Hành lập tức nhạy bén hỏi, “Không bị bỏng tay chứ?”

Tiết Thanh Lan mím môi nói: “Không cẩn thận.”

Văn Hành không biết tại sao y đột nhiên trở nên căng thẳng, cố ý trêu y nói: “Vừa rồi nhắc đến ngươi với Tiết thần y, ông ấy nói ngươi suốt ngày ngâm mình ở đây, chỉ lo ham chơi, còn dặn ta phải nhắc nhở ngươi, không được xao nhãng việc học.”

Tiết Thanh Lan vừa nghe đã biết hắn đang nói mò, tay cũng không run nữa, đưa chén cho hắn: “Thật không?”

Văn Hành hăng hái hỏi: “Ngày thường ngươi có bài học gì, học thuộc ‘Dược kinh’, cắt dược liệu, hay là đi vào trong núi đào thảo dược?”

Không đợi Văn Hành truy vấn, y lấy lại cái chén Văn Hành uống hết, úp vào trong khay trà, cưỡng ép kết thúc chủ đề, nhẹ nhàng linh hoạt mà không thể nghi ngờ nói: “Ngày mai còn có lễ mừng, không nên hao tổn tinh thần, nghỉ ngơi sớm đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện