Triền miên hôn sâu khiến trong lồng ngực mang theo một luồng khí nóng hầm hập, đầu lưỡi giống như mới vừa hết thời kỳ ngủ đông giống như lửa đốt xuất động giống như xà mà quấn lấy nhau, cũng xua đi hết mây đen trong lòng họ.

"Thanh Lạc, ta kìm nén đến thật khó chịu." trêu chọc Thẩm Thanh Lạc một lúc, xong rồi đem mặt đụng tới gương mặt Thẩm Thanh Lạc cọ sát lẫn nhau, buồn buồn nói, "Thật là mong hiện tại liền là đêm động phòng hoa chúc."

"Động cái đầu ngươi." Thẩm Thanh Lạc bấm vào eo Cầu Thế Trinh một cái nổi giận, bấm xong rồi rồi lại hơi hơi nghiêng mặt chủ động hôn lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Đừng có mài đầu vào nữa, suy nghĩ một chút trước mắt nên làm thế nào."

Cầu Thế Trinh lưu luyến buông ra Thẩm Thanh Lạc, nói: " Chuyện của Tiêu Nhữ Xương rất dễ giải quyết, chỉ cần ngươi không có hỉ mạch, lời nói dối của hắn tự sụp đổ, Ngô Cẩm Lam làm sao làm động tay chân khiến cho ngươi giả nôn oẹ, rất kỳ quái."

Thẩm Thanh Lạc cũng cảm thấy kỳ quái, Ngô Cẩm Lam tuy là di nương duy nhất trong phủ, vậy mà bất kể chuyện gì, mới vừa vào phủ cũng không có người nâng đỡ phía sau, làm cách nào để hại nàng đây? Cầu Thế Trinh trầm tư một lát , nói: "Không cần đi trông nom Tiêu Nhữ Xương, Thanh Lạc, rửa mặt rồi, ta dẫn ngươi thượng y quán hỏi một chuyến, trước tiên đem hỉ mạch giải quyết, Tiêu Nhữ Xương cũng không sao lấy cớ hủy hoại thanh danh của ngươi rồi."

Xe ngựa ra khỏi Cầu phủ, cũng không có tới y quán nào trong Phượng thành, Cầu Thế Trinh phân phó trực tiếp ra khỏi Phượng thành.

Tiêu Nhữ Xương tiền tài quyền thế bức người, không biết có bao nhiêu người trong y quán bị hắn thu mua, tuy nói bọn họ suy đoán là Cấm di nương giở trò quỷ, vẫn là là nên tránh ra tai mắt của Tiêu Nhữ Xương.

"Không sai, là hỉ mạch." Phía Nam cách Phượng thành hai mươi dặm Đông Dương châu, tìm tất cả y quán dọc bên đường, đại phu nào cũng đồng dạng chẩn đoán là hỉ mạch.

"Đại phu, chúng ta chưa viên phòng, vợ ta còn là. . . . . . Đại phu ngươi xem?" Cầu Thế Trinh đình chỉ tức giận hỏi.

Đại phu trẻ tuổi hướng Thẩm Thanh Lạc nhìn, Thẩm Thanh Lạc thản nhiên đáp lại, đại phu bình tĩnh nhìn Thẩm Thanh Lạc hồi lâu, khiến Cầu Thế Trinh nổi lên dấm ghen thì lúc này đại phu mới chuyển đi tầm mắt, nói: "Hai vị chờ."

Đại phu rời đi, Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh chờ nửa canh giờ.

"Thanh Lạc, đi, chúng ta đi tìm y quán khác đi." Cầu Thế Trinh đợi đến nỗi tức giận, mới vừa rồi đại phu đưa ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lạc đã khiến cho hắn đầy bụng tức giận, sau lại nửa canh giờ trôi qua mà chưa thấy tên đại phu đó đâu càng làm cho hắn nổi giận.

"Chờ một chút đi." Thẩm Thanh Lạc cũng không có đứng dậy, " Đại phu này ta cảm thấy có thể tin tưởng được."

"Hắn mới vừa rồi nhìn ngươi con ngươi đều không hề chớp lấy một lần." Cầu Thế Trinh chua xót nói.

Khụ khụ. . . . . . Đại phu tới, liền đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Thẩm Thanh Lạc một hồi lúng túng, không biết đại phu tới bao lâu nghe bao nhiêu.

Đại phu ngược lại thần sắc tự nhiên, đem cái đĩa trong tay để lên trên bàn con, nói: "Xin phu nhân vén tay áo lên, vén đến trên bả vai."

"Làm cái gì?" Cầu Thế Trinh sắc mặt biến thành đít nồi rồi, đứng lên chắn trước mặt Thẩm Thanh Lạc.

"Không làm cái gì." Đại phu nhìn Thẩm Thanh Lạc chớp mắt vài cái cười cười, ánh mắt có mấy phần ranh mãnh.

Thẩm Thanh Lạc ở trong lòng khẽ động, lôi kéo Cầu Thế Trinh, nhỏ giọng nói: "Đại phu nói thế nào chúng ta liền làm như thế đó, xiêm áo ăn mặc nhiều, tự ta không kéo được, ngươi giúp ta kéo lên."

"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh tức giận không muốn, Thẩm Thanh Lạc trợn tròn mắt trừng hắn, Cầu Thế Trinh đành chịu thua, đưa tay vén tay áo của Thẩm Thanh Lạc lên.

Cầu Thế Trinh thân hình cao lớn, Khổng Vũ có lực, Thẩm Thanh Lạc xinh xắn lanh lợi, thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, hai người giống như con hổ cùng con thỏ nhỏ, nhưng con thỏ nhỏ lại phát Uy ra với hổ, con hổ lại cư nhiên thuần phục như con thỏ nhỏ. Cảnh này khiến đại phu thấy thú vị, cười to nói: "Hai vị phu thê tình thâm, khiến Trì Châu rất hâm mộ."

Thẩm Thanh Lạc nghe vậy đỏ bừng cả mặt, Cầu Thế Trinh nghe được Trì Châu nói hắn và Thẩm Thanh lạc phu thê tình thâm, lại không kìm được vui mừng mặt mày hớn hở, nhìn Trì Châu cười cười, tình nguyện mà vén lên tay áo, mới vừa rồi vén mãi không được, lúc này lại một lần là kéo lên đến vai.

Sau đó liền có một điểm hồng nhỏ trên bả vai của Thẩm Thanh Lạc xuất. Trì Châu cười nói: "Đây là thủ cung sa trong truyền thuyết . . . . . . Hai vị tới rất khéo, lúc trước trong thành cũng có một cô gái bị oan thất trinh, ta điều chế vật này cho nàng để chứng minh trong sạch của nàng, đây là còn sót lại, vừa vặn cho các ngươi dùng tới."

Thẩm Thanh Lạc trong mắt bịt kín đám sương, đứng lên nhìn Trì Châu cúi đầu hành lễ, cảm kích nói: "Đa tạ Trì đại phu."

Cầu Thế Trinh cũng vội đi theo chắp tay hành lễ, lại hỏi: "Trì đại phu, điểm vật này tuy là có thể chứng minh trong sạch, nhưng mà ta cũng không thể cho người ta xem đến cánh tay của vợ mình, này hỉ mạch là chuyện gì xảy ra?"

"Không chửa lại có hỉ mạch, đây là dùng qua thuốc giả chửa, mạch tượng biểu hiện mang thai nửa tháng, phu nhân ở nửa tháng trước, đã dùng qua thuốc giả có thai."

Nửa tháng! Nửa tháng trước Thẩm Thanh Lạc ngã bệnh, Nhan Tử Khải cho nàng bắt mạch xong rồi cho phương thuốc. Cầu Thế Trinh nắm lại quả đấm, giọng căm hận nói: "Thanh Lạc, Nhan Tử Khải là chỗ quen biết cũ với Ngô Cẩm Lam, xem ra là hắn cho ngươi đơn thuốc có vấn đề."

Thẩm Thanh Lạc nghẹn ngào không nói gì, một quân cờ tầm thường như vậy, thiếu chút nữa phá hủy nàng. Trì Châu thở dài nói: "Phu nhân may mắn, phu quân ngươi tin tưởng ngươi, nhưng nữ tử kia, bởi vì không có căn cứ chứng minh chuyện bị nghi thất trinh, vị hôn phu lui hôn, sau mặc dù có chứng cứ trong sạch, rốt cuộc. . . . . ."

"Rốt cuộc thế nào?" Thẩm Thanh Lạc ân cần hỏi.

"Cô ấy bị vị hôn phu nói không có lửa làm sao có khói, mặc dù lúc này trong sạch, làm sao biết ngày sau có hay không làm loạn, kiên quyết không chịu kết thân nữa. Nàng kia cha mẹ đã chết, theo anh trai và chị dâu sống qua ngày, huynh trưởng mềm yếu, chị dâu ngang ngược, một vị ép nàng gả phú quý nhân gia làm thiếp, nàng thề không tòng mệnh, mỗi ngày trôi qua thật khổ sở."

Thẩm Thanh Lạc thổn thức không dứt, Cầu Thế Trinh đột nhiên nói: "Trì đại phu, ngươi có biết cô gái kia ở đâu không? Nếu không, ngươi hỏi nàng một chút, có nguyện ý làm nghĩa muội của ta không? Nếu nguyện ý, hãy theo ta trở về, đi theo chúng ta sống qua ngày, về sau ta cho nàng chọn chồng, quyết sẽ không cho nàng uất ức."

Trì Châu con ngươi sáng lên, nhìn về phía Thẩm Thanh Lạc, thấy Thẩm Thanh Lạc khẽ vuốt cằm bày tỏ đồng ý, hớn hở chắp tay nói: "Hai vị thật cao thượng, như thế rất tốt, Trì Châu trước cũng từng có tính nhận thức nàng làm nghĩa muội, gọi nàng đến trong nhà của ta, nhưng gia mẫu kiên quyết không đồng ý, chỉ đành phải thôi. Hai vị xin tiếp tục chờ, ta đi lấy thuốc ra ngoài cho phu nhân ăn, thuốc này sau khi ăn vào, sẽ không có loại bỏ được hiện tượng có hỉ mạch giả kia, hai vị buổi chiều tìm khách điếm ở, ngày mai ta cho phu nhân bắt mạch xác nhận hỉ mạch đã lui. Còn cô nương bên kia, ngày mai sẽ cho hai vị câu trả lời."

"Làm phiền Trì đại phu." Thẩm Thanh Lạc gật đầu.

**

Sauk hi ra khỏi y quán lên xe, Thẩm Thanh Lạc mới vừa ngồi xuống, liền bị Cầu Thế Trinh dùng lực đẩy ngã, hắn cứng rắn áp đến trên người nàng, giống như dã thú một loại liều mạng điên cuồng gặm cắn.

Ở ngoài thùng xe một mảnh phồn vinh, tiếng rao hàng, mặc cả một tiếng, tiếng nói cười, còn có thanh âm bánh xe chuyển động, tiếng bước chân của người đi đường lộn xộn đạp, liên tiếp vang, một tiếng hợp với một tiếng. Mà trong xe, cũng chỉ cách một tầng vải mành, làm Thẩm Thanh Lạc sợ tới mức giãy giụa cũng không dám, theo Cầu Thế Trinh gặm cắn lỗ lỗ tai ô ô cầu khẩn nói: "Đừng. . . . . . Đừng. . . . . ."

Cầu Thế Trinh hôn mạnh đến nỗi phát ra tiếng, một tay xoa ngọn núi của Thẩm Thanh Lạc, mơ hồ nói không rõ: "Cho ta hôn một cái. . . . . . Thanh Lạc, ta thật cao hứng, ta kìm nén cũng thật đáng giá, ngươi sờ sờ, nó mỗi lần cứng rắn đến bộ dáng này. . . . . . Rất muốn ngươi, cũng đều nhịn được. . . . . ."

Tay Thẩm Thanh Lạc bị Cầu Thế Trinh lôi kéo cầm lấy cứng rắn kia của hắn, mặc dù oán giận muốn nắm thật chặt khiến Cầu Thế Trinh sinh đau, rốt cuộc cũng không nỡ, cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói:

"Ngươi mau buông ta ra, đây là trên đường cái, chớ càn quấy."

Bởi vì cường tự đè nén, thanh âm kia hết sức mềm mại, nghe vào trong tai Cầu Thế Trinh, giống như lông vũ ở trong lòng hắn nhẹ mảnh phất cong, càng phát ra khó có thể tự giữ. Sắc đảm bành trướng càng thêm hùng dũng, Cầu Thế Trinh cũng không sợ Thẩm Thanh Lạc sẽ giận hắn, hai tay vội vàng đi bới ra cổ áo của Thẩm Thanh lạc, cởi ra trói buộc hai luồng thịt mềm giống như hai con con thỏ nhỏ loại sôi nổi, hạ thể Cầu Thế Trinh bị câu nói của Thanh Lạc càng thêm căng đau hơn, bàn tay bao lại mềm mại hai con Tiểu Bạch Thỏ liều mạng nhào nắn .

Thẩm Thanh Lạc không dám giãy giụa không dám kêu lên, xấu hổ hoảng sợ ở bên trong, thân thể rất nhanh bị Cầu Thế Trinh xoa lấy làm hỏa khí trong người bốc lên.

Ngoài cửa xe bóng người từng cái một thoáng qua, tiếng người xôn xao như củi lửa, đem cơ thể bên trong Thẩm Thanh Lạc xấu hổ nóng như lửa lại dâng lên cảm giác gai - kích, Thẩm Thanh Lạc vùi mặt vào trong lồng ngực Cầu Thế Trinh, cảm giác hạ thân vừa trướng lại vừa nhột, lại tê dại vừa đau, thẹn thùng nóng nảy khó nhịn phải lệ rơi đầy mặt.

Mặc dù mành gấm tuy là thật dầy, tháng chạp gió bắc vẫn từ bên ngoài theo khe hở thổi vào trong xe, nhưng gió lạnh vẫn không hạ xuống không được hơi thở nóng bỏng trong buồng xe. Cầu Thế Trinh vẫn ở trong gió lạnh quanh quẩn cùng tiếng người huyên náo trong buồng xe không ngừng mà hoan ái, đầu lưỡi câu cuốn lấy đầu lưỡi Thẩm Thanh Lạc, dùng lực mà dây dưa, lửa tình đốt rất vượng, thế nhưng hắn lại vẫn cảm thấy không đủ. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện