Vừa ngồi xuống nghỉ ngơi và kiểm tra lại số thuốc mang từ bệnh viện về, Hạ Linh liền nhận được điện thoại của mẹ chồng.
"Hôm nay nó có đón con không vậy?"
"Dạ…" Hạ Linh phân vân nên nói thế nào mới được, bà đang hỏi chuyện Trần Đình Vũ đã hứa.
"Con nói thật đi, để mẹ mắng nó một trận!"
"Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm nhưng mẹ đừng tạo áp lực cho anh ấy quá, như vậy sẽ chỉ khiến anh ấy thấy gò bó và khó chịu hơn."
Hạ Linh biết mẹ chồng rất yêu quý cô, bà luôn dành tình cảm đặc biệt và luôn bênh vực che chở cho cô mỗi khi xảy ra chuyện gì đó. Dù vậy cô nghĩ bà cũng không nên ép Trần Đình Vũ làm cái này cái kia mãi, sẽ bị phản tác dụng.
Bà Trần im lặng một lúc rồi thở dài:
"Hạ Linh à, sao con bao dung cho nó quá vậy?”
Vì mối quan hệ của hai nhà khá tốt nên Trần Đình Vũ trước đây cũng thường xuyên ghé thăm gia đình cô nhiều lần. Cô âm thầm thích anh từ rất lâu rất lâu rồi. Cô thích nấu ăn, làm bánh, mà Trần Đình Vũ là người đầu tiên được nếm thử thành quả bánh bí ngô của cô, còn khích lệ cô.
"Em giỏi ghê, bánh này ngon lắm đó! Tương lai chắc em sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng cho xem! Tiếp tục cố gắng nhé, anh ủng hộ em!"
Hạ Linh nhớ hết thảy những chuyện đó dù cô mới chín tuổi, còn Trần Đình Vũ chắc đã quên rồi.
Tại sao cô yêu người đàn ông đó đến vậy? "Con cũng không biết nữa, chắc là kiếp trước con mắc nợ anh ấy rồi."
"Nếu lúc nào đó con thấy mệt mỏi quá thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con."
"Dạ.”
Hiện tại cô đang sắp không cố được nữa, đặc biệt là khi nghe tin Hạ Liên tháng sau quay về.
Hạ Linh bắt đầu tính toán đường lui cho bản thân.
Cô ngồi xuống giường, cầm tấm ảnh cưới của mình và Trần Đình Vũ lên xem, đầu ngón tay vuốt ve đường nét trên mặt anh.
Phải sống với người mình không yêu tận hai năm, hẳn là anh thấy chán chường lắm nhỉ?
Hạ Linh quyết định sau tiệc sinh nhật sẽ nói chuyện với anh về vấn đề này.
Hai ngày kế tiếp, Hạ Linh đều đặn chuẩn bị những món anh thích ăn dù anh rất ít khi động đũa. Có lẽ vì biết trước anh sẽ chẳng bao giờ ngồi lại với cô nên cô nấu rất ít, thường là một phần rưỡi. Sau khi Trần Đình Vũ đi làm thì cô ăn một mình, còn thừa chút xíu sẽ mang cho mấy chú mèo hoang gần nhà.
Buổi tối trước ngày sinh nhật, Hạ Linh ngủ gật trên sofa. Cô ngồi tựa đầu vào sau thành ghế, tay vẫn còn cầm điều khiển tivi, dáng vẻ khi ấy thật sự khiến người ta đau lòng.
“Sao không về phòng ngủ?” Trần Đình Vũ thở dài một tiếng, đưa tay sờ lên trán cô.
Không còn sốt nữa rồi, thể trạng của cô hình như ngày càng kém, trước đây không yếu như vậy. Trần Đình Vũ muốn mặc kệ Hạ Linh nhưng sợ cô đổ bệnh lần nữa nên cẩn thận bế cô lên, ôm cô về phòng rồi đắp chăn cho cô.
Hạ Linh cuộn người lại, chân mày nhíu chặt như đang khó chịu. Trần Đình Vũ đứng trong bóng tối, nhờ vào ánh sáng bên ngoài phòng khách chiếu vào mới nhìn thấy biểu cảm của cô.
“Em và Hạ Liên giống nhau thật, giống đến nỗi tôi không dám nhìn vào em quá lâu.”
Bởi vì nếu chăm chú nhìn vào đôi mắt của Hạ Linh, trái tim anh sẽ không chịu sự khống chế mà nhảy điên cuồng lên. Anh thậm chí không rõ đó là vì cô giống người anh yêu, hay vì lý do khác.
Trần Đình Vũ cảm thấy bản thân quả thật cố chấp đến mức điên khùng.
Câu nói của Lý Khải vào tối mấy hôm trước bỗng nhiên vang lên bên tai Trần Đình Vũ:
“Sao cậu không thử chấp nhận Hạ Linh đi? Cậu có bao giờ nhìn kỹ cô ấy chưa? Cậu đang chờ đợi cái gì không biết nữa! Cậu vẫn nghĩ tới Hạ Liên ấy hả? Chắc do thứ không thể có được là thứ khiến người ta day dứt mãi đó.”
Chẳng rõ anh đang làm cái quái gì nữa.
Trước đây đồng ý kết hôn một cách qua loa vì muốn làm hài lòng ông nội, cưới Hạ Linh về thì lạnh nhạt với cô ấy, mong cô ấy chủ động ly hôn với anh!
Ngay từ ban đầu anh không nên làm vậy, anh không nên cho Hạ Linh hy vọng.
“Đình Vũ?” Giọng nói có chút ngái ngủ của Hạ Linh bỗng truyền tới. “Anh về rồi sao? Có mệt lắm không?”
Trần Đình Vũ sững người một lát rồi mới nói:
“Lần sau về phòng ngủ, đừng chờ tôi.”
Vừa hại sức khỏe vừa chẳng để làm gì.
Đây không phải lần đầu Hạ Linh nghe thấy những lời này của anh, cô im bặt, mãi cho đến khi Trần Đình Vũ mất kiên nhẫn đi ra đến cửa, cô mới nhẹ nhàng nói:
“Em biết rồi, từ nay về sau sẽ không chờ anh nữa.”
Những chữ này như mang theo hết thảy dũng khí của Hạ Linh, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Trần Đình Vũ thì ngược lại, anh khá bất ngờ mà quay đầu nhìn vào trong phòng.
Không biết từ lúc nào Hạ Linh đã đưa lưng về phía anh, mái tóc dài xõa ra che hết nửa bên mặt, anh không thể thấy biểu cảm của cô lúc đó.
Anh tự hỏi, cô không muốn chờ anh trở về vào mỗi tối nữa, hay trong câu nói kia còn mang hàm ý sâu xa nào khác?
"Hôm nay nó có đón con không vậy?"
"Dạ…" Hạ Linh phân vân nên nói thế nào mới được, bà đang hỏi chuyện Trần Đình Vũ đã hứa.
"Con nói thật đi, để mẹ mắng nó một trận!"
"Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm nhưng mẹ đừng tạo áp lực cho anh ấy quá, như vậy sẽ chỉ khiến anh ấy thấy gò bó và khó chịu hơn."
Hạ Linh biết mẹ chồng rất yêu quý cô, bà luôn dành tình cảm đặc biệt và luôn bênh vực che chở cho cô mỗi khi xảy ra chuyện gì đó. Dù vậy cô nghĩ bà cũng không nên ép Trần Đình Vũ làm cái này cái kia mãi, sẽ bị phản tác dụng.
Bà Trần im lặng một lúc rồi thở dài:
"Hạ Linh à, sao con bao dung cho nó quá vậy?”
Vì mối quan hệ của hai nhà khá tốt nên Trần Đình Vũ trước đây cũng thường xuyên ghé thăm gia đình cô nhiều lần. Cô âm thầm thích anh từ rất lâu rất lâu rồi. Cô thích nấu ăn, làm bánh, mà Trần Đình Vũ là người đầu tiên được nếm thử thành quả bánh bí ngô của cô, còn khích lệ cô.
"Em giỏi ghê, bánh này ngon lắm đó! Tương lai chắc em sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng cho xem! Tiếp tục cố gắng nhé, anh ủng hộ em!"
Hạ Linh nhớ hết thảy những chuyện đó dù cô mới chín tuổi, còn Trần Đình Vũ chắc đã quên rồi.
Tại sao cô yêu người đàn ông đó đến vậy? "Con cũng không biết nữa, chắc là kiếp trước con mắc nợ anh ấy rồi."
"Nếu lúc nào đó con thấy mệt mỏi quá thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con."
"Dạ.”
Hiện tại cô đang sắp không cố được nữa, đặc biệt là khi nghe tin Hạ Liên tháng sau quay về.
Hạ Linh bắt đầu tính toán đường lui cho bản thân.
Cô ngồi xuống giường, cầm tấm ảnh cưới của mình và Trần Đình Vũ lên xem, đầu ngón tay vuốt ve đường nét trên mặt anh.
Phải sống với người mình không yêu tận hai năm, hẳn là anh thấy chán chường lắm nhỉ?
Hạ Linh quyết định sau tiệc sinh nhật sẽ nói chuyện với anh về vấn đề này.
Hai ngày kế tiếp, Hạ Linh đều đặn chuẩn bị những món anh thích ăn dù anh rất ít khi động đũa. Có lẽ vì biết trước anh sẽ chẳng bao giờ ngồi lại với cô nên cô nấu rất ít, thường là một phần rưỡi. Sau khi Trần Đình Vũ đi làm thì cô ăn một mình, còn thừa chút xíu sẽ mang cho mấy chú mèo hoang gần nhà.
Buổi tối trước ngày sinh nhật, Hạ Linh ngủ gật trên sofa. Cô ngồi tựa đầu vào sau thành ghế, tay vẫn còn cầm điều khiển tivi, dáng vẻ khi ấy thật sự khiến người ta đau lòng.
“Sao không về phòng ngủ?” Trần Đình Vũ thở dài một tiếng, đưa tay sờ lên trán cô.
Không còn sốt nữa rồi, thể trạng của cô hình như ngày càng kém, trước đây không yếu như vậy. Trần Đình Vũ muốn mặc kệ Hạ Linh nhưng sợ cô đổ bệnh lần nữa nên cẩn thận bế cô lên, ôm cô về phòng rồi đắp chăn cho cô.
Hạ Linh cuộn người lại, chân mày nhíu chặt như đang khó chịu. Trần Đình Vũ đứng trong bóng tối, nhờ vào ánh sáng bên ngoài phòng khách chiếu vào mới nhìn thấy biểu cảm của cô.
“Em và Hạ Liên giống nhau thật, giống đến nỗi tôi không dám nhìn vào em quá lâu.”
Bởi vì nếu chăm chú nhìn vào đôi mắt của Hạ Linh, trái tim anh sẽ không chịu sự khống chế mà nhảy điên cuồng lên. Anh thậm chí không rõ đó là vì cô giống người anh yêu, hay vì lý do khác.
Trần Đình Vũ cảm thấy bản thân quả thật cố chấp đến mức điên khùng.
Câu nói của Lý Khải vào tối mấy hôm trước bỗng nhiên vang lên bên tai Trần Đình Vũ:
“Sao cậu không thử chấp nhận Hạ Linh đi? Cậu có bao giờ nhìn kỹ cô ấy chưa? Cậu đang chờ đợi cái gì không biết nữa! Cậu vẫn nghĩ tới Hạ Liên ấy hả? Chắc do thứ không thể có được là thứ khiến người ta day dứt mãi đó.”
Chẳng rõ anh đang làm cái quái gì nữa.
Trước đây đồng ý kết hôn một cách qua loa vì muốn làm hài lòng ông nội, cưới Hạ Linh về thì lạnh nhạt với cô ấy, mong cô ấy chủ động ly hôn với anh!
Ngay từ ban đầu anh không nên làm vậy, anh không nên cho Hạ Linh hy vọng.
“Đình Vũ?” Giọng nói có chút ngái ngủ của Hạ Linh bỗng truyền tới. “Anh về rồi sao? Có mệt lắm không?”
Trần Đình Vũ sững người một lát rồi mới nói:
“Lần sau về phòng ngủ, đừng chờ tôi.”
Vừa hại sức khỏe vừa chẳng để làm gì.
Đây không phải lần đầu Hạ Linh nghe thấy những lời này của anh, cô im bặt, mãi cho đến khi Trần Đình Vũ mất kiên nhẫn đi ra đến cửa, cô mới nhẹ nhàng nói:
“Em biết rồi, từ nay về sau sẽ không chờ anh nữa.”
Những chữ này như mang theo hết thảy dũng khí của Hạ Linh, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Trần Đình Vũ thì ngược lại, anh khá bất ngờ mà quay đầu nhìn vào trong phòng.
Không biết từ lúc nào Hạ Linh đã đưa lưng về phía anh, mái tóc dài xõa ra che hết nửa bên mặt, anh không thể thấy biểu cảm của cô lúc đó.
Anh tự hỏi, cô không muốn chờ anh trở về vào mỗi tối nữa, hay trong câu nói kia còn mang hàm ý sâu xa nào khác?
Danh sách chương