"Thế Trinh, hãy cho mời Thanh Lạc ra đây." Tiêu Nhữ Xương nhìn về phía Cầu Thế Trinh, trên mặt mang nụ cười thân thiết, cặp mắt kia nhìn có vẻ ôn hòa lại lóe sáng loáng, ẩn chứa chế giễu cùng hăng hái bừng bừng.

"Hà Vận, hãy vào nói với Lý thị, Thẩm Thanh Lạc đã chuộc thân, để cho nàng cùng Thẩm Thanh Lạc kiểm tra đối chiếu lại vật phẩm, cho Thẩm Thanh Lạc xuất phủ." Cầu Thế Trinh lớn tiếng phân phó.

Nhưng thời gian chưa hết một chum trà, Lý thị chạy tới, nói: "Gia, Thanh Lạc mắc bệnh hiểm nghèo, đã xin xuất phủ dưỡng bệnh rồi."

Cầu Thế Trinh cau mày, Tiêu Nhữ Xương cười lạnh nói: "Thế Trinh, ngươi nếu cứ kiếm cớ từ chối, chúng ta chỉ có thể đến gặp quan thôi."

"Dưỡng bệnh ở nới nào, dẫn chúng ta đi, bệnh cũng muốn nhận lại, đến Tiêu gia dưỡng bệnh là được." Thẩm Hựu Đường vội vã muốn đi giám định ngân phiếu, muốn nhanh chóng đem con gái bán đi.

"Đi đâu dưỡng bệnh?" Cầu Thế Trinh hỏi Lý thị.

"Chính là chỗ của Yến Ninh."

Yến Ninh ở hiệu buôn Lạc Ninh cách đây cũng không xa, Tiêu Nhữ Xương làm một tư thế mời, cười nói: "Cùng đi nhận người thôi."

Cầu Thế Trinh hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài.

Lạc Ninh thương hào đã đóng cửa tiệm, Cầu Thế Trinh vỗ vài cái lên cửa, một tiểu nha hoàn ra ngoài mở cửa.

"Làm cái gì mà đập cửa lớn như vậy, các ngươi có chuyện gì?" Tiểu nha hoàn trông có vẻ rất tức giận.

"Muốn mời cô nương ra ngoài." Tiêu Nhữ Xương nói.

"Cô nương đang bị bệnh hiểm nghèo, không thể gặp khách, mấy vị xin mời về cho." Tiểu nha hoàn giơ tay lên định đóng cửa lại.

"Đợi chút." Tiêu Nhữ Xương một bước đi vào cửa tiệm, ngăn cản tiểu nha hoàn kia đóng cửa.

Tiểu nha hoàn híp mắt nhìn hắn, bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Nhữ Xương: "Làm cái gì? Đem ngươi chân của lui ra ngoài."

"Thế Trinh, người làm nhà ngươi thật không có quy củ." Tiêu Nhữ Xương liếc mắt nhìn Cầu Thế Trinh, trong mắt có mấy phần khinh thường.

Quang cảnh như vậy, Cầu Thế Trinh trong lòng cũng không hiểu, hắn đè xuống nghi ngờ trong lòng, cười nói: "Buồn cười! Nơi này là nhà của Yến Ninh, cùng Cầu phủ có quan hệ gì đâu?"

Thẩm Hựu Đường cũng không có thời gian nghe Tiêu Nhữ Xương cùng Cầu Thế Trinh cãi nhau, hắn chen lên đẩy nha hoàn đang đứng chặn cửa kia ra, lớn tiếng nói: "Để cho con gái của ta ra ngoài, đi theo ta."

"Ngươi là cha của cô nương?" Nha hoàn kia sắc mặt hơi hòa hoãn, nói: "Lão gia, cô nương mặt bị ngứa rất nặng, đại phu vì đề phòng nàng cào loạn, đã cho nàng uống thuốc ngủ, lúc này cô nương đã ngủ như chết rồi."

Đúng lúc như vậy! Tiêu Nhữ Xương cười như không cười nhìn về phía Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh lông mày nhíu một cái, đang muốn nổi giận, Tần Minh Trí lúc này chạy vội tới, trong miệng la ầm lên: "Gia, ngân hàng bên kia muốn người lập tức đi tới."

"Tiêu Nhữ Xương, người đã bị bệnh, ngươi cũng không phải là ngày mai thành thân, hãy nhận người chậm lại mấy ngày, ta đi nha."

Cầu Thế Trinh nắm chặt lấy bả vai Tiêu Nhữ Xương cùng Thẩm Hựu Đường đẩy ra bên ngoài, so với Thẩm Hựu Đường cùng Tiêu Nhữ Xương thì hắn cao hơn rất nhiều, còn là người luyện võ, hai người kia lập tức bị hắn đẩy ra ngoài cửa.

Thẩm Hựu Đường vuốt xương bả vai nhưng cũng không dám chửi loạn, Cầu Thế Trinh tùy tiện nhấn một cái cũng có thể khiến cho một bên bả vai của hắn tàn phế, trong đầu của hắn không tự chủ được hiện lên hình ảnh lúc Cầu Thế Trinh đến nhà hắn yêu cầu Thẩm Thanh Lạc, nhớ tới ngày đó Cầu Thế Trinh một chưởng bổ ra cái bàn gỗ lim thật dầy ra làm đôi, Cầu Thế Trinh có thể đem hắn giống như cái bàn hay không? Thẩm Hựu Đường sợ tới mức lui ra phía ngoài mấy bước, cố gắng cách chỗ Cầu Thế Trinh đang đứng thật xa.

Tiêu Nhữ Xương lại không hãi sợ chút nào, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Cầu Thế Trinh sai đó sung sướng mà cười lên, cười to mấy tiếng, hắn hai mắt thu lại nụ cười lạnh lùng, lạnh giọng nói: " Thế Trinh, ngươi không cản được ta đâu, hôm nay bằng mọi cách ta cũng phải dẫn người đi."

"Gia, ngân hàng bên kia đợi không kịp nữa, Tiêu công tử muốn dẫn đi liền để cho ngài ấy mang đi, Gia nhanh đến Tiền trang làm chủ đại cục đi." Tần Minh Trí ở một bên chà xát tay dậm chân, làm ra bộ dáng rất cấp bách.

Thẩm Thanh Lạc cũng không có ở trong hiệu buôn, Tần Minh Trí tại sao nói như vậy? Cầu Thế Trinh trong nội tâm khẽ động, lạnh lùng thốt: "Tiêu Nhữ Xương, ta không có rảnh cùng ngươi mè nheo, người đã bị bệnh, ngươi lại nhất quyết đem nàng đi lúc này, nếu có cái tốt xấu gì, cũng sẽ không liên quan đến Cầu phủ"

Tiêu Nhữ Xương cười yếu ớt: "Tất nhiên không liên quan, chỉ cần dẫn được người đi theo ta, chuyện liền không liên quan đến ngươi."

"Lời nói của ngươi cũng có thể tin được sao." Cầu Thế Trinh xì mũi coi thường.

Nói đi nói lại không phải là muốn trì hoãn sao? Tiêu Nhữ Xương ở trong lòng cười lạnh, cao giọng nói: "Chúng ta giấy trắng mực đen viết ra cam kết là được."

Cầu Thế Trinh nghẹn lời, ngây ngẩn cả người nói: "Minh Trí, ngươi đi mời hai vị hàng xóm tới đây làm chứng."

"Dạ, Gia."

Tần Minh Trí nhanh nhẹn bước đi. Cầu Thế Trinh lúc này đã hiểu ra, đúng là hắn đã an bài cho Cầu Hải đưa Thẩm Thanh Lạc tạm thời tránh đi, cũng để cho Tần Minh trí tới đây nói trước với Bệ Mộng Dao, chỉ nói Thẩm Thanh Lạc đến hiệu buôn để dưỡng bệnh, mà bệnh nặng tới mức phải gọi thầy thuốc rồi, khi đó nghĩ tới Thẩm Hựu Đường nếu tìm tới Tiêu Nhữ Xương thật, trước cứ đổ thừa một phen rồi hãy nói, không nghĩ tới Tiêu Nhữ Xương đã chuẩn bị cả hôn thư, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của Tần Minh Trí, xem ra là có khác cách đối phó rồi.

Trong hiệu buôn Lạc Ninh giấy bút đều có đầy đủ, hàng xóm do Tần Minh Trí mời tới cầm bút, giấy trắng mực đen viết rõ —— Tiêu Nhữ Xương cùng Thẩm Hựu Đường đưa Thẩm Thanh Lạc đi, sau lần đó bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đều không liên quan đến Cầu phủ.

Thẩm Hựu Đường, Tiêu Nhữ Xương cùng Cầu Thế Trinh ký tên đồng ý, sau đó hai người hàng xóm làm chứng cũng ký tên lên.

Tiểu nha hoàn liền đi gọi người, chốc lát trở lại dìu thêm một người đang ngủ say như chết,gọi mấy cũng không tỉnh

Cầu Thế Trinh há mồm chưa kịp nói chuyện, Tiêu Nhữ Xương đối với Thẩm Hựu Đường nói: "Hãy đi về phái tây khoảng 100m, mướn một chiếc xe ngựa tới đây."

Thẩm Hựu Đường mất một lúc lâu mới mướn xe ngựa tới đây, Tiêu Nhữ Xương vào bên trong viện, chốc lát sau ôm một người bị chăn mỏng bọc kín đi ra ngoài.

Tuy là đoán được người này không thể nào là Thẩm Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh mặt vẫn là hơi biến sắc, hai tay xuôi bên người bất tri bất giác nắm chặt.

"Tiêu công tử, người giao cho ngươi rồi, lão hủ đi trước." Thẩm Hựu Đường chắp tay, đến nhìn con gái một cái cũng không có liền đi. Tiêu Nhữ Xương âm thầm lắc đầu, trong lòng biết hắn nhân cơ hội đi mướn xe ngựa, đã chạy đến ngân hàng trước để chứng thực ngân phiếu là thật hay giả rồi. Thẩm Thanh Lạc con người đặc sắc tinh xảo như vậy, lại có cha như vậy, thật đáng thương đáng thương! Tiêu Nhữ Xương than thở một phen, khẽ ghé mắt, chỉ thấy Cầu Thế Trinh sắc mặt tái nhợt, mắt không hề chớp nhìn người trong ngực mình, trong lòng ngoài đắc ý, cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn Cầu Thế Trinh hơi gật đầu, ôm người lập tức lên xe.

Xe ngựa chạy rất xa, Tiêu Nhữ Xương vén rèm lên nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng Cầu Thế Trinh mạnh mẽ rắn rỏi vẫn đứng thẳng ở chỗ cũ.

Hắn đã hoàn toàn mất đi người huynh đệ này rồi! Tiêu Nhữ Xương để rèm xe xuống, mà thở dài một tiếng nhỏ không thể ghe thấy, từ lúc Cầu Thế Trinh bày kế hãm hại hắn ở tiệc rượu, trong lòng hắn lúc nào cũng suy nghĩ muốn báo thù, cũng không còn muốn vãn hồi hôn sự của hai nhà Tiêu – Cầu nữa rồi. (xì, tự mình chuốc lấy còn hận người khác)

Hôm nay dùng đủ mọi thủ đoạn ép Thế Trinh không thể không buông tay Thẩm Thanh Lạc ra, chắc chắn Cầu Thế Trinh sẽ hận không thể uống máu ăn thịt hắn cho hả giận rồi

Cầu Thế Trinh cũng biết hắn có trong tay tờ hôn thư, tranh cũng không tranh được, mới chấp nhận tạm thời buông tay sao? Hắn nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp đoạt lại Thẩm Thanh Lạc. Tiêu Nhữ Xương hơi xoay người nhìn giai nhân đang nằm trong chăn bên cạnh, giai nhân gương mặt sưng đỏ gay gắt, căn bản không thể nhận ra diện mạo được nữa.

Tiêu Nhữ Xương cười khẽ: "Thế Trinh, ngươi thật đúng là nhọc lòng, mặt mũi này chắc là do bôi một loại thuốc nào đó! Đáng tiếc ngươi chính là nghĩ chưa đủ chu đáo, nếu cẩn thận hơn, liền cổ cũng phải bôi lên, có lẽ khi ta nhìn thấy đã nghi ngờ người này không phải là Thẩm Thanh Lạc rồi."

Tiêu Nhữ Xương kéo ra chăn, người trong chăn đang ngủ say, gương mặt lại giống như cái đầu heo lớn, cổ lại trắng noãn như tuyết. Tiêu Nhữ Xương ngón tay thon dài lướt qua cổ người đang ngủ say, có cảm giác hơi lạnh trơn mềm, tay của hắn dừng lại một chút, lại chợt lùi về, trái tim hơi có cảm giác ghê tởm —— nữ nhân này Cầu Thế Trinh đã từng sủng ái qua. Nhưng sau khi ghê tởm, rồi lại tự nhiên dâng lên một tia hưng phấn, sau đó, tia hưng phấn kia càng ngày càng mãnh liệt, đem ghê tởm hoàn toàn che giấu.

Ôm người vào trong phòng mình thì Tiêu Nhữ Xương cảm thấy bụng rất nóng rất nóng, có một loại cảm giác ở trong người như muốn bốc hơi ra, chưa làm gì, thế nhưng hắn cũng đã say mê ở trong đó rồi.

Đá văng cửa phòng ra, thả người xuống giường lớn, Tiêu Nhữ Xương nhẹ nhàng đem chăn bông mở ra, lại nhẹ nhàng kéo ra cổ áo của. giai nhân . . . . .

"Thế Trinh, nữ nhân của ngươi sẽ phải trở thành nữ nhân của ta rồi, ngươi chắc khồng ngờ tới chứ? Ngươi nhất định cho rằng, ta sẽ không đụng nữ nhân không sạch sẽ đi. . . . . ."

Tiêu Nhữ Xương ngón tay ở trên cổ giai nhân vuốt ve, vẽ phác thảo theo chiếc cổ trắng noãn tinh tế, chậm rãi uốn lượn xuống phía dưới. . . . . . Sau đó, tay của hắn mê man cầm lấy đai lưng. . . . . . chuẩn bị kéo váy của gia nhân xuống, bất chợt cảm giác thô ráp khiến Tiêu Nhữ Xương sửng sốt.

Đỡ tay của giai nhân định thần nhìn lại, Tiêu Nhữ Xương một thoáng biến sắc, nhưng lại không chịu tin, kéo một cái tay khác, cũng là một bàn tay thô ráp, mu bàn tay còn có vết rách hình như mới khép lại không bao lâu, lòng bàn tay trải rộng cứng rắn thô ráp.

Một đôi tay như vậy, rõ ràng là bàn tay thô ráp của nha hoàn hạ đẳng nhất.

"Nôn" một tiếng, Tiêu Nhữ Xương phun ra, còn không kịp ói vào trong ống nhổ nữa, tất cả những thứ ô uế đều phun lên chăm mền thượng hạng kia, non that kinh tởm.

Mình mới vừa rồi đụng một nha hoàn ti tiện xấu xa, thậm chí muốn cùng nữ nhân hạ tiện này làm chuyện đó, Tiêu Nhữ Xương cảm thấy bàn tay chạm qua nữ nhân trên giường ngứa vô cùng, cái loại cảm giác bẩn thỉu đó khiến cho hắn rất muốn băm đi một cái tay của mình.

"A!" Tiêu Nhữ Xương rống to, vội vã nhảy xuống giường, bình sứ trước giường cao ngang người loạng choạng đổ xuống, phát ra tiếng vỡ bén nhọn chói tai.

Lại bị Cầu Thế Trinh lừa một lần nữa, Tiêu Nhữ Xương mở to mắt như muốn nứt, giận dữ ngút trời xông ra ngoài cửa, hắn muốn đi chất vấn Cầu Thế Trinh. Nhưng một cái chân bước qua cổng chính Tiêu Nhữ xương bỗng dưng dừng lại, hắn nghĩ đến một chuyện, lúc mình đưa người đi đã viết giấy cam kết, giấy trắng mực đen viết người mang đi rồi sẽ không còn liên quan đến Cầu phủ nữa, còn có hai chứng nhân, lúc này lại chạy đi nói gười đó không phải là Thẩm Thanh Lạc, không chỉ không đòi lại được Thẩm Thanh Lạc, còn có thể khiến cho Cầu Thế Trinh giễu cợt một phen.

Hắn ở trong ngực có vô số cây đuốc bắt đầu rực cháy, cháy sạch khiến lồng ngực Tiêu Nhữ Xương cơ hồ muốn nổ tung.

**

"Minh Trí, rốt cuộc có chuyện gì sảy ra?" Xe ngựa đi xa, Cầu Thế Trinh nhìn về phía Tần Minh Trí hỏi.

"Là chủ ý của Bệ cô nương. Nàng nghe nô tài nói cha Thẩm quản sự hèn hạ vô nhân tính như vậy, rất là tức giận, nàng nói để phòng ngừa ngộ nhỡ, cho nên có chuẩn bị trước. Lại nói nếu chỉ là trì hoãn, cũng không thể giải quyết vấn đề, nếu Tiêu công tử cùng cha Thẩm quản sự thật sự tới đòi người, nàng nguyện thay Thẩm quản sự vào Tiêu gia, về sau sẽ tìm cách thoát thân, nô tài mới vừa rồi nghĩ ra ám hiệu cho Gia khiến Tiêu công tử lập cam kết, không nghĩ tới hắn lại tự mình nói ra."

"Tiêu Nhữ Xương đã từng gặp Thanh Lạc, sao có thể lừa gạt được chứ?"

"Bệ cô nương bên người luôn mang theo một loại thuốc, nghe nàng nói lúc ở nhà, chị dâu nàng bắt nàng bán cho một gia đình làm thiếp, nàng không nghe lệnh, đại phu trong y quán đã cho nàng lọ thuốc này, nếu bôi loại thuốc này lên mặt sẽ khiến cho gương mặt vừa đỏ vừa sưng, nàng mượn thuốc này mới tránh khỏi nguy cơ một lần lại một lần bị bán cho người khác làm thiếp đấy . . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc tạm thời được thoát thân, nhưng, đợi Tiêu Nhữ Xương phát hiện người mang đi không phảiThẩm Thanh Lạc mà là một người khác, không biết sẽ hành hạ Bệ Mộng Dao ra sao! Cầu Thế Trinh nắm lên quả đấm, trầm tư một chút nói: "Minh Trí, ta hiện tại đi đến ngõ Hạnh Tử, ngươi lập tức trở về phủ an bài người ẩn náu đến phụ cận Tiêu gia coi chừng, cần chú ý chặt chẽ động tĩnh củaTiêu gia, tùy thời cứu người."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện