Ánh sáng nhu hòa chiếu xuống qua những tầng mây, chiếu xuyên qua cửa sổ, tạo ra nhiều màu sắc nhu hòa giống như ở trong giấc mộng, khiến cho người ta say mê, cũng tự dưng sinh ra mấy phần phiền muộn cùng đau buồn.

Thẩm Thanh Lạc ngồi ở phía trước cửa sổ ngơ ngác nhìn mặt trăng trên bầu trời, nàng rất hiểu tính tình của Cầu Thế Trinh, nếu không có việc gì, hắn chắc chắn sẽ tới đón nàng trở về, nếu là chuyện nhỏ, hắn sẽ đến đây thăm nàng để cho nàng an tâm, vậy mà bây giờ hắn vẫn chưa đến thăm nàng, cho thấy chuyện tình tương đối khó giải quyết, cha của nàng rốt cuộc muốn làm gì? Sẽ không vì tiền mà đưa nàng cho Tiêu Nhữ Xương chứ? Thẩm Thanh Lạc trong lòng tràn ngập lửa giận, kiếp trước cha nàng phá hủy nàng, tới kiếp này cũng không chịu bỏ qua cho nàng sao? Tiêu Nhữ Xương cũng được Cầu Thế Trinh cũng được, thật ra người tạo ra số phận bi cho nàng ở kiếp trước, chính là cha nàng. Nếu không xảy ra chuyện với Tiêu gia, đứa bé tự nhiên sẽ không mất đi, bằng sự sủng ái của Cầu Thế Trinh đối với nàng, chắc chắn nàng sẽ rất hạnh phúc.

Đúng vậy, nàng cũng đã từng rất hạnh phúc!

Lặng yên nghĩ tới mọi chuyện từ kiếp trước đến kiếp này, có một một số tình tiết bị lơ là do quá phẫn hận mà chôn vùi đi đột nhiên ở trong đêm yên tĩnh này giống như tia chớp xẹt qua trong đầu nàng.

—— Thanh Lạc, Tiêu Nhữ Xương xảo trá, có thể hạ thuốc nàng sau đó ô nhục nàng, mà nàng cũng không hay biết. Ngộ nhỡ đứa bé sanh ra lại giống như Tiêu Nhữ Xương, nàng sẽ không thể ở lại bên cạnh ta nữa. Thanh Lạc, ta van nàng, uống thuốc rồi, chúng ta đừng lưu hậu hoạn, được không?

Ngày đó, Cầu Thế Trinh quỳ gối trước mặt nàng, cầu khẩn nàng uống thuốc. Nàng tức giận hô: "Không thể nào! Nếu lúc sinh ra nó có giống như Tiêu Nhữ Xương, chàng lúc đó đem đứa bé bóp chết ta cũng sẽ không trách chàng."

—— Đợi khi sinh ra rồi, làm sao có thể độc ác mà xuống tay bóp chết nó được!

Ngày đó, Cầu Thế Trinh cúi thấp đầu, bả vai khẽ co quắp. Chuyện xảy ra đã lâu, Thẩm Thanh Lạc lúc này nhớ tới tình cảnh hôm đó, trong lúc bất chợt phát hiện, hôm đó dưới đất chỗ Cầu Thế Trinh quỳ xuống có giọt nước nhỏ xuống, nàng lúc ấy vì hắn không tin tưởng mình mà giận đến nổi điên, căn bản không có chú ý tới, lúc đó Cầu Thế Trinh đã khóc, im lặng mà rơi lệ.

Một người cương nghị kiên cường như vậy lại khóc, hắn vì sao lại khóc. . . . . .

Thẩm Thanh Lạc đột nhiên muốn khóc lớn, kiếp trước cũng vậy kiếp này cũng vậy, Cầu Thế Trinh chưa bao giờ để ý đến chuyện mà nam nhân thường hay để ý nhất —— là nàng có bị thất trinh hay không, điều hắn thực sự mong muốn chỉ là nàng có thể ở lại bên cạnh hắn. Hắn khi đó có lẽ cũng rất thương tâm, bởi vì, người hắn muốn giết chết, cũng có thể là đứa bé của hắn.

Thẩm Thanh Lạc bụm mặt yên lặng rơi lệ, giữa lúc mơ mơ màng màng lại trở về thời điểm năm thứ tư lúc nàng vào Cầu phủ lúc đó vào mùa đông, mùa đông năm đó rất lạnh, bão tuyết liên tiếp xảy ra, năm đó Ngân hàng Khánh Phong cũng gặp rất nhiều biến cố, phong ba nối tiếp phong ba, Cầu Thế Trinh đi sớm về trễ, mỗi ngày ngủ chưa tới một canh giờ, dĩ nhiên những ngày kia hắn cũng không có tìm nàng yêu cầu hoan ái nữa.

Nàng cũng không cảm thấy buồn bã, không cần cùng Cầu Thế Trinh hoan ái khiến nàng rất vui vẻ, cũng không phải là Cầu Thế Trinh không làm cho nàng có cảm giác trong lúc ân ái, mà hắn còn cho nàng cảm giác vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi mỗi lần hoan ái nàng thậm chí đã quên hận, chỉ muốn dừng lại ở trong một khắc kia, không cần tỉnh táo lại nữa, không cần nhớ lại chuyện hắn bắt nàng bỏ đứa bé nữa. Thân thể của nàng tham luyến sự dịu dàng cùng dũng mãnh của hắn, để cho nàng đau đến nỗi không muốn sống, nàng chán ghét loại cảm giác cả người phân liệt này, nàng ghét cùng hắn ân ái.

Vậy mà ngày đó, lúc nàng ở hậu viện Mai Lâm trong lúc vô tình nghe được hai nha hoàn nói chuyện thì nàng phải vịn cây mai bên cạnh, mới miễn cưỡng không để cho mình ngã xuống đất.

Hai nha hoàn này nói, Cầu Thế Trinh đã bao Hoa Nguyệt các của Phượng Vũ cô nương hoa khôi đứng đầu bảng của thanh lâu, mấy ngày nay vẫn lưu luyến bên Hoa Nguyệt các.

Khó trách, những ngày qua không muốn cùng nàng ân ái! Khó trách mỗi đêm đều ở trong phòng của mình rửa mặt rồi mới tới đây!

Khí lạnh dần ngấm vào người khiến cho nàng cảm thấy rất lạnh, bầu trời một màu xám xịt, tuyết trắng phau phau đọng ở trong mắt nàng cũng dơ bẩn không chịu nổi, nàng cảm thấy rất ghê tởm, cánh tay ôm nàng mỗi đêm, lồng ngực nàng dựa vào, giờ lại làm với nữ nhân khác. . . . . . Nàng áp chế không nổi cảm giác ghê tởm muốn ói, liền ở trong đống tuyết trắng phun ra một đống dơ bẩn, sau đó nàng vô lực trượt chân xuống mặt đất, lẳng lặng dựa vào trên tàng cây, nhắm hai mắt lại.

Trong mơ hồ, nơi xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, đèn lồng cây đuốc đang di động, nàng lẳng lặng nghe lặng lẽ nhìn, nhưng thanh âm lôn xộn ở bên trong, giọng của Cầu Thế Trinh càng ngày càng rõ ràng, giọng nói khàn khàn xen lẫn lo lắng. Thẩm Thanh Lạc ngẩng đầu nhìn trời, trăng đã lên đỉnh đầu, thì ra là đã qua giờ hợi rồi.

Hắn trở về phòng phát hiện không thấy nàng đâu liền bắt đầu đi tìm nàng, Thẩm Thanh Lạc cười lạnh, tìm được thì thế nào? Muốn nàng, muốn thân mật, về sau đừng có nghĩ đến việc đụng đến nàng nữa.

Nhưng, khi Cầu Thế Trinh hô to Thanh Lạc rồi kéo nàng ấn vào trong ngực của hắn, khi nước mắt nong nóng của hắn thấm ướt tóc của nàng xuyên vào da đầu của nàng thì nàng lại không khống chế được mình bật thốt lên: " Cầu Thế Trinh, ngươi tại sao mỗi đêm đều phải tắm rửa ở phòng mình rồi mới đến Ngưng Bích uyển (nơi ở của Thanh Lạc)?"

"Ở chỗ của nàng rửa mặt sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng!" Hắn nói, như chuyện đương nhiên, không hề dừng lại suy nghĩ liền nói ra.

Nàng cảm thấy cả người dường như hít thở không thông, có cái gì vào giờ khắc này mãnh liệt tới, giống như là muốn đem nàng chôn vùi, muốn đem nàng phá hủy.

"Nghe nói ngươi đã bao Hoa nguyệt các của Phượng Vũ cô nương."

"Ừ, Tiêu Nhữ Xương lần này xuống tay không hề nhẹ, ngân hàng gặp phải một chút phiền phức, ta muốn cùng Lý đại nhân ở hộ bộ thương lượng một chút mượn một số bạc từ quốc khố, Lý đại nhân thích Phượng Vũ cô nương, ta liền. . . . . ."

Là thế này phải không? Nàng ở trong mê võng ngẩng đầu nhìn Cầu Thế Trinh, cặp mắt quen thuộc kia của hắn đang ánh lên sự hoang hốt cùng lo sợ.

—— Hắn đang sợ mất đi nàng

Thẩm Thanh Lạc chợt đưa tay ra, ôm lấy Cầu Thế Trinh thật chặt, nhẹ giọng thì thầm: "Chúng ta còn chưa có ở trong đống tuyết làm, ta nghĩ muốn. . . . . ."

"Thanh Lạc." Cầu Thế Trinh ôm nàng thật chặt, dùng hết tất cả hơi sức của hắn, hắn hôn lên má của nàng, mang theo tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng, mang theo mừng rỡ cùng vui vẻ vô hạn, cúi đầu nói: "Trong tuyết quá lạnh, nàng sẽ cảm lạnh mất."

"Ta muốn. . . . . ." Nàng cố chấp nói, nàng cảm thấy rất lạnh, đột hiên nàng muốn, người ở trước mắt này mang cho nàng ấm áp, đuổi đi tuyệt vọng cùng vô dụng trong lòng nàng .

"Được, theo nàng."Cầu Thế Trinh dịu dàng nói.

Hắn cởi xiêm y của mình ra, trải từng cái một trên mặt tuyết, Thẩm Thanh Lạc lặng lẽ nhìn, cơ ngực của hắn từng cục nhô ra, khiến cả người nàng có cảm giác phấn chấn bừng bừng. Thẩm Thanh Lạc khẽ thở dốc, có chút đói khát nhìn thân thể tráng kiện của Cầu Thế Trinh, giờ khắc này, nàng vì thân thể của người nam nhân trước mắt này mà ham muốn như bị dục - hỏa thiêu đốt.

Hắn là nam nhân của nàng, cũng chỉ có thể là nam nhân duy nhất của nàng, nàng không cho phép chia sẻ với nữ nhân khác.

Trâm cài tóc của nàng bị Cầu Thế Trinh rút ra, tóc dài như tơ lụa chảy xuống, thoáng như thác nước đang chảy, tung bay vòng quanh ở bên người của nàng, uyển chuyển triền miên.

"Thanh Lạc, nàng thật xinh đẹp, ta nhìn thế nào cũng không đủ." đỡ lấy bả vai của nàng, hắn si ngốc nhìn nàng.

Thẩm Thanh Lạc muốn nói, nhìn không đủ thì hãy tiếp tục nhìn, rồi lại thẹn thùng xấu hổ không dứt, rốt cuộc không nói ra được, nhắm mắt lại, đôi môi hơi nhếch lên. Cầu Thế Trinh hiểu ý, hắn ngậm lấy môi của nàng, mềm mại mà triền miên, lưu luyến liếm môi của nàng, về sau, hô hấp của hai người càng dồn dập, Cầu Thế Trinh lúc đầu chỉ hôn nhẹ sau đó biến thành hút – cắn mạnh, Thẩm Thanh Lạc cũng có thái độ khác thường, nhiệt liệt đáp lại.

Bọn họ ở trong băng tuyết ngập trời, ở một nơi có thể có người qua lại bất cứ lúc nào, giống như nóng lòng giao - hợp, giống như dã thú không ngừng cắn xé quấn lấy nhau, răng môi dán chặt, thân thể ma sát, hơi thở dung hợp.

Sau đó, nàng bị cỗ nặng đè lên, khiến mắt nàng nổ đom đóm. Nàng rất muốn oán giận, đôi môi đã bị đôi môi nóng rực của Cầu Thế Trinh chặn lại, hắn vội vàng mút vào, gặm cắn môi lưỡi cùng cổ của nàng. Thẩm Thanh Lạc khó nhịn ưỡn cao cổ, địa phương nhạy cảm cảm nhận được từng trận sóng tình dâng lên.

"Thế Trinh. . . . . . Ta nóng quá. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc một tiếng một tiếng mà gọi Thế Trinh, khiến phân thân của hắn đang căng đau, lai càng thêm bành trướng đau nhức hơn.

"Một hồi sẽ tới." Cầu Thế Trinh cởi dải thắt váy của nàng ra, hai cái tay từ vạt áo chui vào, cầm cả Tiểu Bạch Thỏ xoa nắn, lúc chợt buông ra mài hạt anh đào của nàng, tới tới lui lui biến đổi đa dạng.

"Có cảm giác sao? Thích không Thanh Lạc?"

Thẩm Thanh Lạc đỏ mặt, hừ hừ bày tỏ đáp lại.

"Như vậy sao? Hả?" Cầu Thế Trinh trên tay tăng thêm sức lực, đem hai con Tiểu Bạch Thỏ chèn ép vào nhau (@-@).

Thẩm Thanh Lạc bị hắn xoa nắn đến đỏ mặt, có chút thẹn thùng nóng nảy khó chịu, trong lòng lại có cảm giác khát khô cổ.

Cầu Thế Trinh tay tới tới lui lui tuần tra trên người Thẩm Thanh Lạc lúc đến chỗ mẫn cảm nhất thì nhị hoa của Thẩm Thanh Lạc không tự chủ co rúc lại.

"Rất ướt. . . . . ." Cầu Thế Trinh thõa mãn than thở.

Thẩm Thanh Lạc mắc cỡ không nói ra được tiếng nào, một chốc kẹp chặt hai chân —— vì cảm thấy tê rần, khiến nàng không chịu nổi. Một chốc lại mở rộng hai chân để cho Cầu Thế Trinh có thể dễ dàng dò vào Hoa Nhị, sờ nắn địa phương mẫn cảm của nàng.

Hạ thân nàng vừa trướng vừa đau, lại tê dại lại nhột không chịu nổi thì lúc này Cầu Thế Trinh đem váy của nàng vén đến trước ngực, xé quần lót của nàng ra,

Hắn rút ra tiểu huynh đệ của mình để sát lại nhị hoa của nàng.

"Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . . Muốn ta. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc cong người lên, cũng khống chế không nổi nữa ôm cổ của Cầu Thế Trinh thật chặt, luống cuống hô lên.

"Được, muốn nàng. . . . . ." Cầu Thế Trinh liền vọt vào, Thẩm Thanh Lạc a một tiếng ngắn ngủi, cắn môi dưới thật chặt, địa phương vốn đã chảy đầy nước lại càng thêm ướt hơn.

Cầu Thế Trinh đẩy mạnh cực nhanh, Thẩm Thanh Lạc không tự chủ được nâng eo chào đón, gió lạnh gào thét thổi qua không diệt được hỏa tình của hai người, Cầu Thế Trinh đầu đầy mồ hôi, hắn gầm lên : "Thanh Lạc, thật chặt, thật sự sảng khoái. . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc xấu hổ đỏ mặt, mê muội cảm thụ cái loại cảm giác tê dại đau đớn đó .

"Thanh Lạc, thích không? Ta lợi hại sao?" Cầu Thế Trinh thở gấp hỏi, bên dưới vẫn đang vận động không ngừng, trong miệng lại không ngừng tranh công, Thẩm Thanh Lạc nói không ra lời, thậm chí ngay cả một ánh mắt bất mãn cũng không làm được —— động tác của hắn quá nhanh, giống như sấm sét vang dội, từng phát từng phát ở trong cơ thể nàng giống như những đợt sóng tê dại cuồn cuộn nổi lên, sóng triều rung động lao nhanh đánh trở lại, từng đợt từng đợt đem các giác quan của nàng cuốn lấy đẩy bay lên. . . . . .

Thân thể của nàng theo Cầu Thế Trinh đụng càng không ngừng rung động, âm thanh rên rỉ mềm mại đáng yêu ở trong môi đỏ mở lớn uyển chuyển bật ra. . . . . .

Khí trời lạnh rất khác thường, nhưng Thẩm Thanh Lạc lại cảm thấy cả người mình nóng như đang thiêu đốt, thiêu đốt đến nỗi cả người giống như đang bốc lên khói trắng, theo gió rét gào thét, tung bay toán loạn trên nền tuyết trắng rộng mênh mông. . . . . .

Sau khi kết thúc, Thẩm Thanh Lạc mất hồn tỉnh lại, rất lâu sau đó, một câu nói cũng không nói ra được.

Cầu Thế Trinh nằm ở trên người nàng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sau đó, hắn cầm lên khăn tay của mình giúp Thẩm Thanh Lạc lau chất lỏng loang lổ lưu lại sau khi hoan ái, lại hôn Thẩm Thanh Lạc một cái mồ hôi hột giăng đầy cái trán, dán vào lỗ tai của nàng nhỏ giọng nỉ non nói: "Thanh Lạc, hôm nay thật là thoải mái, lần này nếu nàng không bị bệnh, mùa đông này chúng ta sẽ ở trong tuyết làm thêm nhiều lần nữa, có được hay không?"

Còn có thể ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon ! Thẩm Thanh Lạc cảm thấy rất xấu hổ.

Tuyết rơi, bông tuyết phiêu phiêu nhẹ nhàng bay xuống xuống, mấy bông bông tuyết rơi xuống trên trán của Cầu Thế Trinh, thế nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, chỉ si ngốc, chuyên chú nhìn Thẩm Thanh Lạc.

**

Sương mù dần dần tản đi, trăng sang tựa như vòng tròn treo cao trên không trung, đêm đã khuya, gió lạnh thổi qua, Thẩm Thanh Lạc rùng mình một cái, từ trong hồi ức tỉnh lại.

Giống như vừa trải qua một hồi hoa ái cuồng nhiệt chưa từng có, Thẩm Thanh Lạc bị mồ hôi chảy ra ướt hết áo, đũng quần còn ướt hơn, dường như có dòng nước đang chảy nhỏ giọt xuống mặt đất, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy rất khó chịu muốn làm cho dòng nước ấy chảy mạnh ra.

Cởi y phục ra xoa xoa thân thể, khi mặc xong y phục nàng lại giật mình phát hiện nàng đang mặc y phục rất chỉnh tề.

Nàng nếu muốn đi ngủ, còn mặc y phục nghiêm chỉnh làm gì? Thẩm Thanh Lạc vỗ vỗ trán mình, đưa tay đến cạp váy muốn cưới áo xuống.

"Thanh Lạc. . . . . ."

Đúng lúc này, nàng nghe được giọng nói thảm thiết đau đớn của Cầu Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc lảo đảo một cái, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén dùng lực mạnh đâm vào, đau đến nỗi nàng không thể đứng thẳng lên được.

Giương mắt nhìn chung quanh, Cầu Thế Trinh không có ở trong phòng, Thẩm Thanh Lạc lảo đảo mở cửa phòng, hành lang khách điếm yên tĩnh, Cầu Thế Trinh ở đâu ra?

Nhưng âm thanh kêu thảm thiết kia nàng nghe được rất rõ ràng, Thẩm Thanh Lạc đè tim lại, vô lực dựa vào cánh cửa. Cơn đau nhức chậm chạp không có biến mất, Thẩm Thanh Lạc đứng thẳng người, nắm chặt cửa phòng ngây người một lát, nàng quyết định nên trở về Cầu phủ xem một chút.

Cầu Hải ở sát vách để bảo vệ nàng chưa có trở về phủ, Thẩm Thanh Lạc gõ cửa phòng của Cầu Hải.

"Đường rất xa, đã trễ như thế, lại không thể mướn được xe ngựa." Cầu Hải khẽ cau mày.

"Chúng ta đi bộ trở về." Thẩm Thanh Lạc kiên định nói.

Đêm đã khuya, trên đường một người đi đường cũng không có, con đường trở về như dài vô tận, Thẩm Thanh Lạc cũng không biết Phượng thành thì ra lại lớn như vậy, đi xuyên qua một con đường lại một con đường, nhưng vẫn chưa đến con đường gần Cầu phủ, Thẩm Thanh Lạc lúc đầu thì chạy nhưng sau đó lại đi chậm dần, hai chân nặng như đeo chì, nhưng trong lòng sợ hãi buộc nàng không ngừng nhấc chân cất bước, ép nàng phải nhanh chóng chạy đến bên cạnh Cầu Thế Trinh.

Rốt cuộc bước đến con đường quen thuộc, tường đỏ của Cầu phủ xuất hiện trước tầm mắt.

"Tình huống bây giờ không rõ, chúng ta im ắng đi vào, chớ kinh động người giữ cửa." Cầu Hải nhỏ giọng nói.

Thẩm Thanh Lạc gật đầu, nàng biết Cầu Hải có võ công, làm thế nào để vào phủ mà không kinh động người khác nàng không cần hỏi.

Ở một góc tường rào, Cầu Hải dừng bước lại, tung người giật mình lên tường rào, sau đó một chân ở bên ngoài một chan ở bên trong dạng chân ra, sau đó hướng Thẩm Thanh Lạc vươn tay, Thẩm Thanh Lạc bắt được tay của Cầu Hải, hắn nhấc mạnh một cái, Thẩm Thanh Lạc đã rơi vào bên trong tường viện.

"Người nào?" Hộ viện chạy tới, Cầu Hải nói một câu ám ngữ, Cầu phủ lại quay về tĩnh lặng.

Trong phủ mọi nơi đều yên tĩnh, không giống như đã xảy ra ra chuyện gì Thẩm Thanh Lạc trong lòng rối rắm vẫn không có buông lỏng, nhẹ nhàng đẩy cửa tiểu viện nơi mình ở ra, tiến vào phòng ngủ thì con ngươi Thẩm Thanh Lạc co rụt lại, hai mắt trong nháy mắt sáng ngời dọa người.

Nằm trên mặt đất là một nữ nhân, đó là Nhược Liễu*, dưới ánh trăng da thịt mềm mại của nàng trắng như tuyết, trên mặt tinh xảo không có bất kỳ chút son phấn nào, gương mặt lại nhuộm màu đỏ tươi quyến rũ.

( Nhược Liễu: một cô nương trong hậu viện của CTT đã bị Ngô Cẩm Lam giáng chức thành nha hoàn làm việc nặng)

Thẩm Thanh Lạc hướng tầm mắt tới giường lớn, Cầu Thế Trinh cuộn cong lại thân thể nằm ở phía trên, rõ rành rành là không có mặc khố, phía dưới giường chăn đệm xốc xếch, tất cả những thứ ấy đạp vào mắt nàng thật chói mắt.

Chất lỏng tràn đầy mùi vị dục - vọng phái nam cùng mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập ở trong phòng.

Thẩm Thanh Lạc nghe được thanh âm của trái tim mình như đang vỡ vụn, nàng cười một cách khinh miệt cùng tuyệt vọng mà, nàng quay đầu, đi ra ngoài cửa.

Nàng một khắc cũng không muốn ở nơi này nữa, nàng nghĩ nếu mình không có trở về, sẽ không phải nhìn thấy một màn làm nàng tuyệt vọng này.

Một cước nhảy ra cửa phòng thì Thẩm Thanh Lạc lại nghe được một giọng nói từ trong đáy lòng mình vang lên: "Cầu Thế Trinh muốn sủng ái nữ nhân, cũng không cần phải ở trong phòng của ngươi, ngươi không cảm thấy chuyện này quái dị sao? Ngươi tại sao không đánh thức Cầu Thế Trinh dậy, hỏi cho rõ ràng."

Thẩm Thanh Lạc thân thể run lên, không nhịn được xoay người sang chỗ khác.

Ngơ ngác đứng ở bên giường, Thẩm Thanh Lạc môi mấp máy, muốn đánh thức Cầu Thế Trinh, rồi lại sợ, nếu đánh thức hắn dậy sẽ nghe được điều mà mình không muốn nghe.

Thẩm Thanh Lạc rời khỏi giường lớn, đi tới bên cạnh Nhược Liễu ngồi xổm xuống.

"Nhược Liễu cô nương. . . . . ." Câu nói kế tiếp Thẩm Thanh Lạc không nói ra được, lúc đến gần, nàng nhìn thấy rõ ràng, trên đầu Nhược Liễu đang chảy máu không ngừng, một mảnh hồng hồng dưới ánh trăng diêm dúa thê lương.

Thẩm Thanh Lạc nhìn giường lớn rồi lại quay lại nhìn Nhược Liễu, nàng hiểu, Nhược Liễu bị Cầu Thế Trinh dùng hơi sức cực lớn ném nàng từ trên giường xuống dưới đất, đầu bị chạm mạnh xuống đất dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

Nhược Liễu sống hay chết Thẩm Thanh Lạc không rảnh để ý tới, nàng hướng đến trên giường gọi Cầu Thế Trinh.

"Thế Trinh." Lên giường, ôm chầm lấy Cầu Thế Trinh, kề mặt lên trên mặt hắn mè nheo, Thẩm Thanh Lạc trái tim mềm mại, một lát sau, nàng chợt ngồi dậy, mồ hôi lạnh từ trên đầu nhỏ xuống. Cầu Thế Trinh là người luyện võ, tính cảnh giác cực cao, hơi có động tĩnh liền có thể phát hiện ra, vì sao nàng đi vào đã được một lúc lâu, thế nhưng hắn vẫn chưa có tỉnh lại?

Kéo thân thể Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh vẫn trong bộ dạng co rúc, hai tay giữ vững tư thế che đũng quần lại, dường như đang rất đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra. Thẩm Thanh Lạc thử kéo tay của hắn ra, vật mềm mại kia, dường như có ngân quang, Thẩm Thanh Lạc đưa tay ra sờ, một vật bén nhọn đâm vào tay nàng khiến nàng kêu ra tiếng.

"Thẩm quản sự, có chuyện gì vậy?" Cầu Hải không yên lòng, vẫn đợi ở ngoài cửa viện, nghe thấy Thẩm Thanh Lạc thét chói tai, vội vàng chạy vào.

"Hồ. . . . . . Đi mời đại phu. . . . . . Mau. . . . . . đi ngay bây giờ." Thẩm Thanh Lạc thân thể đang phát run, giọng nói biến điệu giống như là từ trong miệng một người khác nói ra.

Thắp chút ánh sáng, Thẩm Thanh Lạc si ngốc vuốt ve Cầu Thế Trinh: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao chàng lại hành hạ mình như vậy?"

Đại phu tới, nhìn hạ - thể Cầu Thế Trinh liền lắc đầu, rửa sạch tay, nắm lấy nhuyễn trùng (ai, mọi người tự hiểu dùm, ko biết phải nói thế nào nên để nguyên nhà), đại phu rút ra cây ngân kim đang phát ra ánh sang màu bạc, máu tươi theo đó cũng chảy ra ngoài.

Thẩm Thanh Lạc gấp gáp nói: "Đại phu, chảy máu."

"Chảy có chút máu này đã coi là cái gì." Đại phu thở dài, kéo tay Cầu Thế Trinh bắt mạch, một lát sau hung ác trừng Thẩm Thanh Lạc: "Rút cục cômuốn làm gì vậy? Có thể nào thấy chết mà không cứu, bị trúng dược vật nặng như vậy, nều không hợp - thể (xxoo), cô muốn hại chết hắn hả?"

Cầu Thế Trinh trúng dược vật cực mạnh? Thẩm Thanh Lạc ngây người, nói không ra lời.

"Đây là loại xuân được cực mạnh, ai, rõ ràng. . . . . . Rõ ràng hợp - thể là có thể giải được dược tính, lại muốn ép người tự ghim ngân châm để bức lui dục - vọng. . . . . ."

"Đại phu, Gia nhà ta như thế nào? Tính mạng không ngại chứ?" Thẩm Thanh Lạc gấp đến độ muốn khóc, bị đại phu trách oan uổng cũng không cãi lại.

"Tính mạng không ngại, phía dưới. . . . . ." Đại phu lắc đầu, một bộ bản thân mình làm tự chịu, biểu tình về sau là tự ngươi muốn làm quả phụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện