No rồi! đây có thể xem là bữa ăn ngon
nhất từ lúc sinh ra đến giờ mà Cốc Lượng được ăn! Tiểu oa nhi thỏa mãn
sờ sờ cái bụng nhỏ tròn vo, mở to ánh mắt tròn tròn nhìn trái nhìn phải. Giọng nói trên bàn cơm đã không còn, chỉ thấy mẫu thân “xinh đẹp” của
nó đang cúi đầu cố gắng tiêu diệt núi thức ăn nhỏ trước mặt nàng, còn
người cha “khó coi” của nó lại vừa ăn vừa không quên thêm đồ ăn vào bên
trong chén của mẹ nó, cố gắng bảo trì ngọn “núi nhỏ” này, mà bản thân
tiểu oa nhi, thỉnh thoảng khụ hai tiếng để tranh thủ một chút đồng tình
từ người trên bàn.
Tiểu oa nhi nhìn cha mẹ xong, lại nhìn một bàn người bên kia, ánh mắt bỗng nHiên dừng lại trên một thân ảnh, thầm hừ một tiếng, mình đã từng thấy ông ta! Bé đảo con ngươi một vòng, bò xuống, bước từng bước chân ngắn đáng yêu, đi đến chỗ”kẻ thù” là Phượng Tiêu. Tiểu hài tử nhỏ nhắn vừa đến bên cạnh hắn liền dừng lại, ngửa đầu, cười! Nụ cười rất vô tội, rất hồn nHiên, rất “ngây thơ” !
Nghe thấy tiếng ho khan đáng thương, Phượng Tiêu liền cúi đầu nhìn về phía phát ra tiếng ho đấy, ánh mặt sáng lên, là tiểu tông chủ đáng yêu! Lại vừa thấy bàn tay nhỏ bé túm vạt áo của hắn, nhất thời, trong lòng Phượng Tiêu vui lên, nhịn không được xoay người bế tiểu oa nhi lên.
Bọn người trưởng lão vẫn đang nhìn bàn Tông chủ bên kia, lúc này bỗng nHiên không thấy Thiếu tông chủ, lại nhìn qua, mọi người tâm hoa nộ phóng ( mở cờ trong bụng), Thiếu tông chủ thế nhưng lại chủ động đến bàn bọn họ, đang định thừa lúc tông chủ còn chưa phát hiện, nhanh chóng ôm nó một cái, nào biết đã bị Phượng Tiêu đoạt trước, các trưởng lão dùng ánh mắt cưỡng bức Phượng Tiêu giao tiểu oa nhi qua
Không có cách nào khác, ai bảo ở đây hắn có địa vị thấp nhất chứ, Phượng Tiêu thành thành thật thật định đem Thiếu tông chủ giao cho Cung Thượng Quỳnh, nào biết Tiểu Cốc Lượng dùng cánh tay ôm sát cổ của hắn không chịu thả, thấy thế, mọi người đành phải bất đắc dĩ, chỉ có Phượng Tiêu là trong lòng vụng trộm vui mừng, ha ha, xem ra Thiếu tông chủ nhà hắn thích hắn!
Nhìn tiểu tông chủ trong lòng, Phượng Tiêu cảm thán, vẫn là Thiếu tông chủ đáng yêu, hắn rốt cục cũng may mắn nhìn thấy “Tông chủ” hồn nHiên ngây thơ là như thế nào! Ha ha! A! Đau!
Phượng Tiêu phát hiện da đầu truyền đến cảm giác đau đớn, đều do bàn tay nhỏ bé của tiểu oa nhi “vô tội” túm vài cọng tóc của hắn, cho rằng thiếu tông chủ không cẩn thận. Lúc tiểu oa nhi đối với hắn bày ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, Phượng Tiêu không phòng bị thân thiết quay ra cười, sau đó, bàn tay nhỏ bé “vô tội” kia tiếp tục “lơ đãng” nắm lấy vài cọng tóc của Phượng tiêu, rất “không cẩn thận” lại kéo, ai cho ngươi đuổi theo cha ta, đại phôi đản!
Một lần là không cẩn thận, hai lần là ngoài ý muốn, ít nhiều có thể bởi vì nụ cười của tiểu oa nhi cùng với tuổi của nó mà cho rằng nó trẻ con, thích đùa, nhưng mà Phượng Tiêu không phải người khác, vào lần thứ tư tóc bị kéo, hắn liền hiểu được, là Phượng Tiêu hắn nhất định đã đắc tội với vị Thiếu tông chủ này lúc nào rồi!
Được rồi, lần này mặc dù không giống tông chủ đặt thứ gì đó lên đỉnh đầu hắn, nhưng lại là làm cho đỉnh đầu hắn không còn gì, trở thành đất cằn sỏi đá! Ô ô, chủ tử nhà hắn bất luận lớn hay là nhỏ đều đáng sợ, chỉ cần bày ra khuôn mặt tuyệt mỹ, thì tuyệt đối không có khả năng hồn nHiên ngây thơ!
Ngay lúc Phượng Tiêu trong lòng buồn bã kêu đau, cảm giác tóc tùy thời đều có thể bị bức sạch thì Cốc Nhược Vũ cùng Phượng Hiên rốt cục cũng đã ăn xong. Phượng Hiên biết con trai bảo bối tuyệt đối không phải vô cớ qua bên kia, không muốn quản, để mặc cho nhi tử mình vui vẻ, nhưng Cốc Nhược Vũ sẽ không thế, thấy nhi tử bị người xa lạ ôm thì thôi, nhưng nàng chú ý thấy tay của nhi tử ở trên đầu người ta dùng sức kéo, làm sao có thể để nó tiếp tục?!
Nàng vội vàng đi tới, ôm trở về nhi tử, xin lỗi nói : “Thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện.” Tiểu oa nhi không hiểu chuyện trong miệng nàng tuy bị mẫu thân ôm trở về, nhưng bàn tay nhỏ bé lại không chịu buông tóc của Phượng Tiêu, Cốc Nhược Vũ có phần xấu hổ, uy hiếp nhi tử nói, “Lượng nhi, buông tay ra, nếu không mẹ sẽ tức giận nha!”
Vừa nghe mẹ sẽ tức giận, Tiểu Cốc lượng nhanh chóng bỏ ra, nhưng vẫn muốn giải thích: “Mẹ, hắn là trứng thối! Ngày đó. . . . . .” Miệng Tiểu oa nhi bị Phượng Hiên vội vàng che lại, chỉ sợ con nói ra ngày đó truy tìm bọn họ, Cốc Nhược Vũ ngày đó là theo bên người Phượng Hiên vội vàng chạy trốn, không phát hiện ra Phượng Tiêu, cho nên không biết hắn, nàng không hiểu nhìn nhi tử cùng trượng phu, tiểu oa nhi bị cha che miệng, liền hiểu rõ cha không cho nói, vội lắc đầu nói không có việc gì.
Ô ô, hắn trở thành trứng thối lúc nào? Phượng Tiêu cảm thấy thực sự oan uổng, Phượng Hiên chuẩn bị chạy lấy người, quơ quơ tay phải đối với hắn, lại duỗi tay trái, Phượng Tiêu nghĩ nửa ngày mới hiểu ra, trong tay tông chủ nhà hắn không có cây quạt, hỏi hắn về cây quạt, kêu hắn nhớ rõ mang theo.
Vì thế, Cốc Nhược Vũ sau khi nói vài tiếng xin lỗi, một nhà ba người chuẩn bị chạy lấy người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nàng xin lỗi người nọ, cảm thấy người nọ hình như không dám nhận xin lỗi của mình, dường như còn rất cung kính với mình? Còn có lúc ba người nhà mình xuống lầu, mọi người ở bàn kia hình như đều đứng lên nhìn theo? A! Nhất định là ảo giác!
Sau khi xuống lầu, thoáng nhìn tiểu nhị một bên, lực chú ý của Cốc Nhược Vũ bị dời đi, hỏi Phượng Hiên bên phải nàng: “Chúng ta cứ như vậy đi, có thể chứ?” Thật sự miễn phí sao? “Khách quan, mời đi!” Điếm tiểu nhị đúng lúc tới nói một câu.
A? Thực sự miễn phí! Cốc Nhược Vũ cảm thấy rất quái dị, nàng không nghĩ sẽ gặp được chuyện tốt thế này, nhưng, trên đường đi đến biên giới phía tây, không biết vận khí có tốt được như vậy không, hay lại gặp chuyện gì nữa, nhưng việc gặp đựơc chuyện miễn phí này, khiến cho nàng kinh ngạc, vui sướng, hưng phấn, cuối cùng quá nhiều cảm xúc đè ép lên nhau, biến thành lơ là, giống như chuyện bình thường, không có cảm giác .
Ba người chân trước vừa đi, mọi người bắt đầu lý giải những lời nói của Phượng Hiên, cuối cùng, vẫn là Phượng Tiêu lý giải toàn bộ một cách thông suốt nhất. Vì thế, tính cả Phượng Tiêu cùng Phượng Địch và hộ vệ của Tông chủ Phượng thị, Cung gia còn phái xuất hộ vệ của Cung thị âm thầm bảo hộ cả nhà tông chủ, hơn nữa Cung Như Tích còn dẫn theo một đám thị vệ tinh anh đuổi theo, bởi vì tông chủ nhà ông yêu cầu riêng chuyện này, e là muốn đề phòng chuyện gì phát sinh. Mặt khác trên đường đi biên cảnh toàn bộ những nơi thuộc sản nghiệp của Cung thị đều nhận được mật lệnh cẩn thận tiếp đãi tông chủ đại giá. Mật thám của Cung thị lại tập trung điều tra những kẻ Phương thị hại phu nhân sinh non, đồng thời điều tra rõ toàn bộ thân thích của phu nhân, ngay cả nhược điểm cũng phải kể rõ ràng. Về phần thuốc cùng cây quạt, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch sẽ tìm cơ hội giao cho Phượng Hiên, lần này đi về phía tây, mọi sự đều được chuẩn bị thỏa đáng!
Người Cung gia đoán không lầm, Phượng Hiên sai Cung gia phái một nhóm người đi theo hắn, là muốn phòng Phượng Trọng Nam. Hắn biết quy tắc của Phượng thị, con nối dõi của tông chủ kế nhiệm, tùy thời sẽ bị người dã tâm bừng bừng kéo xuống, mấy năm nay hắn đều dựa vào việc tạo áp lực, thủ đoạn cao siêu làm cho người bộ tộc Phượng thị ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng quyền lực ngày trước của hắn, nay đã bị Hoàng Thượng bãi chức, mà Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân một người là Thừa tướng, một người là Thượng Thư, có thể tưởng tượng được, hai người họ hận mình thấu xương như thế nào, hai người chẳng lẽ lại không muốn mượn cơ hội này để đoạt lại quyền lợi trong tộc ngày xưa, hơn nữa từ trước đến nay nhìn quyền không nhìn người,người trong bộ tộc Phượng thị nhất định sẽ đứng về phía bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân hắn đem theo những hộ vệ trung thành của hắn ở Phượng thị, miễn cho sau khi trở về, đều đã bị giết chết.
Đối với sự kiện này, nguyên bản Phượng Hiên cũng không lo lắng một chút nào, dám một mình đi trước gặp muội tử. Hắn nghĩ cho dù Phượng Trọng Nam phái người đuổi giết mình, thì cũng không sợ, hắn cũng xem nhẹ cái tên mèo ba chân Ngự THiên Lan kia, hắn và muội tử hai người hợp lực lại cũng đủ giết sạch toàn bộ đám người dám bén mảng đến, mặt khác hắn hy vọng Phượng Trọng Nam thông minh thì đừng có chọc mình, nếu không thì đừng trách hắn không lưu tình, từng giết chết một Phượng Thiếu Xuyên, nay hắn cũng có thể loại bỏ Phượng Thiếu Vân.
Nhưng ngoài ý muốn chính là Cốc Nhược Vũ cùng Tiểu Cốc Lượng đột nHiên xuất hiện, Phượng Hiên không muốn lấy sinh mệnh người trong lòng cùng nhi tử ra đùa giỡn, hắn dùng thái độ khác với ngày thường mà kêu một đám người âm thầm theo phía sau mình, may mắn hắn đã chuẩn bị, nếu không phỏng chừng không phải hắn chết, thì hai mẹ con cũng khó giữ được tánh mạng.
Ngày đó Hoàng Thượng hạ thánh chỉ xuống, phụ tử Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân đã bắt đầu lên kế hoạch. Trưởng lão Phượng thị cùng với người trong tộc, quả nHiên không ngoài sở liệu của Phượng Hiên, nháy mắt đã quay về hai người có quyền thế. Nhưng mà, bọn họ vẫn kiêng kị năng lực của Phượng Hiên, vạn nhất có một ngày hắn ngóc đầu trở lại, một lần nữa trở lại trong triều, như vậy, theo tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không buông tha cho đám người phản bội này, cho nên mọi người không dám trực tiếp để cho Phượng Trọng Nam một lần nữa trở lại vị trí tông chủ hoặc là đem vị trí giao cho Phượng Thiếu Vân, mà là ra một điều kiện, đó là chỉ cần làm cho Phượng Hiên chết, nhằm chấm dứt hậu hoạn!
Lúc này, hai phụ tử đã mướn năm đội sát thủ, các trưởng lão Phượng thị cũng phái người hỗ trợ hai phụ tử, họ cần phải giết chết Phượng Hiên!
Nhưng mà, đám người được phái đi này hoàn toàn bị thất lạc bởi vì Phượng Hiên trốn đông trốn tây, khiến một nhà ba người Phượng Hiên trên đường đi về phía tây, nửa đoạn đầu bình an vô sự, nửa đoạn sau, mới bắt đầu mạo hiểm liên tục.
Ban đêm, trở lại nhà ở của đại thẩm, Phượng Hiên thừa lúc cả nhà đại thẩm đều ngủ, nương tử cùng nhi tử thân yêu cũng đang ngủ ngon lành, liền đi ra sân.
Không đến một lúc sau, hai nhân ảnh xuất hiện ở trong viện, quỳ xuống trước mặt hắn, bẩm báo những chuyện đã được dặn dò
Phượng Hiên vừa lòng gật đầu, bổ sung một chút nói : “Hai người các ngươi đứng lên đi! Mặt khác nếu xảy ra chuyện gì, Thiếu tông chủ cùng phu nhân buộc phải rời khỏi ta, thì toàn bộ hộ vệ của Phượng thị bảo vệ Thiếu tông chủ, hộ vệ Cung thị toàn lực bảo vệ phu nhân, biết không?” Dĩ nHiên, đây chỉ là để ngừa vạn nhất, hắn sẽ không để cho hai mẹ con rời khỏi tầm mắt của mình .
“Dạ!” Phượng Tiêu cùng Phượng Địch lên tiếng trả lời rồi đứng lên, hai người đều cầm một cái túi lớn.
Phượng Tiêu hỏi: “Chúa thượng, thuốc này để chỗ nào?”
“Nhiều như vậy sao, vậy thì ta làm sao giải thích được với phu nhân lấy ra từ đâu?! Đặt hết ở bên người các ngươi đi, cùng nhau đi về phía tây biên cảnh. Um, ta lấy trước một ít là được rồi, chờ dùng hết rồi lấy thêm!” Nói xong, Phượng Hiên mở túi đồ ra, nương theo ánh trăng, lật tới lật lui, nghĩ đến vết thương trên mặt Cốc Nhược Vũ đã quá nặng, lại thêm không có tiền, đại phu không thể chữa trị tốt, nghĩ tới nghĩ lui, Phượng Hiên cầm một ít lọ thuốc mỡ, um, trước tiên dùng cái này là được rồi! Hắn thật sự rất giỏi tiên đoán chuyện tương lại, nên kêu ông nuôi chế nhiều thuốc như vậy!
Lấy được thuốc, tiếp nhận cây quạt mà hắn muốn, Phượng Hiên khoát tay, cho hai người lui ra, sau đó hắn vào nhà, vô cùng hứng thú, cẩn thận đem thuốc bôi thuốc lên khuôn mặt quen thuộc của Cốc Nhược Vũ. Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cân xứng của Cốc Nhược Vũ toàn là thuốc mỡ đen tuyền, tản ra mùi hương kì lạ, có thể tưởng tượng được, sáng ngày mai thức dậy, người nào đó nhất định sẽ vô cùng kích động!
Sau khi hoàn thành nghiệp lớn, Phượng Hiên hài lòng thu hồi lọ thuốc lại, ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà đen thui của Cốc Nhược Vũ, tình yêu lại nhiều thêm. Rồi lại nhìn đến Tiểu Cốc Lượng trong lòng, Phượng Hiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, cảm thấy hơi chán nản, bé con này, đêm nay náo loạn đòi ngủ với mẫu thân, hại hắn chỉ có thể nhìn nương tử thân yêu mà không được chạm vào! Nhưng, hắn vẫn thực sự yêu đứa con trai này, Phượng Hiên hắn tuyệt đối sẽ là một người cha tốt, dĩ nHiên, ha ha, cũng là một người chồng tốt!
Phượng Hiên nhìn hai mẹ con đến khi cảm thấy mỹ mãn mới nằm xuống, ôm hai mẹ con vào lòng, chưa đến một lúc đã tiến vào mộng đẹp.
Cứ như vậy, bắt đầu đi chung đường, thời kỳ cực khổ của người Cốc gia thiện lương sắp qua, đồng thời cũng sắp mừng ngày đoàn viên! Mà tiểu ác ma sau khi gặp lại nhạc phụ cùng nhạc mẫu đại nhân, trên đầu lập tức xuất hiện đầy cục u!
Tiểu oa nhi nhìn cha mẹ xong, lại nhìn một bàn người bên kia, ánh mắt bỗng nHiên dừng lại trên một thân ảnh, thầm hừ một tiếng, mình đã từng thấy ông ta! Bé đảo con ngươi một vòng, bò xuống, bước từng bước chân ngắn đáng yêu, đi đến chỗ”kẻ thù” là Phượng Tiêu. Tiểu hài tử nhỏ nhắn vừa đến bên cạnh hắn liền dừng lại, ngửa đầu, cười! Nụ cười rất vô tội, rất hồn nHiên, rất “ngây thơ” !
Nghe thấy tiếng ho khan đáng thương, Phượng Tiêu liền cúi đầu nhìn về phía phát ra tiếng ho đấy, ánh mặt sáng lên, là tiểu tông chủ đáng yêu! Lại vừa thấy bàn tay nhỏ bé túm vạt áo của hắn, nhất thời, trong lòng Phượng Tiêu vui lên, nhịn không được xoay người bế tiểu oa nhi lên.
Bọn người trưởng lão vẫn đang nhìn bàn Tông chủ bên kia, lúc này bỗng nHiên không thấy Thiếu tông chủ, lại nhìn qua, mọi người tâm hoa nộ phóng ( mở cờ trong bụng), Thiếu tông chủ thế nhưng lại chủ động đến bàn bọn họ, đang định thừa lúc tông chủ còn chưa phát hiện, nhanh chóng ôm nó một cái, nào biết đã bị Phượng Tiêu đoạt trước, các trưởng lão dùng ánh mắt cưỡng bức Phượng Tiêu giao tiểu oa nhi qua
Không có cách nào khác, ai bảo ở đây hắn có địa vị thấp nhất chứ, Phượng Tiêu thành thành thật thật định đem Thiếu tông chủ giao cho Cung Thượng Quỳnh, nào biết Tiểu Cốc Lượng dùng cánh tay ôm sát cổ của hắn không chịu thả, thấy thế, mọi người đành phải bất đắc dĩ, chỉ có Phượng Tiêu là trong lòng vụng trộm vui mừng, ha ha, xem ra Thiếu tông chủ nhà hắn thích hắn!
Nhìn tiểu tông chủ trong lòng, Phượng Tiêu cảm thán, vẫn là Thiếu tông chủ đáng yêu, hắn rốt cục cũng may mắn nhìn thấy “Tông chủ” hồn nHiên ngây thơ là như thế nào! Ha ha! A! Đau!
Phượng Tiêu phát hiện da đầu truyền đến cảm giác đau đớn, đều do bàn tay nhỏ bé của tiểu oa nhi “vô tội” túm vài cọng tóc của hắn, cho rằng thiếu tông chủ không cẩn thận. Lúc tiểu oa nhi đối với hắn bày ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, Phượng Tiêu không phòng bị thân thiết quay ra cười, sau đó, bàn tay nhỏ bé “vô tội” kia tiếp tục “lơ đãng” nắm lấy vài cọng tóc của Phượng tiêu, rất “không cẩn thận” lại kéo, ai cho ngươi đuổi theo cha ta, đại phôi đản!
Một lần là không cẩn thận, hai lần là ngoài ý muốn, ít nhiều có thể bởi vì nụ cười của tiểu oa nhi cùng với tuổi của nó mà cho rằng nó trẻ con, thích đùa, nhưng mà Phượng Tiêu không phải người khác, vào lần thứ tư tóc bị kéo, hắn liền hiểu được, là Phượng Tiêu hắn nhất định đã đắc tội với vị Thiếu tông chủ này lúc nào rồi!
Được rồi, lần này mặc dù không giống tông chủ đặt thứ gì đó lên đỉnh đầu hắn, nhưng lại là làm cho đỉnh đầu hắn không còn gì, trở thành đất cằn sỏi đá! Ô ô, chủ tử nhà hắn bất luận lớn hay là nhỏ đều đáng sợ, chỉ cần bày ra khuôn mặt tuyệt mỹ, thì tuyệt đối không có khả năng hồn nHiên ngây thơ!
Ngay lúc Phượng Tiêu trong lòng buồn bã kêu đau, cảm giác tóc tùy thời đều có thể bị bức sạch thì Cốc Nhược Vũ cùng Phượng Hiên rốt cục cũng đã ăn xong. Phượng Hiên biết con trai bảo bối tuyệt đối không phải vô cớ qua bên kia, không muốn quản, để mặc cho nhi tử mình vui vẻ, nhưng Cốc Nhược Vũ sẽ không thế, thấy nhi tử bị người xa lạ ôm thì thôi, nhưng nàng chú ý thấy tay của nhi tử ở trên đầu người ta dùng sức kéo, làm sao có thể để nó tiếp tục?!
Nàng vội vàng đi tới, ôm trở về nhi tử, xin lỗi nói : “Thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện.” Tiểu oa nhi không hiểu chuyện trong miệng nàng tuy bị mẫu thân ôm trở về, nhưng bàn tay nhỏ bé lại không chịu buông tóc của Phượng Tiêu, Cốc Nhược Vũ có phần xấu hổ, uy hiếp nhi tử nói, “Lượng nhi, buông tay ra, nếu không mẹ sẽ tức giận nha!”
Vừa nghe mẹ sẽ tức giận, Tiểu Cốc lượng nhanh chóng bỏ ra, nhưng vẫn muốn giải thích: “Mẹ, hắn là trứng thối! Ngày đó. . . . . .” Miệng Tiểu oa nhi bị Phượng Hiên vội vàng che lại, chỉ sợ con nói ra ngày đó truy tìm bọn họ, Cốc Nhược Vũ ngày đó là theo bên người Phượng Hiên vội vàng chạy trốn, không phát hiện ra Phượng Tiêu, cho nên không biết hắn, nàng không hiểu nhìn nhi tử cùng trượng phu, tiểu oa nhi bị cha che miệng, liền hiểu rõ cha không cho nói, vội lắc đầu nói không có việc gì.
Ô ô, hắn trở thành trứng thối lúc nào? Phượng Tiêu cảm thấy thực sự oan uổng, Phượng Hiên chuẩn bị chạy lấy người, quơ quơ tay phải đối với hắn, lại duỗi tay trái, Phượng Tiêu nghĩ nửa ngày mới hiểu ra, trong tay tông chủ nhà hắn không có cây quạt, hỏi hắn về cây quạt, kêu hắn nhớ rõ mang theo.
Vì thế, Cốc Nhược Vũ sau khi nói vài tiếng xin lỗi, một nhà ba người chuẩn bị chạy lấy người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nàng xin lỗi người nọ, cảm thấy người nọ hình như không dám nhận xin lỗi của mình, dường như còn rất cung kính với mình? Còn có lúc ba người nhà mình xuống lầu, mọi người ở bàn kia hình như đều đứng lên nhìn theo? A! Nhất định là ảo giác!
Sau khi xuống lầu, thoáng nhìn tiểu nhị một bên, lực chú ý của Cốc Nhược Vũ bị dời đi, hỏi Phượng Hiên bên phải nàng: “Chúng ta cứ như vậy đi, có thể chứ?” Thật sự miễn phí sao? “Khách quan, mời đi!” Điếm tiểu nhị đúng lúc tới nói một câu.
A? Thực sự miễn phí! Cốc Nhược Vũ cảm thấy rất quái dị, nàng không nghĩ sẽ gặp được chuyện tốt thế này, nhưng, trên đường đi đến biên giới phía tây, không biết vận khí có tốt được như vậy không, hay lại gặp chuyện gì nữa, nhưng việc gặp đựơc chuyện miễn phí này, khiến cho nàng kinh ngạc, vui sướng, hưng phấn, cuối cùng quá nhiều cảm xúc đè ép lên nhau, biến thành lơ là, giống như chuyện bình thường, không có cảm giác .
Ba người chân trước vừa đi, mọi người bắt đầu lý giải những lời nói của Phượng Hiên, cuối cùng, vẫn là Phượng Tiêu lý giải toàn bộ một cách thông suốt nhất. Vì thế, tính cả Phượng Tiêu cùng Phượng Địch và hộ vệ của Tông chủ Phượng thị, Cung gia còn phái xuất hộ vệ của Cung thị âm thầm bảo hộ cả nhà tông chủ, hơn nữa Cung Như Tích còn dẫn theo một đám thị vệ tinh anh đuổi theo, bởi vì tông chủ nhà ông yêu cầu riêng chuyện này, e là muốn đề phòng chuyện gì phát sinh. Mặt khác trên đường đi biên cảnh toàn bộ những nơi thuộc sản nghiệp của Cung thị đều nhận được mật lệnh cẩn thận tiếp đãi tông chủ đại giá. Mật thám của Cung thị lại tập trung điều tra những kẻ Phương thị hại phu nhân sinh non, đồng thời điều tra rõ toàn bộ thân thích của phu nhân, ngay cả nhược điểm cũng phải kể rõ ràng. Về phần thuốc cùng cây quạt, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch sẽ tìm cơ hội giao cho Phượng Hiên, lần này đi về phía tây, mọi sự đều được chuẩn bị thỏa đáng!
Người Cung gia đoán không lầm, Phượng Hiên sai Cung gia phái một nhóm người đi theo hắn, là muốn phòng Phượng Trọng Nam. Hắn biết quy tắc của Phượng thị, con nối dõi của tông chủ kế nhiệm, tùy thời sẽ bị người dã tâm bừng bừng kéo xuống, mấy năm nay hắn đều dựa vào việc tạo áp lực, thủ đoạn cao siêu làm cho người bộ tộc Phượng thị ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng quyền lực ngày trước của hắn, nay đã bị Hoàng Thượng bãi chức, mà Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân một người là Thừa tướng, một người là Thượng Thư, có thể tưởng tượng được, hai người họ hận mình thấu xương như thế nào, hai người chẳng lẽ lại không muốn mượn cơ hội này để đoạt lại quyền lợi trong tộc ngày xưa, hơn nữa từ trước đến nay nhìn quyền không nhìn người,người trong bộ tộc Phượng thị nhất định sẽ đứng về phía bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân hắn đem theo những hộ vệ trung thành của hắn ở Phượng thị, miễn cho sau khi trở về, đều đã bị giết chết.
Đối với sự kiện này, nguyên bản Phượng Hiên cũng không lo lắng một chút nào, dám một mình đi trước gặp muội tử. Hắn nghĩ cho dù Phượng Trọng Nam phái người đuổi giết mình, thì cũng không sợ, hắn cũng xem nhẹ cái tên mèo ba chân Ngự THiên Lan kia, hắn và muội tử hai người hợp lực lại cũng đủ giết sạch toàn bộ đám người dám bén mảng đến, mặt khác hắn hy vọng Phượng Trọng Nam thông minh thì đừng có chọc mình, nếu không thì đừng trách hắn không lưu tình, từng giết chết một Phượng Thiếu Xuyên, nay hắn cũng có thể loại bỏ Phượng Thiếu Vân.
Nhưng ngoài ý muốn chính là Cốc Nhược Vũ cùng Tiểu Cốc Lượng đột nHiên xuất hiện, Phượng Hiên không muốn lấy sinh mệnh người trong lòng cùng nhi tử ra đùa giỡn, hắn dùng thái độ khác với ngày thường mà kêu một đám người âm thầm theo phía sau mình, may mắn hắn đã chuẩn bị, nếu không phỏng chừng không phải hắn chết, thì hai mẹ con cũng khó giữ được tánh mạng.
Ngày đó Hoàng Thượng hạ thánh chỉ xuống, phụ tử Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân đã bắt đầu lên kế hoạch. Trưởng lão Phượng thị cùng với người trong tộc, quả nHiên không ngoài sở liệu của Phượng Hiên, nháy mắt đã quay về hai người có quyền thế. Nhưng mà, bọn họ vẫn kiêng kị năng lực của Phượng Hiên, vạn nhất có một ngày hắn ngóc đầu trở lại, một lần nữa trở lại trong triều, như vậy, theo tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không buông tha cho đám người phản bội này, cho nên mọi người không dám trực tiếp để cho Phượng Trọng Nam một lần nữa trở lại vị trí tông chủ hoặc là đem vị trí giao cho Phượng Thiếu Vân, mà là ra một điều kiện, đó là chỉ cần làm cho Phượng Hiên chết, nhằm chấm dứt hậu hoạn!
Lúc này, hai phụ tử đã mướn năm đội sát thủ, các trưởng lão Phượng thị cũng phái người hỗ trợ hai phụ tử, họ cần phải giết chết Phượng Hiên!
Nhưng mà, đám người được phái đi này hoàn toàn bị thất lạc bởi vì Phượng Hiên trốn đông trốn tây, khiến một nhà ba người Phượng Hiên trên đường đi về phía tây, nửa đoạn đầu bình an vô sự, nửa đoạn sau, mới bắt đầu mạo hiểm liên tục.
Ban đêm, trở lại nhà ở của đại thẩm, Phượng Hiên thừa lúc cả nhà đại thẩm đều ngủ, nương tử cùng nhi tử thân yêu cũng đang ngủ ngon lành, liền đi ra sân.
Không đến một lúc sau, hai nhân ảnh xuất hiện ở trong viện, quỳ xuống trước mặt hắn, bẩm báo những chuyện đã được dặn dò
Phượng Hiên vừa lòng gật đầu, bổ sung một chút nói : “Hai người các ngươi đứng lên đi! Mặt khác nếu xảy ra chuyện gì, Thiếu tông chủ cùng phu nhân buộc phải rời khỏi ta, thì toàn bộ hộ vệ của Phượng thị bảo vệ Thiếu tông chủ, hộ vệ Cung thị toàn lực bảo vệ phu nhân, biết không?” Dĩ nHiên, đây chỉ là để ngừa vạn nhất, hắn sẽ không để cho hai mẹ con rời khỏi tầm mắt của mình .
“Dạ!” Phượng Tiêu cùng Phượng Địch lên tiếng trả lời rồi đứng lên, hai người đều cầm một cái túi lớn.
Phượng Tiêu hỏi: “Chúa thượng, thuốc này để chỗ nào?”
“Nhiều như vậy sao, vậy thì ta làm sao giải thích được với phu nhân lấy ra từ đâu?! Đặt hết ở bên người các ngươi đi, cùng nhau đi về phía tây biên cảnh. Um, ta lấy trước một ít là được rồi, chờ dùng hết rồi lấy thêm!” Nói xong, Phượng Hiên mở túi đồ ra, nương theo ánh trăng, lật tới lật lui, nghĩ đến vết thương trên mặt Cốc Nhược Vũ đã quá nặng, lại thêm không có tiền, đại phu không thể chữa trị tốt, nghĩ tới nghĩ lui, Phượng Hiên cầm một ít lọ thuốc mỡ, um, trước tiên dùng cái này là được rồi! Hắn thật sự rất giỏi tiên đoán chuyện tương lại, nên kêu ông nuôi chế nhiều thuốc như vậy!
Lấy được thuốc, tiếp nhận cây quạt mà hắn muốn, Phượng Hiên khoát tay, cho hai người lui ra, sau đó hắn vào nhà, vô cùng hứng thú, cẩn thận đem thuốc bôi thuốc lên khuôn mặt quen thuộc của Cốc Nhược Vũ. Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cân xứng của Cốc Nhược Vũ toàn là thuốc mỡ đen tuyền, tản ra mùi hương kì lạ, có thể tưởng tượng được, sáng ngày mai thức dậy, người nào đó nhất định sẽ vô cùng kích động!
Sau khi hoàn thành nghiệp lớn, Phượng Hiên hài lòng thu hồi lọ thuốc lại, ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà đen thui của Cốc Nhược Vũ, tình yêu lại nhiều thêm. Rồi lại nhìn đến Tiểu Cốc Lượng trong lòng, Phượng Hiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, cảm thấy hơi chán nản, bé con này, đêm nay náo loạn đòi ngủ với mẫu thân, hại hắn chỉ có thể nhìn nương tử thân yêu mà không được chạm vào! Nhưng, hắn vẫn thực sự yêu đứa con trai này, Phượng Hiên hắn tuyệt đối sẽ là một người cha tốt, dĩ nHiên, ha ha, cũng là một người chồng tốt!
Phượng Hiên nhìn hai mẹ con đến khi cảm thấy mỹ mãn mới nằm xuống, ôm hai mẹ con vào lòng, chưa đến một lúc đã tiến vào mộng đẹp.
Cứ như vậy, bắt đầu đi chung đường, thời kỳ cực khổ của người Cốc gia thiện lương sắp qua, đồng thời cũng sắp mừng ngày đoàn viên! Mà tiểu ác ma sau khi gặp lại nhạc phụ cùng nhạc mẫu đại nhân, trên đầu lập tức xuất hiện đầy cục u!
Danh sách chương