Tiêu Nguyệt Mị nhảy dựng lên muốn nhào tới chỗ Ngụy lão thái, Tiêu Nhữ Xương kéo nàng lại, nạt nhỏ: "Theo ta về nhà."

Tiêu Nhữ Xương kéo Tiêu Nguyệt Mị đi, sau đó Ngụy lão thái cũng rời đi, trong linh đường nhất thời tĩnh lặng xuống, Thẩm Thanh Lạc cầm tờ ước định trong tay, từ từ bước đi thong thả đến trước quan tài.

Nhìn Cầu Thế Trinh nằm trong quan tài, Thẩm Thanh Lạc ở trong lòng nói: "Thế Trinh, chàng yên tâm, ta sẽ gọn gàng giải quyết Tiêu Nguyệt Mị, không để cho chàng chết còn có hôn thê bất trinh bất khiết (ko còn trong sạch). Ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp báo thù cho chàng, khiến Tiêu Nhữ Xương thân bại danh liệt nhà tan cửa nát."

"Thật là một vở kịch khôi hài." Ứng Viễn Phi cảm khái mà nói, nhìn tay Thẩm Thanh Lạc đưa ra, lại muốn sờ khuôn mặt Cầu Thế Trinh, trong lòng có chút gấp gáp, tuy nói người nằm trong quan tài là người thân cận nhất người của nàng, nhưng người đã chết nhiều ngày như vậy, da đã không còn sạch sẽ, ngộ nhỡ dính vào bệnh gì, đang có mang lại không được dùng thuốc.

Ứng Viễn Phi đang lo lằng, người làm báo lại, Thẩm nhị tiểu thư cùng Thẩm nhị cô gia đến tế điện.

Thẩm nhị tiểu thư Thẩm nhị cô gia? Thẩm Thanh Lạc có chút ngây ngẩn, ngây người một hồi lâu mới nghĩ ra, Thẩm nhị tiểu thư là Thẩm Tử Du.

"Tỷ tỷ. . . . . ." Thẩm Tử Du kéo tay Thẩm Thanh Lạc, chưa nói nước mắt đã rơi: "Tỷ tỷ nén bi thương."

Người cũng đã chết rồi, không phải một tiếng nén bi thương là có thể an ủi được, Thẩm Thanh Lạc mấp máy môi, mặt không biến sắc đem tay từ trong tay Thẩm Tử Du rút về, nhìn Thẩm Tử Du một chút, hỏi: " Muội có khỏe không?" Khi nào thì thành thân?

"Rất tốt." Thẩm Tử Du mặt ửng hồng, thẹn thùng nói.

Thẩm Thanh Lạc gật đầu, lúc ở nhà nàng vẫn sống ở trong viện của mình, cũng ít lui tới chỗ Thẩm Tử Du, hai tỷ muội không có tình cảm gì, hỏi xong câu này, nhất thời cũng không còn gì để nói.

"Đàn lang, tới đây ra mắt tỷ tỷ." Thẩm Tử Du rất thân thiện, "Tỷ tỷ, đây là phu quân tiểu muội, tên Đàn Quân. . . . . ."

Đàn Quân tức Hàn Tiêu, vóc người cao gầy, gương mặt tuấn tú, tướng mạo rất phát triển, Thẩm Tử Du thao thao bất tuyệt xin Thẩm Thanh Lạc chăm sóc giúp đỡ, Thẩm Thanh Lạc hồi lâu mới nghe rõ, thì ra muội muội và Đàn Quân đến đây là muốn chiếm được một chỗ tốt ở Cầu phủ.

"Tỷ tỷ, tiểu muội cũng là bất đắc dĩ, Đàn lang đi buôn lá trà không may làm mất một triệu lượng bạc, cha chồng rất tức giận, đã đem chàng trục xuất khỏi cửa, mặc dù miễn cưỡng cho bọn muội làm hôn sự, nhưng sẽ không tiếp tế, tiểu muội hiện tại. . . . . ."

Cầu Thế Trinh rõ ràng nói mướn một tiểu quan giả làm một thương nhân để cho phụ thân mình lui hôn sự với Tiêu gia, một triệu lạng cho đi sẽ lấy lại được, vì sao nghe ngụ ý của Thẩm Tử Du, người nàng kết hôn lại là gã tiểu quan đó.

Thẩm Tử Du vẫn còn kể khổ: "Tỷ tỷ, muội cùng Đàn lang đường xa từ Dĩnh Xuyên đến đây. . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc có chút đầu váng mắt hoa, ngụ ý Thẩm Tử Du, là muốn xin ở trong Cầu phủ, và cho nàng cùng Đàn Quân một công việc để làm.

"Ta có chút khó chịu, Tử Du, hai người đi nghỉ trước đi."

Thẩm Thanh Lạc gọi một nha hoàn, phân phó đưa Thẩm Tử Du cùng Đàn Quân đến phòng cho khách nghỉ ngơi.

Từ sau lúc hôn mê tỉnh lại, Thẩm Thanh Lạc liền chuyển đến ở tại Liệu Phong Hiên, sau khi để cho nha hoàn dẫn hai vợ chồng Thẩm Tử Du đi xuống, Thẩm Thanh Lạc cho người đi gọi Cầu Hải cùng Tần Minh Trí đến liệu Phong Hiên.

". . . . . . Sao lại có chuyện này?" Thẩm Thanh Lạc nhìn Cầu Hải một chút, vừa nhìn về phía Tần Minh Trí.

Giấy không thể gói được lửa, chuyện đã giải quyết tốt đẹp, Tần Minh Trí cũng không giấu giếm nữa.

"Gia đưa cho Đàn gia lão gia một nghiêng mực cổ trị giá năm vạn lượng, mua cho Hàn Tiêu một tòa nhà trị giá ba vạn lượng ở Dĩnh Xuyên, trả lại cho hắn một vạn lượng để hắn tổ chức hôn lễ và làm kế sinh nhai sau này. . . . . ." Tần Minh Trí liệt kê ra, hắn cho là Thẩm Thanh Lạc tức giận với cách làm của Cầu Thế Trinh.

Thẩm Thanh Lạc trong đầu hỗn loạn, Cầu Thế Trinh đến Dĩnh Xuyên, lại không phải vì chuyện của ngân hàng, mà là vì chuyện của muội muội nàng.

Nàng nợ Cầu Thế Trinh quá nhiều.

Thẩm Thanh Lạc không muốn giữ lại Thẩm Tử Du cùng Đàn Quân, muốn cho bạc để đuổi bọn họ đi, nhưng nàng lại sợ hai người này sẽ giống như Thẩm Hựu Đường, đòi bạc được một lần sẽ không ngừng đến đòi tiếp, nếu không làm nghề nghiệp gì, lại muốn sống cuộc sống xa hoa, muốn nàng không ngừng chu cấp cung dưỡng bọn họ, nàng có thể chu cấp được cũng không chu cấp. Tuy nói trước mắt đám người Tần Minh Trí đối với nàng nói gì nghe nấy, nàng muốn sử dụng bạc của Cầu phủ, bọn họ sẽ quyết không hai lời, nhưng số bạc kia là do Cầu Thế Trinh vất vả khổ sở mới kiếm được, nàng không có lý do gì để tiêu xài hoang phí.

Nhưng Thẩm Tử Du lại gả cho một tiểu quan, trong này cũng có trách nhiệm của nàng, nàng nên làm thế nào cho phải đây. Thẩm Thanh Lạc đè trán, đầu càng cảm thấy đau hơn.

Tiểu quan trong quán chỉ là những người sai vặt, Tần Minh Trí hết sức xem thường, chỉ là cái tên tiểu quan muội phu này, cũng là do lỗi của hắn mà ra, hắn cũng không dám ngăn cản, không cho Thẩm Thanh Lạc giữ lại Đàn Quân. Mắt thấy Thẩm Thanh Lạc do dự hồi lâu, chân mày nhíu chặt, sau lại lấy tay đè trán, cho thấy vô cùng phiền não, cũng không khỏi tự trách bản thân mình.

Thẩm Thanh Lạc phiền não, hắn cũng có mấy phần hiểu rõ, suy nghĩ một chút nói: "Trong phủ không có Nhị quản sự, vậy hãy giữ lại vợ chồng Di phu nhân đi, nô tài sẽ chỉ bảo, để Hàn Tiêu làm Nhị quản sự, phu nhân lúc này chỉ có một mình, có Di phu nhân ở cùng cũng tốt, còn về hai người bọn họ sẽ được chu cấp như chủ tử, có được không?"

Để vợ chồng Thẩm Tử Du lưu lại? Thẩm Thanh Lạc đột nhiên nghĩ đến bốn chữ “dẫn sói vào nhà”, lúc ở nhà Tiêu thị đối với nàng cay nghiệt bạc tình, Thẩm Tử Du mặc dù không có gì ác độc, nhưng nàng ta là loại hết ăn lại nằm, người xa xỉ vô độ, tính tình vô cùng giống Thẩm Hựu Đường, Thẩm Hựu Đường mê rượu ngon, Thẩm Tử Du vô cùng thích làm đẹp, son phấn, trang sức, y phục đều là hàng thượng hạng, nhiều không thể đếm hết.

"Phu nhân." Tần Minh Trí thấy Thẩm Thanh Lạc trầm ngâm hồi lâu không nói, mở miệng xin nàng chỉ thị.

Từ sau khi công bố Thẩm Thanh Lạc có tin vui, trên dưới Cầu phủ liền tôn Thẩm Thanh Lạc là phu nhân. Tiếng gọi phu nhân này đem Thẩm Thanh Lạc từ trong trầm tư đánh thức —— mình không chỉ có một mình, còn phải gánh vác cả Cầu phủ.

"Để ta suy nghĩ, trước không cần vội sắp xếp cho bọn họ, cứ chiêu đãi như khách bình thường."

**

"Người tỷ tỷ này của nàng, hình như không coi nàng là muội muội ruột thịt của mình." Trong viện khách (trong phòng khách), Hàn Tiêu ngồi ở trên ghế, như có điều suy nghĩ hỏi Thẩm Tử Du.

"Cũng không hẳn." Thẩm Tử Du đi qua đi lại, phiền não nói: "Tỷ ấy trước kia rất hiền lành, ta nói gì cũng nghe, hôm nay, xem ra tỷ ấy ứng xử rất khôn khéo. Đàn lang, nếu tỷ ấy không mắc mưu, không giữ chúng ta ở lại, vậy phải làm sao đây? Có thể, tỷ ấy không giữ chúng ta lại, nhưng sẽ cho chúng ta một khoản bạc, chúng ta cầm bạc cũng được."

"Cầm bạc liền thôi sao?" Hàn Tiêu đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Tử Du, tay trái nâng cằm Thẩm Tử Du lên, cười tủm tỉm nói: "Một khoản bạc? Sẽ là bao nhiêu? Một vạn lượng? Năm vạn lượng? Mười vạn lượng? Đủ cho chúng ta hưởng thụ trong bao lâu? Phu nhân là muốn vi phu làm lại công việc trước đây, làm tiểu quan trong quán kiếm bạc trắng nuôi phu nhân sao?"

"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Đàn lang. . . . . ." Thẩm Tử Du nước mắt cuồn cuộn, sau khi gả cho Hàn Tiêu, Hàn Tiêu đã thừa nhận tất cả với nàng, nàng vừa hận lại hối hận, nhưng lại không thể làm gì. Hàn Tiêu nghĩ kế, nói Cầu Thế Trinh đã mất, Thẩm Thanh Lạc lúc này Cô Chưởng Nan Minh (cô đơn, một mình, chỉ phụ nữ góa chồng), muốn nàng ở trước mặt Thẩm Thanh Lạc giả bộ đáng thương, để được ở lại Cầu phủ, sau đó tùy thời dùng mưu đoạt tài sản của Cầu phủ.

Thẩm Tử Du cùng Thẩm Hựu Đường có suy nghĩ giống nhau, chỉ nhận bạc không nhận người, đối với Thẩm Thanh Lạc cũng không có tình tỷ muội gì, nghe lời nói của Hàn Tiêu cũng không có do dự liền đáp ứng, hai vợ chồng từ Dĩnh Xuyên đi đến Phượng thành, mục đích chính là nương nhờ Cầu phủ không đi.

"Nàng hãy yên tâm đi, nàng dù gì cũng là muội muội ruột thịt, tỷ ấy bây giờ còn muốn đấu với Tiêu gia, chính là lúc bể đầu sứt trán, nàng chỉ cần quan tâm săn sóc, lấy tình tỷ muội đả động tỷ ấy, tỷ ấy nhất định sẽ không đuổi chúng ta đi." Hàn Tiêu thu hồi nụ cười, đem Thẩm Tử Du kéo vào trong ngực.

Thẩm Tử Du lau nước mắt, chẳng biết tại sao, sau khi cưới Hàn Tiêu, lúc hắn cười nhìn nàng, nàng liền cảm thấy quanh thân rét run, hắn lạnh lùng như băng đợi nàng thì nàng ngược lại cảm thấy an tâm. Nàng có lúc rất yêu Hàn Tiêu, yêu đến nỗi hận không thể móc tim cho hắn, có lúc nhớ tới hắn chỉ là tiểu quan, lại hận Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc, nếu không phải bọn họ bày kế, mình cũng sẽ không phải gả cho một tên tiểu quan thấp hèn, nàng hận người này đổi lỗi cho người kia, nhưng lại không tự trách bản thân mình, nếu không phải nàng không giữ được mình, Cầu Thế Trinh có ích lợi gì khi phải phí hết tâm tư tiền bạc thúc đẩy hôn sự của nàng cùng Hàn tiêu đây? Bữa tối Thẩm Thanh Lạc cũng không cho người gọi họ đến cùng dùng bữa trong đại sảnh, chỉ cho nha hoàn mang đồ ăn tới đây, bởi vì trong phủ đang chịu tang, nên đồ ăn toàn là đồ chay. Thẩm Tử Du mặt tối lại, Hàn Tiêu nhận đồ ăn từ tay nha hoàn đưa, mỉm cười nói: "Phu nhân nhà ngươi dùng bữa ở đâu? Trong phủ tới không ít khách chứ? Tỷ ấy không có người tiếp khách thay sao?"

"Phu nhân thân thể khó chịu, một mình ở liệu Phong Hiên dùng bữa tối, khách tới là nữ thì do tiểu thư tiếp đãi, khách nam do Ứng công tử tiếp. Phu nhân có dặn, trước mắt tình hình hỗn loạn, Di phu nhân cùng cô gia là người trong nhà. . . . . ."

Nha hoàn đi, Thẩm Tử Du nảy sinh ác độc mắng: "Muội muội ruột thịt cùng hôn phu muội muội lại không trọng dụng, lại đi cho một người ngoài cùng một tiểu thư không biết nhặt được ở đâu kia đứng lên làm chủ. . . . . ."

Hàn Tiêu cầm đôi đũa lên, gắp một miếng măng bỏ vào trong miệng, tỉ mỉ nhai, chờ Thẩm Tử Du mắng đến miệng khô lưỡi nóng mới đem măng nuốt xuống, lạnh lùng nói: "Mắng xong rồi hả? Mắng xong rồi thì ăn nhanh đi, ăn xong rồi thì làm khuôn mặt tươi cười quan tâm đến thăm hỏi tỷ tỷ của nàng đi. Nhớ, một chút bất mãn cũng không thể lộ ra, có thể ở lại Cầu phủ hay không, có thể lấy được gia tài của Cầu gia hay không, vậy thì phải dựa vào nàng có thể đả động được tỷ tỷ của nàng không. . . . . ."

Thẩm Tử Du ủy khuất uất ức im tiếng, ăn cơm qua loa, soi gương thấy búi tóc hơi rối loạn, hốc mắt hơi đỏ lên, định rửa mặt, cầm lược lên lại buông xuống, đứng lên đi ra cửa, trước khi ra cửa lúc quay đầu lại nhìn Hàn Tiêu, Hàn Tiêu đồng ý gật gật đầu, mỉm cười nói: "Không cần chuẩn bị chỉnh tề, tỷ tỷ của nàng tâm tình không tốt, nàng càng tiều tụy, càng có thể đánh động tỷ ấy, đi đi."

Thẩm Tử Du sau khi đi, Hàn Tiêu cũng không cởi giày, cởi quần áo, trực tiếp đi đến giường nằm xuống, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở thật to, thẳng tắp nhìn đỉnh màn.

Ta bây giờ là con em gia đình giàu có, không phải Hàn Tiêu, tiểu quan trong quán ti tiện, không phải con cờ của Lang Hoàn Các nữa rồi. Hàn Tiêu ở trong lòng nói với chính mình, chỉ cần dùng thêm chút thủ đoạn, đoạt lấy gia tài của Cầu phủ, về sau, cuộc sống sẽ không cần phải lo nghĩ, có thể ưỡn ngực nhìn người, con gái con trai cũng là tiểu thư thiếu gia.

Cầu Thế Trinh không nghĩ tới, người mình mời tới đối phó với Thẩm Hựu Đường, thật ra lại là con cờ của Lang Hoàn Các. Hàn Tiêu theo như Tần Minh Trí đoán, do không muốn ở lại trong quán làm tiểu quan cầu sinh, nên hắn mới làm trái với ước định, chọn - trêu chọc đoạt lấy Thẩm Tử Du, do nhìn trúng sắc đẹp của Thẩm Tử Du.

Hắn nhìn trúng Thẩm Tử Du, cũng bởi vì Thẩm Tử Du có quan hệ tỷ muội với Thẩm Thanh Lạc, mà Thẩm Thanh Lạc là người mà Cầu Thế Trinh coi trọng, hắn nghĩ, về sau mặc dù chỉ dựa vào Cầu Thế Trinh, cuộc sống cũng không cần lo lắng nữa.

Hàn Tiêu được Cầu Thế Trinh trả thù lao, cộng thêm số bạc tích góp bao năm qua, cũng có hai ngàn lượng bạc, hắn đưa lời nói với thượng cấp của hắn, bày tỏ muốn đóng bạc chuộc thân thoát khỏi Lang Hoàn các, hắn là tai mắt hạ đẳng nhất, tự nghĩ là có thể lấy được phê chuẩn, Lang Hoàn các quả nhiên đồng ý, chỉ là muốn hắn làm một việc cuối cùng, chuyện này chính là —— cung cấp tin tức, phối hợp với người của Lang Hoàn các, giam giữ Cầu Thế Trinh, khiến Cầu Thế Trinh mất tích một đoạn thời gian.

Lang Hoàn các làm như vậy, là vì muốn trả thù Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc. Lần đó do Tiêu Nhữ Xương ủy thác, phái vô số người đi ra ngoài, lại không hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù cuối cùng Tiêu Nhữ Xương đã rút lui ủy thác, không có ảnh hưởng đến chiêu bài của Các, Các chủ Lang Hoàn các cũng đã ghi hận trong lòng, quyết tâm muốn hành hạ hai người Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc, báo thù cho hả dạ.

Hàn Tiêu nhận được nhiệm vụ, đột nhiên đầu óc vừa động, hắn không muốn chỉ muốn bắt giữ Cầu Thế Trinh, hắn còn muốn nghĩ biện pháp bắt được gia sản Cầu phủ.

Hàn Tiêu hớn hở tiếp nhận nhiệm vụ, còn góp ý sẽ làm ra một cỗ thi thể giống hệt Cầu Thế Trinh, lừa Thẩm Thanh Lạc càng thêm bi thương thê thảm. Hắn rất muốn nói giết Cầu Thế Trinh đi, nhưng không nói ra, bởi vì hắn biết, Lang Hoàn các coi như trộm cũng có trộm, nhưng không giết người vô tội, nếu nói ra là giết Cầu Thế Trinh, sẽ khiến Các chủ hoài nghi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện