Từng trận gió lạnh, trong chính sảnh Hầu phủ, lúc này đèn đuốc sáng trưng, Nhị phu nhân cầm quyền Hầu phủ ngồi ở chính vị, mà Tam phu nhân Tứ phu nhân cùng những người khác đều ngồi phía dưới.
Cả đám cô gái bên cạnh, đều thờ ơ nhìn một màn trước mặt, bao bọc vây quanh một cô gái ánh mắt tinh khiết đờ đẫn.
"Thư Nhã Phù, không ngờ ngươi lại có thể làm ra chuyện bừa bãi như vậy, hiện tại trong bụng lại mang thai con hoang không biết của tên nào!" Nhị phu nhân mắt lạnh nhìn hai người quỳ gối trên mặt đất, tròng mắt lạnh lẽo lại mang theo vui vẻ, bên khóe miệng tràn đầy cười lạnh.
Thư Nhã Phù, dòng chính Hầu phủ duy nhất còn dư lại một Đại tiểu thư, trừ đi đứa con duy nhất của vợ cả là nàng ta, nàng nhất định có thể nghĩ cách khiến Hầu Gia cho nàng làm bình thê.
Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại Thư Nhã Phù này!
"Thật là gia môn bất hạnh, lại có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy! Trong bụng là con hoang của ai cũng không biết? Truyền ra ngoài thì mặt mũi Hầu Gia để ở đâu!" Tam phu nhân ở một bên châm chọc.
"Phu nhân, là Thị Thư không chăm sóc tốt cho tiểu thư, mới để cho tiểu thư xảy ra chuyện như vậy, cầu xin phu nhân tha cho tiểu thư, nếu như muốn phạt thì phạt một mình nô tỳ là được!"
Thị Thư quỳ trên mặt đất, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo thê lương, đây chính là người trong Hầu phủ, mỗi một người đều mong chờ tìm Đại tiểu thư gây phiền phức, cũng ước gì tiểu thư chết đi.
"Đại tiểu thư, Hừ! Cái dáng vẻ này của nàng còn có thể là Đại tiểu thư Hầu phủ chúng ta sao, Thị Thư ngươi đừng cho là ngươi có thể thoát khỏi liên can, dáng vẻ đại tỷ của ta sợ là không biết phải làm thế nào để quyến rũ nam nhân, sợ rằng đây đều là nha đầu ngươi ở phía sau làm hư, ngươi hãy nói thật một chút, con hoang trong bụng đại tỷ của ta đến tột cùng là của người nào?" Nữ nhân vẻ mặt hồng hào, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, lông mày ẩn tình quyến rũ, Thư Hương Di trời sinh là một người bại hoại, giờ phút này nhìn Thị Thư quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, liếc nhìn sự ngu dại của Nhã Phù, dịu dàng nhỏ nhẹ mở miệng nói.
Thư Nhã Phù bởi vì là Đại tiểu thư con vợ cả của Hầu phủ, mặc dù ngu dại, thân phận cũng luôn áp nàng một bậc, Thư Hương Di tự đánh giá mình phương diện nào cũng mạnh hơn so với kẻ ngu này, cho nên chỉ cần giải quyết kẻ ngu này, khiến phụ thân đưa mẫu thân lên làm bình thê, như vậy nàng chính là Đại tiểu thư trong phủ này.
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết!" Thị Thư quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, trên trán cũng đã chảy máu, nhưng vẫn không ngừng dập đầu từng phát từng phát.
Đại tiểu thư chỉ là hơi ngốc, giống như đứa trẻ, nhưng nếu không phải đại tiểu thư cứu nàng, nàng đã sớm chết rồi, cho nên dù thế nào cũng không thể khiến đại tiểu thư gặp chuyện không may.
"Thị Thư, chảy máu, Phù nhi xoa một chút!" Đứng ở trước mặt Thị Thư, ánh mắt tinh khiết như đứa trẻ nhìn nàng, đưa tay cầm ống tay áo lên muốn lau máu trên trán nàng.
"Tiểu thư, ngoan, Thị Thư không có việc gì!" Đáy mắt Thị Thư nước mắt chảy xuống, đại tiểu thư vẫn luôn đối với nàng rất tốt, mặc dù hơi ngốc, nhưng tâm địa thiện lương, nàng cũng không hiểu tại sao Nhị phu nhân không chịu bỏ qua cho tiểu thư.
"Người đâu, Thị Thư dạy hư Đại tiểu thư, khiến Đại tiểu thư chưa cưới đã mang thai, hiện tại lại không chịu nói thật, đánh 50 đại bản! Sau khi đánh xong không chết thì bán vào kĩ viện!" Nhị phu nhân trợn mắt lạnh giọng trực tiếp hạ lệnh, nàng không thể động vào thân thể Thư Nhã Phù, nhưng một nô tỳ chẳng lẽ còn có thể làm phản hay sao? Trong sân, tiếng gậy gộc vang lên làm Thị Thư kêu thảm thiết, khiến cho sắc trời đêm nay càng trở nên lạnh lẽo băng hàn.
"Đừng. . . . . . Đừng đánh Thị Thư!" Thư Nhã Phù hoảng sợ chạy đến, nhìn Thị Thư bị đánh, thét chói tai, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nhào tới.
"Đừng, tiểu thư!"
Thị Thư còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Thư Nhã Phù bất chấp tất cả vọt lên, gậy gộc trực tiếp đánh vào trên lưng của nàng, sức lực to lớn, vốn Thư Nhã Phù đang có bầu, bị đánh trực tiếp một cái đã hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Thị Thư không ngờ tiểu thư lại có thể chạy tới, nàng còn có bầu!
Thị Thư ra sức tránh thoát khỏi người lôi kéo mình, nhào qua ôm lấy tiểu thư đã bất tỉnh, khi bị đánh cực kỳ đau đớn nước mắt vẫn ẩn nhẫn ở trong hốc mắt, thế nhưng lúc này giống như vỡ đê, lệ rơi đầy mặt.
"Nhanh, mau gọi đại phu, tiểu thư người không thể có chuyện gì! Mau tìm đại phu tới!" Hai mắt đẫm lệ, Thị Thư hướng về phía những người bên cạnh rống to, giờ phút này cũng không suy nghĩ những chuyện khác.
Mạng của Thị Thư nàng vốn là tiện mệnh, chết thì chết, nhưng tiểu thư không thể có chuyện gì! Đại tiểu thư người làm sao lại ngốc như vậy, sao lại chạy tới, Thị Thư không đáng giá để người làm như vậy, nếu như người và đứa nhỏ trong bụng thật sự xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể giao phó với Đại phu nhân đã mất!
Tiểu thư người sẽ không có việc gì, coi như liều mạng này, nàng cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tiểu thư! Tay ôm càng chặt hơn vài phần, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhã Phù, đáy lòng Thị Thư càng thêm khẩn trương.
Nàng muốn dẫn tiểu thư đi gặp đại phu, nhất định phải gặp đại phu, thân thể tiểu thư vốn yếu, hiện tại bụng lại có đứa bé.
Nhị phu nhân từ phía sau đi ra, đối với Thư Nhã Phù đã bất tỉnh cũng không nhìn một cái, khẽ cau mày, lạnh lùng liếc người làm bên cạnh một cái:
"Còn lo lắng cái gì? Còn không đem Đại tiểu thư kéo sang một bên, tiếp tục đánh, bản phu nhân không cho dừng ai cho các ngươi dừng lại!"
Người hầu bị gầm lên, làm sao còn dám nhiều lời, hai người làm trực tiếp tiến lên, một người một bên chuẩn bị đem Thư Nhã Phù đã bất tỉnh kéo sang, Thị Thư trợn mắt nhìn chằm chằm gã sai vặt đi đến, nàng không thể đem tiểu thư giao cho bọn họ, nàng không thể để cho tiểu thư bị bọn họ mang đi, họ nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu thư.
Hai gã sai vặt làm sao quan tâm được nhiều như vậy, một Đại tiểu thư tàn hoa bại liễu, một vốn là thân phận nha hoàn, trên tay càng thêm thô lỗ đem tay Thị Thư đang ôm Thư Nhã Phù gỡ ra.
"Buông tay!" Một tiếng quát lạnh chợt vang lên.
Mới vừa chạm được cánh tay, người bị Thị Thư ôm vào trong ngực vốn đã bất tỉnh, đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo, lạnh lùng giống như ánh mắt của ác ma địa ngục, hai người làm sợ hãi vội vàng buông lỏng tay ra, tự động lui ra một bước.
Tròng mắt đen lạnh lùng, không mang theo bất cứ tình cảm nào quét mắt liếc xung quanh, mang theo chút nghi hoặc cùng sát khí.
Các nàng là ai?
Cả đám cô gái bên cạnh, đều thờ ơ nhìn một màn trước mặt, bao bọc vây quanh một cô gái ánh mắt tinh khiết đờ đẫn.
"Thư Nhã Phù, không ngờ ngươi lại có thể làm ra chuyện bừa bãi như vậy, hiện tại trong bụng lại mang thai con hoang không biết của tên nào!" Nhị phu nhân mắt lạnh nhìn hai người quỳ gối trên mặt đất, tròng mắt lạnh lẽo lại mang theo vui vẻ, bên khóe miệng tràn đầy cười lạnh.
Thư Nhã Phù, dòng chính Hầu phủ duy nhất còn dư lại một Đại tiểu thư, trừ đi đứa con duy nhất của vợ cả là nàng ta, nàng nhất định có thể nghĩ cách khiến Hầu Gia cho nàng làm bình thê.
Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không giữ lại Thư Nhã Phù này!
"Thật là gia môn bất hạnh, lại có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy! Trong bụng là con hoang của ai cũng không biết? Truyền ra ngoài thì mặt mũi Hầu Gia để ở đâu!" Tam phu nhân ở một bên châm chọc.
"Phu nhân, là Thị Thư không chăm sóc tốt cho tiểu thư, mới để cho tiểu thư xảy ra chuyện như vậy, cầu xin phu nhân tha cho tiểu thư, nếu như muốn phạt thì phạt một mình nô tỳ là được!"
Thị Thư quỳ trên mặt đất, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo thê lương, đây chính là người trong Hầu phủ, mỗi một người đều mong chờ tìm Đại tiểu thư gây phiền phức, cũng ước gì tiểu thư chết đi.
"Đại tiểu thư, Hừ! Cái dáng vẻ này của nàng còn có thể là Đại tiểu thư Hầu phủ chúng ta sao, Thị Thư ngươi đừng cho là ngươi có thể thoát khỏi liên can, dáng vẻ đại tỷ của ta sợ là không biết phải làm thế nào để quyến rũ nam nhân, sợ rằng đây đều là nha đầu ngươi ở phía sau làm hư, ngươi hãy nói thật một chút, con hoang trong bụng đại tỷ của ta đến tột cùng là của người nào?" Nữ nhân vẻ mặt hồng hào, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, lông mày ẩn tình quyến rũ, Thư Hương Di trời sinh là một người bại hoại, giờ phút này nhìn Thị Thư quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, liếc nhìn sự ngu dại của Nhã Phù, dịu dàng nhỏ nhẹ mở miệng nói.
Thư Nhã Phù bởi vì là Đại tiểu thư con vợ cả của Hầu phủ, mặc dù ngu dại, thân phận cũng luôn áp nàng một bậc, Thư Hương Di tự đánh giá mình phương diện nào cũng mạnh hơn so với kẻ ngu này, cho nên chỉ cần giải quyết kẻ ngu này, khiến phụ thân đưa mẫu thân lên làm bình thê, như vậy nàng chính là Đại tiểu thư trong phủ này.
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết!" Thị Thư quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, trên trán cũng đã chảy máu, nhưng vẫn không ngừng dập đầu từng phát từng phát.
Đại tiểu thư chỉ là hơi ngốc, giống như đứa trẻ, nhưng nếu không phải đại tiểu thư cứu nàng, nàng đã sớm chết rồi, cho nên dù thế nào cũng không thể khiến đại tiểu thư gặp chuyện không may.
"Thị Thư, chảy máu, Phù nhi xoa một chút!" Đứng ở trước mặt Thị Thư, ánh mắt tinh khiết như đứa trẻ nhìn nàng, đưa tay cầm ống tay áo lên muốn lau máu trên trán nàng.
"Tiểu thư, ngoan, Thị Thư không có việc gì!" Đáy mắt Thị Thư nước mắt chảy xuống, đại tiểu thư vẫn luôn đối với nàng rất tốt, mặc dù hơi ngốc, nhưng tâm địa thiện lương, nàng cũng không hiểu tại sao Nhị phu nhân không chịu bỏ qua cho tiểu thư.
"Người đâu, Thị Thư dạy hư Đại tiểu thư, khiến Đại tiểu thư chưa cưới đã mang thai, hiện tại lại không chịu nói thật, đánh 50 đại bản! Sau khi đánh xong không chết thì bán vào kĩ viện!" Nhị phu nhân trợn mắt lạnh giọng trực tiếp hạ lệnh, nàng không thể động vào thân thể Thư Nhã Phù, nhưng một nô tỳ chẳng lẽ còn có thể làm phản hay sao? Trong sân, tiếng gậy gộc vang lên làm Thị Thư kêu thảm thiết, khiến cho sắc trời đêm nay càng trở nên lạnh lẽo băng hàn.
"Đừng. . . . . . Đừng đánh Thị Thư!" Thư Nhã Phù hoảng sợ chạy đến, nhìn Thị Thư bị đánh, thét chói tai, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nhào tới.
"Đừng, tiểu thư!"
Thị Thư còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Thư Nhã Phù bất chấp tất cả vọt lên, gậy gộc trực tiếp đánh vào trên lưng của nàng, sức lực to lớn, vốn Thư Nhã Phù đang có bầu, bị đánh trực tiếp một cái đã hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Thị Thư không ngờ tiểu thư lại có thể chạy tới, nàng còn có bầu!
Thị Thư ra sức tránh thoát khỏi người lôi kéo mình, nhào qua ôm lấy tiểu thư đã bất tỉnh, khi bị đánh cực kỳ đau đớn nước mắt vẫn ẩn nhẫn ở trong hốc mắt, thế nhưng lúc này giống như vỡ đê, lệ rơi đầy mặt.
"Nhanh, mau gọi đại phu, tiểu thư người không thể có chuyện gì! Mau tìm đại phu tới!" Hai mắt đẫm lệ, Thị Thư hướng về phía những người bên cạnh rống to, giờ phút này cũng không suy nghĩ những chuyện khác.
Mạng của Thị Thư nàng vốn là tiện mệnh, chết thì chết, nhưng tiểu thư không thể có chuyện gì! Đại tiểu thư người làm sao lại ngốc như vậy, sao lại chạy tới, Thị Thư không đáng giá để người làm như vậy, nếu như người và đứa nhỏ trong bụng thật sự xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể giao phó với Đại phu nhân đã mất!
Tiểu thư người sẽ không có việc gì, coi như liều mạng này, nàng cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tiểu thư! Tay ôm càng chặt hơn vài phần, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhã Phù, đáy lòng Thị Thư càng thêm khẩn trương.
Nàng muốn dẫn tiểu thư đi gặp đại phu, nhất định phải gặp đại phu, thân thể tiểu thư vốn yếu, hiện tại bụng lại có đứa bé.
Nhị phu nhân từ phía sau đi ra, đối với Thư Nhã Phù đã bất tỉnh cũng không nhìn một cái, khẽ cau mày, lạnh lùng liếc người làm bên cạnh một cái:
"Còn lo lắng cái gì? Còn không đem Đại tiểu thư kéo sang một bên, tiếp tục đánh, bản phu nhân không cho dừng ai cho các ngươi dừng lại!"
Người hầu bị gầm lên, làm sao còn dám nhiều lời, hai người làm trực tiếp tiến lên, một người một bên chuẩn bị đem Thư Nhã Phù đã bất tỉnh kéo sang, Thị Thư trợn mắt nhìn chằm chằm gã sai vặt đi đến, nàng không thể đem tiểu thư giao cho bọn họ, nàng không thể để cho tiểu thư bị bọn họ mang đi, họ nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu thư.
Hai gã sai vặt làm sao quan tâm được nhiều như vậy, một Đại tiểu thư tàn hoa bại liễu, một vốn là thân phận nha hoàn, trên tay càng thêm thô lỗ đem tay Thị Thư đang ôm Thư Nhã Phù gỡ ra.
"Buông tay!" Một tiếng quát lạnh chợt vang lên.
Mới vừa chạm được cánh tay, người bị Thị Thư ôm vào trong ngực vốn đã bất tỉnh, đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo, lạnh lùng giống như ánh mắt của ác ma địa ngục, hai người làm sợ hãi vội vàng buông lỏng tay ra, tự động lui ra một bước.
Tròng mắt đen lạnh lùng, không mang theo bất cứ tình cảm nào quét mắt liếc xung quanh, mang theo chút nghi hoặc cùng sát khí.
Các nàng là ai?
Danh sách chương