Mạnh Chu cười lạnh trong lòng, trên mặt còn ra vẻ vô cùng biết ơn: “Bọn họ cũng chỉ có ý tốt, còn làm phiền Xảo Tuệ tỷ tỷ nói tốt với mợ Cả Mạnh Chu rất khỏe, không cần người phải lo lắng. Chẳng qua sáng mai ngày Thất tịch Mạnh Chu sợ mình không thể đi được.”

Dĩ nhiên Xảo Tuệ cũng không ngăn cản, ngã từ trên núi giả xuống, sao có thể không ảnh hưởng đến xương cốt? Nếu đi lễ với bộ dạng nhếch nhác như vậy, chỉ làm mất mặt Mạnh phủ.

Sau khi nói mấy câu quan tâm thân mật, Xảo Tuệ trở lại nơi ở của mợ Cả.

Mạnh Chu ngồi trên giường nheo mắt lại, suy nghĩ mông lung: ngày Thất tịch, nếu như nàng nhớ không lầm, năm ấy nàng mười sáu tuổi vừa đúng lúc gặp Tần Giác và Liễu Phiêu Phiêu, làm cho hai người kia chịu nhục trước mặt tất cả mọi người, kết quả lúc về Mạnh gia còn bị mấy mợ chủ trong nhà khiển trách, nói nàng không đủ hiền lương thục đức.

Hiền lương thục đức nghĩa là khi bị người ta đánh mắng không được nói lại, bị chó điên cắn chân trái còn phải ngoan ngoãn đưa chân phải bảo nó cắn, năm đó nàng thực sự là không đủ hiền lương thục đức. Nàng không hiền lành đến mức nhìn Tần Giác và Liễu Phiêu Phiêu thân thiết trước mặt mọi người còn nói mấy câu phúc phúc.

Khạc nhổ một ngụm oán hận, Mạnh Chu cố gắng giữ bản thân bình tĩnh lại, bởi vì chuyện nàng cần suy nghĩ trước mắt là hôn sự của nàng và Tần Giác. Gả cho tên tiện nhân như thế còn đáng sợ hơn việc chặt đứt ba búi tóc vào cửa Phật.

Tất nhiên là Mạnh Chu sẽ không ra khỏi nhà, nếu ông trời đã cho nàng cơ hội lần thứ hai, nàng phải sử dụng thật tốt. Nàng còn muốn nhìn xem tên Tần Giác đó làm sao có thể có được mọi thuận lợi, còn phải nhìn mấy thiếp thị phòng mềm mại như hoa như thế nào.

Ngày hôm sau là ngày Thất tịch, cô nương trên mọi tuyến phố kinh thành nhiều gấp mấy lần bình thường. Nhất là những tiểu thư cả năm bị nhốt ở nhà, khó khăn lắm mới có một ngày quang minh chính đại đi lại trên đường nhìn những tên nam nhân đang đảo quanh con mắt xấu xa nhìn các nàng, đồng thời cũng quan sát những vương tôn công tử qua lại trên đường.

Còn có những đôi nam nữ đi phía trước, nhân ngày hôm nay cũng lôi lôi kéo kéo bàn tay nhỏ bé đi đến một nơi không có ai rồi chạm cái miệng nhỏ của nhau, khỏi phải nói rằng thời khắc ngắn ngủi ngày thật sự rất hạnh phúc, đầy hưởng thụ.

Bây giờ Đại công tử Tần Giác Tần gia cũng làm chuyện như vậy.

Hắn đã sớm qua lại với Liễu Phiêu Phiêu xuất thân là gái hầu rượu, ngày hôm nay còn đặc biệt dẫn bạn đến quán rượu Dương Liễu. Sau khi được đám bạn khuyến khích cổ động, hắn nhanh chóng nắm lấy eo thon mảnh khảnh Liễu Phiêu Phiêu, cúi người hôn thật lâu đến mức Liễu Phiêu Phiêu phải thở gấp liên tục. Những người khác trong quán rượu càng xem, trong lòng như có kiến bò, người đã lập gia thất thì chạy vào trong nhà xem, người chưa lập gia thất chạy tới quán Bách Hoa ngay sát bên cạnh…

Quán rượu Dương Liễu rất náo nhiệt! Người hầu đi theo Tần Giác vừa vào phủ không lâu, bởi vì trẻ tuổi ‘không hiểu chuyện’, sau khi kinh ngạc đã đi lên khuyên, Đại thiếu gia, không nên làm như vậy.

Tần Giác thấy mỹ nhân tỏ vẻ không vui, hắn trợn mắt nhìn người theo hầu, “Ngươi tên gì?”

Người này cúi đầu, ánh mắt Đại thiếu gia làm hắn vô cùng sợ hãi, nhưng hắn không hối hận vì đã nói lời này, bởi vì trước khi ra cửa quản gia đã truyền lại lời của lão gia: nếu tôn trọng Đại thiếu gia, lúc cần thiết cần phải nhắc nhở đừng làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Không thể không nói, Tần lão gia cực kỳ hiểu rõ phẩm cách đạo đức của con trưởng của mình.

Nhưng nói đến tên….người thật thà và ngay thẳng cũng khẽ ngừng lại một chút mới nói, “Nô tài tên Cẩu Tử.”

Vừa dứt lời, tiếng cười nổi lên từ mọi nơi. Kẻ người nhiều nhất, mạnh nhất là Tần Giác. Hắn vừa thò tay vào cái yếm của Liễu Phiêu Phiêu, vừa xoa xoa đầu Cẩu Tử, “Quả nhiên rất thích hợp, quả thật rất giống chó điên sủa loạn khắp nơi.”

Vì vậy vị huynh đài tên Cẩu Tử này nhanh chóng bị Tần Giác ‘trục xuất’ về phủ, nghe nói là không thể thiếu mấy chục cái tát, nhưng không biết có tiền công tháng này hay không.

Mạnh Chu đang đọc sách trong phòng giết thời gian nghe được một nha đầu ‘tốt bụng’ trong phủ tiết lộ tin tức này, có chút ngẩn ngơ. Bởi vì nàng biết người tên Cẩu Tử này, hình như sau này hắn bị đưa đến chỗ của Nhị thiếu gia Tần gia.

Nói đến Nhị công tử Tần gia, nhiều người trong kinh thành khi nhắc tới hắn đều thở dài. Không phải nói hắn không tốt, người ta cũng có kinh thư trong bụng, ngoại hình cũng là ngọc thụ lâm phong. Chỉ tiếc hắn lại được sinh ra ở Tần gia.

Tổ tiên Tần gia là một vị Tần quốc công, là đại tướng quân khai quốc, là một vị xuất sắc trong triều đình, cho nên Tần thị cũng là một họ lớn trong kinh thành. Trải qua mấy đời, tuy cũng có xuống dốc, nhưng gia chủ Tần Chính Đạo Tần gia hiện nay cũng coi như vẫn có tiền đồ. Từ năm mười tám tuổi đậu Trạng Nguyên, mấy chục năm qua cũng lập không ít chiến công trên chiến trường, vì vậy cũng kiếm được cái danh Thiên Tướng quân. Có thể nói Tần gia chính là gia tộc quân nhân, con cháu đều phải duy trì tập võ.

Cho nên có thể nói Nhị công tử chỉ biết văn không biết võ, dù hắn có tài văn chương như thế nào chăng nữa, trưởng bối trong nhà cũng không thèm nhìn hắn, còn cảm thấy hắn chơi bời lêu lổng không có ý chí quên mất danh tiếng của tổ tiên trên chiến trường.

Bi kịch hơn nữa, nghe nói Nhị công tử yếu ớt nhiều bệnh, bình thường vẫn luôn phải uống thuốc. Cho nên mặc dù hắn có cảm thấy hứng thú với võ công, bản thân lắm bệnh nhiều tật cũng không thể chịu được cảnh đao kiếm dày vò.

Mạnh Chu đang uống chén thuốc lắc đầu một cái: Tần Kha cũng không giống như vậy, những năm nàng ở Tần gia, mặc dù không tiếp xúc nhiều với Tần Kha, nhưng nàng đã may mắn được nhìn thấy một mặt khác của hắn, đồng thời….

Lục Yêu nở nụ cười giòn giã: “Tiểu thư đang nghĩ tới chuyện vui sao?”

Lục Yêu bê gương đồng tới thấy Mạnh Chu đang mờ mịt, vừa cười vừa nói: “Nhìn người cười đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.”

Gương đồng mờ nhạt phản chiếu gương mặt tươi cười xấu hổ, ráng hồng nhuộm trông rất đẹp mắt. Mạnh Chu hốt hoảng, liếc Lục Yêu một cái: “Lục Yêu em được lắm, còn dám nói đùa tiểu thư.” Nói xong còn giả vờ động tay muốn đánh.

Hai chủ tớ cười đùa vui vẻ, chợt Lục Yêu nhớ tới phòng bếp còn chưa đưa nước đào với bách diệp tới, vì vậy nhanh tới xem. Sau khi vén mành lên, nàng ta chợt dừng chân, nhớ lại biểu hiện của tiểu thư sau khi tỉnh lại, dường như cảm thấy hình như thay đổi chỗ nào đó, nhưng cũng không biết rốt cuộc đã thay đổi cái gì.

Mạnh Chu ngẩn người nhìn gương đồng đặt trên bàn trang điểm, nhớ tới lúc nãy mình vừa thẹn thùng, bất giác cảm thấy xúc động không thôi. Lúc đầu ở Tần gia, mặc dù số lần gặp Tần Kha không nhiều nhưng mỗi lần gặp nàng đều không biết nên cười hay nên khóc.

Lần đầu tiên nàng bị người ta đùa cợt, vốn dĩ ban đầu nàng nên đến tân phòng (phòng cô dâu chú rể) nhưng lại đến phòng Tần Kha. Đến lúc Tần Kha nằm trên giường mới phát hiện nàng, nàng cả kinh thiếu chút nữa đã kêu to lên. Cuối cùng vì để tránh nghi ngờ, Tần Kha ra đối phó với người hầu trước, sau đó mới bình an đưa nàng ra ngoài.

Lần tiếp theo là mấy thiếp thị phòng của Tần Giác cùng hẹn nàng đến ao cá chép, nhưng nàng không nghĩ tới người hầu bên cạnh nàng nhân lúc nàng đang đi trên đường âm thầm dùng thủ đoạn xô nàng ngã vào trong ao. Nếu không có Tần Kha ra mặt cứu giúp, chỉ sợ nàng đã chết đuối trong ao cá chép rồi…

Nhiều tình huống như thế, hôm nay nghĩ lại đều cảm thấy cuộc sống khổ sở ở Tần gia còn có một vài kí ức tốt đẹp.

Nhưng nàng cảm thấy rất hổ thẹn với Tần Kha. Nếu không phải do bản thân mình làm liên lụy đến Tần Kha, có lẽ hắn cũng không trở thành người bị người ta hãm hại nói hắn mơ ước đến tẩu tẩu, càng sẽ không đến mức phải rời Tần gia. Mà điều khiến nàng hối hận hơn là, ngày đó lúc Tần Kha rời Tần gia đi đánh giặc, hắn đã từng hỏi qua nàng: Có nguyện ý cùng rời đi không? Chỉ tiếc nàng đã cự tuyệt, ngày đó trái tim mềm yếu, lại bị người khác hãm hại từ lâu vẫn không giác ngộ, tuân thủ nghiêm ngặt mọi nguyên tắc của nữ nhân. Nếu lúc đó nàng có dũng khí rời đi, có lẽ bây giờ cũng đã khác….

Lục Yêu quay lại muộn hơn một chút, nàng ta dùng nước đào với bách diệp gội đầu cho Mạnh Chu. Bởi vì Mạnh Chu bị ngã ảnh hưởng tới xương cốt, không tiện đứng dậy. Lục Yêu đưa nước gọi đầu đặt ở bên cạnh giường, Mạnh Chu chỉ cần dịch người nhúng đầu vào trong đó.

Mái tóc đen trôi nổi trong nước màu xanh, màu sắc càng thêm sáng bóng. Lục Yêu cẩn thận dấp nước, kể lại chuyện lý thú lúc nhỏ: “Đều đặn mỗi tiếng đồng hồ mẫu thân đều muốn nấu nước đào với bách diệp, nhưng hồi đó tỷ muội chúng em quá bướng bỉnh, còn chưa gội đầu đã lấy nước ra chơi đùa, đợi đến lúc mẫu thân phát hiện chỉ còn lại cái nồi không…”

Mạnh Chu chỉ trong chốc lát đã vô cùng hào hứng: “Sau đó thì sao?”

Tay Lục Yêu hơi dừng lại, nở nụ cười: “Sau đó phụ thân bẻ mấy cành đào trong vườn quật mấy người bọn em. Các muội muội đệ đệ thông minh nấp sau lưng em, cho nên mỗi lần bị đánh, em là người bị đánh nhiều nhất. Khi đó em cảm thấy mình rất oan ức, nhưng bây giờ nghĩ đến em cảm thấy thời gian đó cũng rất ngọt ngào. Ngày đó còn sống cùng nhau ở nơi đó.” Sau khi nói xong Lục Yêu hơi nghẹn ngào.

Lúc này Mạnh Chu mới nhớ lại hình như Lục Yêu vào Mạnh phủ vì một trận lũ lụt, nghĩ có lẽ là mất người thân trong trận lũ lụt kia rồi.

Sau khi gội đầu, Mạnh Chu kéo tay Lục Yêu: “Đáng tiếc em phải đi theo ta, những năm này ở trong phủ có lẽ cũng chịu không ít tủi nhục xem thường đúng không?” Trước đây Mạnh Chu chỉ biết lẩn trốn ở trong khuê phòng, đừng nhắc tới người ngoài, nha hoàn trong nhà mình cũng không hiểu rõ lắm. Hôm nay nghĩ lại, Lục Yêu này vẫn luôn luôn trung thành, lời nói cử chỉ càng cẩn thận hơn.

Chỉ hỏi như vậy thôi, thứ nhất đúng là xúc động, thứ hai cũng muốn xem phản ứng của Lục Yêu ra sao. Nếu ngay cả ở trong phủ Mạnh Chu cũng không có một người thân tín, sau này làm việc gì nhất định sẽ bị chống cự.

Lục Yêu dùng lược sừng chải tóc cho Đại tiểu thư, mặt không chút hoang mang, giọng nói kiên định khác thường, “Cũng nói như tiểu thư nói, nếu không phải là tiểu thư, không chừng giờ này Lục Yêu còn đang phiêu bạt ở nơi nào đó. Không dối gạt tiểu thư, lúc ấy nô tỳ cũng nghĩ rất mông lung, nếu không thể vào được Mạnh phủ sẽ phải đi nhảy sông tự vẫn. Ngoại hình nô tỳ như thế này từ nhỏ đã bị người ta chán ghét mà vứt bỏ…”

Mạnh Chu vỗ vỗ vai nàng ấy hai cái, không do dự nói: “Em yên tâm, chỉ cần em luôn trung thành với ta, ta sống một ngày sẽ bảo vệ em một ngày, sẽ không để người khác dễ dàng ức hiếp em. Ngày sau nữa giúp em tìm một nam tử thật thà có thể tin cậy sống cùng trong quãng đời còn lại cũng không thành vấn đề.” Lời của Lục Yêu cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng Mạnh Chu tin tưởng điều kiện của mình vẫn có lực hấp dẫn với nàng ấy.

Mắt Lục Yêu đỏ lên, quỳ gối tại chỗ, cảm ơn đã ưu ái.

Sau khi nói chuyện một lúc, Lục Yêu càng muốn nói thêm. Mấy ngày trước lúc nàng ấy đến chỗ mợ ba giúp việc, nghe bọn nha hoàn nói Nhị tiểu thư Mạnh Tương Quân muốn vào cung, sang năm Hoàng Đế tuyển cử lớn, cũng đều vì muốn chư vị hoàng tử tìm hoàng tử phi.

Mạnh Chu tối sầm mặt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện