Tiêu Nhữ xương trở về phủ thì gương mặt tuấn tú một mảng trắng bệch, bình thường bản lĩnh bây giờ có chút yếu đuối.
"Ca, làm sao rồi? Cầu Thế Trinh lại không huynh mặt mũi rồi hả ?" Tiêu Nguyệt Mị ở trong phòng chờ Tiêu Nhữ Xương, thấy bộ dáng Tiêu Nhữ Xương như vậy, tức giận hỏi.
Đâu chỉ là không cho hắn mặt mũi, Cầu Thế Trinh đây là đang cảnh cáo, trước kia không có nói ra chuyện Tiêu Nguyệt Mị ác độc, là hắn còn xem trọng giao tình của hai nhà năm xưa, nếu là mình còn dám vọng động, hắn liền đem chuyện ác độc của Tiêu Nguyệt Mị nói cho mọi người biết người.
"Nguyệt Mị, từ hôn thôi." Tiêu Nhữ Xương vô lực ngồi xuống ghế dựa, vuốt vuốt mi tâm nhỏ giọng nói.
"Tại sao lại muốn muội từ hôn? Không phải chỉ là một tiểu thiếp sao? Chờ muội vào Cầu phủ, xem muội chỉnh đốn nàng như thế nào. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị cắn răng nghiến lợi mắng.
Nàng mặc áo ngực màu xanh lá mạ thêu hoa, áo ngoài màu đỏ có thêu hoa văn màu vàng kim được các thợ bậc nhất Quảng Đông thêu tinh xảo, toàn thân một màu đỏ thẩm mang theo những hoa văn màu vàng kim tinh xảo, trên váy dài còn đính đá quý. Ba búi tóc đen vãn cao lên, cài lên trâm phượng cùng trân châu. Trên trán trơn bong còn vẽ một đóa hoa mai nở rộ, gương mặt đó vốn đã rất đẹp rất quyến rũ, nhưng nàng lại khàn giọng chửi mắng, lại như chửi đổng như một người đàn bà chanh chua, làm cho người ta có cái nhìn không tốt.
Tiêu Nhữ Xương cười khổ, buông ra tay đang day mi tâm, yên lặng nhìn Tiêu Nguyệt Mị, trầm giọng nói: "Chỉnh đốn? Nguyệt Mị, muội tính toán chỉnh đốn người ta như thế nào?"
"Thế Trinh thích nơi nào của nàng muội liền băm nát nàng nơi đó."Tiêu Nguyệt Mị hai tay chống nạnh, đắc ý nói: "Ca, huynh không phải lo lắng, những nữ nhân này, không phải đối thủ của muội."
"Muội!" Tiêu Nhữ Xương bất đắc dĩ, thở dài nói: "Một năm kia nếu không phải ca ngăn, muội đã bị Thế Trinh giết.”
Tiêu Nguyệt Mị bĩu môi, thầm nói: cái gì gọi là huynh ngăn? huynh nào có ngăn, huynh là kéo muội đưa cho người ta chém, chỉ là người ta không đành lòng chém muội mà thôi.
Chỉ là mặc dù nàng có phóng túng cậy mạnh thế nào, thì ở trước mặt Tiêu Nhữ Xương cũng rất thông minh, nàng bứt tay áo của Tiêu Nhữ Xương, đáng thương nói: "Ca, muội thích Thế Trinh, muội không từ hôn, huynh phải giúp đỡ muội."
Tiêu Nhữ Xương bất đắc dĩ gật đầu, vỗ vỗ tay trấn an Tiêu Nguyệt mị, cha mẹ mất sớm, Tiêu Nguyệt Mị là người thân duy nhất của hắn, tính cách có tốt hay không hắn đều không để ý, hăn không cam lòng lại để cho nàng khổ sở .
Tiêu Nguyệt Mị thấy Tiêu Nhữ Xương gật đầu đồng ý, cao hứng trở lại, cầm lên đĩa trái cây trên bàn, đút cho Tiêu Nhữ Xương từng quả nho một cố lấy lòng Tiêu Nhữ Xương. Vừa cười hỏi: "Ca, tiểu thiếp mới của Thế Trinh rất đẹp sao? Làm sao huynh lại muốn muội từ hôn?"
"Không tính là xinh đẹp, rất bình thường." Tiêu Nhữ Xương trầm mặt nói, quả nho trong miệng rất ngọt, nhưng hắn cảm thấy nhai ra ngoài tư vị rất chua, chua đến phát khổ.
"Vậy tại sao huynh lại có ý định muốn muội từ hôn?" Tiêu Nguyệt Mị không hiểu, mắt hạnh mở tròn mà sáng. Tiêu Nhữ Xương than nhẹ, nhỏ giọng nói: "Cũng bởi vì không xinh đẹp, ca trong lòng mới không thoải mái, Nguyệt Mị, ca uống quá nhiều rượu, có chút không ổn rồi, muốn ngủ một chút, muội trước trở về đi."
"Huynh uống rất nhiều rượu sao?" Tiêu Nguyệt Mị cau mày, nói: "Ca, vậy huynh nằm đi, muội đi kêu Đỗ Tẩu nấu canh giải rượu, một hồi đưa tới cho Huynh, huynh rồi uống ngủ tiếp."
Đưa mắt nhìn Tiêu Nguyệt Mị rời đi, Tiêu Nhữ Xương âm thầm suy nghĩ, muội muội mình không đồng ý từ hôn, hôn sự này làm sao có thể làm xong? Nhớ tới buổi yến tiệc vừa rồi, Tiêu Nhữ Xương nhanh tay kiểm tra cổ tay của cô gái kia.
Liếc thấy cổ bàn tay đã bị đứt rời, hắn trong nháy mắt thật kinh hồn bạt vía. Khi đó Cầu Thế Trinh cười to, nở vài tiếng cười sau cầm lấy tay của Cẩm di nương, tay vừa động, lại kéo bao tay của Cẩm Di nương ra, không phải cái gì đứt cổ tay? Rõ ràng là Cẩm di nương chỉ khuất tay vào trong tay áo, bên ngoài lại đeo thêm bao tay mà thôi.
Cẩm di nương này cùng Cẩm Nhi năm trước dung mạo tương tự nhau, nhưng đã năm năm rồi, nếu thật là Cẩm Nhi, tướng mạo cũng nên có điều biến hóa, chỉ tại hắn nhất thời cả kinh, cũng không biết khách mời có người hoài nghi hay không, may mà Ngụy Long cũng chưa từng gặp qua Cẩm nhi, nếu không chỉ sợ không cần Cầu Thế Trinh nói ra, hắn cũng sẽ sinh nghi rồi.
Cấm di nương cùng Cẩm nhi tướng mạo như vậy tương tự, Tiêu Nhữ Xương lại không thể nắm bắt được tâm tư của Cầu Thế Trinh, chẳng lẽ là mình đa nghi, Cầu Thế Trinh đối với Thẩm Thanh Lạc căn bản không tâm tư gì? Nếu không, tại sao lại không công khai sủng ái? Nhưng là, nếu như không thích Thẩm Thanh Lạc không phải ghen, tại sao lại để Yến Ninh một người lớn lên ở cầu phủ từ nhỏ con người trung hậu có thể tin cậy lại cho hắn rời đi, đây rốt cục có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Nhữ Xương phân phó Tiêu Nghĩa đi thăm dò hướng đi của Yến Ninh sau khi rời khỏi Cầu phủ, đối với thế cục lại càng hồ đồ.
Yến Ninh là rời khỏi ngân hàng tư nhân khánh phong, nhưng lại tiến vào một cửa hàng của Cầu phủ ở phía tây thành, lại đi đến quan phủ xin ấn tín, hẳn là mở một hiệu buôn, hơn nữa ở thu mua số lượng lớn lương thực cùng vật phẩm chống lạnh.
Cửa hàng của Cầu phủ ở phía Tây thành, một năm cho mướn phải ba trăm lượng bạc, Yến Ninh vừa mướn cửa hàng lại làm buôn bán, lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy? Chẳng lẽ Cầu Thế Trinh căn bản không sa thải hắn, chỉ là để cho hắn đi âm thầm giúp hắn làm việc? Thu mua thức ăn cùng vật phẩm chống lạnh, rút cục muốn làm cái gì?
Tiêu Nhữ Xương đang không thể hiểu nổi nguyên nhân trong đó thì Thẩm Thanh Lạc nhờ Ngô Minh Dương truyền lời cho hắn, muốn gặp hắn.
"Tiêu công tử nói vậy chắc cũng nghe nói ta cùng Yến quản sự kết bái làm huynh muội, ý định của ta muốn rời khỏi Cầu phủ, về sau không thể giúp Tiêu công tử làm việc, cái bạc này không cần nữa, trả lại cho Tiêu công tử." Thẩm Thanh Lạc đem tấm ngân phiếu đưa trở về cho Tiêu Nhữ Xương.
Tiêu Nhữ Xương thu mua qua rất nhiều người làm việc cho hắn, những người này mặc dù không có người nào giống Thẩm Thanh Lạc nửa đường thối lui, nhưng là hắn cũng không nhớ qua, đã đưa bạc ra ngoài còn có thể lấy trở về. Hắn cũng hoài nghi tới Yến Ninh buôn bán cũng một ngàn lượng bạc này của hắn, hoài nghi Thẩm Thanh Lạc lừa gạt hắn, hiện tại Thẩm Thanh Lạc đem bạc trả về, lại khiến hắn càng thêm mờ mịt.
Bên ngoài ánh mặt trời xuyên thấu qua ô vuông cửa sổ chiếu vào gian phòng, những hạt bụi li đang bay chập chờn theo tia sáng, vầng sáng nhu hòa chiếu vào khuân mặt mềm mại oánh nhuận của Thẩm Thanh Lạc, làm nổi bật nên vẻ điềm tĩnh mỹ miều của nàng, khiến Tiêu Nhữ Xương khẽ mất hồn. . . . . .
"Tiêu công tử, ta đi trước." Thẩm Thanh Lạc đứng dậy cáo từ.
"Ngươi giữ đi." Tiêu Nhữ xương đem ngân phiếu đẩy trở về.
Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, nàng mấy ngày nay cân nhắc qua, có một ít vạn lượng của Cầu Thế Trinh, nàng không muốn lại dùng bạc của Tiêu Nhữ Xương, nàng đối với Yến Ninh sẽ phải làm chuyện có nắm chắc, lúc này đem này bạc trả lại Tiêu Nhữ Xương, về sau nàng cùng Yến Ninh buôn bán kiếm được bạc, cũng có thể miễn miệng lưỡi tranh cãi. Huống chi, như vậy cũng có thể mê hoặc Tiêu Nhữ Xương, để cho hắn hiểu không rõ suy nghĩ của nàng.
Cùng Tiêu Nhữ Xương nói muốn rời khỏi Cầu phủ chỉ là cái cớ trả lại ngân phiếu, Thẩm Thanh Lạc cũng không tính rời khỏi Cầu phủ, tuy nói hiện tại có Yến Ninh là huynh trưởng kết nghĩa có thể dựa vào, tìm được một nơi nương tựa, nhưng Thẩm Thanh Lạc không muốn vào lúc này rời đi chắc chắn sẽ chọc giận Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh mỗi đêm chiếm hết tiện nghi, chép miệng lấy lưỡi động tay động chân, nhưng thủy chung có thể giữ vững phòng tuyến cuối cùng bất xâm phạm nàng, cứ hồ đồ như vậy, còn hơn chọc giận hắn bị hắn cưỡng chiếm lại bị đưa vào nội viện.
Thẩm Thanh Lạc cũng muốn tìm ra những người bị Tiêu Nhữ Xương thu mua nằm vùng ở Cầu phủ, đánh loạn mưu đồ Tiêu Nhữ Xương.
Bên trong chỉ làm một Nhị quản sự không có cơ sở Thẩm Thanh Lạc muốn tra ra chân tướng thật không dễ dàng, rất nhiều ngày đi qua, cũng không có chút nào tiến triển.
Nội viện mấy cô nương kia mấy ngày nay rất an tĩnh, cũng không để cho nha hoàn tới đòi đồ, Thẩm Thanh Lạc chủ động tìm mấy nha hoàn nói chuyện phiếm thì những nha hoàn kia cũng là thận trọng từ lời nói đến việc làm đều không dám nhiều lời, là bởi vì Cầu Thế Trinh mấy ngày nay độc cưng chiều Cẩn di nương, nội viện chưa bao giờ đi vào.
Thẩm Thanh Lạc hỏi thăm không được cái gì, âm thầm oán giận Cầu Thế Trinh không vào nội viện. Truyền ra ngoài chỉ cưng chiều Cẩm di nương, mỗi đêm đều ở trong phòng Thẩm Thanh Lạc cho đến khi nàng chạy lại đuổi mới bằng lòng rời đi, làm hại Thẩm Thanh Lạc ban đêm ngủ không đủ giấc, ban ngày thường ngủ gà ngủ gật.
Đêm nay Cầu Thế Trinh lại đã tới. Lịch sự tao nhã ngồi bên trong buồng lò sưởi, trong buồng có một cái sập trên có để chiếc bàn trà nhỏ hình vuông bằng gỗ lim, Thẩm Thanh Lạc nằm nghiêng một bên cạnh chiếc bàn trà, lót phía dưới làm đệm là một cái đệm lông mà Cầu Thế Trinh cầm tới, Cầu Thế Trinh ngồi ở bên kia chiếc bàn trà, trong tay không ngừng bóc hạnh nhân và hoa quả đút cho Thanh Lạc ăn.
"Nghĩ cái gì? Tại sao lại nhíu mày rồi." Cầu Thế Trinh khẽ vuốt chân mày Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc chân mày nhíu chặt hơn, đưa tay đẩy tay hắn ra, người này hơi đụng một cái liền phát - tình, mùa đông đêm lại dài, thời gian hắn ở bên nàng càng ngày càng dài, Thẩm Thanh Lạc thật sợ hắn khống chế không được.
"Đi về, chậm." Thẩm Thanh Lạc đẩy Cầu Thế Trinh một cái.
"Một hồi trở về." Cầu Thế Trinh bắt được tay Thẩm Thanh Lạc, một cái tay khác thuận thế đi lên vuốt ve.
Thẩm Thanh Lạc thầm than, không có ở phòng ngủ nghỉ ngơi, đặc biệt lại chạy buồng lò sưởi, cũng vì ở giữa có một bàn nhỏ tách ra hai người, nhưng người này thế nào cũng có thể tìm được cơ hội táy máy tay chân.
"Thanh Lạc, ngươi tối nay còn chưa có cho ta sờ !" Một hồi này quang cảnh, tay kia cho hắn chà xát mấy cái, Cầu Thế Trinh hô hấp vừa vội gấp rút. Thẩm Thanh Lạc dở khóc dở cười, sẳng giọng: "Cầu Thế Trinh, ngươi trong nội viện nhiều mỹ nhân như vậy, Liệu Phong Hiên còn có mới nạp một di nương, ngươi đi tìm các nàng đi, chớ phiền ta được chứ?"
Bị đuổi lại không cho thể diện, Cầu Thế Trinh cũng không giận, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Họ cũng không phải là ngươi." Một mặt nói, một mặt đem Thẩm Thanh Lạc hướng chiếc bàn trà bên này kéo, bàn tay dò vào trong quần Thẩm Thanh Lạc không ngừng vẫn vê, xoa lấy một lát sau, hắn chậc chậc lưỡi nói: "Thanh Lạc, rất ướt, nó rất ưa thích ta sờ nó !"
Thẩm Thanh Lạc xấu hổ giận giữ, gắt gao cắn bờ môi của mình, trong đầu tự trách thân thể mình, tại sao lại ưa thích hành động của Cầu Thế Trinh như vậy?
Cầu Thế Trinh mắt thấy Thẩm Thanh Lạc khuôn mặt nhỏ nhắn nũng nịu mềm mại đỏ bừng giận tái đi, mắt to có Thủy Quang mênh mông mê ly mơ hồ, vốn là lửa nóng dục - vọng bị tưới thêm một thùng dầu càng bùng cháy giữ dội, cách chiếc kỷ trà bất tiện thi triển, Thẩm Thanh Lạc cùng hắn ra ba điều kiện không để cho hắn vượt qua bàn trà, lúc này sắc đảm đi lên, linh cơ nhất động, bàn tay lôi kéo nâng đỡ, Thẩm Thanh Lạc bị hắn từ bên kia chiếc bàn trà mò tới đây.
"Cầu Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc lời định mắng Cầu Thế Trinh lại nuốt xuống, Cầu Thế Trinh thật vất vả mới hôn được nàng, đôi môi đè lên, loạn không có chương pháp điên khùng mà cắn đôi môi thủy nộn của Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc từ chối mấy cái không có tránh thoát, lại làm cho xiêm áo mở ra, cái bàn nhỏ lại không có cách nào ngăn cản, Cầu Thế Trinh dễ dàng trên dưới công kích, một tay phía dưới xoay tròn, một tay phía trên vê - lấy một cục thịt mềm mại, một lát nhẹ một lát nặng, xoa nắn rút ra rồi, ma sát đánh xoáy. Trong miệng liên tiếp hỏi: "Thanh Lạc, sờ như vậy thoải mái sao? Nên dùng sức chút sao?"
Thẩm Thanh Lạc để ý, nhưng lại bị xoa lấy khiến thân nhiệt không ngừng tăng lên, trong lòng ngượng ngùng buồn nản cực kỳ, vừa nghĩ đẩy Cầu Thế Trinh ra, lại mong đợi hắn tiếp tục.
Cầu Thế Trinh thở hổn hển, bàn tay ở địa phương nhạy cảm của Thẩm Thanh Lạc không ngừng đung đưa, khí nóng sôi sục từ phía dưới không ngừng đánh lên đỉnh đầu Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc trong lúc bất chợt nhớ tới kiếp trước cảm giác cái của Cầu Thế Trinh trong thân thể mình, nước đã chảy tràn đầy địa phương khó kìm lòng nổi, chợt một hồi co quắp co rút nhanh, một luồng nhiệt lưu phun ra.
"Ca, làm sao rồi? Cầu Thế Trinh lại không huynh mặt mũi rồi hả ?" Tiêu Nguyệt Mị ở trong phòng chờ Tiêu Nhữ Xương, thấy bộ dáng Tiêu Nhữ Xương như vậy, tức giận hỏi.
Đâu chỉ là không cho hắn mặt mũi, Cầu Thế Trinh đây là đang cảnh cáo, trước kia không có nói ra chuyện Tiêu Nguyệt Mị ác độc, là hắn còn xem trọng giao tình của hai nhà năm xưa, nếu là mình còn dám vọng động, hắn liền đem chuyện ác độc của Tiêu Nguyệt Mị nói cho mọi người biết người.
"Nguyệt Mị, từ hôn thôi." Tiêu Nhữ Xương vô lực ngồi xuống ghế dựa, vuốt vuốt mi tâm nhỏ giọng nói.
"Tại sao lại muốn muội từ hôn? Không phải chỉ là một tiểu thiếp sao? Chờ muội vào Cầu phủ, xem muội chỉnh đốn nàng như thế nào. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị cắn răng nghiến lợi mắng.
Nàng mặc áo ngực màu xanh lá mạ thêu hoa, áo ngoài màu đỏ có thêu hoa văn màu vàng kim được các thợ bậc nhất Quảng Đông thêu tinh xảo, toàn thân một màu đỏ thẩm mang theo những hoa văn màu vàng kim tinh xảo, trên váy dài còn đính đá quý. Ba búi tóc đen vãn cao lên, cài lên trâm phượng cùng trân châu. Trên trán trơn bong còn vẽ một đóa hoa mai nở rộ, gương mặt đó vốn đã rất đẹp rất quyến rũ, nhưng nàng lại khàn giọng chửi mắng, lại như chửi đổng như một người đàn bà chanh chua, làm cho người ta có cái nhìn không tốt.
Tiêu Nhữ Xương cười khổ, buông ra tay đang day mi tâm, yên lặng nhìn Tiêu Nguyệt Mị, trầm giọng nói: "Chỉnh đốn? Nguyệt Mị, muội tính toán chỉnh đốn người ta như thế nào?"
"Thế Trinh thích nơi nào của nàng muội liền băm nát nàng nơi đó."Tiêu Nguyệt Mị hai tay chống nạnh, đắc ý nói: "Ca, huynh không phải lo lắng, những nữ nhân này, không phải đối thủ của muội."
"Muội!" Tiêu Nhữ Xương bất đắc dĩ, thở dài nói: "Một năm kia nếu không phải ca ngăn, muội đã bị Thế Trinh giết.”
Tiêu Nguyệt Mị bĩu môi, thầm nói: cái gì gọi là huynh ngăn? huynh nào có ngăn, huynh là kéo muội đưa cho người ta chém, chỉ là người ta không đành lòng chém muội mà thôi.
Chỉ là mặc dù nàng có phóng túng cậy mạnh thế nào, thì ở trước mặt Tiêu Nhữ Xương cũng rất thông minh, nàng bứt tay áo của Tiêu Nhữ Xương, đáng thương nói: "Ca, muội thích Thế Trinh, muội không từ hôn, huynh phải giúp đỡ muội."
Tiêu Nhữ Xương bất đắc dĩ gật đầu, vỗ vỗ tay trấn an Tiêu Nguyệt mị, cha mẹ mất sớm, Tiêu Nguyệt Mị là người thân duy nhất của hắn, tính cách có tốt hay không hắn đều không để ý, hăn không cam lòng lại để cho nàng khổ sở .
Tiêu Nguyệt Mị thấy Tiêu Nhữ Xương gật đầu đồng ý, cao hứng trở lại, cầm lên đĩa trái cây trên bàn, đút cho Tiêu Nhữ Xương từng quả nho một cố lấy lòng Tiêu Nhữ Xương. Vừa cười hỏi: "Ca, tiểu thiếp mới của Thế Trinh rất đẹp sao? Làm sao huynh lại muốn muội từ hôn?"
"Không tính là xinh đẹp, rất bình thường." Tiêu Nhữ Xương trầm mặt nói, quả nho trong miệng rất ngọt, nhưng hắn cảm thấy nhai ra ngoài tư vị rất chua, chua đến phát khổ.
"Vậy tại sao huynh lại có ý định muốn muội từ hôn?" Tiêu Nguyệt Mị không hiểu, mắt hạnh mở tròn mà sáng. Tiêu Nhữ Xương than nhẹ, nhỏ giọng nói: "Cũng bởi vì không xinh đẹp, ca trong lòng mới không thoải mái, Nguyệt Mị, ca uống quá nhiều rượu, có chút không ổn rồi, muốn ngủ một chút, muội trước trở về đi."
"Huynh uống rất nhiều rượu sao?" Tiêu Nguyệt Mị cau mày, nói: "Ca, vậy huynh nằm đi, muội đi kêu Đỗ Tẩu nấu canh giải rượu, một hồi đưa tới cho Huynh, huynh rồi uống ngủ tiếp."
Đưa mắt nhìn Tiêu Nguyệt Mị rời đi, Tiêu Nhữ Xương âm thầm suy nghĩ, muội muội mình không đồng ý từ hôn, hôn sự này làm sao có thể làm xong? Nhớ tới buổi yến tiệc vừa rồi, Tiêu Nhữ Xương nhanh tay kiểm tra cổ tay của cô gái kia.
Liếc thấy cổ bàn tay đã bị đứt rời, hắn trong nháy mắt thật kinh hồn bạt vía. Khi đó Cầu Thế Trinh cười to, nở vài tiếng cười sau cầm lấy tay của Cẩm di nương, tay vừa động, lại kéo bao tay của Cẩm Di nương ra, không phải cái gì đứt cổ tay? Rõ ràng là Cẩm di nương chỉ khuất tay vào trong tay áo, bên ngoài lại đeo thêm bao tay mà thôi.
Cẩm di nương này cùng Cẩm Nhi năm trước dung mạo tương tự nhau, nhưng đã năm năm rồi, nếu thật là Cẩm Nhi, tướng mạo cũng nên có điều biến hóa, chỉ tại hắn nhất thời cả kinh, cũng không biết khách mời có người hoài nghi hay không, may mà Ngụy Long cũng chưa từng gặp qua Cẩm nhi, nếu không chỉ sợ không cần Cầu Thế Trinh nói ra, hắn cũng sẽ sinh nghi rồi.
Cấm di nương cùng Cẩm nhi tướng mạo như vậy tương tự, Tiêu Nhữ Xương lại không thể nắm bắt được tâm tư của Cầu Thế Trinh, chẳng lẽ là mình đa nghi, Cầu Thế Trinh đối với Thẩm Thanh Lạc căn bản không tâm tư gì? Nếu không, tại sao lại không công khai sủng ái? Nhưng là, nếu như không thích Thẩm Thanh Lạc không phải ghen, tại sao lại để Yến Ninh một người lớn lên ở cầu phủ từ nhỏ con người trung hậu có thể tin cậy lại cho hắn rời đi, đây rốt cục có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Nhữ Xương phân phó Tiêu Nghĩa đi thăm dò hướng đi của Yến Ninh sau khi rời khỏi Cầu phủ, đối với thế cục lại càng hồ đồ.
Yến Ninh là rời khỏi ngân hàng tư nhân khánh phong, nhưng lại tiến vào một cửa hàng của Cầu phủ ở phía tây thành, lại đi đến quan phủ xin ấn tín, hẳn là mở một hiệu buôn, hơn nữa ở thu mua số lượng lớn lương thực cùng vật phẩm chống lạnh.
Cửa hàng của Cầu phủ ở phía Tây thành, một năm cho mướn phải ba trăm lượng bạc, Yến Ninh vừa mướn cửa hàng lại làm buôn bán, lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy? Chẳng lẽ Cầu Thế Trinh căn bản không sa thải hắn, chỉ là để cho hắn đi âm thầm giúp hắn làm việc? Thu mua thức ăn cùng vật phẩm chống lạnh, rút cục muốn làm cái gì?
Tiêu Nhữ Xương đang không thể hiểu nổi nguyên nhân trong đó thì Thẩm Thanh Lạc nhờ Ngô Minh Dương truyền lời cho hắn, muốn gặp hắn.
"Tiêu công tử nói vậy chắc cũng nghe nói ta cùng Yến quản sự kết bái làm huynh muội, ý định của ta muốn rời khỏi Cầu phủ, về sau không thể giúp Tiêu công tử làm việc, cái bạc này không cần nữa, trả lại cho Tiêu công tử." Thẩm Thanh Lạc đem tấm ngân phiếu đưa trở về cho Tiêu Nhữ Xương.
Tiêu Nhữ Xương thu mua qua rất nhiều người làm việc cho hắn, những người này mặc dù không có người nào giống Thẩm Thanh Lạc nửa đường thối lui, nhưng là hắn cũng không nhớ qua, đã đưa bạc ra ngoài còn có thể lấy trở về. Hắn cũng hoài nghi tới Yến Ninh buôn bán cũng một ngàn lượng bạc này của hắn, hoài nghi Thẩm Thanh Lạc lừa gạt hắn, hiện tại Thẩm Thanh Lạc đem bạc trả về, lại khiến hắn càng thêm mờ mịt.
Bên ngoài ánh mặt trời xuyên thấu qua ô vuông cửa sổ chiếu vào gian phòng, những hạt bụi li đang bay chập chờn theo tia sáng, vầng sáng nhu hòa chiếu vào khuân mặt mềm mại oánh nhuận của Thẩm Thanh Lạc, làm nổi bật nên vẻ điềm tĩnh mỹ miều của nàng, khiến Tiêu Nhữ Xương khẽ mất hồn. . . . . .
"Tiêu công tử, ta đi trước." Thẩm Thanh Lạc đứng dậy cáo từ.
"Ngươi giữ đi." Tiêu Nhữ xương đem ngân phiếu đẩy trở về.
Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, nàng mấy ngày nay cân nhắc qua, có một ít vạn lượng của Cầu Thế Trinh, nàng không muốn lại dùng bạc của Tiêu Nhữ Xương, nàng đối với Yến Ninh sẽ phải làm chuyện có nắm chắc, lúc này đem này bạc trả lại Tiêu Nhữ Xương, về sau nàng cùng Yến Ninh buôn bán kiếm được bạc, cũng có thể miễn miệng lưỡi tranh cãi. Huống chi, như vậy cũng có thể mê hoặc Tiêu Nhữ Xương, để cho hắn hiểu không rõ suy nghĩ của nàng.
Cùng Tiêu Nhữ Xương nói muốn rời khỏi Cầu phủ chỉ là cái cớ trả lại ngân phiếu, Thẩm Thanh Lạc cũng không tính rời khỏi Cầu phủ, tuy nói hiện tại có Yến Ninh là huynh trưởng kết nghĩa có thể dựa vào, tìm được một nơi nương tựa, nhưng Thẩm Thanh Lạc không muốn vào lúc này rời đi chắc chắn sẽ chọc giận Cầu Thế Trinh.
Cầu Thế Trinh mỗi đêm chiếm hết tiện nghi, chép miệng lấy lưỡi động tay động chân, nhưng thủy chung có thể giữ vững phòng tuyến cuối cùng bất xâm phạm nàng, cứ hồ đồ như vậy, còn hơn chọc giận hắn bị hắn cưỡng chiếm lại bị đưa vào nội viện.
Thẩm Thanh Lạc cũng muốn tìm ra những người bị Tiêu Nhữ Xương thu mua nằm vùng ở Cầu phủ, đánh loạn mưu đồ Tiêu Nhữ Xương.
Bên trong chỉ làm một Nhị quản sự không có cơ sở Thẩm Thanh Lạc muốn tra ra chân tướng thật không dễ dàng, rất nhiều ngày đi qua, cũng không có chút nào tiến triển.
Nội viện mấy cô nương kia mấy ngày nay rất an tĩnh, cũng không để cho nha hoàn tới đòi đồ, Thẩm Thanh Lạc chủ động tìm mấy nha hoàn nói chuyện phiếm thì những nha hoàn kia cũng là thận trọng từ lời nói đến việc làm đều không dám nhiều lời, là bởi vì Cầu Thế Trinh mấy ngày nay độc cưng chiều Cẩn di nương, nội viện chưa bao giờ đi vào.
Thẩm Thanh Lạc hỏi thăm không được cái gì, âm thầm oán giận Cầu Thế Trinh không vào nội viện. Truyền ra ngoài chỉ cưng chiều Cẩm di nương, mỗi đêm đều ở trong phòng Thẩm Thanh Lạc cho đến khi nàng chạy lại đuổi mới bằng lòng rời đi, làm hại Thẩm Thanh Lạc ban đêm ngủ không đủ giấc, ban ngày thường ngủ gà ngủ gật.
Đêm nay Cầu Thế Trinh lại đã tới. Lịch sự tao nhã ngồi bên trong buồng lò sưởi, trong buồng có một cái sập trên có để chiếc bàn trà nhỏ hình vuông bằng gỗ lim, Thẩm Thanh Lạc nằm nghiêng một bên cạnh chiếc bàn trà, lót phía dưới làm đệm là một cái đệm lông mà Cầu Thế Trinh cầm tới, Cầu Thế Trinh ngồi ở bên kia chiếc bàn trà, trong tay không ngừng bóc hạnh nhân và hoa quả đút cho Thanh Lạc ăn.
"Nghĩ cái gì? Tại sao lại nhíu mày rồi." Cầu Thế Trinh khẽ vuốt chân mày Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc chân mày nhíu chặt hơn, đưa tay đẩy tay hắn ra, người này hơi đụng một cái liền phát - tình, mùa đông đêm lại dài, thời gian hắn ở bên nàng càng ngày càng dài, Thẩm Thanh Lạc thật sợ hắn khống chế không được.
"Đi về, chậm." Thẩm Thanh Lạc đẩy Cầu Thế Trinh một cái.
"Một hồi trở về." Cầu Thế Trinh bắt được tay Thẩm Thanh Lạc, một cái tay khác thuận thế đi lên vuốt ve.
Thẩm Thanh Lạc thầm than, không có ở phòng ngủ nghỉ ngơi, đặc biệt lại chạy buồng lò sưởi, cũng vì ở giữa có một bàn nhỏ tách ra hai người, nhưng người này thế nào cũng có thể tìm được cơ hội táy máy tay chân.
"Thanh Lạc, ngươi tối nay còn chưa có cho ta sờ !" Một hồi này quang cảnh, tay kia cho hắn chà xát mấy cái, Cầu Thế Trinh hô hấp vừa vội gấp rút. Thẩm Thanh Lạc dở khóc dở cười, sẳng giọng: "Cầu Thế Trinh, ngươi trong nội viện nhiều mỹ nhân như vậy, Liệu Phong Hiên còn có mới nạp một di nương, ngươi đi tìm các nàng đi, chớ phiền ta được chứ?"
Bị đuổi lại không cho thể diện, Cầu Thế Trinh cũng không giận, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Họ cũng không phải là ngươi." Một mặt nói, một mặt đem Thẩm Thanh Lạc hướng chiếc bàn trà bên này kéo, bàn tay dò vào trong quần Thẩm Thanh Lạc không ngừng vẫn vê, xoa lấy một lát sau, hắn chậc chậc lưỡi nói: "Thanh Lạc, rất ướt, nó rất ưa thích ta sờ nó !"
Thẩm Thanh Lạc xấu hổ giận giữ, gắt gao cắn bờ môi của mình, trong đầu tự trách thân thể mình, tại sao lại ưa thích hành động của Cầu Thế Trinh như vậy?
Cầu Thế Trinh mắt thấy Thẩm Thanh Lạc khuôn mặt nhỏ nhắn nũng nịu mềm mại đỏ bừng giận tái đi, mắt to có Thủy Quang mênh mông mê ly mơ hồ, vốn là lửa nóng dục - vọng bị tưới thêm một thùng dầu càng bùng cháy giữ dội, cách chiếc kỷ trà bất tiện thi triển, Thẩm Thanh Lạc cùng hắn ra ba điều kiện không để cho hắn vượt qua bàn trà, lúc này sắc đảm đi lên, linh cơ nhất động, bàn tay lôi kéo nâng đỡ, Thẩm Thanh Lạc bị hắn từ bên kia chiếc bàn trà mò tới đây.
"Cầu Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc lời định mắng Cầu Thế Trinh lại nuốt xuống, Cầu Thế Trinh thật vất vả mới hôn được nàng, đôi môi đè lên, loạn không có chương pháp điên khùng mà cắn đôi môi thủy nộn của Thẩm Thanh Lạc.
Thẩm Thanh Lạc từ chối mấy cái không có tránh thoát, lại làm cho xiêm áo mở ra, cái bàn nhỏ lại không có cách nào ngăn cản, Cầu Thế Trinh dễ dàng trên dưới công kích, một tay phía dưới xoay tròn, một tay phía trên vê - lấy một cục thịt mềm mại, một lát nhẹ một lát nặng, xoa nắn rút ra rồi, ma sát đánh xoáy. Trong miệng liên tiếp hỏi: "Thanh Lạc, sờ như vậy thoải mái sao? Nên dùng sức chút sao?"
Thẩm Thanh Lạc để ý, nhưng lại bị xoa lấy khiến thân nhiệt không ngừng tăng lên, trong lòng ngượng ngùng buồn nản cực kỳ, vừa nghĩ đẩy Cầu Thế Trinh ra, lại mong đợi hắn tiếp tục.
Cầu Thế Trinh thở hổn hển, bàn tay ở địa phương nhạy cảm của Thẩm Thanh Lạc không ngừng đung đưa, khí nóng sôi sục từ phía dưới không ngừng đánh lên đỉnh đầu Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc trong lúc bất chợt nhớ tới kiếp trước cảm giác cái của Cầu Thế Trinh trong thân thể mình, nước đã chảy tràn đầy địa phương khó kìm lòng nổi, chợt một hồi co quắp co rút nhanh, một luồng nhiệt lưu phun ra.
Danh sách chương