"Đại. . . . . . Đại tiểu thư, không biết ngài có gì sai khiến?" Đại tổng quản thận trọng nhìn cô gái trước mặt, đáy lòng khiếp sợ cũng không có biểu hiện ở trên mặt, nữ tử trước mặt này mặc dù nhìn có chút giống, nhưng thế nào hắn cũng không thể tin được, người trước mắt này chính là Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư trước đây cùng người trước mắt không phải nói tướng mạo kém bao nhiêu, chỉ là khí chất đó cùng cảm nhận rõ ràng hoàn toàn bất đồng so với trước đây, nếu như không nói rõ, mặc dù hắn là lão tổng quản đã nhìn Đại tiểu thư lớn lên, cũng không nhận ra.
Mà đứa bé Đại tiểu thư mang về này, chính xác so với chuyện lúc đó!
"Sau này ta sẽ ở tại Thanh viện, ngươi bảo người ta dọn dẹp sạch sẽ nơi này, về phần những thứ khác ta muốn Đại tổng quản ngươi nên biết cần phải chuẩn bị những thứ gì!" Thư Nhã Phù đi vào Thanh viện, nhìn dáng vẻ tiêu điều xung quanh, cũng biết cái viện này từ sau khi nàng rời đi chỉ sợ cũng bị bỏ không bảy năm rồi.
Đại tổng quản lĩnh mệnh rời đi, đáy lòng nghĩ tới phải sai người lập tức vào hoàng cung thông báo cho Hầu Gia, đúng lúc trong thời gian này Hầu Gia ở trong kinh thành, cho nên Đại tiểu thư mang theo tiểu thiếu gia đột nhiên trở lại, chuyện lớn như vậy hắn phải vội vàng báo cho Hầu Gia.
"Nương, đây chính là chỗ trước kia người ở sao? Thật hoang vu!" Sau khi đại tổng quản rời đi, Thư Vũ Trạch đánh giá xung quanh, chậc lưỡi nói.
"Đúng vậy, thế nào bảo bối không thích sao!" Nàng thật ra cũng không nghĩ sẽ trở nên hoang vu như vậy, vốn đang cho là viện này cho dù nàng không có ở đây, trong phủ cũng có thể có người vào ở, chỉ là không ngờ lại thật sự bị bỏ hoang thời gian dài như vậy, cũng không có nha hoàn dọn dẹp.
"Nơi này rất vắng vẻ! Từ mặt tường này bay qua là đến bên ngoài rồi, thật thuận lợi! Nương, về sau chúng ta đi ra ngoài cũng không cần đi xa như vậy rồi."
Nhã Phù nghĩ nếu như nhi tử không thích, có phải chuyển sang nơi khác ở hay không, nàng đối với mấy thứ này không có để ý, nhưng nàng không muốn uỷ khuất con trai bảo bối của mình, chỉ là không ngờ Thư Vũ Trạch đánh giá xung quanh, cuối cùng mặt vui mừng chỉ vào một bên tường, rất vui sướng nói ra ý kiến của mình.
Mà Nhị phu nhân vừa đi vào trong sân, vừa đi đến liền nghe thấy giọng nói trẻ con đáng yêu của Thư Vũ Trạch, chân mày không cầm được lập tức nhíu lại, sắc mặt rất khó coi.
"Đúng là không có giáo dục, có cửa chính không đi, lại nghĩ tới leo tường!" Hừ lạnh một tiếng, Nhị phu nhân cau mày nhìn về phía Thư Nhã Phù, khi thấy nàng thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền lạnh mặt xuống, "Đã trở lại nên học quy củ cho tốt, chớ không biết lớn nhỏ đi ra ngoài mất mặt của Hầu Gia."
Nhị phu nhân hôm nay so với trước đây càng thêm ngạo nghễ, một thân trang phục hoa lệ, trên mặt bảo dưỡng rất tốt, chỉ là tức giận cùng tàn ác trên người cũng làm cho bà thiếu đi một phần ung dung, phong vận y hệt nhiều khuê phòng oán phụ, mấy năm nay quản lý chuyện lớn nhỏ trong một Hầu phủ lớn như thế, cũng làm cho bản thân Nhị phu nhân càng thêm cường thế, lời nói ra càng có tính uy hiếp người khác.
"Lão nãi nãi người là ai? Nương ta bảo có giáo dục phải xem là đối với người nào, đối với người không có giáo dục, không cần bận tâm nhiều như vậy." Thư Vũ Trạch hơi nheo mắt lại, khóe miệng mang theo mỉm cười đáng yêu vô tội như cũ, mẫu thân cũng đã nói, mỗi người có cách giáo dục khác nhau, hắn rất nghe lời.
Lão nãi nãi... Đứa con hoang này lại gọi bà là lão nãi nãi!
Mặt Nhị phu nhân vốn đã rất khó chịu, giờ phút này càng đen hơn vài phần, đôi mắt trợn to hết mức nhìn chằm chằm Thư Vũ Trạch, hận không thể tát vào miệng hắn, bà tự đánh giá mặc dù đã có chút tuổi, nhưng bà vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, bây giờ lại bị một đứa con hoang gọi là lão nãi nãi.
"Đây chính là ngươi ở bên ngoài dạy sao? Xem ra ta phải thay lão gia giúp ngươi giáo dục tốt đứa bé này, An Lam, dẫn đứa bé về viện của ta, về sau đứa nhỏ này do bản phu nhân chăm soc, Nhã Phù ngươi mới trở về nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian cho khỏe!" Nhị phu nhân vẻ mặt tính toán quyết định, trực tiếp hướng về phía An Lam nha hoàn cận thân bên cạnh ra lệnh.
An Lam được ra lệnh, liền tiến lên kéo Vũ Trạch, chuẩn bị đem đứa bé mang đi.
"Lão nãi nãi giáo dục như vậy, ta không dám để cho người dạy!" Thư Vũ Trạch trong lòng một trận khó chịu, nhưng trong lòng càng tức giận, mỉm cười trên mặt càng thêm rực rỡ ngây thơ, né tránh tay An Lam tới kéo hắn, trực tiếp chạy tới bên người Nhã Phù.
Vẻ mặt Nhã Phù vẫn mỉm cười lạnh nhạt như cũ, xoa xoa tóc con trai mình, giương mắt nhìn về phía sắc mặt càng lúc càng khó coi của Nhị phu nhân: "Nhị phu nhân xem ra ngươi còn biết ta là Đại tiểu thư Hầu phủ này, như vậy ta nghĩ chuyện của ta không tới phiên ngươi tới trông nom!"
Tư thái lạnh nhạt, đối với lửa giận của bà hoàn toàn không để ý tới, Nhị phu nhân trừng mắt nhìn, nữ nhân này thật sự là kẻ ngốc kia sao, sao lại chênh lệch nhiều như vậy, chẳng lẽ... Nàng đã không còn ngốc nữa? Cau mày nhìn hai mắt trong sáng bén nhọn trước mặt của Thư Nhã Phù, Nhị phu nhân lần đầu tiên phát hiện đối với Thư Nhã Phù này bà hình như đã đoán sai, vốn cho là đem đứa bé nắm giữ trong lòng bàn tay, thì dễ dàng nắm trong tay kẻ ngu này, chỉ là không ngờ nàng dường như biến thành người khác, đối với lời của bà, dáng điệu hoàn toàn không nghe không để ý tới.
Hơn nữa còn mang thân phận Đại tiểu thư của nàng tới dọa bà, theo quy củ thân phận Đại tiểu thư con vợ cả của nàng đúng là tôn quý, bà bây giờ đã được nâng làm bình thê, nhưng rốt cuộc không phải là chánh thê cưới hỏi đàng hoàng, theo quy củ đều là xếp hạng dưới con vợ cả.
Thư Hương Di đi tới, tiến vào viện liền nhìn thấy mẫu thân của mình sắc mặt tức giận, dời mắt đến trên người Thư Nhã Phù, đáy mắt không nhịn được kinh ngạc, nhưng sau đó dâng lên nồng nặc căm hận.
"Tỷ tỷ đã trở lại sao, người đi nhiều năm như vậy? Thật khiến muội muội rất lo lắng!" Thư Hương Di mặt mỉm cười nhu hòa tiến lên đón.
Nàng phải giấu những gì mình nghĩ! Mở mắt nói dối quả nhiên họ đều là những người có sở trường đóng kịch.
"Khiến muội muội lo lắng, tỷ tỷ thật có lỗi?" Chớp mắt hướng vẻ mặt mỉm cười của Thư Hương Di, giọng mang giễu cợt, đáy mắt lạnh nhạt giống như chỉ là thuận miệng nói, nàng cũng không muốn tốn công cùng các nàng khách sáo dối trá, ban đầu nếu như không phải vì các nàng, thân thể Thư Nhã Phù cũng sẽ không trở nên yếu như vậy.
Đại tiểu thư trước đây cùng người trước mắt không phải nói tướng mạo kém bao nhiêu, chỉ là khí chất đó cùng cảm nhận rõ ràng hoàn toàn bất đồng so với trước đây, nếu như không nói rõ, mặc dù hắn là lão tổng quản đã nhìn Đại tiểu thư lớn lên, cũng không nhận ra.
Mà đứa bé Đại tiểu thư mang về này, chính xác so với chuyện lúc đó!
"Sau này ta sẽ ở tại Thanh viện, ngươi bảo người ta dọn dẹp sạch sẽ nơi này, về phần những thứ khác ta muốn Đại tổng quản ngươi nên biết cần phải chuẩn bị những thứ gì!" Thư Nhã Phù đi vào Thanh viện, nhìn dáng vẻ tiêu điều xung quanh, cũng biết cái viện này từ sau khi nàng rời đi chỉ sợ cũng bị bỏ không bảy năm rồi.
Đại tổng quản lĩnh mệnh rời đi, đáy lòng nghĩ tới phải sai người lập tức vào hoàng cung thông báo cho Hầu Gia, đúng lúc trong thời gian này Hầu Gia ở trong kinh thành, cho nên Đại tiểu thư mang theo tiểu thiếu gia đột nhiên trở lại, chuyện lớn như vậy hắn phải vội vàng báo cho Hầu Gia.
"Nương, đây chính là chỗ trước kia người ở sao? Thật hoang vu!" Sau khi đại tổng quản rời đi, Thư Vũ Trạch đánh giá xung quanh, chậc lưỡi nói.
"Đúng vậy, thế nào bảo bối không thích sao!" Nàng thật ra cũng không nghĩ sẽ trở nên hoang vu như vậy, vốn đang cho là viện này cho dù nàng không có ở đây, trong phủ cũng có thể có người vào ở, chỉ là không ngờ lại thật sự bị bỏ hoang thời gian dài như vậy, cũng không có nha hoàn dọn dẹp.
"Nơi này rất vắng vẻ! Từ mặt tường này bay qua là đến bên ngoài rồi, thật thuận lợi! Nương, về sau chúng ta đi ra ngoài cũng không cần đi xa như vậy rồi."
Nhã Phù nghĩ nếu như nhi tử không thích, có phải chuyển sang nơi khác ở hay không, nàng đối với mấy thứ này không có để ý, nhưng nàng không muốn uỷ khuất con trai bảo bối của mình, chỉ là không ngờ Thư Vũ Trạch đánh giá xung quanh, cuối cùng mặt vui mừng chỉ vào một bên tường, rất vui sướng nói ra ý kiến của mình.
Mà Nhị phu nhân vừa đi vào trong sân, vừa đi đến liền nghe thấy giọng nói trẻ con đáng yêu của Thư Vũ Trạch, chân mày không cầm được lập tức nhíu lại, sắc mặt rất khó coi.
"Đúng là không có giáo dục, có cửa chính không đi, lại nghĩ tới leo tường!" Hừ lạnh một tiếng, Nhị phu nhân cau mày nhìn về phía Thư Nhã Phù, khi thấy nàng thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền lạnh mặt xuống, "Đã trở lại nên học quy củ cho tốt, chớ không biết lớn nhỏ đi ra ngoài mất mặt của Hầu Gia."
Nhị phu nhân hôm nay so với trước đây càng thêm ngạo nghễ, một thân trang phục hoa lệ, trên mặt bảo dưỡng rất tốt, chỉ là tức giận cùng tàn ác trên người cũng làm cho bà thiếu đi một phần ung dung, phong vận y hệt nhiều khuê phòng oán phụ, mấy năm nay quản lý chuyện lớn nhỏ trong một Hầu phủ lớn như thế, cũng làm cho bản thân Nhị phu nhân càng thêm cường thế, lời nói ra càng có tính uy hiếp người khác.
"Lão nãi nãi người là ai? Nương ta bảo có giáo dục phải xem là đối với người nào, đối với người không có giáo dục, không cần bận tâm nhiều như vậy." Thư Vũ Trạch hơi nheo mắt lại, khóe miệng mang theo mỉm cười đáng yêu vô tội như cũ, mẫu thân cũng đã nói, mỗi người có cách giáo dục khác nhau, hắn rất nghe lời.
Lão nãi nãi... Đứa con hoang này lại gọi bà là lão nãi nãi!
Mặt Nhị phu nhân vốn đã rất khó chịu, giờ phút này càng đen hơn vài phần, đôi mắt trợn to hết mức nhìn chằm chằm Thư Vũ Trạch, hận không thể tát vào miệng hắn, bà tự đánh giá mặc dù đã có chút tuổi, nhưng bà vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, bây giờ lại bị một đứa con hoang gọi là lão nãi nãi.
"Đây chính là ngươi ở bên ngoài dạy sao? Xem ra ta phải thay lão gia giúp ngươi giáo dục tốt đứa bé này, An Lam, dẫn đứa bé về viện của ta, về sau đứa nhỏ này do bản phu nhân chăm soc, Nhã Phù ngươi mới trở về nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian cho khỏe!" Nhị phu nhân vẻ mặt tính toán quyết định, trực tiếp hướng về phía An Lam nha hoàn cận thân bên cạnh ra lệnh.
An Lam được ra lệnh, liền tiến lên kéo Vũ Trạch, chuẩn bị đem đứa bé mang đi.
"Lão nãi nãi giáo dục như vậy, ta không dám để cho người dạy!" Thư Vũ Trạch trong lòng một trận khó chịu, nhưng trong lòng càng tức giận, mỉm cười trên mặt càng thêm rực rỡ ngây thơ, né tránh tay An Lam tới kéo hắn, trực tiếp chạy tới bên người Nhã Phù.
Vẻ mặt Nhã Phù vẫn mỉm cười lạnh nhạt như cũ, xoa xoa tóc con trai mình, giương mắt nhìn về phía sắc mặt càng lúc càng khó coi của Nhị phu nhân: "Nhị phu nhân xem ra ngươi còn biết ta là Đại tiểu thư Hầu phủ này, như vậy ta nghĩ chuyện của ta không tới phiên ngươi tới trông nom!"
Tư thái lạnh nhạt, đối với lửa giận của bà hoàn toàn không để ý tới, Nhị phu nhân trừng mắt nhìn, nữ nhân này thật sự là kẻ ngốc kia sao, sao lại chênh lệch nhiều như vậy, chẳng lẽ... Nàng đã không còn ngốc nữa? Cau mày nhìn hai mắt trong sáng bén nhọn trước mặt của Thư Nhã Phù, Nhị phu nhân lần đầu tiên phát hiện đối với Thư Nhã Phù này bà hình như đã đoán sai, vốn cho là đem đứa bé nắm giữ trong lòng bàn tay, thì dễ dàng nắm trong tay kẻ ngu này, chỉ là không ngờ nàng dường như biến thành người khác, đối với lời của bà, dáng điệu hoàn toàn không nghe không để ý tới.
Hơn nữa còn mang thân phận Đại tiểu thư của nàng tới dọa bà, theo quy củ thân phận Đại tiểu thư con vợ cả của nàng đúng là tôn quý, bà bây giờ đã được nâng làm bình thê, nhưng rốt cuộc không phải là chánh thê cưới hỏi đàng hoàng, theo quy củ đều là xếp hạng dưới con vợ cả.
Thư Hương Di đi tới, tiến vào viện liền nhìn thấy mẫu thân của mình sắc mặt tức giận, dời mắt đến trên người Thư Nhã Phù, đáy mắt không nhịn được kinh ngạc, nhưng sau đó dâng lên nồng nặc căm hận.
"Tỷ tỷ đã trở lại sao, người đi nhiều năm như vậy? Thật khiến muội muội rất lo lắng!" Thư Hương Di mặt mỉm cười nhu hòa tiến lên đón.
Nàng phải giấu những gì mình nghĩ! Mở mắt nói dối quả nhiên họ đều là những người có sở trường đóng kịch.
"Khiến muội muội lo lắng, tỷ tỷ thật có lỗi?" Chớp mắt hướng vẻ mặt mỉm cười của Thư Hương Di, giọng mang giễu cợt, đáy mắt lạnh nhạt giống như chỉ là thuận miệng nói, nàng cũng không muốn tốn công cùng các nàng khách sáo dối trá, ban đầu nếu như không phải vì các nàng, thân thể Thư Nhã Phù cũng sẽ không trở nên yếu như vậy.
Danh sách chương