Một đêm triền miên, thẳng đến lúc sáng sớm hai người mới ngủ, nhưng không bao lâu, Phượng Hiên bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, nhớ tới chuyện lúc trước, hắn lo lắng có phải vì dược hiệu mà nhận lầm người hay không, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nặng nề ngủ của Cốc Nhược Vũ đập vào mắt thì Phượng Hiên mới yên tâm, tiếp theo, hắn nhịn không được vui vẻ ôm nàng vào trong lòng. Sau khi ôm chặt nàng, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thiên hạ trong lòng, biểu tình trên mặt cực kỳ ôn nhu, nhẹ nhàng vén những sợi tóc của Cốc Nhược Vũ đến sau tai nàng, sau đó trìu mến lần lượt hôn xuống cái trán, ánh mắt, chóp mũi của nàng, cuối cùng lại hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. (Bột: sao không hun môi =( )

Dĩ nhiên, tuy nói đã uống nhầm thuốc, nhưng may mắn lại lên đúng giường, dù vui vẻ hài lòng, nhưng Phượng Hiên vốn là ngươi luôn thích mang thù thì làm sao có thể bởi vì vậy mà tha thứ cho đám người dám tính kế hắn, khiến hắn lần đầu tiên làm ‘chuyện tốt’ nhưng không được như tình thơ ý họa, thuận theo tự nhiên mà phát sinh, lại phát sinh dưới tình huống bị hạ dước, thật không thể tha thứ! Hừ, chờ sau khi hắn lấy được ý trung nhân về nhà, sẽ từ từ thu thập các nàng!

Phượng Hiên nghĩ chờ sau khi Cốc Nhược Vũ tỉnh lại, sẽ cùng hắn đi đến Nam lăng cầu hôn. Lần này tiết kiệm cho hắn không ít chuyện, gạo đã nấu, cơm cũng đã chín, người trong lòng nhất định là của mình rồi, tâm tình vui vẻ, hắn lại đem Cốc Nhược Vũ ôm vào lòng.

Đây là cái gì? Đột nhiên nhìn thấy trên cổ Cốc Nhược Vũ đeo một túi gấm nhỏ, Phượng Hiên ngồi dậy, tò mò cầm lên xem, phát hiện bên trong còn có chứa vậy gì, người nào đó lại không cần nghĩ ngợi hay chờ đợi sự cho phép của chủ nhân mà tự tiện mở ra.

Đây không phải là miếng Ngọc bội Song Phượng để đưa cho nhà gái sao? Phượng Hiên ngây người, ngoài ý muốn nhìn ngọc bội năm đó đưa cho bé con lại xuất hiện ở nơi này. Oa, Bé con! Nàng là bé con! Nháy mắt liền xác định được thân phận Cốc Nhược Vũ, vẻ mặt của Phượng Hiên khó nén nổi kích động.

Tuy nói cô gái mười bảy tuổi trên người đã không còn bóng dáng lúc ba tuổi kia nữa, nhưng mà đôi mắt to tròn này Phượng Hiên không quên được, trách không được khi mình nhìn thấy bức hoạ đã thấy nàng có loại cảm giác thân thiết, nguyên lai hôm qua ở tửu lâu cũng không có nghe lầm tên của nàng, chuyện này, chuyện này thật sự là rất trùng hợp! Phượng Hiên nhịn không được cười ngây ngô. (Bột: anh trai đáng yêu thế :’x )

Hắn nhớ tới năm đó, khi Cốc Nhược Vũ còn nhỏ, bản thân mình còn tự tay thay tã cho nàng, không khỏi buồn cười. Hắn đem ngọc bội đặt lại bên trong túi gấm của nàng, nhẹ nhàng nhéo yêu gương mặt của nàng, không nghĩ Cốc Nhược Vũ ngủ sâu như vậy, nguyên nhân là vì hắn làm cho người ta mệt muốn chết rồi, nàng giống như con heo lười nhỏ nằm lầm bầm trong lòng hắn, giống như giấc ngủ đêm đó

Thần thái sáng láng, tinh thần sung sức, Phượng Hiên đắp kín chăn cho Cốc Nhược Vũ, đứng dậy mặc quần áo xong, lại băng bó vết thương trên tay thật kỹ, định ra ngoài gọi tiểu nhị chuẩn bị tốt nước tắm cùng đồ ăn, muốn Cốc Nhược Vũ sau khi tỉnh lại, nàng có thể tắm rửa một cái, sau đó ăn điểm tâm.

Ra khỏi phòng, Phượng Hiên đóng cửa thật kỹ càng, mới đi đến chính giữa sân Thu Diệp viện, phát hiện đám người Cung Thiên Li đang đứng ở cửa viện. Trên mặt Phượng Hiên mang theo ý cười, khiến các nàng nhìn không ra tâm tư của mình. Vốn tưởng rằng mấy người này không phải đến bồi tội thì chính là để xin tha, nhưng Phượng Hiên phát hiện ánh mắt của các nàng lại lộ rõ bi thương

Bi thương cái gì, hắn cũng không giết Phương Tư Liên, Phượng Hiên nhìn thoáng qua Phương Tư Liên nghĩ. Nhưng Phượng Tiêu cùng Phượng Địch hẳn là phải đi Nam lăng cũng xuất hiện ở phía sau các nàng, khiến Phượng Hiên cảm thấy có chút kinh ngạc .

“Các ngươi hẳn là ở Nam Lăng mới đúng, sao lại không đi?” Tính toán thời gian, hai người chắc phải đang trên đường quay trở lại.

“Chúa, chúa thượng. . . . . .” thanh âm của Phượng Tiêu có chút nghẹn ngào, sau khi kêu Phượng Hiên một tiếng, nghiêng mặt đi, không dám nhìn hắn, trong lòng khổ sở, trên đường đi Nam Lăng lại đụng phải cha cùng tông chủ, nhận đựơc tin dữ như vậy, nếu chúa thượng biết mà nói, mọi chuyện sẽ như thế nào đây ? “Có chuyện gì xảy ra sao? Ngoại công?!” Cảm thấy không khí bất bình thường, trong đầu Phượng Hiên tự hỏi chuyện gì có thể làm cho bọn họ như vậy. Ngay cả ngoại công Cung Thượng Hi và thủ lĩnh hộ vệ Cung Nhạc, cùng với tất cả họ vệ của Cung gia đều xuất hiện ở Thu Diệp viện này, cảm giác bát an mãnh liệt khiến Phượng Hiên khẳng định có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra mà hắn không biết.

“Hiên nhi, con phải bình tĩnh một chút” Cung Thượng Hi dừng lại, trong lòng không nỡ, nhưng vẫn nói tiếp…, “Mười ngày trước, hoàng thượng hạ chỉ, vì ghen tị thất đức, nhiễu loạn hậu cung, can thiệp triều chính nên Đức phi được ban cái chết ! Vũ nhi, nàng đã đi rồi!”

Trong nháy mắt, trời đất thay đổi, thế gian giống như không còn tiếng vang, chỉ có lời nói “Đức phi đựơc ban chết, Vũ nhi, nàng đã đi rồi” ở trong đầu Phượng Hiên không ngừng xoay quanh, Đức Phi, muội muội của hắn, mười ngày trước mới được phong phi tròn một tháng, Ngự Thiên Lan, hắn đã làm gì với Vũ nhi?!

Tiếng thét dài phẫn nộ chợt vang lên, một bóng người nhảy vọt lên trên cao, khi thân ảnh Phượng Hiên vừa động, Cung Thương Hi đã sớm đoán được phản ứng của hắn nên vung tay lên ra hiệu đám người sớm đã được đặc biệt đưa đến đây chạy lên, tất cả hộ vệ đều tiến lên cản lại Phượng Hiên vốn đã mất lí trí muốn rời đi

Võ công của Ngoại tôn so với tưởng tượng của ông còn cao hơn nữa, Cung Thượng Hi hít một hơi xong sau đó tự thân ra tay, cùng không có cách nào khiến Phượng Hiên đang đánh nhau trở nên bình tĩnh. Vốn là quả bất địch chúng (*), lại có thêm ngoại công vốn có võ công cao hơn hắn ra tay, không bao lâu, Phượng Hiên đã bị điểm huyệt, trói lại.

(*) Quả bất địch chúng: số ít không thể đấu lại với số đông

“Buông!” Hắn vô cùng hối hận, rất hối hận, rốt cuộc chính mình là người tự tay đẩy muội muội xuống Hoàng Tuyền, hắn không nên để cho nàng tiến cung !”Ta muốn giết hắn rồi! Ta nhất định phải giết tên ghê tởm kia. . . . . .” Cẩu hoàng thượng! Hắn muốn xuất binh tạo phản, giết hắn thay muội muội báo thù! Hai mắt đỏ lên, cả người sát khí, vẻ tươi cười cũng không còn thấy nữa, Phượng Hiên dùng sức muốn giải huyệt đạo của mình, gầm lên giận giữ, nhưng trước khi tên đầy đủ của kẻ kia bị tên đại nghịch bất đạo này hô lên , Cung Thượng Hiên bất đắc dĩ phải điểm huyệt ngủ của hắn.

(**) Bột giải thích: trong tiếng Hoa có hiện tượng đảo ngữ trong các cụm từ (hơi giống tiếng Anh ). Ví dụ, trong lời thoại của Phượng Hiên ở phía trên, nếu là người Việt mình sẽ nói “Tên Ngự Thiên Lan ghê tởm kia”, nhưng người Hoa sẽ là “ ghê tởm tên kia Ngự Thiên Lan”. Ở trường hợp này, Cung Thượng Li đã kịp ngăn cản khiến Phượng Hiên dừng lời nói đến “ghê tởm tên kia…”, chưa kịp gọi tên Ngự Thiên Lan. Nhưng vì muốn mạch văn được trôi chảy nên Bột và bạn editor không thể diễn tả trọn vẹn cảnh lời nói của Phượng Hiên bị cắt ngang, đành phải viết riêng mấy dòng giải thích cho cả nhà

“Dẫn nó trở về.” Cung Thượng Hi cau mày, quả nhiên không ngoài dự liệu, ngoại tôn nghe được tin tức này nhất định sẽ muốn mưu phản, làm việc đại nghich bất đạo, Phượng thị như thế nào Cung Thượng Hi ông mặc kệ, nhưng mà bộ tộc Cung thị của bọn họ tuyệt đối không thể bởi vì chuyện này mà bị diệt cửu tộc.

Vì để muốn Phượng Hiên tỉnh táo lại, không muốn hắn vì bi thương nhất thời mà phạm vào sai lầm lớn, Cung Thượng Hi mang theo hắn trở về Cung châu. Từ Ti Đô đến Cung Châu vốn đã mất nhiều ngày, hơn nữa sau khi trở về còn bị trói ba ngày ba đêm, Phượng Hiên đau khổ đến điên cuồng, vì thế, đợi cho khi Phượng Hiên tỉnh táo lại, nghĩ đến chuyện muội tử chết đi chẳng phải đơn giản, hắn cần phải quay trở về từ từ tìm ra tên đầu sỏ gây chuyện, cũng đã hơn mười ngày .

Nhưng mà, trong thời gian mười ngày ngắn ngủi này, cuộc sống của Cốc Nhược Vũ cũng đột nhiên trở nên long trời lở đức, kiếp nạn nối tiếp nhau mà đến, tất cả mọi thứ giống như từ trên bầu trời rớt xuống đáy cốc. Bởi vậy, sau khi nhận mệnh lệnh của Phượng Hiên đi đến Nam lăng tìm Cốc Nhược Vũ, Phượng Địch không thể mang người Phượng Hiên muốn gặp trở về, ngược lại lại mang về hai tin dữ: thủ phủ Nam Lăng nhà tan cửa nát cùng Cốc Nhược Vũ đã qua đời.

Họa vô đơn chí, một năm này đối với Phượng Hiên mà nói là bi thương gấp đôi, không những muội tử thân yêu nhất rời đi nhân thế, hắn còn mất đi người yêu duy nhất. Vào một ngày nào đó, khi nghe được tin Cốc Nhược Vũ đã qua đời, hắn đem chính mình nhốt vào phòng suốt một ngày một đêm, sau đó, hắn lại trở về triều đình giống như xưa, trên mặt vĩnh viễn đeo nụ cười lười nhác. Chỉ có trái tim đã từng yêu thương này được đóng lại chặt chẽ, cuộc đời này không hề nhắc đến chữ ‘tình’
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện