Edit: ss gau5555

Beta:

“Thêu ở Nam lăng, châm rơi mật vô khâu, chỉ thêu nhỏ như tơ, màu sắc tinh tế tuyệt diệu, ngàn hoa cực yểu điệu, chim bay giống như ghen tị, nước từ trên núi chảy xuống, lầu các thâm thúy, mọi vật sinh động” những lời này, là miêu tả của mười bốn nước đối ngành thêu đặc sắc ở Vân Châu Nam lăng. Nơi ngành thêu nổi tiếng nhất thiên hạ này là nơi Mai bình sinh sống, chỗ Cốc lương thừa cắm rễ, cũng là nơi Cốc Nhược Vũ trưởng thành.

Cốc gia ở Nam lăng, nay chính là thủ phủ Nam lăng, mười bốn năm trước Cốc lương thừa mang di sản của cậu cùng người nhà về tới đây, trung hậu thành thật nhưng không mất thông minh, hắn, dựa vào thái độ cần cù vẵng chắc, dần dần khuếch trương mặt tiền cửa hàng, hơn nữa ban đầu từ một quán cơm nhỏ, dần dần buôn bán với các địa phương, có được tửu lâu, cửa hàng tơ lụa, hiệu thuốc bắc …. các loại cửa hàng.

Nhắc đến Cốc gia, thì người ở Nam lăng có ba ấn tượng, thứ nhất là Cốc gia lương thiện, Cốc gia ngày thường hay tạo cầu lót đường, cứu tế lương thực không nói, còn chi tiền mướn đại phu mỗi tháng vì người nghèo khó chữa bệnh ba ngày, dùng thuốc miễn phí lấy từ hiệu thuốc bắc của Cốc gia, là đã mang danh tâm địa Bồ Tát .

Thứ hai là con gái của Cốc gia, kế thừa thêu nghệ cao siêu của mẹ nàng không nói, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, mười bốn tuổi là lúc nổi danh tài nữ, diện mạo giống mẹ nàng, đẹp nhẹ nhàng cổ điển cùng với một khí chất điềm tĩnh, mỗi khi Cốc gia cứu tế lương thực hoặc là mướn đại phu chữa bệnh từ thiện đều nhìn thấy thân ảnh của Cốc gia tiểu thư mang khăn che mặt hỗ trợ. Cốc gia tiểu thư từ mười bốn tuổi đã có bà mối tới cửa cầu hôn, nhưng chẳng biết tại sao, vợ chồng Cốc thị vẫn không đáp ứng một nhà nào, cho nên, các nhà người nào đều nóng lòng muốn thử sức.

Thứ ba vì thân thích của Cốc gia, nói đến thân thích của Cốc gia, người ở Nam lăng chỉ có thể dùng một câu để hình dung: da mặt dày so với tường thành! Không có ai có thể hiểu được vì sao vợ chồng Cốc thị lại có thể nhẫn nhịn như vậy, Cốc lương thừa không có bất kỳ thân thích nào ở Nam lăng, chỉ có thỉnh thoảng biểu đệ ở Thải Đô xa xôi lui tới, nhưng bởi vì mợ qua đời, cho nên biểu đệ một nhà dời tới nước này, số lượng thư lui tới cũng không nhiều lắm rồi ngừng hẳn. Bởi vậy lui tới chỉ có nhà mẹ đẻ thân thích của Mai bình

Mai bình cùng Cốc lương thừa bắt đầu ở Nam lăng định cư thì đã đón mẫu thân Mai bình đến ở trong nhà, mà Mai phương khi đó liền quấn lấy bọn họ. Cốc gia dần dần phát tích, nàng ta lại dùng sức đi dần dần tới gần họ, cuối cùng rõ ràng là trầm trọng hơn khi Cốc gia đổi tòa nhà lớn khác thì tự chuyển đi vào, khi đó ban đầu Mai bình cảm thấy yêu cầu này quá đáng, thì thấy Mai phương kêu trời trách đất, nói nàng bây giờ tốt rồi, không để ý tình nghĩa tỷ muội, khóc hô bản thân đáng thương cỡ nào, còn có năm đứa nhỏ phải nuôi. Bất đắc dĩ, hai vợ chồng tâm địa thiện lương liền đáp ứng. Ở tại Cốc gia, người của Tề gia ăn mặc chiếm toàn bộ Cốc gia , so với ba người Cốc gia còn xa xỉ hơn. Mai Bình cảm thấy bọn họ có phần quá đáng, lại bị mẫu thân Lý thị bất công ngăn cản.

Đại ca Mai bình là Mai Minh căn bản không nuôi được mẫu thân mình, lại càng không lui tới đệ đệ cùng muội muội của mình, gia cảnh tốt hơn nên hắn rất sợ bọn họ chiếm tiện nghi của mình, mà khi phát hiện tiểu muội càng ngày càng tài phú thì thái độ đại chuyển biến 180°, mỗi ngày đều đến Cốc gia, giả vờ thân thiết, chính là từ từ để cho đứa nhỏ của mình giành vị trí sản nghiệp của Cốc lương thừa.

Nhị ca của Mai bình là Mai nhân xem như đỡ, không ở tại Cốc gia, cũng không có ở trong cửa hàng của Cốc lương thừa tìm việc sống, nhưng, hắn lại hay khóc than, mặt khổ đi đến trước mặt ngăn hai vợ chồng, tâm địa thiện lương nên hai người sẽ cấp cái này, cấp cái kia còn giúp hắn mua nhà ở. Có khi Mai nhân muốn làm ăn cái gì, liền lôi kéo Cốc lương thừa chung vốn, nếu thua lỗ, uể oải ngăn lại, Cốc lương thừa liền toàn bộ gánh chịu, nếu tránh rồi, thì tìm là trăm ngàn loại lý do, kết quả, toàn bộ tiền cho nhà hắn, vợ chồng Cốc lương thừa một phần cũng chưa lấy.

Cho nên, người ở Nam lăng kỳ thật rất kỳ quái, có một thân thích giống như hổ lang vậy, lại không làm cho Cốc gia suy sụp, ngược lại phát triển không ngừng, nguyên nhân có lẽ là ông trời có mắt, đối xử tử tế với người tốt, người tốt tất có báo đi! Chính là, có khi cũng chưa chắc, gia sản khổng lồ cũng chỉ có một nữ nhi, làm sao không để cho người ta đỏ mắt chứ? “Còn nói không làm cái gì, lại đang xem bí mật của con đúng hay không?” Ở ngoài cửa chỉ nghe thấy tiếng của nữ nhi lầm bầm lầu bầu, Mai bình bất đắc dĩ, từ mười bốn năm trước sau khi tìm nữ nhi về, xuất hiện một Tiên ca ca không nói, nữ nhi còn đối với bí mật của nàng có một tật xấu, nếu không phải là mình hiểu rõ chuyện của nữ nhi, thì thật đúng là nghĩ đến con có bệnh! Bản thân đã vụng trộm xem qua, biết bí mật kia là một miếng ngọc bội, tám phần là lần đó chính từ cái tên tiểu tử hỗn đàn kia không biết trộm ở nơi nào. Thật là, nữ nhi còn cưng vô cùng, còn đặc biệt làm một cái túi gấm đặt nó ở bên trong, đeo trên cổ.

“. . . . . .” Đứng ở nơi đó Cốc Nhược Vũ không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ hé miệng ra cười với mẫu thân của mình.

“Con đứa nhỏ này! Đem tất cả nha hoàn đuổi ra bên ngoài, tự mình ở trong này, không phải là bởi vì không muốn cho người khác nhìn thấy bảo bối của con!” Mai bình không tán thành nói.

“Nương ——! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cốc Nhược Vũ cười lấy lòng, tiếng nói dịu dàng, làm nũng kêu mẫu thân mình một tiếng.

“Được rồi, nương không nói con nữa, ngày mai đi du lịch gì đó đều đã chuẩn bị xong chưa?” Mai bình đi đến bên giường, ngồi ở mép giường, ý bảo cốc Nhược Vũ ngồi vào bên người bà đi.

“Dạ, Hương Nhi các nàng đã giúp nữ nhi chuẩn bị tốt rồi.” Ngồi vào bên người mẫu thân Cốc Nhược Vũ ngữ nhanh chóng trả lời.

“Vậy là tốt rồi, nhớ rõ hôm nay đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn muốn cùng gia đình cậu, dì đi chơi, lên chùa Thượng Nam Vân thắp hương!”

“Nữ nhi biết, sẽ nghe lời của mẹ, đi ngủ sớm một chút. Cha cùng nương cũng muốn phải nghỉ ngơi sớm một chút”

“Ha ha! Nhược Vũ đã mười bảy rồi, cha cùng nương vẫn luyến tiếc con, cứng rắn để con lại vài năm, nếu không chừng con đã làm nương rồi!” Càng nhìn nữ nhi của mình càng cảm thấy tự hào Mai bình vui vẻ nói.

“Nương ——!” Cốc Nhược Vũ đỏ mặt không thuận theo kêu nhỏ một chút.

“U, đỏ mặt, ha ha, con cũng nên tìm chồng rồi, ngày mai dâng hương thì bốc quẻ nhân duyên đi, nhìn xem thế nào. Chỉ cần con gả tốt, ta và cha con đều thấy thoả mãn!” Mai bình lôi kéo tay Cốc Nhược Vũ, vỗ nhẹ nói.

“Nương ——! Nếu có người giống như Tiên ca ca, nữ nhi liền gả, nếu không thì ở lại với Nhị lão người,không đi!” Cốc Nhược Vũ kéo cánh tay Mai bình qua ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào bả vai của bà chà chà.

“Con lại nói dối rồi, làm gì có Tiên ca ca nào từ trên trời bay xuống ! Đều là giả dối, cho dù có tiên nhân, vậy sao lại để cho chúng ta tuỳ tiện nhìn thấy!”

“Cho nên nói sao, nữ nhi có ý tứ là không, gả! Vẫn muốn ở cùng cha mẹ!” Tròn tròn mắt to híp lại mang theo ý cười, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.

“Ha ha, cô nương kia đi nói cho cha cô biết, ông ấy còn phải vất vả thêm một chút, bởi vì phải nuôi lão cô nương như con ở nhà.” Vui đùa xong, hai mẹ con đều nở nụ cười.

Hai mẹ con cứ như vậy vui tươi hớn hở trò chuyện, sau đó lại thêm Cốc lương thừa tiến vào, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, ngày nhìn qua là hạnh phúc như vậy ! Nhưng, thường thường có một số việc lại không đề phòng mà phát sinh ra, mà cuộc sống hạnh phúc lại có thể làm cho người ta không tưởng tượng được trong vòng một đêm long trời lỡ đất!

Giờ phút này, Cốc Nhược Vũ cùng người nhà tụ cùng một chỗ, còn ở bên Thải Đô phía xa, bởi vì muội tử lại đột nhiên từ trong cung trở về mà làm cho Phượng hiên vui vẻ, hai người kia cũng chưa nghĩ đến, có một ngày thân nhân ở tại bên người lại chia lìa, một phút tới như vậy làm cho người ta trở tay không kịp. Một năm này, sẽ không yên tĩnh, bất kể là đối với Cốc Nhược Vũ hay là đối với Phượng hiên mà nói, đều là một năm thống khổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện