Lê hi nghe lời nói của Vũ Trạch, ngẫm lại thái độ giáo dục nhi tử của một nữ nhân nào đó đối với mình, nhất thời im lặng.
"Đi, động tác nhanh lên một chút, trở về quá trễ, mẫu thân của ta sẽ lo lắng!" Thư Vũ Trạch liếc vẻ mặt tràn đầy im lặng của Lê Hi một cái, mở miệng thúc giục.
"Dạ dạ dạ, Cung chủ đại nhân của ta, mẫu thân người là quan trọng nhất, thuộc hạ sẽ nhanh chóng dẫn người đi gặp phụ thân tương lai!" Lê Hi bỏ lại một câu, trực tiếp kéo Vũ Trạch nhảy lên, hướng về một nơi, không tiếng động nhảy tới.
Một lúc lâu, hai người nhảy xuống gần Đào Hoa lâm, ở bên ngoài khoảng cách xa nhìn ba người trong mưa hoa.
Ở chỗ hai người, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng Nam Cung Thần, mà rõ ràng hơn chính là xe lăn bằng vàng cao quý, cùng với hai người đứng bên cạnh Nam Cung Thần, ba người hình như đang nói gì đó, chỉ là bọn hắn ở cự ly quá xa, nghe không rõ lời bọn họ nói.
"Ngồi xe lăn sao? Khó trách sao lại không xuất hiện trước mắt người đời, Tề vương này thoạt nhìn là không thể đi được!" Lê Hi liếc nhìn tiểu tử bên cạnh một cái, ánh mắt mang theo nụ cười, một đứa trẻ vội vã đến giúp mẫu thân mình khảo sát đối tượng tương lai như vậy, thật là kỳ lạ.
Nhìn mặt Thư Vũ Trạch lóe lên, nhìn trên khuôn mặt đáng yêu tươi cười của hắn lộ ra nụ cười giảo hoạt, mà nhìn ánh mắt của hắn không có ý tốt, nhất thời, đáy lòng Lê Hi dâng lên một cảm chẳng lành.
Mà cũng trong lúc hắn đang cảnh giác, lại thấy Thư Vũ Trạch giảo hoạt hướng về một nơi rời đi, chỉ là nhanh chóng rời đi đồng thời dưới chân cũng cố ý phát ra một tiếng động nhỏ.
"Người nào?!" Mặc dù chỉ là một chút xíu âm thanh yếu ớt, nhưng lập tức bị ba người trước mặt phát hiện.
Liễu Trì trước tiên đứng ở trước mặt Nam Cung Thần, mà kiếm trên tay Băng Đồng đã được rút ra khỏi vỏ, trường kiếm bén nhọn, một kiếm đâm về hướng Lê Hi, mà giờ phút này động tác né tránh của Lê Hi càng thêm nhanh chóng, cũng hiểu được ý đồ của Thư Vũ Trạch, động tác vừa nhanh chóng đáp trả, động tác cũng càng bén nhọn tàn nhẫn, chiêu thức cũng không phải sát chiêu, chỉ đánh để làm vướng víu trước mặt Băng Đồng, nhưng dù là như vậy, cũng làm cho hắn hao tốn một phen công phu.
Đáy lòng không nhịn được nghĩ thầm, Thư Vũ Trạch sử dụng hắn làm mồi hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, mà chính hắn ta lại chạy đến một bên rình coi.
Gương mặt Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng như cũ, con ngươi màu hổ phách nhìn người xông vào Vương phủ, ánh mắt cũng chỉ dừng trong chốc lát sau đó chậm rãi dời đi, hướng tới một góc khác, cánh môi mỏng so với hoa đào càng kiều diễm hơn cũng từ từ nâng lên một nụ cười.
Trong nháy mắt, người còn yêu kiều hơn hoa, khí thế ép người!
Sợi tơ vàng trên tay thẳng tắp bắn vào Đào Hoa lâm, sát khí quanh quẩn, không chút nào nương tay, mà Liễu Trì nhận thấy được động tác của hắn, trong nháy mắt cũng hiểu rõ, lắc mình hướng trong rừng nhảy tới.
"Như vậy mà cũng có thể bị phát hiện, Tề vương này so với trong truyền thuyết càng lợi hại hơn!" Âm thầm lẩm bẩm một câu, thân thể nho nhỏ của Thư Vũ Trạch giờ phút này cũng nhanh chóng dời đi, mà sợi tơ vàng vừa vặn xẹt qua bên thái dương của hắn, như gió xẹt qua, lưu lại một sợi tóc đen.
Mới vừa né sợi tơ vàng, phía sau Liễu Trì đã tới, ngăn ở trước mặt của hắn, cũng không động thủ trước, chỉ một đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
Liễu Trì vốn nghĩ, người có thể tránh thoát cảm giác của hắn và Băng Đồng, ở chỗ này trong một thời gian như vậy, chỉ bị Vương Gia phát hiện, võ công nhất định cao vô cùng, chỉ là không ngờ đợi đến lúc chạy tới trước mặt, thấy người lại có thể là một đứa bé.
Không chỉ là bởi vì vấn đề chiều cao, người tới chỉ che nửa mặt, nhưng trên người vẫn còn mặc y phục hài đồng, lộ ra ngoài nửa mặt, da thịt mềm mại trắng nõn, âm thanh mới vừa nho nhỏ nói thầm mang theo non nớt, nhìn thế nào cũng là một đứa bé mà thôi!
"Tiểu tử, ngươi đi theo cha ngươi đến Vương phủ, không phải là tìm lộn nơi chứ!" Liễu Trì mặc dù rất kinh ngạc khi nhìn thấy người trước mặt là hài tử, nhưng trong nháy mắt động tác đã ép chặt, cho dù là đứa trẻ, biết rõ võ công đối phương không đơn giản, hắn tuyệt đối sẽ không thu tay lại, mà cũng mở miệng trêu ghẹo.
Có lá gan đêm khuya xông vào Tề Vương phủ, sẽ phải có dũng khí tiếp nhận hậu quả.
Động tác dưới chân Thư Vũ Trạch cũng nhanh hơn, lắc mình một cái hướng phía ngoài chạy đi, mà phương hướng hắn chạy đi chính là vị trí của Nam Cung Thần, mà dáng vẻ không hề khẩn trương cãi lại: "Vị đại ca này, ngươi đoán sai rồi, ta đây đến vương phủ tìm phụ thân, ngươi cũng nghĩ sai rồi!"
Tìm phụ thân? Quái lạ, tên tiểu tử này thật là nói bậy, Tề Vương phủ bọn họ có ai có đứa bé lớn như vậy, chẳng lẽ hắn có thể là con trai của Vương Gia hay sao!
Liễu Trì rất nhanh tấn công tới, đối với lời nói của Thư Vũ Trạch căn bản một câu cũng không tin, động tác vẫn bén nhọn như cũ.
Thư Vũ Trạch thẳng tắp hướng Nam Cung Thần phóng tới, mà phút chốc thấy rõ tướng mạo trầm tĩnh của Nam Cung Thần trên xe lăn, con ngươi màu hổ phách chợt co rút lại, ánh mắt khiếp sợ chăm chú vào trên người Nam Cung Thần, thần sắc phức tạp, trong lòng có chút luống cuống, trong lòng ngứa ngáy muốn hỏi rõ ràng.
Chỉ là phát giác sát khí của Liễu Trì ở sau lưng, dưới chân lập tức hướng nam nhân ngồi ở đó phóng tới, miệng càng thêm kêu to: "Phụ thân cứu mạng, vị đại thúc này muốn giết ta!"
Rống to một tiếng, Vũ Trạch động tác nhanh chóng chạy đến chỗ Nam Cung Thần, tay nắm xe lăn dáng vẻ tránh né.
Phụ thân. . . . . .
Tên tiểu tử này đang gọi người nào? Không biết vì sao, chứng kiến tên tiểu tử kia bị Liễu Trì đuổi theo, trong phút chốc ánh mắt của hắn bắt gặp con ngươi màu hổ phách kia, đáy lòng lại có tâm tình phức tạp xẹt qua, không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế, đứa bé này là ai hắn hoàn toàn không biết.
Mà mới vừa rồi, tên tiểu tử này gọi phụ thân. . . . . . Chẳng lẽ là đang gọi hắn? Ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Thần nhiều hơn một phần nghi hoặc, trong đáy lòng khiếp sợ cũng có chút dịu dàng, không biết vì sao, đối với tên tiểu tử này, tiềm thức hắn cảm thấy hắn ta không có bất kỳ ác ý gì, mà một tiếng phụ thân lại khiến cho hắn không khỏi vui sướng cùng cảm giác thỏa mãn, loại cảm giác này rất xa lạ rất kỳ quái.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nam Cung Thần đối với đứa nhỏ sau lưng nhiều hơn một phần tò mò, mà chính hắn không có nhận thấy được, chính mình là một người không thích người khác đến gần, nhưng bây giờ một đứa bé xa lạ đứng ở sau lưng mình, thậm chí hắn chưa bao giờ gặp qua người này.
"Vương Gia!"
Liễu Trì dừng bước, khiếp sợ nhìn chằm chằm đứa trẻ núp ở sau lưng Vương Gia, mà đối với vẻ mặt lơ đãng nhẹ nhàng lộ ra dịu dàng của Vương Gia, càng thêm khiếp sợ tột đỉnh.
Vương Gia luôn luôn không thích người khác đến gần, trừ lúc hắn phụ trách đẩy xe lăn, dường như phần lớn thời gian những thuộc hạ thân cận bọn họ cũng tự động giữ khoảng cách nhất định, mà hôm nay Vương Gia lại dễ dàng tha thứ một tiểu quỷ đứng ở sau lưng hắn.
Còn thêm mới vừa rồi Thư Vũ Trạch hô một tiếng rất to, càng làm cho Liễu Trì sững sờ dừng bước!
Tên tiểu quỷ này sẽ không thật là đến tìm phụ thân chứ!
"Đi, động tác nhanh lên một chút, trở về quá trễ, mẫu thân của ta sẽ lo lắng!" Thư Vũ Trạch liếc vẻ mặt tràn đầy im lặng của Lê Hi một cái, mở miệng thúc giục.
"Dạ dạ dạ, Cung chủ đại nhân của ta, mẫu thân người là quan trọng nhất, thuộc hạ sẽ nhanh chóng dẫn người đi gặp phụ thân tương lai!" Lê Hi bỏ lại một câu, trực tiếp kéo Vũ Trạch nhảy lên, hướng về một nơi, không tiếng động nhảy tới.
Một lúc lâu, hai người nhảy xuống gần Đào Hoa lâm, ở bên ngoài khoảng cách xa nhìn ba người trong mưa hoa.
Ở chỗ hai người, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng Nam Cung Thần, mà rõ ràng hơn chính là xe lăn bằng vàng cao quý, cùng với hai người đứng bên cạnh Nam Cung Thần, ba người hình như đang nói gì đó, chỉ là bọn hắn ở cự ly quá xa, nghe không rõ lời bọn họ nói.
"Ngồi xe lăn sao? Khó trách sao lại không xuất hiện trước mắt người đời, Tề vương này thoạt nhìn là không thể đi được!" Lê Hi liếc nhìn tiểu tử bên cạnh một cái, ánh mắt mang theo nụ cười, một đứa trẻ vội vã đến giúp mẫu thân mình khảo sát đối tượng tương lai như vậy, thật là kỳ lạ.
Nhìn mặt Thư Vũ Trạch lóe lên, nhìn trên khuôn mặt đáng yêu tươi cười của hắn lộ ra nụ cười giảo hoạt, mà nhìn ánh mắt của hắn không có ý tốt, nhất thời, đáy lòng Lê Hi dâng lên một cảm chẳng lành.
Mà cũng trong lúc hắn đang cảnh giác, lại thấy Thư Vũ Trạch giảo hoạt hướng về một nơi rời đi, chỉ là nhanh chóng rời đi đồng thời dưới chân cũng cố ý phát ra một tiếng động nhỏ.
"Người nào?!" Mặc dù chỉ là một chút xíu âm thanh yếu ớt, nhưng lập tức bị ba người trước mặt phát hiện.
Liễu Trì trước tiên đứng ở trước mặt Nam Cung Thần, mà kiếm trên tay Băng Đồng đã được rút ra khỏi vỏ, trường kiếm bén nhọn, một kiếm đâm về hướng Lê Hi, mà giờ phút này động tác né tránh của Lê Hi càng thêm nhanh chóng, cũng hiểu được ý đồ của Thư Vũ Trạch, động tác vừa nhanh chóng đáp trả, động tác cũng càng bén nhọn tàn nhẫn, chiêu thức cũng không phải sát chiêu, chỉ đánh để làm vướng víu trước mặt Băng Đồng, nhưng dù là như vậy, cũng làm cho hắn hao tốn một phen công phu.
Đáy lòng không nhịn được nghĩ thầm, Thư Vũ Trạch sử dụng hắn làm mồi hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, mà chính hắn ta lại chạy đến một bên rình coi.
Gương mặt Nam Cung Thần vẫn lạnh lùng như cũ, con ngươi màu hổ phách nhìn người xông vào Vương phủ, ánh mắt cũng chỉ dừng trong chốc lát sau đó chậm rãi dời đi, hướng tới một góc khác, cánh môi mỏng so với hoa đào càng kiều diễm hơn cũng từ từ nâng lên một nụ cười.
Trong nháy mắt, người còn yêu kiều hơn hoa, khí thế ép người!
Sợi tơ vàng trên tay thẳng tắp bắn vào Đào Hoa lâm, sát khí quanh quẩn, không chút nào nương tay, mà Liễu Trì nhận thấy được động tác của hắn, trong nháy mắt cũng hiểu rõ, lắc mình hướng trong rừng nhảy tới.
"Như vậy mà cũng có thể bị phát hiện, Tề vương này so với trong truyền thuyết càng lợi hại hơn!" Âm thầm lẩm bẩm một câu, thân thể nho nhỏ của Thư Vũ Trạch giờ phút này cũng nhanh chóng dời đi, mà sợi tơ vàng vừa vặn xẹt qua bên thái dương của hắn, như gió xẹt qua, lưu lại một sợi tóc đen.
Mới vừa né sợi tơ vàng, phía sau Liễu Trì đã tới, ngăn ở trước mặt của hắn, cũng không động thủ trước, chỉ một đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
Liễu Trì vốn nghĩ, người có thể tránh thoát cảm giác của hắn và Băng Đồng, ở chỗ này trong một thời gian như vậy, chỉ bị Vương Gia phát hiện, võ công nhất định cao vô cùng, chỉ là không ngờ đợi đến lúc chạy tới trước mặt, thấy người lại có thể là một đứa bé.
Không chỉ là bởi vì vấn đề chiều cao, người tới chỉ che nửa mặt, nhưng trên người vẫn còn mặc y phục hài đồng, lộ ra ngoài nửa mặt, da thịt mềm mại trắng nõn, âm thanh mới vừa nho nhỏ nói thầm mang theo non nớt, nhìn thế nào cũng là một đứa bé mà thôi!
"Tiểu tử, ngươi đi theo cha ngươi đến Vương phủ, không phải là tìm lộn nơi chứ!" Liễu Trì mặc dù rất kinh ngạc khi nhìn thấy người trước mặt là hài tử, nhưng trong nháy mắt động tác đã ép chặt, cho dù là đứa trẻ, biết rõ võ công đối phương không đơn giản, hắn tuyệt đối sẽ không thu tay lại, mà cũng mở miệng trêu ghẹo.
Có lá gan đêm khuya xông vào Tề Vương phủ, sẽ phải có dũng khí tiếp nhận hậu quả.
Động tác dưới chân Thư Vũ Trạch cũng nhanh hơn, lắc mình một cái hướng phía ngoài chạy đi, mà phương hướng hắn chạy đi chính là vị trí của Nam Cung Thần, mà dáng vẻ không hề khẩn trương cãi lại: "Vị đại ca này, ngươi đoán sai rồi, ta đây đến vương phủ tìm phụ thân, ngươi cũng nghĩ sai rồi!"
Tìm phụ thân? Quái lạ, tên tiểu tử này thật là nói bậy, Tề Vương phủ bọn họ có ai có đứa bé lớn như vậy, chẳng lẽ hắn có thể là con trai của Vương Gia hay sao!
Liễu Trì rất nhanh tấn công tới, đối với lời nói của Thư Vũ Trạch căn bản một câu cũng không tin, động tác vẫn bén nhọn như cũ.
Thư Vũ Trạch thẳng tắp hướng Nam Cung Thần phóng tới, mà phút chốc thấy rõ tướng mạo trầm tĩnh của Nam Cung Thần trên xe lăn, con ngươi màu hổ phách chợt co rút lại, ánh mắt khiếp sợ chăm chú vào trên người Nam Cung Thần, thần sắc phức tạp, trong lòng có chút luống cuống, trong lòng ngứa ngáy muốn hỏi rõ ràng.
Chỉ là phát giác sát khí của Liễu Trì ở sau lưng, dưới chân lập tức hướng nam nhân ngồi ở đó phóng tới, miệng càng thêm kêu to: "Phụ thân cứu mạng, vị đại thúc này muốn giết ta!"
Rống to một tiếng, Vũ Trạch động tác nhanh chóng chạy đến chỗ Nam Cung Thần, tay nắm xe lăn dáng vẻ tránh né.
Phụ thân. . . . . .
Tên tiểu tử này đang gọi người nào? Không biết vì sao, chứng kiến tên tiểu tử kia bị Liễu Trì đuổi theo, trong phút chốc ánh mắt của hắn bắt gặp con ngươi màu hổ phách kia, đáy lòng lại có tâm tình phức tạp xẹt qua, không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế, đứa bé này là ai hắn hoàn toàn không biết.
Mà mới vừa rồi, tên tiểu tử này gọi phụ thân. . . . . . Chẳng lẽ là đang gọi hắn? Ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Thần nhiều hơn một phần nghi hoặc, trong đáy lòng khiếp sợ cũng có chút dịu dàng, không biết vì sao, đối với tên tiểu tử này, tiềm thức hắn cảm thấy hắn ta không có bất kỳ ác ý gì, mà một tiếng phụ thân lại khiến cho hắn không khỏi vui sướng cùng cảm giác thỏa mãn, loại cảm giác này rất xa lạ rất kỳ quái.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nam Cung Thần đối với đứa nhỏ sau lưng nhiều hơn một phần tò mò, mà chính hắn không có nhận thấy được, chính mình là một người không thích người khác đến gần, nhưng bây giờ một đứa bé xa lạ đứng ở sau lưng mình, thậm chí hắn chưa bao giờ gặp qua người này.
"Vương Gia!"
Liễu Trì dừng bước, khiếp sợ nhìn chằm chằm đứa trẻ núp ở sau lưng Vương Gia, mà đối với vẻ mặt lơ đãng nhẹ nhàng lộ ra dịu dàng của Vương Gia, càng thêm khiếp sợ tột đỉnh.
Vương Gia luôn luôn không thích người khác đến gần, trừ lúc hắn phụ trách đẩy xe lăn, dường như phần lớn thời gian những thuộc hạ thân cận bọn họ cũng tự động giữ khoảng cách nhất định, mà hôm nay Vương Gia lại dễ dàng tha thứ một tiểu quỷ đứng ở sau lưng hắn.
Còn thêm mới vừa rồi Thư Vũ Trạch hô một tiếng rất to, càng làm cho Liễu Trì sững sờ dừng bước!
Tên tiểu quỷ này sẽ không thật là đến tìm phụ thân chứ!
Danh sách chương