Nhiều năm không gặp, lúc gặp lại thì trên mặt vợ chồng Cốc thị đã không còn vẻ tang thương của năm tháng, mà có vẻ cực kỳ phúc hậu, nhìn qua so với thời điểm lưu đầy năm đó còn trẻ hơn, mà còn rất có khí chất. Còn Cốc Nhược Vũ giống như chưa bao giờ già đi, chỉ dừng lại ở tại tuổi mười bảy, nàng trừ bỏ có chút mập, bụng trống, ưm, hơi lớn, mang thai, có thể để người nhà Tề Mai hình dung ở trên người nàng là trở nên hấp dẫn hơn

Người Tề gia biến sắc, không dám tin nhìn ba người Cốc gia đang mặc y phục hoa lệ, thị vệ nô bộc vây quanh, so với bọn họ còn quý phái hơn mười phần. Kinh hách, sợ hãi, kinh ngạc, bất mãn, ghen tị, cảm xúc theo thứ tự hiện lên trong lòng bọn họ.

Đồng dạng, ba người Cốc gia cũng đang đánh giá bọn họ. Không đến vài năm, nguời Tề gia béo lên không ít, nhất là Tề Hiểu Nhã, nhưng mấu chốt là trên mặt nàng ta cùng Mai phương không biết dùng cái gì, mà nhiều lỗ đen như vậy. Tuy rằng bọn họ cũng mặc hoa y, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mặc nhầm quần áo, không phù hợp, hơi thở thô tục lại dùng quần áo trang sức sang trọng như thế nào vẫn không che giấu được. Mà nam tử Tề gia thì ba người Cốc gia xem ra, phải được gọi là cầm thúc mặc quần áo người.

“Nhược Vũ, muội còn sống! ?” Phát hiện ra dì nhỏ cùng dượng, Mai Hiển Diệu cảm động ngoài ý muốn rồi lại hổ thẹn nói không ra lời, nhưng sau đó nhìn thấy Cốc Nhược Vũ, hắn kìm lòng không đậu vui mừng kêu lên, cúi đầu lại nhìn thấy cái bụng trống của nàng, thần sắc của hắn tối sầm lại, thất vọng ra mặt, “Muội, mang thai, rồi! ?”

Hiểu được ý tứ của hắn, biết hắn đối với Cốc Nhược Vũ vẫn không cầm lòng được, Tề Hiểu Nhã chịu đựng ghen tỵ nổi lên, vô cùng mất hứng nhìn về phía Mai Hiển Diệu quát: “Ngươi đây là có ý gì! ?”

Mai Hiển Diệu không lên tiếng, từ đầu dựa vào nhà Mai phương hắn không dám có ý đồ hay biểu lộ sự bất mãn cùng không thích với Hiểu Nhã, nhưng vẫn chờ một ngày vuợt trội hơn, để hưu nàng ta.

“Ngươi. . . . . .” Tề Hiểu Nhã lúc này còn muốn tiếp tục phát hỏa, lại thấy Tề Hiểu Dũng chỉ ngón tay vào Cung sanh vẫn đi theo Cốc Lương Thừa, kinh ngạc nói: “Ngươi không phải là quản gia thủ phủ Tây Bắc sao! ?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cung sanh, sau đó nhớ tới thủ phủ Tây Bắc kia cũng họ Cốc, Mai phương lớn tiếng nói: “Làm sao có thể! ? Tiểu muội, các người rõ ràng đã bị lưu đày rồi, làm sao có thể trở thành thủ phủ Tây Bắc ! ?”

“Ai là tiểu muội của bà! Đừng loạn nhận người thân!” Mai bình căn bản không muốn nhận người tỷ tỷ, cùng với đám họ hàng thân thích này, may mắn Cốc lương thừa đối với mình rất tốt, nếu không đặt vào người khác, bị mẹ đẻ nhà thê tử mưu hại, còn không đem tất cả tức giận đến trên người thê tử, rồi hưu đi!

“Tiểu muội, sao muội lại nói như vậy! Muội phu, đệ . . . . .” Mai Minh vừa nghe tiểu muội cùng muội phu là thủ phủ Tây Bắc, trong lòng lúc này đang cân nhắc tìm lý do làm cho bọn họ tha thứ chuyện năm đó, để giống như trước kia không ngừng nhận được lợi ích từ bọn họ.

“Ai là tiểu muội với muội phu của ông, ông đừng có gọi bậy!” bà sao lại có loại huynh trưởng không biết liêm sỉ như thế! Mai bình không nghĩ tới bọn họ lại biết thân phận của mình, còn Mai Minh lúc này lại có biểu tình muốn đi từ từ đến, làm cho Mai Bình cả người phát run.

“Tiểu muội, muội làm sao có thể như vậy, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, thì chúng ta vẫn có huyết thống huynh muội, chuyện ấy muội không thể phủ nhận được. Muội hãy để cho muội phu nói. . . . . .” Đến phiên Mai nhân nói, ông còn nghĩ rằng vợ chồng Cốc thị vẫn dễ dụ giống như trước đây.

“Ai là muội phu của ông! Ít nhận nhầm thân nhân đi! Chúng ta không biết các người, các người nhận lầm người rồi!” Cốc Lương Thừa trầm giọng nói, ông nhớ rõ con rể đã nói qua, tuyệt đối không thừa nhận mình là người ở Vân Châu Nam lăng, sợ lại đưa tới tai họa, còn liên lụy đến con rể. Mặt khác lần này ông quả thực không chịu nổi người nhà mẹ đẻ thê tử, tại sao lại có người da mặt có thể dày đến trình độ này, làm như chưa bao giờ có chuyện gì phát sinh lại mang quan hệ họ hàng ra.

“Lão thái gia, vị này là Lễ bộ lang trung từng đến quý phủ muốn cầu kiến lão thái gia, chỉ là bốn người kia đã cầu kiến gặp nhiều lần, nhưng lão thái gia cùng lão phu nhân cũng không nguyện gặp, uổng phí nửa ngày đợi ở cửa!” Cung sanh bỗng nhiên xen vào, chỉ vào Tề Hiểu Dũng nói, “Thuộc hạ cho rằng những người này có thể là người nhà của hắn, hơn nữa, dường như rất muốn quen biết cùng với lão thái gia, lúc này không nhịn nổi nói lung tung.”

“Ngươi nói cái gì! ?” Tề Hiểu An nghe người ta nói bọn họ như vậy, từ trước đến nay vốn ngốc nghếch, tôn trọng bạo lực hắn nhất thời thẹn quá hoá giận, xông lên giống như muốn đánh một nô bộc vậy

“Ba “ một tiếng, cực kỳ vang dội, trên mặt Tề Hiểu An đã xuất hiện thêm một bàn tay, người lui lại vài bước, đựơc người nhà phía sau đỡ lấy.

Chỉ thấy Cung Thi San ưu nhã đem tay ngọc thon thon thu hồi, còn lấy ra một cái khăn nhỏ, lau lau tay, sau đó, để cho nó tung bay, đột nhiên, rơi xuống đất, không cần!

“Ngươi dám đánh ta! ?” Tề Hiểu An giận không thể tiết, sau khi đứng vững, vận hết sức chờ phát động, chuẩn bị lại xông lên, nhưng lần này lại thay đổi mục tiêu.

“Uh.” Cung Thi San gật gật đầu, “Ta không những dám đánh ngươi, ta còn dám đạp ngươi!” Lời vừa dứt, Tề Hiểu An lúc này vẫn chưa thể xông lên lần thứ hai, đã thấy thân hình Cung Thi San nhoáng lên một cái, đến trước người hắn, mọi người mấy nhà Tề Mai còn không kịp phản ứng, trong tửu lâu liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Tề Hiểu An đã ôm bộ phận quan trọng, đau đớn tới mức té trên mặt đất không ngừng lăn lộn ở bên trong, lại nhìn Cung Thi San, đã trở về bên người Cốc Nhược Vũ, vẫn lạnh lùng như trước, không một chút cảm giác mình đã làm gì, hiển nhiên, loại chuyện này nàng đã làm rất nhiều lần, thật sự là đã rất thuần thục.

“Thật là, ai kêu ngươi không có mắt thiếu chút nữa đụng vào phu nhân của chúng ta, vạn nhất chủ nhân nho nhỏ của chúng ta bị kinh hách, ngươi phụ trách có được không hả?” Cung Thiên Li ở một bên nói mát, còn đối với hành vi của Cung Thi San khiến cho Cốc Nhược Vũ trợn mắt há hốc mồm có chút so đo, chủ nhân nho nhỏ trong ý tứ của các nàng chính là cái vẫn còn trong bụng mà mọi người thường gọi là thai nhi.

Đám người Tề Hiểu Dũng đi đỡ Tề Hiểu An, Tề Hiểu Hổ lúc này mặt đen như một tờ giấy, vung tay lên, ra hiệu người hầu nhà bọn hắn đi lên đánh người.

Vì thế, một trận hỗn chiến bắt đầu, đối phương trên mặt hầm hầm, người đông thế mạnh, còn bên này chỉ vẻn vẹn có hai nữ. Gặp hoạ chưởng quầy cùng tiểu nhị ở một bên thiếu chút nữa phun nước mắt, làm sao hôm nay lại gặp phải chuyện này, có một bên là tuyệt đối đắc tội không nổi.

Ba người Cốc gia ngây người sau đó được Cung sanh dẫn dắt theo hộ vệ vây quanh, bảo vệ, ba người khẽ nhếch miệng kinh ngạc nhìn Cung Thiên Li cùng Cung Thi San kia không chút nào nương tay mà hạ thủ đánh người, Phượng thúy thì ở bên cạnh hò hét trợ uy, sợ các nàng ra tay không đủ ngoan độc.

Hừ hừ, tuy nói Chúa thượng không cho hai người các nàng chõ mõm vào, nhưng kẻ thù của tông chủ phu nhân nhà mình, thì tông chủ đại nhân của các nàng tuyệt đối sẽ không tức giận!

Ngay lúc Cung Thiên Li cùng Cung Thi San đang đánh đến vui vẻ, khi đánh xong người hầu muốn đánh tới người Tề gia thì từ bên ngoài tửu lâu xuất hiện rất nhiều quan binh. Đầu lĩnh vừa thấy tình cảnh trong lâu, cảm thấy bất ngờ, la lớn: “Các ngươi đang làm cái gì vậy! Bắt lại toàn bộ cho ta!”

Ba người Cốc gia vô cùng khẩn trương, người Tề gia thì liền thu tay lại, thoáng nhìn quan binh Cung Thiên Li cùng Cung Thi San cũng không nhanh không chậm đánh thêm một chút những người gần nhất bên cạnh Tề Hiểu Hổ cùng Tề Hiểu Dũng, sau đó mới về đến bên người Cốc Nhược Vũ.

“Tới vừa vặn, bọn họ là khâm phạm của triều đình, là phạm nhân đã bị lưu đày đến phía tây biên cảnh lại trốn thoát!” Vẫn không nói chuyện Tề Tăng Phú vừa mở miệng đã giở trò, chỉ ngón tay vào người Cốc gia, ý bảo quan binh vừa vặn có thể bắt lấy bọn họ, ông ta không hề lo lắng nhóm người nhà mình sẽ như thế nào, thật sự không được nữa sẽ mang Phượng Hiên ra dùng.

Khâm phạm của triều đình? Đầu lĩnh quan binh Vu Uy vừa nghe thấy, lập tức nhìn về phía người Cốc gia, đang muốn làm gì thì thấy Cung Thi San lạnh như băng nói: “Bớt lo chuyện người khác!” Nói xong, nàng bỗng nhiên giơ kiếm trong tay ra, đưa vỏ kiếm chuyển hướng về phía Vu uy, để cho hắn tinh tường nhìn thấy gia huy của Cung thị ở phía trên.

Tuy rằng Cung thị đã sớm rời khỏi triều chính, nhưng ai cũng biết mẫu thân của Phượng hiên xuất thân từ Cung thị, hơn nữa Phượng thúy lúc này cũng đưa ống tay áo có thêu gia huy của Phượng thị ra cho Vu uy xem, còn nói thêm một câu: “Cách xa phu nhân nhà ta ra một chút, nếu kinh hách đến phu nhân, để cho thai nhi trong bụng có gì bất trắc, chọc giận chủ tử nhà ta, thì chưa chắc ngươi có thể chịu đựng được !”

Đối phương hoá ra lại đến từ hai gia tộc, Vũ uy trong lòng cả kinh nhìn thấy mọi người vòng quanh một nữ tử đang mang thai, nhớ tới đã từng nghe nói qua chuyện phu nhân Phượng đại nhân mang thai, lúc này, hắn cung kính thi lễ nói: “Thật xin lỗi, không biết là ngài, thất lễ!” Nói xong, chuyển hướng người nhà Tề Mai, vẫy tay để cho người của mình bắt họ lại

Người nhà Tề, Mai đang buồn bực rốt cuộc Cung Thi San cùng Phượng thúy đưa cho Vu Uy xem cái gì, Cốc Nhược Vũ đã gả cho đại nhân vật nào thì thấy quan binh đã chạy tới chỗ bọn họ, muốn bắt bọn họ. Lúc bọn họ vừa định nói ra thân phận của mình, cãi lại, giãy dụa thì nghe thấy Cốc Nhược Vũ nói: “Vị quan gia này, chúng ta chỉ có chút tranh chấp, không có chuyện gì lớn, có thể xin ngài buông tha cho bọn họ, những đồ vật bị hư hỏng trong tửu lâu này, chúng ta đều sẽ bồi thường .”

A? Phu nhân của các nàng đây là tâm địa gì a! Thiện lương quá đi! đám người Cung Thiên Li khóe miệng co giật, rất muốn hôn mê bất tỉnh, người bình thường nếu nhìn thấy kẻ thù gặp chuyện không may, hẳn là đã vỗ tay bảo hay, tốt nhất có thể tưới thêm dầu vào lửa làm cho đối phương thảm hại hơn nữa? Thấy phu nhân Phượng Hiên đã vậy còn quá ôn hòa, Vu uy vội vàng không dám, sai người thả người ra, còn không kịp đợi Tề, Mai mấy nhà đứng vững đã thấy hắn hỏi: “Ai là Lễ bộ lang trung Tề Hiểu Dũng?”

“Là ta, có chuyện gì a?” Tề Hiểu Dũng hoài nghi nhìn về phía Vu Uy, trong lòng buồn bực.

“Bắt lại cho ta!” Ra lệnh một tiếng, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy Tề Hiểu Dũng bị bắt lại.

“Đây là có chuyện gì, các ngươi sao lại bắt loạn người như thế! ?” Phản ứng nhanh nhất Tề Hiểu Hổ cả giận nói.

“Ta nhận mệnh của Hình bộ thượng thư, tiến đến tróc nã phạm nhân Thôi Nhân Quý cùng đồng đảng Tề Hiểu Dũng. Tránh ra! Vu uy ra hiệu cho thủ hạ bắt người đi.

Nữ nhi Thôi Nhân Quý lúc này liền ngất đi, Mai phương hoang mang lo sợ nhìn về phía Tề Tăng Phú. Biến đổi nhanh như thế, đám người Tề Hiểu Hổ cũng hoảng sợ không biết làm sao.

Thấy người nhà gặp chuyện không may, người Cốc gia lúc này mềm lòng, cừu hận trước đây bị vứt đi không thấy bóng dáng, Mai Bình có lòng tốt dò hỏi: “Hiểu dũng đã làm sai chuyện gì sao?” Đang nghĩ không biết con rể nhà mình có giúp đỡ hay không.

“Muội đang nghĩ chê cười ta có phải hay không! ? Nói cho muội biết, đừng có nằm mộng! Con ta tuyệt đối sẽ không có việc gì!” phản ứng của Mai phương giống như con nhím.

“Tỷ này, Bình nhi chỉ muốn hỏi một chút xem chúng ta có khả năng giúp đỡ việc gì hay không !” Cốc lương thừa cau mày, “Nếu như không nghiêm trọng, chúng ta sẽ nhờ con rể ta xem có thể giúp đỡ một chút hay không, con rể ta là. . . . . .” Lại bộ Thượng Thư Phượng hiên, Cốc Lương Thừa chưa kịp nói sáu từ này, đã bị một giọng nam kêu sợ hãi đánh gãy, không dám nói ra .

Hoá ra là Cung sanh nghe thấy hai vị chủ tử hiền lành này thiếu chút nữa nói ra tên chúa thượng, lập tức kêu lên: “Phu nhân! Ngài lại đau bụng rồi!”

Vợ chồng Cốc thị vừa nghe thấy nữ nhi đau bụng, lúc này không nghĩ gì nữa, vội vàng nhìn về phía Cốc Nhược Vũ. Vẫn chuyên chú nghe cha mẹ nói chuyện Cốc Nhược Vũ phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn mình, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền bối rối, khẩn trương hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ai da, phu nhân, ngài đau bụng, nhanh chóng trở về phủ tìm đại phu nhìn xem!” Cung Thiên Li lập tức hiểu được ý của Cung sanh, ầm ầm ỹ ỹ kêu lên.

Nàng đau bụng? Không có a! vẻ mặt Cốc Nhược Vũ không hiểu nhìn Cung Thiên Li, không tiếng động chỉ vào mình hỏi: ta?

“Đúng vậy, phu nhân, ngài vừa bỗng nhiên nói đau bụng!” Phượng Thúy nói như có chuyện lạ.

Nàng có nói chuyện đấy sao? Không thể nào! Cốc Nhược Vũ kinh ngạc nhìn Phượng thúy, trên đỉnh đầu mình giống như có chim nhỏ bay quanh, không biết các nàng đang diễn cái gì.

Cung Thi San ngay cả nói cũng không cần, trực tiếp mang theo Cốc Nhược Vũ chạy lấy người.

Lúc này, nếu Phượng hiên ở đây, thấy nương tử thân ái của hắn trợn mắt to tràn đầy nghi vấn, vẻ mặt hồn nhiên, còn có chút ngốc nghếch bị người ta lôi đi, nhất định sẽ nhịn không được kéo nàng vào trong lòng, mãnh liệt hôn. Chỉ tiếc, hắn không ở đây, cho nên bỏ qua một chuyện tốt như thế .

Thân thể nữ nhi không khoẻ, vợ chồng Cốc thị làm sao còn quản được chuyện của người khác, vội vàng đuổi theo, cùng nhau chạy lấy người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện