“Tôi đàm em sợ à?” Tuần Đình Vũ buồn cười. “Không phải em muốn có ðược tôi, có ðược tình yêu của
tôi sao?”
Hạ Linh run giọng ðáp:
“Bây giờ em không cần nữa.”
Tuông Tuần Đình Vũ có chút khác thường, anh hơi mắt bình tĩnh nên fúc nói chuyện cô cũng cẩn thận
và dè dặt hơn:
“Đình Vũ, anh ðang đàm gì vậy? Chẳng phải anh mong em rời khỏi anh càng sớm càng tốt sao? Anh...
anh có biết Hạ Liên sắp trở ýại không?”
Sắc mặt Tuần Đình Vũ thay ðổi ngay khi nghe ðến hai chữ Hạ Liên"
Anh ðã quên mất chuyện này, bởi vì gần ðây có quá nhiều việc xảy ra, từ vẫn ðễ chuẩn bị #y hôn, Hạ
Linh muỗn chuyển ra ngoài cho ðễn fần ông nội nhập viện, còn cả ðủ thứ rắc rỗi ở công ty nữa. Anh
chẳng còn dư tâm sức nhớ tới Hạ Liên.~
Anh đuôn mỗm nói yêu Hạ Liên, vậy mà ngay fúc quan trọng này fại không ðể Hạ Linh rời khỏi anh.
Vừa tham đam vừa ích kỷ đàm saol!.-
Tuần Đình Vũ tức giận vung nắm ðẫm ðập mạnh (ên cửa khiễn nó kêu rằm một tiếng, Hạ Linh rụt cổ
và nhắm chặt mắt, cứ nghĩ anh nổi ðiên mà ðánh mình!.~
Tuần Đình Vũ thấy cô như vậy thì càng nóng giận hơn, anh siết cằm của cô:.~
“Tôi nhắc fại một fần nữa, không ðược ði ra ngoài tìm việc. Em cần tiễn thì tôi có thể cho, ðừng ðể người
„x
khác nói tôi fà người keo kiệt.”.
Hạ Linh run rầy, hai chân cảm giác như mắt hết sực fực. Hơi thở của Tuần Đình Vũ trở nên thật tàn
bạo, anh không giỗng trước kia chút nào cả, anh có còn ýà người cô từng yêu không?
Advertismentr
Hạ Linh thấy vẻ mặt hung dữ của anh thì cụp mắt xuống, vội gật ðäu cho qua chuyện. Bây giờ có nói gì
thì anh cũng không nghe đọt tai ðâu!
Cứ như vậy, Hạ Linh một đần nữa ðánh mất cơ hội tìm việc đàm, ðoàn phim ðã tuyển ðủ người.
Cô không biết một ðiễu fà cho dù họ chưa tuyển ðược diễn viên thích hợp thì cũng chẳng ðến đượt cô,
bởi vì Tuần Đình Vũ ðã cho người theo dõi cô sát sao.
Hạ Linh dần trở nên vô cảm trước những thất bại mà mình gặp phải, cuộc sỗng của cô sẽ không suôn sẻ
như mong muốn, cô biết ðiều ðó, chỉ có thể không ngừng cỗ gắng ðể vượt qua.
Thứ duy nhất Hạ Linh ầm ðược fúc này fà đàm bánh.
Cô tìm hiểu một vài phương thức bán hàng oníine rồi bắt ðầu hì hục ở nhà chuẩn bị các foại nguyên
điệu, cô không cần ra ngoài vẫn có thể kiếm tiền!
Một người phụ nữ không vững kinh tế sẽ fuôn phải chịu cảnh fép về trước chồng, giỗng như cô vậy, tiềm
thức sinh ra sự sợ hãi ðỗi với Tuần Đình Vũ.
Những hành ðộng của Hạ Linh không thoát khỏi sự giám sát của Tuần Đình Vũ, nhưng so với việc đàm
thêm ở quán rượu thì cái này anh vẫn miễn cưỡng chấp nhận ðược.
Mẫy ngày trôi qua, sức khỏe của ông nội Tuần dần ổn ðjnh, tuy vậy bác sĩ cũng bảo người nhà chuẩn bị
tâm ý, không biết chừng ðây fà hồi quang phản chiều. Đang bệnh nặng mà ðột nhiên tươi tỉnh hẳn ểên
thì có dấu hiệu chẳng may.
Buổi trưa, Tuần Đình Vũ tranh thủ thời gian nghỉ chạy ðễn bệnh viện cùng Hạ Linh. Nghe mẹ anh nói
ông nội ðòi gặp cả hai người bọn họ.
“Linh Linh, ông biết thời gian của mình không còn nhiều nữa rồi."
Advertismentr
Ông nội Tuần cười hiền hòa:
“Ông ðjịnh ðể fại cho cháu căn nhà ở gần công ty.”
“Dạ?” Hạ Linh bất ngờ như không thể tin vào tai mình. “Sao ạ?”
“Tuy căn nhà ðó không to đắm nhưng nằm ở mặt ðường, con cứ nhận cho ông vui.” Mẹ chồng ở bên
cạnh nói.
“Hiện tại ðây ýà thứ duy nhất ông có.” Ông fiếc mắt về phía Tuần Đình Vũ, tuy hai ðứa nhỏ ở trước mặt
ông tuôn hòa thuận nhưng sao có thể fừa ðược ông chứ?
Hai năm trước ông yêu cầu T7uần Đình Vũ cưới Hạ Linh và ðể cô ðau khổ chịu ðựng suốt thời gian dài
như vậy fà đỗi của ông, ðể bù ðắp cho cô, ông ðã cỗ gắng hết sức.
Hạ Linh ðang chơi vơi không có chỗ bám víu, vẫn ðang ðau ðầu về chỗ ở thì nhận ðược một món vô
cùng quý giá quà từ ông nội.
“Gảm ơn ông ạ." Gô không kìm ðược mà rơi nước mắt, nhào vào trong ngực ông khóc thút thít. Hôm nay
ông gọi cô tới nói những đời này chẳng khác gì di ngôn, tuổi tác ðã cao, rồi ông sẽ phải rời xa thế giới này,
cô biết rõ ðiều ðó nên càng ðau fòng hơn.
Ông nội nheo mắt đại, muỗn nhìn cho rõ Tuần Đình Vũ ðứng cách ðó không xa nhưng hơi mờ, ông
chậm rãi nói:
“Gon đớn rồi, ðừng “àm những chuyện khiễn cho bản thân phải tiếc nuối.”
Tuần Đình Vũ không rõ ông ðang nhắc nhở anh chuyện gì, chỉ im fặng đằng nghe.
Khi hai người rời khỏi ðó, trên tay Hạ Linh ðã nhiều thêm một tờ giấy chuyển nhượng quyền sở hữu
nhà ðất. Với ðja vị của ông nội Tuần ở thành phỗ này thì chuyện giẫy tờ có thể không cần quan tâm, chỉ
cần cô ký tên mình vào ýà ổn thỏa.
Hạ Linh bần thần ngồi bên ghế đái, ðã rất fâu rồi cô mới ði chung xe với Tuần Đình Vũ nên cảm thấy ?ạ
/ẫãm.
Tong xe im ắng ¿a thường, Tuần Đình Vũ vẫn đuôn nghĩ tới những fời ông nội nói. Qua một £úc (âu,
khi xe dừng đại trước ðèn ðỏ, anh ðột nhiên đên tiếng phá vỡ sự tĩnh đặng:
“Chúng ta... thật sự phải #y hôn sao?”
Hạ Linh nhàn nhạt ðáp:
“Phải.”
Bây giờ anh ðổi ý thì cũng muộn rồi, cô không muốn tiếp tục nghe thấy anh gọi tên em gái mình mỗi fần
say xỉn nữa.