Phủ đệ An gia, mấy ngày nay bệnh tình của đại tiểu thư vẫn không có bất kỳ cải thiện nào, bất kỳ thức ăn gì cũng ăn không trôi, vẫn như cũ cả người co quắp lay động, lời nói bất kỳ nào cũng không nghe lọt, ngược lại càng ngày càng có khuynh hướng điên cuồng.
Mà trong cung, gần như tất cả thái y cũng được mời tới An gia, từng cái một thái y tiến lên chẩn mạch tra xét, nhưng là cuối cùng cũng vô kế khả thi, không có một người nhận được trên người An Mộng Hàn trên đến tột cùng trong là độc gì? Vì thế, một nhà An Thừa Tướng gần như cũng sắp điên, nghĩ tới các loại phương pháp muốn cho nàng an tĩnh lại, nhưng đã qua ba ngày, cứ thế không có bất kỳ công hiệu nào.
Mà An Mộng Hàn trải qua ba ngày hành hạ, cộng thêm trước sau hầu như chỉ có uống được một chút nước mà thôi, cả người hoàn toàn tiều tụy gầy xuống hai vòng, vốn là da thịt trắng nõn mỹ lệ cũng trở nên ảm đạm tím bầm, cả người nhìn kinh khủng khác thường.
"Lão gia, làm sao bây giờ? Nếu như tiếp tục tiếp tục như vậy, Mộng nhi khẳng định không quá hai ngày nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, tại sao có thể như vậy?" An phu nhân mấy ngày tiếp theo nước mắt rơi như mưa, nhìn nữ nhi mình hoàn toàn không có khởi sắc, hơn nữa dáng vẻ càng dữ tợn hơn, càng thêm đau lòng không dứt.
"Khóc khóc khóc, khóc có ích lợi gì, hiện tại phải nghĩ biện pháp!" An thừa tướng Cũng vì chuyện này đã ba ngày phải lâm triều sớm, phiền chán nổi giận gầm lên một tiếng, đang đi tới đi lui, "Nếu như có thể tìm được thần y truyền thuyết trên giang hồ, khả năng còn có biện pháp, nhưng hiện tại không hề có một chút tin tức nào!"
Giang hồ có tin đồn, y thuật xuất sắc nhất là "Minh thần y", hành tung phiêu hốt bất định, hơn nữa ra tay làm việc luôn luôn đều theo sở thích của mình, nghe nói có vài người mặc dù cầm trăm ngàn vàng bạc tới cửa cầu y, nếu như hắn không vui, cũng sẽ không đồng ý chẩn bệnh, mà có người mặc dù không có tiền, chỉ cần tốn hao giá bằng một đồng, chỉ cần "Minh thần y" tâm tình tốt nhìn thuận mắt, cũng sẽ ra tay chữa trị.
"Cha, thần y này vẫn luôn luôn mơ hồ bất định, căn bản cũng không biết hắn ở đâu, huống chi hiện tại muội muội căn bản sẽ chờ không được, thật sự nếu không giải độc, sợ rằng không quá hai ngày, tính mệnh sẽ nguy hiểm!" An Hoằng Văn mặt cũng có chút tiều tụy, mấy ngày tiếp theo, cả An gia trên dưới cũng vì chuyện này mà lo âu không dứt, tất cả mọi người không thể nghỉ ngơi tốt.
"Ta hiểu biết rõ, thần y này ta đã thỉnh cầu hoàng thượng phái người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng đã ba ngày rồi vẫn không có bất kỳ tin tức nào!" An Thừa Tướng chau mày, sắc mặt cũng có chút tiều tụy.
"Lão gia, vậy làm sao bây giờ à? Nếu như không tìm được thần y, có phải hay không Mộng nhi sẽ chết, phải hay không? Phải hay không?" An phu nhân khóc rống nói.
"Cha, còn có một biện pháp, đó chính là tìm kẻ hạ độc lấy thuốc giải!"
An Hoằng Văn cúi đầu trầm tư, chỉ chốc lát sau, ngẩng đầu nhìn về phía cha của mình, trầm giọng nặng nề mở miệng nói.
Mà lời này vừa nói ra, An thừa tướng phiền não không ngừng đi lại, chân bước cũng ngừng, cau mày sắc mặt nặng nề, hình như là trong khoảng thời gian ngắn không quyết định chắc chắn được, thái độ ba ngày trước của Tề vương, ký ức ôn ta vẫn còn như mới, mà bây giờ nếu là đi tìm Thư Nhã Phù. . . . . .
"Lão gia, kẻ hạ độc không phải nói là Tề vương phi ư, vậy chúng ta đi cầu xin Tề vương phi, đi cầu nàng, để cho nàng đem thuốc giải lấy ra cứu Mộng nhi, lão gia có được hay không? Chớ do dự, nếu như lão gia ngươi không phải đi, thần thiếp đi tìm nàng, ta không thể nhìn Mộng nhi tính mệnh cũng không còn như vậy!" An phu nhân vừa nghe có biện pháp, vốn lòng đang tràn đầy hy vọng, nhìn dáng vẻ An Thừa Tướng do dự không quyết, liền lên trước kéo An Thừa Tướng, nghẹn ngào nói.
"Ngươi biết cái gì? Ngày đó ta cùng với Quý Phi nương nương ở trước mặt hoàng thượng nhằm vào nàng, ngươi cảm thấy nàng có thể lấy ra thuốc giải đến giúp Mộng Hàn giải độc sao? Huống chi nàng vẫn luôn không chịu thừa nhận độc là nàng hạ, hiện tại nàng làm sao có thể đồng ý!" An Thừa Tướng phiền não hất tay nói.
"Cha, mặc kệ như thế nào? Đây cũng là một biện pháp, hiện tại cái bộ dáng này của, bây giờ lại tìm không tới thần y, cũng chỉ có tìm nàng rồi."
Sắc mặt An Hoằng Văn nặng nề, đối với việc muốn đi tìm Thư Nhã Phù, đây đối với sự kiêu ngạo của hắn mà nói là không nguyện ý nhất, trước kia vẫn dây dưa thích mình, nữ nhận bị chính mình chán ghét ghét bỏ, hôm nay đường đường thành Tề vương phi, mà hắn cư nhiên thì ngược lại muốn đi cầu xin nàng, loại cảm giác này khiến luôn luôn kiêu ngạo như hắn đều có chút khó có thể tiếp nhận.
Sau hồi lâu, khi trong hậu viện, tiếng kêu bén nhọn của An Mộng Hàn lại một lần vang lên, bản than An thừa tướng còn do dự không quyết định, lúc này cũng không do dự nữa, cắn răng: "Được, Hoằng Văn ngươi đi tìm Thư Nhã Phù, trước kia nàng vẫn luôn ái mộ ngươi, mặc kệ hiện tại như thế nào, thế nào cũng nên còn có một chút tình cảm ở đây, một mình ngươi đi gặp nàng, muội muội ngươi hiện tại cũng chỉ có thể như vậy!"
Gật đầu một cái, cha nói chuyện An Hoằng Văn cũng hiểu, nhân vật quan trọng đi cầu Thư Nhã Phù, có một ít tình cảm chỉ sợ cũng chính là trước kia Thư Nhã Phù đối với hắn quấn quýt si mê.
Tề Vương phủ.
Thư Vũ Trạch cười híp mắt nhìn mẹ và Tề vương gia đang ngồi ở một bên bàn ăn cơm, từ mấy ngày trước, hắn vẫn cảm thấy mẹ cùng cha Vương Gia, giữa hai người không khí có chút quỷ dị, trước hai ngày bởi vì chuyện ở U Minh cung, hắn còn đặc biệt trở lại cùng mẹ nói một tiếng, rời đi hai ngày.
Hắn cũng biết chuyện ở An gia, mẹ mình khẳng định có thể giải quyết, huống hồ còn có Tề vương gia ở đây.
"Mẹ, con nhìn vào người thật là tươi cười rạng rỡ, chói lọi, thật là xinh đẹp a!" Thư Vũ Trạch đã ăn no, cho nên hai tay nhỏ bé nâng gương mặt, cười híp mắt nhìn chằm chằm mẹ mình, thở dài nói.
"Mẹ con mỗi ngày đều tươi cười rạng rỡ, chói lọi! Con trai hôm nay cười rất kỳ quái!" Đối với nét mặt kia của con trai mình, Thư Nhã Phù tự hỏi chính hắn là người làm mẹ này rất quen thuộc, từ nhỏ đến lớn mỗi lần hắn có chút tâm tư gì, luôn là một loại nụ cười rực rỡ này.
Nam Cung Thần cười nhẹ, nhìn lên hai mẹ con trước mặt cười nói, ba người ăn bữa ăn sang đơn giản, cảm giác ấm áp như vậy, hắn chưa từng có cảm thụ qua.
"Tề vương gia, ta không có ở đây hai ngày, ngài có phải hay không quyến rũ mẹ ta rồi, nếu không làm sao nhìn hai người các ngài có chút không giống?" Thư Vũ Trạch trực tiếp cười híp mắt ngược lại nhìn về phía Nam Cung Thần đang mang theo nụ cười dịu dàng, giọng nói tràn đầy nhạo báng.
"Con trai Nhị thập tứ hiếu, giống như ngươi rất sớm liền muốn đưa mẹ ngươi giao cho Bổn vương!"
Đuôi lông mày khẽ hếch lên, Nam Cung Thần nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn cũng giống mình đến tám chin phần, nụ cười bên khóe miệng càng phát sáng chói tà mị.
Bị Nam Cung thần vạch trần sự thật mình nhiệt tình giới thiệu mẹ cho hắn, Vũ Trạch rất rõ ràng cảm nhận được ánh mắt vừa quang tới thấm vẫn ép hỏi.
"Ha ha, Tề vương gia chớ gọi người linh tinh, con trai không thể nhận bừa, con trai ngài đều có vài phần không biết, ta đã sáu tuổi ngài cũng đừng nhận lầm! Không được không được!" Thư Vũ Trạch cười ha hả dời đi lực chú ý.
Ánh mắt của mẹ có chút bén nhọn, Tề vương gia không phải người tốt, cư nhiên tố giác hắn!
"A ~ nhưng là ai lần đầu tiên thấy Bổn vương liền gọi cha rất to!" Nam Cung Thần cười đến càng phát ra mị hoặc, giơ lên đuôi lông mày, rất là phúc hắc đem chuyện Vũ Trạch lần đầu gặp đã gọi cha tố giác ra ngoài.
Éc. . . . . . Chuyện này, hình như là sự thật!
Vũ Trạch có chút chột dạ nho nhỏ!
"Thư Vũ Trạch, đây là tình huống gì? Chuyện khi nào? Con chừng nào thì cùng hắn thong đồng ở chung với nhau, hả?"
Thư Nhã Phù đem chiếc đũa để xuống, nâng mặt sa sầm nghiêm túc nhìn nụ cười trên bộ mặt lấy lòng nhìn mình của con trai, tên tiểu tử này cư nhiên đã sớm cùng Nam Cung Thần gặp qua nói chuyện nhiều rồi, chuyện xảy ra lúc nào, nàng cư nhiên cũng không biết!
"Mẹ xinh đẹp nhất thông minh nhất, bảo bối thật ra thì cùng mẹ nói qua!" Nụ cười tràn đầy đáng yêu, Thư Vũ Trạch trực tiếp nhảy xuống cái ghế, chạy đến trước mặt của Nhã Phù, đụng ngã trong ngực của nàng, điềm đạm đáng yêu, dùng ánh mắt vô tội ngẩng đầu nhìn nàng.
Nói qua? Nàng thế nào không nhớ rõ hắn có cùng nàng nói qua chuyện nhận thức cha, huống chi từ lâu chính nàng cũng không nghĩ tới cha hắn cư nhiên chính là Tề vương gia.
Đột nhiên trong đầu trí nhớ thoáng qua một buổi tối mẹ con hai người nói chuyện, Nhã Phù mở trừng hai mắt, cúi đầu nhìn ánh mắt con trai bảo bối trong ngực tràn đầy vô tội, vốn có một chút tức giận cũng bị bộ dạng này của hắn cũng thành không rồi.
"Con đi theo bằng hữu làm sát thủ cùng nhau xông vào Vương phủ ngày đó?" Cúi đầu đem Vũ Trạch ôm đến trên đùi của mình, Thư Nhã Phù dường như có chút nhớ đến tình huống có thể.
Nhìn con trai trong ngực liên tục không ngừng gật đầu, nàng coi như là hiểu rõ ràng.
Nếu như đêm khuya xông vào Tề Vương phủ, chỉ cần Vũ Trạch mà nhìn thấy Nam Cung Thần có khuôn mặt yêu nghiệt cùng mình giống đến tám chín phần, mặc kệ là ai cũng sẽ hoài nghi quan hệ của hai người không bình thường, huống chi cộng thêm nàng vốn chính là từ thành Khai Dương này đi ra, ôm đứa bé, cha đứa bé không rõ ràng lắm, liên tưởng trước sau, cộng them chứng cứ là hai gương mặt yêu nghiệt một lớn một nhỏ, bao nhiêu cũng có thể đoán được một chút.
Khó trách đêm hôm đó hắn đột nhiên mở miệng hỏi nàng về chuyện vị hôn phu Tề vương, thì ra hắn ngược lại so với nàng còn biết trước, còn trốn nàng đã dẫn đầu kêu cha!
"Sát thủ bằng hữu? Tiểu tử tới đây!" Đuôi lông mày nhảy lên, Nam Cung Thần trực tiếp mở miệng, đưa tay để Vũ Trạch đi qua.
"Tề vương gia, ngài nghĩ làm cái gì? Ta không có thuộc loại phản bội lại bằng hữu của mình, ngài cũng đừng muốn từ chỗ ta đào ra tin tức!" Thư Vũ Trạch mặt chính nghĩa đi tới trước mặt của Nam Cung Thần.
"Con trai, cái ngày đêm khuya con xông vào vương phủ đó, trở về cùng mẹ con nói?" Nam Cung Thần dịu dàng khẽ cười kéo qua Vũ Trạch, mở miệng hỏi.
Hắn nghĩ muốn hỏi điều gì? Thư Nhã Phù đang ngồi một bên nhìn hai cái khuôn mặt yêu nghiệt lớn nhỏ giống nhau y hệt, nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần, càng nhìn càng cảm thấy hai người trước mắt rõ là. . . . . . Tú sắc có thể ăn được! Một tiểu bảo bối trắng nõn nà đáng yêu vô cùng, một đại yêu nghiệt mị hoặc cổ hoặc, hình tượng này thật là đẹp mắt a!
Hắn nghĩ muốn hỏi điều gì? Thư Nhã Phù đang ngồi một bên nhìn hai cái khuôn mặt yêu nghiệt lớn nhỏ giống nhau y hệt, nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần, càng nhìn càng cảm thấy hai người trước mắt rõ là. . . . . . Tú sắc có thể ăn được! Một tiểu bảo bối trắng nõn nà đáng yêu vô cùng, một đại yêu nghiệt mị hoặc cổ hoặc, hình tượng này thật là đẹp mắt a!
"Nói! Chỉ là Tề vương gia ngài không cần thiết biết, đây là chuyện giữa hai mẹ con ta!" Lẽ thẳng khí hùng, Thư Vũ Trạch rất là trực tiếp cười híp mắt cự tuyệt trả lời.
"Bổn vương chỉ là muốn hỏi con. . . . . . Ngày đó con cùng là U Minh cung phó Cung chủ Lê Hi, con và hắn là bằng hữu?" Nam Cung Thần cũng không níu lấy vấn đề này, trực tiếp mở miệng hỏi những thứ khác.
"Đúng a!"
"Các ngươi biết nhau từ lâu?"
"Đúng a! Chỉ là. . . . . ."
"Vậy con đêm đó sẽ chạy tới Tề Vương phủ, là vì gặp ta?"
"Đúng a! Ngài không phải là chồng chưa cưới của mẹ ta sao, luôn luôn muốn xem một chút cao thấp mập ốm thế nào?"
"Vậy con ngày đó vừa nhìn thấy ta đã gọi cha, con đã sớm biết?" Tề vương gia tiếp tục đặt câu hỏi.
"Đúng vậy a, nhìn hai khuôn mặt này, thật ra thì không dễ lừa người!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Mẹ con đêm đó có phải hay không nói ta không tốt? Cho nên chuẩn bị đào hôn!" Tề vương gia lộ cái đuôi hồ ly ra!
"Phải . . . . . Ặc, không phải!" Thư Vũ Trạch cũng không còn suy nghĩ nhiều, trực tiếp theo bản năng mở miệng, đợi đến một chữ nói ra miệng, mới phản ứng được, mình bị phúc hắc Tề vương gia lừa rồi, không cẩn thận liền đem chuyện của mẹ nói ra.
Mẹ, người ta không phải cố ý, người cũng thấy đấy, Tề vương gia người này phúc hắc vô cùng, trù hoạch bẫy rập để cho hắn nhảy!
Quay đầu cười ha hả nhìn về phía Nhã Phù, Thư Vũ Trạch rất là vô tội nhìn nàng, đáy mắt rất rõ ràng phải nói, hắn là bị thiết kế, mẹ không thể trách ta, muốn tìm thì tìm Vương Gia đi, đều là hắn hỏi.
"Thì ra là Vương phi của Bổn vương, thật sớm cũng đã chuẩn bị muốn đào hôn rồi !" Cặp mắt khẽ nheo lại, bên khóe miệng Nam Cung Thần mang theo nụ cười nhìn về phía Nhã Phù, xinh đẹp tà mị, nhưng lại khiến Nhã Phù có một chút chột dạ.
Nam Cung Thần bây giờ là tính toán khởi binh vấn tội a, chuyện đào hôn ngày đó, nàng cũng biết đã không thể gạt được hắn, khi thân phận An Thất Thất của nàng, thân phận Thư Nhã Phù cũng ngang nhau lên, cộng thêm nàng đối với độc tố y thuật hiểu rõ, rất dễ dàng mà có thể trước sau liên hệ tới, thuốc đào hôn hôm đó, hắn đoán chừng cũng sớm đã hoài nghi chính nàng hạ độc rồi.
"Tề vương gia nói chuyện gì, người nào đào hôn? Ta thế nào không biết?" Đã như vậy, Nhã Phù chỉ có thể giả câm vờ điếc, giả bộ ngu rồi, dời đi chỗ khác chống lại ánh mắt Nam Cung Thần, giả bộ ngu mở miệng nói.
"Không biết, Hừ! Nếu như không phải là ngày đó nhiều người như vậy ở trên thuyền, ngươi cảm thấy ngươi thoát được hay sao?" Nam Cung Thần trước mắt hoàn toàn không thừa nhận nữ nhân, hừ lạnh một tiếng nói.
"Vương Gia, An Hoằng Văn đến rồi! Yêu cầu gặp vương phi!"
Liễu Trì lúc này từ bên ngoài đi vào, nhìn Vương Gia ba người dùng đồ ăn sang, dùng không sai biệt lắm, mới vừa tiến lên đây bẩm báo.
Thật ra thì An Hoằng Văn cũng sớm đã đến, đang ngoài cửa đợi một lúc lâu, Liễu Trì chính là cố ý đem hắn bỏ rơi ở một bên, đợi đến Vương Gia cùng vương phi và tiểu công tử, ba người sau khi ăn xong, mới vừa chậm rãi đi vào bẩm báo.
An Hoằng Văn? Hắn tới muốn làm gì?
Nam Cung Thần nhướng mày, ánh mắt trực tiếp trắng xanh một cái bắn hướng Thư Nhã Phù, hắn chạy tới yêu cầu gặp nàng?
Trong thành Khai Dương sớm đã có tin đồn, Thư gia đại tiểu thư Thư Nhã Phù lưu luyến si mê An gia Đại công tử An Hoằng Văn, vào bảy năm trước cũng đã đối với An đại công tử dây dưa không nghỉ, một lòng muốn gả cho An Hoằng Văn, không muốn gả vào hoàng gia làm vương phi! Mà bây giờ An Hoằng Văn chạy tới vương phủ, chỉ rõ muốn gặp vương phi!
Sắc mặt trầm xuống, Nam Cung Thần trong lòng có chút không sảng khoái, vương phi của mình, một mình ngươi là người ngoài chạy tới gặp cái gì gặp! Có cái gì tốt mà gặp!
Liễu Trì nhìn sắc mặt Vương Gia trầm xuống, hiển nhiên là có chút tức giận, An Hoằng Văn này con trai của lão hồ ly An Thừa Tướng kia, cũng không phải đồ tốt, hiện tại chạy tới vương phủ tìm vương phi, chẳng lẽ còn nghĩ thi triển Mỹ Nam Kế quyến rũ vương phi hay sao?
"An Hoằng Văn, hắn tới tìm ta làm cái gì? Không gặp!" Không cần suy nghĩ, Nhã phù trực tiếp một tiếng cự tuyệt.
Nhã phù tự nhiên biết An Hoằng Văn chạy tới là vì cái gì, thời gian ba ngày trước, An Mộng Hàn vậy cũng nhanh không kiên trì nổi, bây giờ muốn tìm đến đến nàng cầu cạnh muốn thuốc giả, nàng không có thừa nhận qua độc là nàng hạ, như thế nào có thể lúc này đi đánh miệng của mình, nàng chuẩn bệnh cho An Mộng Hàn.
Mà Nhã Phù từ chối một tiếng, khiến sắc mặt trầm thấp của Nam Cung Thần hòa hoãn xuống, bên khóe miệng cũng nhiều một chút ý cười, hiển nhiên Nhã Phù trả lời làm cho hắn rất hài lòng!
Đối với An Hoằng Văn mà nói, hôm nay đi cầu Thư Nhã Phù đó là đã không cón cách nào khác trong các biện pháp, nếu như không phải chính mình từ trước tới nay yêu chiều muội muội, bây giờ bị làm cho người không giống người, quỷ không giống quỷ, hắn cũng sẽ không đến nông nỗi chạy tới cầu xin Thư Nhã Phù.
Đối với An Hoằng Văn mà nói, hôm nay đi cầu Thư Nhã Phù đó là đã không cón cách nào khác trong các biện pháp, nếu như không phải chính mình từ trước tới nay yêu chiều muội muội, bây giờ bị làm cho người không giống người, quỷ không giống quỷ, hắn cũng sẽ không đến nông nỗi chạy tới cầu xin Thư Nhã Phù.
Nếu như biến thành người khác còn dễ nói, nhưng này Thư Nhã Phù là nữ nhân trước kia bị hắn ghét bỏ cùng khinh bỉ, càng là nữ nhân cho tới nay đi theo bên cạnh hắn dây dưa không nghỉ, hôm nay lập hai người đột nhiên thay đổi lại, thành hắn muốn đến cầu xin nàng, như vậy mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển thật sự là khiến cả người kiêu ngạo như hắn không thoải mái.
"An công tử, xin lỗi, vương phi nói không tiếp khách, ngươi trước hết vẫn là mời đi!" Khi Liễu Trì lần nữa đi ra, mang trên mặt nụ cười rõ ràng khách khí.
Sắc mặt An Hoằng Văn vốn là có chút lúng túng, hiện tại càng thêm có chút khó coi, đã tìm tới cửa, lại còn bị người cự tuyệt rồi, chuyện như vậy để cho hắn càng thêm cảm thấy cả người không thoải mái.
Ngay cả mặt mũi cũng không có nhìn thấy liền bị người cản ở ngoài cửa, kiêu ngạo trong lòng An Hoằng Văn đừng nói có nhiều nôn, nhưng bây giờ là muốn yêu cầu người, cho dù là ước gì lập tức xoay người đi, nhưng cuối cùng vẫn đem tức giận đè lại, nụ cười cứng ngắc trên mặt vẫn nỗ lực kéo ra.
"Liễu thị vệ, mặc kệ như thế nào, còn xin ngươi giúp ta cùng vương phi nói một chút, đã nói An Hoằng Văn hôm nay nếu không thấy được ban thân vương phi, vậy sẽ ở chỗ này đợi một chút đi."
Hiện tại hắn cũng đã không có biện pháp nào khác rồi, cũng không thể trơ mắt nhìn muội muội của mình thật là không còn tính mệnh.
"Vậy cũng chỉ có thể phiền toái An công tử chờ lâu, ta làm một hạ nhân không có thể làm chủ được!" Liếc mắt một cái An đại công tử rõ ràng trong lòng có tức giận, nhưng cố giả trang ra một bộ dáng vẻ hiền hòa, Liễu Trì cũng đã lười phải tiếp tục cùng hắn nói tiếp.
Phải đợi ngươi sẽ chờ đi!
Màn đêm từ từ phủ xuống, mà trải qua thời gian lần trước độc phát đã qua mấy ngày, bởi vì này lần thứ nhất dùng thuốc lượng tương đối lớn, cộng thêm nàng cố ý chọn lựa trong thời gian độc bộc phát, trợ giúp đem độc trong người Nam Cung Thần tống ra ngoài, cho nên trên thân thể sẽ có chút không chịu nổi, cho nên mấy ngày nay Nhã Phù châm chước cũng không có cho Nam Cung Thần dùng thuốc.
Mà đêm nay bắt đầu, cũng không sai biệt lắm đúng lúc cho Nam Cung Thần ngâm thuốc nước.
Liễu Trì cùng Băng Đồng cũng có chút khẩn trương, ngày đó dưới thời điểm khẩn cấp Vương Gia bị độc phát, cũng không có loại cảm giác đó, nhưng mà đối với có thể hay không hoàn toàn bài độc, cuối cùng thậm chí có thể đi hay không, bọn họ cũng là nhiều hơn một phần chờ đợi.
"Ừ, hiện tại tạm thời dùng cái này, các ngươi đem lượng thuốc chuẩn bị xong dùng nồi lớn nấu chín, đầu tiên ta còn muốn xem mạch cho Vương Gia trước, xem một chút có muốn hay không châm cứu để giúp đỡ đem kinh mạch ở hai chân dãn ra." Đem nguyên liệu thuốc trên tay mới vừa viết đưa cho Băng Đồng, Nhã Phù đứng lên, đi lấy hòm thuốc của mình, sẽ hướng phòng ngủ của Nam Cung Thần đi tới.
"Vương phi, ta muốn hỏi ngài một vấn đề, độc của Vương Gia bao lâu có thể hoàn toàn trị tận gốc?" Liễu Trì do dự vẫn là hỏi lên, mấy ngày nay hắn và Băng Đồng nhiều lần cũng muốn hỏi cái vấn đề này, nhưng vẫn luôn không hỏi ra miệng, cũng là đối với năng lực giải độc của vương phi có chút hoài nghi.
Dù sao một Thư gia Hầu phủ đại tiểu thư, từ nhỏ còn vẫn luôn là một chủ tử ngu dại bị bắt nạt, hôm nay rời đi bảy năm, một lần nữa xuất hiện cư nhiên liền biến thành một người khác, càng thêm nói cho bọn hắn biết có thể trị liệu độc phức tạp khó dây dưa trên người Vương Gia, hơn nữa còn có cơ hội làm cho Vương Gia đứng lên lần nữa, đây đối với bọn họ mà nói, thật sự là có chút khó có thể tin!
Giương mắt nhìn về phía mặt nghiêm túc của Liễu Trì, cũng tương tự thấy sự nghi hoặc của Băng Sơn Mỹ Nhân Băng Đồng, cũng cười một tiếng: "Trị tận gốc độc tố, căn cứ đoán chừng thời gian muốn một năm trở lên, chỉ là cũng có thể sẽ mau chút, thời gian trên cũng không có chính xác như vậy, nhưng mà ta lại nói có nắm chắc, các ngươi không cần lo lắng như vậy, chỉ là đây cần một chút nguyên liệu thuốc, có chút Thiên Tài Địa Bảo cũng không phải là dễ tìm như vậy, cái thuốc tắm này chỉ có thể tiêu trừ một bộ phận độc tố, một chút độc là không có biện pháp dùng cái phương pháp này."
"Tốt lắm, các ngươi mau mau đi chuẩn bị đi, coi như không thể nhanh như vậy thanh độc, cũng như có thể làm cho vương gia của các ngươi về sau thời điểm độc phát khá hơn một chút, nếu không thân thể hắn bây giờ sợ rằng không được bao lâu liền ép không được những thứ độc bá đạo kia rồi."
Sau khi nói xong, Thư Nhã Phù trực tiếp quay người ra khỏi gian phòng, đặc biệt đem hai người Liễu Trì gọi tới chuẩn bị những thứ đồ này, cũng là bởi vì trong phủ này người để cho Nam Cung Thần tin tưởng chính là hai người bọn họ, chuyện Nam Cung Thần trúng độc sợ rằng trong phủ trên dưới biết cũng không còn mấy người.
Gõ cửa đi vào trong phòng ngủ của Nam Cung Thần.
Nhìn khói mù lượn lờ, trong bồn tắm đã chứa đầy nước nóng, hiển nhiên là Nam Cung Thần chuẩn bị tắm rửa, mà bởi vì nguyên nhân hai chân, chuyện Nam Cung Thần gần người gần như đều là tự mình xử lý, cũng không nguyện ý đem hai chân lộ ở trước mặt của những người khác.
"Thiếu chút nữa quên nói trước cùng Vương Gia ngươi, hôm nay bắt đầu mỗi ngày buổi tối muốn tắm thuốc, cho nên về ngươi sau tắm rửa trước đều phải nói cho ta biết mới được, trước muốn ngâm thuốc tăm giải độc!" Nhã Phù mới xông vào trong phòng, liền lập tức hối hận, nàng không nên tùy tiện gõ hai cái cửa liền tự mình đẩy mạnh tới.
Nam Cung Thần một thân áo lót, mái tóc đen dài luôn luôn buộc lên, xõa xuống, tóc đen dài đến eo, cái loại sợi tóc đó tùy ý rủ xuống ở gò má phiêu động, hình như cũng biểu lộ chủ nhân rất mị hoặc xinh đẹp, da thịt trắng noãn ở dưới làn tóc đen tôn lên dưới càng lộ vẻ trắng sáng, giữa long mày điểm một nốt Chu Sa đẹp đẻ đỏ tươi chói mắt, áo lót màu trắng đơn giản, cổ áo khẽ rộng mở hướng một bên, da thịt ở lồng ngực lộ dưới áo không gì sánh được.
Nhìn cái bộ dáng này của Nam Cung Thần, Nhã Phù gần như là trực tiếp một tia ý thức máu tươi tràn vào đầu, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trở nên đỏ bừng, hai con mắt cũng không biết nên để ở nơi đâu.
Nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng của Thư Nhã Phù, Nam Cung Thần vốn đang bởi vì bị người tùy tiện xông vào phòng mà có chút tức giận bừng bừng, cũng đột nhiên cảm thấy có chút hừng thú!
"Vương phi có phải hay không đang hối hận không đi vào trễ một chút?"
Cười như không cười nhìn nữ nhân nhỏ đang như quả táo đỏ, Nam Cung Thần tà mị cười lên, thân thể ngồi ở xe lăn dựa vào một bên lấy tay chống đầu, cái góc độ này, khiến áo lót vốn có chút mở chỉ một thoáng rất là khéo léo chảy xuống, lộ ra trước ngực một mảng da thít có tính kích thích cảm giác!
"Vương Gia chớ nói linh tinh, ta chỉ muốn tới bắt mạch cho ngài thôi, Vương Gia thân thể không tốt, y phục cần phải nhiều mặc chút đó, đây là ta làm một đại phu cho Vương Gia ý kiến!" Vốn là ánh mắt dời đi, bởi vì một câu trêu trọc của Nam Cung Thần, Nhã Phù trực tiếp lần nữa đưa mắt quay lại, dùng để biểu lộ rõ ràng mình cũng không có chột dạ, chỉ lộ ra gò má đỏ ửng cũng là khắc chế không được.
Trên gương mặt vẫn có chút đỏ bừng như cũ, dù sao Nhã Phù kiếp trước cũng là một hoàng hoa đại khuê nữ, mặc dù thân thể đàn ông không thể không xem qua, nhưng Nam Cung Thần cực phẩm như vậy, thật sự là làm cho người ta khó có thể kháng cự, dù sao quá mức yêu nghiệt thật sự làm cho người ta rất khó có bao nhiêu sức đề kháng.
"Vương phi bây giờ là xấu hổ sao? Mặt thật là đỏ." Nam Cung Thần dáng vẻ cười như không cười khiến Nhã Phù trên mặt đỏ ửng càng tươi đẹp hơn đi một chút.
"Vương Gia, ngài vẫn là bảo trì sự lãnh khốc như bình thương đi, như vậy dường như thích hợp với ngài hơn!"
Nhã phù chống lại tròng mắt Nam Cung Thần rất có vài phần cố ý nhạo báng, đáy lòng coi như là hiểu, Nam Cung Thần là bắt đúng cái huyệt chết của nàng, nếu như nói những thứ khác càn rỡ đi đối phó nàng, nàng không hề cái gì sợ, chỉ là cái mỹ sắc này đùa giỡn. . . . . . Hắn biết rõ chuyện nàng đối với cái chủng loại này tay chân sẽ luôn luôn luống cuống, hôm nay hắn càng thêm thích ở lúc không có người trêu chọc nàng.
Đi tới phía trước bàn để hòm thuốc xuống, vẫn đem đồ vật bên trong lấy ra, cũng không quản hữu dụng hay không, dù sao chính là một đôi mắt không nhìn về phía Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần nhếch môi cười yếu ớt, đối với vương phi của mình, hắn càng ngày càng có hứng thú, rõ ràng là một người làm mẹ, còn xấu hổ như vậy, ha ha! Chỉ là phản ứng của nàng cũng để cho trong long hắn có chút không khỏi vui vẻ.
"Vương phi, Bổn vương muốn nói một chuyện với nàng!"
"Phải nói đã nói, lại không ai ngăn Vương Gia ngài!"
"Vương phi, ngươi chỉ muốn bắt mạch cho Bổn vương mà thôi, sao lại tất cả đem thuốc trong hòm lấy ra, muốn dọn dẹp? Hả?" Cất cao giọng nói, Nam Cung Thần rất hài lòng nhìn nữ nhân trước mặt dừng lại động tác trên tay.
Thư Nhã Phù coi như hiểu, nàng càng lùi bước xấu hổ, tên yêu nghiệt này sẽ càng được voi đòi tiên!
Hít sâu một hơi, vốn Nhã Phù còn chút khẩn trương nhưng bây giờ là buông lỏng xuống, bên khóe miệng mang theo nụ cười ưu nhã xinh đẹp, đi về phía bên người Nam Cung Thần, trực tiếp ngồi vào trên hai chân của Nam Cung Thần, đưa tay vòng lên cổ Nam Cung Thần, yêu mị cười khẽ ra: "Vương Gia hiểu rõ tâm tư thần thiếp thế này, nếu không tối nay chúng ta bổ sung đêm động phòng hoa chúc lúc trước! Vương Gia nói có được hay không?"
Không ngờ Nhã Phù lại đột nhiên thay đổi 180°, làm cho thân thể Nam Cung Thần đột nhiên cứng đờ, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại, nàng đến gần hắn, động tác của hai người bây giờ để cho hai người dựa vào vô cùng thân mật, hắn có thể cảm thấy rất rõ ràng trái tim của nàng nhảy lên gấp gáp.
Tiểu vương phi của hắn cũng đang khẩn trương!
Trong tròng mắt màu hổ phách tràn đầy nụ cười cùng chống lại ánh mắt Nhã Phù, đồng thời bàn tay cũng trực tiếp giữ lại vòng eo mảnh khảnh của Nhã Phù, Nam Cung Thần cố ý để cho lên mấy phần lực, đem người phụ nữ ngồi ở trên chân mình ôm trong ngực càng chặt hơn, rõ ràng hiểu rõ hơn cảm nhận được nàng khẩn trương.
Bên khóe miệng nâng lên đường cong càng lớn một chút: "Nếu vương phi chủ động như vậy, Bổn vương không ngại cho Vũ Trạch nhiều thêm người đệ đệ hoặc là muội muội."
Mặc dù hai người đã sớm ở trước mặt người khác biểu diễn qua thân mật, nhưng lúc này trong buổi tối, hai người một chỗ trong phòng thân mật như vậy ở cùng nhau, hãy để cho trong bụng nàng thiếu chút nữa lỡ một nhịp đập, không ngờ Nam Cung Thần lại còn cùng nàng khơi lên tranh luận.
"Vương phi, thuốc tắm đã chuẩn bị xong. . . . . ." Âm thanh nhanh nhẹn của Liễu Trì đột nhiên lập tức không có âm thanh, "Ặc, chờ vương phi cảm thấy lúc nào có thể, thuộc hạ trở lại."
Cửa phòng cũng không có khóa , Liễu Trì vốn chỉ tới đây thông báo, nhưng không ngờ còn chưa vào đến trong phòng Vương Gia liền thấy một màn hương diễm như vậy, hơn nữa từ góc độ ở cửa xem ra, theo Liễu Trì thấy, Vương Gia cùng vương phi đó chính là đang thân thiết!
Mới nói hết lời, Liễu Trì cũng đã chuẩn bị thức thời rời đi, coi như chuyện Vương Gia có con trai để cho y có chút nghi hoặc, dù sao cho tới nay y cũng ở bên cạnh vương gia, nhưng mà đối với việc Vương Gia cùng vương phi tình cảm hòa hợp từ đáy lòng y cũng vui vẻ.
Vương Gia từ nhỏ đã tương đối quái gở, có lẽ nguyên nhân cũng là bởi vì hai chân không thể đi được, cho nên cũng không tiếp xúc nhiều người, cũng rất ít rời vương phủ, mặc dù có cũng sẽ không lộ mặt trước nhiều người.
Hiện tại, đó là khó được thấy Vương Gia cùng người khác thân cận.
"Liễu Trì! Chớ đi, đem nước trong thùng tắm đổ đi, đợi đem thuốc nước ta để cho các ngươi chuẩn bị tất cả đều rót vào trong thùng tắm." Bị Liễu Trì bắt gặp, Nhã Phù trực tiếp từ trên đùi Nam Cung Thần nhảy xuống, trên mặt có mấy phần lúng túng, dù sao cùng Nam Cung Thần giằng co, để người khác thấy được liền bị hiểu lầm lớn.
Liễu Trì mang theo nụ cười mập mờ lại một lần đi vào, chỉ là khóe miệng Nam Cung Thần khẽ nhếch, ánh mắt như đang cười nhìn về phía Nhã Phù, nhìn dáng vẻ lung túng kia của nàng, nhếch miệng lên biên độ càng lớn một chút.
Thời gian bắt mạch cho Nam Cung Thần, Liễu Trì cũng sắp sửa chuẩn bị xong, còn dư lại chính là để Nam Cung Thần ngâm trong một canh giờ, trong khoảng thời gian này không thể để nước lạnh đi, cho nên đem Liễu Trì lưu lại xem.
Đột nhiên nghĩ đến hôm nay nói một người phải đợi ở tại cửa ra vào, Nhã Phù vừa dọn dẹp hòm thuốc, vừa mở miệng hỏi: "Liễu Trì, An Hoằng Văn vẫn còn ngốc ở cửa?"
"Thế nào? Vương phi muốn đi gặp hắn?" Cách bình phong, Nam Cung Thần vừa nghe đến tên An Hoằng Văn, cặp mắt vốn đang nhắm chợt mở ra, hừ lạnh một tiếng nói.
Giọng nói của Nam Cung Thần bây giờ, chính hắn có thể không có phát hiện, mùi dấm chua này nồng nặc, nếu như Nhã Phù dám nói muốn đi gặp An Hoằng Văn, sợ rằng vị gia này về sau khi thấy An Hoằng Văn cũng sẽ làm cho hắn ta khó chịu.
Giọng nói của Nam Cung Thần bây giờ, chính hắn có thể không có phát hiện, mùi dấm chua này nồng nặc, nếu như Nhã Phù dám nói muốn đi gặp An Hoằng Văn, sợ rằng vị gia này về sau khi thấy An Hoằng Văn cũng sẽ làm cho hắn ta khó chịu.
"Quỷ quái đi gặp hắn, ta cũng không phải là ăn no không có chuyện làm, chỉ là muốn, nếu như người không có kiên trì chờ đợi nhiều nhàm chán, có muốn hay không cho chút ngon ngọt, để cho hắn có một động lực chờ đợi." Muốn nói đối (với) với An Hoằng Văn, Nhã Phù tuyệt đối không có bất kỳ tình cảm tốt nào, chỉ là rất đen tối muốn để những người khác ở cửa lớn chờ lâu một lát, còn lo sợ thời gian người ta chờ quá ngắn.
Nhã Phù nói một câu, thành công khiến khuôn mặt đang trầm xuống của Nam Cung Thần bình thường một chút, nhưng vẫn theo bản năng không muốn để cho nàng đi gặp người kia.
"Thôi, không đếm xỉa tới hắn nữa!"
. . . . . . .
Mấy ngày tiếp theo, Đại hoàng tử Nam Cung Chiêu, nhị hoàng tử Nam Cung Viêm, cùng với Tam hoàng tử Nam Cung Hữu vẫn là phụ trách thay phiên cùng đi với Hách Liên Húc Hoa, mà trong một đoạn thời gian Hách Liên Húc Hoa cũng là đem nhiều nơi trong thành Khai Dương đều đi qua.
Tối nay hộ tống Nam Cung Hữu cùng Nam Cung Viêm xem xét phong cảnh Lăng Giang, hai bên tùy ý nói chuyện, Hách Liên Húc Hoa đột nhiên nhắc đến đi bái phỏng Tề vương, mấy người sửng sốt vòng vo trên đường tiến về phía Tề Vương phủ.
Mà cũng rất không đúng dịp trước cửa lớn của Tề Vương phủ, thấy vẫn như cũ còn đang sốt ruột chờ An Hoằng Văn.
"Chậc chậc, đây không phải là Đại công tử An Thừa Tướng của chúng ta sao? Sao An đại công tử đêm khuya tản bộ đến nơi của Thập đệ ta thế?" Nhị hoàng tử vốn là đối với người của An gia không có tình cảm tốt, bây giờ nhìn An Hoằng Văn có vài phần nhếch nhác đứng ở ngoài cửa lớn, cười cười chính là đi tiến lên giọng mang giễu cợt nói.
Liên hệ chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, Nam Cung Viêm cũng đoán được nguyên nhân An Hoằng Văn sẽ đến đây, hơn nữa dáng vẻ lúng túng, đầu đầy bụi đất như vậy, chỉ sợ sớm đã tới nơi này, nhưng không cho vào nhà.
"Nhị Điện hạ, Tam điện hạ, Hách Liên thái tử, không ngờ gặp được ba vị Điện hạ ở đây."
An Hoằng Văn đang nổi giận trong bụng, vẫn không thể gặp được Thư Nhã Phù, phát hiện bộ dáng này của mình lại bị người khác nhìn thấy, càng cảm thấy lúng túng không vui, sắc mặt coi cứng ngắc nhìn từ mấy người, trừ ba chủ tử, sau lưng còn có mấy người đi theo, Lâm Cổ Dong làm hộ vệ cho Hách Liên Húc Hoa cũng theo sát phía sau.
Lâm Cổ Dong hơi tùy tiện, bây giờ nhìn An Hoằng Văn bị nhốt ngoài cửa, càng không nể tình phá lên cười: "Ha ha ha, trước cha ngươi cùng nương nương kiện Vương phi, người xuất hiện ở đây chỉ là cản ngươi ngoài cửa, nếu như là ta, trực tiếp đánh tới."
Bị Lâm Cổ Dong cười nhạo như vậy, An Hoằng Văn đang lung túng càng thêm không vững, đang suy nghĩ có nên tìm lý do rời đi hay không, chỉ là lời kế tiếp của Hách Liên Húc Hoa, cũng để cho hắn do dự lưu lại.
"Bổn cung hôm nay đến thăm Tề vương, An công tử không ngại vào cùng!" Hách Liên Húc Hoa tao nhã lịch sự không để cho người cảm giác có ý tứ khinh miệt, cũng cho An Hoằng Văn một cái bậc thang bước xuống.
"Vương phi, Nhị Điện hạ, Tam điện hạ cùng đi Hách Liên Húc Hoa đến viếng thăm!"
Nam Cung Thần đang tắm thuốc ép độc ở bên trong, không thể quấy rầy, mà Liễu Trì ở bên kia, cho nên khi người phía dưới thông báo tin tức, Băng Đồng trực tiếp tìm Nhã Phù.
"Lúc này bọn họ tới bái phỏng? Chồn chúc tế gà không có tốt bụng, Băng Đồng ngươi để cho bọn họ tất cả đều ở tiền thính chờ đợi, ta sau đó liền đi qua, đúng rồi phái thêm mấy người bảo vệ viện Vương Gia, tuyệt đối không thể làm cho người ta tùy tiện xông vào, chuyện nơi đây ta tới xử lý."
Trầm tư chốc lát, Thư Nhã Phù lập tức mở miệng nói.
Hiện tại không thể quấy nhiễu Nam Cung Thần, như vậy thì chỉ có do nàng trên cái danh nghĩa Tề vương phi này ra mặt, hiển nhiên Băng Đồng cũng là ý này mới có thể trực tiếp tới hướng nàng thông báo.
Ước chừng thời gian một nén nhang, ở tiền thính chờ mấy người cũng không có đợi quá lâu, Nhã Phù cũng đã mang theo Băng Đồng đi ra, mà trang phục của Nhã Phù cũng chỉ đơn giản qua loa một phen.
"Hách Liên thái tử đến viếng thăm, ngược lại Bổn cung thất lễ, không có bất kỳ chuẩn bị." Nhìn mấy người, Nhã Phù khách khí nói, đồng thời trực tiếp đi lên chủ vị vị trí ngồi xuống.
Thư Nhã Phù làm một cái động tác như vậy, trực tiếp nói hôm nay người tới tiếp đãi bọn hắn cũng chỉ có nàng mà thôi, theo quy củ nếu như Tề vương, người ngồi ở chủ vị nhất định là Tề vương gia, mà bây giờ Nhã Phù đường hoàng ngồi xuống, cũng là nói cho bọn hắn biết, Tề vương gia cũng sẽ không tiếp kiến bọn họ.
"Vương phi khách khí, mạo muội phía trước quấy rầy, mới thật thất lễ!" Hách Liên Húc Hoa nhàn nhạt mở miệng, đối với Nhã Phù, hắn rất có hăng hái cùng với nàng nói chuyện nhiều một chút, mấy ngày nay hắn cũng gần như đem các loại tin đồn của Nhã Phù cũng nghe một lần, bởi vì cũng đối với nàng càng nhiều một chút tò mò.
"Nhị Điện hạ, Tam điện hạ!" Hướng về phía hai người khẽ ý bảo, ngay sau đó ánh mắt lướt qua trên một người khác, lần nữa nhìn Hách Liên Húc Hoa.
Thư Nhã Phù!
Sắc mặt An Hoằng Văn đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, hôm nay ở bên ngoài Tề Vương phủ đợi một ngày cũng không có nhìn thấy người, bây giờ cùng những người khác vào vương phủ, nàng hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của hắn ở đây, nhất định là nàng cố ý, chính là vì trả thù trước đây hắn hờ hững cùng chán ghét nàng, nhất định là như vậy!
Trong tiềm thức, An Hoằng Văn nghĩ Thư Nhã Phù là người yêu sinh hận, bất mãn với hắn.
Cho nên nàng đối với hắn cũng còn tình, nhưng cũng có hận, hắn phải lấy được thuốc giải cho An Mộng Hàn, nhất định phải được sự tha thứ của nàng trước!
Cắn răng nghiến lợi tức giận mắng trong lòng, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, An Hoằng Văn nhịn xuống, tìm cơ hội một mình cùng Thư Nhã Phù nói một chút.
"Sao vương phi đi ra gặp khách, chẳng lẽ Thập đệ không có ở trong phủ?" Nam Cung Hữu liếc mắt nhìn hai phía, cũng không thấy Liễu Trì hay bóng dáng Nam Cung Thần, ánh mắt âm trầm nhìn Nhã Phù, mở miệng hỏi.
"Vương Gia không có ở trong phủ, không thể đón tiếp Hách Liên thái tử thật là đáng tiếc! Chỉ là chắc hẳn Tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử cũng biết, chuyện của Vương Gia một người phụ nữ trong nhà như ta sao có thể xen vào, Vương Gia đi nơi nào cũng không biết được."
Nhã Phù nhìn ý tứ Nam Cung Hữu lại tiếp tục hỏi tiếp, dứt khoát nói thẳng mình cái gì cũng không biết, dù sao ở cổ đại này, rất nhiều phụ nữ không biết gì về chuyện của chồng mình, mà bây giờ nàng không thể để cho bọn họ phát hiện tình trạng Nam Cung Thần, nếu không sợ rằng sau này Tề Vương phủ sẽ gặp nguy cơ trùng trùng rồi.
Hách Liên Húc Hoa tùy ý tán gẫu một chút, bởi vì Tề vương không có ở đây, Nhã Phù cũng biểu hiện không hứng thú lắm không muốn mở miệng nhiều, mấy người cũng không thể đi tìm tòi nghiên cứu Nam Cung Thần có ở trong phủ hay không, cuối cùng chỉ là ngồi chốc lát liền chuẩn rời đi.
Chỉ là có người thật vất vả mới vào cửa chính vương phủ, nên sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, cho nên, khi đám người Nam Cung Hữu chuẩn bị rời đi, An Hoằng Văn một mình lại trở về trong tiền thính.
"An công tử, bây giờ đã hơi trễ, trong phủ Vương Gia không tiện gặp khách, An công tử cũng nên đi!" Khóe mắt Nhã Phù liếc An Hoằng Văn một cái, cũng biết hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi như vậy.
Mà bây giờ trong tiền thính cũng chỉ còn lại Nhã Phù cùng An Hoằng Văn, Băng Đồng được Nhã Phù phân phó đi phục vụ Nam Cung Thần bên kia, không cần băn khoăn nàng ở đây.
"Nhã Phù, nàng đừng như vậy, ta biết trước kia là ta không tốt, không có quý trọng nàng, nhưng mà ta thật sự thích nàng, nàng tha thứ cho ta có được hay không?" An Hoằng Văn tiến lên muốn nắm tay Nhã Phù, chỉ là Nhã Phù nghiêng người một cái tránh khỏi, chỉ có thể bỏ qua, nhịn xuống tức giận đáy lòng, biểu hiện dịu dàng đa tình nói.
Bây giờ đối mặt với người đàn ông này, Nhã Phù thật sự có loại kích động muốn nắm bình trà trên mặt bàn ném qua, khỏi phải nhìn sắc mặt ghê tởm chết người.
Loại lời ghê tởm làm cho người ta muốn ói cũng có thể nói ra, Nhã Phù thật sự là phục sát đất mức độ da mặt của An Hoằng Văn, thân phận của nàng bây giờ là Tề vương phi! Hắn dám chạy tới trước mặt nàng "tình cảm nồng nàn", nàng không bội phục cũng không được.
"Nhã Phù, ta hiểu biết rõ mấy ngày trước cha ta cùng cô cô quá đáng, nhưng ta tin tưởng nàng! Mộng Hàn sinh bệnh, bởi vì cha ta cùng cô cô gấp gáp mới có thể như vậy, nàng đừng như thế mà giận ta được chứ?"
Mà trong cung, gần như tất cả thái y cũng được mời tới An gia, từng cái một thái y tiến lên chẩn mạch tra xét, nhưng là cuối cùng cũng vô kế khả thi, không có một người nhận được trên người An Mộng Hàn trên đến tột cùng trong là độc gì? Vì thế, một nhà An Thừa Tướng gần như cũng sắp điên, nghĩ tới các loại phương pháp muốn cho nàng an tĩnh lại, nhưng đã qua ba ngày, cứ thế không có bất kỳ công hiệu nào.
Mà An Mộng Hàn trải qua ba ngày hành hạ, cộng thêm trước sau hầu như chỉ có uống được một chút nước mà thôi, cả người hoàn toàn tiều tụy gầy xuống hai vòng, vốn là da thịt trắng nõn mỹ lệ cũng trở nên ảm đạm tím bầm, cả người nhìn kinh khủng khác thường.
"Lão gia, làm sao bây giờ? Nếu như tiếp tục tiếp tục như vậy, Mộng nhi khẳng định không quá hai ngày nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, tại sao có thể như vậy?" An phu nhân mấy ngày tiếp theo nước mắt rơi như mưa, nhìn nữ nhi mình hoàn toàn không có khởi sắc, hơn nữa dáng vẻ càng dữ tợn hơn, càng thêm đau lòng không dứt.
"Khóc khóc khóc, khóc có ích lợi gì, hiện tại phải nghĩ biện pháp!" An thừa tướng Cũng vì chuyện này đã ba ngày phải lâm triều sớm, phiền chán nổi giận gầm lên một tiếng, đang đi tới đi lui, "Nếu như có thể tìm được thần y truyền thuyết trên giang hồ, khả năng còn có biện pháp, nhưng hiện tại không hề có một chút tin tức nào!"
Giang hồ có tin đồn, y thuật xuất sắc nhất là "Minh thần y", hành tung phiêu hốt bất định, hơn nữa ra tay làm việc luôn luôn đều theo sở thích của mình, nghe nói có vài người mặc dù cầm trăm ngàn vàng bạc tới cửa cầu y, nếu như hắn không vui, cũng sẽ không đồng ý chẩn bệnh, mà có người mặc dù không có tiền, chỉ cần tốn hao giá bằng một đồng, chỉ cần "Minh thần y" tâm tình tốt nhìn thuận mắt, cũng sẽ ra tay chữa trị.
"Cha, thần y này vẫn luôn luôn mơ hồ bất định, căn bản cũng không biết hắn ở đâu, huống chi hiện tại muội muội căn bản sẽ chờ không được, thật sự nếu không giải độc, sợ rằng không quá hai ngày, tính mệnh sẽ nguy hiểm!" An Hoằng Văn mặt cũng có chút tiều tụy, mấy ngày tiếp theo, cả An gia trên dưới cũng vì chuyện này mà lo âu không dứt, tất cả mọi người không thể nghỉ ngơi tốt.
"Ta hiểu biết rõ, thần y này ta đã thỉnh cầu hoàng thượng phái người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng đã ba ngày rồi vẫn không có bất kỳ tin tức nào!" An Thừa Tướng chau mày, sắc mặt cũng có chút tiều tụy.
"Lão gia, vậy làm sao bây giờ à? Nếu như không tìm được thần y, có phải hay không Mộng nhi sẽ chết, phải hay không? Phải hay không?" An phu nhân khóc rống nói.
"Cha, còn có một biện pháp, đó chính là tìm kẻ hạ độc lấy thuốc giải!"
An Hoằng Văn cúi đầu trầm tư, chỉ chốc lát sau, ngẩng đầu nhìn về phía cha của mình, trầm giọng nặng nề mở miệng nói.
Mà lời này vừa nói ra, An thừa tướng phiền não không ngừng đi lại, chân bước cũng ngừng, cau mày sắc mặt nặng nề, hình như là trong khoảng thời gian ngắn không quyết định chắc chắn được, thái độ ba ngày trước của Tề vương, ký ức ôn ta vẫn còn như mới, mà bây giờ nếu là đi tìm Thư Nhã Phù. . . . . .
"Lão gia, kẻ hạ độc không phải nói là Tề vương phi ư, vậy chúng ta đi cầu xin Tề vương phi, đi cầu nàng, để cho nàng đem thuốc giải lấy ra cứu Mộng nhi, lão gia có được hay không? Chớ do dự, nếu như lão gia ngươi không phải đi, thần thiếp đi tìm nàng, ta không thể nhìn Mộng nhi tính mệnh cũng không còn như vậy!" An phu nhân vừa nghe có biện pháp, vốn lòng đang tràn đầy hy vọng, nhìn dáng vẻ An Thừa Tướng do dự không quyết, liền lên trước kéo An Thừa Tướng, nghẹn ngào nói.
"Ngươi biết cái gì? Ngày đó ta cùng với Quý Phi nương nương ở trước mặt hoàng thượng nhằm vào nàng, ngươi cảm thấy nàng có thể lấy ra thuốc giải đến giúp Mộng Hàn giải độc sao? Huống chi nàng vẫn luôn không chịu thừa nhận độc là nàng hạ, hiện tại nàng làm sao có thể đồng ý!" An Thừa Tướng phiền não hất tay nói.
"Cha, mặc kệ như thế nào? Đây cũng là một biện pháp, hiện tại cái bộ dáng này của, bây giờ lại tìm không tới thần y, cũng chỉ có tìm nàng rồi."
Sắc mặt An Hoằng Văn nặng nề, đối với việc muốn đi tìm Thư Nhã Phù, đây đối với sự kiêu ngạo của hắn mà nói là không nguyện ý nhất, trước kia vẫn dây dưa thích mình, nữ nhận bị chính mình chán ghét ghét bỏ, hôm nay đường đường thành Tề vương phi, mà hắn cư nhiên thì ngược lại muốn đi cầu xin nàng, loại cảm giác này khiến luôn luôn kiêu ngạo như hắn đều có chút khó có thể tiếp nhận.
Sau hồi lâu, khi trong hậu viện, tiếng kêu bén nhọn của An Mộng Hàn lại một lần vang lên, bản than An thừa tướng còn do dự không quyết định, lúc này cũng không do dự nữa, cắn răng: "Được, Hoằng Văn ngươi đi tìm Thư Nhã Phù, trước kia nàng vẫn luôn ái mộ ngươi, mặc kệ hiện tại như thế nào, thế nào cũng nên còn có một chút tình cảm ở đây, một mình ngươi đi gặp nàng, muội muội ngươi hiện tại cũng chỉ có thể như vậy!"
Gật đầu một cái, cha nói chuyện An Hoằng Văn cũng hiểu, nhân vật quan trọng đi cầu Thư Nhã Phù, có một ít tình cảm chỉ sợ cũng chính là trước kia Thư Nhã Phù đối với hắn quấn quýt si mê.
Tề Vương phủ.
Thư Vũ Trạch cười híp mắt nhìn mẹ và Tề vương gia đang ngồi ở một bên bàn ăn cơm, từ mấy ngày trước, hắn vẫn cảm thấy mẹ cùng cha Vương Gia, giữa hai người không khí có chút quỷ dị, trước hai ngày bởi vì chuyện ở U Minh cung, hắn còn đặc biệt trở lại cùng mẹ nói một tiếng, rời đi hai ngày.
Hắn cũng biết chuyện ở An gia, mẹ mình khẳng định có thể giải quyết, huống hồ còn có Tề vương gia ở đây.
"Mẹ, con nhìn vào người thật là tươi cười rạng rỡ, chói lọi, thật là xinh đẹp a!" Thư Vũ Trạch đã ăn no, cho nên hai tay nhỏ bé nâng gương mặt, cười híp mắt nhìn chằm chằm mẹ mình, thở dài nói.
"Mẹ con mỗi ngày đều tươi cười rạng rỡ, chói lọi! Con trai hôm nay cười rất kỳ quái!" Đối với nét mặt kia của con trai mình, Thư Nhã Phù tự hỏi chính hắn là người làm mẹ này rất quen thuộc, từ nhỏ đến lớn mỗi lần hắn có chút tâm tư gì, luôn là một loại nụ cười rực rỡ này.
Nam Cung Thần cười nhẹ, nhìn lên hai mẹ con trước mặt cười nói, ba người ăn bữa ăn sang đơn giản, cảm giác ấm áp như vậy, hắn chưa từng có cảm thụ qua.
"Tề vương gia, ta không có ở đây hai ngày, ngài có phải hay không quyến rũ mẹ ta rồi, nếu không làm sao nhìn hai người các ngài có chút không giống?" Thư Vũ Trạch trực tiếp cười híp mắt ngược lại nhìn về phía Nam Cung Thần đang mang theo nụ cười dịu dàng, giọng nói tràn đầy nhạo báng.
"Con trai Nhị thập tứ hiếu, giống như ngươi rất sớm liền muốn đưa mẹ ngươi giao cho Bổn vương!"
Đuôi lông mày khẽ hếch lên, Nam Cung Thần nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn cũng giống mình đến tám chin phần, nụ cười bên khóe miệng càng phát sáng chói tà mị.
Bị Nam Cung thần vạch trần sự thật mình nhiệt tình giới thiệu mẹ cho hắn, Vũ Trạch rất rõ ràng cảm nhận được ánh mắt vừa quang tới thấm vẫn ép hỏi.
"Ha ha, Tề vương gia chớ gọi người linh tinh, con trai không thể nhận bừa, con trai ngài đều có vài phần không biết, ta đã sáu tuổi ngài cũng đừng nhận lầm! Không được không được!" Thư Vũ Trạch cười ha hả dời đi lực chú ý.
Ánh mắt của mẹ có chút bén nhọn, Tề vương gia không phải người tốt, cư nhiên tố giác hắn!
"A ~ nhưng là ai lần đầu tiên thấy Bổn vương liền gọi cha rất to!" Nam Cung Thần cười đến càng phát ra mị hoặc, giơ lên đuôi lông mày, rất là phúc hắc đem chuyện Vũ Trạch lần đầu gặp đã gọi cha tố giác ra ngoài.
Éc. . . . . . Chuyện này, hình như là sự thật!
Vũ Trạch có chút chột dạ nho nhỏ!
"Thư Vũ Trạch, đây là tình huống gì? Chuyện khi nào? Con chừng nào thì cùng hắn thong đồng ở chung với nhau, hả?"
Thư Nhã Phù đem chiếc đũa để xuống, nâng mặt sa sầm nghiêm túc nhìn nụ cười trên bộ mặt lấy lòng nhìn mình của con trai, tên tiểu tử này cư nhiên đã sớm cùng Nam Cung Thần gặp qua nói chuyện nhiều rồi, chuyện xảy ra lúc nào, nàng cư nhiên cũng không biết!
"Mẹ xinh đẹp nhất thông minh nhất, bảo bối thật ra thì cùng mẹ nói qua!" Nụ cười tràn đầy đáng yêu, Thư Vũ Trạch trực tiếp nhảy xuống cái ghế, chạy đến trước mặt của Nhã Phù, đụng ngã trong ngực của nàng, điềm đạm đáng yêu, dùng ánh mắt vô tội ngẩng đầu nhìn nàng.
Nói qua? Nàng thế nào không nhớ rõ hắn có cùng nàng nói qua chuyện nhận thức cha, huống chi từ lâu chính nàng cũng không nghĩ tới cha hắn cư nhiên chính là Tề vương gia.
Đột nhiên trong đầu trí nhớ thoáng qua một buổi tối mẹ con hai người nói chuyện, Nhã Phù mở trừng hai mắt, cúi đầu nhìn ánh mắt con trai bảo bối trong ngực tràn đầy vô tội, vốn có một chút tức giận cũng bị bộ dạng này của hắn cũng thành không rồi.
"Con đi theo bằng hữu làm sát thủ cùng nhau xông vào Vương phủ ngày đó?" Cúi đầu đem Vũ Trạch ôm đến trên đùi của mình, Thư Nhã Phù dường như có chút nhớ đến tình huống có thể.
Nhìn con trai trong ngực liên tục không ngừng gật đầu, nàng coi như là hiểu rõ ràng.
Nếu như đêm khuya xông vào Tề Vương phủ, chỉ cần Vũ Trạch mà nhìn thấy Nam Cung Thần có khuôn mặt yêu nghiệt cùng mình giống đến tám chín phần, mặc kệ là ai cũng sẽ hoài nghi quan hệ của hai người không bình thường, huống chi cộng thêm nàng vốn chính là từ thành Khai Dương này đi ra, ôm đứa bé, cha đứa bé không rõ ràng lắm, liên tưởng trước sau, cộng them chứng cứ là hai gương mặt yêu nghiệt một lớn một nhỏ, bao nhiêu cũng có thể đoán được một chút.
Khó trách đêm hôm đó hắn đột nhiên mở miệng hỏi nàng về chuyện vị hôn phu Tề vương, thì ra hắn ngược lại so với nàng còn biết trước, còn trốn nàng đã dẫn đầu kêu cha!
"Sát thủ bằng hữu? Tiểu tử tới đây!" Đuôi lông mày nhảy lên, Nam Cung Thần trực tiếp mở miệng, đưa tay để Vũ Trạch đi qua.
"Tề vương gia, ngài nghĩ làm cái gì? Ta không có thuộc loại phản bội lại bằng hữu của mình, ngài cũng đừng muốn từ chỗ ta đào ra tin tức!" Thư Vũ Trạch mặt chính nghĩa đi tới trước mặt của Nam Cung Thần.
"Con trai, cái ngày đêm khuya con xông vào vương phủ đó, trở về cùng mẹ con nói?" Nam Cung Thần dịu dàng khẽ cười kéo qua Vũ Trạch, mở miệng hỏi.
Hắn nghĩ muốn hỏi điều gì? Thư Nhã Phù đang ngồi một bên nhìn hai cái khuôn mặt yêu nghiệt lớn nhỏ giống nhau y hệt, nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần, càng nhìn càng cảm thấy hai người trước mắt rõ là. . . . . . Tú sắc có thể ăn được! Một tiểu bảo bối trắng nõn nà đáng yêu vô cùng, một đại yêu nghiệt mị hoặc cổ hoặc, hình tượng này thật là đẹp mắt a!
Hắn nghĩ muốn hỏi điều gì? Thư Nhã Phù đang ngồi một bên nhìn hai cái khuôn mặt yêu nghiệt lớn nhỏ giống nhau y hệt, nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần, càng nhìn càng cảm thấy hai người trước mắt rõ là. . . . . . Tú sắc có thể ăn được! Một tiểu bảo bối trắng nõn nà đáng yêu vô cùng, một đại yêu nghiệt mị hoặc cổ hoặc, hình tượng này thật là đẹp mắt a!
"Nói! Chỉ là Tề vương gia ngài không cần thiết biết, đây là chuyện giữa hai mẹ con ta!" Lẽ thẳng khí hùng, Thư Vũ Trạch rất là trực tiếp cười híp mắt cự tuyệt trả lời.
"Bổn vương chỉ là muốn hỏi con. . . . . . Ngày đó con cùng là U Minh cung phó Cung chủ Lê Hi, con và hắn là bằng hữu?" Nam Cung Thần cũng không níu lấy vấn đề này, trực tiếp mở miệng hỏi những thứ khác.
"Đúng a!"
"Các ngươi biết nhau từ lâu?"
"Đúng a! Chỉ là. . . . . ."
"Vậy con đêm đó sẽ chạy tới Tề Vương phủ, là vì gặp ta?"
"Đúng a! Ngài không phải là chồng chưa cưới của mẹ ta sao, luôn luôn muốn xem một chút cao thấp mập ốm thế nào?"
"Vậy con ngày đó vừa nhìn thấy ta đã gọi cha, con đã sớm biết?" Tề vương gia tiếp tục đặt câu hỏi.
"Đúng vậy a, nhìn hai khuôn mặt này, thật ra thì không dễ lừa người!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Mẹ con đêm đó có phải hay không nói ta không tốt? Cho nên chuẩn bị đào hôn!" Tề vương gia lộ cái đuôi hồ ly ra!
"Phải . . . . . Ặc, không phải!" Thư Vũ Trạch cũng không còn suy nghĩ nhiều, trực tiếp theo bản năng mở miệng, đợi đến một chữ nói ra miệng, mới phản ứng được, mình bị phúc hắc Tề vương gia lừa rồi, không cẩn thận liền đem chuyện của mẹ nói ra.
Mẹ, người ta không phải cố ý, người cũng thấy đấy, Tề vương gia người này phúc hắc vô cùng, trù hoạch bẫy rập để cho hắn nhảy!
Quay đầu cười ha hả nhìn về phía Nhã Phù, Thư Vũ Trạch rất là vô tội nhìn nàng, đáy mắt rất rõ ràng phải nói, hắn là bị thiết kế, mẹ không thể trách ta, muốn tìm thì tìm Vương Gia đi, đều là hắn hỏi.
"Thì ra là Vương phi của Bổn vương, thật sớm cũng đã chuẩn bị muốn đào hôn rồi !" Cặp mắt khẽ nheo lại, bên khóe miệng Nam Cung Thần mang theo nụ cười nhìn về phía Nhã Phù, xinh đẹp tà mị, nhưng lại khiến Nhã Phù có một chút chột dạ.
Nam Cung Thần bây giờ là tính toán khởi binh vấn tội a, chuyện đào hôn ngày đó, nàng cũng biết đã không thể gạt được hắn, khi thân phận An Thất Thất của nàng, thân phận Thư Nhã Phù cũng ngang nhau lên, cộng thêm nàng đối với độc tố y thuật hiểu rõ, rất dễ dàng mà có thể trước sau liên hệ tới, thuốc đào hôn hôm đó, hắn đoán chừng cũng sớm đã hoài nghi chính nàng hạ độc rồi.
"Tề vương gia nói chuyện gì, người nào đào hôn? Ta thế nào không biết?" Đã như vậy, Nhã Phù chỉ có thể giả câm vờ điếc, giả bộ ngu rồi, dời đi chỗ khác chống lại ánh mắt Nam Cung Thần, giả bộ ngu mở miệng nói.
"Không biết, Hừ! Nếu như không phải là ngày đó nhiều người như vậy ở trên thuyền, ngươi cảm thấy ngươi thoát được hay sao?" Nam Cung Thần trước mắt hoàn toàn không thừa nhận nữ nhân, hừ lạnh một tiếng nói.
"Vương Gia, An Hoằng Văn đến rồi! Yêu cầu gặp vương phi!"
Liễu Trì lúc này từ bên ngoài đi vào, nhìn Vương Gia ba người dùng đồ ăn sang, dùng không sai biệt lắm, mới vừa tiến lên đây bẩm báo.
Thật ra thì An Hoằng Văn cũng sớm đã đến, đang ngoài cửa đợi một lúc lâu, Liễu Trì chính là cố ý đem hắn bỏ rơi ở một bên, đợi đến Vương Gia cùng vương phi và tiểu công tử, ba người sau khi ăn xong, mới vừa chậm rãi đi vào bẩm báo.
An Hoằng Văn? Hắn tới muốn làm gì?
Nam Cung Thần nhướng mày, ánh mắt trực tiếp trắng xanh một cái bắn hướng Thư Nhã Phù, hắn chạy tới yêu cầu gặp nàng?
Trong thành Khai Dương sớm đã có tin đồn, Thư gia đại tiểu thư Thư Nhã Phù lưu luyến si mê An gia Đại công tử An Hoằng Văn, vào bảy năm trước cũng đã đối với An đại công tử dây dưa không nghỉ, một lòng muốn gả cho An Hoằng Văn, không muốn gả vào hoàng gia làm vương phi! Mà bây giờ An Hoằng Văn chạy tới vương phủ, chỉ rõ muốn gặp vương phi!
Sắc mặt trầm xuống, Nam Cung Thần trong lòng có chút không sảng khoái, vương phi của mình, một mình ngươi là người ngoài chạy tới gặp cái gì gặp! Có cái gì tốt mà gặp!
Liễu Trì nhìn sắc mặt Vương Gia trầm xuống, hiển nhiên là có chút tức giận, An Hoằng Văn này con trai của lão hồ ly An Thừa Tướng kia, cũng không phải đồ tốt, hiện tại chạy tới vương phủ tìm vương phi, chẳng lẽ còn nghĩ thi triển Mỹ Nam Kế quyến rũ vương phi hay sao?
"An Hoằng Văn, hắn tới tìm ta làm cái gì? Không gặp!" Không cần suy nghĩ, Nhã phù trực tiếp một tiếng cự tuyệt.
Nhã phù tự nhiên biết An Hoằng Văn chạy tới là vì cái gì, thời gian ba ngày trước, An Mộng Hàn vậy cũng nhanh không kiên trì nổi, bây giờ muốn tìm đến đến nàng cầu cạnh muốn thuốc giả, nàng không có thừa nhận qua độc là nàng hạ, như thế nào có thể lúc này đi đánh miệng của mình, nàng chuẩn bệnh cho An Mộng Hàn.
Mà Nhã Phù từ chối một tiếng, khiến sắc mặt trầm thấp của Nam Cung Thần hòa hoãn xuống, bên khóe miệng cũng nhiều một chút ý cười, hiển nhiên Nhã Phù trả lời làm cho hắn rất hài lòng!
Đối với An Hoằng Văn mà nói, hôm nay đi cầu Thư Nhã Phù đó là đã không cón cách nào khác trong các biện pháp, nếu như không phải chính mình từ trước tới nay yêu chiều muội muội, bây giờ bị làm cho người không giống người, quỷ không giống quỷ, hắn cũng sẽ không đến nông nỗi chạy tới cầu xin Thư Nhã Phù.
Đối với An Hoằng Văn mà nói, hôm nay đi cầu Thư Nhã Phù đó là đã không cón cách nào khác trong các biện pháp, nếu như không phải chính mình từ trước tới nay yêu chiều muội muội, bây giờ bị làm cho người không giống người, quỷ không giống quỷ, hắn cũng sẽ không đến nông nỗi chạy tới cầu xin Thư Nhã Phù.
Nếu như biến thành người khác còn dễ nói, nhưng này Thư Nhã Phù là nữ nhân trước kia bị hắn ghét bỏ cùng khinh bỉ, càng là nữ nhân cho tới nay đi theo bên cạnh hắn dây dưa không nghỉ, hôm nay lập hai người đột nhiên thay đổi lại, thành hắn muốn đến cầu xin nàng, như vậy mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển thật sự là khiến cả người kiêu ngạo như hắn không thoải mái.
"An công tử, xin lỗi, vương phi nói không tiếp khách, ngươi trước hết vẫn là mời đi!" Khi Liễu Trì lần nữa đi ra, mang trên mặt nụ cười rõ ràng khách khí.
Sắc mặt An Hoằng Văn vốn là có chút lúng túng, hiện tại càng thêm có chút khó coi, đã tìm tới cửa, lại còn bị người cự tuyệt rồi, chuyện như vậy để cho hắn càng thêm cảm thấy cả người không thoải mái.
Ngay cả mặt mũi cũng không có nhìn thấy liền bị người cản ở ngoài cửa, kiêu ngạo trong lòng An Hoằng Văn đừng nói có nhiều nôn, nhưng bây giờ là muốn yêu cầu người, cho dù là ước gì lập tức xoay người đi, nhưng cuối cùng vẫn đem tức giận đè lại, nụ cười cứng ngắc trên mặt vẫn nỗ lực kéo ra.
"Liễu thị vệ, mặc kệ như thế nào, còn xin ngươi giúp ta cùng vương phi nói một chút, đã nói An Hoằng Văn hôm nay nếu không thấy được ban thân vương phi, vậy sẽ ở chỗ này đợi một chút đi."
Hiện tại hắn cũng đã không có biện pháp nào khác rồi, cũng không thể trơ mắt nhìn muội muội của mình thật là không còn tính mệnh.
"Vậy cũng chỉ có thể phiền toái An công tử chờ lâu, ta làm một hạ nhân không có thể làm chủ được!" Liếc mắt một cái An đại công tử rõ ràng trong lòng có tức giận, nhưng cố giả trang ra một bộ dáng vẻ hiền hòa, Liễu Trì cũng đã lười phải tiếp tục cùng hắn nói tiếp.
Phải đợi ngươi sẽ chờ đi!
Màn đêm từ từ phủ xuống, mà trải qua thời gian lần trước độc phát đã qua mấy ngày, bởi vì này lần thứ nhất dùng thuốc lượng tương đối lớn, cộng thêm nàng cố ý chọn lựa trong thời gian độc bộc phát, trợ giúp đem độc trong người Nam Cung Thần tống ra ngoài, cho nên trên thân thể sẽ có chút không chịu nổi, cho nên mấy ngày nay Nhã Phù châm chước cũng không có cho Nam Cung Thần dùng thuốc.
Mà đêm nay bắt đầu, cũng không sai biệt lắm đúng lúc cho Nam Cung Thần ngâm thuốc nước.
Liễu Trì cùng Băng Đồng cũng có chút khẩn trương, ngày đó dưới thời điểm khẩn cấp Vương Gia bị độc phát, cũng không có loại cảm giác đó, nhưng mà đối với có thể hay không hoàn toàn bài độc, cuối cùng thậm chí có thể đi hay không, bọn họ cũng là nhiều hơn một phần chờ đợi.
"Ừ, hiện tại tạm thời dùng cái này, các ngươi đem lượng thuốc chuẩn bị xong dùng nồi lớn nấu chín, đầu tiên ta còn muốn xem mạch cho Vương Gia trước, xem một chút có muốn hay không châm cứu để giúp đỡ đem kinh mạch ở hai chân dãn ra." Đem nguyên liệu thuốc trên tay mới vừa viết đưa cho Băng Đồng, Nhã Phù đứng lên, đi lấy hòm thuốc của mình, sẽ hướng phòng ngủ của Nam Cung Thần đi tới.
"Vương phi, ta muốn hỏi ngài một vấn đề, độc của Vương Gia bao lâu có thể hoàn toàn trị tận gốc?" Liễu Trì do dự vẫn là hỏi lên, mấy ngày nay hắn và Băng Đồng nhiều lần cũng muốn hỏi cái vấn đề này, nhưng vẫn luôn không hỏi ra miệng, cũng là đối với năng lực giải độc của vương phi có chút hoài nghi.
Dù sao một Thư gia Hầu phủ đại tiểu thư, từ nhỏ còn vẫn luôn là một chủ tử ngu dại bị bắt nạt, hôm nay rời đi bảy năm, một lần nữa xuất hiện cư nhiên liền biến thành một người khác, càng thêm nói cho bọn hắn biết có thể trị liệu độc phức tạp khó dây dưa trên người Vương Gia, hơn nữa còn có cơ hội làm cho Vương Gia đứng lên lần nữa, đây đối với bọn họ mà nói, thật sự là có chút khó có thể tin!
Giương mắt nhìn về phía mặt nghiêm túc của Liễu Trì, cũng tương tự thấy sự nghi hoặc của Băng Sơn Mỹ Nhân Băng Đồng, cũng cười một tiếng: "Trị tận gốc độc tố, căn cứ đoán chừng thời gian muốn một năm trở lên, chỉ là cũng có thể sẽ mau chút, thời gian trên cũng không có chính xác như vậy, nhưng mà ta lại nói có nắm chắc, các ngươi không cần lo lắng như vậy, chỉ là đây cần một chút nguyên liệu thuốc, có chút Thiên Tài Địa Bảo cũng không phải là dễ tìm như vậy, cái thuốc tắm này chỉ có thể tiêu trừ một bộ phận độc tố, một chút độc là không có biện pháp dùng cái phương pháp này."
"Tốt lắm, các ngươi mau mau đi chuẩn bị đi, coi như không thể nhanh như vậy thanh độc, cũng như có thể làm cho vương gia của các ngươi về sau thời điểm độc phát khá hơn một chút, nếu không thân thể hắn bây giờ sợ rằng không được bao lâu liền ép không được những thứ độc bá đạo kia rồi."
Sau khi nói xong, Thư Nhã Phù trực tiếp quay người ra khỏi gian phòng, đặc biệt đem hai người Liễu Trì gọi tới chuẩn bị những thứ đồ này, cũng là bởi vì trong phủ này người để cho Nam Cung Thần tin tưởng chính là hai người bọn họ, chuyện Nam Cung Thần trúng độc sợ rằng trong phủ trên dưới biết cũng không còn mấy người.
Gõ cửa đi vào trong phòng ngủ của Nam Cung Thần.
Nhìn khói mù lượn lờ, trong bồn tắm đã chứa đầy nước nóng, hiển nhiên là Nam Cung Thần chuẩn bị tắm rửa, mà bởi vì nguyên nhân hai chân, chuyện Nam Cung Thần gần người gần như đều là tự mình xử lý, cũng không nguyện ý đem hai chân lộ ở trước mặt của những người khác.
"Thiếu chút nữa quên nói trước cùng Vương Gia ngươi, hôm nay bắt đầu mỗi ngày buổi tối muốn tắm thuốc, cho nên về ngươi sau tắm rửa trước đều phải nói cho ta biết mới được, trước muốn ngâm thuốc tăm giải độc!" Nhã Phù mới xông vào trong phòng, liền lập tức hối hận, nàng không nên tùy tiện gõ hai cái cửa liền tự mình đẩy mạnh tới.
Nam Cung Thần một thân áo lót, mái tóc đen dài luôn luôn buộc lên, xõa xuống, tóc đen dài đến eo, cái loại sợi tóc đó tùy ý rủ xuống ở gò má phiêu động, hình như cũng biểu lộ chủ nhân rất mị hoặc xinh đẹp, da thịt trắng noãn ở dưới làn tóc đen tôn lên dưới càng lộ vẻ trắng sáng, giữa long mày điểm một nốt Chu Sa đẹp đẻ đỏ tươi chói mắt, áo lót màu trắng đơn giản, cổ áo khẽ rộng mở hướng một bên, da thịt ở lồng ngực lộ dưới áo không gì sánh được.
Nhìn cái bộ dáng này của Nam Cung Thần, Nhã Phù gần như là trực tiếp một tia ý thức máu tươi tràn vào đầu, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trở nên đỏ bừng, hai con mắt cũng không biết nên để ở nơi đâu.
Nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng của Thư Nhã Phù, Nam Cung Thần vốn đang bởi vì bị người tùy tiện xông vào phòng mà có chút tức giận bừng bừng, cũng đột nhiên cảm thấy có chút hừng thú!
"Vương phi có phải hay không đang hối hận không đi vào trễ một chút?"
Cười như không cười nhìn nữ nhân nhỏ đang như quả táo đỏ, Nam Cung Thần tà mị cười lên, thân thể ngồi ở xe lăn dựa vào một bên lấy tay chống đầu, cái góc độ này, khiến áo lót vốn có chút mở chỉ một thoáng rất là khéo léo chảy xuống, lộ ra trước ngực một mảng da thít có tính kích thích cảm giác!
"Vương Gia chớ nói linh tinh, ta chỉ muốn tới bắt mạch cho ngài thôi, Vương Gia thân thể không tốt, y phục cần phải nhiều mặc chút đó, đây là ta làm một đại phu cho Vương Gia ý kiến!" Vốn là ánh mắt dời đi, bởi vì một câu trêu trọc của Nam Cung Thần, Nhã Phù trực tiếp lần nữa đưa mắt quay lại, dùng để biểu lộ rõ ràng mình cũng không có chột dạ, chỉ lộ ra gò má đỏ ửng cũng là khắc chế không được.
Trên gương mặt vẫn có chút đỏ bừng như cũ, dù sao Nhã Phù kiếp trước cũng là một hoàng hoa đại khuê nữ, mặc dù thân thể đàn ông không thể không xem qua, nhưng Nam Cung Thần cực phẩm như vậy, thật sự là làm cho người ta khó có thể kháng cự, dù sao quá mức yêu nghiệt thật sự làm cho người ta rất khó có bao nhiêu sức đề kháng.
"Vương phi bây giờ là xấu hổ sao? Mặt thật là đỏ." Nam Cung Thần dáng vẻ cười như không cười khiến Nhã Phù trên mặt đỏ ửng càng tươi đẹp hơn đi một chút.
"Vương Gia, ngài vẫn là bảo trì sự lãnh khốc như bình thương đi, như vậy dường như thích hợp với ngài hơn!"
Nhã phù chống lại tròng mắt Nam Cung Thần rất có vài phần cố ý nhạo báng, đáy lòng coi như là hiểu, Nam Cung Thần là bắt đúng cái huyệt chết của nàng, nếu như nói những thứ khác càn rỡ đi đối phó nàng, nàng không hề cái gì sợ, chỉ là cái mỹ sắc này đùa giỡn. . . . . . Hắn biết rõ chuyện nàng đối với cái chủng loại này tay chân sẽ luôn luôn luống cuống, hôm nay hắn càng thêm thích ở lúc không có người trêu chọc nàng.
Đi tới phía trước bàn để hòm thuốc xuống, vẫn đem đồ vật bên trong lấy ra, cũng không quản hữu dụng hay không, dù sao chính là một đôi mắt không nhìn về phía Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần nhếch môi cười yếu ớt, đối với vương phi của mình, hắn càng ngày càng có hứng thú, rõ ràng là một người làm mẹ, còn xấu hổ như vậy, ha ha! Chỉ là phản ứng của nàng cũng để cho trong long hắn có chút không khỏi vui vẻ.
"Vương phi, Bổn vương muốn nói một chuyện với nàng!"
"Phải nói đã nói, lại không ai ngăn Vương Gia ngài!"
"Vương phi, ngươi chỉ muốn bắt mạch cho Bổn vương mà thôi, sao lại tất cả đem thuốc trong hòm lấy ra, muốn dọn dẹp? Hả?" Cất cao giọng nói, Nam Cung Thần rất hài lòng nhìn nữ nhân trước mặt dừng lại động tác trên tay.
Thư Nhã Phù coi như hiểu, nàng càng lùi bước xấu hổ, tên yêu nghiệt này sẽ càng được voi đòi tiên!
Hít sâu một hơi, vốn Nhã Phù còn chút khẩn trương nhưng bây giờ là buông lỏng xuống, bên khóe miệng mang theo nụ cười ưu nhã xinh đẹp, đi về phía bên người Nam Cung Thần, trực tiếp ngồi vào trên hai chân của Nam Cung Thần, đưa tay vòng lên cổ Nam Cung Thần, yêu mị cười khẽ ra: "Vương Gia hiểu rõ tâm tư thần thiếp thế này, nếu không tối nay chúng ta bổ sung đêm động phòng hoa chúc lúc trước! Vương Gia nói có được hay không?"
Không ngờ Nhã Phù lại đột nhiên thay đổi 180°, làm cho thân thể Nam Cung Thần đột nhiên cứng đờ, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại, nàng đến gần hắn, động tác của hai người bây giờ để cho hai người dựa vào vô cùng thân mật, hắn có thể cảm thấy rất rõ ràng trái tim của nàng nhảy lên gấp gáp.
Tiểu vương phi của hắn cũng đang khẩn trương!
Trong tròng mắt màu hổ phách tràn đầy nụ cười cùng chống lại ánh mắt Nhã Phù, đồng thời bàn tay cũng trực tiếp giữ lại vòng eo mảnh khảnh của Nhã Phù, Nam Cung Thần cố ý để cho lên mấy phần lực, đem người phụ nữ ngồi ở trên chân mình ôm trong ngực càng chặt hơn, rõ ràng hiểu rõ hơn cảm nhận được nàng khẩn trương.
Bên khóe miệng nâng lên đường cong càng lớn một chút: "Nếu vương phi chủ động như vậy, Bổn vương không ngại cho Vũ Trạch nhiều thêm người đệ đệ hoặc là muội muội."
Mặc dù hai người đã sớm ở trước mặt người khác biểu diễn qua thân mật, nhưng lúc này trong buổi tối, hai người một chỗ trong phòng thân mật như vậy ở cùng nhau, hãy để cho trong bụng nàng thiếu chút nữa lỡ một nhịp đập, không ngờ Nam Cung Thần lại còn cùng nàng khơi lên tranh luận.
"Vương phi, thuốc tắm đã chuẩn bị xong. . . . . ." Âm thanh nhanh nhẹn của Liễu Trì đột nhiên lập tức không có âm thanh, "Ặc, chờ vương phi cảm thấy lúc nào có thể, thuộc hạ trở lại."
Cửa phòng cũng không có khóa , Liễu Trì vốn chỉ tới đây thông báo, nhưng không ngờ còn chưa vào đến trong phòng Vương Gia liền thấy một màn hương diễm như vậy, hơn nữa từ góc độ ở cửa xem ra, theo Liễu Trì thấy, Vương Gia cùng vương phi đó chính là đang thân thiết!
Mới nói hết lời, Liễu Trì cũng đã chuẩn bị thức thời rời đi, coi như chuyện Vương Gia có con trai để cho y có chút nghi hoặc, dù sao cho tới nay y cũng ở bên cạnh vương gia, nhưng mà đối với việc Vương Gia cùng vương phi tình cảm hòa hợp từ đáy lòng y cũng vui vẻ.
Vương Gia từ nhỏ đã tương đối quái gở, có lẽ nguyên nhân cũng là bởi vì hai chân không thể đi được, cho nên cũng không tiếp xúc nhiều người, cũng rất ít rời vương phủ, mặc dù có cũng sẽ không lộ mặt trước nhiều người.
Hiện tại, đó là khó được thấy Vương Gia cùng người khác thân cận.
"Liễu Trì! Chớ đi, đem nước trong thùng tắm đổ đi, đợi đem thuốc nước ta để cho các ngươi chuẩn bị tất cả đều rót vào trong thùng tắm." Bị Liễu Trì bắt gặp, Nhã Phù trực tiếp từ trên đùi Nam Cung Thần nhảy xuống, trên mặt có mấy phần lúng túng, dù sao cùng Nam Cung Thần giằng co, để người khác thấy được liền bị hiểu lầm lớn.
Liễu Trì mang theo nụ cười mập mờ lại một lần đi vào, chỉ là khóe miệng Nam Cung Thần khẽ nhếch, ánh mắt như đang cười nhìn về phía Nhã Phù, nhìn dáng vẻ lung túng kia của nàng, nhếch miệng lên biên độ càng lớn một chút.
Thời gian bắt mạch cho Nam Cung Thần, Liễu Trì cũng sắp sửa chuẩn bị xong, còn dư lại chính là để Nam Cung Thần ngâm trong một canh giờ, trong khoảng thời gian này không thể để nước lạnh đi, cho nên đem Liễu Trì lưu lại xem.
Đột nhiên nghĩ đến hôm nay nói một người phải đợi ở tại cửa ra vào, Nhã Phù vừa dọn dẹp hòm thuốc, vừa mở miệng hỏi: "Liễu Trì, An Hoằng Văn vẫn còn ngốc ở cửa?"
"Thế nào? Vương phi muốn đi gặp hắn?" Cách bình phong, Nam Cung Thần vừa nghe đến tên An Hoằng Văn, cặp mắt vốn đang nhắm chợt mở ra, hừ lạnh một tiếng nói.
Giọng nói của Nam Cung Thần bây giờ, chính hắn có thể không có phát hiện, mùi dấm chua này nồng nặc, nếu như Nhã Phù dám nói muốn đi gặp An Hoằng Văn, sợ rằng vị gia này về sau khi thấy An Hoằng Văn cũng sẽ làm cho hắn ta khó chịu.
Giọng nói của Nam Cung Thần bây giờ, chính hắn có thể không có phát hiện, mùi dấm chua này nồng nặc, nếu như Nhã Phù dám nói muốn đi gặp An Hoằng Văn, sợ rằng vị gia này về sau khi thấy An Hoằng Văn cũng sẽ làm cho hắn ta khó chịu.
"Quỷ quái đi gặp hắn, ta cũng không phải là ăn no không có chuyện làm, chỉ là muốn, nếu như người không có kiên trì chờ đợi nhiều nhàm chán, có muốn hay không cho chút ngon ngọt, để cho hắn có một động lực chờ đợi." Muốn nói đối (với) với An Hoằng Văn, Nhã Phù tuyệt đối không có bất kỳ tình cảm tốt nào, chỉ là rất đen tối muốn để những người khác ở cửa lớn chờ lâu một lát, còn lo sợ thời gian người ta chờ quá ngắn.
Nhã Phù nói một câu, thành công khiến khuôn mặt đang trầm xuống của Nam Cung Thần bình thường một chút, nhưng vẫn theo bản năng không muốn để cho nàng đi gặp người kia.
"Thôi, không đếm xỉa tới hắn nữa!"
. . . . . . .
Mấy ngày tiếp theo, Đại hoàng tử Nam Cung Chiêu, nhị hoàng tử Nam Cung Viêm, cùng với Tam hoàng tử Nam Cung Hữu vẫn là phụ trách thay phiên cùng đi với Hách Liên Húc Hoa, mà trong một đoạn thời gian Hách Liên Húc Hoa cũng là đem nhiều nơi trong thành Khai Dương đều đi qua.
Tối nay hộ tống Nam Cung Hữu cùng Nam Cung Viêm xem xét phong cảnh Lăng Giang, hai bên tùy ý nói chuyện, Hách Liên Húc Hoa đột nhiên nhắc đến đi bái phỏng Tề vương, mấy người sửng sốt vòng vo trên đường tiến về phía Tề Vương phủ.
Mà cũng rất không đúng dịp trước cửa lớn của Tề Vương phủ, thấy vẫn như cũ còn đang sốt ruột chờ An Hoằng Văn.
"Chậc chậc, đây không phải là Đại công tử An Thừa Tướng của chúng ta sao? Sao An đại công tử đêm khuya tản bộ đến nơi của Thập đệ ta thế?" Nhị hoàng tử vốn là đối với người của An gia không có tình cảm tốt, bây giờ nhìn An Hoằng Văn có vài phần nhếch nhác đứng ở ngoài cửa lớn, cười cười chính là đi tiến lên giọng mang giễu cợt nói.
Liên hệ chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, Nam Cung Viêm cũng đoán được nguyên nhân An Hoằng Văn sẽ đến đây, hơn nữa dáng vẻ lúng túng, đầu đầy bụi đất như vậy, chỉ sợ sớm đã tới nơi này, nhưng không cho vào nhà.
"Nhị Điện hạ, Tam điện hạ, Hách Liên thái tử, không ngờ gặp được ba vị Điện hạ ở đây."
An Hoằng Văn đang nổi giận trong bụng, vẫn không thể gặp được Thư Nhã Phù, phát hiện bộ dáng này của mình lại bị người khác nhìn thấy, càng cảm thấy lúng túng không vui, sắc mặt coi cứng ngắc nhìn từ mấy người, trừ ba chủ tử, sau lưng còn có mấy người đi theo, Lâm Cổ Dong làm hộ vệ cho Hách Liên Húc Hoa cũng theo sát phía sau.
Lâm Cổ Dong hơi tùy tiện, bây giờ nhìn An Hoằng Văn bị nhốt ngoài cửa, càng không nể tình phá lên cười: "Ha ha ha, trước cha ngươi cùng nương nương kiện Vương phi, người xuất hiện ở đây chỉ là cản ngươi ngoài cửa, nếu như là ta, trực tiếp đánh tới."
Bị Lâm Cổ Dong cười nhạo như vậy, An Hoằng Văn đang lung túng càng thêm không vững, đang suy nghĩ có nên tìm lý do rời đi hay không, chỉ là lời kế tiếp của Hách Liên Húc Hoa, cũng để cho hắn do dự lưu lại.
"Bổn cung hôm nay đến thăm Tề vương, An công tử không ngại vào cùng!" Hách Liên Húc Hoa tao nhã lịch sự không để cho người cảm giác có ý tứ khinh miệt, cũng cho An Hoằng Văn một cái bậc thang bước xuống.
"Vương phi, Nhị Điện hạ, Tam điện hạ cùng đi Hách Liên Húc Hoa đến viếng thăm!"
Nam Cung Thần đang tắm thuốc ép độc ở bên trong, không thể quấy rầy, mà Liễu Trì ở bên kia, cho nên khi người phía dưới thông báo tin tức, Băng Đồng trực tiếp tìm Nhã Phù.
"Lúc này bọn họ tới bái phỏng? Chồn chúc tế gà không có tốt bụng, Băng Đồng ngươi để cho bọn họ tất cả đều ở tiền thính chờ đợi, ta sau đó liền đi qua, đúng rồi phái thêm mấy người bảo vệ viện Vương Gia, tuyệt đối không thể làm cho người ta tùy tiện xông vào, chuyện nơi đây ta tới xử lý."
Trầm tư chốc lát, Thư Nhã Phù lập tức mở miệng nói.
Hiện tại không thể quấy nhiễu Nam Cung Thần, như vậy thì chỉ có do nàng trên cái danh nghĩa Tề vương phi này ra mặt, hiển nhiên Băng Đồng cũng là ý này mới có thể trực tiếp tới hướng nàng thông báo.
Ước chừng thời gian một nén nhang, ở tiền thính chờ mấy người cũng không có đợi quá lâu, Nhã Phù cũng đã mang theo Băng Đồng đi ra, mà trang phục của Nhã Phù cũng chỉ đơn giản qua loa một phen.
"Hách Liên thái tử đến viếng thăm, ngược lại Bổn cung thất lễ, không có bất kỳ chuẩn bị." Nhìn mấy người, Nhã Phù khách khí nói, đồng thời trực tiếp đi lên chủ vị vị trí ngồi xuống.
Thư Nhã Phù làm một cái động tác như vậy, trực tiếp nói hôm nay người tới tiếp đãi bọn hắn cũng chỉ có nàng mà thôi, theo quy củ nếu như Tề vương, người ngồi ở chủ vị nhất định là Tề vương gia, mà bây giờ Nhã Phù đường hoàng ngồi xuống, cũng là nói cho bọn hắn biết, Tề vương gia cũng sẽ không tiếp kiến bọn họ.
"Vương phi khách khí, mạo muội phía trước quấy rầy, mới thật thất lễ!" Hách Liên Húc Hoa nhàn nhạt mở miệng, đối với Nhã Phù, hắn rất có hăng hái cùng với nàng nói chuyện nhiều một chút, mấy ngày nay hắn cũng gần như đem các loại tin đồn của Nhã Phù cũng nghe một lần, bởi vì cũng đối với nàng càng nhiều một chút tò mò.
"Nhị Điện hạ, Tam điện hạ!" Hướng về phía hai người khẽ ý bảo, ngay sau đó ánh mắt lướt qua trên một người khác, lần nữa nhìn Hách Liên Húc Hoa.
Thư Nhã Phù!
Sắc mặt An Hoằng Văn đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, hôm nay ở bên ngoài Tề Vương phủ đợi một ngày cũng không có nhìn thấy người, bây giờ cùng những người khác vào vương phủ, nàng hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của hắn ở đây, nhất định là nàng cố ý, chính là vì trả thù trước đây hắn hờ hững cùng chán ghét nàng, nhất định là như vậy!
Trong tiềm thức, An Hoằng Văn nghĩ Thư Nhã Phù là người yêu sinh hận, bất mãn với hắn.
Cho nên nàng đối với hắn cũng còn tình, nhưng cũng có hận, hắn phải lấy được thuốc giải cho An Mộng Hàn, nhất định phải được sự tha thứ của nàng trước!
Cắn răng nghiến lợi tức giận mắng trong lòng, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, An Hoằng Văn nhịn xuống, tìm cơ hội một mình cùng Thư Nhã Phù nói một chút.
"Sao vương phi đi ra gặp khách, chẳng lẽ Thập đệ không có ở trong phủ?" Nam Cung Hữu liếc mắt nhìn hai phía, cũng không thấy Liễu Trì hay bóng dáng Nam Cung Thần, ánh mắt âm trầm nhìn Nhã Phù, mở miệng hỏi.
"Vương Gia không có ở trong phủ, không thể đón tiếp Hách Liên thái tử thật là đáng tiếc! Chỉ là chắc hẳn Tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử cũng biết, chuyện của Vương Gia một người phụ nữ trong nhà như ta sao có thể xen vào, Vương Gia đi nơi nào cũng không biết được."
Nhã Phù nhìn ý tứ Nam Cung Hữu lại tiếp tục hỏi tiếp, dứt khoát nói thẳng mình cái gì cũng không biết, dù sao ở cổ đại này, rất nhiều phụ nữ không biết gì về chuyện của chồng mình, mà bây giờ nàng không thể để cho bọn họ phát hiện tình trạng Nam Cung Thần, nếu không sợ rằng sau này Tề Vương phủ sẽ gặp nguy cơ trùng trùng rồi.
Hách Liên Húc Hoa tùy ý tán gẫu một chút, bởi vì Tề vương không có ở đây, Nhã Phù cũng biểu hiện không hứng thú lắm không muốn mở miệng nhiều, mấy người cũng không thể đi tìm tòi nghiên cứu Nam Cung Thần có ở trong phủ hay không, cuối cùng chỉ là ngồi chốc lát liền chuẩn rời đi.
Chỉ là có người thật vất vả mới vào cửa chính vương phủ, nên sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, cho nên, khi đám người Nam Cung Hữu chuẩn bị rời đi, An Hoằng Văn một mình lại trở về trong tiền thính.
"An công tử, bây giờ đã hơi trễ, trong phủ Vương Gia không tiện gặp khách, An công tử cũng nên đi!" Khóe mắt Nhã Phù liếc An Hoằng Văn một cái, cũng biết hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi như vậy.
Mà bây giờ trong tiền thính cũng chỉ còn lại Nhã Phù cùng An Hoằng Văn, Băng Đồng được Nhã Phù phân phó đi phục vụ Nam Cung Thần bên kia, không cần băn khoăn nàng ở đây.
"Nhã Phù, nàng đừng như vậy, ta biết trước kia là ta không tốt, không có quý trọng nàng, nhưng mà ta thật sự thích nàng, nàng tha thứ cho ta có được hay không?" An Hoằng Văn tiến lên muốn nắm tay Nhã Phù, chỉ là Nhã Phù nghiêng người một cái tránh khỏi, chỉ có thể bỏ qua, nhịn xuống tức giận đáy lòng, biểu hiện dịu dàng đa tình nói.
Bây giờ đối mặt với người đàn ông này, Nhã Phù thật sự có loại kích động muốn nắm bình trà trên mặt bàn ném qua, khỏi phải nhìn sắc mặt ghê tởm chết người.
Loại lời ghê tởm làm cho người ta muốn ói cũng có thể nói ra, Nhã Phù thật sự là phục sát đất mức độ da mặt của An Hoằng Văn, thân phận của nàng bây giờ là Tề vương phi! Hắn dám chạy tới trước mặt nàng "tình cảm nồng nàn", nàng không bội phục cũng không được.
"Nhã Phù, ta hiểu biết rõ mấy ngày trước cha ta cùng cô cô quá đáng, nhưng ta tin tưởng nàng! Mộng Hàn sinh bệnh, bởi vì cha ta cùng cô cô gấp gáp mới có thể như vậy, nàng đừng như thế mà giận ta được chứ?"
Danh sách chương