Kim xà vương tử ác hành bởi vì đắc tội bảo bối yêu dấu, sau khi biến trở về nhân thân, bị đông lạnh triệt để.
Đến tận lúc về tới cổng hoàng cung Thánh quốc, Na Lam vương tử còn đang ra sức xum xoe, “Mesel bé bỏng, van cầu ngươi, đừng giận nữa mà”.
“Đừng gọi nghe buồn nôn như vậy! Cút!” Mesel không chút lưu tình đẩy bàn tay *** ma kia ra.
“Đừng như vậy mà, hạm trưởng lúc làm cũng là sướng lắm a, còn liên tục kêu ta dùng sức, đừng có ngừng, làm chi mà bây giờ còn chê ta làm lâu quá a?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Mesel xấu hổ giận dữ trừng y một phát! “Bản hạm trưởng dù thích làm cỡ nào cũng không thể liên tục làm hơn mười mấy tiếng a? Ngươi cho Mesel Iris Norton tướng quân ta là búp bê bơm hơi làm không hư a”.
“Kia cũng không phải ta có thể khống chế được a, ngươi muốn trách thì trách *** xà kia đi”. Na Lam vương tử nhún vai, đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mảnh.
“Ngươi… Ngươi cái tên vô lại này!” Mesel tức giận đánh y một cái. (ây dô, đánh iu kìa ^^)
“Ai dục, đánh là thương, mắng là yêu a!” Định Vân vương tử không biết từ chỗ nào nhảy ra, trêu chọc, “Xem Mesel Iris Norton tướng quân cố sức đánh như thế, khẳng định yêu Na Lam nhà chúng ta ghê gớm rồi”.
“Định Vân vương tử, xin đừng nói lung tung!”.
“Ta nói lung tung? Nga, đó chính là biểu thị ngươi không thương Na Lam?” Định Vân bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Được rồi, vậy để tránh Na Lam thành kẻ độc thân duy nhất trong ‘Tứ công tử Thánh quốc’ chúng ta, bản vương đành phải giúp hắn an bài thân cận”.
“Y dám?” Mesel Iris Norton tướng quân lạnh lùng liếc Na Lam vương tử một phát.
“Bản vương tử không phải không dám, là không cần!” Na lam cười cười hôn trộm lên môi bảo bối của y một cái. “Ta đời này chỉ cần hạm trưởng ma quỷ số một thế giới của ta bồi ở bên cạnh ta thôi!”
“Ba hoa!” Mesel trong lòng ngọt lịm, bất giác tặng một làn thu ba kiến người ta toàn thân tê dại.
Na Lam vương tử yêu hạm trưởng tận xương, vừa nhìn chí nguy, xà chi *** tính tiềm tàng trong cơ thể lập tức đại phát đặc phát, mãnh liệt quấn lấy —
“A a — ngươi lại muốn làm gì? Buông ta ra!” Mesel vừa thẹn vừa mệt ra sức giãy dụa.
Định Vân vương tử ở một bên thấy mùi ngon, thiếu chút nữa đem hạt dưa tới cắn luôn.
“Trời ạ, tiểu hồ ly, Thánh sứ bảo ngươi nhanh một chút mời Na Lam và hạm trưởng cầm ‘Xà chi hoàn’ đi Quan Linh điện, ngươi thế nào lại ở một bên xem trò hay?” Đới Nhạc từ xa vội vã chạy tới, cho bà xã sợ thiên hạ bất loạn của hắn một cặp mắt trắng dã.
“Úc úc! Quên mất”. Định Vân ngại ngùng lè lưỡi.
“Trời của ta ạ! Chuyện quan trọng như thế ngươi cũng có thể quên?” Na Lam và hạm trưởng ở một bên nghe xong cũng không khỏi lắc đầu.
“Được rồi, ít nói nhảm, nhanh lên một chút, Thánh sứ đã chờ không kịp muốn thấy ‘Xà chi hoàn’!”
“Rồi rồi, đi mau”.
Na Lam vương tử dẫn theo Mesel tiến vào thần miếu thiêng liêng ẩn mật nhất — Quan Linh điện.
Quan Linh điện, là cung điện Thánh sứ nhiều lần bói ra được xây dựng ven hồ.
Kẻ xông vào, giết không cần luận tội!
Nhưng thế nhân không biết chính là, kỳ thực nơi này còn cất dấu một bí mật trọng đại không để thế nhân biết…
“Na lam, Norton hạm trưởng, các ngươi rốt cuộc đã trở về!” Thánh sứ kích động chạy vội tới trước mặt bọn họ, ‘Xà chi hoàn’ đâu?”
“Ở đây”. Mesel từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn.
“Xà chi hoàn… Đây là Xà chi hoàn…Đủ rồi, ba chiếc nhẫn cuối cùng đã tề tựu!” Thánh sứ nhịn không được lệ nóng lưng tròng. “Hiện tại, các ngươi lập tức theo ta đi gặp Tham Thiên đại thần”.
Thánh sứ dẫn bọn họ đến trước một tòa tượng thần vĩ đại ở giữa điện.
Chỉ thấy Thánh sứ cung kính đối thần tượng lạy ba lạy, sau đó vươn tay phải, từ trong ngực thần tượng, một đồ đằng kỳ dị, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên —
Ngay trong một giây lòng bàn tay ấn lên đó, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Thần tượng cư nhiên giống như bay lên, vô thanh vô tức chậm rãi lên cao, từ lòng đất lộ ra một cầu thang cực dốc, một đường đi xuống nơi tối tăm sâu không thấy đáy —
Na lam và Mesel thấy kinh ngạc không ngớt.
A, không nghĩ tới nơi này còn có một cơ quan.
Ngay cả Na Lam ở hoàng cung chơi đùa từ nhỏ đến lớn cũng không biết bí mật này.
“Đi theo ta”. Thánh sứ đốt một cây đuốc, dẫn đầu đi xuống bậc thềm.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Na Lam ôn nhu dắt tay Mesel, gắt gao theo sau Thánh sứ, từng bước một đi xuống cuối cầu thang.
Dưới đáy thâm cốc tối tăm cái gì cũng không có, chỉ có một hồ nước sâu rộng xanh thẳm như biển lẳng lặng nằm ở giữa, ánh sáng lấp lánh, mê hoặc lòng người…
Thánh sứ ánh mắt ôn nhu chỉ vào hồ nước, “Các ngươi xem, Tham Thiên đại thần ở ngay chỗ này”.
Hai người chăm chú nhìn theo hướng hắn chỉ, mới bất ngờ phát hiện nơi giữa hồ sâu ba thước, lại tồn tại một bóng khí rất lớn.
Giữa bóng khí có kim quang lưu động, mơ hồ có một nhân thể trôi lơ lửng…
Na Lam và Mesel đều là lần đầu tiên thấy Tham Thiên đại thần trong truyền thuyết, tự nhiên nhìn không chuyển mắt.
“Norton hạm trưởng, bản sứ hiện tại muốn hỏi ngươi một chuyện phi thường quan trọng, lúc ngươi đeo chiếc nhẫn, phải chăng làm Na Lam biến thành kim xà?”
Mesel chấn kinh nhìn Thánh sứ, “Sao Thánh sứ lại biết?”
“Bởi vì chỉ có người đại thần chuyển thế vận dụng thần lực của bản thân cùng linh lực trong chiếc nhẫn, mới có thể triệu hồi ra thần xà viễn cổ của Thánh quốc! Thần thượng, ngươi chính là một trong tam hồn chuyển thế của Tham Thiên đại thần!”
“Cái gì?!” Lãnh tĩnh như Mesel Iris Norton tướng quân cũng không khỏi thất thanh kêu to! “Ngươi nói ta là Tham Thiên đại thần chuyển thế?”
“Đúng vậy, nếu thần thượng không tin, xin đeo Xà chi hoàn, nhìn bóng khí phong ấn đại thần trong nước, có thể có bất cứ biến hóa nào?”
“Chờ một chút!” Na Lam đưa tay che trước người hạm trưởng, “Thánh sứ, ngươi phải cam đoan với ta, Mesel của ta không có bất cứ nguy hiểm gì”.
“Yên tâm đi, Na Lam, có kinh nghiệm hai lần trước, bản sứ nắm chắc mười phần, sẽ không để thần thượng thiệp hiểm. Hôm nay ta chỉ là muốn kiểm tra linh lực của hắn một chút, xem phải chăng nên vì hắn tăng cường ác bổ ‘khởi linh thức’ ”.
“Chờ một chút, Thánh sứ, ngươi vừa nói chính là ‘khởi linh thức’ viễn cổ lưu truyền tới nay sao?” Mesel đột nhiên kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, đây là một loại pháp lực cổ xưa, Norton hạm trưởng đã nghe qua?”
“Pháp lực? Này thì ta không biết. Ta chỉ biết là, phụ thân ta từ nhỏ đã bảo ta luyện ‘khởi linh thức’, coi như là một loại tu luyện khí công, không biết chúng có phải cùng loại hay không?”
“Nếu như đúng vậy thì quá tốt rồi”. Trong mắt Thánh sứ lóe ra tia hưng phấn, “Như vậy linh lực của thần thượng nhất định thập phần cường đại, đối với việc cứu đại thần càng thêm chắc chắn”.
“Thánh sứ trước không nên vui vẻ quá sớm”. Mesel cười khổ một chút, “Vạn nhất nếu không phải, lại khiến Thánh sứ thất vọng thật nhiều”.
“Không sao, chúng ta hiện tại thử xem sẽ biết. Hiện tại xin thần thượng đeo ‘Xà chi hoàn’ vào trước, rồi vận dụng ‘khởi linh thức’ nhắm ngay bóng khí trong hồ — ”
“Được”.
Mesel khí thủ đan điền, tập trung tất cả tinh thần, trong một khắc chiếc nhẫn đeo lên ngón tay, lực hút cường đại như trước theo dự đoán từ chiếc nhẫn kéo tới, hắn lập tức vận khởi ‘khởi linh thức’ từ nhỏ sở học đem thần lực từ ngón tay cùng linh lực trong cơ thể mình tương hỗ dung hợp, hình thành một luồng cường quang thật lớn, phút chốc bắn về phía bóng khí bao phủ Tham Thiên đại thần trong hồ nước —
Mặt nước cuộn lên cơn sóng gió động trời chưa bao giờ gặp qua, cường quang lại tiếp tục xuyên qua mặt nước, liên tục không ngừng bắn về phía bóng khí bập bềnh trong nước.
Bóng khí trải qua va chạm, càng không ngừng biến hóa hình dạng, nhưng trước sau không để cường quang xuyên qua —
Đúng lúc này, một cỗ động lực không rõ đột nhiên từ trong cơ thể Mesel tuôn ra, lực lượng cường quang trong nháy mắt tăng cường, hắn lập tức hét lớn một tiếng — “Khởi!’
Nhiều chùm sáng nhỏ xuyên qua bóng khí, bắn về hướng Tham Thiên đại thần nổi trong bóng khí —
Tứ chi đại thần được chùm sáng trùng kích toàn thân đột nhiên chấn động, cả ba người ở đây đều tận mắt thấy nam nhân ngủ say trăm nghìn năm kia chậm rãi đứng lên, mở hai tay —
“Đại thần!” Thánh sứ thấy thế kích động như điên, nhịn không được phát ra một tiếng khóc kêu!
Kiếp trước của Thánh sứ chính là Vu sư (thầy mo) của một thôn trang nhỏ, sau khi Tham Thiên đại thần hi sinh chính mình cứu vớt cả khu rừng, hắn liền không ngừng trải qua luân hồi chuyển thế, muốn tìm được phương pháp làm cho đại thần hồn quy nguyên thần, khởi tử hồi sinh.
Hôm nay một chiếc ‘Xà chi hoàn’ cuối cùng và người đại thần chuyển thế đều tìm được rồi, sao lại không khiến hắn mừng rỡ như điên? Đáng tiếc niềm vui của Thánh sứ cũng không duy trì bao lâu, theo thể lực hạm trưởng dần dần kiệt quệ, lực lượng chùm tia sáng dần dần yếu bớt, đại thần cuối cùng vẫn là hồi phục tư thái ban đầu của hắn, tiếp tục giấc ngủ say trăm nghìn năm của hắn…
“Không — ”
Thánh sứ lần thứ hai gặp đả kích, kích động mất đi lý trí, may là Na Lam đã có phòng bị, lập tức vươn tay kéo Thánh sứ lại, không cho hắn ngã vào hồ.
“Ô… Buông ta ra! Ta muốn đi tìm hắn! Ta chờ không nổi nữa rồi! Đại thần… Đại thần!”
Mắt thấy Thánh sứ tâm tình sụp đổ, khóc đến hầu như chân đứng không vững, Na Lam nhịn không được hét lớn một tiếng: “Thánh sứ! Ngươi bình tĩnh một chút! Chúng ta thật vất vả lấy được chiếc nhẫn thứ ba, ngươi không nghĩ làm sao cứu đại thần, lại ở đây làm chuyện vô dụng cỡ này, vạn nhất trễ thời cơ cứu đại thần, ngươi chẳng phải là hại hắn sao!”
Lời Na Lam dường như cảnh tỉnh, Thánh sứ bỗng chốc thanh tỉnh lại! “Đối… Ta phải lãnh tĩnh… Ta phải lãnh tĩnh… Cứu đại thần… Ta nhất định phải cứu đại thần…”
Mesel lo lắng nói: “Na Lam, chúng ta mau đưa Thánh sứ về đi, hắn cần hảo hảo nghỉ ngơi”.
“Được, chúng ta đi”.
Hai người dìu Thánh sứ đang suy yếu rời đi.
Sâu thẳm trong hồ nước, như cũ chỉ có Tham Thiên đại thần lẳng lặng chờ đợi kỳ tích…
Trải qua một đêm nghỉ ngơi cùng sự chăm sóc của mọi người, Thánh sứ rốt cuộc khôi phục sinh khí vốn có.
Ngay cả thân thể là có điểm suy yếu, nhưng để mau chóng tiến hành chuyện cứu đại thần, Thánh sứ cũng lo không được nhiều như vậy.
“Hôm nay tập hợp mọi người lại như vầy, trong lòng bản sứ thật sự là ngổn ngang trăm mối cảm xúc”.
Thánh sứ ngồi bên hồ nước, đối mặt với Tử Thần, Tử Lẫm, Định Vân, Na Lam bốn vị vương tử cùng ba vị đại thần chuyển thế, viền mắt dần dần ẩm ướt.
“Đã trải qua trăm nghìn năm chờ đợi, ngày hôm nay, chính là thời khắc chúng ta có thể hay không làm Tham Thiên đại thần hồn quy nguyên thần, khởi tử hồi sinh, thắng bại thành bại, trong một lần hành động này”.
Thật sâu ngóng nhìn thân ảnh đại thần ngủ say, Thánh sứ biết nếu như lần này còn thất bại, hắn tuyệt đối cũng chống đỡ không nổi nữa.
Dầu hết đèn tắt.
Thân thể hắn giờ như ngọn đèn tàn trong gió thực sự vô pháp gánh vác tuyệt vọng khó có thể thừa nhận nữa.
“Thánh sứ ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có thể thành công!” Định Vân là người đầu tiên nhảy ra cổ vũ hắn.
“Đúng, đại thần thiện lương như thế, ông trời nhất định sẽ cho chúng ta thành công cứu sống hắn!” Tử Lẫm cũng nỗ lực khích lệ sĩ khí.
“Thánh sứ, hiện tại quan trọng nhất là, ngươi phải bảo trì lãnh tĩnh, tọa trấn chỉ huy, như vậy chúng ta mới có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm hoàn thành nhiệm vụ a”. Na Lam lo lắng nhất kỳ thực là Thánh sứ tự loạn đầu trận tuyến.
“Na Lam nói đúng”. Mesel nhìn biểu hiện hôm qua của Thánh sứ thực sự rất lo lắng, “Chúng ta hiện tại như lưỡng quân tác chiến, phải đối kháng chính là phong ấn trên người đại thần. Chủ soái của quân ta nếu như trước trận tự loạn trận tuyến, thiếu quyết tâm tất thắng, vậy hậu quả thật khó lường”.
“Không hổ là Mesel Iris Norton tướng quân vĩ đại, lời nói ra chính là không giống, hai người các ngươi học hỏi một chút cho ta”. Lâm Đạm Chi gõ gõ đầu Tử Thần và Tử Lẫm.
Đới Nhạc lúc này cũng nói, “Thánh sứ, mọi người nói, ngươi đều nghe thấy rồi. Nhất định phải có lòng tin a! Từng người chúng ta đều là nhân trung chi long, đoàn kết lại, không có chuyện gì làm không được!”
“Ha ha, cười chết người đi được, chúng ta nơi này có báo, có hồ ly, có xà, còn có con đại hôi hùng ngươi, chính là không có long, ngươi nói có phần quá không hợp rồi. Ha ha…” Định Vân ở một bên cười đến ngã trái ngã phải.
Mọi người nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu.
“Định Vân vương tử, ‘nhân trung chi long’ là câu thành ngữ, là ý tứ hình dung nhân trung hào kiệt”. Mesel hảo tâm đi ra giải thích.
“A? Thật vậy hả?” Định Vân thẹn thùng le lưỡi.
“Bình thường bảo ngươi đọc sách nhiều một chút ngươi không nghe, hiện tại quê to chưa?” Đới Nhạc tức giận thưởng cho tiểu hồ ly của hắn một cái cốc nhẹ lên đầu.
“Ô… Thánh sứ, đại hùng thối đánh ta”. Định Vân chạy đến bên cạnh Thánh sứ làm nũng. (ảnh cu te wá :x)
“Đều là ta không tốt, khiến mọi người lo lắng rồi”. Thánh sứ cuối cùng cũng lộ ra một chút vẻ tươi cười, “Ta biết chúng ta nhất định sẽ thành công. Hiện tại, xin mọi người sắp xếp theo trận liệt trước kia bản sứ dạy, chúng ta sắp bắt đầu tiến hành rồi”.
“Được”. Mọi người cùng kêu lên phụ họa.
Lâm Đạm Chi, Đới Nhạc và Mesel đứng ở ngay hàng đầu hồ nước, trong tay cầm ba chiếc nhẫn khác nhau. Bốn vị vương tử thì đều tự đứng phía sau người yêu của mình, lòng bàn tay đặt trên lưng bọn họ —
Thánh sứ ngồi xếp bằng bên hồ, tọa trấn chỉ huy, “Mọi người chú ý kỹ. Bản sứ ra lệnh một tiếng, mời ba vị thần thượng lập tức đeo nhẫn vào tay, bốn vị vương tử thì phải theo thần thượng, lập tức vận ‘khởi linh thức’, giúp thần thượng đem thần lực trên chiếc nhẫn bắn về phía bóng khí!”
“Rõ”.
Thánh sứ mắt thấy mọi người đều chuẩn bị ổn thoả, tâm tình khẩn trương vạn phần. Hắn hít sâu một hơi, miệng bắt đầu niệm chú ngữ, hai tay ở trước ngực làm ấn kết, lập tức hét lớn một tiếng! “Trung — ”
‘Báo chi hoàn’, ‘Hồ chi hoàn’ và ‘Xà chi hoàn’ theo đó đồng thời được đeo vào tay ba vị thần thượng — Ba chùm tia sáng cực kỳ cường đại phút chốc bắn về bóng khí bao phủ Tham Thiên đại thần trong hồ
Trên mặt hồ sóng dâng cuồn cuộn, ba luồng cường quang lại tiếp tục xuyên thấu mặt nước, hung mãnh bắn về phía bóng khí bồng bềnh trong nước.
Bóng khí đã bị ba cỗ lực lượng va chạm, liên tục biến hóa hình dạng, nhưng trước sau không để cường quang xuyên thấu.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên thấy trong ba luồng cường quang, đột nhiên xuất hiện ba loại ký hiệu kỳ lạ khác nhau, không ngừng xoay quanh trong bóng khí.
Thánh sứ thấy thế biết đây là chú ngữ phá giải sau khi ba vòng hợp nhất mới xuất hiện, vội vã hét lớn một tiếng! “Mọi người bắn giữa linh lực, khởi!”
Linh lực của mọi người vừa tập trung, lực lượng cường quang trong nháy mắt tăng cường, ký hiệu kỳ lạ bỗng chốc quấn quýt cùng một chỗ, phát ra thanh âm như tiên nhạc, ba chùm tia sáng cuối cùng xuyên thấu bóng khí, bắn về phía Tham Thiên đại thần bồng bềnh trong bóng khí —
Toàn thân đại thần được chùm sáng cường liệt chạm vào, như có dòng điện kịch liệt rung động —
Thánh sứ thấy kinh hãi run rẩy, rất sợ thất bại trong gang tấc.
“Mọi người không được lơi lỏng, tiếp tục tăng cường linh lực”.
Mọi người đều mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực kiệt, nhưng để đạt thành sứ mệnh, không thể không cắn răng chống đỡ.
Thánh sứ mắt thấy đại thần vẫn không thức tỉnh, đột nhiên làm đứt ngón tay mình, dùng ngón tay nhiễm máu hướng không trung vẽ xuống một huyết chú, đem tất cả linh lực của mình toàn bộ bắn về phía Tham Thiên đại thần —
Ầm —
Bóng khí nổ tung trong nháy mắt, đại thần say giấc ngàn năm bỗng chốc mở hai mắt, phát ra một tiếng ngân dài, chân đạp xuống, cả người nhất thời như đại bàng giương cánh, bay đến trước mặt mọi người —
Nam tử trước mặt, tuấn mỹ như thần chi.
Tóc dài đen nhánh, đôi mắt xanh lam, mang theo ma lực chấn động nhân tâm nói không nên lời.
“Đại thần… Tham kiến đại thần!”
Mọi người cuối cùng đã nhìn thấy Tham Thiên đại thần trong truyền thuyết, kích động ào ào quỳ xuống.
Chỉ có Thánh sứ, thất thần đứng ở một bên, dùng ánh mắt không dám tin tưởng si ngốc ngóng nhìn đại thần.
“Ngươi thích ta đúng không?” Đại thần đột nhiên nói với Thánh sứ. (TT^TT)
Thánh sứ trăm triệu lần không ngờ câu đầu tiên đại thần mở miệng nói với hắn cư nhiên lại là như thế, thoáng chốc ngây người.
“Không cần phủ nhận, bản đại thần nhìn ra”. Tham Thiên đại thần đắc ý dào dạt hất hàm. “Ngươi là tiểu Vu sư trong thôn trang kia. Ta thường thường thấy ngươi nhìn lén ta, kỳ thực nếu như ngươi biểu lộ với ta sớm một chút, nói không chừng chúng ta đã sớm động phòng rồi”. (=..=)
Thánh sứ nghe đến đó thiếu chút nữa hôn mê.
“Ngươi… Ngươi thật là Tham Thiên đại thần sao?” Vị đại thần từ bi cứu thế kia sao lại biến thành một tên vô lại?
“Đúng vậy! Nếu ngươi không tin, tiểu mỹ nhân có thể tới sờ sờ”. Tham Thiên đại thần tà tà bay đến trước mặt Thánh sứ, nắm tay hắn lên, đặt trên ngực mình. (bắt đầu thả dê =..=)
“A a a — không… Không thể nào… Ngươi… Ngươi không phải là đại thần của ta!”
Dùng huyết chú, lại thêm đả kích tâm lý quá lớn chịu không nổi, Thánh sứ rốt cuộc nhịn không được hét to một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn tiểu mỹ nhân ngất xỉu trong lòng mình, Tham Thiên đại thần bừng tỉnh đại ngộ, “Nga, ta đã biết, ngươi dùng chiêu này là kêu bản đại thần ôm ngươi vào động phòng chứ gì? Được được, không thành vấn đề, ngủ lâu như vậy, hẳn là nên hoạt động gân cốt chút”.
Đại thần nói xong, cũng không quản đám người đang quỳ, liền tự biên tự diễn ôm Thánh sứ bay đi (động phòng =)) —
Cả đám người người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
“Đây… Đây là Tham…Tham Thiên đại thần?” Lâm Đạm Chi lắp bắp hỏi.
“Xem ra đúng vậy. Hắn biết bay da!” Định Vân sùng bái nói.
“Ngu ngốc a!” Đới Nhạc lại thưởng cho tiểu hồ ly một cái cốc đầu! “Này không phải trọng điểm có được hay không?”
“Ô…Ngươi lại đánh ta”.
“Định Vân đừng náo loạn. Chúng ta hẳn là ngẫm lại đi, vì sao đại thần này cũng không giống trong truyền thuyết chứ? Có lộn chỗ nào hay không?” Tử Lẫm thận trọng hỏi.
“Này có cái gì mà nghĩ, truyền thuyết chính là truyền thuyết, đương nhiên sẽ có chút mỹ hóa rồi”. Tử Thần nhún nhún vai, lơ đễnh nói.
“Không, hoài nghi của Tử Lẫm là đúng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như thế”. Na Lam cũng tán thành ý kiến của Tử Lẫm.
“Cái này mặc kệ đi, hiện tại quan trọng nhất là phải biết đại thần mang Thánh sứ đi đâu rồi”. Mesel nói.
“Xong đời rồi, đại thần này biết bay da, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chúng ta tìm ở đâu a?” Định Vân phiền não gãi gãi đầu.
“Vẫn là về hoàng cung trước đi, rồi chúng ta phái người tìm khắp nơi xem sao”. Lâm Đạm Chi đề nghị.
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy”.
Mọi người ủ rũ chán ngán đi ra, một màn đại tác chiến cứu đại thần lại kết thúc bằng cách kì quái như thế.
*******
Để biết thêm chi tiết về cặp đôi kỳ lạ này, thỉnh xem “Thú tính đại phát chi thần hồn điên đảo” bên nhà đồng chí Hoàng Tịch Vân ^^
¤*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*¤
Đến tận lúc về tới cổng hoàng cung Thánh quốc, Na Lam vương tử còn đang ra sức xum xoe, “Mesel bé bỏng, van cầu ngươi, đừng giận nữa mà”.
“Đừng gọi nghe buồn nôn như vậy! Cút!” Mesel không chút lưu tình đẩy bàn tay *** ma kia ra.
“Đừng như vậy mà, hạm trưởng lúc làm cũng là sướng lắm a, còn liên tục kêu ta dùng sức, đừng có ngừng, làm chi mà bây giờ còn chê ta làm lâu quá a?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Mesel xấu hổ giận dữ trừng y một phát! “Bản hạm trưởng dù thích làm cỡ nào cũng không thể liên tục làm hơn mười mấy tiếng a? Ngươi cho Mesel Iris Norton tướng quân ta là búp bê bơm hơi làm không hư a”.
“Kia cũng không phải ta có thể khống chế được a, ngươi muốn trách thì trách *** xà kia đi”. Na Lam vương tử nhún vai, đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mảnh.
“Ngươi… Ngươi cái tên vô lại này!” Mesel tức giận đánh y một cái. (ây dô, đánh iu kìa ^^)
“Ai dục, đánh là thương, mắng là yêu a!” Định Vân vương tử không biết từ chỗ nào nhảy ra, trêu chọc, “Xem Mesel Iris Norton tướng quân cố sức đánh như thế, khẳng định yêu Na Lam nhà chúng ta ghê gớm rồi”.
“Định Vân vương tử, xin đừng nói lung tung!”.
“Ta nói lung tung? Nga, đó chính là biểu thị ngươi không thương Na Lam?” Định Vân bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, “Được rồi, vậy để tránh Na Lam thành kẻ độc thân duy nhất trong ‘Tứ công tử Thánh quốc’ chúng ta, bản vương đành phải giúp hắn an bài thân cận”.
“Y dám?” Mesel Iris Norton tướng quân lạnh lùng liếc Na Lam vương tử một phát.
“Bản vương tử không phải không dám, là không cần!” Na lam cười cười hôn trộm lên môi bảo bối của y một cái. “Ta đời này chỉ cần hạm trưởng ma quỷ số một thế giới của ta bồi ở bên cạnh ta thôi!”
“Ba hoa!” Mesel trong lòng ngọt lịm, bất giác tặng một làn thu ba kiến người ta toàn thân tê dại.
Na Lam vương tử yêu hạm trưởng tận xương, vừa nhìn chí nguy, xà chi *** tính tiềm tàng trong cơ thể lập tức đại phát đặc phát, mãnh liệt quấn lấy —
“A a — ngươi lại muốn làm gì? Buông ta ra!” Mesel vừa thẹn vừa mệt ra sức giãy dụa.
Định Vân vương tử ở một bên thấy mùi ngon, thiếu chút nữa đem hạt dưa tới cắn luôn.
“Trời ạ, tiểu hồ ly, Thánh sứ bảo ngươi nhanh một chút mời Na Lam và hạm trưởng cầm ‘Xà chi hoàn’ đi Quan Linh điện, ngươi thế nào lại ở một bên xem trò hay?” Đới Nhạc từ xa vội vã chạy tới, cho bà xã sợ thiên hạ bất loạn của hắn một cặp mắt trắng dã.
“Úc úc! Quên mất”. Định Vân ngại ngùng lè lưỡi.
“Trời của ta ạ! Chuyện quan trọng như thế ngươi cũng có thể quên?” Na Lam và hạm trưởng ở một bên nghe xong cũng không khỏi lắc đầu.
“Được rồi, ít nói nhảm, nhanh lên một chút, Thánh sứ đã chờ không kịp muốn thấy ‘Xà chi hoàn’!”
“Rồi rồi, đi mau”.
Na Lam vương tử dẫn theo Mesel tiến vào thần miếu thiêng liêng ẩn mật nhất — Quan Linh điện.
Quan Linh điện, là cung điện Thánh sứ nhiều lần bói ra được xây dựng ven hồ.
Kẻ xông vào, giết không cần luận tội!
Nhưng thế nhân không biết chính là, kỳ thực nơi này còn cất dấu một bí mật trọng đại không để thế nhân biết…
“Na lam, Norton hạm trưởng, các ngươi rốt cuộc đã trở về!” Thánh sứ kích động chạy vội tới trước mặt bọn họ, ‘Xà chi hoàn’ đâu?”
“Ở đây”. Mesel từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn.
“Xà chi hoàn… Đây là Xà chi hoàn…Đủ rồi, ba chiếc nhẫn cuối cùng đã tề tựu!” Thánh sứ nhịn không được lệ nóng lưng tròng. “Hiện tại, các ngươi lập tức theo ta đi gặp Tham Thiên đại thần”.
Thánh sứ dẫn bọn họ đến trước một tòa tượng thần vĩ đại ở giữa điện.
Chỉ thấy Thánh sứ cung kính đối thần tượng lạy ba lạy, sau đó vươn tay phải, từ trong ngực thần tượng, một đồ đằng kỳ dị, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên —
Ngay trong một giây lòng bàn tay ấn lên đó, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Thần tượng cư nhiên giống như bay lên, vô thanh vô tức chậm rãi lên cao, từ lòng đất lộ ra một cầu thang cực dốc, một đường đi xuống nơi tối tăm sâu không thấy đáy —
Na lam và Mesel thấy kinh ngạc không ngớt.
A, không nghĩ tới nơi này còn có một cơ quan.
Ngay cả Na Lam ở hoàng cung chơi đùa từ nhỏ đến lớn cũng không biết bí mật này.
“Đi theo ta”. Thánh sứ đốt một cây đuốc, dẫn đầu đi xuống bậc thềm.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Na Lam ôn nhu dắt tay Mesel, gắt gao theo sau Thánh sứ, từng bước một đi xuống cuối cầu thang.
Dưới đáy thâm cốc tối tăm cái gì cũng không có, chỉ có một hồ nước sâu rộng xanh thẳm như biển lẳng lặng nằm ở giữa, ánh sáng lấp lánh, mê hoặc lòng người…
Thánh sứ ánh mắt ôn nhu chỉ vào hồ nước, “Các ngươi xem, Tham Thiên đại thần ở ngay chỗ này”.
Hai người chăm chú nhìn theo hướng hắn chỉ, mới bất ngờ phát hiện nơi giữa hồ sâu ba thước, lại tồn tại một bóng khí rất lớn.
Giữa bóng khí có kim quang lưu động, mơ hồ có một nhân thể trôi lơ lửng…
Na Lam và Mesel đều là lần đầu tiên thấy Tham Thiên đại thần trong truyền thuyết, tự nhiên nhìn không chuyển mắt.
“Norton hạm trưởng, bản sứ hiện tại muốn hỏi ngươi một chuyện phi thường quan trọng, lúc ngươi đeo chiếc nhẫn, phải chăng làm Na Lam biến thành kim xà?”
Mesel chấn kinh nhìn Thánh sứ, “Sao Thánh sứ lại biết?”
“Bởi vì chỉ có người đại thần chuyển thế vận dụng thần lực của bản thân cùng linh lực trong chiếc nhẫn, mới có thể triệu hồi ra thần xà viễn cổ của Thánh quốc! Thần thượng, ngươi chính là một trong tam hồn chuyển thế của Tham Thiên đại thần!”
“Cái gì?!” Lãnh tĩnh như Mesel Iris Norton tướng quân cũng không khỏi thất thanh kêu to! “Ngươi nói ta là Tham Thiên đại thần chuyển thế?”
“Đúng vậy, nếu thần thượng không tin, xin đeo Xà chi hoàn, nhìn bóng khí phong ấn đại thần trong nước, có thể có bất cứ biến hóa nào?”
“Chờ một chút!” Na Lam đưa tay che trước người hạm trưởng, “Thánh sứ, ngươi phải cam đoan với ta, Mesel của ta không có bất cứ nguy hiểm gì”.
“Yên tâm đi, Na Lam, có kinh nghiệm hai lần trước, bản sứ nắm chắc mười phần, sẽ không để thần thượng thiệp hiểm. Hôm nay ta chỉ là muốn kiểm tra linh lực của hắn một chút, xem phải chăng nên vì hắn tăng cường ác bổ ‘khởi linh thức’ ”.
“Chờ một chút, Thánh sứ, ngươi vừa nói chính là ‘khởi linh thức’ viễn cổ lưu truyền tới nay sao?” Mesel đột nhiên kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, đây là một loại pháp lực cổ xưa, Norton hạm trưởng đã nghe qua?”
“Pháp lực? Này thì ta không biết. Ta chỉ biết là, phụ thân ta từ nhỏ đã bảo ta luyện ‘khởi linh thức’, coi như là một loại tu luyện khí công, không biết chúng có phải cùng loại hay không?”
“Nếu như đúng vậy thì quá tốt rồi”. Trong mắt Thánh sứ lóe ra tia hưng phấn, “Như vậy linh lực của thần thượng nhất định thập phần cường đại, đối với việc cứu đại thần càng thêm chắc chắn”.
“Thánh sứ trước không nên vui vẻ quá sớm”. Mesel cười khổ một chút, “Vạn nhất nếu không phải, lại khiến Thánh sứ thất vọng thật nhiều”.
“Không sao, chúng ta hiện tại thử xem sẽ biết. Hiện tại xin thần thượng đeo ‘Xà chi hoàn’ vào trước, rồi vận dụng ‘khởi linh thức’ nhắm ngay bóng khí trong hồ — ”
“Được”.
Mesel khí thủ đan điền, tập trung tất cả tinh thần, trong một khắc chiếc nhẫn đeo lên ngón tay, lực hút cường đại như trước theo dự đoán từ chiếc nhẫn kéo tới, hắn lập tức vận khởi ‘khởi linh thức’ từ nhỏ sở học đem thần lực từ ngón tay cùng linh lực trong cơ thể mình tương hỗ dung hợp, hình thành một luồng cường quang thật lớn, phút chốc bắn về phía bóng khí bao phủ Tham Thiên đại thần trong hồ nước —
Mặt nước cuộn lên cơn sóng gió động trời chưa bao giờ gặp qua, cường quang lại tiếp tục xuyên qua mặt nước, liên tục không ngừng bắn về phía bóng khí bập bềnh trong nước.
Bóng khí trải qua va chạm, càng không ngừng biến hóa hình dạng, nhưng trước sau không để cường quang xuyên qua —
Đúng lúc này, một cỗ động lực không rõ đột nhiên từ trong cơ thể Mesel tuôn ra, lực lượng cường quang trong nháy mắt tăng cường, hắn lập tức hét lớn một tiếng — “Khởi!’
Nhiều chùm sáng nhỏ xuyên qua bóng khí, bắn về hướng Tham Thiên đại thần nổi trong bóng khí —
Tứ chi đại thần được chùm sáng trùng kích toàn thân đột nhiên chấn động, cả ba người ở đây đều tận mắt thấy nam nhân ngủ say trăm nghìn năm kia chậm rãi đứng lên, mở hai tay —
“Đại thần!” Thánh sứ thấy thế kích động như điên, nhịn không được phát ra một tiếng khóc kêu!
Kiếp trước của Thánh sứ chính là Vu sư (thầy mo) của một thôn trang nhỏ, sau khi Tham Thiên đại thần hi sinh chính mình cứu vớt cả khu rừng, hắn liền không ngừng trải qua luân hồi chuyển thế, muốn tìm được phương pháp làm cho đại thần hồn quy nguyên thần, khởi tử hồi sinh.
Hôm nay một chiếc ‘Xà chi hoàn’ cuối cùng và người đại thần chuyển thế đều tìm được rồi, sao lại không khiến hắn mừng rỡ như điên? Đáng tiếc niềm vui của Thánh sứ cũng không duy trì bao lâu, theo thể lực hạm trưởng dần dần kiệt quệ, lực lượng chùm tia sáng dần dần yếu bớt, đại thần cuối cùng vẫn là hồi phục tư thái ban đầu của hắn, tiếp tục giấc ngủ say trăm nghìn năm của hắn…
“Không — ”
Thánh sứ lần thứ hai gặp đả kích, kích động mất đi lý trí, may là Na Lam đã có phòng bị, lập tức vươn tay kéo Thánh sứ lại, không cho hắn ngã vào hồ.
“Ô… Buông ta ra! Ta muốn đi tìm hắn! Ta chờ không nổi nữa rồi! Đại thần… Đại thần!”
Mắt thấy Thánh sứ tâm tình sụp đổ, khóc đến hầu như chân đứng không vững, Na Lam nhịn không được hét lớn một tiếng: “Thánh sứ! Ngươi bình tĩnh một chút! Chúng ta thật vất vả lấy được chiếc nhẫn thứ ba, ngươi không nghĩ làm sao cứu đại thần, lại ở đây làm chuyện vô dụng cỡ này, vạn nhất trễ thời cơ cứu đại thần, ngươi chẳng phải là hại hắn sao!”
Lời Na Lam dường như cảnh tỉnh, Thánh sứ bỗng chốc thanh tỉnh lại! “Đối… Ta phải lãnh tĩnh… Ta phải lãnh tĩnh… Cứu đại thần… Ta nhất định phải cứu đại thần…”
Mesel lo lắng nói: “Na Lam, chúng ta mau đưa Thánh sứ về đi, hắn cần hảo hảo nghỉ ngơi”.
“Được, chúng ta đi”.
Hai người dìu Thánh sứ đang suy yếu rời đi.
Sâu thẳm trong hồ nước, như cũ chỉ có Tham Thiên đại thần lẳng lặng chờ đợi kỳ tích…
Trải qua một đêm nghỉ ngơi cùng sự chăm sóc của mọi người, Thánh sứ rốt cuộc khôi phục sinh khí vốn có.
Ngay cả thân thể là có điểm suy yếu, nhưng để mau chóng tiến hành chuyện cứu đại thần, Thánh sứ cũng lo không được nhiều như vậy.
“Hôm nay tập hợp mọi người lại như vầy, trong lòng bản sứ thật sự là ngổn ngang trăm mối cảm xúc”.
Thánh sứ ngồi bên hồ nước, đối mặt với Tử Thần, Tử Lẫm, Định Vân, Na Lam bốn vị vương tử cùng ba vị đại thần chuyển thế, viền mắt dần dần ẩm ướt.
“Đã trải qua trăm nghìn năm chờ đợi, ngày hôm nay, chính là thời khắc chúng ta có thể hay không làm Tham Thiên đại thần hồn quy nguyên thần, khởi tử hồi sinh, thắng bại thành bại, trong một lần hành động này”.
Thật sâu ngóng nhìn thân ảnh đại thần ngủ say, Thánh sứ biết nếu như lần này còn thất bại, hắn tuyệt đối cũng chống đỡ không nổi nữa.
Dầu hết đèn tắt.
Thân thể hắn giờ như ngọn đèn tàn trong gió thực sự vô pháp gánh vác tuyệt vọng khó có thể thừa nhận nữa.
“Thánh sứ ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có thể thành công!” Định Vân là người đầu tiên nhảy ra cổ vũ hắn.
“Đúng, đại thần thiện lương như thế, ông trời nhất định sẽ cho chúng ta thành công cứu sống hắn!” Tử Lẫm cũng nỗ lực khích lệ sĩ khí.
“Thánh sứ, hiện tại quan trọng nhất là, ngươi phải bảo trì lãnh tĩnh, tọa trấn chỉ huy, như vậy chúng ta mới có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm hoàn thành nhiệm vụ a”. Na Lam lo lắng nhất kỳ thực là Thánh sứ tự loạn đầu trận tuyến.
“Na Lam nói đúng”. Mesel nhìn biểu hiện hôm qua của Thánh sứ thực sự rất lo lắng, “Chúng ta hiện tại như lưỡng quân tác chiến, phải đối kháng chính là phong ấn trên người đại thần. Chủ soái của quân ta nếu như trước trận tự loạn trận tuyến, thiếu quyết tâm tất thắng, vậy hậu quả thật khó lường”.
“Không hổ là Mesel Iris Norton tướng quân vĩ đại, lời nói ra chính là không giống, hai người các ngươi học hỏi một chút cho ta”. Lâm Đạm Chi gõ gõ đầu Tử Thần và Tử Lẫm.
Đới Nhạc lúc này cũng nói, “Thánh sứ, mọi người nói, ngươi đều nghe thấy rồi. Nhất định phải có lòng tin a! Từng người chúng ta đều là nhân trung chi long, đoàn kết lại, không có chuyện gì làm không được!”
“Ha ha, cười chết người đi được, chúng ta nơi này có báo, có hồ ly, có xà, còn có con đại hôi hùng ngươi, chính là không có long, ngươi nói có phần quá không hợp rồi. Ha ha…” Định Vân ở một bên cười đến ngã trái ngã phải.
Mọi người nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu.
“Định Vân vương tử, ‘nhân trung chi long’ là câu thành ngữ, là ý tứ hình dung nhân trung hào kiệt”. Mesel hảo tâm đi ra giải thích.
“A? Thật vậy hả?” Định Vân thẹn thùng le lưỡi.
“Bình thường bảo ngươi đọc sách nhiều một chút ngươi không nghe, hiện tại quê to chưa?” Đới Nhạc tức giận thưởng cho tiểu hồ ly của hắn một cái cốc nhẹ lên đầu.
“Ô… Thánh sứ, đại hùng thối đánh ta”. Định Vân chạy đến bên cạnh Thánh sứ làm nũng. (ảnh cu te wá :x)
“Đều là ta không tốt, khiến mọi người lo lắng rồi”. Thánh sứ cuối cùng cũng lộ ra một chút vẻ tươi cười, “Ta biết chúng ta nhất định sẽ thành công. Hiện tại, xin mọi người sắp xếp theo trận liệt trước kia bản sứ dạy, chúng ta sắp bắt đầu tiến hành rồi”.
“Được”. Mọi người cùng kêu lên phụ họa.
Lâm Đạm Chi, Đới Nhạc và Mesel đứng ở ngay hàng đầu hồ nước, trong tay cầm ba chiếc nhẫn khác nhau. Bốn vị vương tử thì đều tự đứng phía sau người yêu của mình, lòng bàn tay đặt trên lưng bọn họ —
Thánh sứ ngồi xếp bằng bên hồ, tọa trấn chỉ huy, “Mọi người chú ý kỹ. Bản sứ ra lệnh một tiếng, mời ba vị thần thượng lập tức đeo nhẫn vào tay, bốn vị vương tử thì phải theo thần thượng, lập tức vận ‘khởi linh thức’, giúp thần thượng đem thần lực trên chiếc nhẫn bắn về phía bóng khí!”
“Rõ”.
Thánh sứ mắt thấy mọi người đều chuẩn bị ổn thoả, tâm tình khẩn trương vạn phần. Hắn hít sâu một hơi, miệng bắt đầu niệm chú ngữ, hai tay ở trước ngực làm ấn kết, lập tức hét lớn một tiếng! “Trung — ”
‘Báo chi hoàn’, ‘Hồ chi hoàn’ và ‘Xà chi hoàn’ theo đó đồng thời được đeo vào tay ba vị thần thượng — Ba chùm tia sáng cực kỳ cường đại phút chốc bắn về bóng khí bao phủ Tham Thiên đại thần trong hồ
Trên mặt hồ sóng dâng cuồn cuộn, ba luồng cường quang lại tiếp tục xuyên thấu mặt nước, hung mãnh bắn về phía bóng khí bồng bềnh trong nước.
Bóng khí đã bị ba cỗ lực lượng va chạm, liên tục biến hóa hình dạng, nhưng trước sau không để cường quang xuyên thấu.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên thấy trong ba luồng cường quang, đột nhiên xuất hiện ba loại ký hiệu kỳ lạ khác nhau, không ngừng xoay quanh trong bóng khí.
Thánh sứ thấy thế biết đây là chú ngữ phá giải sau khi ba vòng hợp nhất mới xuất hiện, vội vã hét lớn một tiếng! “Mọi người bắn giữa linh lực, khởi!”
Linh lực của mọi người vừa tập trung, lực lượng cường quang trong nháy mắt tăng cường, ký hiệu kỳ lạ bỗng chốc quấn quýt cùng một chỗ, phát ra thanh âm như tiên nhạc, ba chùm tia sáng cuối cùng xuyên thấu bóng khí, bắn về phía Tham Thiên đại thần bồng bềnh trong bóng khí —
Toàn thân đại thần được chùm sáng cường liệt chạm vào, như có dòng điện kịch liệt rung động —
Thánh sứ thấy kinh hãi run rẩy, rất sợ thất bại trong gang tấc.
“Mọi người không được lơi lỏng, tiếp tục tăng cường linh lực”.
Mọi người đều mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực kiệt, nhưng để đạt thành sứ mệnh, không thể không cắn răng chống đỡ.
Thánh sứ mắt thấy đại thần vẫn không thức tỉnh, đột nhiên làm đứt ngón tay mình, dùng ngón tay nhiễm máu hướng không trung vẽ xuống một huyết chú, đem tất cả linh lực của mình toàn bộ bắn về phía Tham Thiên đại thần —
Ầm —
Bóng khí nổ tung trong nháy mắt, đại thần say giấc ngàn năm bỗng chốc mở hai mắt, phát ra một tiếng ngân dài, chân đạp xuống, cả người nhất thời như đại bàng giương cánh, bay đến trước mặt mọi người —
Nam tử trước mặt, tuấn mỹ như thần chi.
Tóc dài đen nhánh, đôi mắt xanh lam, mang theo ma lực chấn động nhân tâm nói không nên lời.
“Đại thần… Tham kiến đại thần!”
Mọi người cuối cùng đã nhìn thấy Tham Thiên đại thần trong truyền thuyết, kích động ào ào quỳ xuống.
Chỉ có Thánh sứ, thất thần đứng ở một bên, dùng ánh mắt không dám tin tưởng si ngốc ngóng nhìn đại thần.
“Ngươi thích ta đúng không?” Đại thần đột nhiên nói với Thánh sứ. (TT^TT)
Thánh sứ trăm triệu lần không ngờ câu đầu tiên đại thần mở miệng nói với hắn cư nhiên lại là như thế, thoáng chốc ngây người.
“Không cần phủ nhận, bản đại thần nhìn ra”. Tham Thiên đại thần đắc ý dào dạt hất hàm. “Ngươi là tiểu Vu sư trong thôn trang kia. Ta thường thường thấy ngươi nhìn lén ta, kỳ thực nếu như ngươi biểu lộ với ta sớm một chút, nói không chừng chúng ta đã sớm động phòng rồi”. (=..=)
Thánh sứ nghe đến đó thiếu chút nữa hôn mê.
“Ngươi… Ngươi thật là Tham Thiên đại thần sao?” Vị đại thần từ bi cứu thế kia sao lại biến thành một tên vô lại?
“Đúng vậy! Nếu ngươi không tin, tiểu mỹ nhân có thể tới sờ sờ”. Tham Thiên đại thần tà tà bay đến trước mặt Thánh sứ, nắm tay hắn lên, đặt trên ngực mình. (bắt đầu thả dê =..=)
“A a a — không… Không thể nào… Ngươi… Ngươi không phải là đại thần của ta!”
Dùng huyết chú, lại thêm đả kích tâm lý quá lớn chịu không nổi, Thánh sứ rốt cuộc nhịn không được hét to một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn tiểu mỹ nhân ngất xỉu trong lòng mình, Tham Thiên đại thần bừng tỉnh đại ngộ, “Nga, ta đã biết, ngươi dùng chiêu này là kêu bản đại thần ôm ngươi vào động phòng chứ gì? Được được, không thành vấn đề, ngủ lâu như vậy, hẳn là nên hoạt động gân cốt chút”.
Đại thần nói xong, cũng không quản đám người đang quỳ, liền tự biên tự diễn ôm Thánh sứ bay đi (động phòng =)) —
Cả đám người người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
“Đây… Đây là Tham…Tham Thiên đại thần?” Lâm Đạm Chi lắp bắp hỏi.
“Xem ra đúng vậy. Hắn biết bay da!” Định Vân sùng bái nói.
“Ngu ngốc a!” Đới Nhạc lại thưởng cho tiểu hồ ly một cái cốc đầu! “Này không phải trọng điểm có được hay không?”
“Ô…Ngươi lại đánh ta”.
“Định Vân đừng náo loạn. Chúng ta hẳn là ngẫm lại đi, vì sao đại thần này cũng không giống trong truyền thuyết chứ? Có lộn chỗ nào hay không?” Tử Lẫm thận trọng hỏi.
“Này có cái gì mà nghĩ, truyền thuyết chính là truyền thuyết, đương nhiên sẽ có chút mỹ hóa rồi”. Tử Thần nhún nhún vai, lơ đễnh nói.
“Không, hoài nghi của Tử Lẫm là đúng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như thế”. Na Lam cũng tán thành ý kiến của Tử Lẫm.
“Cái này mặc kệ đi, hiện tại quan trọng nhất là phải biết đại thần mang Thánh sứ đi đâu rồi”. Mesel nói.
“Xong đời rồi, đại thần này biết bay da, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chúng ta tìm ở đâu a?” Định Vân phiền não gãi gãi đầu.
“Vẫn là về hoàng cung trước đi, rồi chúng ta phái người tìm khắp nơi xem sao”. Lâm Đạm Chi đề nghị.
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy”.
Mọi người ủ rũ chán ngán đi ra, một màn đại tác chiến cứu đại thần lại kết thúc bằng cách kì quái như thế.
*******
Để biết thêm chi tiết về cặp đôi kỳ lạ này, thỉnh xem “Thú tính đại phát chi thần hồn điên đảo” bên nhà đồng chí Hoàng Tịch Vân ^^
¤*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*¤
Danh sách chương