"Vương phi, chẳng lẽ là ta nghe nhầm phải không, tiểu thiếu gia vào cung thật sao?" Nhìn đến lời nói của mình đưa tới hiệu quả, đáy long Khương San San cười thầm, chỉ là trên mặt cũng là một dáng vẻ kinh hoảng, cúi đầu nhỏ giọng nói qua.

Nàng hình như cũng không nói đến chuyện Vũ Trạch đã vào cung hay chưa, nàng ta ngược lại thông minh trực tiếp đem âm thanh đề cao, trước đưa tới chú ý của mọi người, đem đề tài trực tiếp kéo tới trên người con trai của nàng. . . . . .

Cặp mắt khẽ nheo lại, nhìn trên mặt làm bộ như một vẻ xấu hổ, sâu trong đáy mắt cũng là ý cười trào phúng.

"Tề vương phi, chẳng lẽ là ngươi còn dẫn theo con trai vào cung?" Mặt Thái hậu khẽ cau mày, giương mắt nhìn về phía Nhã Phù, sắc mặt có chút không tốt mở miệng hỏi.

Liếc mắt một cái, trong đáy mắt tràn đầy hài lòng, mà trên mặt Khương San San lại kinh hoảng, Thư Nhã Phù khẽ mỉm cười, ngược lại nhìn về phía Thái hậu, lạnh nhạt mở miệng: "Thái hậu, tùy tiện dẫn người vào cung là chuyện không đúng quy củ, không có ý chỉ của Thái hậu cùng hoàng thượng, Nhã Phù sao dám tùy tiện để cho người ta vào cung, huống chi là một đứa bé, mới vừa rồi chỉ là vị cô nương này nghe lầm, trong kinh hoảng mới không cẩn thận kêu lên, Thái hậu cũng chớ trách nàng thất lễ mới phải!"

Nhã Phù trực tiếp này đem chuyện nói tùy tiện này ném lại cho Khương San San.

Nàng vừa rồi cho tới bây giờ chưa từng có nói đến chuyện này, mà Khương San San lại đột nhiên kinh hô lên cũng là chuyện nằm trong dự liệu, nàng ta tới đây cùng với nàng trò chuyện, vốn là muốn tìm cơ hội lấy một ít chuyện đến, nếu như vẫn không có phản ứng, nàng ta ngược lại càng thêm cẩn thận nhiều một chút, chỉ là hiện tại nếu nàng ta thiếu kiên nhẫn cũng đã lộ ý đồ của mình, như vậy nàng xác định nhìn nàng ta muốn thế nào.

Mà Viên tổng quản cũng nhìn về phía Thái hậu, cúi người mở miệng vì Nhã Phù chứng thật nói: "Bẩm Thái hậu, Tề vương phi là nô tài đi đón vào cung, quả thật chỉ có vương phi, một người vào cung, cũng không có người khác."

Ngược lại nhìn về phía Khương San San, nhìn nàng ta lập tức kinh hoảng quỳ xuống, dập đầu sợ hãi nói: "Là San San nghe lầm, nhất thời sơ suất kêu lên, kính xin Thái hậu, hoàng thượng thứ tội!"

Thái hậu đối với Khương San San rất bất mãn, nếu như không phải nữ nhân này nhắc tới chuyện Tề vương phi chưa cưới đã sinh con, hiện tại trên bữa tiệc làm sao mỗi một người đều nhìn chằm chằm Tề vương phi, một đám muốn tìm cái kết quả hiện ra.

"Nhã Phù về sau cũng chú ý nhiều một chút, trước kia quá nhiều phân tán, không biết quy củ, hiện tại vào vương phủ cũng không thể tùy tiện." Thái hậu nghĩ đến chuyện Thư Nhã Phù có một đứa con, đáy lòng liền một trận không thoải mái, sắc mặt càng thêm trầm thấp xuống, nếu như không phải là Thần nhi vẫn kiên quyết muốn kết hôn với nàng, bà làm sao sẽ dễ dàng tha thứ một nữ nhân không trinh tiết tiến vào vương phủ!

Nghĩ tới đây, Thái hậu sắc mặt thật không tốt dời đi chỗ khác, đối với Khương San San đang quỳ xuống đất căn bản là liền nhìn cũng không nhìn một cái.

"Hôm nay chính là yến tiệc Đoan Ngọ, chớ vì những chuyện này mà huyên náo nhiều như vậy, ngươi ngẩng đầu lên, tên gọi là gì?" Hoàng thượng cau mày nhìn Khương San San quỳ trên mặt đất, trầm giọng mở miệng hỏi.

"Khởi bẩm hoàng thượng, dân nữ tên là Khương San San." Khắp khuôn mặt Khương San San là vẻ mềm mại cùng thái độ e lệ, giương mắt nhìn về phía hoàng thượng, sóng mắt lưu chuyển, mềm mại đáng yêu mị hoặc người.

Hoàng thượng nhìn Khương San San đang ngẩng đầu nhìn về phía mình, nhìn trong mắt nàng ta là thái độ ái mộ, trong bụng vừa động, nhìn dung mạo nàng tinh sảo, tư thái phong tình vạn chủng, đáy lòng có chút nhất thời ngứa ngáy, mà mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, nhu hòa mấy phần, chậm rãi mở miệng nói: "Uh, nếu là hiểu lầm, như vậy bữa tiệc tiếp tục!"

Mà ở bên cạnh Tam hoàng tử Nam Cung Hữu, cũng là mặt cười lạnh nhìn Khương San San lả lơi đưa tình, bày ra dung nhan mỹ lệ, nữ nhân này hắn đã sớm nhìn ra dã tâm của nàng ta cực lớn, chỉ không ngờ đi theo bên cạnh hắn, hiện tại lại đem ý định động đến trên người phụ hoàng, dã tâm thật lớn.

Chẳng qua, cái bộ dáng này của nàng ta đối với thời gian phong lưu của hoàng thượng, cũng là một loại dụ hoặc!

Khương San San lui về bên người Nam Cung Hữu ngồi xuống, ánh mắt cũng là thỉnh thoảng nhìn hoàng thượng, mà hoàng thượng cũng có lúc đưa mắt rơi vào trên người của Khương San San.

Ý định chuyển động, dĩ nhiên có chút ý niệm giống như nước lũ vỡ đê, trực tiếp ào ào trào ra!

Nhìn Khương San San cùng hoàng thượng hai người mặt mày đưa tình, Nam Cung Hữu càng thêm cười lạnh nhìn hướng Khương San San bên cạnh, cười nói: "Không ngờ ngươi có mấy phần thủ đoạn, mượn bữa tiệc còn khiến phụ hoàng coi trọng ngươi, chắc hẳn không bao lâu, phụ hoàng sẽ đến tìm ngươi rồi !"

"Điện hạ cần gì phải nói như vậy, San San vì Điện hạ mới có cơ hội tham gia bữa tiệc hôm nay, chuyện Thư Nhã Phù có con trai hiện tại trên đại điện tất cả mọi người đang thảo luận, nàng cùng Tề vương, mặt của hai người cũng có chút không nhịn được, mà Thái hậu cùng Quý Phi nương nương càng đối với Thư Nhã Phù trong lòng mang bất mãn, vậy mà hôm nay nếu ta có cơ hội lấy được sủng ái hoàng thượng, như vậy sẽ đứng ở bên phía Điện hạ."

Khương San San mềm mại cười yếu ớt, ngẩng đầu liếc nhìn hoàng thượng, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn, lại một mặt e lệ cúi đầu, chỉ là cúi đầu bên khóe môi cũng là nụ cười hả hê vì quỷ kế thực hiện được.

Nam Cung hữu cười lạnh không có nói tiếp những thứ khác, quay đầu nhìn Nam Cung Thần cùng Thư Nhã Phù, lại quét sang bên kia một bộ mặt căm hận nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù là Thư gia nhị tiểu thư, trong đầu một ý niệm thoáng qua, nụ cười bên khóe miệng càng ngày càng mở, ngay sau đó đứng dậy, từ cửa hông đi ra ngoài.

Thư Nhã Phù đối với Khương San San đột nhiên trực tiếp trên đại điện quyến rũ hoàng thượng, thật đúng là kinh ngạc nho nhỏ, không ngờ sau khi từ Tề Vương phủ ra ngoài, đến chỗ Tam hoàng tử, hiện tại nàng ta lại động tâm tư vào cung, Khương San San này thật đúng là dã tâm bừng bừng.

Khẽ mỉm cười bưng lên ly rượu trước mặt, khẽ nhấp một hớp nhỏ, ánh mắt liếc về hướng đám người Uyển Quý Phi, nhìn họ mặt lộ vẻ không vui, vẻ mặt không tốt, đáy lòng âm thầm buồn cười.

Có lẽ hiện tại Khương San San dương dương tự đắc! Nàng ta quá ngây thơ rồi, hay là nói quá ngu rồi !

Lại có thể xem thường nhiều nữ nhân trong hậu cung như vậy, họ đều có thể ở nơi địa phương ăn thịt người này dừng bước, hiện tại nàng ta lại ở trước mặt mọi người, trước mặt mọi người quyến rũ hoàng thượng, nếu hoàng thượng thật sự có thể cưng chiều nàng cũng thì thôi, nếu không, mặc dù nàng ta vào hoàng cung, chỉ sợ cũng sẽ không có những ngày tốt!

Đột nhiên nhìn về phía vị trí Nam Cung Hữu mới vừa đang ngồi, phát hiện cũng chỉ có một người Khương San San ở đây, Tam hoàng tử Nam Cung Hữu đã không biết đi nơi nào? "Vương Gia, Tam điện hạ không thấy người đâu nữa, ngươi nói hắn đây là chạy đi nơi nào? Trước vẫn muốn muốn tìm Vương Gia phiền phức, hiện tại đột nhiên rời đi, chẳng lẽ là lại đi chuẩn bị hậu chiêu gì rồi hả?" Cùi chỏ đụng một cái Nam Cung Thần bên cạnh, gương mặt Nhã Phù là vẻ nghi hoặc, chơi đùa cười nói.

Đối với chung quanh thỉnh thoảng quăng tới những ánh mắt khác thường, căn bản không có một chút để ý!

Nam Cung Thần nghe Nhã Phù nói, cũng quay đầu nhìn vị trí của Nam Cung Hữu, nhìn chỗ ngồi trống không, nghe người chung quanh thỉnh thoảng nhỏ giọng bàn luận xôn xao, sắc mặt nhiều hơn mấy phần nặng nề.

Ngay sau đó khẽ nghiêng đầu, phân phó Liễu Trì: "Đi điều tra một chút, còn để cho người ta thông báo Băng Đồng chú ý nhìn Tiểu xảo quyệt!"

Đột nhiên nhắc tới Vũ Trạch, trong long Nhã Phù cả kinh, cảnh giác trừng lớn cặp mắt nhìn Nam Cung Thần: "Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ làm chuyện gì đối với con trai của ta?"

Đổi lại những việc khác, có lẽ nàng vẫn có thể trấn định tự nhiên, nhưng chỉ cần chuyện liên lụy đến con trai bảo bối của mình, Nhã Phù tự hỏi tuyệt đối không tỉnh táo, mà bây giờ đột nhiên bị Nam Cung Thần nói một câu, đáy lòng bắt đầu có chút sợ loạn lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười cũng trầm xuống.

Ý tứ trong lời nói Nam Cung Thần, rất rõ ràng là hoài nghi Nam Cung Hữu sẽ thừa dịp thời gian này, đối phó tiểu xảo quyệt, nếu nói như vậy. . . . . .

Càng nghĩ đáy lòng càng gấp gáp, hai tay Nhã Phù dưới ống tay áo rộng rãi nắm thật chặt ống tay áo, đáy mắt tràn đầy gấp gáp, hiện tại hận không lập tức rời đi cái nơi gọi là yến tiệc Đoan Ngọ này, trở về trong vương phủ xác nhận con trai bảo bối của mình an toàn!

Một cái tay đưa qua, bao trùm lên tay nắm chặt của Nhã Phù!

Bàn tay Nam Cung Thần rất lớn, rất nóng, trực tiếp đem tay Nhã Phù bao hết vào trong lòng bàn tay, hình như trong tay của hắn mang theo một loại ma lực, có thể làm cho người an tâm bình tĩnh lại.

"Yên tâm, có ta ở đây!" Nam Cung Thần êm ái nói một câu, nhàn nhạt, lạnh lùng.

Thế nhưng, nghe vào trong lỗ tai Nhã Phù, cũng là ấm áp kiểu khác, tại thời điểm tâm tình mình sợ loạn, có người đối với mình nói "Yên tâm, có ta ở đây!" , loại cảm giác này rất thân thiết, thật ấm áp, để cho nàng có sững sờ trong nháy mắt.

Mà như kỳ tích, Nhã Phù cảm giác trái tim mình vẫn không ngừng đập loạn cũng chầm chậm thong thả một chút, hình như mới vừa đột nhiên dâng lên lo lắng cùng sợ loạn cũng thoáng bình phục lại.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Thư Nhã Phù so với trước, vẫn có một ít đứng ngồi không yên, luôn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vị trí của Nam Cung Hữu.

"Hoàng thượng, Thái hậu, hôm nay, yến tiệc phần đông các thiên kim nhà quan lại đều ở đây, có phải cho tất cả các vị cô nương đi ra biểu diễn những thứ gì, cũng giúp mọi người trợ hứng!" An Mộng Hàn đi ra, dịu dàng mở miệng đề nghị.

"Hoàng thượng, thần thiếp xem đề nghị này của Mộng Hàn cũng tốt, chỉ là nhìn ca múa cũng có chút ngán, hôm nay cũng khó được nhiều cô nương ở đây như vậy!" An quý phi cũng cười quay đầu nhìn về phía hoàng thượng nói.

Hoàng thượng vốn đang một mực chú ý Khương San San yêu mị, lúc này đột nhiên nghe An quý phi nói, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía An Mộng Hàn đề nghị, lại quét qua mấy nữ nhân ở chỗ khác, tâm tình vui thích cười to đồng ý nói: "Tốt tốt tốt, hôm nay trẫm cũng xem một chút tài nghệ của thiên kim các vị khanh gia, xuất sắc nhất trẫm có thưởng xứng đang, có thưởng xứng đáng!"

"Hoàng thượng, ngài trọng thưởng có thể khiến cho mắt họ sáng rồi!" Hoàng hậu cười cười nói.

"Hoàng thượng, Tề vương phi hôm nay tới trễ, vậy có phải để Tề vương phi biểu diễn trước hay không, để cho chúng ta xem một chút tài nghệ của vương phi." An Mộng Hàn cười liếc mắt nhìn Thư Nhã Phù, mà ở trong lòng Nhã Phù đồng thời mới vừa dâng lên một hồi dự cảm chẳng lành, lời của An Mộng Hàn cũng đã nói ra miệng.

Trong lòng Nhã Phù còn ghi nhớ an nguy của Vũ Trạch, đối với An Mộng Hàn khiêu khích căn bản cũng không suy nghĩ để ý tới nhiều, nhưng bây giờ vẫn là ở trong bữa yến tiệc. . . . . . Đáy lòng một trận lửa giận dâng lên, vốn là nếu như ở thời điểm khác, có lẽ nàng tùy tiện cùng nàng ta chơi một chút là được, chỉ là hiện tại trong lòng còn ghi nhớ chuyện con trai bảo bối, hiện tại trong lòng Nhã Phù nhất thời một đoàn lửa giận.

Nam Cung Hữu chính là con trai của An quý phi, An Mộng Hàn này lại là biểu tỷ Nam Cung Hữu. . . . . . Đều là người An gia. . . . . .

Giận quá thành cười, trên mặt Nhã Phù nở rộ một nụ cười sáng chói xinh đẹp nhất, ánh mắt nhẹ nhàng chống lại An Mộng Hàn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện