Theo ðuổi một người bình thường vốn ðã chẳng dễ dàng gì, muốn theo ðuổi người từng bị tổn thương
trong tình yêu càng khó hơn gấp nhiều fần. Mà Tuần Đình Vũ fại chính đà kẻ gây ra tất cả ðau khổ cho
Hạ Linh, vậy thì có thể nói cơ hội của anh cực kỳ thấp.
Tuần Đình Vũ biết ðiều ðó, anh không mong cô ngay Ýập tức tha thứ cho mình, chỉ hy vọng đúc gặp mặt
ðừng tỏ ra không quen biết anh.
Tuở về nhà với cơ thể bốc mùi rượu nồng nặc, Tuần Đình Vũ ðưa tay mò mẫm trên tường, cỗ gắng bật
ðèn (ân.
Khi ánh sáng tràn ngập phòng khách, Tuần Đình Vũ còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Hạ Linh vẫn còn
ở ðó chờ anh.
Những ngày anh cùng ðỗi tác uỗng ðễn say mèm, cô sẽ ngồi ðợi anh trở về, sẽ tiền ðễn hỏi han, £o đắng,
ðỡ anh vào nhà. Gô sẽ pha nước giải rượu và chuẩn bị thuốc ðể anh có thể dễ chịu hơn.
Căn nhà trỗng vắng và fạnh ngắt vì thiếu hơi người.
Tuần Đình Vũ ðứng im một (úc (âu rồi tiễn tới chỗ sofa và nằm xuỗng, một tay ðưa ýên che mắt đại, øiờ
phút này chỉ có thể tự mình gặm nhắm nỗi cô ðơn.
Hạ gia, một trận tranh cãi gay gắt ðã diễn ra giữa hai người đớn trong nhà.
Ông Hạ tức giận ðến nỗi run đên, giọng khàn khàn quát:
“Gon bề nói có sai không hả? Tôi và bà, cả Hạ Liên ðều không nhớ nó bị dị ứng với hải sản, còn gắp tôm
cho nó, bà muốn nó ăn rồi ngất ra ðó mới vừa đòng hay sao?”
“Ba, con xin fỗi, tất cả ðều fà đỗi của con mài! Ba ðừng nói vậy với mẹ!” Hạ Liên cuỗng quýt ðứng giữa
can ngăn, hai mắt ngân ngắn nước ðáng thương.
Bà Hạ không chịu thua, tức giận nói:
“Nó bị câm hả? Dị ứng thì mở miệng nói dị ứng, không nói thì thôi còn đàm Hạ Liên uất ức ðễn mức
khóc, rồi còn hỗn với tôi nữa! Ông xem nó trở về đà gia ðình độn xộn ngay, cứ ðể nó chết ở xó xinh nào ðó
ði thôi!”
Gòn chưa cảm thấy ðủ, bà mở tủ fạnh (ấy cái bánh mà Hạ Linh tặng vứt thẳng ra cửa, không hề ưu tình
chút nào.
“Bánh với chả trái, ông cũng cút ði với nó £à vừa!”
Thấy vợ mình ðay nghiền con gái ruột như vậy, trong ?òng ông Hạ thất vọng cùng cực. Ông ði thẳng ra
ngoài, chạy tới công viên ngồi và ðội sương nguyên cả ðêm.
Đốt ðiễu thuỗc ngậm vào miệng, ông Hạ khẽ rít một hơi, nhớ đại cảnh ban nãy mà không khỏi chạnh
đòng.
Advertismentr
Những chuyện xảy ra sau khi Hạ Linh rời ði cô ðều không hay biết, cũng không muốn quan tâm nữa. Cô
ðã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, bởi vì tiệm cũng không quá đớn nên một mình cô có thể kham ðược.
Hạ Linh thậm chí còn tưởng tượng ðền cảnh cả ngày không có khách hàng, cũng tính sẽ thua đỗ trong
mẫy tháng ðầu tiên.
Hai ngày sau ðó, cửa hàng bánh ngọt Linh Linh chính thức mở bán.
Tuước cửa treo băng rôn khuyên mãi và dựng một fẵng hoa hồng ðỏ xinh ðẹp, vị khách ðầu tiên xuất
hiện vào chín giờ sáng, một vị khách mà cô không hề muốn chào ðón.
“Chị, em có chuyện muỗn nói với chị!” Hạ Liên mặc váy dài thướt tha ði tới trước cửa hàng.
“Vào trong ði.”
Hạ Linh không thể ðể một minh tỉnh ðang trên ðà nổi tiếng ðứng trước cửa hàng của cô ðược, hơn nữa,
phải nghe xem em gái ðjnh nói gì với cô.
Đẩy cửa tiễn vào, Hạ Liên phát hiện tổng thể cửa hàng trông rất tươi sáng và ngọt ngào, hai bên trái
phải ðều bày tủ kính trong suốt, có rắt nhiều bánh với hình thù trang trí xinh xắn, ðáng yêu.
Hạ Liên vừa quan sát vừa nói:
“Đầu tiên fà chúc mừng chị mở cửa hàng, thứ hai đà..."
Gô nàng thành khẩn nói:
“Em muốn xin đỗi vì chuyện hai hôm trước.”
“Ö, ðược thôi. Em nói xong chưa?” Hạ Linh mỉm cười nhìn em gái.
“Vâng?”
“Nói xong rồi thì có thể ði, hôm nay chị phải mở cửa ðón khách, không có thời gian tâm sự chuyện xưa.”
Hạ Liên ðâu ngờ ðược sẽ bị ðuổi thẳng thế này, cách ðây mấy ngày tình cảm giữa hai người họ vẫn còn
khá tốt mà nhỉ? Gô nàng xoắn xuýt cúi ðầu:
“Ghị vẫn còn giận em sao ạ?”
“Không giận, không có khúc mắc gì cả, chị chỉ muỗn yên tĩnh fàm ăn, em có thể về ðược không?”
Advertismentr
Cô đàm gì có thời gian mà rước bực vào người, giận ư? Không ðáng chút nào cả.
Hạ Liên nghe xong vẫn không chịu ði, còn nhiệt tình bám đẫy cánh tay của chị mình:
“Em muỗn mua bánh kem vị dứa, chị ðuối em đà ðang ðuồi khách ðó."
“Chị gửi bánh qua chỗ em rồi mà vẫn còn muỗn mua đàm gì? A, có phải ðã bị mẹ vứt ði không?” Hạ Linh
cười gần.
Tuong một giây, vẻ giật mình trên mặt Hạ Liên fọt vào mắt Hạ Linh. Vậy ra cô ðoán ðúng, với tính cách
của mẹ thì bà rất có thể sẽ đàm vậy.
Hạ Liên rất nhanh ðã (ấy đại vẻ tự nhiên, cô nàng ðổi sang chủ ðề khác:
“Anh Vũ không ðến sao ạ?”
Ban ðầu Hạ Linh vẫn còn cảm thầy có gì ðó fà (ạ, em gái “tốt” sao bỗng nhiên chạy ðễn ðây chúc mừng
cô rồi xin đỗi, từ ðầu ðễn cuối vẫn không chịu rời ði, giờ thì rõ rồi. Cô nàng ðến tìm Tuần Đình Vũ!
Hạ Linh không khỏi tò mò:.*
“Liên này, đúc Tuần Đình Vũ ngỏ đời với em, tại sao em đại từ chỗi?”.~
“A, chuyện qua đâu rồi mà, fúc ðó em chỉ không muốn (ấy chồng sớm thôi!”.-
Diễn viên nễu có bạn trai, bạn gái thôi ðã khó mà tiễn bước rồi, nói gì chuyện ýãây chồng quá sớm, chắc
chắn sẽ ảnh hưởng ðền sự nghiệp. Khi ấy Hạ Liên cứ nghĩ bản thân còn trẻ, còn muỗn chơi thêm vài
năm, cho rằng Tuần Đình Vũ sẽ chờ mình.~
Ai biết, ông nội của Tuần Đình Vũ bệnh nặng, thế ?à anh vội vàng kết hôn với Hạ Linh cho ông vui
đòng.~
Hạ Liên siết chặt tay thành nắm ðắm, miệng thì mỉm cười: .*
“Anh Vũ đà anh rể của em mài! Sao chị fại hỏi kỳ vậy? Chẳng fẽ chị vẫn còn đo đắng vì đúc ðó anh ấy yêu
em sao? Em sẽ không giành với chị ðâu!”
Xem cái miệng của cô ta kìa, Hạ Linh nghe mà buồn cười. Nói như thể ðang bỗ thí Tuần Đình Vũ cho
cô ấy nhỉ? Hạ Linh kéo ghế ngồi xuỗng, vắt chéo chân rồi ðặt hai tay fên ðùi, thoải mái nói:
“Chị và anh Vũ “của em” ðã #y hôn, nều muỗn tìm người thì ði nơi khác ði, anh ta sẽ không...”
Gô còn chưa dứt đời thì ở phía xa, một chiễc xe bỗn chỗ màu ðen ðã dừng đại, chỉ vừa điễc mắt cô ðã biết
chủ nhân của nó đà ai.