"Thanh Lạc, ta thật sự rất vui!" Cầu Thế Trinh vừa cười lại nhảy hồi lâu mới ngừng lại, mặt mày hớn hở nhảy lên giường, cọ lên bụng Thẩm Thanh Lạc càng không ngừng nói: "Ta có đứa bé nữa ta có đứa bé á. . . . . ."

Biết được có đứa bé, hắn vui mừng như thế, Thẩm Thanh Lạc nhớ tới kiếp trước, nước mắt không ngừng được mãnh liệt chảy ra, khi đó, hắn tự tay ép nàng uống thuốc độc sát hại đứa bé trong bụng nàng, nói vậy lúc ấy hắn cũng thấy rất thống khổ? Thẩm Thanh Lạc mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: "Thế Trinh, nếu như giữa đứa bé và ta chàng chỉ có thể chọn một, chàng sẽ chọn ai?"

Cầu Thế Trinh nụ cười sáng lạn trên mặt cứng đờ, tròng mắt đen bóng trong phút chốc hiện lên sợ hãi, lúc lâu mới hỏi: "Thanh Lạc, nàng tại sao hỏi như vậy? Có phải có con nên nàng gặp nguy hiểm không? Nếu là như vậy, đứa bé này chúng ta không muốn nữa, có được không?"

Không cần phải hỏi nữa, Thẩm Thanh Lạc lắc đầu một cái, mỉm cười đưa tay ôm cổ của Cầu Thế Trinh, lung tung nói: "Ta sợ có đứa bé, chàng liền thương đứa bé không thương ta nữa."

"Làm sao có thể? Đứa bé là đứa bé, nàng là nàng." Cầu Thế Trinh nho nhỏ nói: "Nàng là ai cũng không thay thế được, ta muốn thương nàng cưng chiều nàng. . . . . ."

Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn nàng, trong con ngươi là dục - vọng nóng bỏng, đủ để đốt cháy tất cả cuồng dã, Thẩm Thanh Lạc kìm lòng không được run lên hạ xuống, đáy lòng một cỗ dục - hỏa vọt nổi lên, nàng cũng muốn hắn —— muốn hắn thương nàng.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nhịp đập trái tim của hai người, cùng nhau cộng hưởng!

"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh một hớp cắn lên cổ Thẩm Thanh Lạc, ở bên tai nàng thở gấp gấp rút, nói: "Thanh Lạc, không được. . . . . . Ta nhẫn nhịn không được, muốn nàng. . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc bắt lại bả vai hắn, thở hổn hển ngước cổ lên, "Nhẹ một chút . . . . . ."

"Nhẹ không được, sợ tiến vào ta liền không khống chế nổi. . . . . Cầu Thế Trinh nói giọng khàn khàn.

Vậy không được, sẽ làm đứa bé bị thương, Thẩm Thanh Lạc lời đã đến bên môi cũng không nói ra được —— Cầu Thế Trinh đã trượt xuống, đầu lưỡi của hắn đi vào, một lần lại một lần lật - khuấy, khoái cảm như cự mãng(mãng xà) từ hoa tâm vọt thẳng tới thần kinh quấn lấy Thẩm Thanh Lạc. . . . . . Nhột! Mà! Yếu mền! Dè dặt nhường đường, lý trí hỏng mất, cảm giác như bị chiếm cứ linh hồn!

"Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . . A. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc rên rỉ, liên tục gọi tên Cầu Thế Trinh, mặc hắn chơi đùa. . . . . Hàm răng của hắn cắn múi thịt, đôi môi dùng lực mút, tay của hắn đi lên, vững vàng cầm một đôi thỏ trắng vân vê. . . . . .

Nước chảy cuồn cuộn không dứt xông ra, dính lên đầy mặt Cầu Thế Trinh. (trời ơi, tôi ko nghe – ko đọc, ko biết gì hết)

Há to mồm thở hổn hển, Thẩm Thanh Lạc sung sướng - khát khô cổ say mê mong mỏi . . . . . . Nàng cảm thấy cả người vui vẻ bay lên không, trong đầu của nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ tới, Cầu Thế Trinh làm sao làm đến để cho nàng khoái hoạt như thế?

"Chảy rất nhiều nước, Thanh Lạc, thoải mái không?" Cầu Thế Trinh bò dậy, thở hổn hển cuốn lấy miệng Thẩm Thanh Lạc: "Thanh Lạc thoải mái không? Thích ta làm như vậy không?"

"Thích!" Thẩm Thanh Lạc đỏ mặt hừ hừ, thầm nghĩ nếu làm như vậy, sẽ chỉ có mình thư thái, nhưng hắn có thoải mái không? Đưa tay vừa sờ, dương vật hắn đã cứng rắn như sắt, để nó đi vào sợ đứa bé gặp chuyện không may, nhưng như vậy . . . . . . Đột nhiên, tình cảnh ở núi Tê Phượng ở trong đầu Thẩm Thanh Lạc hiện lên.

"Thế Trinh, chàng xoay người sang chỗ khác. . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc khoát khoát tay cầm cây gậy, Cầu Thế Trinh hơi sững sờ, nhưng hiểu ý ngay, "Vật kia mùi vị là lạ, bỏ vào trong miệng nàng sẽ không thoải mái."

Mắt cẳm thấy chua xót, phía dưới nàng vị cũng sẽ không dễ ngửi, hắn làm sao lại có thể…?

Hắn cái gì cũng đều chỉ nghĩ tới nàng, chưa từng cân nhắc qua chính hắn, mình lại có cái gì có thể không vui? Huống chi đại phu đã nói, đè nén sẽ hại thân.

Chỉ là, nếu còn như trước, Cầu Thế Trinh sợ nàng không thoải mái, chỉ sợ sẽ không đồng ý.

"không sao đâu, thời điển chàng sắp ra thì rút ra là được." Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng nói.

"Thanh Lạc, nàng thật tốt!" Cầu Thế Trinh thõa mãn thở dài, hôn một cái gương mặt Thẩm Thanh Lạc, quay đầu, quỳ đến đỉnh đầu Thẩm Thanh Lạc nửa nghiêng người.

Cự vật khí thế hung hăng tiến tới gần, bộ lông rậm rạp giống như người của hắn một dạng thô cứng, hai cái tròn tròn to lớn lay động, Thẩm Thanh Lạc run rẩy miệng đắng lưỡi khô, trái tim không khống chế được đập mạnh, nhắm mắt lại, đem một ít cây chùy ngậm vào trong miệng. . . . . . Thở gấp liếm - liếm ngậm - mút. . . . . . Ngón tay ở rễ êm ái phủ - sờ sao - cạo. . . . . . (sau chương này cho phép ta nghỉ dưỡng thương nha)

Bị khoang miệng trơn trợt ấm áp bao lấy, xúc cảm lập tức khiến Cầu Thế Trinh kích động đến khó mà tự khống chế."Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh cuồng loạn gầm lên, ngón tay chen vào - đi xuống. . . . . .

Thẩm Thanh Lạc khó nhịn nức nở nghẹn ngào, bão trướng cực độ khiến cho nàng cảm thấy miệng có chút đau nhức, mà phía dưới kích - liệt chen vào – khiến nàng nổi điên, nàng muốn hét to, muốn giãy dụa, muốn hung hăng cắn cự - gậy trong miệng. . . . . .

"A. . . . . ." Kịch liệt xoay tròn va chạm khiến linh hồn Thẩm Thanh Lạc xuất khiếu, cả người bị làm cho run lẩy bẩy, miệng không có đủ lực hút - lấy, hai tay níu chặt ga giường mê loạn ô ô rên rỉ: "A. . . . . . Thế Trinh. . . . . . Ta không được. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."

Cầu Thế Trinh gầm một tiếng ngắn ngủi, vật kia đâm xuống một cái, vật kia đâm vào chỗ sâu cổ họng Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc a một tiếng, trước mặt bỗng tối sầm, Cầu Thế Trinh lại nhanh chóng rút ra - đi ra ngoài, nhiệt dịch nóng bỏng dốc toàn bộ lực lượng, vô cùng tinh tế rải đầy ngọn núi Thẩm Thanh Lạc. . . . . .

Dồn dập thở dốc dần dần thong thả, mùi tinh ngái ở trong không khí từ từ lắng đọng xuống, gió nhẹ phong thỉnh thoảng lại thổi lất phất nâng lều vải, mang hơi thở mát mẻ vào. Thẩm Thanh Lạc mềm mại tiền vào trong ngực Cầu Thế Trinh. . . . . .

"Sau này trở về, vô luận muốn thành thân như thế nào...." Cầu Thế Trinh khẽ vuốt ve bụng Thẩm Thanh Lạc, hít một hơi thật sâu nói.

"Bây giờ, không còn phiền toái nữa rồi." Thẩm Thanh Lạc thở dài. Đem chuyện xảy trong khoảng thời gian Cầu Thế Trinh mất tích tỉ mỉ nói ra."Tiêu Nguyệt Mị đã chết, hôn thư cũng đã có, chúng ta thành thân, cũng không coi là làm trái với lời Hoàng Thượng rồi."

"Thật tốt quá." Cầu Thế Trinh hưng phấn không thôi: "Thanh Lạc, hai tháng này ta chịu đựng rất khổ cực, như vậy xem ra, chịu đựng cũng có giá trị."

Đúng nha, chịu đựng có được giá trị, cũng may mắn hắn kiên trinh bất khuất, mới có thể đổi được khoan dung của Hoa Nguyệt Diệu.

"Ta có mang quà tặng theo, nếu không ngày mai chàng đưa lên núi Vân Vụ đi."

"Không cần." Cầu Thế Trinh lắc đầu: "Nữ nhân kia hỉ nộ vô thường làm việc quỷ dị, nên cách càng xa càng tốt, hơn nữa, trong Lang Hoàn Các muốn cái bảo vật gì mà không có, quà tặng của chúng ta, sợ rằng không vào được mắt của nàng."

"Cũng không hẳn, đồ cưới Tiêu Nguyệt Mị mang tới, có bình Dương Chi Bạch Ngọc cao một thước, vật này, chỉ sợ hoàng cung cũng khó khăn tìm." Thẩm Thanh Lạc cười nói, nghĩ đến Tiêu Nguyệt Mị chết rồi, trái tim còn hơi có ưu tư, thở dài nói: "Tiêu Nguyệt Mị cứ như vậy chết đi, Tiêu Nhữ Xương dường như biến thành người điên dại vậy."

"Làm sao nàng lại dùng đồ cưới của nàng ta?" Cầu Thế Trinh sắc mặt trầm xuống.

"Không phải vì vội vã tới tìm chàng sao, ta không đợi được Minh Trí đi ra ngoài chọn mua." Thẩm Thanh Lạc vặn vẹo uốn éo làm nũng.

"Thanh Lạc, Tiêu Nhữ Xương là người tâm cơ thâm trầm, mỗi một bước đều không thể coi thường được, đồ cưới của Tiêu Nguyệt Mị, khẳng định phải đếm một nửa gia tài Tiêu gia trở lên, nàng đã không cho Tiêu Nguyệt Mị được chôn cất vào nghĩa trang Cầu Phủ, hắn hận thấu xương, vì sao đồ cưới giá trị liên thành như thế lại có thể không mang trở về, trong này có lẽ có cái độc kế gì."

Thẩm Thanh Lạc cảm thấy Cầu Thế Trinh có chút cẩn thận quá độ, những thứ đó là theo chân Tiêu Nguyệt Mị vào Cầu phủ, Tiêu Nhữ Xương chẳng lẽ sẽ hại Tiêu Nguyệt Mị? Thẩm Thanh Lạc xem thường, chỉ là cũng không muốn bác lời hắn, cười nói: "Nếu như thế, chúng ta sau khi trở về, xem ý Tiêu Nhữ Xương có muốn lấy lại hay không, cho hắn đưa trở về thôi."

Cầu Thế Trinh gật đầu một cái, lại dặn dò: "Những thứ đó bảo Lý đại nương cho người kiểm lại liệt kê cẩn thận, nàng không cần đích thân sửa sang lại."

Cầu Thế Trinh dặn dò xong rồi, lại vuốt bụng Thẩm Thanh Lạc, cười khúc khích cùng đứa bé nói chuyện, con trai con gái kêu loạn lên, Thẩm Thanh Lạc mỉm cười nghe, đột nhiên nhớ tới Tiêu Nguyệt Mị chết, là một người hai mệnh, trong bụng có chút chán nản.

"Cũng không biết Ngụy Long làm sai lại lỗ mãng như vậy, hại Tiêu Nguyệt Mị chết thảm như vậy."

"Đừng để ý tới người ta, chết tốt lắm, nàng ta là người thế nào, nếu không chết, thật sẽ cả đời theo chúng ta chết cũng không thả." Cầu Thế Trinh không có chút đồng tình nào, nói: "Nàng chưa từng thấy qua chuyện năm kia Cẩm Nhi bị chặt mất hai bàn tay, nếu nhìn qua, nàng cũng sẽ không đồng cảm với nàng ta."

Tại sao lại giết chết Nguyệt Mị? Hơn hai mươi ngày qua, Ngụy Long cũng một mực suy nghĩ vấn đề này.

Ngày đó Tiêu Nguyệt Mị tìm đến Ngụy Long thì vừa vặn Ngụy lão thái đi ra thương hào rồi, người giữ cửa biết Tiêu Nguyệt Lị là người trong lòng của Ngụy Long, liền chạy vào báo cho Ngụy Long biết, Ngụy Long nghe được Tiêu Nguyệt Mị tìm đến hắn, mừng rỡ, kéo người vào trong phủ, động tay đông chân liền muốn thân thiết.

"Đừng nghịch nữa, trước dẫn theo người đến Cầu phủ, đem tỷ muội Thẩm Thanh Lạc chém cho ta." Tiêu Nguyệt Mị hất tay Ngụy Long ra, không nhịn được nói.

"Được, ta sẽ kêu người." Ngụy Long cuống lên không kịp suy nghĩ, liền vỗ tay gọi một gã sai vặt đến, nói: "Ngươi đến nói với Tần lão nhị cho gọi mấy người, đi đến Cầu phủ tìm thê tử Cầu Thế Trinh cùng em vợ hắn đánh một trận, đúng rồi, Thẩm Thanh Lạc đang mang bầu, không thể đánh quá nặng, đánh muội muội nàng ta nhiều hơn là được."

"Ai cho ngươi chỉ đánh người, không nghe thấy lời của ta nói sao? Ta nói, đem nàng hai tỷ muội chém, chém, có nghe hay không?" Tiêu Nguyệt Mị lớn tiếng trách móc.

Đem người chém? Gã sai vặt kia ngây người, Ngụy Long cũng ngây ngẩn cả người.

"Nguyệt Mị, này? Giết người sẽ ngồi tù."

"Tiểu quỷ nhát gan, ngươi sợ cái gì? Ngươi không kham nổi đúng không? Không cần ngươi gánh, ngươi chỉ để ý chém, Ca ta sẽ không để cho ngươi chịu trách nhiệm." Tiêu Nguyệt Mị chân mày nhíu lại, khuôn mặt kiều diễm khẽ vặn vẹo.

"Nguyệt Mị, Thẩm Thanh Lạc không phải Cẩm Nhi."

Ngụy Long cũng là người ương bướng không có tâm nhãn(ko có tâm), nhưng còn biết phân rõ nặng nhẹ, mặc dù không biết Cầu Thế Trinh còn sống, nhưng cũng biết giết Thẩm Thanh Lạc, hậu quả không phải Tiêu Nhữ Xương cùng hắn có thể gánh chịu nổi.

"Đồ vô dụng, ngươi coi như không tính là nam nhân. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị đối với Ngụy Long chưa từng có tình - yêu, một chút mặt mũi cũng không cho, ngay trước mặt gã sai vặt Ngụy gia, tức miệng mắng to: "Ca ta còn nói ta có con của ngươi rồi, muốn ta gả cho ngươi, nhưng bộ dáng ngươi thế này, ta thà gả cho bài vị Thế Trinh cũng không gả cho ngươi. . . . . ."

"Ngươi có đứa bé của ta rồi hả ?" Ngụy Long kinh ngạc, Tiêu Nguyệt Mị mang thai đứa bé của hắn, mẹ nó, ngay cả hắn cũng không nói, hắn không hề biết gì cả, hắn cũng không để ý Tiêu Nguyệt Mị không cho hắn mặt mũi, "Nguyệt Mị, nàng đã có đứa bé của ta, sao còn có thể vào Cầu phủ? Lập tức về nhà, ta ngày mai liền cầu xin mẹ ta, chúng ta thành thân."

"Hừ! Nghĩ hay quá nhỉ." Tiêu Nguyệt Mị hừ lạnh, nàng đã vào Cầu phủ rồi, đâu còn có thể nữa sinh hạ đứa bé của Ngụy Long? Đặc biệt là nhớ đến trách cứ của Ngụy mẫu, trong lòng đối với đứa bé càng ghét hơn. Tiêu Nhữ Xương nói với nàng đứa bé không thể lưu thì nàng không có bất kỳ mâu thuẫn đồng ý, còn ra chủ ý, bảo Tiêu Nhữ Xương đem tất cả đồ dùng bao gồm cả đồ cưới đều hun xạ hương lên.

Nàng vui sướng nghĩ, Thẩm Thanh Lạc nếu đến phòng nàng, tiếp xúc với đồ đạc của nàng, cũng không giữ được đứa bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện