Cầu Thế Trinh không muốn tin tưởng, hắn tình nguyện đây là một giấc mộng, trải qua mấy ngày nay, Thẩm Thanh Lạc mặc dù không muốn đem thân thể cho hắn, nhưng hắn cảm thấy, Thẩm Thanh Lạc cũng không kháng cự hắn, nàng là thích hắn, bọn họ trừ một bước cuối cùng kia, cái gì cũng đã làm, nàng làm sao có thể cùng nam tử khác có dây dưa đây? Đúng vậy, đây nhất định là một giấc mộng! Cầu Thế Trinh chậm rãi mở mắt.

" Cầu Thế Trinh, ngươi tỉnh rồi."

Thẩm Thanh Lạc ngồi ở trước giường nhìn hắn mừng rỡ rơi lệ, Cầu Thế Trinh si ngốc ngắm nhìn, tay phải run rẩy nâng lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ của nàng, lòng bàn tay phác hoạ lông mày xinh đẹp tuyệt trần của nàng, ánh mắt mang lệ ẩn tình, lỗ mũi thẳng tắp, môi đỏ mọng có chút rung rung . . . . . .

"Thanh Lạc, ta mới vừa rồi mơ một giấc mộng, một đại phu ghê tởm dám nói ngươi có thai." Cầu Thế Trinh lẩm bẩm nói nhỏ.

Thẩm Thanh Lạc quanh thân cứng đờ, ngừng nghỉ, nàng đưa tay cầm bàn tay Cầu Thế Trinh, đem bàn tay kia đặt tại mặt của mình, bình tĩnh, từng chữ từng chữ hỏi: " Cầu Thế Trinh, ngươi tin ta sao?"

Tin nàng sao? Nàng tại sao muốn hỏi như vậy? Chẳng lẽ mình không phải nằm mơ? Cầu Thế Trinh trầm mặc, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lạc đôi mắt kia tràn đầy chờ đợi.

Tôn phu nhân có tin mừng nửa tháng. Lời mói đại phu vang lên ở bên tai.

"Thanh Lạc, nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra?" Cầu Thế Trinh ngồi dậy, đem Thẩm Thanh Lạc kéo vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi chỉ cần nói, ngươi tin tưởng ta sao?" Thẩm Thanh Lạc cố chấp hỏi ngược lại.

"Thanh Lạc, thuốc tới." Lý thị bưng thuốc tiến vào, đợi thấy rõ tư thế thân mật trong phòng, hơi có chút ngượng ngùng, lúng túng nói: "Gia, ngươi tỉnh rồi."

"Minh Trí đâu? Để cho hắn đi tới y quán, tìm mấy đại phu tới đây, phải đi ngay."

"Dạ, Gia."

Lý thị các để chén thuốc xuống bàn rồi bước nhanh chạy vội đi ra ngoài, Thẩm Thanh Lạc chán nản im lặng, lặng lẽ thoát khỏi hai cánh tay Cầu Thế Trinh, đứng dậy đi tới tủ treo quần áo, sau đó thu lại quần áo.

"Ngươi làm cái gì?" Cầu Thế Trinh nhảy xuống giường, xoay bả vai Thẩm Thanh Lạc lại, khàn giọng hỏi.

"Thu dọn đồ đạc, rời đi." Thẩm Thanh Lạc lãnh đạm nói.

"Thanh Lạc, ta không phải là không tin ngươi, chắc chắn là đại phu đó nói bậy, cứ để đại phu khác tới chứng thật, không phải rất tốt sao?" Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc kéo vào trong ngực ôm thật chặt, lời nói không có mạch Lạc.

Thẩm Thanh Lạc cười lạnh, đẩy ra Cầu Thế Trinh, khàn giọng nói: "Nếu như những đại phu khác cũng nói ta có cũng bầu thì sao đây?"

"Làm sao có thể? Ta cái đó chưa từng có đi vào, làm sao có thể có tin mừng?" Cầu Thế Trinh lớn tiếng nói, mắt không hề chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Lạc.

"Coi như một trăm đại phu nói ta có hỉ, ta cũng vậy tin chắc mình không có hỉ." Thẩm Thanh Lạc yên lặng nhìn Cầu Thế Trinh, nhẹ giọng nói: " Cầu Thế Trinh, ngươi tin ta? hay là tin người khác?"

"Ngươi tại sao nói như vậy? Ngươi nói là." Cầu Thế Trinh hơi có chút mờ mịt, nhìn Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng nói: "Ngươi nói là, tất cả đại phu trong thành đều bị Tiêu Nhữ Xương thu mua? Cố ý nói như vậy?"

"Ta không biết." Thẩm Thanh Lạc lắc đầu: "Có lẽ là do Tiêu Nhữ Xương thu mua, có lẽ là Cấm di nương giở trò quỷ, ta chỉ có một câu, Cầu Thế Trinh, ta là trong sạch ."

"Đúng vậy!" Cầu Thế Trinh hai mắt tỏa sáng, đáy mắt lo lắng bỗng dưng tiêu tán: "Thanh Lạc, ngươi đang ở chỗ - tử, cái này muốn chứng thật rất dễ dàng."

Trên mặt của hắn hiện lên nụ cười, hai mắt sáng chói, Thẩm Thanh Lạc còn không có phản ứng kịp, cả người bị hắn ôm ngang lên, theo một hồi trời đất quay cuồng, nàng bị Cầu Thế Trinh không chút nào dịu dàng thả vào trên giường, ngay sau đó, Cầu Thế Trinh cả người đè lên.

Hắn nghĩ làm cái gì? Thẩm Thanh Lạc liều mạng giãy giụa, vậy mà Cầu Thế Trinh hơi sức lớn đến khác thường, hắn đem lấy nàng thật chặt giam cầm trong ngực, mạnh mẽ tay xé rách quần áo của nàng.

" Cầu Thế Trinh, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra." Thẩm Thanh Lạc tức giận kêu to.

"Thanh Lạc, cho ta đi, đem thân thể ngươi cho ta, cho dù đó là ai, cái quỷ kế gì cũng không thể chia rẽ chúng ta." Cầu Thế Trinh dán vào lỗ tai của nàng, ở bên tai của nàng lẩm bẩm nói, dịu dàng nói, động tác trên tay cũng là kịch liệt cuồng bạo. Theo khúc khích liên tục tiếng vang, quần áo Thẩm Thanh Lạc bị hắn xé ra.

Vải vóc xé rách siết đau da thịt của nàng, da thịt đau đớn cùng với nỗi đau nhức ở tim tàn phá thần trí Thẩm Thanh Lạc.

Thẩm Thanh Lạc trong nháy mắt, cảm giác mình lại trở về kiếp trước, trước mắt Cầu Thế Trinh bưng bát thuốc sảy thai tàn bạo rót vào trong miệng nàng. Hắn còn là một dạng không tin tưởng nàng! Lần này, nàng có lạc hồng có thể chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng sau này thì sao? Nếu có âm mưu quỷ kế gì hãm hại nàng thì nàng dùng cái gì để chứng minh sự trong sạch của mình?

Nước mắt, từ trong mắt Thẩm Thanh Lạc từng giọt từng giọt chảy xuống. . . . . .

"Có phải ngươi không muốn cho ta? Không muốn chứng minh sự trong sạch của ngươi? hay là?" Cầu Thế Trinh ngừng lại, thời gian vào giờ khắc này tựa hồ dừng chuyển động, thân thể Cầu Thế Trinh khẽ run, mặt của hắn tái nhợt đến đáng sợ, cái trán xuất hiện mạch máu rõ ràng có thể thấy được, hai mắt sắc bén lạnh như băng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lạc.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, Thẩm Thanh Lạc giận đến nỗi thân thể từng trận phát run.

Trong không gian Yên tĩnh, tiếng thở dốc tức giận của Cầu Thế Trinh cùng tiếng hít thở nhỏ bé yếu ớt của Thẩm Thanh Lạc.

Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, cũng không biết trải qua bao lâu, Cầu Thế Trinh mở miệng hỏi: "Thanh Lạc, đem ngươi cho ta, được chứ?"

"Không được!" Thẩm Thanh Lạc như đinh chém sắt đáp.

Cầu Thế Trinh cười, tiếng cười trầm muộn âm u, hắn ở trên người nàng nhảy xuống, chậm rãi xuống giường, mệt mỏi vô lực nói: "Thanh Lạc, ta yêu ngươi, từ lúc ở bờ sông, ở lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ngày đó, ta liền yêu ngươi."

Thanh âm của hắn lành lạnh hờ hững, không giống như đang thổ lộ, giống như là đang hướng về một người xa lạ kể một câu chuyện cũ.

Vô hình như một mũi giáo nhọn đâm vào lòng của Thẩm Thanh Lạc, tê dại, đau đớn, cảm động, mất mác, bi ai, tức giận. . . . . . Tình cảm phong phú cùng một lúc tụ tập trong lòng, đợi khi nàng hít thở được bình thường, tình cảm trong lòng hồi hồn thì nàng chỉ thấy bóng lưng Cầu Thế Trinh lảo đảo rời đi.

"Thanh Lạc, đại phu tới." Lý thị ở ngoài cửa kêu lên.

"Để đại phu chờ đi."

Đại phu đã mời tới, vậy thì hãy đem mạch xem một chút. Thẩm Thanh Lạc mặc lại quần áo cho chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Hỉ mạch. Tần Minh Trí mời mười đại phu, từng người đều chắc chắn là nàng có hỉ mạch.

"Cảm ơn đại phu, Tần quản gia, phiền ngươi tiễn đại phu." Thẩm Thanh Lạc lãnh đạm nói.

Tần Minh Trí đưa đại phu đi, Lý thị cũng rời đi, Thẩm Thanh Lạc toàn thân mệt lả vô lực, ngã lệch trên giường.

Nếu là không có kinh nghiệm của kiếp trước, Thẩm Thanh Lạc nhất định sẽ hoài nghi mình lúc nào thì trúng phải dược vật, bị người hãm hại như thế nào, sao lại có bầu được. Nhưng nàng bây giờ là là người của hai thế giới, suy nghĩ kỹ càng, cũng chưa từng cảm thấy nơi đó có dấu hiệu gì, chưa từng dùng cài gì khả nghi khả năng bị trúng dược vật liền loại bỏ.

Trước mắt nên làm thế nào?

Rời khỏi Cầu phủ rời khỏi Cầu Thế Trinh, Yến Ninh tính tình ôn hoà hiền hậu, đi đến chỗ hắn nương tựa cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng! Cầu Thế Trinh xem ra đối với nàng là thật tâm, nàng cứ như vậy rời đi, đối với Cầu Thế Trinh có thể hay không quá tàn nhẫn?

Thẩm Thanh Lạc nhắm lại hai mắt, vùi mặt vào trong cái chăn mềm mại, trong lòng tiêu điều lạnh lẽo.

Lúc trước Cầu Thế Trinh mắt như đao nhọn, lại rất lạnh, môi mím lại rất sít sao, ít nói kiệm lời. Nhưng khi hắn ở cùng với nàng, con mắt lúc nào cũng chứa ý cười, trong miệng ngôn ngữ luôn mềm mại, hành động bá đạo mà cuồng nhiệt.

Thẩm Thanh Lạc khổ sở lắc đầu, hắn tại sao lại không thể hoàn toàn tin tưởng nàng?

Thẩm Thanh Lạc nhớ tới kiếp trước lúc ban đầu vào Cầu phủ được một tháng, Cầu Thế Trinh đối với nàng luôn hết mực cưng chiều, hai người trước hoa dưới trăng nhu tình mật ý, ở trên giường thề non hẹn biển. . . . . . Vậy mà, vẻn vẹn một nghi ngờ, hắn liền độc ác sát hại đứa bé của bọn họ, những yêu thương cưng chiều kia, thoáng như giọt lệ hư ảo giống như trong giấc mộng, chỉ vì một câu nói của Tiêu Nhữ Xương mà trong nháy mắt tan thành mây khói, trôi bạt mất tích. . . . . .

Đời này cũng như thế, hắn căn bản không tin tưởng nàng, nàng nói với hắn mình là trong sạch, hắn liền muốn lấy được thân thể của nàng, dồn mình đến chỗ tử để chứng minh bản thân trong sạch.

Không thể phủ nhận, Cầu Thế Trinh yêu nàng, nhưng, hắn chưa bao giờ tin tưởng nàng.

Thẩm Thanh Lạc siết thật chặt chăn, muốn khàn giọng khóc rống, lại không phát ra được tiếng khóc nước mắt chảy không ra, đau tê tâm liệt phế khiến nàng cả người chết lặng.

Thật muốn rời khỏi sao? Rời đi, chẳng phải là để cho Cẩm di nương đắc ý? Không rời đi, lưu lại lại thì phải giải quyết như thế nào? Nhìn nhau chán ghét, cũng không thể ngăn cản được Cẩm di nương làm thêm chuyện gì, chứ đừng nói đến việc ngăn cản hắn cưới Tiêu Nguyệt Mị, chỉ sợ sẽ thúc đẩy hắn nhanh hơn cùng Tiêu Nguyệt Mị thành thân rồi.

Thẩm Thanh Lạc si ngốc ngồi, bên tai hoảng hốt nghe được tiếng sứ vỡ đó là do Cầu Thế Trinh ở bên kia nổi giận sao? Trong phòng có lò sưởi nhưng còn là rất lạnh, không khí lạnh buốt vây quanh nàng biến thành từng lưỡi dao sắc bén, bén nhọn đâm thấu xương nàng, từng cái từng cái đâm vào da thịt vào trái tim của nàng.

Từ ban ngày đến đêm tối, đồng hồ nước đã cạn, ánh rạng đông dần xuất hiện, Thẩm Thanh Lạc xuống giường, mở ra cửa tủ dọn dẹp quần áo.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, một bàn tay to nắm lấy tay Thẩm Thanh Lạc, đôi tay kia nắm rất chặt, nắm chặt đến nỗi xương tay của Thẩm Thanh Lạc cũng đau đớn.

Thẩm Thanh Lạc hốc mắt không tự chủ lại ướt, nàng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, đem nước mắt bức về, nhỏ giọng nói: "Ngươi tới vừa đúng lúc, ta không cần phải đi từ dã rồi, phiền ngươi cùng Lý đại nương nói một tiếng, bạc ta vay ngươi chờ Yến Ninh sau khi trở lại ta để cho hắn đưa tới đây, trả cho ngươi một vạn lượng kia cùng lợi tức đầy đủ, ta hôm nay liền rời đi."

Không có thanh âm trả lời, hắn nắm cổ tay nàng không có chút nào buông lỏng.

"Ngươi buông tay, ta muốn thu dọn đồ đạc." Thẩm Thanh Lạc nỗ lực cầm giữ mình, bình tĩnh nói.

"Đừng rời khỏi ta, Thanh Lạc, ta chỉ có ngươi."

Thẩm Thanh Lạc bị cánh tay như còng sắt của Cầu Thế Trinh vòng áp vào trong ngực của hắn, đầu bị đụng mạnh vào ngực hắn đau đến muốn ngất xỉu, hai mắt như có sương mù, khi nghe được câu nói kia của Cầu Thế Trinh lòng của nàng giống như trống đập liên hồi, như mưa rào mùa hè có sấm chớp đông đúc dồn dập, vừa tựa như trống trận trên sa trường, tứng trận từng trận vang lên.

Thẩm Thanh Lạc khổ sở nhắm mắt, một hồi lâu đem cỗ chua xót trong cổ họng đè xuống, lãnh đạm nói: "Cần gì chứ! Ngươi nếu không tin ta, cho là ta không minh không bạch, không bằng thả ta đi."

"Mặc kệ nó là như thế nào, Thanh Lạc, đừng rời khỏi ta." Cầu Thế Trinh ôm càng chặt hơn, như muốn đem hai người kết hợp làm một.

Thanh âm của hắn trầm muộn khàn khàn, từng chữ từng chữ nói ra như cái dùi chui vào lòng của Thẩm Thanh Lạc—— Mặc kệ nó là như thế nào, đừng rời khỏi ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện