Cầm túi gấm nhỏ trong tay, Cốc Nhược Vũ
vừa khóc vừa ở trong lòng hô: Mẹ ——! Cha ——! Ô ——! Nữ nhi bất hiếu, cũng không thể ở bên hai người chăm sóc hai người, không có năng lực giúp
hai người rửa sạch oan khuất, con nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ mới có thể cứu hai người!
Thanh âm như ma quỷ xuyên qua não! Tiếng khóc của cô gái này càng lúc càng lớn, khóc không ngừng, thiếu chút nữa làm cho Nguyệt Bát hắn sinh ra ảo giác mình chính là đầu sỏ gây tội hại nàng! Nguyệt Bát thật sự có điểm chịu không nổi cảnh Cốc Nhược Vũ khóc, an ủi nàng nói: “Đừng khóc, trên mặt ngươi còn bị thương, nếu còn khóc vế thương sẽ càng nặng thêm!”
Ô ô. . . . . . , Cốc Nhược Vũ giống như không nghe thấy, tiếp tục khóc, bả vai run lên run lên, thương tâm đến cực điểm.
Vì muốn dỗ nàng ngừng khóc, Nguyệt Bát đứng dậy cầm cái túi lại đây, đưa cho nàng nói: “Đừng khóc nữa, này, đây là bọc đồ của ngươi, ta đem ngươi trên lưng núi về thì cầm giúp ngươi, một thứ cũng không có quăng!”
Lúc này, nhìn đến bọc đồ của Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ nhớ tới chuyện trong sạch của mình bị mất, mặt mũi còn bị dao chém bị thương, nghĩ tới dung mạo cũng bị hủy rồi, hơn nữa tình cảnh cửa nát nhà tan ở trước mặt,nước mắt trong chốc lát lại chảy, khóc càng dữ dội hơn.
Thấy khuyên không thành, ngược lại tưới dầu vào lửa, Nguyệt Bát biết cảm thấy thất bại. Hắn biết tư vị mất đi người thân, nhìn Cốc Nhược Vũ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên sự chua xót, ý nghĩ đồng tình bắt đầu tràn ra, vì thế, hắn suy tính một phen, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, thở dài nói: “Nếu ngươi đáp ứng ta không nói lời nào, không kêu to, như vậy khi đội ngũ áp giải cha mẹ ngươi khởi hành thì ta sẽ dẫn ngươi đi tiễn cha mẹ ngươi!”
“ Có, có thể chứ?” Cốc Nhược Vũ nghe được có thể đi tiễn cha mẹ, lập tức nhìn về phía Nguyệt Bát, chờ đợi hỏi.
“Uh, nhưng mà ngươi nhất định không được nói chuyện, chỉ có thể nhìn theo, vạn nhất để cho người ta phát hiện là ngươi, khó có thể thành công!” Nguyệt Bát vẻ mặt thành thật nói.
“Được! Ta đáp ứng ngươi!” Cốc Nhược Vũ gật đầu, nghe thấy hắn khẳng định mang nàng đi gặp cha mẹ, nhất thời kích động lên.
“Cha mẹ ngươi khẳng định nghĩ ngươi đã chết, cho nên phải có biện pháp để cho bọn họ biết ngươi còn sống, như vậy trong lòng bọn họ sẽ thấy thoải mái hơn, sẽ cố gắng sống sót. Chỉ cần có thể còn sống, các ngươi còn có cơ hội một ngày đoàn tụ!” Nguyệt Bát chu đáo nghĩ !
Bởi vì tai họa liên tiếp xảy ra, cho nên vốn không lo lắng đến chuyện này, Cốc Nhược Vũ cảm thấy hắn nói rất có lý, trong lòng cảm kích nói: “Cám ơn ngươi!”
“Ha ha, không cần khách khí!” Nghe người ta cảm ơn, Nguyệt Bát cảm thấy ngượng ngùng nở nụ cười, hắn thoáng nhìn túi gấm nhỏ trong tay Cốc Nhược Vũ, trong đầu linh quang chợt lóe, chỉ vào nó nói, “ Cái túi gấm nhỏ kia là được rồi, đợi lát nữa tìm cơ hội đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ hiểu!”
Cốc Nhược Vũ vừa nghe, lập tức đưa túi gấm nhỏ cho hắn, sau đó lại nghĩ đến, đem ngọc bội đã lấy ra cũng giao cho hắn, để cho hắn đặt bên trong túi gấm, đến lúc đó cùng giao cho cha mẹ, như vậy Tiên ca ca sẽ phù hộ bọn họ .
Đem ngọc bội bỏ vào trong túi gấm nhỏ thật chu đáo, Nguyệt Bát để Cốc Nhược Vũ chờ một chút, ra khỏi lều trại một chuyến, khi hắn trở về, còn dẫn theo một người trở về, hắn giới thiệu nói là Nguyệt Tam.
Cốc Nhược Vũ khó hiểu nhìn Nguyệt Tam đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm xuống, Nguyệt Bát dìu nàng nói muốn giúp nàng đi nhanh hơn, nàng mới hiểu được là muốn cõng nàng.
Ghé vào trên lưng Nguyệt Tam, Cốc Nhược Vũ khó hiểu nhìn Nguyệt Bát tìm đồ vật tạo ra hình dáng giống như nàng đang ngủ trên giường, dùng chăn đắp lên, sau đó thấy Nguyệt Bát cười hắc hắc, nói như vậy là không để cho mẹ hắn biết bọn họ mang nàng đi ra ngoài. Có thể nói trên mặt Cốc Nhược Vũ trừ bỏ cái trán cùng ánh mắt, vốn là bị băng bó kín mít, nhưng vì không để cho người khác cảm thấy quái dị, Nguyệt Bát tìm cái khăn che mặt che từ phía dưới mắt của nàng.
Vì thế, dưới sự trợ giúp cùng lòng tốt của Nguyệt Bát cùng Nguyệt Tam, Cốc Nhược Vũ mang khăn che mặt đi tới ở ngã tư đường.
Đội ngũ áp giải phạm nhân lưu đày đi đến ngã tư đường, không như thường ngày, lần này hai bên ngã tư đường không phải chỉ lưa thưa mấy người đến xem, mà là một đám người đông đúc đến tiễn đưa, có người lau nước mắt, thỉnh thoảng còn có người đuổi theo xe chở tù không để ý quan binh ngăn cản, nhét đồ ăn vào trong xe
Trên cơ bản toàn bộ mọi người ở Nam Lăng cho rằng vợ chồng Cốc gia giống như Bồ Tát là vì thiện lương, nhất thời mềm lòng mới chứa chấp tặc nhân kia, vô tội bị liên lụy. Về phần việc xâm chiếm tài sản kia, không ai có thể tin tưởng, đây cũng là nguyên nhân mà hai huynh đệ Tề gia cùng Mai gia không ai dám xuất hiện, sợ chọc nhiều người tức giận.
Xa xa đã nhìn thấy cha mẹ một thân áo tù nhân, vô cùng bẩn thỉu ngồi trong xe tù, cổ cùng với tay chân đều là xiềng xích, Cốc Nhược Vũ nước mắt trong hốc mắt liền tràn ra, cha, mẹ! Ô. . . . . . , nàng chỉ có thể im lặng kêu trong lòng, bàn tay nhỏ bé không khỏi gắt gao cầm lấy quần áo Nguyệt Tam. Hiểu được khổ sở của nàng, Nguyệt Tam cùng Nguyệt Bát tận lực chen chúc lên phía trước.
Xe chở tù càng ngày càng gần, Cốc Nhược Vũ phát hiện ra Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình già đi rất nhiều, hai người thậm chí đã bạc đầy đầu. Tâm, đau nhức như nghẹt lại, Cốc Nhược Vũ miệng há ra lại đóng lại, không dám tin, nước mắt rơi như suối, hận không thể xuống dưới xông lên phía trước, nhưng mà lúc trước khi đi Nguyệt Bát đã luôn dặn, hơn nữa cũng phải vì người Nguyệt gia mà suy nghĩ, nàng chỉ có thể dùng sức cắn môi dưới, ngăn cho mình không khóc lên..
Nguyệt Bát đối với Nguyệt Tam khoa tay múa chân một chút, chỉ thấy Nguyệt Tam gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó Nguyệt Bát liền nhảy ra chỗ đám người, chạy về phía xe chở tù, tránh thoát quan binh ngăn cản, đưa tay đem túi gấm nhỏ kia ném vào xe chở tù, cố ý ném vào trước mặt Mai Bình
Bịch một tiếng, liền hấp dẫn lực chú ý của Mai Bình, bà cúi đầu vừa thấy, không thể tin được hai tay run run nhặt lên túi gấm nhỏ vốn là vật bất ly thân từ trước đến nay của nữ nhi, nháy mắt, bà lấy lại tinh thần, quay đầu bắt đầu sốt ruột tìm kiếm.
“Nơi này!” Nghe thấy tiếng la, Mai Bình hướng nhìn về nơi phát ra thành âm, thấy một người thiếu niên chỉ có mười bốn, mười năm tuổi chạy theo xe chở tù, sau khi bà nhìn hắn, thiếu niên kia liền vừa vẫy tay, vừa chạy tới bên đường, vì thế, theo chỉ dẫn của hắn, bà nhìn thấy Nguyệt Tam cõng Cốc Nhược Vũ.
Cho dù che mặt, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra con gái của mình, Mai Bình bi hỉ(*) vội vàng lay lay Cốc Lương Thừa một bên, đem túi gấm nhỏ đưa cho ông, lại chỉ về phía bên đường cho ông xem, vì thế, Cốc Lương Thừa cũng nhìn thấy Cốc Nhược Vũ.
(*) bi hỉ: vừa vui vừa buồn
Hai vợ chồng ôm lấy lan can xe tù, thần sắc khó nén kích động, vui mừng mà nghĩ: thật tốt quá, Nhược Vũ còn sống, nàng làm sao có thể chỉ vì như vậy mà chết được!
Phải sống sót, nhất định phải sống sót! Mai Bình nghẹn ngào, há mồm không lên tiếng dặn.
Chúng ta nhất định còn có thể gặp mặt, con nhất định phải sống sót! Còn sống để gặp lại chúng ta! Đôi mắt của Cốc Lương Thừa đỏ đi, gắt gao nắm lấy lan can, cũng không tiếng động dặn dò nữ nhi.
Hiểu được ý tứ của cha mẹ, Cốc Nhược Vũ lại đau khổ nước mắt tuôn rơi, nàng bất lực chỉ có thể gật gật đầu.
Nữ nhi còn sống, vợ chồng Cốc Lương Thừa chợt cảm thấy cuộc sống còn có một chút ý nghĩa, hai người lưu luyến rơi lệ nhìn Cốc Nhược Vũ.
Xe chở tù chậm rãi đi phía trước, Nguyệt Tam cõng Cốc Nhược Vũ ở ngã tư đường chạy theo bên cạnh, một bên còn có Nguyệt Bát che chở, thẳng đến khi xe chở tù ra khỏi cửa thành, lúc này mới bất đắc dĩ ngừng lại, sau đó trở lại lều trại nơi Nguyệt gia đóng trại.
Cốc Nhược Vũ nằm lại trên giường, nhìn nàng cố nén bi thương, Nguyệt Bát cũng khổ sở theo, nghĩ đến các chuyện bất hạnh đã phát sinh, trong lòng đối với tên đầu sỏ gây ra chuyện này cũng sinh ra hận ý, nhịn không được nói: “Khóc lên đi! Khóc thoải mái một lần đi, đem tất cả mọi bất mãn cùng bi thương trong lòng đều khóc ra, sau đó phải cố gắng sống sót, còn về phần trứng thối này, ông trời đều nhìn thấy trong mắt, một ngày nào đó bọn họ sẽ chịu báo ứng!”
Cảm xúc trong lòng như được mở chốt, Cốc Nhược Vũ đau khổ khóc thành tiếng, miệng không ngừng mà hô cha cùng mẹ.
Ngày đó, Cốc Nhược Vũ khóc thật lâu, khiến cho nữ tử của Nguyệt gia nhớ tới những thân nhân từng mất đi là Nguyệt Tứ cùng Nguyệt Lục, còn có Nguyệt Thất trở nên điên loạn, không khỏi cũng khóc theo.
Ngày thứ hai, được người Nguyệt gia có lòng tốt thu lưu, Cốc Nhược Vũ theo xe ngựa của Nguyệt gia rời khỏi Nam Lăng – nơi đã sinh trưởng trong nhiều năm. Không đến vài ngày, vết thương trên người đã không còn quá nặng, nàng đã có thể xuống giường. Vì báo đáp người Nguyệt gia, nàng cũng không phải không biết xấu hổ mà cái gì cũng không làm, nàng thường giúp việc cho Nguyệt gia, giúp đỡ một chút, dĩ nhiên, tuy rằng nàng muốn giúp việc, nhưng vẫn thường xuyên bị người Nguyệt gia lương thiện cự tuyệt.
Rời khỏi Nam lăng được sáu mười sáu ngày, Nguyệt gia gặp phải chuyện bất hạnh lớn, Nguyệt Thất bởi vì bị người ta làm nhục mà trở nên điên loạn, ngày đó bỗng nhiên thanh tỉnh, thừa dịp bọn họ ai cũng không chú ý, trang điểm cho chính mình, rồi nhảy xuống giếng tự vẫn.
Đối mặt với nỗi đau xót mất đi thân nhân của Nguyệt gia, Cốc Nhược Vũ cố hết sức làm việc giúp đỡ
Ngày hôm sau, vì hậu sự của Nguyệt Thất, Cốc Nhược Vũ đi theo Nguyệt Bát dừng lại trong trấn nhỏ mua đồ. Nhìn sắc mặt Nguyệt Bát bình thường luôn vui tươi hớn hở mà nay khó nén bi thương, Cốc Nhược Vũ an ủi hắn nói: “Bát nhi, đừng quá khổ sở .”
“Ta không sao!” Nguyệt Bát lắc đầu, “Kỳ thật tỷ tỷ của ta như vậy cũng tốt, tỷ ấy rốt cục cũng có thể giải thoát rồi!” Ngừng một chút, hắn lại không cam tâm căm giận nói: “Tự sát cái gì! Không biết người thân sẽ khổ sở sao? Chết tiệt, đây đúng là cách hành hạ người khác, sao tỷ lại có thể làm như vậy!”
Nhìn đôi mắt đỏ của Nguyệt Bát, biết hắn rất khổ sở, Cốc Nhược Vũ im lặng mà an ủi, đưa tay đặt lên đầu vai hắn.
Ngay tại lúc đó, thanh âm của tiếng kiếm vang lên, mọi người xung quanh chỉ trỏ, thanh âm xì xào bàn tán không ngừng, Cốc Nhược Vũ cùng Nguyệt Bát đều cảm thấy không khí có điểm không bình thường, xoay người nhìn lại, phát hiện ra tiêu điểm của mọi người đều ở trên người một cô gái đang lảo đảo đi trên đường
Khi Cốc Nhược Vũ thấy dung mạo của nàng kia thì không khỏi ngây ngẩn cả người, so với bộ dạng của người chiếm sự trong sạch của mình, có đến tám phần giống nhau! Nữ tử tay trái cầm kiếm, trên thân kiếm máu đã sớm khô cạn, y phục hoa lệ nhưng bẩn thỉu rách nát không chịu nổi, cả người đều là vết máu, các vết thương chồng chất nhau.
Còn chưa chờ Cốc Nhược Vũ lấy lại tinh thần, Nguyệt Bát bên người nàng liền vọt lên phía trước người nàng ấy kêu lên: “Tỷ tỷ!” Cốc Nhược Vũ chậm nửa nhịp nhưng cũng liền đi theo.
Thấy có người che ở trước người mình, nữ tử dừng chân, Nguyệt Bát cùng Cốc Nhược Vũ lúc này mới nhìn thấy rõ ánh mắt trống rỗng của nữ tử, giống như đã chịu qua cái gì kích thích, cả người tản ra bi thương cùng tuyệt vọng.
Như là nhận ra Nguyệt Bát trước mắt, chỉ thấy trong đôi mắt to của nàng nước mắt chậm rãi chảy ra, môi khô nứt giật giật, nhẹ nhàng mà khàn khàn kêu lên một câu: “Bát nhi. . . . . .” Sau đó nàng liền khép mắt lại ngất đi.
Hai người vội vàng đón được nàng, đem nàng mang về nơi Nguyệt gia đóng trại .
Nữ tử kia thật sự là Phượng Vũ mới từ trong quan tài leo ra được bảy ngày, mà Cốc Nhược Vũ lần đầu tiên cùng em gái tương lai của chồng mình gặp nhau .
Kế tiếp Nguyệt gia một trận luống cuống tay chân, vốn thêm một Cốc Nhược Vũ huỷ dung, lại thiếu mất Nguyệt Thất tâm trí điên loạn, lúc này lại tới thêm một Phượng Vũ sau khi tỉnh lại mất đi trí nhớ cùng mù .
Tuy rằng không biết rõ quan hệ sâu sa của cô gái này cùng Nguyệt gia, nhưng không nghĩ tới người Nguyệt gia lại để cho cô gái này lấy thân phận Nguyệt Thất đã chết, kêu Thất nhi còn sống sót, trước ý tứ của cả nhà ân nhân, Cốc Nhược Vũ chỉ có thể nghe theo lời nói dối trắng trợn – đem khuông mặt tuyệt sắc kiên cường của Phượng Vũ cùng bộ dạng trong sáng của Nguyệt Bát thành chị em sinh đôi.
Ngay tại lúc người Nguyệt gia nghĩ biện pháp thoát khỏi kẻ thù của Phượng Vũ, Cốc Nhược Vũ đem nổi thống khổ của mình để ở một bên, vội vàng giúp đỡ Nguyệt Thị hết mức, thời điểm đó Phượng Hiên đang cách Cốc Nhược Vũ một trấn nhỏ chỉ có vài ngày lộ trình.
Bị lôi trở về sau hơn mười ngày, Phượng Hiên rốt cục tỉnh táo lại, xuất phát từ Cung Châu, phái Phượng Địch đi xuống Nam lăng, hắn hi vọng có thể khiến cha mẹ Cốc Nhược Vũ đồng ý, đem nàng đưa đến Kiền Đô .
Phượng Hiên ra roi thúc ngựa từ Cung Châu đuổi tới Kiền Đô, trên đường đụng phải đoàn người ngự y Hồng Hi Nghiêu, biết được muội muội của mình đã được cứu ra, chỉ là quan tài đã mở, người lại không biết đi đâu. Khiến hắn dấy lên hi vọng mang theo Phượng Tiêu cùng Hồng Hi Nghiêu và người hầu Hồng Phổ quay trở lại vùng hoang sơ tìm muội muội mất tích, mở rộng phạm vi tìm .
Phượng Vũ thế thân Nguyệt Thất, khiến cừu nhân của nàng nghĩ rằng nàng đã chết, đàn ông Nguyệt gia thay phiên trông coi thi thể Nguyệt Thất cách đó không xa đợi kẻ thù của Phượng Vũ xuất hiện, sau đó mới thu hồi di thể Nguyệt thất.
Ngày thứ hai trông coi thi thể, đến phiên Nguyệt Bát phải ở nơi nào đó trông coi thì trùng hợp đến thời gian bữa trưa, Cốc Nhược Vũ xung phong nhận việc muốn đi đưa cơm cho Nguyệt Bát, không lay chuyển được nàng, Nguyệt thị đành phải để cho nàng đi.
Nguyệt Bát ăn cơm do Cốc Nhược Vũ đưa tới không bao lâu, thì nghe thấy tiếng vó ngựa ở cách đó không xa vang lên, vì thế, hắn liền đè thấp đầu Cốc Nhược Vũ, hai người gục xuống núp vào.
Phượng Hiên vẻ mặt mỏi mệt cưỡi ngựa, sau khi nhìn cỗ thi thể ở chỗ xa xa, nắm chặc dây cương, để cho ngựa ngừng lại. Sau khi dừng lại trong chốc lát, hắn mới từ từ xuống ngựa, chậm rãi đi đến chỗ thi thể kia, phía sau hắn Phượng Tiêu cùng Hồng phổ cũng đi theo.
Ba người đi đến bên cạnh thi thể nử tử, Hồng Phổ nhận ra đó là quần áo Phượng Vũ mặc, Phượng Hiên không muốn tin tưởng sự thật trước mắt, nhưng Phượng Tiêu từ trên cổ nử tử lấy ra một cái khoá vàng vốn là vật bất ly thân từ trước đến nay của muội tử, lộ ra nốt ruồi chỗ xương quai xanh, rốt cuộc Phượng Hiên khó có thể khống chế bi thương, hô lên một tiếng”Không ——!” Sau đó, thẳng tắp quỳ xuống, không ngại thi thể đã bốc mùi, khẽ run đưa tay ôm thi thể vào trong lòng, thất thanh khóc thảm thiết lên.
Ông trời làm sao có thể cho hắn hi vọng sau đó lại tàn nhẫn đoạt nó đi! Muội muội của hắn, một tay hắn nuôi lớn từng chút từng chút một, sẽ vẫy vẫy tay nhỏ bé với hắn, sẽ cười với hắn, sẽ nghênh ngang đi theo phía sau hắn, đây là muội muội mình yêu thương đến tận xương tủy! Tại sao lại chết thảm như vậy! Ôm sát thi thể trong lòng, Phượng Hiên khó nén bi thống thét dài lên một tiếng.
Cảnh tượng như thế làm cho Nguyệt Bát cùng Cốc Nhược Vũ đang trốn đều giật mình. Nhìn thấy Phượng Hiên ngay trước mặt, Cốc Nhược Vũ liền nhận ra hắn là ai, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vốn định tiến lên chất vấn hắn có phải là người đêm đó không, nhưng Cốc Nhược Vũ lại sờ sờ chính khuôn mặt băng bó của mình, hai tròng mắt tối sầm lại, cảm thấy vẫn là quên đi, trước khi bị thương chưa chắc hắn đã phụ trách, huống chi lại là hiện tại dung nhan đã bị huỷ rồi đâu!
Sau khi thấy hắn bi thương như vậy, nghĩ đến cái người giả Nguyệt Thất kia có khuôn mặt rất giống hắn, cho rằng hai người nhất định là huynh muội, tâm Cốc Nhược Vũ liền mềm nhũng, cảm thấy Phượng Hiên thật đáng thương, nàng nghĩ muốn đi lên nói cho hắn biết, nhưng bị Nguyệt Bát cản lại. Không rõ dụng ý của Nguyệt bát, nhưng Cốc Nhược Vũ theo ý của hắn, nhịn xuống.
Phượng Hiên trong lúc khóc rống không biết muội tử mà hắn cho rằng đã chết, hiện đang ở ngay tại trấn nhỏ gần đó, trong bi thương hắn lại không chú ý tới người yêu mến gần trong gang tấc, không bao lâu sau, đem thi thể đi hỏa táng, nhìn ánh lửa , trong mắt Phượng Hiên tràn đầy hận ý, ở trong lòng thề nói : tất cả, toàn bộ người hại chết muội muội hắn, Phượng Hiên hắn một người cũng sẽ không buông tha ! Hắn sẽ hoàn lại gấp trăm lần!
Vô tình trong lúc đó, Phượng Hiên cầm tro cốt của “Muội tử”, giục ngựa quay lại Kiền Đô, cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội gặp lại Cốc Nhược Vũ và muội tử bất hạnh Phượng Vũ. Bỏ qua lần này, hắn cùng với muội tử Phượng Vũ ly biệt hai năm rưỡi, mà cùng Cốc Nhược Vũ, lại là hơn ba năm rưỡi.
Đợi đám người Phượng Hiên đi rồi, Nguyệt Bát giải thích với Cốc Nhược Vũ suy nghĩ của hắn, thấy có lý nên Cốc Nhược Vũ liền đáp ứng hắn sẽ giữ bí mật chuyện vừa rồi với người khác, hai người trở về nơi Nguyệt gia đóng trại, ngày đó, Cốc Nhược Vũ cùng Phượng Vũ đều theo Nguyệt gia rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống chạy tứ phương.
Hơn một tháng sau, Cốc Nhược Vũ đột nhiên trở nên ăn gì ói nấy, thiếu chút nữa làm người Nguyệt gia sợ hãi. Cảm thấy rất có lỗi Nguyệt gia, chính mình thế nhưng lại lãng phí lương thực, Cốc Nhược Vũ cố gắng làm cho mình nuốt cơm xuống, nhưng vẫn là ói không ngừng.
Ngày nào đó, thật sự chịu không nổi bộ dạng kia của nàng, Nguyệt Bát lắm miệng nói một câu: “Ngươi cũng không phải là phụ nữ có thai, làm sao lại ói không ngừng a!”
Cạch! Mọi thứ trong tay, những chuyện đang nói của mọi người xung quanh đều dừng lại, chỉ còn một không gian yên tĩnh, Nguyệt Gia phải chậm đến nửa nhịp, lúc này mới nhớ tới Nguyệt Bát từng nói qua nàng không may mắn mất đi sự trong sạch, chợt, nhịn không được, không có ai ngoài Nguyệt Thất vì bị mù, tầm mắt mọi người cũng không cẩn thận dời về phía bụng Cốc Nhược Vũ. Cốc Nhược Vũ lại thêm bối rối cũng nhìn về phía bụng của mình, thầm kêu một tiếng, không thể nào, nàng xui xẻo như vậy sao? Sau đó, Nguyệt Bát từ trước đến nay đều thích phát biểu ý kiến, không nghĩ ngợi lại hỏi một câu: “Ngươi sẽ không thực sự mất đi sự trong sạch của chính mình chứ?” Nhất thời, cách nói chuyện không che đậy của hắn bị người nhà một cước đạp sang một bên.
Đám người Nguyệt thị thật cẩn thận nhìn Cốc Nhược Vũ, không lên tiếng hỏi. Cốc Nhược Vũ trong mắt rưng rưng gật gật đầu, thoáng chốc, tuy rằng đã thấy qua chuyện nữ tử nhà mình mất đi trong sạch, nhưng mà ba người đều lần lượt tự sát, người nhà Nguyệt gia chưa từng gặp chuyện này nên cũng không biết phải làm sao.
Nguyệt Bát lại quay về nói nhiều : “A, ngươi so với ta chỉ lớn hơn hai tuổi, mà lúc này lại đã làm mẹ rồi à!” Không cần nghĩ, cũng không cần nhìn đến ánh mắt của mọi người, lúc này cũng đã bị người nhà hành hung một trận, sau đó đạp qua một bên.
Tuy nói việc này là ngoài ý muốn, nhưng Cốc Nhược Vũ cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn muốn giữ lại đứa bé này, cũng bởi vì việc này, nàng đã nhớ lại lời của Kỳ Toán Tử…, vì thế, nàng quyết định không quấy rầy một nhà Nguyệt thị nữa, trước khi sinh hạ đứa nhỏ tạm thời tìm một chỗ để ở lại, sau đó chậm rãi đi từ Thanh châu Lệ Đô đến biên cảnh phía tây tìm cha mẹ.
Người Nguyệt gia không giữ lại được nàng, đành đưa nàng đến gần Thanh châu Lệ Đô, sau đó giúp đỡ nàng sống ở nhà của một Viên Ngoại, rồi cáo biệt. Vì thế, Cốc Nhược Vũ mang thai tạm thời ở Liễu trấn, ở trong này nàng phải vượt qua khoảng thời gian ba năm đầy gian nan khốn khổ.
Gần tám tháng sau, Cốc Nhược Vũ dưới sự giúp đỡ của vị đại thẩm phòng bếp, sinh hạ một bé trai nho nhỏ. Vừa sinh hạ trẻ con nhiều nếp nhăn nên không nhìn ra giống ai, nhưng không qua bao lâu, làn da của đứa trẻ trở nên mềm mại, trên khuôn mặt nho nhỏ, tinh tường nhìn ra được đôi mắt tròn tròn của nó giống hệt của Cốc Nhược Vũ, còn cái khác hoàn toàn giống cha nó, nói tóm lại, đó chính là một đứa con nít mang danh tiểu Phượng Hiên.
Kế đó, đầu sỏ gây nên chuyện là ai thì không cần phải hoài nghi nữa, mà kẻ gây hoạ ở nhân gian, vô tình, lại nhiều thêm một ngưòi!
Thanh âm như ma quỷ xuyên qua não! Tiếng khóc của cô gái này càng lúc càng lớn, khóc không ngừng, thiếu chút nữa làm cho Nguyệt Bát hắn sinh ra ảo giác mình chính là đầu sỏ gây tội hại nàng! Nguyệt Bát thật sự có điểm chịu không nổi cảnh Cốc Nhược Vũ khóc, an ủi nàng nói: “Đừng khóc, trên mặt ngươi còn bị thương, nếu còn khóc vế thương sẽ càng nặng thêm!”
Ô ô. . . . . . , Cốc Nhược Vũ giống như không nghe thấy, tiếp tục khóc, bả vai run lên run lên, thương tâm đến cực điểm.
Vì muốn dỗ nàng ngừng khóc, Nguyệt Bát đứng dậy cầm cái túi lại đây, đưa cho nàng nói: “Đừng khóc nữa, này, đây là bọc đồ của ngươi, ta đem ngươi trên lưng núi về thì cầm giúp ngươi, một thứ cũng không có quăng!”
Lúc này, nhìn đến bọc đồ của Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ nhớ tới chuyện trong sạch của mình bị mất, mặt mũi còn bị dao chém bị thương, nghĩ tới dung mạo cũng bị hủy rồi, hơn nữa tình cảnh cửa nát nhà tan ở trước mặt,nước mắt trong chốc lát lại chảy, khóc càng dữ dội hơn.
Thấy khuyên không thành, ngược lại tưới dầu vào lửa, Nguyệt Bát biết cảm thấy thất bại. Hắn biết tư vị mất đi người thân, nhìn Cốc Nhược Vũ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên sự chua xót, ý nghĩ đồng tình bắt đầu tràn ra, vì thế, hắn suy tính một phen, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, thở dài nói: “Nếu ngươi đáp ứng ta không nói lời nào, không kêu to, như vậy khi đội ngũ áp giải cha mẹ ngươi khởi hành thì ta sẽ dẫn ngươi đi tiễn cha mẹ ngươi!”
“ Có, có thể chứ?” Cốc Nhược Vũ nghe được có thể đi tiễn cha mẹ, lập tức nhìn về phía Nguyệt Bát, chờ đợi hỏi.
“Uh, nhưng mà ngươi nhất định không được nói chuyện, chỉ có thể nhìn theo, vạn nhất để cho người ta phát hiện là ngươi, khó có thể thành công!” Nguyệt Bát vẻ mặt thành thật nói.
“Được! Ta đáp ứng ngươi!” Cốc Nhược Vũ gật đầu, nghe thấy hắn khẳng định mang nàng đi gặp cha mẹ, nhất thời kích động lên.
“Cha mẹ ngươi khẳng định nghĩ ngươi đã chết, cho nên phải có biện pháp để cho bọn họ biết ngươi còn sống, như vậy trong lòng bọn họ sẽ thấy thoải mái hơn, sẽ cố gắng sống sót. Chỉ cần có thể còn sống, các ngươi còn có cơ hội một ngày đoàn tụ!” Nguyệt Bát chu đáo nghĩ !
Bởi vì tai họa liên tiếp xảy ra, cho nên vốn không lo lắng đến chuyện này, Cốc Nhược Vũ cảm thấy hắn nói rất có lý, trong lòng cảm kích nói: “Cám ơn ngươi!”
“Ha ha, không cần khách khí!” Nghe người ta cảm ơn, Nguyệt Bát cảm thấy ngượng ngùng nở nụ cười, hắn thoáng nhìn túi gấm nhỏ trong tay Cốc Nhược Vũ, trong đầu linh quang chợt lóe, chỉ vào nó nói, “ Cái túi gấm nhỏ kia là được rồi, đợi lát nữa tìm cơ hội đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ hiểu!”
Cốc Nhược Vũ vừa nghe, lập tức đưa túi gấm nhỏ cho hắn, sau đó lại nghĩ đến, đem ngọc bội đã lấy ra cũng giao cho hắn, để cho hắn đặt bên trong túi gấm, đến lúc đó cùng giao cho cha mẹ, như vậy Tiên ca ca sẽ phù hộ bọn họ .
Đem ngọc bội bỏ vào trong túi gấm nhỏ thật chu đáo, Nguyệt Bát để Cốc Nhược Vũ chờ một chút, ra khỏi lều trại một chuyến, khi hắn trở về, còn dẫn theo một người trở về, hắn giới thiệu nói là Nguyệt Tam.
Cốc Nhược Vũ khó hiểu nhìn Nguyệt Tam đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm xuống, Nguyệt Bát dìu nàng nói muốn giúp nàng đi nhanh hơn, nàng mới hiểu được là muốn cõng nàng.
Ghé vào trên lưng Nguyệt Tam, Cốc Nhược Vũ khó hiểu nhìn Nguyệt Bát tìm đồ vật tạo ra hình dáng giống như nàng đang ngủ trên giường, dùng chăn đắp lên, sau đó thấy Nguyệt Bát cười hắc hắc, nói như vậy là không để cho mẹ hắn biết bọn họ mang nàng đi ra ngoài. Có thể nói trên mặt Cốc Nhược Vũ trừ bỏ cái trán cùng ánh mắt, vốn là bị băng bó kín mít, nhưng vì không để cho người khác cảm thấy quái dị, Nguyệt Bát tìm cái khăn che mặt che từ phía dưới mắt của nàng.
Vì thế, dưới sự trợ giúp cùng lòng tốt của Nguyệt Bát cùng Nguyệt Tam, Cốc Nhược Vũ mang khăn che mặt đi tới ở ngã tư đường.
Đội ngũ áp giải phạm nhân lưu đày đi đến ngã tư đường, không như thường ngày, lần này hai bên ngã tư đường không phải chỉ lưa thưa mấy người đến xem, mà là một đám người đông đúc đến tiễn đưa, có người lau nước mắt, thỉnh thoảng còn có người đuổi theo xe chở tù không để ý quan binh ngăn cản, nhét đồ ăn vào trong xe
Trên cơ bản toàn bộ mọi người ở Nam Lăng cho rằng vợ chồng Cốc gia giống như Bồ Tát là vì thiện lương, nhất thời mềm lòng mới chứa chấp tặc nhân kia, vô tội bị liên lụy. Về phần việc xâm chiếm tài sản kia, không ai có thể tin tưởng, đây cũng là nguyên nhân mà hai huynh đệ Tề gia cùng Mai gia không ai dám xuất hiện, sợ chọc nhiều người tức giận.
Xa xa đã nhìn thấy cha mẹ một thân áo tù nhân, vô cùng bẩn thỉu ngồi trong xe tù, cổ cùng với tay chân đều là xiềng xích, Cốc Nhược Vũ nước mắt trong hốc mắt liền tràn ra, cha, mẹ! Ô. . . . . . , nàng chỉ có thể im lặng kêu trong lòng, bàn tay nhỏ bé không khỏi gắt gao cầm lấy quần áo Nguyệt Tam. Hiểu được khổ sở của nàng, Nguyệt Tam cùng Nguyệt Bát tận lực chen chúc lên phía trước.
Xe chở tù càng ngày càng gần, Cốc Nhược Vũ phát hiện ra Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình già đi rất nhiều, hai người thậm chí đã bạc đầy đầu. Tâm, đau nhức như nghẹt lại, Cốc Nhược Vũ miệng há ra lại đóng lại, không dám tin, nước mắt rơi như suối, hận không thể xuống dưới xông lên phía trước, nhưng mà lúc trước khi đi Nguyệt Bát đã luôn dặn, hơn nữa cũng phải vì người Nguyệt gia mà suy nghĩ, nàng chỉ có thể dùng sức cắn môi dưới, ngăn cho mình không khóc lên..
Nguyệt Bát đối với Nguyệt Tam khoa tay múa chân một chút, chỉ thấy Nguyệt Tam gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó Nguyệt Bát liền nhảy ra chỗ đám người, chạy về phía xe chở tù, tránh thoát quan binh ngăn cản, đưa tay đem túi gấm nhỏ kia ném vào xe chở tù, cố ý ném vào trước mặt Mai Bình
Bịch một tiếng, liền hấp dẫn lực chú ý của Mai Bình, bà cúi đầu vừa thấy, không thể tin được hai tay run run nhặt lên túi gấm nhỏ vốn là vật bất ly thân từ trước đến nay của nữ nhi, nháy mắt, bà lấy lại tinh thần, quay đầu bắt đầu sốt ruột tìm kiếm.
“Nơi này!” Nghe thấy tiếng la, Mai Bình hướng nhìn về nơi phát ra thành âm, thấy một người thiếu niên chỉ có mười bốn, mười năm tuổi chạy theo xe chở tù, sau khi bà nhìn hắn, thiếu niên kia liền vừa vẫy tay, vừa chạy tới bên đường, vì thế, theo chỉ dẫn của hắn, bà nhìn thấy Nguyệt Tam cõng Cốc Nhược Vũ.
Cho dù che mặt, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra con gái của mình, Mai Bình bi hỉ(*) vội vàng lay lay Cốc Lương Thừa một bên, đem túi gấm nhỏ đưa cho ông, lại chỉ về phía bên đường cho ông xem, vì thế, Cốc Lương Thừa cũng nhìn thấy Cốc Nhược Vũ.
(*) bi hỉ: vừa vui vừa buồn
Hai vợ chồng ôm lấy lan can xe tù, thần sắc khó nén kích động, vui mừng mà nghĩ: thật tốt quá, Nhược Vũ còn sống, nàng làm sao có thể chỉ vì như vậy mà chết được!
Phải sống sót, nhất định phải sống sót! Mai Bình nghẹn ngào, há mồm không lên tiếng dặn.
Chúng ta nhất định còn có thể gặp mặt, con nhất định phải sống sót! Còn sống để gặp lại chúng ta! Đôi mắt của Cốc Lương Thừa đỏ đi, gắt gao nắm lấy lan can, cũng không tiếng động dặn dò nữ nhi.
Hiểu được ý tứ của cha mẹ, Cốc Nhược Vũ lại đau khổ nước mắt tuôn rơi, nàng bất lực chỉ có thể gật gật đầu.
Nữ nhi còn sống, vợ chồng Cốc Lương Thừa chợt cảm thấy cuộc sống còn có một chút ý nghĩa, hai người lưu luyến rơi lệ nhìn Cốc Nhược Vũ.
Xe chở tù chậm rãi đi phía trước, Nguyệt Tam cõng Cốc Nhược Vũ ở ngã tư đường chạy theo bên cạnh, một bên còn có Nguyệt Bát che chở, thẳng đến khi xe chở tù ra khỏi cửa thành, lúc này mới bất đắc dĩ ngừng lại, sau đó trở lại lều trại nơi Nguyệt gia đóng trại.
Cốc Nhược Vũ nằm lại trên giường, nhìn nàng cố nén bi thương, Nguyệt Bát cũng khổ sở theo, nghĩ đến các chuyện bất hạnh đã phát sinh, trong lòng đối với tên đầu sỏ gây ra chuyện này cũng sinh ra hận ý, nhịn không được nói: “Khóc lên đi! Khóc thoải mái một lần đi, đem tất cả mọi bất mãn cùng bi thương trong lòng đều khóc ra, sau đó phải cố gắng sống sót, còn về phần trứng thối này, ông trời đều nhìn thấy trong mắt, một ngày nào đó bọn họ sẽ chịu báo ứng!”
Cảm xúc trong lòng như được mở chốt, Cốc Nhược Vũ đau khổ khóc thành tiếng, miệng không ngừng mà hô cha cùng mẹ.
Ngày đó, Cốc Nhược Vũ khóc thật lâu, khiến cho nữ tử của Nguyệt gia nhớ tới những thân nhân từng mất đi là Nguyệt Tứ cùng Nguyệt Lục, còn có Nguyệt Thất trở nên điên loạn, không khỏi cũng khóc theo.
Ngày thứ hai, được người Nguyệt gia có lòng tốt thu lưu, Cốc Nhược Vũ theo xe ngựa của Nguyệt gia rời khỏi Nam Lăng – nơi đã sinh trưởng trong nhiều năm. Không đến vài ngày, vết thương trên người đã không còn quá nặng, nàng đã có thể xuống giường. Vì báo đáp người Nguyệt gia, nàng cũng không phải không biết xấu hổ mà cái gì cũng không làm, nàng thường giúp việc cho Nguyệt gia, giúp đỡ một chút, dĩ nhiên, tuy rằng nàng muốn giúp việc, nhưng vẫn thường xuyên bị người Nguyệt gia lương thiện cự tuyệt.
Rời khỏi Nam lăng được sáu mười sáu ngày, Nguyệt gia gặp phải chuyện bất hạnh lớn, Nguyệt Thất bởi vì bị người ta làm nhục mà trở nên điên loạn, ngày đó bỗng nhiên thanh tỉnh, thừa dịp bọn họ ai cũng không chú ý, trang điểm cho chính mình, rồi nhảy xuống giếng tự vẫn.
Đối mặt với nỗi đau xót mất đi thân nhân của Nguyệt gia, Cốc Nhược Vũ cố hết sức làm việc giúp đỡ
Ngày hôm sau, vì hậu sự của Nguyệt Thất, Cốc Nhược Vũ đi theo Nguyệt Bát dừng lại trong trấn nhỏ mua đồ. Nhìn sắc mặt Nguyệt Bát bình thường luôn vui tươi hớn hở mà nay khó nén bi thương, Cốc Nhược Vũ an ủi hắn nói: “Bát nhi, đừng quá khổ sở .”
“Ta không sao!” Nguyệt Bát lắc đầu, “Kỳ thật tỷ tỷ của ta như vậy cũng tốt, tỷ ấy rốt cục cũng có thể giải thoát rồi!” Ngừng một chút, hắn lại không cam tâm căm giận nói: “Tự sát cái gì! Không biết người thân sẽ khổ sở sao? Chết tiệt, đây đúng là cách hành hạ người khác, sao tỷ lại có thể làm như vậy!”
Nhìn đôi mắt đỏ của Nguyệt Bát, biết hắn rất khổ sở, Cốc Nhược Vũ im lặng mà an ủi, đưa tay đặt lên đầu vai hắn.
Ngay tại lúc đó, thanh âm của tiếng kiếm vang lên, mọi người xung quanh chỉ trỏ, thanh âm xì xào bàn tán không ngừng, Cốc Nhược Vũ cùng Nguyệt Bát đều cảm thấy không khí có điểm không bình thường, xoay người nhìn lại, phát hiện ra tiêu điểm của mọi người đều ở trên người một cô gái đang lảo đảo đi trên đường
Khi Cốc Nhược Vũ thấy dung mạo của nàng kia thì không khỏi ngây ngẩn cả người, so với bộ dạng của người chiếm sự trong sạch của mình, có đến tám phần giống nhau! Nữ tử tay trái cầm kiếm, trên thân kiếm máu đã sớm khô cạn, y phục hoa lệ nhưng bẩn thỉu rách nát không chịu nổi, cả người đều là vết máu, các vết thương chồng chất nhau.
Còn chưa chờ Cốc Nhược Vũ lấy lại tinh thần, Nguyệt Bát bên người nàng liền vọt lên phía trước người nàng ấy kêu lên: “Tỷ tỷ!” Cốc Nhược Vũ chậm nửa nhịp nhưng cũng liền đi theo.
Thấy có người che ở trước người mình, nữ tử dừng chân, Nguyệt Bát cùng Cốc Nhược Vũ lúc này mới nhìn thấy rõ ánh mắt trống rỗng của nữ tử, giống như đã chịu qua cái gì kích thích, cả người tản ra bi thương cùng tuyệt vọng.
Như là nhận ra Nguyệt Bát trước mắt, chỉ thấy trong đôi mắt to của nàng nước mắt chậm rãi chảy ra, môi khô nứt giật giật, nhẹ nhàng mà khàn khàn kêu lên một câu: “Bát nhi. . . . . .” Sau đó nàng liền khép mắt lại ngất đi.
Hai người vội vàng đón được nàng, đem nàng mang về nơi Nguyệt gia đóng trại .
Nữ tử kia thật sự là Phượng Vũ mới từ trong quan tài leo ra được bảy ngày, mà Cốc Nhược Vũ lần đầu tiên cùng em gái tương lai của chồng mình gặp nhau .
Kế tiếp Nguyệt gia một trận luống cuống tay chân, vốn thêm một Cốc Nhược Vũ huỷ dung, lại thiếu mất Nguyệt Thất tâm trí điên loạn, lúc này lại tới thêm một Phượng Vũ sau khi tỉnh lại mất đi trí nhớ cùng mù .
Tuy rằng không biết rõ quan hệ sâu sa của cô gái này cùng Nguyệt gia, nhưng không nghĩ tới người Nguyệt gia lại để cho cô gái này lấy thân phận Nguyệt Thất đã chết, kêu Thất nhi còn sống sót, trước ý tứ của cả nhà ân nhân, Cốc Nhược Vũ chỉ có thể nghe theo lời nói dối trắng trợn – đem khuông mặt tuyệt sắc kiên cường của Phượng Vũ cùng bộ dạng trong sáng của Nguyệt Bát thành chị em sinh đôi.
Ngay tại lúc người Nguyệt gia nghĩ biện pháp thoát khỏi kẻ thù của Phượng Vũ, Cốc Nhược Vũ đem nổi thống khổ của mình để ở một bên, vội vàng giúp đỡ Nguyệt Thị hết mức, thời điểm đó Phượng Hiên đang cách Cốc Nhược Vũ một trấn nhỏ chỉ có vài ngày lộ trình.
Bị lôi trở về sau hơn mười ngày, Phượng Hiên rốt cục tỉnh táo lại, xuất phát từ Cung Châu, phái Phượng Địch đi xuống Nam lăng, hắn hi vọng có thể khiến cha mẹ Cốc Nhược Vũ đồng ý, đem nàng đưa đến Kiền Đô .
Phượng Hiên ra roi thúc ngựa từ Cung Châu đuổi tới Kiền Đô, trên đường đụng phải đoàn người ngự y Hồng Hi Nghiêu, biết được muội muội của mình đã được cứu ra, chỉ là quan tài đã mở, người lại không biết đi đâu. Khiến hắn dấy lên hi vọng mang theo Phượng Tiêu cùng Hồng Hi Nghiêu và người hầu Hồng Phổ quay trở lại vùng hoang sơ tìm muội muội mất tích, mở rộng phạm vi tìm .
Phượng Vũ thế thân Nguyệt Thất, khiến cừu nhân của nàng nghĩ rằng nàng đã chết, đàn ông Nguyệt gia thay phiên trông coi thi thể Nguyệt Thất cách đó không xa đợi kẻ thù của Phượng Vũ xuất hiện, sau đó mới thu hồi di thể Nguyệt thất.
Ngày thứ hai trông coi thi thể, đến phiên Nguyệt Bát phải ở nơi nào đó trông coi thì trùng hợp đến thời gian bữa trưa, Cốc Nhược Vũ xung phong nhận việc muốn đi đưa cơm cho Nguyệt Bát, không lay chuyển được nàng, Nguyệt thị đành phải để cho nàng đi.
Nguyệt Bát ăn cơm do Cốc Nhược Vũ đưa tới không bao lâu, thì nghe thấy tiếng vó ngựa ở cách đó không xa vang lên, vì thế, hắn liền đè thấp đầu Cốc Nhược Vũ, hai người gục xuống núp vào.
Phượng Hiên vẻ mặt mỏi mệt cưỡi ngựa, sau khi nhìn cỗ thi thể ở chỗ xa xa, nắm chặc dây cương, để cho ngựa ngừng lại. Sau khi dừng lại trong chốc lát, hắn mới từ từ xuống ngựa, chậm rãi đi đến chỗ thi thể kia, phía sau hắn Phượng Tiêu cùng Hồng phổ cũng đi theo.
Ba người đi đến bên cạnh thi thể nử tử, Hồng Phổ nhận ra đó là quần áo Phượng Vũ mặc, Phượng Hiên không muốn tin tưởng sự thật trước mắt, nhưng Phượng Tiêu từ trên cổ nử tử lấy ra một cái khoá vàng vốn là vật bất ly thân từ trước đến nay của muội tử, lộ ra nốt ruồi chỗ xương quai xanh, rốt cuộc Phượng Hiên khó có thể khống chế bi thương, hô lên một tiếng”Không ——!” Sau đó, thẳng tắp quỳ xuống, không ngại thi thể đã bốc mùi, khẽ run đưa tay ôm thi thể vào trong lòng, thất thanh khóc thảm thiết lên.
Ông trời làm sao có thể cho hắn hi vọng sau đó lại tàn nhẫn đoạt nó đi! Muội muội của hắn, một tay hắn nuôi lớn từng chút từng chút một, sẽ vẫy vẫy tay nhỏ bé với hắn, sẽ cười với hắn, sẽ nghênh ngang đi theo phía sau hắn, đây là muội muội mình yêu thương đến tận xương tủy! Tại sao lại chết thảm như vậy! Ôm sát thi thể trong lòng, Phượng Hiên khó nén bi thống thét dài lên một tiếng.
Cảnh tượng như thế làm cho Nguyệt Bát cùng Cốc Nhược Vũ đang trốn đều giật mình. Nhìn thấy Phượng Hiên ngay trước mặt, Cốc Nhược Vũ liền nhận ra hắn là ai, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vốn định tiến lên chất vấn hắn có phải là người đêm đó không, nhưng Cốc Nhược Vũ lại sờ sờ chính khuôn mặt băng bó của mình, hai tròng mắt tối sầm lại, cảm thấy vẫn là quên đi, trước khi bị thương chưa chắc hắn đã phụ trách, huống chi lại là hiện tại dung nhan đã bị huỷ rồi đâu!
Sau khi thấy hắn bi thương như vậy, nghĩ đến cái người giả Nguyệt Thất kia có khuôn mặt rất giống hắn, cho rằng hai người nhất định là huynh muội, tâm Cốc Nhược Vũ liền mềm nhũng, cảm thấy Phượng Hiên thật đáng thương, nàng nghĩ muốn đi lên nói cho hắn biết, nhưng bị Nguyệt Bát cản lại. Không rõ dụng ý của Nguyệt bát, nhưng Cốc Nhược Vũ theo ý của hắn, nhịn xuống.
Phượng Hiên trong lúc khóc rống không biết muội tử mà hắn cho rằng đã chết, hiện đang ở ngay tại trấn nhỏ gần đó, trong bi thương hắn lại không chú ý tới người yêu mến gần trong gang tấc, không bao lâu sau, đem thi thể đi hỏa táng, nhìn ánh lửa , trong mắt Phượng Hiên tràn đầy hận ý, ở trong lòng thề nói : tất cả, toàn bộ người hại chết muội muội hắn, Phượng Hiên hắn một người cũng sẽ không buông tha ! Hắn sẽ hoàn lại gấp trăm lần!
Vô tình trong lúc đó, Phượng Hiên cầm tro cốt của “Muội tử”, giục ngựa quay lại Kiền Đô, cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội gặp lại Cốc Nhược Vũ và muội tử bất hạnh Phượng Vũ. Bỏ qua lần này, hắn cùng với muội tử Phượng Vũ ly biệt hai năm rưỡi, mà cùng Cốc Nhược Vũ, lại là hơn ba năm rưỡi.
Đợi đám người Phượng Hiên đi rồi, Nguyệt Bát giải thích với Cốc Nhược Vũ suy nghĩ của hắn, thấy có lý nên Cốc Nhược Vũ liền đáp ứng hắn sẽ giữ bí mật chuyện vừa rồi với người khác, hai người trở về nơi Nguyệt gia đóng trại, ngày đó, Cốc Nhược Vũ cùng Phượng Vũ đều theo Nguyệt gia rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống chạy tứ phương.
Hơn một tháng sau, Cốc Nhược Vũ đột nhiên trở nên ăn gì ói nấy, thiếu chút nữa làm người Nguyệt gia sợ hãi. Cảm thấy rất có lỗi Nguyệt gia, chính mình thế nhưng lại lãng phí lương thực, Cốc Nhược Vũ cố gắng làm cho mình nuốt cơm xuống, nhưng vẫn là ói không ngừng.
Ngày nào đó, thật sự chịu không nổi bộ dạng kia của nàng, Nguyệt Bát lắm miệng nói một câu: “Ngươi cũng không phải là phụ nữ có thai, làm sao lại ói không ngừng a!”
Cạch! Mọi thứ trong tay, những chuyện đang nói của mọi người xung quanh đều dừng lại, chỉ còn một không gian yên tĩnh, Nguyệt Gia phải chậm đến nửa nhịp, lúc này mới nhớ tới Nguyệt Bát từng nói qua nàng không may mắn mất đi sự trong sạch, chợt, nhịn không được, không có ai ngoài Nguyệt Thất vì bị mù, tầm mắt mọi người cũng không cẩn thận dời về phía bụng Cốc Nhược Vũ. Cốc Nhược Vũ lại thêm bối rối cũng nhìn về phía bụng của mình, thầm kêu một tiếng, không thể nào, nàng xui xẻo như vậy sao? Sau đó, Nguyệt Bát từ trước đến nay đều thích phát biểu ý kiến, không nghĩ ngợi lại hỏi một câu: “Ngươi sẽ không thực sự mất đi sự trong sạch của chính mình chứ?” Nhất thời, cách nói chuyện không che đậy của hắn bị người nhà một cước đạp sang một bên.
Đám người Nguyệt thị thật cẩn thận nhìn Cốc Nhược Vũ, không lên tiếng hỏi. Cốc Nhược Vũ trong mắt rưng rưng gật gật đầu, thoáng chốc, tuy rằng đã thấy qua chuyện nữ tử nhà mình mất đi trong sạch, nhưng mà ba người đều lần lượt tự sát, người nhà Nguyệt gia chưa từng gặp chuyện này nên cũng không biết phải làm sao.
Nguyệt Bát lại quay về nói nhiều : “A, ngươi so với ta chỉ lớn hơn hai tuổi, mà lúc này lại đã làm mẹ rồi à!” Không cần nghĩ, cũng không cần nhìn đến ánh mắt của mọi người, lúc này cũng đã bị người nhà hành hung một trận, sau đó đạp qua một bên.
Tuy nói việc này là ngoài ý muốn, nhưng Cốc Nhược Vũ cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn muốn giữ lại đứa bé này, cũng bởi vì việc này, nàng đã nhớ lại lời của Kỳ Toán Tử…, vì thế, nàng quyết định không quấy rầy một nhà Nguyệt thị nữa, trước khi sinh hạ đứa nhỏ tạm thời tìm một chỗ để ở lại, sau đó chậm rãi đi từ Thanh châu Lệ Đô đến biên cảnh phía tây tìm cha mẹ.
Người Nguyệt gia không giữ lại được nàng, đành đưa nàng đến gần Thanh châu Lệ Đô, sau đó giúp đỡ nàng sống ở nhà của một Viên Ngoại, rồi cáo biệt. Vì thế, Cốc Nhược Vũ mang thai tạm thời ở Liễu trấn, ở trong này nàng phải vượt qua khoảng thời gian ba năm đầy gian nan khốn khổ.
Gần tám tháng sau, Cốc Nhược Vũ dưới sự giúp đỡ của vị đại thẩm phòng bếp, sinh hạ một bé trai nho nhỏ. Vừa sinh hạ trẻ con nhiều nếp nhăn nên không nhìn ra giống ai, nhưng không qua bao lâu, làn da của đứa trẻ trở nên mềm mại, trên khuôn mặt nho nhỏ, tinh tường nhìn ra được đôi mắt tròn tròn của nó giống hệt của Cốc Nhược Vũ, còn cái khác hoàn toàn giống cha nó, nói tóm lại, đó chính là một đứa con nít mang danh tiểu Phượng Hiên.
Kế đó, đầu sỏ gây nên chuyện là ai thì không cần phải hoài nghi nữa, mà kẻ gây hoạ ở nhân gian, vô tình, lại nhiều thêm một ngưòi!
Danh sách chương