Trong gian phòng có một bình hoa tươi vừa được cắm chiều nay, tản ra mùi thanh nhã thơm ngát. Mới bắt đầu, trong phòng còn là mùi hoa mát mẻ, sau đó, mùi hoa xen lẫn với mùi mồ hôi cùng mùi dịch ân ái, cho đến cuối cùng, mùi hoan ái càng ngày càng nồng đậm đậm, tràn đầy cả không gian hô hấp.
Thẩm Thanh Lạc đầu óc theo mùi vị thay đổi càng ngày càng mơ hồ, dần dần chủ động tách ra chân, kẹp lên eo hẹp của Cầu Thế Trinh, khiến thân thể hai người cuốn lấy nhau chặt hơn, mặc cho đầu lưỡi Cầu Thế Trinh cùng vật phía dưới đang đói khát kia, hung hăng quấn lấy môi lưỡi của nàng. Hai thân thể quấn chặt lấy nhau ở một chỗ, cây *** của Cầu Thế Trinh càng lúc càng bành trướng nóng rực không ngừng cọ xát đột nhiên chống đỡ lên cửa động của Thẩm Thanh Lạc. Hắn muốn như vậy xông thẳng vào? Thẩm Thanh Lạc khó khăn giãy giụa nói: "Thế Trinh, đừng. . . . . ."
"Không đi vào." Cầu Thế Trinh hôn nàng, nhỏ giọng nói: "Trướng đến khó chịu, để cho nó ở trong nàng đi từ từ."
Hắn thường ngày đều nói được là làm được, Thẩm Thanh Lạc nghe lời này của hắn, yên lòng, bởi vì đốm lửa trong thân thể, cũng không còn giãy động nữa, ôn thuần mà ôm cổ của hắn, mặc cho hắn đem cây gậy thô ráp ở giữa bắp đùi lúc nông lúc sâu nhẹ nhàng đi vào, tới tới lui lui đẩy vào rút ra. Như vậy qua không biết bao lâu, cây gậy của Cầu Thế Trinh càng ngày càng cứng rắn, dâng trào vạm vỡ, không thấy một chút ý tứ muốn ngừng, Thẩm Thanh Lạc cho hắn rút ra đẩy vào một lần lại một lần, thân thể mềm nhũn có chút chịu đựng không nổi nữa. Phía dưới là đệm giường xa tanh trơn mềm, trên người là thân thể khỏe mạnh thô cứng của Cầu Thế Trinh, hắn đè ở trên người nàng khiến nàng rung động, thân thể rõ rành rành theo hắn va chạm cùng mặt đệm giường không ngừng ma sát, khiến dục hỏa trong nàng không ngừng thiêu đốt. Thẩm Thanh Lạc bị trêu chọc khiến quanh thân ngứa ngáy, nơi thấy khó chịu nhất là ở phía dưới, bị cây gậy nhiệt cứng rắn cọ từng cái, cảm giác từ cửa cánh hoa đến chỗ sâu bên trong đều tê dại – ngứa – đau, nhưng sự đau – ngứa này lại câu hồn đoạt phách của nàng, Thẩm Thanh Lạc không kềm chế được khàn giọng kêu lên: "Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . . Mau. . . . . . Dùng sức. . . . . ."
Nàng bị lạc thần trí, dần dần quên xấu hổ, khóc cầu xin Cầu Thế Trinh ── dùng sức đẩy - hành hạ nàng.
"Được. . . . . ." Cầu Thế Trinh gầm nhẹ một tiếng, thở dốc vừa thô vừa vội, vật cứng mè nheo đụng càng thêm dùng sức, Thẩm Thanh Lạc mê mê hồ hồ giãy dụa thân thể chào đón, đột nhiên. . . . . .
"A!" Thẩm Thanh Lạc phát ra một tiếng đau đớn sắc lạnh, phía dưới bị cái gì cường ngạnh đâm vào xé rách, nàng đau đến nỗi hô hấp cũng dừng lại.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh cứng lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, từng giọt từng giọt mồ hôi hột chảy xuống, con mắt sâu không ức chế được thỏa mãn cùng sợ hãi, hắn run rẩy khẽ gọi: "Thanh Lạc, nó tiến vào. . . . . ."
"Đau. . . . . . Thế Trinh. . . . . . Ta đau quá. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc bắt được hai cánh tay Cầu Thế Trinh, ô ô khóc, thân thể mãnh liệt bài xích cự vật đột nhiên xâm lấn. Nàng không nghĩ nổi lúc này nên tức giận hay là thở nhẹ một hơi, chỉ cảm thấy đau, cảm giác đau này dường như so với kiếp trước càng đau đớn hơn.
"Vậy làm sao bây giờ? Thanh Lạc, không khóc, có được hay không, không khóc. . . . . ." Cầu Thế Trinh tay chân luống cuống hôn mặt của Thẩm Thanh Lạc, hắn nghĩ mình phải hết sức dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng chôn ở vách tường mềm mại này khiến cây gậy của hắn rất muốn rút ra - chen vào, cái loại nhu cầu cấp bách - kích động đó khiến cho hắn muốn nổi điên.
"Muốn ta đi ra không?" Thẩm Thanh Lạc mặt trắng bệch nước mắt trào ra cuồn cuộn không dứt, Cầu Thế Trinh hít một hơi thật sâu, khó khăn nói: "Nàng mở chân ra đi, ta để cho nó đi ra ngoài."
"Để cho nó đi ra ngoài?" Thẩm Thanh Lạc vô ý thức nói lại câu nói của Cầu Thế Trinh, khẽ mở mắt nhìn Cầu Thế Trinh. Cầu Thế Trinh trên trán đầy mồ hôi, lông mày nhíu lại môi cắn chặt, hắn cũng đang kìm nén đến khó chịu? Thẩm Thanh Lạc hít sâu một hơi, tâm tình bình phục lại một chút xíu —— đã như vậy rồi, cứ để cho hắn lấy được thỏa mãn thôi."Đừng đi ra, nhẹ một chút đến đây đi. . . . . ."
"Thanh Lạc, nàng thật tốt. . . . . ." Cầu Thế Trinh hưng phấn khẽ gọi, dịu dàng rút ra đâm vào. Cơn đau dữ dội đang chậm rãi tiêu giảm, theo Cầu Thế Trinh đụng chạm dần dâng lên cảm giác thỏa mãn sảng khoái lan khắp thân thể.
"Thanh Lạc, có đau hay không? Phải nhẹ một chút nữa sao?" Cầu Thế Trinh thở gấp - ấm ức hỏi, lọn tóc Thẩm Thanh Lạc ướt đẫm mồ hôi dính trên ngọn núi hồng anh (hạt anh đào), ở trong cơ thể Thẩm Thanh Lạc mang theo cảm giác kỳ diệu nhiều hơn. Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, sảng khoái tràn ngập cả người, vẻ mặt đau đã không che được vui thích.
"Vậy ta dùng sức a!" Cầu Thế Trinh tuyên bố, nín lâu như vậy, chậm chạp lại càng khiến tư vị giao hợp càng thêm kích thích, Cầu Thế Trinh dùng sức rút ra - chen vào, cự thú mãnh liệt - cuồng nhiệt tiến công thay đổi càng lớn. Thẩm Thanh Lạc run rẩy rên rỉ, theo động tác của Cầu Thế Trinh, đung đưa lui về phía sau, lại tiến lên.
"A. . . . . ." Cầu Thế Trinh rốt cuộc không nhịn được rống một tiếng, dòng nước xiết vượt qua ải ra, tất cả phun vào sâu trong thân thể Thẩm Thanh Lạc.
"Thanh Lạc, thì ra đi vào là có cảm giác này." Cầu Thế Trinh than thở, nằm úp sấp trên người Thẩm Thanh Lạc từng ngụm từng ngụm thở.
"Cảm giác gì?" Thẩm Thanh Lạc vô lực ứng phó nhỏ giọng hỏi.
"Là được. . . . . ." Cầu Thế Trinh cắn cổ Thẩm Thanh lạc một cái, thô giọng nói: " Cảm giác chết cũng nguyện ý."
"Lời hay không nói, lại nói sống chết làm cái gì." Thẩm Thanh Lạc nhéo nhéo eo ếch Cầu Thế Trinh, vặn vặn thân thể, nhỏ giọng nói: "Chàng sắp đè chết ta rồi, xuống."
"Ta không đè." Cầu Thế Trinh chống hai cánh tay lên, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Thẩm Thanh Lạc, "Thanh Lạc, trải qua đêm nay với nàng, dù ngày mai có chết, đời này của ta cũng không uổng rồi."
"Chớ nói nhảm." Nước mắt tràn ra, Thẩm Thanh Lạc kéo đầu Cầu Thế Trinh xuống, nhẹ nhàng hôn lên, lầm bầm nói nhỏ: "Chúng ta đời trước đã bỏ lỡ, đời này sẽ không bao giờ xa rời nhau nữa."
"Ừ, không xa rời nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau." Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc ôm chặt lấy. Khi Thẩm Thanh Lạc tỉnh lại, chỉ cảm thấy quanh thân đau nhức không chịu nổi.
"Tỉnh, có muốn ngủ tiếp một lát hay không?" Giọng nói dịu dàng vang lên, Cầu Thế Trinh khẽ hôn một cái, đem Thẩm Thanh Lạc từ ngực mình thoáng đẩy ra, hai mắt sáng long lanh nhìn Thẩm Thanh Lạc. Hắn thần thái phấn khởi, ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt từ rèm cửa sổ xuyên vào chiếu lên hắn khiến cả người hắn như tỏa ra một thứ ánh sáng kì dị. Đây là phu quân của nàng, Thẩm Thanh Lạc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Cầu Thế Trinh, sống mũi cao thẳng, đôi môi lăng giác rõ ràng, dịu dàng nói: "Thế Trinh. . . . . . Cầu lang*. . . . . ."
*Lang: hay còn gọi là lang quân – phu quân – chồng
"Thanh Lạc." Cầu Thế Trinh mắt cũng đỏ lên, đem tay Thẩm Thanh Lạc đặt lên trên môi mình, càng không ngừng hôn. Cọ xát mấy cái như vậy, phía dưới Cầu Thế Trinh đã rục rịch ngẩng đầu, Thẩm Thanh Lạc giật mình, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay đừng làm vội, để cho ta dưỡng thân thể."
"Được." Cầu Thế Trinh kìm nén bực bội gật đầu, nói: "Ta dậy trước, nàng ngủ tiếp đi."
Thẩm Thanh Lạc nhìn cửa sổ một chút, ánh sáng sáng ngời, xem ra đã là giữa trưa, nghĩ tới một đêm phóng túng, ban ngày kê cao gối mà ngủ, mắc cỡ mặt đỏ bừng, giùng giằng bò dậy: "Ta cũng dậy."
Cầu Thế Trinh nấu nước ấm cho Thẩm Thanh Lạc tắm, lại tự tay giúp Thẩm Thanh Lạc chải đầu búi tóc, Thẩm Thanh Lạc cũng để mặc cho hăn làm, nhìn Cầu Thế Trinh bình thường giương cung bắn tên vung đại đao, giờ lại giúp mình vấn tóc gọn gàng đẹp đẽ, bất giác nở nụ cười. Đôi mày thanh tú của nàng giương nhẹ, lúm đồng tiền đẹp ửng đỏ, một đôi đôi mắt đẹp giống như chứa đầy nước trong suốt nhộn nhạo, đắm đuối đưa tình, Cầu Thế Trinh vừa nhìn thấy thân thể liền nóng lên, khó kìm lòng nổi, nhưng Thẩm Thanh Lạc đã nói phải điều dưỡng thân thể, khiến hắn không khỏi bóp tim gãi phổi. Thẩm Thanh Lạc liếc hắn một cái, mỉm cười chọn một bộ y phục sa tanh màu xanh nhạt mặc vào, nói " đi thôi."
Hai người cùng nhau chậm rãi hướng thiện sảnh đi dùng bữa, Thẩm Thanh Lạc trong lúc đi lại eo nhỏ nhắn khẽ chuyển, thân thể thướt tha, hấp dẫn đến cực điểm. Loại mền mại thanh tao kia, khiến Cầu Thế Trinh không dời mắt đi được. Tưởng tượng cảm giác xoa lấy ngọn núi mềm mại đầy đặn đã khiến hắn nhẹ nhàng rung động, rồi cảm giác cây gậy tiến vào chỗ thần bí ở giữa hai chân Thẩm Thanh Lạc đó, cây gậy của Cầu Thế Trinh không theo sự điều khiển của hắn lập tức vểnh lên.
"Thanh Lạc, chúng ta trở về phòng ăn, không đến thiện sảnh nữa, có được không?" Cầu Thế Trinh nóng nảy nghiêm mặt hỏi. Thẩm Thanh Lạc liếc cái lều đang phình lên, vỗ trán thở dài nói: "Trước kia chàng nói nó kìm nén đến khó chịu, hiện tại mới vừa. . . . . . Thế nào còn có bộ dáng này?"
"Ta. . . . . ." Cầu Thế Trinh chi chi ngô ngô, không dám nói vật kia dường như so với trước kia càng quá giới hạn khó chịu rồi! (kìm đến nỗi khó chịu hơn) Thẩm Thanh Lạc gọi một nha hoàn gần đó, dặn nàng ta mang đồ ăn đến trong phòng mình, hai người đi trở về. Ăn trưa xong Cầu Thế Trinh đi tiền trang, buổi tối hai người một phen sờ soạng, đi vào rồi, Cầu Thế Trinh có chút không thỏa mãn với những chiêu thức trong quá khứ, Thẩm Thanh Lạc nơi đó sưng đỏ, rốt cuộc không dám đi vào, chỉ dùng tay dùng miệng táp lấy, đem Thẩm Thanh Lạc làm cho nửa chết nửa sống rầm rì cả đêm. Hôm sau liền ngủ thẳng tới mặt trời treo trên cao, chưa rời giường thì Tần Minh Trí đi tới ngoài cửa lặng lẽ gọi.
"Chuyện gì?" Cầu Thế Trinh khoác áo khoác ra ngoài, không vui hỏi, hắn sợ Tần Minh Trí đánh thức Thẩm Thanh Lạc.
"Gia. . . . . ."
Hàn Tiêu bị nhốt hai đêm hai ngày, vẫn không ăn không uống, tuyệt thực rồi. Cầu Thế Trinh chân mày nhíu lại, đóng cửa lại đi ra bên ngoài, nổi giận lớn tiếng mắng: "Chết càng tốt, hắn cũng không nhìn lại xem mình là ai, lại dám muốn kết hôn với muội muội Thanh Lạc . . . . . ."
"Gia, người đã bị hắn lấy được." Tần Minh Trí bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nếu hắn chết thật, Thẩm nhị tiểu thư bên kia?"
Cầu Thế Trinh thở hổn hển, chuyện là mình gây ra , không giải quyết không được. Thẩm Thanh Lạc tính tình hiền hòa, Thẩm Tử Du nói cho cùng cũng là muội muội nàng, nếu không thể giải quyết một cách viên mãn, Thẩm Tử Du có chuyện không hay xảy ra, chỉ sợ. . . . . .
"Thôi, ta tự mình đi Dĩnh Xuyên một chuyến, tìm đến Đàn gia, xem có thể biến công tử giả thành công tử thật đã bị trục xuất khỏi Đàn gia hay không, chi chút bạc cho hắn, để hắn lập gia nghiệp thành thân."
Cũng chỉ còn có cách đấy thôi. Tần Minh Trí nói: "Lão nô sẽ đi an bài, Gia, Thẩm quản sự cũng đi theo sao? Kinh Thành bên này tuy nói là hiện tại không có việc gì, nhưng. . . . . ."
Tần Minh Trí không muốn Thẩm Thanh Lạc đi cùng, lần trước xảy ra nguy cơ như vậy, thật may là Thẩm Thanh Lạc ở đây, nếu không, khánh phong đã sớm đóng cửa rồi. Cầu Thế Trinh lúc này lại không muốn cùng Thẩm Thanh Lạc tách ra, nhưng chuyện của Hàn Tiêu cùng Thẩm Tử Du, hắn không dám cho Thẩm Thanh Lạc biết.
"Tự ta đi thôi, đi nói cho Hàn Tiêu. . . . . . Hắn nếu không đồng ý nhận họ Đàn (đổi sang họ Đàn), vậy sống chết tùy hắn, nếu hắn đồng ý, ngày mai dẫn hắn đến cửa tây chờ ta."
Hàn Tiêu tất nhiên đồng ý, chuyện đến Dĩnh Xuyên liền định xuống. Cầu Thế Trinh không dám nói chuyện Hàn Tiêu cùng Thẩm Tử Du, chỉ nói cho Thẩm Thanh Lạc, tiền trang ở Dĩnh Xuyên xảy ra chút chuyện, hắn muốn đích thân đi xử lý.
"Nàng ở nhà điều dưỡng thân thể cho thật tốt, ta sau khi trở lại. . . . . ."
Thẩm Thanh Lạc nghe được Cầu Thế Trinh muốn rời kinh, lại không đưa nàng đi cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đi xuống. Hai người mỗi một lần chia ra, sẽ liền nghênh đón bão táp, Thẩm Thanh Lạc tâm thần cảm thấy thấp thỏm, muốn đi cùng Cầu Thế Trinh, vừa muốn mình nếu là gả cho Cầu Thế Trinh, thì cần phải giúp hắn chia sẻ gánh vác việc nhà, không thể chỉ là tiểu nữ nhân dính ở trên người hắn, ở lại trong kinh trấn giữ, nếu Tiêu Nhữ Xương không chịu bỏ qua lại giở trò gì, cũng có thể đoàng hoàng đứng lên chống đỡ.
Thẩm Thanh Lạc che đi phiền não cười, giúp Cầu Thế Trinh chuẩn bị hành trang. Mới được ngon ngọt liền muốn tách ra, đêm nay hai người nan xá nan phân*, cây gậy của Cầu Thế Trinh so với bình thường còn cứng hơn, Thẩm Thanh Lạc dùng tay giúp hắn làm một lần, không lâu vật kia lại cứng lên, Thẩm Thanh Lạc nhìn hắn kìm nén đau đến đổ mồ hôi, xấu hổ mà tỏ vẻ chờ Cầu Thế Trinh đi rồi có thể dưỡng thân thể.
Cầu Thế Trinh được giải cấm lệnh, lại sắp phải xa nhau, cũng không không quan tâm săn sóc nữa, động tác nhanh nhẹn lật người dong ruổi đứng lên, lúc đầu còn có chút kiềm chế, sau lại không nhịn nổi, đêm nay làm cả đêm, lúc trời sáng thân thể Thẩm Thanh Lạc mềm nũn không bò dậy nổi, liền nằm trên giường cùng Cầu Thế Trinh chia tay, không tiễn hắn ra cửa.
Đêm qua đã làm quá sức rồi, Thẩm Thanh Lạc phía dưới vừa đỏ vừa sưng, nghỉ ngơi bảy ngày mới khỏi hẳn. Mấy ngày đầu thân thể còn khó chịu, lúc chia tay Cầu Thế Trinh còn nóng rát, trong đầu đều là bóng dáng của Cầu Thế Trinh, chuyện gì cũng không nhớ nổi, đợi đến lúc thân thể tốt hơn, đầu óc thoáng tỉnh táo lại, mới nhớ ra mình còn sơ sót một chuyện —— hai ngày cùng Cầu Thế Trinh tận tình mua vui, sau đó lại không có uống canh tránh thai. Giờ đã qua rất nhiều ngày, uống thuốc không biết còn có tác dụng hay không? Chưa thành thân, nếu là có đứa bé. . . . . . Thẩm Thanh Lạc cắn cắn môi, thầm nghĩ thôi, nếu có rồi, thì cứ sinh ra là được. Nội viện đã không còn cô nương nào, công việc nhị quản sự của Thẩm Thanh Lạc cũng không có gì để làm rồi. Ngày hôm đó Bệ Mộng Dao tìm đến nàng: "Trong phủ có quá nhiều người làm, không bằng phái (đuổi) mấy người đi ra ngoài."
Thẩm Thanh Lạc gật đầu đồng ý, các cô nương ở nội viện sau khi đi, bởi vì bận rộn, những người hầu hạ các cô nương đó cũng chưa có để ý đến, họ nhàn rỗi mà mỗi tháng vẫn lĩnh bạc đầy đủ. Thẩm Thanh Lạc nhớ tới Như Liễu, nếu biết Quế Viên là người của Tiêu Nhữ Xương. Cơ bản có thể kết luận hôm đó Như Liễu là bị Quế Viên hạ thuốc mê sau đó kéo đến trên giường mình, chỉ là cũng không thể đuổi đi. Quế Viên còn có chỗ hữu dụng, trước tiên đem những người khác đuổi đi đã. Tiêu Nhữ Xương khi đó để cho mình ẩn vào Cầu Phủ, mục đích là điều tra tin tức nội viện, xem ra người của nội viện còn chưa bị mua chuộc. Chỉ là cũng nên dò xét cẩn thận một chút, an phận không dễ bị dụ dỗ hấp dẫn thì có thể lưu lại.
Những ngày kế tiếp, Thẩm Thanh Lạc cùng Bệ Mộng Dao Lý thị phối hợp, thỉnh thoảng tiết lộ một chút tin tức giả cho đám người làm trong phủ, lại chú ý động tĩnh của mỗi người, ở trong phủ cũng bắt được không ít người, có 16 người, bởi vì đang muốn giảm bớt người làm, nên liền đem những này người này toàn bộ đuổi đi, những người còn lại cũng không cần phải lo lắng.
Thấm thoát nửa tháng đã trôi qua, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy thân thể có chút không đúng. Kiếp trước không có kinh nghiệm, nên bị nôn ọe cũng không có phát giác, sau lại biết mình có tin mừng, mới hiểu được nguyên nhân của triệu chứng nôn oẹ lúc trước. Kiếp này hơi có chút kinh nghiệm, hơn nữa tính toán ngày kinh nguyệt đã qua, Thẩm Thanh Lạc vừa mừng vừa lo. Nhớ tới lần trước tin tức Cầu Thế Trinh vô năng truyền ra ngoài, cũng bởi vì đại phu ở y quán tiết lộ tin tức cho Tiêu Nhữ Xương, nàng đối với đại phu ở y quán cảm thấy không tin được, suy nghĩ một chút liền để cho Tần Minh Trí phái người, đặc biệt đi mời Trì Châu tới chẩn mạch cho mình.
"Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch."
"Thật tốt quá!" Lý thị vui đến phát khóc, nàng cùng Tần Minh Trí còn không biết chứng bệnh bất lực của Cầu Thế Trinh đã khỏi hẳn. Tần Minh Trí cũng cao hứng không ngậm miệng lại được, cùng Lý thị hưng phấn bàn kế hoạch chuẩn bị chỗ ở cho Tiểu Chủ Nhân, còn có vú nuôi bà đỡ các đồ dùng cần thiết. Thẩm Thanh Lạc cười nói: "Chờ Gia về rồi hãy nói, chuyện này, ta suy nghĩ, vẫn nên tạm thời giữ bí mật, tránh cho Tiêu gia bên kia lại bày kế hãm hại."
Tần Minh Trí cùng Lý thị không ngừng gật đầu, Trì Châu nói tình trạng thân thể Thẩm Thanh Lạc không tệ, ăn uống chú ý chút, không cần uống thuốc an thai cũng được, dặn dò chú ý, một chút liền chắp tay cáo từ. Bệ Mộng Dao cùng Trì Châu là chỗ quen biết, Thẩm Thanh Lạc cười để cho nàng đưa Trì Châu xuất phủ. Bệ Mộng Dao khi trở về, Thẩm Thanh Lạc vẫn còn cùng vợ chồng Tần Minh Trí thân thiện nói chuyện đứa nhỏ, nàng nhếch khóe miệng cười cười, ở một bên ngồi xuống, tâm sự về chuyện khi mang thai, vui vẻ cười đùa. Lý thị cùng Tần Minh Trí sau khi đi, Thẩm Thanh Lạc kéo qua Bệ Mộng Dao vỗ vỗ tay, mới hỏi chuyện nàng, Bệ Mộng Dao rơi nước mắt: "Hắn thành thân rồi."
Hắn này không cần phải hỏi, Thẩm Thanh Lạc cũng biết là Bệ Mộng Dao đang nói đến vị hôn phu trước của mình, Thẩm Thanh Lạc than nhẹ, nhỏ giọng nói: " Loại người vô ơn bạc nghĩa phụ lòng phụ như vậy, không cần cũng được."
"Trước kia thật không biết, hắn lại là người như vậy. . . . . ." Bệ Mộng Dao nhịn lại nhịn, cuối cùng lên tiếng khóc lớn lên, vừa khóc vừa kể chuyện giữa nàng cùng Lam Điềm lúc trước. Bệ Mộng Dao cùng Lam Điềm vị hôn phu trước là do tự đặt hôn (ý là nhà trai tự đến hỏi cưới…), hai người lúc cha mẹ Bệ Mộng Dao còn sống, cũng thường xuyên gặp mặt, lưỡng tình tương duyệt, sau đó cha mẹ Bệ Mộng Dao qua đời, tẩu tẩu vào cửa, huynh trưởng nàng bị tẩu tẩu lấn áp, tẩu tẩu ngại gia cảnh của Lam Điềm và nhà nàng giống như nhau, liền tính toán hủy hôn, đem Bệ Mộng Dao quản chặt, hai người mất cơ hội gặp mặt, sau đó lại sảy ra chuyện nàng bị thất trinh. . . . . .
"Chuyện mới qua chưa được bao lâu, vậy mà hắn đã thành thân." Bệ Mộng Dao càng khóc càng thương tâm. Thẩm Thanh Lạc thở dài, từ trước đến nay những cô nương si tình thường gặp kẻ bạc tình, may mắn là chưa thành thân, cũng không quá hổi tiếc.
"Nói không chừng hắn cưới chính là cô nương giống như sư tử Hà Đông, lúc đó hắn mới là người phải hối hận." Thẩm Thanh Lạc nguyền rủa tên nam nhân đáng ghét kia, an ủi bệ Mộng Dao.
"Bộ dáng tính tình không biết, nhưng gia tài giàu có, nghe nói hắn đã đưa gia đình chuyển tới kinh thành, nhạc phụ của hắn mua cho bọn hắn một tòa nhà lớn, còn tặng một tiệm vàng cho bọn hắn kinh doanh."
"Ánh mắt của hắn quá cạn, tương lai muội xuất giá thì ca ca của muội sẽ tặng cho muội mười cửa tiệm làm của hồi môn, để cho hắn hối hận chết." Thẩm Thanh Lạc cười nói, đột nhiên, nụ cười trên mặt cứng lại, hỏi: "Muội mới nói nhạc phụ nhạc mẫu của hắn có cho hắn một tiệm vàng? Tên tiệm ấy là gì?"
"Hình như là hiệu Đức Long, của nhà họ Ngụy." Bệ Mộng Dao suy nghĩ một chút nói. Đây thật là, nói đi nói lại hóa ra là người quen, thì ra người Lam Điềm cưới, lại là tỷ tỷ của Ngụy Long. Thẩm Thanh Lạc an ủi Bệ Mộng Dao, hai người đang nói chuyện, Lý thị vừa rời đi đã quay lại. Nàng mới vừa rồi đi ra ngoài còn vui vẻ trang dung tề chỉnh, mới ra ngoài được gần nửa canh giờ, quay lại mặt đầy nước mắt tóc tai thì toán loạn.
"Lý đại nương, có chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Lạc người đang ngả ra sau lập tức ngồi thẳng, trong lòng dự cảm có chuyện xấu, Lý thị cũng là người từng trải, chuyện như thế nào mà khiến nàng hoảng loạn như vậy đây? "Cầu Hải đã trở lại. . . . . ." Lý thị khóc ròng nói. Cầu Thế Trinh đến Dĩnh Xuyên, Cầu Hải chính là người đánh xe, Lý thị nói Cầu Hải đã trở lại, vì sao không đề cập tới Cầu Thế Trinh? Thẩm Thanh Lạc tay chân lạnh như băng, đôi môi phát run, muốn hỏi, nhưng một chữ không thốt ra được. Bệ Mộng Dao cũng nghĩ đến, gấp gáp hỏi: "Ca ca của ta đâu? Hải trở lại, vậy Ca ca của ta đâu?"
"Gia. . . . . . Gia chết rồi. . . . . ." Lý thị quỳ xuống.
"Làm sao có thể?" Bệ Mộng Dao lui hai bước, ngã ngồi trên giường.
"Không thể nào." Thẩm Thanh Lạc cho là chuyện gì, nghe Lý thị nói Cầu Thế Trinh chết rồi, liền tỉnh táo lại, đứng dậy xuống giường, cười nói: "Nhất định là Tiêu Nhữ Xương lại làm quỷ kế gì rồi, mau dẫn ta đi, ta đi hỏi Cầu Hải."
"Thanh Lạc. . . . . ." Lý thị môi mấp máy, đi theo sau lưng Thẩm Thanh Lạc ra ngoài cửa, ra khỏi cửa viện thì nàng cắn cắn môi, nghẹn ngào nói: "Thanh Lạc, cô nương phải nghĩ tới đứa bé của Cầu gia, Tiểu Chủ Tử của Cầu phủ, phải bảo trọng."
Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, xem thường nói: "Ta đã nói rồi đây là quỷ kế của Tiêu Nhữ Xương, chúng ta đừng loạn trận tuyến."
"Thanh Lạc. . . . . . Hải mang theo di thể của Gia cùng trở về ."
Thẩm Thanh Lạc đầu óc theo mùi vị thay đổi càng ngày càng mơ hồ, dần dần chủ động tách ra chân, kẹp lên eo hẹp của Cầu Thế Trinh, khiến thân thể hai người cuốn lấy nhau chặt hơn, mặc cho đầu lưỡi Cầu Thế Trinh cùng vật phía dưới đang đói khát kia, hung hăng quấn lấy môi lưỡi của nàng. Hai thân thể quấn chặt lấy nhau ở một chỗ, cây *** của Cầu Thế Trinh càng lúc càng bành trướng nóng rực không ngừng cọ xát đột nhiên chống đỡ lên cửa động của Thẩm Thanh Lạc. Hắn muốn như vậy xông thẳng vào? Thẩm Thanh Lạc khó khăn giãy giụa nói: "Thế Trinh, đừng. . . . . ."
"Không đi vào." Cầu Thế Trinh hôn nàng, nhỏ giọng nói: "Trướng đến khó chịu, để cho nó ở trong nàng đi từ từ."
Hắn thường ngày đều nói được là làm được, Thẩm Thanh Lạc nghe lời này của hắn, yên lòng, bởi vì đốm lửa trong thân thể, cũng không còn giãy động nữa, ôn thuần mà ôm cổ của hắn, mặc cho hắn đem cây gậy thô ráp ở giữa bắp đùi lúc nông lúc sâu nhẹ nhàng đi vào, tới tới lui lui đẩy vào rút ra. Như vậy qua không biết bao lâu, cây gậy của Cầu Thế Trinh càng ngày càng cứng rắn, dâng trào vạm vỡ, không thấy một chút ý tứ muốn ngừng, Thẩm Thanh Lạc cho hắn rút ra đẩy vào một lần lại một lần, thân thể mềm nhũn có chút chịu đựng không nổi nữa. Phía dưới là đệm giường xa tanh trơn mềm, trên người là thân thể khỏe mạnh thô cứng của Cầu Thế Trinh, hắn đè ở trên người nàng khiến nàng rung động, thân thể rõ rành rành theo hắn va chạm cùng mặt đệm giường không ngừng ma sát, khiến dục hỏa trong nàng không ngừng thiêu đốt. Thẩm Thanh Lạc bị trêu chọc khiến quanh thân ngứa ngáy, nơi thấy khó chịu nhất là ở phía dưới, bị cây gậy nhiệt cứng rắn cọ từng cái, cảm giác từ cửa cánh hoa đến chỗ sâu bên trong đều tê dại – ngứa – đau, nhưng sự đau – ngứa này lại câu hồn đoạt phách của nàng, Thẩm Thanh Lạc không kềm chế được khàn giọng kêu lên: "Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . . Mau. . . . . . Dùng sức. . . . . ."
Nàng bị lạc thần trí, dần dần quên xấu hổ, khóc cầu xin Cầu Thế Trinh ── dùng sức đẩy - hành hạ nàng.
"Được. . . . . ." Cầu Thế Trinh gầm nhẹ một tiếng, thở dốc vừa thô vừa vội, vật cứng mè nheo đụng càng thêm dùng sức, Thẩm Thanh Lạc mê mê hồ hồ giãy dụa thân thể chào đón, đột nhiên. . . . . .
"A!" Thẩm Thanh Lạc phát ra một tiếng đau đớn sắc lạnh, phía dưới bị cái gì cường ngạnh đâm vào xé rách, nàng đau đến nỗi hô hấp cũng dừng lại.
"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh cứng lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, từng giọt từng giọt mồ hôi hột chảy xuống, con mắt sâu không ức chế được thỏa mãn cùng sợ hãi, hắn run rẩy khẽ gọi: "Thanh Lạc, nó tiến vào. . . . . ."
"Đau. . . . . . Thế Trinh. . . . . . Ta đau quá. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc bắt được hai cánh tay Cầu Thế Trinh, ô ô khóc, thân thể mãnh liệt bài xích cự vật đột nhiên xâm lấn. Nàng không nghĩ nổi lúc này nên tức giận hay là thở nhẹ một hơi, chỉ cảm thấy đau, cảm giác đau này dường như so với kiếp trước càng đau đớn hơn.
"Vậy làm sao bây giờ? Thanh Lạc, không khóc, có được hay không, không khóc. . . . . ." Cầu Thế Trinh tay chân luống cuống hôn mặt của Thẩm Thanh Lạc, hắn nghĩ mình phải hết sức dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng chôn ở vách tường mềm mại này khiến cây gậy của hắn rất muốn rút ra - chen vào, cái loại nhu cầu cấp bách - kích động đó khiến cho hắn muốn nổi điên.
"Muốn ta đi ra không?" Thẩm Thanh Lạc mặt trắng bệch nước mắt trào ra cuồn cuộn không dứt, Cầu Thế Trinh hít một hơi thật sâu, khó khăn nói: "Nàng mở chân ra đi, ta để cho nó đi ra ngoài."
"Để cho nó đi ra ngoài?" Thẩm Thanh Lạc vô ý thức nói lại câu nói của Cầu Thế Trinh, khẽ mở mắt nhìn Cầu Thế Trinh. Cầu Thế Trinh trên trán đầy mồ hôi, lông mày nhíu lại môi cắn chặt, hắn cũng đang kìm nén đến khó chịu? Thẩm Thanh Lạc hít sâu một hơi, tâm tình bình phục lại một chút xíu —— đã như vậy rồi, cứ để cho hắn lấy được thỏa mãn thôi."Đừng đi ra, nhẹ một chút đến đây đi. . . . . ."
"Thanh Lạc, nàng thật tốt. . . . . ." Cầu Thế Trinh hưng phấn khẽ gọi, dịu dàng rút ra đâm vào. Cơn đau dữ dội đang chậm rãi tiêu giảm, theo Cầu Thế Trinh đụng chạm dần dâng lên cảm giác thỏa mãn sảng khoái lan khắp thân thể.
"Thanh Lạc, có đau hay không? Phải nhẹ một chút nữa sao?" Cầu Thế Trinh thở gấp - ấm ức hỏi, lọn tóc Thẩm Thanh Lạc ướt đẫm mồ hôi dính trên ngọn núi hồng anh (hạt anh đào), ở trong cơ thể Thẩm Thanh Lạc mang theo cảm giác kỳ diệu nhiều hơn. Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, sảng khoái tràn ngập cả người, vẻ mặt đau đã không che được vui thích.
"Vậy ta dùng sức a!" Cầu Thế Trinh tuyên bố, nín lâu như vậy, chậm chạp lại càng khiến tư vị giao hợp càng thêm kích thích, Cầu Thế Trinh dùng sức rút ra - chen vào, cự thú mãnh liệt - cuồng nhiệt tiến công thay đổi càng lớn. Thẩm Thanh Lạc run rẩy rên rỉ, theo động tác của Cầu Thế Trinh, đung đưa lui về phía sau, lại tiến lên.
"A. . . . . ." Cầu Thế Trinh rốt cuộc không nhịn được rống một tiếng, dòng nước xiết vượt qua ải ra, tất cả phun vào sâu trong thân thể Thẩm Thanh Lạc.
"Thanh Lạc, thì ra đi vào là có cảm giác này." Cầu Thế Trinh than thở, nằm úp sấp trên người Thẩm Thanh Lạc từng ngụm từng ngụm thở.
"Cảm giác gì?" Thẩm Thanh Lạc vô lực ứng phó nhỏ giọng hỏi.
"Là được. . . . . ." Cầu Thế Trinh cắn cổ Thẩm Thanh lạc một cái, thô giọng nói: " Cảm giác chết cũng nguyện ý."
"Lời hay không nói, lại nói sống chết làm cái gì." Thẩm Thanh Lạc nhéo nhéo eo ếch Cầu Thế Trinh, vặn vặn thân thể, nhỏ giọng nói: "Chàng sắp đè chết ta rồi, xuống."
"Ta không đè." Cầu Thế Trinh chống hai cánh tay lên, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Thẩm Thanh Lạc, "Thanh Lạc, trải qua đêm nay với nàng, dù ngày mai có chết, đời này của ta cũng không uổng rồi."
"Chớ nói nhảm." Nước mắt tràn ra, Thẩm Thanh Lạc kéo đầu Cầu Thế Trinh xuống, nhẹ nhàng hôn lên, lầm bầm nói nhỏ: "Chúng ta đời trước đã bỏ lỡ, đời này sẽ không bao giờ xa rời nhau nữa."
"Ừ, không xa rời nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau." Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc ôm chặt lấy. Khi Thẩm Thanh Lạc tỉnh lại, chỉ cảm thấy quanh thân đau nhức không chịu nổi.
"Tỉnh, có muốn ngủ tiếp một lát hay không?" Giọng nói dịu dàng vang lên, Cầu Thế Trinh khẽ hôn một cái, đem Thẩm Thanh Lạc từ ngực mình thoáng đẩy ra, hai mắt sáng long lanh nhìn Thẩm Thanh Lạc. Hắn thần thái phấn khởi, ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt từ rèm cửa sổ xuyên vào chiếu lên hắn khiến cả người hắn như tỏa ra một thứ ánh sáng kì dị. Đây là phu quân của nàng, Thẩm Thanh Lạc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Cầu Thế Trinh, sống mũi cao thẳng, đôi môi lăng giác rõ ràng, dịu dàng nói: "Thế Trinh. . . . . . Cầu lang*. . . . . ."
*Lang: hay còn gọi là lang quân – phu quân – chồng
"Thanh Lạc." Cầu Thế Trinh mắt cũng đỏ lên, đem tay Thẩm Thanh Lạc đặt lên trên môi mình, càng không ngừng hôn. Cọ xát mấy cái như vậy, phía dưới Cầu Thế Trinh đã rục rịch ngẩng đầu, Thẩm Thanh Lạc giật mình, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay đừng làm vội, để cho ta dưỡng thân thể."
"Được." Cầu Thế Trinh kìm nén bực bội gật đầu, nói: "Ta dậy trước, nàng ngủ tiếp đi."
Thẩm Thanh Lạc nhìn cửa sổ một chút, ánh sáng sáng ngời, xem ra đã là giữa trưa, nghĩ tới một đêm phóng túng, ban ngày kê cao gối mà ngủ, mắc cỡ mặt đỏ bừng, giùng giằng bò dậy: "Ta cũng dậy."
Cầu Thế Trinh nấu nước ấm cho Thẩm Thanh Lạc tắm, lại tự tay giúp Thẩm Thanh Lạc chải đầu búi tóc, Thẩm Thanh Lạc cũng để mặc cho hăn làm, nhìn Cầu Thế Trinh bình thường giương cung bắn tên vung đại đao, giờ lại giúp mình vấn tóc gọn gàng đẹp đẽ, bất giác nở nụ cười. Đôi mày thanh tú của nàng giương nhẹ, lúm đồng tiền đẹp ửng đỏ, một đôi đôi mắt đẹp giống như chứa đầy nước trong suốt nhộn nhạo, đắm đuối đưa tình, Cầu Thế Trinh vừa nhìn thấy thân thể liền nóng lên, khó kìm lòng nổi, nhưng Thẩm Thanh Lạc đã nói phải điều dưỡng thân thể, khiến hắn không khỏi bóp tim gãi phổi. Thẩm Thanh Lạc liếc hắn một cái, mỉm cười chọn một bộ y phục sa tanh màu xanh nhạt mặc vào, nói " đi thôi."
Hai người cùng nhau chậm rãi hướng thiện sảnh đi dùng bữa, Thẩm Thanh Lạc trong lúc đi lại eo nhỏ nhắn khẽ chuyển, thân thể thướt tha, hấp dẫn đến cực điểm. Loại mền mại thanh tao kia, khiến Cầu Thế Trinh không dời mắt đi được. Tưởng tượng cảm giác xoa lấy ngọn núi mềm mại đầy đặn đã khiến hắn nhẹ nhàng rung động, rồi cảm giác cây gậy tiến vào chỗ thần bí ở giữa hai chân Thẩm Thanh Lạc đó, cây gậy của Cầu Thế Trinh không theo sự điều khiển của hắn lập tức vểnh lên.
"Thanh Lạc, chúng ta trở về phòng ăn, không đến thiện sảnh nữa, có được không?" Cầu Thế Trinh nóng nảy nghiêm mặt hỏi. Thẩm Thanh Lạc liếc cái lều đang phình lên, vỗ trán thở dài nói: "Trước kia chàng nói nó kìm nén đến khó chịu, hiện tại mới vừa. . . . . . Thế nào còn có bộ dáng này?"
"Ta. . . . . ." Cầu Thế Trinh chi chi ngô ngô, không dám nói vật kia dường như so với trước kia càng quá giới hạn khó chịu rồi! (kìm đến nỗi khó chịu hơn) Thẩm Thanh Lạc gọi một nha hoàn gần đó, dặn nàng ta mang đồ ăn đến trong phòng mình, hai người đi trở về. Ăn trưa xong Cầu Thế Trinh đi tiền trang, buổi tối hai người một phen sờ soạng, đi vào rồi, Cầu Thế Trinh có chút không thỏa mãn với những chiêu thức trong quá khứ, Thẩm Thanh Lạc nơi đó sưng đỏ, rốt cuộc không dám đi vào, chỉ dùng tay dùng miệng táp lấy, đem Thẩm Thanh Lạc làm cho nửa chết nửa sống rầm rì cả đêm. Hôm sau liền ngủ thẳng tới mặt trời treo trên cao, chưa rời giường thì Tần Minh Trí đi tới ngoài cửa lặng lẽ gọi.
"Chuyện gì?" Cầu Thế Trinh khoác áo khoác ra ngoài, không vui hỏi, hắn sợ Tần Minh Trí đánh thức Thẩm Thanh Lạc.
"Gia. . . . . ."
Hàn Tiêu bị nhốt hai đêm hai ngày, vẫn không ăn không uống, tuyệt thực rồi. Cầu Thế Trinh chân mày nhíu lại, đóng cửa lại đi ra bên ngoài, nổi giận lớn tiếng mắng: "Chết càng tốt, hắn cũng không nhìn lại xem mình là ai, lại dám muốn kết hôn với muội muội Thanh Lạc . . . . . ."
"Gia, người đã bị hắn lấy được." Tần Minh Trí bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nếu hắn chết thật, Thẩm nhị tiểu thư bên kia?"
Cầu Thế Trinh thở hổn hển, chuyện là mình gây ra , không giải quyết không được. Thẩm Thanh Lạc tính tình hiền hòa, Thẩm Tử Du nói cho cùng cũng là muội muội nàng, nếu không thể giải quyết một cách viên mãn, Thẩm Tử Du có chuyện không hay xảy ra, chỉ sợ. . . . . .
"Thôi, ta tự mình đi Dĩnh Xuyên một chuyến, tìm đến Đàn gia, xem có thể biến công tử giả thành công tử thật đã bị trục xuất khỏi Đàn gia hay không, chi chút bạc cho hắn, để hắn lập gia nghiệp thành thân."
Cũng chỉ còn có cách đấy thôi. Tần Minh Trí nói: "Lão nô sẽ đi an bài, Gia, Thẩm quản sự cũng đi theo sao? Kinh Thành bên này tuy nói là hiện tại không có việc gì, nhưng. . . . . ."
Tần Minh Trí không muốn Thẩm Thanh Lạc đi cùng, lần trước xảy ra nguy cơ như vậy, thật may là Thẩm Thanh Lạc ở đây, nếu không, khánh phong đã sớm đóng cửa rồi. Cầu Thế Trinh lúc này lại không muốn cùng Thẩm Thanh Lạc tách ra, nhưng chuyện của Hàn Tiêu cùng Thẩm Tử Du, hắn không dám cho Thẩm Thanh Lạc biết.
"Tự ta đi thôi, đi nói cho Hàn Tiêu. . . . . . Hắn nếu không đồng ý nhận họ Đàn (đổi sang họ Đàn), vậy sống chết tùy hắn, nếu hắn đồng ý, ngày mai dẫn hắn đến cửa tây chờ ta."
Hàn Tiêu tất nhiên đồng ý, chuyện đến Dĩnh Xuyên liền định xuống. Cầu Thế Trinh không dám nói chuyện Hàn Tiêu cùng Thẩm Tử Du, chỉ nói cho Thẩm Thanh Lạc, tiền trang ở Dĩnh Xuyên xảy ra chút chuyện, hắn muốn đích thân đi xử lý.
"Nàng ở nhà điều dưỡng thân thể cho thật tốt, ta sau khi trở lại. . . . . ."
Thẩm Thanh Lạc nghe được Cầu Thế Trinh muốn rời kinh, lại không đưa nàng đi cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đi xuống. Hai người mỗi một lần chia ra, sẽ liền nghênh đón bão táp, Thẩm Thanh Lạc tâm thần cảm thấy thấp thỏm, muốn đi cùng Cầu Thế Trinh, vừa muốn mình nếu là gả cho Cầu Thế Trinh, thì cần phải giúp hắn chia sẻ gánh vác việc nhà, không thể chỉ là tiểu nữ nhân dính ở trên người hắn, ở lại trong kinh trấn giữ, nếu Tiêu Nhữ Xương không chịu bỏ qua lại giở trò gì, cũng có thể đoàng hoàng đứng lên chống đỡ.
Thẩm Thanh Lạc che đi phiền não cười, giúp Cầu Thế Trinh chuẩn bị hành trang. Mới được ngon ngọt liền muốn tách ra, đêm nay hai người nan xá nan phân*, cây gậy của Cầu Thế Trinh so với bình thường còn cứng hơn, Thẩm Thanh Lạc dùng tay giúp hắn làm một lần, không lâu vật kia lại cứng lên, Thẩm Thanh Lạc nhìn hắn kìm nén đau đến đổ mồ hôi, xấu hổ mà tỏ vẻ chờ Cầu Thế Trinh đi rồi có thể dưỡng thân thể.
Cầu Thế Trinh được giải cấm lệnh, lại sắp phải xa nhau, cũng không không quan tâm săn sóc nữa, động tác nhanh nhẹn lật người dong ruổi đứng lên, lúc đầu còn có chút kiềm chế, sau lại không nhịn nổi, đêm nay làm cả đêm, lúc trời sáng thân thể Thẩm Thanh Lạc mềm nũn không bò dậy nổi, liền nằm trên giường cùng Cầu Thế Trinh chia tay, không tiễn hắn ra cửa.
Đêm qua đã làm quá sức rồi, Thẩm Thanh Lạc phía dưới vừa đỏ vừa sưng, nghỉ ngơi bảy ngày mới khỏi hẳn. Mấy ngày đầu thân thể còn khó chịu, lúc chia tay Cầu Thế Trinh còn nóng rát, trong đầu đều là bóng dáng của Cầu Thế Trinh, chuyện gì cũng không nhớ nổi, đợi đến lúc thân thể tốt hơn, đầu óc thoáng tỉnh táo lại, mới nhớ ra mình còn sơ sót một chuyện —— hai ngày cùng Cầu Thế Trinh tận tình mua vui, sau đó lại không có uống canh tránh thai. Giờ đã qua rất nhiều ngày, uống thuốc không biết còn có tác dụng hay không? Chưa thành thân, nếu là có đứa bé. . . . . . Thẩm Thanh Lạc cắn cắn môi, thầm nghĩ thôi, nếu có rồi, thì cứ sinh ra là được. Nội viện đã không còn cô nương nào, công việc nhị quản sự của Thẩm Thanh Lạc cũng không có gì để làm rồi. Ngày hôm đó Bệ Mộng Dao tìm đến nàng: "Trong phủ có quá nhiều người làm, không bằng phái (đuổi) mấy người đi ra ngoài."
Thẩm Thanh Lạc gật đầu đồng ý, các cô nương ở nội viện sau khi đi, bởi vì bận rộn, những người hầu hạ các cô nương đó cũng chưa có để ý đến, họ nhàn rỗi mà mỗi tháng vẫn lĩnh bạc đầy đủ. Thẩm Thanh Lạc nhớ tới Như Liễu, nếu biết Quế Viên là người của Tiêu Nhữ Xương. Cơ bản có thể kết luận hôm đó Như Liễu là bị Quế Viên hạ thuốc mê sau đó kéo đến trên giường mình, chỉ là cũng không thể đuổi đi. Quế Viên còn có chỗ hữu dụng, trước tiên đem những người khác đuổi đi đã. Tiêu Nhữ Xương khi đó để cho mình ẩn vào Cầu Phủ, mục đích là điều tra tin tức nội viện, xem ra người của nội viện còn chưa bị mua chuộc. Chỉ là cũng nên dò xét cẩn thận một chút, an phận không dễ bị dụ dỗ hấp dẫn thì có thể lưu lại.
Những ngày kế tiếp, Thẩm Thanh Lạc cùng Bệ Mộng Dao Lý thị phối hợp, thỉnh thoảng tiết lộ một chút tin tức giả cho đám người làm trong phủ, lại chú ý động tĩnh của mỗi người, ở trong phủ cũng bắt được không ít người, có 16 người, bởi vì đang muốn giảm bớt người làm, nên liền đem những này người này toàn bộ đuổi đi, những người còn lại cũng không cần phải lo lắng.
Thấm thoát nửa tháng đã trôi qua, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy thân thể có chút không đúng. Kiếp trước không có kinh nghiệm, nên bị nôn ọe cũng không có phát giác, sau lại biết mình có tin mừng, mới hiểu được nguyên nhân của triệu chứng nôn oẹ lúc trước. Kiếp này hơi có chút kinh nghiệm, hơn nữa tính toán ngày kinh nguyệt đã qua, Thẩm Thanh Lạc vừa mừng vừa lo. Nhớ tới lần trước tin tức Cầu Thế Trinh vô năng truyền ra ngoài, cũng bởi vì đại phu ở y quán tiết lộ tin tức cho Tiêu Nhữ Xương, nàng đối với đại phu ở y quán cảm thấy không tin được, suy nghĩ một chút liền để cho Tần Minh Trí phái người, đặc biệt đi mời Trì Châu tới chẩn mạch cho mình.
"Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch."
"Thật tốt quá!" Lý thị vui đến phát khóc, nàng cùng Tần Minh Trí còn không biết chứng bệnh bất lực của Cầu Thế Trinh đã khỏi hẳn. Tần Minh Trí cũng cao hứng không ngậm miệng lại được, cùng Lý thị hưng phấn bàn kế hoạch chuẩn bị chỗ ở cho Tiểu Chủ Nhân, còn có vú nuôi bà đỡ các đồ dùng cần thiết. Thẩm Thanh Lạc cười nói: "Chờ Gia về rồi hãy nói, chuyện này, ta suy nghĩ, vẫn nên tạm thời giữ bí mật, tránh cho Tiêu gia bên kia lại bày kế hãm hại."
Tần Minh Trí cùng Lý thị không ngừng gật đầu, Trì Châu nói tình trạng thân thể Thẩm Thanh Lạc không tệ, ăn uống chú ý chút, không cần uống thuốc an thai cũng được, dặn dò chú ý, một chút liền chắp tay cáo từ. Bệ Mộng Dao cùng Trì Châu là chỗ quen biết, Thẩm Thanh Lạc cười để cho nàng đưa Trì Châu xuất phủ. Bệ Mộng Dao khi trở về, Thẩm Thanh Lạc vẫn còn cùng vợ chồng Tần Minh Trí thân thiện nói chuyện đứa nhỏ, nàng nhếch khóe miệng cười cười, ở một bên ngồi xuống, tâm sự về chuyện khi mang thai, vui vẻ cười đùa. Lý thị cùng Tần Minh Trí sau khi đi, Thẩm Thanh Lạc kéo qua Bệ Mộng Dao vỗ vỗ tay, mới hỏi chuyện nàng, Bệ Mộng Dao rơi nước mắt: "Hắn thành thân rồi."
Hắn này không cần phải hỏi, Thẩm Thanh Lạc cũng biết là Bệ Mộng Dao đang nói đến vị hôn phu trước của mình, Thẩm Thanh Lạc than nhẹ, nhỏ giọng nói: " Loại người vô ơn bạc nghĩa phụ lòng phụ như vậy, không cần cũng được."
"Trước kia thật không biết, hắn lại là người như vậy. . . . . ." Bệ Mộng Dao nhịn lại nhịn, cuối cùng lên tiếng khóc lớn lên, vừa khóc vừa kể chuyện giữa nàng cùng Lam Điềm lúc trước. Bệ Mộng Dao cùng Lam Điềm vị hôn phu trước là do tự đặt hôn (ý là nhà trai tự đến hỏi cưới…), hai người lúc cha mẹ Bệ Mộng Dao còn sống, cũng thường xuyên gặp mặt, lưỡng tình tương duyệt, sau đó cha mẹ Bệ Mộng Dao qua đời, tẩu tẩu vào cửa, huynh trưởng nàng bị tẩu tẩu lấn áp, tẩu tẩu ngại gia cảnh của Lam Điềm và nhà nàng giống như nhau, liền tính toán hủy hôn, đem Bệ Mộng Dao quản chặt, hai người mất cơ hội gặp mặt, sau đó lại sảy ra chuyện nàng bị thất trinh. . . . . .
"Chuyện mới qua chưa được bao lâu, vậy mà hắn đã thành thân." Bệ Mộng Dao càng khóc càng thương tâm. Thẩm Thanh Lạc thở dài, từ trước đến nay những cô nương si tình thường gặp kẻ bạc tình, may mắn là chưa thành thân, cũng không quá hổi tiếc.
"Nói không chừng hắn cưới chính là cô nương giống như sư tử Hà Đông, lúc đó hắn mới là người phải hối hận." Thẩm Thanh Lạc nguyền rủa tên nam nhân đáng ghét kia, an ủi bệ Mộng Dao.
"Bộ dáng tính tình không biết, nhưng gia tài giàu có, nghe nói hắn đã đưa gia đình chuyển tới kinh thành, nhạc phụ của hắn mua cho bọn hắn một tòa nhà lớn, còn tặng một tiệm vàng cho bọn hắn kinh doanh."
"Ánh mắt của hắn quá cạn, tương lai muội xuất giá thì ca ca của muội sẽ tặng cho muội mười cửa tiệm làm của hồi môn, để cho hắn hối hận chết." Thẩm Thanh Lạc cười nói, đột nhiên, nụ cười trên mặt cứng lại, hỏi: "Muội mới nói nhạc phụ nhạc mẫu của hắn có cho hắn một tiệm vàng? Tên tiệm ấy là gì?"
"Hình như là hiệu Đức Long, của nhà họ Ngụy." Bệ Mộng Dao suy nghĩ một chút nói. Đây thật là, nói đi nói lại hóa ra là người quen, thì ra người Lam Điềm cưới, lại là tỷ tỷ của Ngụy Long. Thẩm Thanh Lạc an ủi Bệ Mộng Dao, hai người đang nói chuyện, Lý thị vừa rời đi đã quay lại. Nàng mới vừa rồi đi ra ngoài còn vui vẻ trang dung tề chỉnh, mới ra ngoài được gần nửa canh giờ, quay lại mặt đầy nước mắt tóc tai thì toán loạn.
"Lý đại nương, có chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Lạc người đang ngả ra sau lập tức ngồi thẳng, trong lòng dự cảm có chuyện xấu, Lý thị cũng là người từng trải, chuyện như thế nào mà khiến nàng hoảng loạn như vậy đây? "Cầu Hải đã trở lại. . . . . ." Lý thị khóc ròng nói. Cầu Thế Trinh đến Dĩnh Xuyên, Cầu Hải chính là người đánh xe, Lý thị nói Cầu Hải đã trở lại, vì sao không đề cập tới Cầu Thế Trinh? Thẩm Thanh Lạc tay chân lạnh như băng, đôi môi phát run, muốn hỏi, nhưng một chữ không thốt ra được. Bệ Mộng Dao cũng nghĩ đến, gấp gáp hỏi: "Ca ca của ta đâu? Hải trở lại, vậy Ca ca của ta đâu?"
"Gia. . . . . . Gia chết rồi. . . . . ." Lý thị quỳ xuống.
"Làm sao có thể?" Bệ Mộng Dao lui hai bước, ngã ngồi trên giường.
"Không thể nào." Thẩm Thanh Lạc cho là chuyện gì, nghe Lý thị nói Cầu Thế Trinh chết rồi, liền tỉnh táo lại, đứng dậy xuống giường, cười nói: "Nhất định là Tiêu Nhữ Xương lại làm quỷ kế gì rồi, mau dẫn ta đi, ta đi hỏi Cầu Hải."
"Thanh Lạc. . . . . ." Lý thị môi mấp máy, đi theo sau lưng Thẩm Thanh Lạc ra ngoài cửa, ra khỏi cửa viện thì nàng cắn cắn môi, nghẹn ngào nói: "Thanh Lạc, cô nương phải nghĩ tới đứa bé của Cầu gia, Tiểu Chủ Tử của Cầu phủ, phải bảo trọng."
Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, xem thường nói: "Ta đã nói rồi đây là quỷ kế của Tiêu Nhữ Xương, chúng ta đừng loạn trận tuyến."
"Thanh Lạc. . . . . . Hải mang theo di thể của Gia cùng trở về ."
Danh sách chương