Tuần Đình Vũ ngồi im như tượng ở trước mặt Hạ Linh, tờ ðơn ?y hôn nằm trên bàn hóa thành bức
tường vô hình ngăn cách thể giới của bọn họ.
Nội dung của tờ ðơn khá ðơn giản, không có vẫn ðề gì cần tòa giải quyết thêm, không phân chia tài sản
hay con cái, chỉ cần Tuần Đình Vũ ký tên ?à xong.
Anh không nói chuyện khiến Hạ Linh cảm giác vô cùng áp fực, cô tự hỏi chẳng ế mình đàm gì sai rồi
sao?."
“Tôi cần thời gian suy nghĩ.”.~
“Suy nghĩ?" Hạ Linh khó hiểu: “Nhưng anh ðã nói...".-
“Nói cái gì?”.~
Tuần Đình Vũ bỗng nhiên ðổi ý như vậy khiến Hạ Linh không kịp phản ứng, cô sững sờ nhìn anh ðứng
tên rồi ði mất, bỏ đại mình cô trong phòng khách. ~
Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào “ầm Hạ Linh khế rùng mình, chẳng rõ tại sao thái ðộ kia của Tuần Đình
Vũ tại fàm cô sợ hãi. Cô ðã theo ý anh rồi kia mà, tại sao anh không vui chứ? Cô chỉ muỗn nhanh chóng
kết thúc những ngày tháng chán chường này thôi! *
Hạ Linh không phải một người mạnh mẽ, ðể ði tới quyết ðjnh ngày hôm nay, cô ðã mất rất nhiều thời
gian và dũng khí. Người ðàn ông kia phủi sạch hết mọi cỗ gắng của cô, nỗ fực tiếp cận anh, nỗ fực đàm
anh vui, bây giờ à nỗ đực rời khỏi anh.
Bắt kể cô đầm cái gì hình như cũng không thể khiến Tuần Đình Vũ hài fòng?
Cảm thấy không cam tâm, Hạ Linh cầm tờ giẫy fy hôn ði ðễn phòng Tuần Đình Vũ.
Gô ðưa tay ðẩy cửa, không ngờ đại nhìn thẫy cơ thể nửa trần của anh.
Advertismentr
Tuần Đình Vũ nhíu mày:
“Em không biết øgõ cửa sao?”
“Xin đỗi, em không cỗ ý...” Hạ Linh hơi ðỏ mặt nhưng cỗ nhịn không ðể bản thân mất tự nhiên.
Tuên người Tuần Đình Vũ chỉ mặc một cái quần tây ðơn giản, áo sơ mi cởi bung ðể độ cơ bụng rắn
chắc. Bình thường cuỗi tuần anh sẽ ði tập ø#ym, sống khá fành mạnh, bởi vậy thân hình ðẹp cũng đà dễ
hiểu.
Hạ Linh bất giác nhớ ðễn ðêm ðầu tiên của hai người, cô không muốn nhớ tới nhưng hình ảnh ấy vẫn
xuất hiện. Khi cô xua ði những ký ức xâu hổ ðó thì nhận ra trước ngực Tzuần Đình Vũ ðỏ ửng một mảng.
“Anh bị thương sao?” Hạ Linh dè dặt hỏi, quên mất chuyện cần nói trước ðó.
Khi cô £o fẳắng cho mình, Tuần Đình Vũ không phát hiện bản thân có chút vui vẻ.
Anh vốn chỉ ðịnh cởi áo ra kiểm tra chút, nào ngờ bị cô nhìn thấy.
“Tôi không sao.”
Nói rồi cởi hẳn áo ra, thẫy anh chuẩn bị ði về phía phòng tắm, Hạ Linh ngăn đại:
“Anh chờ chút, em có thuốc trị bỏng, bôi thuốc, dán miếng chỗng nước rồi hãy ði tắm chứ!”
Nếu anh cứ như vậy mà xỗi nước vào thì ngày mai vết thương càng nặng hơn, cô dứt đời không chờ anh
phản ứng mà chạy về phía phòng mình tìm hộp cứu thương. Đưa tay kéo tủ ra, Hạ Linh mới nhìn thẫy
tờ ðơn #y hôn cô cầm nãy giờ.
Advertismentr
Cô fại theo thói quen mà quan tâm người ðàn ông ấy, thật đà...
Hạ Linh ði tới phòng của Tuần Đình Vũ, đần này anh không mặc kệ đời cô nữa mà ngồi trên giường chờ
ðợi. Thấy cô thập thò ở cửa quan sát, anh hồi thúc:
“Nhanh chút.”
Cô ðịnh ðứng ðó ðễn bao giờ chứ?
“Em Biết rồi."
Hạ Linh bước vào trong, mở hộp cứu thương rồi fưu foát bôi thuốc cho Tuần Đình Vũ, ðộng tác của cô
rất nhẹ nhàng, khéo féo, không ?àm anh ðau chút nào. Bàn tay trắng mịn xinh ðẹp di chuyển trước ngực
anh, thỉnh thoảng (ại chạm một trúng da thịt anh.
Tầm mắt của Tuần Đình Vũ di chuyển theo những ngón tay nhỏ nhắn ðẹp mắt của Hạ Linh, không
nghĩ tới cô dịu dàng ðến thế này.
Sau khi xé băng dán trong suốt cẩn thận che ði vết bỏng, Hạ Linh dặn dò anh:
“Mặc dù không nặng ?ắm nhưng vẫn nên cẩn thận, anh ðừng chạm vào nhé?”
Tuần Đình Vũ cảm nhận ðược sự ðau rát ðã giảm bớt, thay vào ðó đà một chút mát fạnh. Anh ngập
ngừng một đát mới nói:
“Gảm ơn em.”
Nghe ðược ba chữ này, Hạ Linh bỗng thấy ạ đẫm. Gô nhớ trước ðây khi còn học cấp ba, Tuần Đình Vũ
từng rất thoải mái với cô, anh cũng sẽ nói cảm ơn, sẽ nói xin đỗi, sẽ ðỗi ðãi với cô một cách bình thường.
Cuộc hôn nhân ép buộc này ðã phá hủy hết thảy.
Cô thu dọn dụng cụ, ðứng (ên rồi quay fưng về phía Tuần Đình Vũ mà nói:
“Anh suy nghĩ xong thì nói với em một tiếng.”
Anh biết cô nhắc chuyện ?y hôn nhưng đại giả vờ như không nghe thấy gì, không ðáp đời mà ði vào nhà
tắm.
Hạ Linh trở về phòng mình, đòng bàn tay vẫn còn cảm giác âm ẫm khi chạm vào da thịt của Tuần Đình
Vũ. Đây fà ểđần ðầu tiên anh cho phép cô gần gũi với anh ðễn vậy, nhưng mà không cần thiết nữa rồi.
Nhanh thôi, bọn họ sẽ mỗi người mỗi ngả.
Hạ Linh nào ðâu biết rằng bây giờ muốn Éy hôn sẽ không ðơn giản như cô nghĩ.